Chương 14 : A Hải làm tên ăn xin
"Rốt cuộc con có lên thuyền không? Con không đi thì bác cho thuyền chạy!" bác thuyền trưởng đem hàng hóa của Hạ Mộng Lộ lên thuyền, sau đó quay đầu nhắc nhở: "Đến giờ đi rồi, bác có thể chờ , nhưng du khách không chờ được!"
Hạ Mộng Lộ nhìn về phía xa, bây giờ anh ta đang ở làm gì? Cũng không biết đường sao? Tại sao đến giờ cũng không quay trở lại? Hay là anh ta đã biết cô cố ý bỏ rơi anh? Một ngày, cũng không biết sau khi trở về có bị mắng hay không, cô cũng không biết vì sao mình đứng nơi này đợi anh, có lẽ lương tâm cắn rứt đi, trong đầu tất cả đều là hình ảnh một người mất trí nhớ sinh tồn trong đô thị ồn ào.
Chắc anh ta cũng không biết nơi này là nơi nào, giờ này chắc anh ta cũng chưa có ăn cơm, cô thật muốn điên rồi, một đấng mày râu, có tay có chân, cùng lắm thì đi làm công nhân, cũng không chết đói chứ?
Ngộ nhỡ những người đó nhìn anh ta đến ngây ngốc, khi dễ anh ta thì phải làm sao? Mặc kệ nói thế nào người ta đã cứu Hạ gia cô, cho dù là người đó mang tội giết người hay tội ác tày trời gì đó, nhưng bây giờ anh cũng không nhớ gì cả, tựa như con nít mới sinh ra, tại sao cô có thể đem con nít vứt bỏ chứ?
Nhưng ngộ nhỡ anh ta khôi phục trí nhớ, giết người diệt khẩu thì sao đây? Những người kia muốn giết anh ta rồi cũng sẽ giết cô thì sao? Không được không được, tuyệt không thể mềm lòng, ngửa đầu nói: "Bác thuyền trưởng, đi thôi!" Siết chặt điện thoại di động lập tức nhảy lên thuyền, A Hải, anh đừng trách tôi, nợ anh để kiếp sau tôi trả.
Bác thuyền trưởng nhìn thoáng qua cô, thở dài nói: "Làm người, hãy nghe lòng mình, nếu không cả đời sẽ bị cắn rứt lương tâm!" Mặc dù không biết tiểu tử ăn mặc đơn sơ kia làm sao ở Hạ gia, nhưng nhìn cháu gái chần chừ một ngày, đại khái đoán được tiểu tử kia là người phương xa gặp rủi ro nên nương tựa Hạ gia, giờ lại bị cháu gái bỏ rơi, ông cảm thấy tiểu tử kia tốt vô cùng, khỏe mạnh, có thể làm việc, người cũng trung hậu, khiêm tốn lễ độ, ở lại cũng đâu có ăn không ngồi rồi đâu ?
Hạ Mộng Lộ nhanh tay tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, làm mắt điếc tai ngơ.
"Nay nghe nói những người ở chợ đen lừa gạt rất nhiều người dân quê đem bán thận, lấy thận mà không đền tiền. . . . . ."
Hạ Mộng Lộ không dám tin ngửa đầu: "Không thể nào?"
"Nếu là bác, không lừa cậu ta mới là lạ!" Bác thuyền trưởng nhìn cô một cái, sau đó vào trong khoang thuyền.
Du thuyền khởi động, Mộng Lộ giày xéo đôi tay, rơi vào trầm tư, trong đầu đã tạo thành khung cảnh, đó là A Hải nằm trên giường bí mật, bị đánh thuốc mê, rồi người bịt mặt lấy đi quả thận của anh sau đó để lại một ngàn cho anh, khi A Hải tỉnh lại. . . . . . Không được, cô không thể tuyệt tình như vậy, bây giờ phải làm sao đây? Thuyền sắp đi rồi, ‘ vụt ’ một cái đứng lên, như vậy A Hải sẽ chết, mệt cô còn ở dưới chân Bồ Tát, như thế nào xấu xa như vậy?
"Đi đi, chúng ta chờ con!" Bác thuyền trưởng tiến lên vỗ vỗ bả vai cô : "Ai biểu bác là người nhìn con lớn lên đâu? Làm người chính là như vậy, một bước lỗi, từng bước lỗi, không cách nào đền bù được!"
Hạ Mộng Lộ nuốt nước miếng, liền nhấc chân chạy như điên, A Hải, mặc kệ anh là người tốt hay là kẻ xấu, bác thuyền trưởng nói đúng, làm theo tim mình mách bảo thì được rồi.
Màn đêm buông xuống, mọi vật đều ngủ say, cửa siêu thị ban ngày đầy người nhưng giờ chẳng biết đi đâu, cửa chính cũng đã đóng lại, trên quảng trường chỉ còn vài người qua lại, Lạc Vân Hải xách chân ngồi tựa vào ghế đá, không ngừng hút thuốc, ở dưới chân anh giờ đã đầy tàn thuốc, mười mấy tiếng ngắn ngủn, giống như tang thương gần trăm năm, bộ dáng sa sút, anh không biết mình ngồi đây đợi gì, càng không biết vì sao ở chỗ này chờ, nhưng anh biết trừ ở chỗ này chờ, anh còn biết đi nơi nào?
"A Hải, A Hải anh đang ở đâu? A Hải. . . . . ."
Ngay tại lúc anh hút điếu thuốc cuối cùng suy nghĩ cách kiếm sống thì nghe một giọng nói không biết từ đâu đến, nghiêng đầu nhìn về phía quảng trường, thấy cô gái chạy xung quanh với dáng vẻ rất lo lắng, tâm vốn đang lạnh lẽo trong nháy mắt liền nóng như nham thạch, nóng đến hô hấp không nỗi, anh cũng không biết từ lúc nào thanh âm của cô thật dễ nghe, ở trong đám người, bóng người nhỏ bé cực kỳ nổi bật, giống như trong thế giới này chỉ có một bóng hình xinh đẹp.
Hạ Mộng Lộ, tôi đã cho cô cơ hội, là cô không biết quí trọng, như vậy về sau đừng mơ tưởng đổi ý nữa, nhìn về người ăn xin nằm ở trong góc cách anh ba thước, liền rút một trăm đồng trong túi ra, tiến lên ngồi xổm người xuống đẩy người nọ một cái: "Này, cho ông một trăm đồng, chỗ này cho tôi? Một canh giờ?"
Ong lão ăn xin từ trong chăn thò đầu ra, mắt không chớp nhìn chằm chằm tờ giấy màu hồng, cười nói: "Được được được!" Cầm lấy tiền nhanh chóng chạy xa, thậm chí còn quên lấy đồ đi.
Lạc Vân Hải liếc nhìn cô gái nóng nãy đứng giữa quản trường, rồi chui vào trong chăn, đưa tay lên xoa đầu cho rối tung, sau đó lấy bùn đen trét xung quanh người, lúc này mới bưng chén bể bộ dáng nửa sống nửa chết dựa vào vách tường.
"A Hải. . . . . . Anh đang ở đâu a. . . . . . A. . . . . ." Hạ Mộng Lộ nóng nảy chạy xung quanh, trong lúc vô tình thấy một người ngồi trong góc, mặc dù không thấy rõ dung mạo, thế nhưng cô có thể cảm nhận được, hơn nữa, trên đời làm gì có tên ăn xin nào khỏe như vậy? Hít một hơi khí lạnh, chậm rãi bước lên, mang theo ánh mắt không dám tin, chờ thấy rõ người này đúng là người cô đã vứt bỏ, ‘ vụt vụt vụt ’ nhanh chóng chạy đến, tiến lên đem chén bể đập nát giận dữ hét: "Nói anh là kẻ lang thang, anh *** thật làm kẻ ăn xin à?" Cái người này không có tiền đồ.
"Hừ!" Lạc Vân Hải vô lực quay đầu, đẩy tay của cô ra, khổ sở nhìn về bầu trời nói: "Một tôi không có sở trường, hai không có bạn bè, ba không có trí nhớ, không ăn xin thì làm cái gì? Chẳng lẽ phải chết đói ở chỗ này?"
Hạ Mộng Lộ lắc đầu liên tục, trời ạ, mới một ngày, liền biến thành bộ dáng như quỷ, nếu như thêm mấy ngày nữa, có phải hay không anh gặp ai đó đi ngang liền quỳ dập đầu chỉ vì một miếng cơm? Đúng vậy a, anh ta không làm ăn xin thì làm cái gì? Thật ra anh ta rất có bản lãnh, có thể một thân một mình đuổi ba lão sắc quỷ đi, chỉ là anh ta không biết mà thôi, A Hải trước kia có phải hay rất có máu mặc? Rất có tôn nghiêm? Nhưng bởi vì cô lấy oán trả ơn khiến anh ta phải làm tên ăn xin.
Anh còn nói thưởng thức thiết kế của cô, nếu như không có bác thuyền trưởng, có lẽ cô đã thật sự bỏ đi, A Hải sẽ bị người mang đi, sẽ bị lừa gạt lấy thận, càng nghĩ trong lòng càng đè nén, cuối cùng đưa tay sờ gương mặt đẹp trai của anh, nức nở nói: "Thật xin lỗi!"
Lạc Vân Hải khinh bỉ quay đầu trở lại, nhìn thấy hốc mắt cô hồng hồng, mới làm bộ dạng không sao cả cười cười: "Không có việc gì, có lẽ tôi vốn không phải người tốt, cô là con gái, sợ là chuyện đương nhiên, hơn nữa không phải cô đã quay lại sao? Đừng khóc!" Đôi tay lắm bẩn lau nước mắt của cô, cô khóc vì anh sao? Cái người vốn không tim không phổi này, đang khóc vì anh đấy.
Kể từ khi mất trí nhớ, tâm anh chưa bao giờ nhảy lên, thế nhưng lúc này như đánh trống, như có dòng nước ấm bao quanh, không bực bội nữa, không nặng trĩu nữa, từ từ hồi phục, chưa bao giờ thấy yên tâm như vậy.
"Rốt cuộc con có lên thuyền không? Con không đi thì bác cho thuyền chạy!" bác thuyền trưởng đem hàng hóa của Hạ Mộng Lộ lên thuyền, sau đó quay đầu nhắc nhở: "Đến giờ đi rồi, bác có thể chờ , nhưng du khách không chờ được!"
Hạ Mộng Lộ nhìn về phía xa, bây giờ anh ta đang ở làm gì? Cũng không biết đường sao? Tại sao đến giờ cũng không quay trở lại? Hay là anh ta đã biết cô cố ý bỏ rơi anh? Một ngày, cũng không biết sau khi trở về có bị mắng hay không, cô cũng không biết vì sao mình đứng nơi này đợi anh, có lẽ lương tâm cắn rứt đi, trong đầu tất cả đều là hình ảnh một người mất trí nhớ sinh tồn trong đô thị ồn ào.
Chắc anh ta cũng không biết nơi này là nơi nào, giờ này chắc anh ta cũng chưa có ăn cơm, cô thật muốn điên rồi, một đấng mày râu, có tay có chân, cùng lắm thì đi làm công nhân, cũng không chết đói chứ?
Ngộ nhỡ những người đó nhìn anh ta đến ngây ngốc, khi dễ anh ta thì phải làm sao? Mặc kệ nói thế nào người ta đã cứu Hạ gia cô, cho dù là người đó mang tội giết người hay tội ác tày trời gì đó, nhưng bây giờ anh cũng không nhớ gì cả, tựa như con nít mới sinh ra, tại sao cô có thể đem con nít vứt bỏ chứ?
Nhưng ngộ nhỡ anh ta khôi phục trí nhớ, giết người diệt khẩu thì sao đây? Những người kia muốn giết anh ta rồi cũng sẽ giết cô thì sao? Không được không được, tuyệt không thể mềm lòng, ngửa đầu nói: "Bác thuyền trưởng, đi thôi!" Siết chặt điện thoại di động lập tức nhảy lên thuyền, A Hải, anh đừng trách tôi, nợ anh để kiếp sau tôi trả.
Bác thuyền trưởng nhìn thoáng qua cô, thở dài nói: "Làm người, hãy nghe lòng mình, nếu không cả đời sẽ bị cắn rứt lương tâm!" Mặc dù không biết tiểu tử ăn mặc đơn sơ kia làm sao ở Hạ gia, nhưng nhìn cháu gái chần chừ một ngày, đại khái đoán được tiểu tử kia là người phương xa gặp rủi ro nên nương tựa Hạ gia, giờ lại bị cháu gái bỏ rơi, ông cảm thấy tiểu tử kia tốt vô cùng, khỏe mạnh, có thể làm việc, người cũng trung hậu, khiêm tốn lễ độ, ở lại cũng đâu có ăn không ngồi rồi đâu ?
Hạ Mộng Lộ nhanh tay tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, làm mắt điếc tai ngơ.
"Nay nghe nói những người ở chợ đen lừa gạt rất nhiều người dân quê đem bán thận, lấy thận mà không đền tiền. . . . . ."
Hạ Mộng Lộ không dám tin ngửa đầu: "Không thể nào?"
"Nếu là bác, không lừa cậu ta mới là lạ!" Bác thuyền trưởng nhìn cô một cái, sau đó vào trong khoang thuyền.
Du thuyền khởi động, Mộng Lộ giày xéo đôi tay, rơi vào trầm tư, trong đầu đã tạo thành khung cảnh, đó là A Hải nằm trên giường bí mật, bị đánh thuốc mê, rồi người bịt mặt lấy đi quả thận của anh sau đó để lại một ngàn cho anh, khi A Hải tỉnh lại. . . . . . Không được, cô không thể tuyệt tình như vậy, bây giờ phải làm sao đây? Thuyền sắp đi rồi, ‘ vụt ’ một cái đứng lên, như vậy A Hải sẽ chết, mệt cô còn ở dưới chân Bồ Tát, như thế nào xấu xa như vậy?
"Đi đi, chúng ta chờ con!" Bác thuyền trưởng tiến lên vỗ vỗ bả vai cô : "Ai biểu bác là người nhìn con lớn lên đâu? Làm người chính là như vậy, một bước lỗi, từng bước lỗi, không cách nào đền bù được!"
Hạ Mộng Lộ nuốt nước miếng, liền nhấc chân chạy như điên, A Hải, mặc kệ anh là người tốt hay là kẻ xấu, bác thuyền trưởng nói đúng, làm theo tim mình mách bảo thì được rồi.
Màn đêm buông xuống, mọi vật đều ngủ say, cửa siêu thị ban ngày đầy người nhưng giờ chẳng biết đi đâu, cửa chính cũng đã đóng lại, trên quảng trường chỉ còn vài người qua lại, Lạc Vân Hải xách chân ngồi tựa vào ghế đá, không ngừng hút thuốc, ở dưới chân anh giờ đã đầy tàn thuốc, mười mấy tiếng ngắn ngủn, giống như tang thương gần trăm năm, bộ dáng sa sút, anh không biết mình ngồi đây đợi gì, càng không biết vì sao ở chỗ này chờ, nhưng anh biết trừ ở chỗ này chờ, anh còn biết đi nơi nào?
"A Hải, A Hải anh đang ở đâu? A Hải. . . . . ."
Ngay tại lúc anh hút điếu thuốc cuối cùng suy nghĩ cách kiếm sống thì nghe một giọng nói không biết từ đâu đến, nghiêng đầu nhìn về phía quảng trường, thấy cô gái chạy xung quanh với dáng vẻ rất lo lắng, tâm vốn đang lạnh lẽo trong nháy mắt liền nóng như nham thạch, nóng đến hô hấp không nỗi, anh cũng không biết từ lúc nào thanh âm của cô thật dễ nghe, ở trong đám người, bóng người nhỏ bé cực kỳ nổi bật, giống như trong thế giới này chỉ có một bóng hình xinh đẹp.
Hạ Mộng Lộ, tôi đã cho cô cơ hội, là cô không biết quí trọng, như vậy về sau đừng mơ tưởng đổi ý nữa, nhìn về người ăn xin nằm ở trong góc cách anh ba thước, liền rút một trăm đồng trong túi ra, tiến lên ngồi xổm người xuống đẩy người nọ một cái: "Này, cho ông một trăm đồng, chỗ này cho tôi? Một canh giờ?"
Ong lão ăn xin từ trong chăn thò đầu ra, mắt không chớp nhìn chằm chằm tờ giấy màu hồng, cười nói: "Được được được!" Cầm lấy tiền nhanh chóng chạy xa, thậm chí còn quên lấy đồ đi.
Lạc Vân Hải liếc nhìn cô gái nóng nãy đứng giữa quản trường, rồi chui vào trong chăn, đưa tay lên xoa đầu cho rối tung, sau đó lấy bùn đen trét xung quanh người, lúc này mới bưng chén bể bộ dáng nửa sống nửa chết dựa vào vách tường.
"A Hải. . . . . . Anh đang ở đâu a. . . . . . A. . . . . ." Hạ Mộng Lộ nóng nảy chạy xung quanh, trong lúc vô tình thấy một người ngồi trong góc, mặc dù không thấy rõ dung mạo, thế nhưng cô có thể cảm nhận được, hơn nữa, trên đời làm gì có tên ăn xin nào khỏe như vậy? Hít một hơi khí lạnh, chậm rãi bước lên, mang theo ánh mắt không dám tin, chờ thấy rõ người này đúng là người cô đã vứt bỏ, ‘ vụt vụt vụt ’ nhanh chóng chạy đến, tiến lên đem chén bể đập nát giận dữ hét: "Nói anh là kẻ lang thang, anh *** thật làm kẻ ăn xin à?" Cái người này không có tiền đồ.
"Hừ!" Lạc Vân Hải vô lực quay đầu, đẩy tay của cô ra, khổ sở nhìn về bầu trời nói: "Một tôi không có sở trường, hai không có bạn bè, ba không có trí nhớ, không ăn xin thì làm cái gì? Chẳng lẽ phải chết đói ở chỗ này?"
Hạ Mộng Lộ lắc đầu liên tục, trời ạ, mới một ngày, liền biến thành bộ dáng như quỷ, nếu như thêm mấy ngày nữa, có phải hay không anh gặp ai đó đi ngang liền quỳ dập đầu chỉ vì một miếng cơm? Đúng vậy a, anh ta không làm ăn xin thì làm cái gì? Thật ra anh ta rất có bản lãnh, có thể một thân một mình đuổi ba lão sắc quỷ đi, chỉ là anh ta không biết mà thôi, A Hải trước kia có phải hay rất có máu mặc? Rất có tôn nghiêm? Nhưng bởi vì cô lấy oán trả ơn khiến anh ta phải làm tên ăn xin.
Anh còn nói thưởng thức thiết kế của cô, nếu như không có bác thuyền trưởng, có lẽ cô đã thật sự bỏ đi, A Hải sẽ bị người mang đi, sẽ bị lừa gạt lấy thận, càng nghĩ trong lòng càng đè nén, cuối cùng đưa tay sờ gương mặt đẹp trai của anh, nức nở nói: "Thật xin lỗi!"
Lạc Vân Hải khinh bỉ quay đầu trở lại, nhìn thấy hốc mắt cô hồng hồng, mới làm bộ dạng không sao cả cười cười: "Không có việc gì, có lẽ tôi vốn không phải người tốt, cô là con gái, sợ là chuyện đương nhiên, hơn nữa không phải cô đã quay lại sao? Đừng khóc!" Đôi tay lắm bẩn lau nước mắt của cô, cô khóc vì anh sao? Cái người vốn không tim không phổi này, đang khóc vì anh đấy.
Kể từ khi mất trí nhớ, tâm anh chưa bao giờ nhảy lên, thế nhưng lúc này như đánh trống, như có dòng nước ấm bao quanh, không bực bội nữa, không nặng trĩu nữa, từ từ hồi phục, chưa bao giờ thấy yên tâm như vậy.
Bình luận facebook