Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-8
Chương 7: Huấn luyện viên
Suốt nhiều năm qua, người Tiêu gia vẫn luôn tìm kiếm người có vận mệnh tốt, thế nhưng không có người nào là thái ất quý nhân mà Hoàng đại sư nói. Người Tiêu gia thất vọng rồi tuyệt vọng, thế nhưng sau đó lại lấy lại tinh thần tiếp tục tìm kiếm. Cứ vậy từ nhân viên công ty tới người giúp việc trong nhà đều là người có vận khí tốt, diện mạo tốt, như vậy sẽ không dễ bị sát khí Tiêu Thiên làm ảnh hưởng mà gãy tay gãy chân, thậm chí tai nạn tử vong. Mặc dù xui xẻo nhỏ vẫn không ngừng ập tới nhưng Tiêu gia trả tiền lương rất cao, thái độ đối xử lại tốt, vì thế mặc dù cảm thấy làm việc ở Tiêu gia hơi xui rủi một chút nhưng không đến mức muốn nghỉ việc.
Ngược lại cũng vì thế mà tập đoàn Tiêu thị càng lúc càng phát triển không ngừng, trở thành công ty đặc biệt dị thường trong nghiệp giới. Công ty người ta tuyền chọn theo trình độ học vấn cùng năng lực làm việc, nhà bọn họ thì xem ngày sinh tháng đẻ, quả thực mê tín tới không thể mê tín hơn.
Mới đầu các tập đoàn lớn đều cười nhạo Tiêu gia, cảm thấy Tiêu lão càng già càng lú lẫn, ngay cả công nhân vác gạch ngoài công trường chỉ mới tốt nghiệp trung học cũng dám tuyển, thật không biết nghĩ gì. Thế nhưng sau đó người này đã làm bọn họ há hốc mồm, làm việc không lâu liền ngồi vào vị trí giám đốc, còn giúp Tiêu thị giành được hợp đồng làm ăn lớn, làm bọn họ tức tới hộc máu.
Hiện giờ người này được Tiêu thị hỗ trợ đã có được bằng đại học, thậm chí còn định tham gia nghiên cứu sinh, có thể nói là vừa có năng lực lại có trình độ học vấn, không còn thua kém người khác. Bọn họ không biết người này từ nhỏ đã học rất giỏi, chẳng qua vì nhà quá nghèo nên sau khi tốt nghiệp trung học không thể học lên cao hơn, chỉ đành ra ngoài làm việc. Số mệnh người này đã định sẽ có quý nhân tương trợ, một bước lên mây.
Không phải tất cả người có trình độ học vấn thấp đều không thể làm việc trí thức, cũng không phải tất cả người có học vấn cao đều giỏi nghiệp vụ, này tùy thuộc vào từng người.
Cố tình hết người này đến người khác của tập đoàn Tiêu thị đều là người giỏi, làm ông chủ cư nhiên bỏ tiền cho nhân viên đi học, ấy thế mà nhân viên cũng không chịu thua kém, không chỉ có được trình độ học vấn mà còn triến triển vượt bật trên thương trường, mang đến mặt mũi thật lớn cho Tiêu thị.
Không ít người lẩm bẩm, đúng là quá tà môn.
Sau đó có công ty học theo cách tuyển dụng của tập đoàn Tiêu thị, chỉ là bọn họ không có năng lực nhìn người như Hoàng đại sư, lại không đủ quyết đoán như Tiêu thị, ngược lại làm hỏng bét cả công ty.
Chờ Tiêu Thiên từ trên núi trở về, người Tiêu gia lập tức bồi thường cho đứa con trai/ cháu trai/ cháu họ đã nhiều năm không gặp, Tiêu lão thậm chí còn giao công ty cho Tiêu Thiên quản lý, hoàn toàn không lo lắng mệnh của Tiêu Thiên hại công ty xuống dốc không phanh.
Người Tiêu gia đối xử với Tiêu Thiên rất tốt, đi đâu cũng muốn dẫn Tiêu Thiên theo, cho dù thường xuyên ở bên cạnh Tiêu Thiên sẽ bị té ngã trầy trụa, bị đồ rớt trúng đầu, đi xe thì bể bánh, uống nước thì bị sặc, tóm lại là khá bi thảm, thế nhưng bọn họ vẫn nguyện ý.
Tiêu Thiên nhìn thấy hết thảy, mặc dù trong lòng không thừa nhận vận mệnh của mình nhưng anh biết mình thật sự mang đến vận rủi cho mọi người, vì thế không muốn theo bọn họ ra ngoài hoặc sống chung một chỗ, anh sợ bọn họ xảy ra chuyện.
Thế nhưng người Tiêu gia vẫn luôn cười nói không sao, bị thương, gặp chuyện rủi cũng không nói cho Tiêu Thiên biết, sợ anh khổ sở. Dần dần Tiêu Thiên cũng không mở miệng nói, anh biết mọi người không muốn mình thương tâm nên giả vờ như không biết. Cả gia đình cứ vậy tự lừa mình dối người.
Tiêu Thiên đỡ Tiêu Văn Đình ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh, cởi giày cao gót, nhẹ nhàng chạm vào mắt cá nhân cô rồi hỏi: "Có đau không?"
Tiêu Văn Đình hít một hơi: "Đau, đau quá..."
Nhìn mắt cá chân không tới vài phút đã sưng phù, Tiêu Thiên mím môi: "Có thể là trẹo chân, em gọi điện cho tài xế tới, để ông ấy đưa chị tới bệnh viện."
Tiêu Văn Đình gật đầu, thấy Tiêu Thiên gọi điện xong thì im lặng nhìn chân mình, cô cố tỏ ra không có chuyện gì nói: "Ai nha, em đừng nghĩ nhiều, bất trắc luôn phát sinh mà. Đừng xụ mặt như vậy, cười một cái đi."
Nhìn bàn tay nhéo má mình, Tiêu Thiên không né tránh, mày vẫn nhíu chặt: "Chị, đây là lần thứ ba chị bị thương chân trong tháng này rồi." Mà cả ba lần đều vì cùng anh đi ra ngoài. Lần đầu tiên là lúc ra cửa, chân bị kẹt vào cửa, móng chân suýt chút nữa đã bầm đen. Lần hai đang đi trên đường thì đột nhiên té lộn nhào một vòng, đầu gối bị cọ rách da, chảy rất nhiều máu.
Tiêu Văn Đình vẫn vui vẻ thúc giục: "Đều là chuyện nhỏ thôi, đừng để trong lòng, mau đi xem tài xế tới chưa."
Tiêu Thiên biết ý Tiêu Văn Đình, trong lòng khẽ run động, nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi nghe lời đi ra ngoài. Sau khi Tiêu Thiên xoay người rời đi, nụ cười trên mặt Tiêu Văn Đình lập tức biến mất, nhìn mắt cá chân sưng phù như bánh bao, cô đau tới đỏ hốc mắt. Vừa nãy cô đã cố kiềm nén không muốn làm Tiêu Thiên khổ sở, từ nhỏ đã được nuông chìu nên chỉ cần đau một chút là nhõng nhẽo, thế nhưng từ khi Tiêu Thiên trở lại, Tiêu Văn Đình bắt đầu bị đau thường xuyên. Tiêu Văn Đình cảm thấy năng lực chịu đau của mình càng lúc lại càng lợi hại hơn.
***
Tống Triết đi tới nơi bán xe mới nhớ ra nguyên thân chưa thi bằng lái. Ở thế giới cũ cậu đã có rồi nên nhất thời quên mất chuyện này. Chuyện này đúng là đáng buồn.
Nhìn chiếc xe trước mặt, Tống Triết ủ rũ cúi đầu, bây giờ cậu phải đi xe đạp điện sao?
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Tống Triết đứng bên đường chờ xe thì thấy một người nam cả người đầy sát khí đỡ một người nữ lên xe, Tống Triết liền nhìn chằm chằm người nọ, từ khi đến thế giới này tới nay, cậu chưa từng thấy người nào có sát khí nặng đến vậy. Người bên cạnh không xúi quẩy tới mất mạng thực sự là quá may mắn.
Tống Triết nghiêm túc quan sát, mặc dù không thấy được diện mạo người nữ nhưng quanh thân đối phương có kim quang mơ hồ, là người bình thường thích làm việc thiện, hơn nữa còn có gia tộc che chở, bằng không sẽ không có hiệu ứng này.
Khó trách có thể sống chung với người nam kia, hóa ra là có kim quang che chở.
Chiếc xe kia rất nhanh đã lái đi, Tống Triết liếc nhìn người tài xế ngồi trước, sát khí đang xâm nhập vào người đối phương, bất quá tài xế cũng là người có mệnh tốt, cùng lắm hôm nay chỉ bị chút bất trắc nhỏ mà thôi, tới tự miếu đốt nhang xin lá bùa bình an là được.
Tống Triết không quá để ý chuyện này, chỉ cảm khái thế giới này quả thật có đủ dạng người, thế nhưng người như vậy thì đúng là rất ít.
Sau khi về tới nhà, Tống Triết đi tắm, gọi một phần thức ăn ngoài rồi bắt đầu nghiên cứu bách khoa toàn thư mà nguyên thân lưu lại. Mặc dù có trí nhớ của nguyên thân nhưng cậu vẫn phải tự học lại, như vậy mới thông hiểu nguyên lý cùng sử dụng. Cũng như vẽ bùa này nọ, lần trước ở sở cảnh sát suýt chút nữa đã hỏng bét, cũng may đầu óc cậu thông minh, vẽ vài lần liền thành công.
Xem sách vài giờ, Tống Triết thở phào một hơi, lại lên mạng tìm kiếm trung tâm dạy lái xe, sau khi chọn vài nơi gọi điện hỏi ý kiến, cuối cùng cậu quyết định chọn một nơi, ngày mai sẽ tới ghi danh.
Mà bên này, tài xế đang xe thì xe đột nhiên bị trơn trượt vào đụng hàng rào bên đường, cũng may có thắt dây an toàn, cộng thêm bởi vì mệnh của Tiêu Thiên nên người nhà dùng loại xe có tính an toàn tốt nhất nên không xảy ra chuyện gì lớn.
Ngược lại Tiêu Văn Đình vì sự cố mà vô tình va chạm phần chân, thương thế lại nặng hơn, nước mắt cũng trào ra.
Tiêu Thiên siết chặt nắm tay, gọi điện bảo người lái xe khác tới, sau khi ôm Tiêu Văn Đình lên xe, anh không cùng cô tới bệnh viện, ngược lại gọi chồng Tiêu Văn Đình tới bồi. Tiêu Thiên sợ mình đi chung thì Tiêu Văn Đình lại càng bị thương năng hơn nữa.
Trước khi đi Tiêu Văn Đình nắm chặt tay Tiêu Thiên không buông, một lần nữa nhấn mạnh anh đừng để chuyện này trong lòng, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Ngoài miệng Tiêu Thiên đáp là biết rồi để Tiêu Văn Đình an tâm, thế nhưng trong lòng lại u ám, không có chút tia sáng nào.
Cho dù biết rõ người nhà không trách, thế nhưng bản thân anh không thể ngừng tự trách chính mình.
Chỉ là vỏ bọc cứng rắn đã bao lấy nội tâm yếu ớt, không để người khác phát hiện.
****
Sáng sớm hôm sau, Tống Triết tiếp tục đi bày sạp, việc làm ăn của cậu không tính là kém, người nghe danh tìm tới rất nhiều, đại đa số đều coi số mạng, xem nhân duyên.
Sau khi kiếm được mấy trăm đồng, buổi chiều Tống Triết không bày sạp, mấy ngày tiếp theo cậu phải đi thi bằng lái.
Đến trung tâm, đầu tiên Tống Triết được gặp huấn luyện viên mà trung tâm sắp xếp cho mình, ngũ quan người này đoan chính, chính là chân mày quá to, quá hỗn loạn, biểu thị tính tình người này khá nóng nảy, những thứ khác thì khá tốt. Tống Triết cảm thấy không có vấn đề, liền chọn đối phương. Dù sao ở thế giới kia cậu đã có bằng lái rồi, hiện giờ chỉ là thi lại tấm bằng mà thôi.
Tống Triết đi theo huấn luyện viên Chu Thường Hà đi báo danh kiểm tra sức khỏe, lúc này vừa vặn gặp một vị huấn luyện viên khác, hai người nói chuyện một hồi rồi tách ra.
Tống Triết đã thấy qua người này trong danh sách huấn luyện viên của trung tâm, tên là Lý Yến Cương. Trong hình không nhìn ra, thế nhưng vừa gặp, Tống Triết vừa liếc mắt một cái liền nhíu mày, trên người đối phương có hắc khí. Nhìn diện mạo thì xương gò má lõm, xương ngọc đường mỏng, hai má không có thịt, tai không viền, mắt vô thần, lông mày thưa thớt, là gương mặt tiểu nhân điển hình, tài vận không tốt, tuổi trung niên sẽ gặp xui xẻo. Mà hiện giờ trên người đối phương lại có hắc khí, thoạt nhìn gần nhất sẽ gặp vận rủi.
Chỉ đáng tiếc là Tống Triết chỉ nhìn được gương mặt nghiêng của đối phương, nếu nhìn thấy phần trán thì có lẽ sẽ thấy được gì đó.
Bất quá còn học ở trung tâm này thì sẽ có cơ hội gặp lại thôi. Nhìn thấy huấn luyện viên của mình vì tiếp xúc với đối phương mà nhiễm chút hắc khí, Tống Triết làm như vô tình đụng trúng vai huấn luyện viên, giúp ông xua chút hắc khí kia đi.
Chu Thường Hà không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người nóng hơn một chút, ông chỉ nghĩ là do mới từ phòng máy lạnh ra nên mới thấy vậy. Ông dẫn Tống Triết lên xe: "Tới kỳ nghỉ hè sẽ có nhiều sinh viên tới học hơn, bây giờ cậu học là đúng lúc, nếu học giỏi thì tháng sau lấy bằng, không cần chen chúc với đám sinh viên. Bất quá nhìn dáng vẻ thì cậu cũng là sinh viên đi?"
Tống Triết cười nói: "Không, tôi đã đi làm rồi. Mấy ngày này nghỉ làm để thi bằng lái, làm phiền huấn luyện viên giúp tôi đặt trước thời gian thi."
Chu Thường Hà đáp: "Được, đề thi viết thì lúc về nhà cậu lên APP xem qua các đề mục thì sẽ làm được thôi, thi thực hành thì tôi sẽ tăng giờ học cho cậu, có lẽ sẽ thi sớm được.
Tống Triết vui vẻ: "Vậy làm phiền huấn luyện viên."
...*...
*xương ngọc đường: 玉堂骨
...*...
Suốt nhiều năm qua, người Tiêu gia vẫn luôn tìm kiếm người có vận mệnh tốt, thế nhưng không có người nào là thái ất quý nhân mà Hoàng đại sư nói. Người Tiêu gia thất vọng rồi tuyệt vọng, thế nhưng sau đó lại lấy lại tinh thần tiếp tục tìm kiếm. Cứ vậy từ nhân viên công ty tới người giúp việc trong nhà đều là người có vận khí tốt, diện mạo tốt, như vậy sẽ không dễ bị sát khí Tiêu Thiên làm ảnh hưởng mà gãy tay gãy chân, thậm chí tai nạn tử vong. Mặc dù xui xẻo nhỏ vẫn không ngừng ập tới nhưng Tiêu gia trả tiền lương rất cao, thái độ đối xử lại tốt, vì thế mặc dù cảm thấy làm việc ở Tiêu gia hơi xui rủi một chút nhưng không đến mức muốn nghỉ việc.
Ngược lại cũng vì thế mà tập đoàn Tiêu thị càng lúc càng phát triển không ngừng, trở thành công ty đặc biệt dị thường trong nghiệp giới. Công ty người ta tuyền chọn theo trình độ học vấn cùng năng lực làm việc, nhà bọn họ thì xem ngày sinh tháng đẻ, quả thực mê tín tới không thể mê tín hơn.
Mới đầu các tập đoàn lớn đều cười nhạo Tiêu gia, cảm thấy Tiêu lão càng già càng lú lẫn, ngay cả công nhân vác gạch ngoài công trường chỉ mới tốt nghiệp trung học cũng dám tuyển, thật không biết nghĩ gì. Thế nhưng sau đó người này đã làm bọn họ há hốc mồm, làm việc không lâu liền ngồi vào vị trí giám đốc, còn giúp Tiêu thị giành được hợp đồng làm ăn lớn, làm bọn họ tức tới hộc máu.
Hiện giờ người này được Tiêu thị hỗ trợ đã có được bằng đại học, thậm chí còn định tham gia nghiên cứu sinh, có thể nói là vừa có năng lực lại có trình độ học vấn, không còn thua kém người khác. Bọn họ không biết người này từ nhỏ đã học rất giỏi, chẳng qua vì nhà quá nghèo nên sau khi tốt nghiệp trung học không thể học lên cao hơn, chỉ đành ra ngoài làm việc. Số mệnh người này đã định sẽ có quý nhân tương trợ, một bước lên mây.
Không phải tất cả người có trình độ học vấn thấp đều không thể làm việc trí thức, cũng không phải tất cả người có học vấn cao đều giỏi nghiệp vụ, này tùy thuộc vào từng người.
Cố tình hết người này đến người khác của tập đoàn Tiêu thị đều là người giỏi, làm ông chủ cư nhiên bỏ tiền cho nhân viên đi học, ấy thế mà nhân viên cũng không chịu thua kém, không chỉ có được trình độ học vấn mà còn triến triển vượt bật trên thương trường, mang đến mặt mũi thật lớn cho Tiêu thị.
Không ít người lẩm bẩm, đúng là quá tà môn.
Sau đó có công ty học theo cách tuyển dụng của tập đoàn Tiêu thị, chỉ là bọn họ không có năng lực nhìn người như Hoàng đại sư, lại không đủ quyết đoán như Tiêu thị, ngược lại làm hỏng bét cả công ty.
Chờ Tiêu Thiên từ trên núi trở về, người Tiêu gia lập tức bồi thường cho đứa con trai/ cháu trai/ cháu họ đã nhiều năm không gặp, Tiêu lão thậm chí còn giao công ty cho Tiêu Thiên quản lý, hoàn toàn không lo lắng mệnh của Tiêu Thiên hại công ty xuống dốc không phanh.
Người Tiêu gia đối xử với Tiêu Thiên rất tốt, đi đâu cũng muốn dẫn Tiêu Thiên theo, cho dù thường xuyên ở bên cạnh Tiêu Thiên sẽ bị té ngã trầy trụa, bị đồ rớt trúng đầu, đi xe thì bể bánh, uống nước thì bị sặc, tóm lại là khá bi thảm, thế nhưng bọn họ vẫn nguyện ý.
Tiêu Thiên nhìn thấy hết thảy, mặc dù trong lòng không thừa nhận vận mệnh của mình nhưng anh biết mình thật sự mang đến vận rủi cho mọi người, vì thế không muốn theo bọn họ ra ngoài hoặc sống chung một chỗ, anh sợ bọn họ xảy ra chuyện.
Thế nhưng người Tiêu gia vẫn luôn cười nói không sao, bị thương, gặp chuyện rủi cũng không nói cho Tiêu Thiên biết, sợ anh khổ sở. Dần dần Tiêu Thiên cũng không mở miệng nói, anh biết mọi người không muốn mình thương tâm nên giả vờ như không biết. Cả gia đình cứ vậy tự lừa mình dối người.
Tiêu Thiên đỡ Tiêu Văn Đình ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh, cởi giày cao gót, nhẹ nhàng chạm vào mắt cá nhân cô rồi hỏi: "Có đau không?"
Tiêu Văn Đình hít một hơi: "Đau, đau quá..."
Nhìn mắt cá chân không tới vài phút đã sưng phù, Tiêu Thiên mím môi: "Có thể là trẹo chân, em gọi điện cho tài xế tới, để ông ấy đưa chị tới bệnh viện."
Tiêu Văn Đình gật đầu, thấy Tiêu Thiên gọi điện xong thì im lặng nhìn chân mình, cô cố tỏ ra không có chuyện gì nói: "Ai nha, em đừng nghĩ nhiều, bất trắc luôn phát sinh mà. Đừng xụ mặt như vậy, cười một cái đi."
Nhìn bàn tay nhéo má mình, Tiêu Thiên không né tránh, mày vẫn nhíu chặt: "Chị, đây là lần thứ ba chị bị thương chân trong tháng này rồi." Mà cả ba lần đều vì cùng anh đi ra ngoài. Lần đầu tiên là lúc ra cửa, chân bị kẹt vào cửa, móng chân suýt chút nữa đã bầm đen. Lần hai đang đi trên đường thì đột nhiên té lộn nhào một vòng, đầu gối bị cọ rách da, chảy rất nhiều máu.
Tiêu Văn Đình vẫn vui vẻ thúc giục: "Đều là chuyện nhỏ thôi, đừng để trong lòng, mau đi xem tài xế tới chưa."
Tiêu Thiên biết ý Tiêu Văn Đình, trong lòng khẽ run động, nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi nghe lời đi ra ngoài. Sau khi Tiêu Thiên xoay người rời đi, nụ cười trên mặt Tiêu Văn Đình lập tức biến mất, nhìn mắt cá chân sưng phù như bánh bao, cô đau tới đỏ hốc mắt. Vừa nãy cô đã cố kiềm nén không muốn làm Tiêu Thiên khổ sở, từ nhỏ đã được nuông chìu nên chỉ cần đau một chút là nhõng nhẽo, thế nhưng từ khi Tiêu Thiên trở lại, Tiêu Văn Đình bắt đầu bị đau thường xuyên. Tiêu Văn Đình cảm thấy năng lực chịu đau của mình càng lúc lại càng lợi hại hơn.
***
Tống Triết đi tới nơi bán xe mới nhớ ra nguyên thân chưa thi bằng lái. Ở thế giới cũ cậu đã có rồi nên nhất thời quên mất chuyện này. Chuyện này đúng là đáng buồn.
Nhìn chiếc xe trước mặt, Tống Triết ủ rũ cúi đầu, bây giờ cậu phải đi xe đạp điện sao?
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Tống Triết đứng bên đường chờ xe thì thấy một người nam cả người đầy sát khí đỡ một người nữ lên xe, Tống Triết liền nhìn chằm chằm người nọ, từ khi đến thế giới này tới nay, cậu chưa từng thấy người nào có sát khí nặng đến vậy. Người bên cạnh không xúi quẩy tới mất mạng thực sự là quá may mắn.
Tống Triết nghiêm túc quan sát, mặc dù không thấy được diện mạo người nữ nhưng quanh thân đối phương có kim quang mơ hồ, là người bình thường thích làm việc thiện, hơn nữa còn có gia tộc che chở, bằng không sẽ không có hiệu ứng này.
Khó trách có thể sống chung với người nam kia, hóa ra là có kim quang che chở.
Chiếc xe kia rất nhanh đã lái đi, Tống Triết liếc nhìn người tài xế ngồi trước, sát khí đang xâm nhập vào người đối phương, bất quá tài xế cũng là người có mệnh tốt, cùng lắm hôm nay chỉ bị chút bất trắc nhỏ mà thôi, tới tự miếu đốt nhang xin lá bùa bình an là được.
Tống Triết không quá để ý chuyện này, chỉ cảm khái thế giới này quả thật có đủ dạng người, thế nhưng người như vậy thì đúng là rất ít.
Sau khi về tới nhà, Tống Triết đi tắm, gọi một phần thức ăn ngoài rồi bắt đầu nghiên cứu bách khoa toàn thư mà nguyên thân lưu lại. Mặc dù có trí nhớ của nguyên thân nhưng cậu vẫn phải tự học lại, như vậy mới thông hiểu nguyên lý cùng sử dụng. Cũng như vẽ bùa này nọ, lần trước ở sở cảnh sát suýt chút nữa đã hỏng bét, cũng may đầu óc cậu thông minh, vẽ vài lần liền thành công.
Xem sách vài giờ, Tống Triết thở phào một hơi, lại lên mạng tìm kiếm trung tâm dạy lái xe, sau khi chọn vài nơi gọi điện hỏi ý kiến, cuối cùng cậu quyết định chọn một nơi, ngày mai sẽ tới ghi danh.
Mà bên này, tài xế đang xe thì xe đột nhiên bị trơn trượt vào đụng hàng rào bên đường, cũng may có thắt dây an toàn, cộng thêm bởi vì mệnh của Tiêu Thiên nên người nhà dùng loại xe có tính an toàn tốt nhất nên không xảy ra chuyện gì lớn.
Ngược lại Tiêu Văn Đình vì sự cố mà vô tình va chạm phần chân, thương thế lại nặng hơn, nước mắt cũng trào ra.
Tiêu Thiên siết chặt nắm tay, gọi điện bảo người lái xe khác tới, sau khi ôm Tiêu Văn Đình lên xe, anh không cùng cô tới bệnh viện, ngược lại gọi chồng Tiêu Văn Đình tới bồi. Tiêu Thiên sợ mình đi chung thì Tiêu Văn Đình lại càng bị thương năng hơn nữa.
Trước khi đi Tiêu Văn Đình nắm chặt tay Tiêu Thiên không buông, một lần nữa nhấn mạnh anh đừng để chuyện này trong lòng, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Ngoài miệng Tiêu Thiên đáp là biết rồi để Tiêu Văn Đình an tâm, thế nhưng trong lòng lại u ám, không có chút tia sáng nào.
Cho dù biết rõ người nhà không trách, thế nhưng bản thân anh không thể ngừng tự trách chính mình.
Chỉ là vỏ bọc cứng rắn đã bao lấy nội tâm yếu ớt, không để người khác phát hiện.
****
Sáng sớm hôm sau, Tống Triết tiếp tục đi bày sạp, việc làm ăn của cậu không tính là kém, người nghe danh tìm tới rất nhiều, đại đa số đều coi số mạng, xem nhân duyên.
Sau khi kiếm được mấy trăm đồng, buổi chiều Tống Triết không bày sạp, mấy ngày tiếp theo cậu phải đi thi bằng lái.
Đến trung tâm, đầu tiên Tống Triết được gặp huấn luyện viên mà trung tâm sắp xếp cho mình, ngũ quan người này đoan chính, chính là chân mày quá to, quá hỗn loạn, biểu thị tính tình người này khá nóng nảy, những thứ khác thì khá tốt. Tống Triết cảm thấy không có vấn đề, liền chọn đối phương. Dù sao ở thế giới kia cậu đã có bằng lái rồi, hiện giờ chỉ là thi lại tấm bằng mà thôi.
Tống Triết đi theo huấn luyện viên Chu Thường Hà đi báo danh kiểm tra sức khỏe, lúc này vừa vặn gặp một vị huấn luyện viên khác, hai người nói chuyện một hồi rồi tách ra.
Tống Triết đã thấy qua người này trong danh sách huấn luyện viên của trung tâm, tên là Lý Yến Cương. Trong hình không nhìn ra, thế nhưng vừa gặp, Tống Triết vừa liếc mắt một cái liền nhíu mày, trên người đối phương có hắc khí. Nhìn diện mạo thì xương gò má lõm, xương ngọc đường mỏng, hai má không có thịt, tai không viền, mắt vô thần, lông mày thưa thớt, là gương mặt tiểu nhân điển hình, tài vận không tốt, tuổi trung niên sẽ gặp xui xẻo. Mà hiện giờ trên người đối phương lại có hắc khí, thoạt nhìn gần nhất sẽ gặp vận rủi.
Chỉ đáng tiếc là Tống Triết chỉ nhìn được gương mặt nghiêng của đối phương, nếu nhìn thấy phần trán thì có lẽ sẽ thấy được gì đó.
Bất quá còn học ở trung tâm này thì sẽ có cơ hội gặp lại thôi. Nhìn thấy huấn luyện viên của mình vì tiếp xúc với đối phương mà nhiễm chút hắc khí, Tống Triết làm như vô tình đụng trúng vai huấn luyện viên, giúp ông xua chút hắc khí kia đi.
Chu Thường Hà không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người nóng hơn một chút, ông chỉ nghĩ là do mới từ phòng máy lạnh ra nên mới thấy vậy. Ông dẫn Tống Triết lên xe: "Tới kỳ nghỉ hè sẽ có nhiều sinh viên tới học hơn, bây giờ cậu học là đúng lúc, nếu học giỏi thì tháng sau lấy bằng, không cần chen chúc với đám sinh viên. Bất quá nhìn dáng vẻ thì cậu cũng là sinh viên đi?"
Tống Triết cười nói: "Không, tôi đã đi làm rồi. Mấy ngày này nghỉ làm để thi bằng lái, làm phiền huấn luyện viên giúp tôi đặt trước thời gian thi."
Chu Thường Hà đáp: "Được, đề thi viết thì lúc về nhà cậu lên APP xem qua các đề mục thì sẽ làm được thôi, thi thực hành thì tôi sẽ tăng giờ học cho cậu, có lẽ sẽ thi sớm được.
Tống Triết vui vẻ: "Vậy làm phiền huấn luyện viên."
...*...
*xương ngọc đường: 玉堂骨
...*...
Bình luận facebook