Chương 39: Khôi phục trí nhớ (1)
Phía xa, mặt trời đỏ rực một màu. Nước biển xanh ngắt trải tận chân trời.
Hôm nay, khách du lịch vẫn đông đúc như thường ngày, nhưng trên bờ biển thì chỉ có bốn người đang bận rộn.
Hạ Mộng Lộ mặc một bộ đồ bơi kín đáo màu xanh biển in hoa vàng, dài tới nửa đùi, do chính Lạc Vân Hải chọn, vì anh không thích cô mặc quá hở để người khác dòm ngó.
Mỗi người đều cầm một cái phao bơi chuẩn bị lên thuyền Lạc Vân Hải tặng cho Hạ Mộng Lộ. Chiếc thuyền tuy không hề hào nhoáng, chỉ từ đám đồ cũ lắp ráp nên, nhưng được sơn mới lại nên trông cũng bắt mắt.
Hạ Nguyệt Đình không phải là cô gái thích đồ hở hang, nên mặc đồ bơi cũng kín chẳng kém gì Hạ Mộng Lộ, đầu đội thêm một chiếc mũ rộng vành, đang tích cực thoa kem chống nắng, cô vẫn luôn cho rằng con gái thì phải trắng hồng không tỳ vết mới đẹp.
Lạc Vân Hải chỉnh hướng thuyền, quay dầu nói, “Xong hết chưa? Chúng ta đến khe núi trước, sau đó chạy quanh đảo du lịch đằng kia một vòng, rồi mới về lại Phổ Đà!” Anh rất có lòng tin với chiếc thuyền do tự mình lắp ráp.
Đỗ Vương vẫn cười nãy giờ, nhưng nếu là người hiểu rõ anh, sẽ phát hiện mắt anh không hề có vẻ cười. Anh cố ra vẻ phấn khích, vung lá cờ hô to, “Go!”
“A! Gió mát quá!”
“A!”
Hai chị em Hạ Mộng Lộ vui vẻ đứng lên giang tay hô to. Đây chính là thuyền của bọn họ!
“Chị!” Hạ Nguyệt Đình đột nhiên hét lớn, “Sinh nhật vui vẻ!!!”
Hạ Mộng Lộ đè xuống nút mở máy đĩa, âm nhạc vang lên tận mây xanh. Cô lắc lư người, giơ tay trái lên cao, nhắm ngón áp út ngay mặt trời chói chang. Mình kết hôn rồi! Không bao lâu nữa, trong bụng sẽ có thêm một sinh mệnh mới!
Tối qua đại chiến mấy hiệp, cộng thêm thân thể hai người đều khỏe mạnh, cô có dự cảm ‘nòng nọc nhỏ’ đã vượt qua được chướng ngại, tiến vào giai đoạn trưởng thành! Sinh con cho người đàn ông mình yêu chính là mơ ước của mọi phụ nữ!
Hạ Mộng Lộ đặt chiếc nhẫn lên môi, hôn mạnh một cái, “Hạnh phúc quá đi mất!”
Lạc Vân Hải nghe vậy, nhếch miệng cười theo. Có thể mang lại hạnh phúc cho người phụ nữ mình yêu, chính là mơ ước của mọi người đàn ông!
Đỗ Vương nghe vậy, lại càng thấy bứt rứt. Anh nhìn cây gậy bóng chày cạnh chân một cái, nghĩ: thôi, chờ chút nữa đi!
Đến khe núi, Lạc Vân Hải cau mày, cảm thấy cảnh này rất quen.
Rất nhiều du thuyền đang ở phía trước, thuyền gặp nạn.... .... Anh tung người nhảy vào biển sâu.....
Lạc Vân Hải trợn to mắt nhìn về khe núi.
Nước biển bị máu nhuộm đẫm cả một vùng, rất nhiều người nổi lềnh bềnh trên nước.... ........
Chẳng lẽ đây là nơi mình gặp nạn?
Đỗ Vương nhìn theo Lạc Vân Hải, đúng, chính là chỗ này! Người của Long Hổ khi tìm kiếm ở đây gần như đã đào sâu ngọn núi đến ba thước, chẳng lẽ anh Hải nhớ ra điều gì? “Anh Hải, anh sao vậy?”
“Không có gì!” Lạc Vân Hải vội ho khan một tiếng, chuyển hướng con thuyền ra khỏi khe núi, thấy hai chị em Hạ Mộng Lộ đang nằm dài trên thuyền tắm nắng thì giảm tốc độ nói, “Cậu lái đi!”
Đỗ Vương nhún vai, “Ok!”
Hạ Mộng Lộ kéo Hạ Nguyệt Đình nói nhỏ, “Sau nửa năm quan sát, chị thấy tính A Đỗ rất được! Mặc dù hơi lười biếng, nhưng rất quyết đoán, nói một là một, hai là hai, không giống kẻ thích khoác lác. Hơn nữa cậu ta chỉ lười thôi, chứ nếu muốn làm, thì đều làm tới nơi tới chốn! Em có nhớ lần để cậu ta rửa chén không? Cọ chén đến mức phát ra tiếng vang luôn, chùi phòng bếp sạch chưa từng có, còn quét không còn một hạt bụi! Hẳn là một người đàn ông vô cùng nguyên tắc, không làm thì thôi, còn làm thì phải làm cho tốt nhất!”
“Chị cũng thấy vậy à? Em nói rồi, khả năng nhìn người của em làm sao mà kém được! Chị, em nghĩ kỹ rồi, nếu hôm nay em thành công, đến mùa thu chúng ta sẽ đi du lịch tới Bắc Kinh nha! Em lớn thế này còn chưa tới thủ đô lần nào, là người Trung Quốc sao có thể không đi đến Bắc Kinh một lần chứ?”
Chỉ nghĩ thôi đã thấy thích rồi, muốn đi Vạn Lý Trường Thành, muốn đi Hương Sơn ngắm lá phong, muốn đi Cố Cung cảm thụ cung cấm thời nhà Thanh, không biết có khác gì trên ti vi không? Muốn đi xem nơi ở của thái hậu Từ Hi, muốn đi ăn vịt nướng ở tiệm Toàn Tụ Đức mà những người khách thường nói bên cổng Thiên An.
Hạ Mộng Lộ thích thú nói, “Chị cũng chưa đi bao giờ! Được rồi, đến mùa thu, chúng ta sẽ cùng đi! Quyết định vậy đi! Bây giờ bắt đầu có tiền dư rồi, muốn chơi thì chơi, chi phí thì hai chị em mình mỗi người một nửa ha?”
“Không thành vấn đề!” Ây da, nói yêu đương thật tốn kém! Trước kia để dành được bốn trăm ngàn nhân dân tệ, đến nay chỉ còn hơn một trăm. Từ giờ phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ đến lúc đó được thêm hai trăm nữa mới được, dù hơi tốn kém, nhưng cả đời chỉ có một lần, rất đáng!
“Đang nói gì vậy?” Lạc Vân Hải lại gần ôm lấy Hạ Mộng Lộ. Trải qua tối qua, tình cảm của hai người đã tiến thêm một bước dài, càng ngày càng thân mật.
Hạ Mộng Lộ nháy mắt ra hiệu với Hạ Nguyệt Đình, “Còn không mau ‘hành động’ ?”
Hạ Nguyệt Đình ngại ngùng nói, “Chờ một chút!”. Hồi hộp quá! Mình còn chưa chuẩn bị tâm lý xong? Nếu thất bại biết làm sao?
“Ngốc!” Hạ Mộng Lộ liếc Hạ Nguyệt Đình một cái, nói với Lạc Vân Hải, “Bọn em đang bàn, thu này sẽ đi Bắc Kinh chơi, anh không được phép phản đối, là người Trung Quốc, sao có thể không đi thăm thủ đô một lần chứ? Nếu không chờ tới lúc có con, chúng ta sẽ không có cơ hội đi nữa đâu, tranh thủ đi trước cho đã, tương lai khỏi phải hối hận! Anh xem, như cha mẹ em, tới nay vẫn chưa từng đi du lịch xa lần nào đó!”
“Được! Em nói gì cũng được hết!” Lạc Vân Hải cưng chiều vuốt vuốt tóc Hạ Mộng Lộ.
Bắc Kinh....... Tại sao trong đầu lại có hình ảnh về nó? Nhất định là là đã từng đi? Tại sao lại không nhớ ra?
Gần đây luôn có một số hình ảnh vụt hiện lên trong đầu, càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng rõ ràng, có phải đang báo hiệu sẽ nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện?
Hạ Mộng Lộ vui sướng nói, “Anh đồng ý? A Hải, em càng ngày càng yêu chết anh!” Hạ Mộng Lộ đẩy Lạc Vân Hải sang một bên, kéo Hạ Nguyệt Đình sang, bắt đầu bàn bạc kế hoạch cụ thể. “Tháng tám được không?”
“Không, tháng chín”!
“Mười lăm tháng tám là tốt nhất!”
“Tháng chín đi mà! Lúc đó lá phong ở Hương Sơn sẽ phủ đầy trời, rất đẹp! Hơn nữa, mười lăm tháng tám là ngày lễ, khắp nơi toàn là người, chen không cũng đủ chết rồi!”
Hạ Mộng Lộ nói, “Cũng đúng ha, nói không chừng ngay cả khách sạn cũng tăng giá! Được! Tháng chín đi! Chị mong sao ngày mai là tới tháng chính liền!”
Hạ Nguyệt Đình trợn mắt, ngày mai có tiền đi sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Lạc Vân Hải bị đẩy qua một bên, đành phải đi tìm Đỗ Vương nói chuyện, lái thuyền vượt qua khe núi trở lại Phổ Đà.
Lúc này Hạ Mộng Lộ và Hạ Nguyệt Đình đang cầm súng nước bắn nhau, tiếng cười ngây thơ của họ giống như tiếng nhạc tuyệt diệu khiến người ta không đành lòng cắt ngang.
Chẳng mấy chốc hành trình đã qua ba tiếng, Đỗ Vương nhìn về phía xa xa, khẽ nói, “Có nhớ ai là Lạc Viêm Hành không?”
Lạc Vân Hải nghiêm túc đáp, “Không nhớ rõ, nhưng nghe rất quen!”
Đỗ Vương mím môi, tiếp tục nói, “Anh Hải! Anh tên là Lạc Vân Hải! Lạc Viêm Hành chính là cha của anh! Mẹ anh tên Trình Thất!” Tại sao những lời nằm mộng cũng muốn nói ra này, giờ đây lại trở nên khó mà mở miệng như vậy?
“Cậu nói gì?” Lạc Vân Hải kinh ngạc nhìn Đỗ Vương, “Tôi tên Lạc Vân Hải? Là Lạc Vân Hải của tập đoàn Long Hổ? Lạc Viêm Hành và Trình Thất của Long Hổ chính là cha mẹ ruột của tôi?”
Không thể nào? Nhưng tại sao tên của hai người kia lại nghe quen đến vậy?
Lạc Vân Hải trợn to mắt, trong đầu bỗng thoáng qua hình ảnh một người phụ nữ luôn làm bộ hung hăng, nhưng thỉnh thoảng lại hiền lành cười nói, “Tiểu Hải, nhớ mẹ không? Mẹ về rồi này!”
Lạc Vũ Hinh.......
“Anh, anh đừng lúc nào cũng xem em như con nít nữa, em lớn rồi.... ...”
“Anh Hải, đây là báo cáo doanh thu của năm nay.... ......”
Lạc Vân Hải ôm lấy đầu mình. Anh phẫn nộ túm lấy cổ áo Đỗ Vương, “Cậu biết cái gì? Cậu có mục đích gì? Cậu không phải là em họ của tôi đúng không, nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ha ha, Nguyệt Đình, chịu chết đi!” Hạ Mộng Lộ nói xong thì phun nước xối xả vào người Hạ Nguyệt Đình.
Hạ Nguyệt Đình cười to nói, “Em đã sớm chuẩn bị rồi! Tiếp chiêu nè!”
Hai người không hề nhận ra sự bất thường của Lạc Vân Hải, vẫn tiếp tục chơi đùa vui vẻ.
Đỗ Vương cầm lấy gậy bóng chày, trong đầu như có một giọng nữ vang lên, ‘Đừng làm như vậy, xin anh đừng làm như vậy!’, nhưng không biết là giọng của ai. Đỗ Vương nhìn thẳng vào mắt Lạc Vân Hải hỏi, “Muốn biết em là ai?”
“Hỏi nhảm!” Lạc Vân Hải đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được!” Đỗ Vương gật đầu một cái, rồi bất ngờ vung cây gậy lên đập thẳng xuống đầu Lạc Vân Hải.
Nghe thấy tiếng “Rầm!” Hạ Mộng Lộ hét lớn một tiếng, vội xông về phía Lạc Vân Hải, “A Đỗ, cậu điên à! A Hải, A Hải! Anh sao vậy?”
“Anh làm gì đó?” Hạ Nguyệt Đình hung hăng đẩy Đỗ Vương một cái, cũng ngồi xổm xuống lay Lạc Vân Hải.
Hai mắt Lạc Vân Hải nhắm nghiền, chân mày nhíu chặt, giống như đang nghĩ chuyện gì rất đáng sợ, Hạ Mộng Lộ ôm thật chặt anh, lo lắng nói, “A Hải? A Hải? Anh sao rồi?”
Đỗ Vương ném cây gậy xuống đất. Anh biết giọng nữ đó là ai rồi, chính là cô gái này, là Hạ Nguyệt Đình, tất cả đã kết thúc, mọi chuyện sẽ trở về đúng quỹ đạo của nó, nhưng tại sao trong lòng lại rối rắm, lại đau thế này?
Hạ Nguyệt Đình thấy Lạc Vân Hải vẫn không tỉnh lại, bèn bắt lấy tay Đỗ Vương lay, “Anh điên hả? Đang yên đang lành sao lại đánh anh ấy? Hai người cãi nhau à? Dù vậy cũng không thể đánh người.......” Bỗng dưng Hạ Nguyệt Đình không nói nên lời nữa, bởi vì cô phát hiện, hình như có một số việc đã hoàn toàn thay đổi, đây không phải là Đỗ Vương mà cô biết, vẻ mặt của anh trở nên thật đáng sợ, anh khinh thường nói chuyện với cô, thậm chí cả nhìn cũng không muốn nhìn lấy một cái. Hạ Nguyệt Đình nhỏ giọng nói, “Thật xin lỗi, em....... Em không có ý la anh, nhưng anh làm vậy là không đúng, không nên đánh anh rể!”
‘Vân Hải, có phải mọi người đang chúc phúc cho chúng ta.... ....”
‘Cẩn thận!”
‘Ầm!’
‘Đứa bé...... Hãy cứu đứa bé.......’
‘Vân Hải, bọn họ đều nhằm vào con, hãy để Bảo Nhi ở đây, con yên tâm, mẹ và cha sẽ chăm sóc.....”
‘Vân Hải, hình như em có.......’
‘Có cái gì?’
‘Anh biết rồi còn ráng hỏi, dĩ nhiên là có thai!’
‘Anh sắp làm cha? Ha ha, anh sắp làm cha!’
‘Em không muốn bụng bự mặc áo cưới!’
‘Anh sẽ cho em một hôn lễ khó quên, đi, nhanh nói cho cha mẹ, tháng sau chúng ta kết hôn!’
‘Vân Hải, hình như em mắc bệnh sợ hãi trước hôn nhân!’
“Ngốc! Sợ cái gì? Yên tâm, anh sẽ chăm sóc em thật tốt cả đời, dù sợ em cũng không còn con đường nào khác, chỉ có thể gả cho anh, đi thôi!’
‘... .........’
Lạc Vân Hải vẫn nhắm mắt nằm trong ngực Hạ Mộng Lộ, khóe mắt chảy ra một giọt nước, bàn tay siết chặt thành nắm, dường như đang khắc chế sự phẫn nộ không cách nào tả xiết.
Hạ Mộng Lộ xoa xoa đầu Lạc Vân Hải, may mắn không có chảy máu, thấy anh khóc, lòng cô cũng đau như dao cắt, khóc theo, “Chồng à.... ...”
“Anh Hải không phải chồng cô!”
Hạ Mộng Lộ nghe Đỗ Vương nói vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi, “Cậu nói gì?”
Đỗ Vương cặp thuyền vào bờ xong mới nghiêng đầu nhìn Hạ Mộng Lộ, lạnh nhạt nói, “Tôi nói, anh ấy không phải chồng cô, anh ấy tên là Lạc Vân Hải!” Đỗ Vương móc chứng minh nhân dân của Lạc Vân Hải ra ném tới, “Anh ấy là người đứng đầu bang Long Hổ. Một năm trước, lúc tổ chức hôn lễ với chị dâu.... ... Thái Bảo Nhi ở Pa ri thì bị đánh lén, để dụ kẻ địch, anh ấy buộc phải bay về Ôn Châu, định đi tàu về thành phố F, thì lại bị vây ở đây nên mới gặp nạn, dạt tới Phổ Đà, Hạ Mộng Lộ, anh ấy không phải là chồng cô, trên luật pháp, anh ấy là chồng của con gái nhà họ Thái, Thái Bảo Nhi! Đây là giấy kết hôn!” Đỗ Vương ném tiếp một tờ giấy hồng tới.
Hạ Mộng Lộ vừa thấy chứng minh nhân dân của Lạc Vân Hải đã khiếp sợ không nói nên lời, thêm cả giấy kết thì hôn đôi môi và cả bàn tay bắt đầu run rẩy, thân thể cứng đờ, không cầm nổi một tờ giấy, liên tục lắc đầu.
Cuối cùng, Lạc Vân Hải cũng mở mắt ra, quả nhiên, trong mắt anh không còn dịu dàng và yêu thương như thường ngày, mà là một ánh mắt lạnh lùng và xa lạ.
Lạc Vân Hải cau mày ngồi dậy, không nhìn bất kỳ ai, lúc trước, nếu có một cô gái xa lạ đụng vào anh, nhất định anh sẽ tàn nhẫn đẩy ra, nhưng lần này không như vậy, anh nhìn vào đôi tay nhỏ bé đang ôm mình, hồi sau, thản nhiên tách ra.
Hạ Mộng Lộ dùng hết sức nắm thật chặt, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được sức mạnh của Lạc Vân Hải, móng tay cô gần như sắp bong ra, dù vậy cô vẫn không hề thấy đau đớn, vì có một chỗ còn đau đớn hơn gấp ngàn lần.
Sau khi đẩy Hạ Mộng Lộ ra, Lạc Vân Hải mặt hầm hầm nhảy xuống thuyền.
“A Hải...... A Hải, hu hu, đó không phải là sự thật đúng không? A Hải.... ...” Hạ Mộng Lộ muốn đứng lên đuổi theo, nhưng đôi chân cô dường như không còn nghe theo sự điều khiển của bộ não nữa, muốn đứng cũng không đứng nổi.
Hạ Nguyệt Đình siết thật chặt hộp nhẫn trong tay, liên tục lắc đầu, “Tôi đã nói rồi, nếu anh đến vì Vũ Hinh thì tại sao cô ấy đã đi từ lâu mà anh còn ở lại? Tại sao anh lại nghe lời anh rể tới vậy.... .... Hu hu, Đỗ Vương, thật ra anh ở đây là để chờ ngày này đúng không?”
Hạ Mộng Lộ ngửa đầu nhìn về phía đứa em gái mà cô luôn tin tưởng nhất, “Em biết anh ta?” Chẳng lẽ anh ta chính là Đỗ Vương bên cạnh Lạc Vân Hải đó sao? Nhất định là vậy rồi! Nhưng tại sao ngay cả Nguyệt Đình cũng gạt cô? Tại sao?
Đỗ Vương trốn tránh bằng cách tung người nhảy xuống khỏi thuyền, không quay đầu lại, nói “Không sai! Cuối cùng mới thấy cô thông minh một lần!”
“Anh vẫn luôn gạt tôi? Anh có biết tôi đã chuẩn bị trao cả đời mình cho anh không? Ngay cả nhẫn tôi cũng mua luôn rồi, hu hu, sao anh có thể gạt tôi chứ?” Hạ Nguyệt Đình ném chiếc nhẫn vào lưng Đỗ Vương. Tại sao lại như vậy? Cả nhà nhất định sẽ hận chết cô, “Tiểu Hứa cũng là người của anh đúng không? Tại sao lại muốn tôi nói là người thân của tôi? Tại sao lại hại tôi? Hu hu, anh biết rõ tôi không phải là con gái ruột của cô mà, tại sao còn hại tôi.... ......”
Đỗ Vương nghe vậy, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên mặt đất một lúc rồi vội vã bước đi.
Lạc Vân Hải không trở về khách sạn Bồng Lai mà đi vào một khách sạn khác, mướn phòng xong chạy thẳng lên lấy di động ra bấm số, “Cho các cậu thời gian tới tối phải có mặt ở núi Phổ Đà, những chuyện khác, sau này sẽ tính sổ sau!” Gặp chuyện, Lạc Vân Hải không hề dùng bạo lực để giải quyết mà tỉnh táo một cách lạnh lùng, ngồi ở đầu giường đợi cấp dưới đến.
Hạ Mộng Lộ đứng trước cửa khách sạn ngó vào bên trong, A Hải đã chạy vào đây, anh ấy không chịu về khách sạn Bồng Lai nữa sao? Không, anh ấy tên là Lạc Vân Hải. Anh có thể nhớ đường chạy đến đây, chứng tỏ anh không quên cô. Nghĩ vậy, Hạ Mộng Lộ bèn quyết tâm chạy vào khách sạn, đập cửa phòng Lạc Vân Hải, “A Hải, anh mở cửa đi! A Hải? Mau mở cửa cho em! Anh có ý gì? Hu hu, rốt cuộc anh nghĩ gì? Em thật sự rất sợ, xin anh mau mở cửa đi! Anh nói cho em biết, rốt cuộc anh muốn sao? Chúng ta cùng nhau bàn bạc được không?”
Anh từng nói, anh yêu cô, anh từng nói, cả đời này sẽ không để cô bị tổn thương, anh từng nói, muốn ở bên nhau mãi mãi, vậy giờ là sao? Tại sao lại không nói gì?
Thật sự muốn ra đi? Không! A Hải sẽ không bỏ lại cô, tuyệt đối không! A Hải của cô không phải là một người vô trách nhiệm như vậy! Ông trời ơi! Cầu xin ông hãy giúp con!
Trong phòng, Lạc Vân Hải vẫn cứ cau mày, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, dường như không hề nghe thấy tiếng la lớn bên ngoài, hoặc có thể là hoàn toàn không hề chú ý tới, hoặc không muốn đối mặt, giống như tất cả chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh rồi, ác mộng sẽ biến mất.
“Hu hu, A Hải, em tin anh là Lạc Vân Hải, nhưng anh mở cửa ra trước đi, dù gì chúng ta cũng là vợ chồng, cứ nói chuyện đã! Anh thật sự quyết tâm không để ý tới em sao? Anh muốn em phải làm sao đây? Tại sao lại đối xử với em như vậy?” Chẳng lẽ chỉ vì cô không xuất thân cao quý mà có thể đùa giỡn cô sao?
Không công bằng, rất không công bằng, anh cứ bỏ đi thẳng như vậy, em phải làm sao?
Dưới lầu, Đỗ Vương xách theo túi du lịch bước từng bước lên cầu thang, đến cửa nói, “Cô Hạ, tôi nói rồi, anh Hải không phải là chồng cô, anh ấy có một người vợ cũng yêu anh ấy không thua gì cô, ngày đó nếu không nhờ chị dâu thì anh Hải đã chết rồi, chị dâu đã đỡ thay anh Hải một phát súng trí mạng, mặc dù chị dâu khỏe lại nhưng con của họ đã mất, hiện giờ mỗi ngày chị dâu đều ở nhà mong chờ anh Hải trở về, giúp anh Hải chăm sóc cha mẹ anh ấy, nếu như cô thật sự yêu anh Hải, không muốn anh ấy trở thành một người đàn ông bội bạc vì cô mà bỏ chị dâu, thì đừng buộc anh ấy nữa!”
Cô buộc anh?
Buồn cười! Bây giờ chính hai người đang ép tôi mà!
Hạ Mộng Lộ lê từng bước nặng nề xuống lầu, đứng ở một góc khách sạn, cô nhất định phải nghe chính miệng anh nói!
“Em đã chuẩn bị giúp anh những thứ này từ sớm!”
Lạc Vân Hải lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Vương, nhận lấy túi xách đi vào phòng tắm, quanh thân tản ra một luồng khí lạnh khiến Đỗ Vương run rẩy cả người. Chạy trời không khỏi nắng! Anh Hải, đến lúc đó, mong anh nương tay!
“Ở đâu? Người ở đâu?”
Lúc này, cha mẹ Hạ Mộng Lộ và cha nuôi của Lạc Vân Hải xuất hiện, tay cầm dao xông đến. Hạ Mộng Lộ bỗng cảm thấy ấm áp hẳn, có lẽ đây mới chính là ý nghĩa của người nhà! Mặc kệ đối phương có thân phận gì, họ sẽ luôn đứng về phía cô!
Phía xa, mặt trời đỏ rực một màu. Nước biển xanh ngắt trải tận chân trời.
Hôm nay, khách du lịch vẫn đông đúc như thường ngày, nhưng trên bờ biển thì chỉ có bốn người đang bận rộn.
Hạ Mộng Lộ mặc một bộ đồ bơi kín đáo màu xanh biển in hoa vàng, dài tới nửa đùi, do chính Lạc Vân Hải chọn, vì anh không thích cô mặc quá hở để người khác dòm ngó.
Mỗi người đều cầm một cái phao bơi chuẩn bị lên thuyền Lạc Vân Hải tặng cho Hạ Mộng Lộ. Chiếc thuyền tuy không hề hào nhoáng, chỉ từ đám đồ cũ lắp ráp nên, nhưng được sơn mới lại nên trông cũng bắt mắt.
Hạ Nguyệt Đình không phải là cô gái thích đồ hở hang, nên mặc đồ bơi cũng kín chẳng kém gì Hạ Mộng Lộ, đầu đội thêm một chiếc mũ rộng vành, đang tích cực thoa kem chống nắng, cô vẫn luôn cho rằng con gái thì phải trắng hồng không tỳ vết mới đẹp.
Lạc Vân Hải chỉnh hướng thuyền, quay dầu nói, “Xong hết chưa? Chúng ta đến khe núi trước, sau đó chạy quanh đảo du lịch đằng kia một vòng, rồi mới về lại Phổ Đà!” Anh rất có lòng tin với chiếc thuyền do tự mình lắp ráp.
Đỗ Vương vẫn cười nãy giờ, nhưng nếu là người hiểu rõ anh, sẽ phát hiện mắt anh không hề có vẻ cười. Anh cố ra vẻ phấn khích, vung lá cờ hô to, “Go!”
“A! Gió mát quá!”
“A!”
Hai chị em Hạ Mộng Lộ vui vẻ đứng lên giang tay hô to. Đây chính là thuyền của bọn họ!
“Chị!” Hạ Nguyệt Đình đột nhiên hét lớn, “Sinh nhật vui vẻ!!!”
Hạ Mộng Lộ đè xuống nút mở máy đĩa, âm nhạc vang lên tận mây xanh. Cô lắc lư người, giơ tay trái lên cao, nhắm ngón áp út ngay mặt trời chói chang. Mình kết hôn rồi! Không bao lâu nữa, trong bụng sẽ có thêm một sinh mệnh mới!
Tối qua đại chiến mấy hiệp, cộng thêm thân thể hai người đều khỏe mạnh, cô có dự cảm ‘nòng nọc nhỏ’ đã vượt qua được chướng ngại, tiến vào giai đoạn trưởng thành! Sinh con cho người đàn ông mình yêu chính là mơ ước của mọi phụ nữ!
Hạ Mộng Lộ đặt chiếc nhẫn lên môi, hôn mạnh một cái, “Hạnh phúc quá đi mất!”
Lạc Vân Hải nghe vậy, nhếch miệng cười theo. Có thể mang lại hạnh phúc cho người phụ nữ mình yêu, chính là mơ ước của mọi người đàn ông!
Đỗ Vương nghe vậy, lại càng thấy bứt rứt. Anh nhìn cây gậy bóng chày cạnh chân một cái, nghĩ: thôi, chờ chút nữa đi!
Đến khe núi, Lạc Vân Hải cau mày, cảm thấy cảnh này rất quen.
Rất nhiều du thuyền đang ở phía trước, thuyền gặp nạn.... .... Anh tung người nhảy vào biển sâu.....
Lạc Vân Hải trợn to mắt nhìn về khe núi.
Nước biển bị máu nhuộm đẫm cả một vùng, rất nhiều người nổi lềnh bềnh trên nước.... ........
Chẳng lẽ đây là nơi mình gặp nạn?
Đỗ Vương nhìn theo Lạc Vân Hải, đúng, chính là chỗ này! Người của Long Hổ khi tìm kiếm ở đây gần như đã đào sâu ngọn núi đến ba thước, chẳng lẽ anh Hải nhớ ra điều gì? “Anh Hải, anh sao vậy?”
“Không có gì!” Lạc Vân Hải vội ho khan một tiếng, chuyển hướng con thuyền ra khỏi khe núi, thấy hai chị em Hạ Mộng Lộ đang nằm dài trên thuyền tắm nắng thì giảm tốc độ nói, “Cậu lái đi!”
Đỗ Vương nhún vai, “Ok!”
Hạ Mộng Lộ kéo Hạ Nguyệt Đình nói nhỏ, “Sau nửa năm quan sát, chị thấy tính A Đỗ rất được! Mặc dù hơi lười biếng, nhưng rất quyết đoán, nói một là một, hai là hai, không giống kẻ thích khoác lác. Hơn nữa cậu ta chỉ lười thôi, chứ nếu muốn làm, thì đều làm tới nơi tới chốn! Em có nhớ lần để cậu ta rửa chén không? Cọ chén đến mức phát ra tiếng vang luôn, chùi phòng bếp sạch chưa từng có, còn quét không còn một hạt bụi! Hẳn là một người đàn ông vô cùng nguyên tắc, không làm thì thôi, còn làm thì phải làm cho tốt nhất!”
“Chị cũng thấy vậy à? Em nói rồi, khả năng nhìn người của em làm sao mà kém được! Chị, em nghĩ kỹ rồi, nếu hôm nay em thành công, đến mùa thu chúng ta sẽ đi du lịch tới Bắc Kinh nha! Em lớn thế này còn chưa tới thủ đô lần nào, là người Trung Quốc sao có thể không đi đến Bắc Kinh một lần chứ?”
Chỉ nghĩ thôi đã thấy thích rồi, muốn đi Vạn Lý Trường Thành, muốn đi Hương Sơn ngắm lá phong, muốn đi Cố Cung cảm thụ cung cấm thời nhà Thanh, không biết có khác gì trên ti vi không? Muốn đi xem nơi ở của thái hậu Từ Hi, muốn đi ăn vịt nướng ở tiệm Toàn Tụ Đức mà những người khách thường nói bên cổng Thiên An.
Hạ Mộng Lộ thích thú nói, “Chị cũng chưa đi bao giờ! Được rồi, đến mùa thu, chúng ta sẽ cùng đi! Quyết định vậy đi! Bây giờ bắt đầu có tiền dư rồi, muốn chơi thì chơi, chi phí thì hai chị em mình mỗi người một nửa ha?”
“Không thành vấn đề!” Ây da, nói yêu đương thật tốn kém! Trước kia để dành được bốn trăm ngàn nhân dân tệ, đến nay chỉ còn hơn một trăm. Từ giờ phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ đến lúc đó được thêm hai trăm nữa mới được, dù hơi tốn kém, nhưng cả đời chỉ có một lần, rất đáng!
“Đang nói gì vậy?” Lạc Vân Hải lại gần ôm lấy Hạ Mộng Lộ. Trải qua tối qua, tình cảm của hai người đã tiến thêm một bước dài, càng ngày càng thân mật.
Hạ Mộng Lộ nháy mắt ra hiệu với Hạ Nguyệt Đình, “Còn không mau ‘hành động’ ?”
Hạ Nguyệt Đình ngại ngùng nói, “Chờ một chút!”. Hồi hộp quá! Mình còn chưa chuẩn bị tâm lý xong? Nếu thất bại biết làm sao?
“Ngốc!” Hạ Mộng Lộ liếc Hạ Nguyệt Đình một cái, nói với Lạc Vân Hải, “Bọn em đang bàn, thu này sẽ đi Bắc Kinh chơi, anh không được phép phản đối, là người Trung Quốc, sao có thể không đi thăm thủ đô một lần chứ? Nếu không chờ tới lúc có con, chúng ta sẽ không có cơ hội đi nữa đâu, tranh thủ đi trước cho đã, tương lai khỏi phải hối hận! Anh xem, như cha mẹ em, tới nay vẫn chưa từng đi du lịch xa lần nào đó!”
“Được! Em nói gì cũng được hết!” Lạc Vân Hải cưng chiều vuốt vuốt tóc Hạ Mộng Lộ.
Bắc Kinh....... Tại sao trong đầu lại có hình ảnh về nó? Nhất định là là đã từng đi? Tại sao lại không nhớ ra?
Gần đây luôn có một số hình ảnh vụt hiện lên trong đầu, càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng rõ ràng, có phải đang báo hiệu sẽ nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện?
Hạ Mộng Lộ vui sướng nói, “Anh đồng ý? A Hải, em càng ngày càng yêu chết anh!” Hạ Mộng Lộ đẩy Lạc Vân Hải sang một bên, kéo Hạ Nguyệt Đình sang, bắt đầu bàn bạc kế hoạch cụ thể. “Tháng tám được không?”
“Không, tháng chín”!
“Mười lăm tháng tám là tốt nhất!”
“Tháng chín đi mà! Lúc đó lá phong ở Hương Sơn sẽ phủ đầy trời, rất đẹp! Hơn nữa, mười lăm tháng tám là ngày lễ, khắp nơi toàn là người, chen không cũng đủ chết rồi!”
Hạ Mộng Lộ nói, “Cũng đúng ha, nói không chừng ngay cả khách sạn cũng tăng giá! Được! Tháng chín đi! Chị mong sao ngày mai là tới tháng chính liền!”
Hạ Nguyệt Đình trợn mắt, ngày mai có tiền đi sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Lạc Vân Hải bị đẩy qua một bên, đành phải đi tìm Đỗ Vương nói chuyện, lái thuyền vượt qua khe núi trở lại Phổ Đà.
Lúc này Hạ Mộng Lộ và Hạ Nguyệt Đình đang cầm súng nước bắn nhau, tiếng cười ngây thơ của họ giống như tiếng nhạc tuyệt diệu khiến người ta không đành lòng cắt ngang.
Chẳng mấy chốc hành trình đã qua ba tiếng, Đỗ Vương nhìn về phía xa xa, khẽ nói, “Có nhớ ai là Lạc Viêm Hành không?”
Lạc Vân Hải nghiêm túc đáp, “Không nhớ rõ, nhưng nghe rất quen!”
Đỗ Vương mím môi, tiếp tục nói, “Anh Hải! Anh tên là Lạc Vân Hải! Lạc Viêm Hành chính là cha của anh! Mẹ anh tên Trình Thất!” Tại sao những lời nằm mộng cũng muốn nói ra này, giờ đây lại trở nên khó mà mở miệng như vậy?
“Cậu nói gì?” Lạc Vân Hải kinh ngạc nhìn Đỗ Vương, “Tôi tên Lạc Vân Hải? Là Lạc Vân Hải của tập đoàn Long Hổ? Lạc Viêm Hành và Trình Thất của Long Hổ chính là cha mẹ ruột của tôi?”
Không thể nào? Nhưng tại sao tên của hai người kia lại nghe quen đến vậy?
Lạc Vân Hải trợn to mắt, trong đầu bỗng thoáng qua hình ảnh một người phụ nữ luôn làm bộ hung hăng, nhưng thỉnh thoảng lại hiền lành cười nói, “Tiểu Hải, nhớ mẹ không? Mẹ về rồi này!”
Lạc Vũ Hinh.......
“Anh, anh đừng lúc nào cũng xem em như con nít nữa, em lớn rồi.... ...”
“Anh Hải, đây là báo cáo doanh thu của năm nay.... ......”
Lạc Vân Hải ôm lấy đầu mình. Anh phẫn nộ túm lấy cổ áo Đỗ Vương, “Cậu biết cái gì? Cậu có mục đích gì? Cậu không phải là em họ của tôi đúng không, nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ha ha, Nguyệt Đình, chịu chết đi!” Hạ Mộng Lộ nói xong thì phun nước xối xả vào người Hạ Nguyệt Đình.
Hạ Nguyệt Đình cười to nói, “Em đã sớm chuẩn bị rồi! Tiếp chiêu nè!”
Hai người không hề nhận ra sự bất thường của Lạc Vân Hải, vẫn tiếp tục chơi đùa vui vẻ.
Đỗ Vương cầm lấy gậy bóng chày, trong đầu như có một giọng nữ vang lên, ‘Đừng làm như vậy, xin anh đừng làm như vậy!’, nhưng không biết là giọng của ai. Đỗ Vương nhìn thẳng vào mắt Lạc Vân Hải hỏi, “Muốn biết em là ai?”
“Hỏi nhảm!” Lạc Vân Hải đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được!” Đỗ Vương gật đầu một cái, rồi bất ngờ vung cây gậy lên đập thẳng xuống đầu Lạc Vân Hải.
Nghe thấy tiếng “Rầm!” Hạ Mộng Lộ hét lớn một tiếng, vội xông về phía Lạc Vân Hải, “A Đỗ, cậu điên à! A Hải, A Hải! Anh sao vậy?”
“Anh làm gì đó?” Hạ Nguyệt Đình hung hăng đẩy Đỗ Vương một cái, cũng ngồi xổm xuống lay Lạc Vân Hải.
Hai mắt Lạc Vân Hải nhắm nghiền, chân mày nhíu chặt, giống như đang nghĩ chuyện gì rất đáng sợ, Hạ Mộng Lộ ôm thật chặt anh, lo lắng nói, “A Hải? A Hải? Anh sao rồi?”
Đỗ Vương ném cây gậy xuống đất. Anh biết giọng nữ đó là ai rồi, chính là cô gái này, là Hạ Nguyệt Đình, tất cả đã kết thúc, mọi chuyện sẽ trở về đúng quỹ đạo của nó, nhưng tại sao trong lòng lại rối rắm, lại đau thế này?
Hạ Nguyệt Đình thấy Lạc Vân Hải vẫn không tỉnh lại, bèn bắt lấy tay Đỗ Vương lay, “Anh điên hả? Đang yên đang lành sao lại đánh anh ấy? Hai người cãi nhau à? Dù vậy cũng không thể đánh người.......” Bỗng dưng Hạ Nguyệt Đình không nói nên lời nữa, bởi vì cô phát hiện, hình như có một số việc đã hoàn toàn thay đổi, đây không phải là Đỗ Vương mà cô biết, vẻ mặt của anh trở nên thật đáng sợ, anh khinh thường nói chuyện với cô, thậm chí cả nhìn cũng không muốn nhìn lấy một cái. Hạ Nguyệt Đình nhỏ giọng nói, “Thật xin lỗi, em....... Em không có ý la anh, nhưng anh làm vậy là không đúng, không nên đánh anh rể!”
‘Vân Hải, có phải mọi người đang chúc phúc cho chúng ta.... ....”
‘Cẩn thận!”
‘Ầm!’
‘Đứa bé...... Hãy cứu đứa bé.......’
‘Vân Hải, bọn họ đều nhằm vào con, hãy để Bảo Nhi ở đây, con yên tâm, mẹ và cha sẽ chăm sóc.....”
‘Vân Hải, hình như em có.......’
‘Có cái gì?’
‘Anh biết rồi còn ráng hỏi, dĩ nhiên là có thai!’
‘Anh sắp làm cha? Ha ha, anh sắp làm cha!’
‘Em không muốn bụng bự mặc áo cưới!’
‘Anh sẽ cho em một hôn lễ khó quên, đi, nhanh nói cho cha mẹ, tháng sau chúng ta kết hôn!’
‘Vân Hải, hình như em mắc bệnh sợ hãi trước hôn nhân!’
“Ngốc! Sợ cái gì? Yên tâm, anh sẽ chăm sóc em thật tốt cả đời, dù sợ em cũng không còn con đường nào khác, chỉ có thể gả cho anh, đi thôi!’
‘... .........’
Lạc Vân Hải vẫn nhắm mắt nằm trong ngực Hạ Mộng Lộ, khóe mắt chảy ra một giọt nước, bàn tay siết chặt thành nắm, dường như đang khắc chế sự phẫn nộ không cách nào tả xiết.
Hạ Mộng Lộ xoa xoa đầu Lạc Vân Hải, may mắn không có chảy máu, thấy anh khóc, lòng cô cũng đau như dao cắt, khóc theo, “Chồng à.... ...”
“Anh Hải không phải chồng cô!”
Hạ Mộng Lộ nghe Đỗ Vương nói vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi, “Cậu nói gì?”
Đỗ Vương cặp thuyền vào bờ xong mới nghiêng đầu nhìn Hạ Mộng Lộ, lạnh nhạt nói, “Tôi nói, anh ấy không phải chồng cô, anh ấy tên là Lạc Vân Hải!” Đỗ Vương móc chứng minh nhân dân của Lạc Vân Hải ra ném tới, “Anh ấy là người đứng đầu bang Long Hổ. Một năm trước, lúc tổ chức hôn lễ với chị dâu.... ... Thái Bảo Nhi ở Pa ri thì bị đánh lén, để dụ kẻ địch, anh ấy buộc phải bay về Ôn Châu, định đi tàu về thành phố F, thì lại bị vây ở đây nên mới gặp nạn, dạt tới Phổ Đà, Hạ Mộng Lộ, anh ấy không phải là chồng cô, trên luật pháp, anh ấy là chồng của con gái nhà họ Thái, Thái Bảo Nhi! Đây là giấy kết hôn!” Đỗ Vương ném tiếp một tờ giấy hồng tới.
Hạ Mộng Lộ vừa thấy chứng minh nhân dân của Lạc Vân Hải đã khiếp sợ không nói nên lời, thêm cả giấy kết thì hôn đôi môi và cả bàn tay bắt đầu run rẩy, thân thể cứng đờ, không cầm nổi một tờ giấy, liên tục lắc đầu.
Cuối cùng, Lạc Vân Hải cũng mở mắt ra, quả nhiên, trong mắt anh không còn dịu dàng và yêu thương như thường ngày, mà là một ánh mắt lạnh lùng và xa lạ.
Lạc Vân Hải cau mày ngồi dậy, không nhìn bất kỳ ai, lúc trước, nếu có một cô gái xa lạ đụng vào anh, nhất định anh sẽ tàn nhẫn đẩy ra, nhưng lần này không như vậy, anh nhìn vào đôi tay nhỏ bé đang ôm mình, hồi sau, thản nhiên tách ra.
Hạ Mộng Lộ dùng hết sức nắm thật chặt, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được sức mạnh của Lạc Vân Hải, móng tay cô gần như sắp bong ra, dù vậy cô vẫn không hề thấy đau đớn, vì có một chỗ còn đau đớn hơn gấp ngàn lần.
Sau khi đẩy Hạ Mộng Lộ ra, Lạc Vân Hải mặt hầm hầm nhảy xuống thuyền.
“A Hải...... A Hải, hu hu, đó không phải là sự thật đúng không? A Hải.... ...” Hạ Mộng Lộ muốn đứng lên đuổi theo, nhưng đôi chân cô dường như không còn nghe theo sự điều khiển của bộ não nữa, muốn đứng cũng không đứng nổi.
Hạ Nguyệt Đình siết thật chặt hộp nhẫn trong tay, liên tục lắc đầu, “Tôi đã nói rồi, nếu anh đến vì Vũ Hinh thì tại sao cô ấy đã đi từ lâu mà anh còn ở lại? Tại sao anh lại nghe lời anh rể tới vậy.... .... Hu hu, Đỗ Vương, thật ra anh ở đây là để chờ ngày này đúng không?”
Hạ Mộng Lộ ngửa đầu nhìn về phía đứa em gái mà cô luôn tin tưởng nhất, “Em biết anh ta?” Chẳng lẽ anh ta chính là Đỗ Vương bên cạnh Lạc Vân Hải đó sao? Nhất định là vậy rồi! Nhưng tại sao ngay cả Nguyệt Đình cũng gạt cô? Tại sao?
Đỗ Vương trốn tránh bằng cách tung người nhảy xuống khỏi thuyền, không quay đầu lại, nói “Không sai! Cuối cùng mới thấy cô thông minh một lần!”
“Anh vẫn luôn gạt tôi? Anh có biết tôi đã chuẩn bị trao cả đời mình cho anh không? Ngay cả nhẫn tôi cũng mua luôn rồi, hu hu, sao anh có thể gạt tôi chứ?” Hạ Nguyệt Đình ném chiếc nhẫn vào lưng Đỗ Vương. Tại sao lại như vậy? Cả nhà nhất định sẽ hận chết cô, “Tiểu Hứa cũng là người của anh đúng không? Tại sao lại muốn tôi nói là người thân của tôi? Tại sao lại hại tôi? Hu hu, anh biết rõ tôi không phải là con gái ruột của cô mà, tại sao còn hại tôi.... ......”
Đỗ Vương nghe vậy, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên mặt đất một lúc rồi vội vã bước đi.
Lạc Vân Hải không trở về khách sạn Bồng Lai mà đi vào một khách sạn khác, mướn phòng xong chạy thẳng lên lấy di động ra bấm số, “Cho các cậu thời gian tới tối phải có mặt ở núi Phổ Đà, những chuyện khác, sau này sẽ tính sổ sau!” Gặp chuyện, Lạc Vân Hải không hề dùng bạo lực để giải quyết mà tỉnh táo một cách lạnh lùng, ngồi ở đầu giường đợi cấp dưới đến.
Hạ Mộng Lộ đứng trước cửa khách sạn ngó vào bên trong, A Hải đã chạy vào đây, anh ấy không chịu về khách sạn Bồng Lai nữa sao? Không, anh ấy tên là Lạc Vân Hải. Anh có thể nhớ đường chạy đến đây, chứng tỏ anh không quên cô. Nghĩ vậy, Hạ Mộng Lộ bèn quyết tâm chạy vào khách sạn, đập cửa phòng Lạc Vân Hải, “A Hải, anh mở cửa đi! A Hải? Mau mở cửa cho em! Anh có ý gì? Hu hu, rốt cuộc anh nghĩ gì? Em thật sự rất sợ, xin anh mau mở cửa đi! Anh nói cho em biết, rốt cuộc anh muốn sao? Chúng ta cùng nhau bàn bạc được không?”
Anh từng nói, anh yêu cô, anh từng nói, cả đời này sẽ không để cô bị tổn thương, anh từng nói, muốn ở bên nhau mãi mãi, vậy giờ là sao? Tại sao lại không nói gì?
Thật sự muốn ra đi? Không! A Hải sẽ không bỏ lại cô, tuyệt đối không! A Hải của cô không phải là một người vô trách nhiệm như vậy! Ông trời ơi! Cầu xin ông hãy giúp con!
Trong phòng, Lạc Vân Hải vẫn cứ cau mày, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, dường như không hề nghe thấy tiếng la lớn bên ngoài, hoặc có thể là hoàn toàn không hề chú ý tới, hoặc không muốn đối mặt, giống như tất cả chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh rồi, ác mộng sẽ biến mất.
“Hu hu, A Hải, em tin anh là Lạc Vân Hải, nhưng anh mở cửa ra trước đi, dù gì chúng ta cũng là vợ chồng, cứ nói chuyện đã! Anh thật sự quyết tâm không để ý tới em sao? Anh muốn em phải làm sao đây? Tại sao lại đối xử với em như vậy?” Chẳng lẽ chỉ vì cô không xuất thân cao quý mà có thể đùa giỡn cô sao?
Không công bằng, rất không công bằng, anh cứ bỏ đi thẳng như vậy, em phải làm sao?
Dưới lầu, Đỗ Vương xách theo túi du lịch bước từng bước lên cầu thang, đến cửa nói, “Cô Hạ, tôi nói rồi, anh Hải không phải là chồng cô, anh ấy có một người vợ cũng yêu anh ấy không thua gì cô, ngày đó nếu không nhờ chị dâu thì anh Hải đã chết rồi, chị dâu đã đỡ thay anh Hải một phát súng trí mạng, mặc dù chị dâu khỏe lại nhưng con của họ đã mất, hiện giờ mỗi ngày chị dâu đều ở nhà mong chờ anh Hải trở về, giúp anh Hải chăm sóc cha mẹ anh ấy, nếu như cô thật sự yêu anh Hải, không muốn anh ấy trở thành một người đàn ông bội bạc vì cô mà bỏ chị dâu, thì đừng buộc anh ấy nữa!”
Cô buộc anh?
Buồn cười! Bây giờ chính hai người đang ép tôi mà!
Hạ Mộng Lộ lê từng bước nặng nề xuống lầu, đứng ở một góc khách sạn, cô nhất định phải nghe chính miệng anh nói!
“Em đã chuẩn bị giúp anh những thứ này từ sớm!”
Lạc Vân Hải lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Vương, nhận lấy túi xách đi vào phòng tắm, quanh thân tản ra một luồng khí lạnh khiến Đỗ Vương run rẩy cả người. Chạy trời không khỏi nắng! Anh Hải, đến lúc đó, mong anh nương tay!
“Ở đâu? Người ở đâu?”
Lúc này, cha mẹ Hạ Mộng Lộ và cha nuôi của Lạc Vân Hải xuất hiện, tay cầm dao xông đến. Hạ Mộng Lộ bỗng cảm thấy ấm áp hẳn, có lẽ đây mới chính là ý nghĩa của người nhà! Mặc kệ đối phương có thân phận gì, họ sẽ luôn đứng về phía cô!
Bình luận facebook