Chương 46: Gặp ông bà nội
“...... Tôi chỉ có mong muốn được bảo vệ em. Em luôn nói tôi không có tiền..... Xin em hãy cho tôi thêm cơ hội.... ...”
Trong không khí tràn ngập mùi rượu và thuốc lá, nhạc mở tối đa cơ hồ chấn điếc lỗ tai, nam nữ vây quanh sàn nhảy, điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc. Đèn neon nhiều màu xoay tròn lóe lên. Thái Bảo Nhi đứng trước cửa quán bar, do dự không biết nên vào hay không. Cô đưa hai tay ôm ngực, lạnh nhạt nhìn vào bên trong, không hiểu, tại sao tiệc chào mừng lại phải chọn chỗ này?
“Này! Không phải chứ! Em tới quán bar sao còn nghiêm túc như vậy? Mặc đồ đi làm không nói, còn đem theo cả tài liệu đi làm?” Kỷ Lăng Phong nhìn Thái Bảo Nhi như nhìn người ngoài hành tinh, mặc dù nữ thần mặc gì cũng đẹp, nhưng vấn đề là không hợp với hoàn cảnh!
Thái Bảo Nhi cau mày nói, “Đánh nhanh thắng nhanh!”
“Cái gì mà đánh nhanh thắng nhanh? Sức tôi rất dẻo dai đó!” Kỷ Lăng Phong cố ý ôm bả vai Thái Bảo Nhi đùa.
Hừ, cô đúng là điên rồi mới đồng ý tới đây!
Thái Bảo Nhi hất tay Kỷ Lăng Phong ra, “Các cậu ngồi ở đâu?”
“Đi!” Lạnh như một khối băng!
Kỷ Lăng Phong nắm tay Thái Bảo Nhi chạy thẳng tới góc phòng, giới thiệu với mấy người trong bàn, “Đây là Thái Bảo Nhi, bạn gái của tôi!”
Thái Bảo Nhi đập Kỷ Lăng Phong một cái.
Mười người trong bàn vốn đang hai mắt toả sáng, nghe xong thất vọng nói, “Cậu thật có phúc!”
“Có vẻ người đẹp hơi lạnh lùng!”
Quả thật, Thái Bảo Nhi đang có vẻ người lạ chớ đụng.
Kỷ Lăng Phong thầm lắc đầu, Thái Bảo Nhi, em không thể cố gắng hòa hợp với xung quanh một tí sao?
Kỷ Lăng Phong lại gần, kéo áo khoác của Thái Bảo Nhi xuống.
Thái Bảo Nhi giật mình, “Anh làm gì?”
“Không có gì! Hôm nay thoải mái một bữa đi! Em xem, ở đây cô gái nào chẳng hở ngực hở chân, không ai mặc kín như em hết, nghe lời!” Kỷ Lăng phong nói nhỏ vào tai Thái Bảo Nhi, thấy cô không giãy giụa nữa bèn dùng lực giật hai nút trên áo sơ mi của cô ra, kéo rộng cổ áo, vừa nhìn thấy bộ ngực nửa kín nửa hở của cô, cảm giác máu bắt đầu sôi trào, vội vàng buông tay, cố làm ra vẻ tự nhiên, vỗ vỗ mặt cô nói, “Như vậy đẹp hơn nhiều!”
Thái Bảo Nhi tức muốn điên, thấy Kỷ Lăng Phong còn muốn lấy trâm cài tóc của cô, bèn đẩy mạnh, “Tránh ra!” Cậu ta sao có thể muốn làm gì thì làm? Con trai bây giờ ai cũng vậy sao? Hoàn toàn không thèm hỏi ý kiến người khác trước!
Kỷ Lăng Phong không tức giận, cũng không chọc cô nữa, bưng ly rượu nói, “Cạn ly, hôm nay không say không về”!
Thái Bảo Nhi không thể không nâng ly theo, uống cực kỳ nhã nhặn, giống như một tác phẩm nghệ thuật, khiến cho mấy người còn lại phải khâm phục dựng thẳng ngón cái, “Lăng Phong, xem ra bạn gái của cậu đúng là giới trí thức! Người đẹp, em có thể nói tiếng anh không?” Một người bạn của Kỷ Lăng Phong dùng tiếng Anh hỏi.
“Vậy anh nói được không?” Thái Bảo Nhi vô tình hỏi lại bằng tiếng Ý, thấy vẻ mặt hài lòng của Kỷ Lăng Phong thì thầm giận. Tại sao mình phải giữ thể diện cho cậu ta chứ?
“Ôi đây là tiếng gì vậy?”
“Hình như là tiếng Ý!” Thái Bảo Nhi thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái thì không giận nữa. Được khen ai mà không thích, dù không biết là thật hay giả!
Kỷ Lăng Phong không ngờ vợ tương lai của mình biết được nhiều tiếng như vậy, bèn dùng tiếng Đức hỏi, “Em nghe hiểu tôi đang nói gì không?”
“Vậy anh nghe hiểu tôi đang nói không gì không?” Thái Bảo Nhi dùng tiếng Pháp hỏi lại.
Có thể nói Lạc Vân Hải biết tiếng gì thì cô biết tiếng đó, lúc đầu vì muốn đứng ngang tầm với anh, cô cố gắng học tất cả những ngôn ngữ mà anh học, làm những chuyện anh thích, thường xuyên ra vào những nơi cao cấp. Thậm chí giờ để cô quản lý công việc của một công ty cũng không có vấn đề gì, cha mẹ cô vốn là người kinh doanh, từ nhỏ cô cũng học kinh doanh. Một đám choai choai dám khoe mẽ với cô!
Kỷ Lăng Phong quả thật nghe không hiểu, nhưng anh biết, cô nghe hiểu tiếng Đức.
Giỏi quá!
Kỷ Lăng Phong càng nghĩ càng kích động, càng thêm yêu Thái Bảo Nhi, anh thề, bạn trai cô chỉ có thể là anh!
Kỷ Lăng Phong tự mình rót rượu nói, “Thật ra.... ....... Học vấn của tôi không cao! Uống rượu, uống rượu thôi!”
Một chai Rémy Martin nhanh chóng bị uống hết, Kỷ Lăng Phong đã có vẻ say, còn Thái Bảo Nhi vẫn không hề đỏ mặt.
Chẳng những học thức uyên bác, tửu lượng còn rất cao. Chẳng phải cô chưa từng tới quán bar sao? Kỷ Lăng Phong mơ màng ôm lấy Thái Bảo Nhi, gác cằm lên vai cô, “Đi nhảy với tôi?”
“Không!” Trừ phi đầu cô bị vô nước.
“Em nói tôi luôn bỏ dở giữa chừng, vậy còn em? Tới đây rồi, cứ chơi cho đã! Nếu tôi chơi không đã, ngày nào cũng sẽ nghĩ muốn đi chơi, làm sao có thể tập trung tinh thần để vẽ?”
Bà cô già! Tuyệt đối là một bà cô già!
Kỷ Lăng Phong không đợi Thái Bảo Nhi đồng ý đã nửa kéo nửa ôm cô vào sàn nhảy.
Thái Bảo Nhi giận tới mức run cả người. Đối với nơi loạn thế này, quả thật cô hơi sợ, trước giờ cô luôn nhận được sự giáo dục nghiêm khắc, chưa bao giờ tới nơi hỗn loạn như thế này? Cô đang định rời đi thì thấy mấy cô gái đang không ngừng múa may cọ vào người Kỷ Lăng Phong.
Nếu cứ đi thế này, anh bị thoát khỏi kiếp xử nam, có phải lại tới trách cứ cô?
Được rồi, muốn chơi thì chơi, dù sao ở đây cũng không ai biết cô là ai!
Thái Bảo Nhi rời sàn nhảy bước thẳng tới bàn rượu.
Kỷ Lăng Phong nhìn theo bóng lưng cô.
Thật không thích anh chút nào? Không giúp anh đuổi ruồi đi? Trái tim thiếu nam của anh muốn vỡ nát!
Thái Bảo Nhi cầm lấy bình rượu trên bàn, nốc mấy ngụm lớn. Mấy người cùng bàn nhìn cô với anh mắt kinh ngạc, vì rượu mạnh thế này không có đá cực kỳ khó uống.
Quả là một cô gái phóng khoáng!
Thái Bảo Nhi uống hơn mười hớp, cảm giác đầu hơi choáng, để bình rượu xuống, rút trâm cài tóc ra, lập tức mái tóc dài bồng bềnh của cô xõa tung như dòng thác, ngay cả Kỷ Lăng Phong thấy cũng quên nhảy, ngơ ngẩn nhìn.
Anh nói rồi! Đối phó với kiểu bà cô già thế này phải mạnh tay mới được, cái kiểu yêu theo chủ nghĩa Platon là hoàn toàn không thích hợp với cô, cứ vậy mãi cả đời chưa chắc đã nắm tay hay hôn môi được.
Bảo Nhi, rồi sẽ có một ngày, em hoàn toàn thay đổi!
Thái Bảo Nhi chen qua đám con gái, đứng trước mặt Kỷ Lăng Phong, ngẩng cao đầu, nhắm mắt, đắm chìm vào tiếng nhạc, lắc lư cuồng nhiệt đến mức vũ công chuyên nghiệp của quán bar còn phải thán phục. Kỷ Lăng Phong cười đắc ý, vòng tay lên eo cô.
Một lúc sau, trên mặt Thái Bảo Nhi đã có nụ cười, tiếng nhạc vang lừng giúp cô không rảnh suy nghĩ những chuyện phiền não khác, quên đi mình là ai, thả lỏng bản thân, giờ khắc này trong đầu cô chỉ có điệu nhảy, cũng đưa tay vòng lên gáy Kỷ Lăng Phong, bước theo nhịp của anh.
Thái Bảo Nhi vẫn nhắm mắt, hai hàng mi cong vút như cánh bướm hơi rung rung, miệng nhỏ khẽ nhếch, quyến rũ đến chói mắt, khiến người ta chỉ muốn gặm một cái. Kỷ Lăng Phong cố gắng kiềm chế, nhưng bụng cô vẫn cứ cọ và hông anh, thánh nhân cũng không chịu nổi!
Hình tượng của anh bị hủy mất rồi!
Thái Bảo Nhi cảm thấy vị trí nào đó trên người Kỷ Lăng Phong có sự biến hóa, ngẩn ra, không thể tin được trợn to mắt, phản xạ có điều kiện muốn nhích ra xa.
Kỷ Lăng Phong bỗng ôm cô chặt hơn, ngực dán ngực, bụng dán bụng, cúi đầu nói nhỏ vào lỗ tai cô, “Em mà đi, tôi sẽ rất mất mặt, giúp tôi che một chút!” Đáng chết! Định lực của anh càng ngày càng kém.
“Phốc ha ha!” Thái Bảo Nhi giận quá hóa cười.
Quả thật sẽ rất mất mặt, thôi, cậu ta còn trẻ, không có phản ứng mới lạ. Chỉ không ngờ cô lại có sức ảnh hướng lớn đến vậy, nhảy một lúc cũng gây cháy được. “Cậu nhanh ổn định lại đi, tôi không thể vẫn nhảy mãi được, tôi mệt rồi!”
Kỷ Lăng Phong hận không thể cắt cái đó đi, khổ sở nói, “Đây không phải là việc tôi có thể khống chế được, phải làm sao?” Xấu hổ quá! Nhiều người như vậy, không biết còn tưởng rằng anh đang giở trò lưu manh!
Thái Bảo Nhi lắc đầu một cái, xử nam quả thật rất dễ dàng kích động. Cô giơ chân lên đá Kỷ Lăng Phong một cái.
“A!” Kỷ Lăng Phong đau đến mức vặn vẹo cả mặt. Sao cô lại ác như vậy? Lửa nóng biến mất, hai người rời khỏi sàn nhảy, tiếp tục về bàn uống rượu.
Lúc ngồi uống rượu, Thái Bào Nhi vẫn lắc lư theo tiếng nhạc như rắn nước.
Hôm nay cô rất vui! Cô đã hiểu vì sao những người này thích tới quán bar rồi, bởi vì nơi này có thể xem như thiên đường, khiến người ta quên mất phiền não. Xem như được thả lỏng triệt để sau một ngày bận rộn.
“Này, em uống không say à? Trời sinh.... ... Nấc!”
Trời vừa rạng sáng, trên đường, Thái Bảo Nhi đã say lảo đảo, nếu không nhờ tư cách tốt đẹp bức bách không cho phép cô ngã, cô đã hôn mê ngay tại chỗ. Cô ôm eo Kỷ Lăng Phong cười nói, “Thật ra thì tôi đã say!”
Kỷ Lăng Phong nhếch môi cười nói, “Xạo!”
“Thật.... ......”
Kỷ Lăng Phong bỗng ép Thái Bảo Nhi dựa lên thân cây.
“Cậu muốn làm gì?”
Kỷ Lăng Phong chậm rãi cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, “Xem thử em say chưa!”
“Nói nhảm...... Ưm!” Thái Bảo Nhi né đầu đi, làm ơn, ban ngày ban mặt, cậu không thể kiềm chế một chút sao? Nhưng cô không tránh được, chỉ có thể chịu đựng!
Kỷ Lăng Phong hôn không hề có kỷ xảo, chỉ mạnh mẽ càng quét.
Thái Bảo Nhi hừ cười, kỹ thuật tệ thế này còn dám cường hôn, hôm nay để chị đây dạy cho cậu cái gì gọi là hôn môi!
Thái Bảo Nhi kéo cổ áo Kỷ Lăng Phong xuống, nâng đầu lên đổi khách thành chủ.
Kỷ Lăng Phong thấy Thái Bảo Nhi chủ động, kích động ôm lấy eo cô, hôn cuồng nhiệt, sau mấy giây, bỗng đẩy cô ra, nói, “Chuyển sang chỗ khác?”
“Nhà tôi được không?” Thái Bảo Nhi nhún vai, trông như đang cười, nhưng đáy mắt đã lóe ra ý lạnh.
“Được! Dù sao giờ tôi cũng không về nhà được, nếu về chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài!”
Rốt cuộc có thể tới thăm nhà nữ thần rồi!
Hai người tiếp tục dìu nhau đi.
Thái Bảo Nhi nghĩ, có thể cô điên thật rồi, vì cô không hề nói đùa.
Coi như tình một đêm! Dù sao cô không ghét cậu ta, về sau nói hết sự thật cho cậu ta biết, không sợ cậu ta cứ dây dưa.
Về đến nhà Thái Bảo Nhi, vừa đóng cửa lại, hai người lại ôm hôn. Kỷ Lăng Phong chỉ ôm eo Thái Bảo Nhi, không làm thêm gì khác, dù anh đã say, nhưng vẫn còn ý thức, biết mình đang làm gì.
Thái Bảo Nhi bắt đầu cởi áo Kỷ Lăng Phong, lại bị anh đè tay. Cô chế nhạo nói, “Không cần giả bộ!” xong tiếp tục cởi dây nịt của anh.
“Này! Đùa hơi quá rồi đó!” Kỷ Lăng Phong kéo tay Thái Bảo Nhi ra.
Nếu cứ tiếp tục anh sẽ không kiềm chế được!
“Tôi không quan tâm!”
Nghe vậy, Kỷ Lăng Phong bình tĩnh nhìn mắt Thái Bảo Nhi một lúc, anh cho rằng cô thật lòng muốn làm bạn gái anh, không ngờ trong mắt cô không hề có chút tình cảm nào, bèn tức giận đẩy cô ra, “Em xem tôi là gì? Tôi nói rồi, tôi thích em, tôi yêu em, nhưng không có nghĩa em có quyền hạ nhục tôi, Thái Bảo Nhi, đầu em có vấn đề phải không?”
Thái Bảo Nhi lui về sau một bước, ngồi trên ghế sô pha, châm chọc, “Hạ nhục? Tôi hạ nhục anh?”
“Bây giờ em đang sỉ nhục tôi! Sỉ nhục tình cảm của tôi! Em không yêu tôi sao lại hành động như vậy? Vui đùa một đêm rồi sáng mai mỗi người một ngả? Hừ, tôi không phải trai bao, càng không phải biến thái quấy rối phái nữ trong tàu điện! Tôi khinh thường trò này!” Chẳng lẽ trong lòng cô, anh là kẻ háo sắc?
Thái Bảo Nhi đứng dậy, lấy hai chai nước, một cho mình một cho Kỷ Lăng Phong, uống ừng ực một hơi rồi nói, “Kỷ Lăng Phong, anh yêu tôi ở điểm nào? Không phải là vì gương mặt này sao?”
Cô muốn anh tức chết mới hài lòng?
Kỷ Lăng Phong đen mặt nói, “Nếu tôi theo đuổi em chỉ vì gương mặt em thì tôi đã sớm lên giường với em rồi! Bảo Nhi, hãy nói cho tôi biết, tại sao em không chấp nhận tôi? Tôi thật sự rất thích em, thích vô cùng! Mỗi ngày tôi đều nghĩ phải làm sao để khiến em vui vẻ, khiến em cười, tôi thừa nhận tôi rất muốn lên giường với em, nhưng không phải chỉ nhiêu đó!”
“Anh còn muốn gì nữa?”
“Muốn em cũng yêu tôi giống như tôi yêu em!”
Thái Bảo Nhi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kỷ Lăng Phong thì ngơ ngác nhìn ánh mắt mong chờ của anh.
Giờ cô mới phát hiện, thật ra cậu ta rất cao, rất đẹp trai. Mặc dù trông có vẻ đa tình, hay trêu hoa ghẹo nguyệt, luôn cười hì hì với bất kỳ người đẹp nào, nhưng lại là người rất có nguyên tắc, không lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn.
Không biết từ lúc nào, cô đã bắt đầu thay đổi, bắt đầu quan tâm cậu ta, không muốn cậu ta bị xem thường, giúp cậu ta tăng thể diện, thậm chí còn giúp cậu ta trong tình huống khó xử, lại càng không cự tuyệt nụ hôn của cậu ta. Là do cậu ta tấn công quá mạnh mẽ, hay do cô quá khát khao? Quá cô đơn? Muốn được yêu?
Cậu ta nói cậu ta yêu cô, cô cũng nhìn ra cậu ta nghiêm túc, bởi vì cậu ta muốn trái tim cô mà không phải thân thể cô. Được rồi, cô thừa nhận, đối với phụ nữ, cậu ta đúng là người đàng hoàng là kiểu phụ nữ thích, nhưng cô và cậu ta, thật sự không có khả năng!
“Thật xin lỗi! Tôi không làm được!”
“Tại sao? Tôi quá tệ?” Rốt cuộc tại sao không cho anh chút cơ hội nào?
Thái Bảo Nhi cắn môi, lắc đầu, “Cậu không phải là người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho phụ nữ! Cậu có phòng, có xe, có tiền gửi ngân hàng không? Cậu không có gì cả! Lại không có chí tiến thủ! Vậy cậu có tư cách gì nói yêu tôi? Cậu nuôi nổi tôi không? Trước khi có những thứ này thì đừng nói với tôi yêu hay không! Không thực tế! Yêu không thể làm cơm ăn, con người còn phải lo sống qua ngày không thể cứ yêu chết đi sống lại là được! Người nhà tôi yêu cầu rất cao, phải có xe có nhà có tiền, không thể thiếu bất kỳ thứ nào, họ không đồng ý, thì tôi mãi mãi không thể tiếp nhận cậu!”
Vấn đề này quả thật Kỷ Lăng Phong chưa từng nghĩ tới.
Thì ra yêu một người còn là một gánh nặng. Bảo Nhi ưu tú như vậy, người cưới cô phải là người giàu có mới xứng!
“Em yên tâm, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền! Chờ đến khi tôi mua được xe, được phòng, có tiền gửi ngân hàng, tôi sẽ quay lại theo đuổi em! Tôi nhất định có thể!” Kỷ Lăng Phong nói xong, nằm vật xuống sô pha, “Tôi sẽ không động tới em! Ngủ đi! Rồi tôi sẽ cho em hạnh phúc!”
Chuyện này.... .... Ý cô là cho cậu ta biết cô là một người tầm thường ham mê giàu sang, sao cậu ta lại hiểu theo hướng đó? Hay là, cậu ta thật yêu cô, yêu đến mức không có cô không được? Trời ơi, chuyện này quá đáng sợ! Kỷ Lăng Phong, cậu thật sự biết cậu đang làm gì sao?
“Chúng ta.... .... Chúng ta thật sự không thể nào! Kỷ Lăng Phong, thật ra thì.... .....”
“Thật ra thì cái gì? Thật ra em đã chịu tổn thưởng gì đó, nên không tin tưởng hôn nhân đúng không? Hiện giờ có rất nhiều cô gái lớn tuổi không tin tưởng hôn nhân nên không kết hôn! Việc đó hoàn toàn là do thấy cha mẹ ly dị, rồi tạo thành bóng ma! Không sao, tôi sẽ chứng minh cho em thấy, không phải tất cả hôn nhân đều là bi kịch! Chúng ta sẽ luôn luôn vui vẻ, sau đó sinh con, một nhà ba người mãi mãi ở bên nhau. Hai ta cùng nhau nuôi con lớn lên, rồi đưa con đi học, tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học. Nếu con đủ khả năng, tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền cho con đi du học! Hơn hết, tôi sẽ không can thiệp sự tự do của em, em thích đi làm thì đi làm, thích ở nhà thì ở nhà, dù sao tôi sẽ ở nhà vẽ tranh, nên sẽ lo hết việc nhà. Tôi nấu cơm ngon lắm, thật!”
Thái Bảo Nhi đỏ mắt.
Tại sao cậu không xuất hiện sớm hơn một chút?
Đó là cuộc sống mà cô mơ ước! Đáng tiếc người kia phụ cô, không cho cô cơ hội. Bây giờ ông trời lại để một người nhỏ hơn cô đến bảy tuổi nói ra những lời này, bảy tuổi.... .... Nếu có thể, cô thật sự rất muốn gật đầu.
Tại sao mày không nói cho cậu ta biết mày đã già? Đã ly dị? Vì không có can đảm nói ra? Mày đang sợ cái gì?
Có lẽ vì người này cho cô sức sống thanh xuân, giống như cô chỉ mới hơn hai mươi, nhiệt tình và bồng bột! Cô thích cảm giác đó, nên mới không chịu nói ra từ đầu?!
Thấy Kỷ Lăng Phong đã ngủ, Thái Bảo Nhi thở dài một hơi, thầm nghĩ, thuận theo tự nhiên thôi! Cô tin một ngày nào đó, cậu ta sẽ tự động rút lui.
Trong bệnh viện, Đỗ Vương cầm tờ xét nghiệm trong tay, đến giờ anh vẫn không hiểu, có gì mà phải xét nghiệm? Chẳng phải đã rõ ràng đó là con anh Hải sao?
“Phải con tôi không?” Lạc Vân Hải luống cuống, níu lấy cổ áo Đỗ Vương, mắt như phóng lửa, cơ hồ vừa nghĩ tới hai đứa nhỏ ác ma kia, đầu anh đã muốn nổ tung. “Nói, không phải con tôi!”
Đỗ Vương run tay.
Có lẽ chỉ cần anh nói một chữ ‘Phải’, lập tức sẽ bị anh Hải đánh chết, anh chưa từng thấy anh Hải giận đến vậy bao giờ, thậm chí lúc trước giấu anh ấy cả nửa năm cũng không thấy anh ấy điên thế này. Quả nhiên, gần vua như gần cọp.
Đỗ Vương lắc đầu, “Hai đứa nó không phải con anh!”
Lạc Vân Hải nghe vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười to, “Tôi nói rồi, kiểu không tim không phổi đó sao có thể là con tôi được.... ......” Bỗng anh im bặt, nụ cười cứng đờ, từ từ quay đầu nhìn Đỗ Vương.
Hai đứa nhỏ không phải con anh? Không phải con anh?
Lạc Vân Hải lại nắm cổ áo Đỗ Vương, rống to, “Cậu nói gì? Mau lặp lại lần nữa? Hai đứa không phải con tôi? Sao có thể?”
Em được lắm Hạ Mộng Lộ, từ lúc ở Phổ Đà đã ngoại tình sau lưng tôi?
Đỗ Vương nuốt nước miếng, sao anh Hải lại giận hơn? Lắp bắp nói, “Anh Hải....... Rốt cuộc.... ...... Là con anh hay không phải con anh?” Tóm lại anh muốn thế nào?
Lạc Vân Hải đấm Đỗ Vương một cái, Đỗ Vương lập tức ngã rầm xuống đất.
Oan uổng quá! Tại sao những việc thế này luôn rơi xuống đầu anh?
“Nói nhảm! Đương nhiên là con tôi!” Lạc Vân Hải rút tờ kết quả xem, thấy giám định ghi chín mươi chín phần trăm, mới thở phào một tiếng, nở nụ cười. Sao có thể không phải con anh chứ!
Đỗ Vương đen mặt, nếu đã biết mắc gì còn bắt làm xét nghiệm? Không thấy bây giờ anh đã đủ khổ sao? Bị Hạ Nguyệt Đình quăng, còn bị giày vò đủ chuyện.
Lạc Vân Hải nhìn xuống Đỗ Vương đang nằm dưới đất, hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi, “Đáng đời!” Ai kêu dám nói hai đứa nhỏ không phải con anh, không muốn ăn đòn thì là gì?
Đỗ Vương thở dài một tiếng, xoa xoa trán. Thôi, dù gì anh đã xui rồi, xui thêm nữa cũng chẳng sao!
Đỗ Vương ngồi dậy, rút một điếu thuốc ra hút, được vài hơi thì đen mặt quăng bật lửa ra xa. Rốt cuộc anh chọc ai ghẹo ai chứ?
Hạ Nguyệt Đình, tốt nhất đừng để tôi gặp lại em, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng vậy! Nếu không tôi sẽ học theo Khâu Nguyên Phượng, trực tiếp nhốt em dưới đất, xem em còn đắc chí được không?
Trước cửa nhà trẻ, Lạc Vân Hải đang lượn tới lượn lui, nhìn đồng hồ liên tục, thấy cấp dưới châu đầu ghé tai nói thầm gì đó, và ánh mắt kỳ lạ của bảo vệ trường, thì đột nhiên cảm thấy anh rất không đáng mặt đàn ông.
Ngay cả vợ còn không dỗ được, phải ra tay với hai đứa nhỏ! Là cha, tự nhiên anh không thể làm trễ nãi việc học của chúng, hai đứa là con anh, không phải công cụ để anh đi cua gái. Hai đứa còn là người nối nghiệp tương lai của Long Hổ, càng phải cố gắng học tập hơn nữa.
Nhưng rốt cuộc anh phải làm sao hai đứa mới tình nguyện gọi anh là cha đây?
Không còn cách nào khác, chỉ có thể mỗi ngày xuất hiện trước mặt bọn nhỏ, lâu dần tự nhiên bọn nhỏ sẽ nhớ anh, rồi tiếp nhận anh.
Muốn Hạ Mộng Lộ hồi tâm chuyển ý, cũng không phải không có cách. Đó là vĩnh viễn trở thành A Hải, buông tha Long Hổ, từ bỏ tất cả, chỉ làm A Hải của riêng cô, cả ngày cười ngu như thằng điên.
Nhưng anh không thể! Không phải anh không thể từ bỏ vinh hoa phú quý, mà đó là trách nhiệm của anh! Trách nhiệm với các anh em, với gia đình, với hai đứa nhỏ, không có một số tiền khổng lồ, làm sao cho hai đứa học trường nổi tiếng? Làm sao đi Havard, đi Oxford? Làm sao mời được thầy giỏi nhất dạy kèm?
Hơn nữa một khi anh bỏ đi, Long Hổ sẽ hỗn loạn. Hiện giờ thật vất vả mới ổn định lại, tuyệt đối không thể để phát sinh thêm sự cố, sự nghiệp cha anh gây dựng nên, sao có thể rơi vào tay kẻ khác?
Hạ Mộng Lộ vĩnh viễn sẽ không hiểu được những điều này! Hơn nữa một tên đàn ông tóc dài lỗ mãng thì có sức hút gì mà khiến cô mê muội như thế?
“Khanh Khanh, ngày mai họp phụ huynh. Chúng ta mới vừa về nước, thành tích dở tệ, hình như cô giáo rất tức giận, để ba ba hay mẹ tới?”
Kỷ Khanh Khanh khổ sở lắc đầu, “Nếu mẹ tới, sau đó nhất định sẽ bắt chúng ta học tập điên cuồng. Còn ba ba thì rất yếu đuối, thế nào ba ba cũng sẽ khom lưng nói xin lỗi, em không thích!”
“Đúng vậy, nếu ba ba nói xin lỗi với cô giáo, về sau chúng ta làm sao có thể ngẩng đầu mà sống ở cái trường này? Sẽ bị cười nhạo chết!”
“Nhưng bắt buộc phải có người lớn tới, làm sao đây?”
Hai đứa nhỏ vừa ra tới cổng trường, đã thấy ngay một người đàn ông uy phong, luôn có thật nhiều cấp dưới đi theo để sai bảo, đứng trước cổng.
Kỷ Đào Đào thấy Lạc Vân Hải cười với hai cậu, lặp tức trợn to mắt, “Đúng rồi! Không phải chú đó là cha của chúng ta sao? Để chú đó tới! Chú ấy uy phong như vậy, chắc chắn cô giáo không dám mắng!”
Kỷ Khanh Khanh lập tức phất tay, “Cha, ở đây! Tụi con ở đây!”
Cha? Lạc Vân Hải bỗng dự cảm có chuyện không tốt. Hai đứa nhỏ này chỉ khi định hố anh cái gì mới gọi anh là cha, nhưng dù sao có gọi còn hơn không! ‘Điển hình của câu bị lợi dụng còn hơn không được lợi dụng’. Anh tiến lên cười nói, “Đã tan học?”
“Dạ! Cha ở đây chờ tụi con ạ?” Kỷ Đào Đào đáp. Chẳng lẽ chú ấy không cần làm việc? Ba ba và mẹ thì mỗi ngày đều rất bận.
Lạc Vân Hải gật đầu, “Đúng vậy, cha chờ hai đứa tan học!”
“Nhưng tụi con không thể đi theo cha, phải đợi ba ba tới đón, cô giáo mới thả chúng con ra ngoài!”
“Cha biết, chỉ tới thăm các con một chút thôi!” Lạc Vân Hải vươn tay vuốt ve mặt hai đứa trẻ.
Lúc Kỷ Lăng Phong chạy đến, thấy một màn cha hiền con hiếu này, thầm nghĩ, quả nhiên là cha con, đứng một chỗ, chẳng khác gì một khuôn khắc ra, anh còn chưa nhàm chán tới mức giành con với người ta, và cũng không có quyền tước đoạt quyền làm cha của người khác, “Anh Lạc, tôi phải dẫn bọn nhỏ về!”
Lạc Vân Hải đành gật đầu, “Đi đi, tôi cũng phải về rồi!”
Chờ cả ngày chỉ để gặp một lát thế này? Anh ta quả thật rất yêu thương hai đứa nhỏ! Từng nghe hai đứa nhỏ nói đã lừa anh ta thế nào, nhưng anh ta chẳng những không tức giận, ngược lại còn bao dung, có lẽ đây chính là cảm giác của người làm cha. Dù là người đứng đầu một bang xã hội đen khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật, trước mặt các con, cũng chỉ là một người cha hiền lành.
Cảnh này khiến Kỷ Lăng Phong nhận ra, Lạc Vân Hải mới là cha của bọn nhỏ, còn anh, chỉ là cha nuôi.
Bảo Nhi, một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ có con! Khi đó, anh mới có thể chân chính cảm nhận được cảm giác làm cha.
Kỷ Lăng Phong thấy Lạc Vân Hải mãi vẫn không rời đi, nhìn không đành lòng, bèn hào phóng đẩy bọn nhỏ tới trước, “Anh Lạc, tối nay để bọn nhỏ ở với anh đi!”
Lạc Vân Hải ngẩn ra, đôi mắt lóe lên niềm vui, “Được không?”
“Không sao, tôi sẽ giải thích với Mộng Lộ. Đào Đào, Khanh Khanh, hai đứa về với cha được không?” Kỷ Lăng Phong ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu bọn nhỏ.
Kỷ Đào Đào khổ sở ngửa đầu, “Cha, nhà cha chơi vui không? Mẹ nói tụi con còn có ông bà nội, ông bà nội rất thích trẻ con, nên sẽ rất thích tụi con, thật không ạ?” Hai cậu chưa từng ngủ ở nhà người khác, nếu bọn họ không thích hai cậu, vậy hai cậu không thèm đi!
Hạ Mộng Lộ nói vậy sao? Lạc Vân Hải bỗng thấy ấm lòng. Người anh nhìn trúng quả nhiên khác hẳn những người khác! Dù cô không thích cha mẹ anh, nhưng trước mặt bọn nhỏ vẫn nói tốt về họ, có người vợ như vậy, anh còn đòi hỏi gì nữa?
Vợ à, em càng ngày càng đáng yêu!
“Dĩ nhiên! Ông bà nội rất thích Đào Đào và Khanh Khanh! Về nhà gặp ông bà nội với cha đi!” Đâu chỉ là thích, đoán chừng bọn nhỏ muốn mặt trăng hay mặt trời cũng có thể đưa cho!
Hạ Mộng Lộ, em quả là người vợ tốt nhất trên thế giới! Không hổ là người Lạc Vân Hải tôi đã nhận định!
“Vậy thì được! Ba ba! Ba ba nói với mẹ, ba ngày sau tới đón tụi con!” Kỷ Đào Đào thầm tính, nhất định phải chờ qua ngày họp phụ huynh mới được. Đột nhiên cậu cảm thấy có cha cũng không tệ, đòi gì cũng chịu, không bao giờ quát tháo, rất thương bọn cậu.
“Ba ngày sau? Ba ba có thể biết tại sao không?”
Kỷ Khanh Khanh lắc đầu một cái, “Đây là bí mật của tụi con, ba ba thường nói, chuyện của người lớn con nít không được can thiệp, vậy chuyện của con nít, người lớn cũng đừng can thiệp!” Thế này mới công bằng!
Kỷ Lăng Phong dở khóc dở cười, “Được, được! Không hỏi, đi đi, ba ba về trước đây!” nói xong đi tới chỗ đậu xe môtô của mình.
“Kỷ Lăng Phong!”
“Hả?”
Lạc Vân Hải lộ ra nụ cười thân thiện nhất từ trước tới giờ, “Cám ơn! Cám ơn cậu đã luôn giúp tôi chăm sóc bọn nhỏ!” Sau đó khom lưng ôm hai đứa nhỏ lên, đi tới chỗ chiếc xe hơi màu đen.
Kỷ Lăng Phong nhìn theo bóng lưng của bọn nhỏ nở nụ cười.
Không cần cảm ơn! Ai bảo anh cũng là người Trung Quốc? Ở Bắc Kinh gặp được cùng quê Tứ Xuyên còn sẽ kích động, chớ nói chi là ở nước ngoài gặp được người Trung Quốc. Lúc đó chỉ vì thấy Hạ Mộng Lộ thật sự rất đáng thương, vừa vặn anh đang mướn một căn phòng cần người thuê chung nên mới cho cô ở cùng, có lẽ nếu tại Trung Quốc, anh sẽ không có nhiều sự đồng tình như vậy.
“Cha, xe của cha thật sang trọng!”
“Cha, xe của cha thật tiện nghi!”
Lạc Vân Hải một tay chống vào cửa xe, một tay nắm vô lăng, biết con không ai khác ngoài cha, “Nói đi, đến tột cùng có chuyện gì cần cha giúp?”
Kỷ Đào Đào chột dạ bò đến ôm cổ Lạc Vân Hải từ phía sau, “Cha, ngày mai nhà trẻ kêu họp phụ huynh, tụi con vừa về nước, rất nhiều chuyện không hiểu, cho nên luôn đứng cuối lớp, cha cũng biết, tụi con ở Đức, chưa quen Trung Quốc nên mới vậy. Thật ra tụi con rất thông minh, không thể nào vẫn cứ đứng chót mãi, thật!” Nhà trẻ này là nhà trẻ tốt nhất thành phố, những bạn khác đều biết viết tên mình bằng tiếng Trung, hai cậu thì không! Người ta mới chưa đầy năm tuổi, lại bắt đi học, mẹ thật tàn nhẫn!
“Sợ mẹ giận?” Lạc Vân Hải hỏi.
“Việc này...... Mẹ hơi dữ! Cha, cha giúp tụi con đi! Về sau tụi con sẽ nghe lời cha!” Kỷ Đào Đào bắt đầu làm nũng, chu miệng hôn lên mặt Lạc Vân Hải một cái. Mỗi lần có việc cứ dùng chiêu này là mẹ chịu ngay!
Lạc Vân Hải buồn cười, kiểu viên đạn bọc đường này, anh không cách nào chống cự, “Được! Về sau có họp phụ huynh cứ tìm cha. Các cuộc thi sau, trong hai đứa, đứa nào có điểm cao hơn, cha sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của người đó, tiền hay gái đẹp gì đều được!”
“Chỉ đơn giản như vậy? Cao hơn Khanh Khanh là được?”
“Chỉ cao hơn anh hai là được?” Kỷ Khanh Khanh cũng hỏi.
Lạc Vân Hải nhún vai, “Không sai, chỉ đơn giản như vậy! Đứng thứ mười trong lớp cũng được!” Ai nói anh không biết cách giáo dục con? Đối với trẻ con, không thể gây áp lực, nếu không sẽ phản tác dụng, lâu dần có thể mắc chứng hậm hực, cha mẹ càng khổ thêm. Giáo dục trẻ con thì phần thưởng là không thể thiếu. Lúc bắt đầu không cần phải đứng nhất, chỉ cần vượt qua lẫn nhau,có động lực tiến tới, một ngày nào đó sẽ thành đứng đầu.
Kỷ Đào Đào lập tức chơi kéo búa bao với em trai, Kỷ Khanh Khanh chu môi, “Thôi, lần này tặng cho anh!”
Biết cái này gọi là gì không? Trên có chính sách, dưới có đối sách, mỗi lần chỉ cần có một trong hai người thi điểm không là được rồi.
Lạc Vân Hải sao có thể không nhận ra âm mưu của bọn nhỏ, “Ngược lại, người thua phải ăn mười trái khổ qua! Nhưng nếu cả hai đều được chín mươi lăm điểm, cha sẽ dẫn hai đứa đi Disneyland chơi năm ngày!”
Hả? Mười trái khổ qua? Không phải sẽ đắng chết? Hai đứa nhỏ nhìn nhau, vậy chỉ còn cách, được chín mươi lăm điểm trở lên! Disney! Càng nghĩ càng thấy có động lực, “Cha không được gạt tụi con! Disney chơi rất vui, trong lớp có rất nhiều bạn đã đi, tụi con cũng muốn đi!”
“Cha không bao giờ gạt trẻ con!”
“Cha yên tâm, tụi con nhất định sẽ thi được chín mươi lăm điểm! Khanh Khanh, thành tích của em tệ nhất, đừng kéo anh chết theo!”
“Anh đừng kéo em chết theo mới đúng!”
“Vậy được, để xem cuối cùng là ai kéo ai!”
Hai đứa nhỏ không phục, lấy sách ra, cẩn thận đọc thầm, có thể thấy lòng ham chơi tới mức nào, vì Disney, ngay cả món đồ chơi thích nhất cũng có thể bỏ được.
Lạc Vân Hải không quầy rấy bọn nhỏ, cố ý lái chậm lại, mặc dù anh rất mong cha mẹ nhanh được thấy bọn , nhưng việc học vẫn quan trọng nhất.
Trong xe rất yên tĩnh, hai đứa trẻ nghiêm túc học tập, ôn lại bài vừa học lúc sáng, dùng bút máy hí hoáy viết những con số xuống quyển tập, mặc dù cong vẹo, lớn nhỏ không đều, nhưng miễn cưỡng có thể đọc hiểu, có lẽ bọn nhỏ không phải không hiểu, mà là căn bản không có cách nào tập trung để học.
“Cái gì? Cậu giao hai đứa nhỏ cho anh ta? Kỷ Lăng Phong, sao cậu dám tự làm chủ như vậy, tôi mới là mẹ của bọn nhỏ, cậu không nói với tôi một tiếng đã để hai đứa nhỏ đến nhà họ Lạc?”
Hạ Mộng Lộ ném túi xách xuống đất, tức giận nhìn chằm chằm Kỷ Lăng Phong, cô luôn sợ bọn nhỏ tiếp xúc với Lạc Vân Hải, cố gắng ngăn chặn còn không kịp, cậu ta lại chủ động đưa lên.
Kỷ Lăng Phong biện giải cho mình, “Mộng Lộ, Lạc Vân Hải là cha của hai đứa nhỏ, dù lúc đầu anh ta có lỗi với cậu, nhưng cậu cũng không thể tước đoạt tư cách làm cha của anh ta được! Tôi thấy anh ta quả thật rất thích hai đứa nhỏ. Cậu biết không, mỗi ngày anh ta đều tới trước cổng trường chờ bọn nhỏ tan học, chỉ để nhìn một cái rồi đi. Cậu có hiểu tâm tình của một người cha không? Hai đứa là con anh ta, là sinh mạng của anh ta, cậu ngăn cản họ gặp nhau, không phải quá tàn nhẫn sao?”
“Tôi.... ... Vì tôi sợ bọn nhỏ sẽ đi theo anh ta! Sao cậu ta không suy nghĩ cho tôi một chút? Khó khăn lắm mới sinh ra hai đứa nhỏ, chăm sóc cả ngày lẫn đêm, là bảo bối của tôi, ngộ nhỡ bọn nhỏ đi luôn không về thì làm sao?”
“Sẽ không! Tôi sẽ giải thích cho bọn nhỏ hiểu! Hơn nữa, trong lòng bọn nhỏs, không ai thay thế được cậu! Đừng lo lắng mù quáng! Vả lại, Lạc Vân Hải vốn có vợ, ngày đầu tiên khôi phục trí nhớ, sao có thể không trở về với người phụ nữ đã đau khổ chờ đợi anh ta? Cậu cảm thấy có khả năng không? Không chỉ có vợ, anh ta còn có người nhà, có Long Hổ, có rất nhiều người bán mạng cho anh ta, cậu muốn anh ta mặc kệ bọn họ? Vậy chẳng phải quá ích kỷ? Bảo Nhi nói không sai, yêu là phải bao dung, là hiểu lẫn nhau, cùng nhau cố gắng, yêu không chỉ chuyện riêng của hai người!”
Hạ Mộng Lộ liếc Kỷ Lăng Phong một cái, đen mặt ngồi xuống sô pha, “Tôi lười cãi với cậu!”
Kỷ Lăng Phong cũng ngồi xuống khuyên, “Tôi phát hiện phụ nữ mấy cậu rất thích ở không kiếm chuyện! Trong mắt tôi, cậu là đang cố ý gây khó dễ để Lạc Vân Hải chú ý cậu nhiều hơn, nhìn cậu nhiều hơn, chỉ như vậy, anh ta mới biết cái gì cũng phải nghe theo cậu! Anh ta luôn cảm thấy mình có lỗi, còn cậu thì lấy khổ sở của anh ta làm lợi thế.
Mộng Lộ, anh ta đã ba mươi lăm, không giống tôi còn rất nhiều thời gian để lãng phí! Người có sống được bao lâu đâu, vả lại cuộc sống tình dục chỉ duy trì tối đa tới tuổi năm mươi, nói cách khác, anh ta chỉ còn mười lăm năm nữa, anh ta đường đường là chủ tịch một tập đoàn lớn, nhưng còn khổ hơn cả một người đàn ông bình thường, mỗi ngày sống cuộc sống khổ hạnh như đi tu, tôi thấy nên đồng tình không phải cậu mà là anh ta mới đúng!”
“Chẳng lẽ cậu đã nhận hối lộ từ anh ta? Trước kia sao không thấy cậu nói vậy!” Kỷ Lăng Phong uống lộn thuốc à? Tự nhiên lại chạy tới nói giúp Lạc Vân Hải?
“Trước kia chỉ nghe qua lời kể của cậu, bây giờ gặp mặt thấy không hề giống tí nào, anh ta tìm cậu năm năm, đợi cậu năm năm, ba tháng đã xử lý xong mọi chuyện tới cưới cậu, cậu còn muốn thế nào? Anh ta phản bội cậu? Tìm người phụ nữ khác? Từng đánh cậu, mắng cậu? Không phải tôi nói.... .....”
Hạ Mộng Lộ lắc đầu một cái, “Ý cậu là, dù kết hôn với tôi, nhưng quăng tôi rồi trở về ân ái với một người khác tôi cũng phải tha thứ? Tại sao? Cậu có hiểu cảm giác đó không? Khi cậu đang khóc chết đi sống lại thì anh ta đang ngủ với một người phụ nữ khác? Chuyện gì tôi đều có thể tha thứ, chỉ riêng chuyện này là không thể!” Tuyệt đối không!
Kỷ Lăng Phong nghẹn lời, “Đó là vợ của anh ta, chưa ly hôn thì vẫn là vợ chồng hợp pháp! Anh ta mất trí nhớ, khi khôi phục lại, chắc chắn sẽ có sự khác biệt! Lạc Vân Hải và A Hải trong lòng cậu căn bản là hai người, cậu phải cho người ta thời gian thích ứng chứ!”
“Vậy cũng không được! Mặc kệ chồng tôi trước kia thế nào, một khi ở cùng tôi thì không thể phản bội! Hơn nữa, tôi bắt lấy khổ sở của anh ta để thu lợi khi nào? Tôi luôn nói với anh ta không thể nào!” Tại sao cuối cùng đều thành lỗi của cô?
“Phụ nữ các cậu đúng là yêu cầu quá cao! Muốn phòng, muốn xe, muốn tiền, còn cả thân thể và trái tim. Đàn ông bọn tôi có từng yêu cầu phụ nữ các cậu những điều này sao?”
Hạ Mộng Lộ đen mặt, “Tình yêu là một thứ rất thuần khiết, không được dính bẩn dù chỉ là một chút!” Nói xong, cô xách giỏ đi ra ngoài. Đời này cô và Lạc Vân Hải đã không thể quay lại, như vậy hai đứa nhỏ nhất định không được thân thiết quá với nhà họ.
Kỷ Lăng Phong nhanh chóng đuổi theo, “Mộng Lộ, cậu bình tĩnh một chút, sao cậu không chịu nghe lời khuyên chứ? Coi như cậu và Lạc Vân Hải không thể quay lại, nhưng dù gì hai đứa nhỏ cũng là con của anh ta, hơn nữa anh ta đâu có nói sẽ giành với cậu? Nếu thật anh ta muốn giành, cậu cảm thấy cậu có ưu thế gì? Xã hội này là xã hội phải có tiền có quyền, chỉ cần anh ta nói một câu, tòa án nhất định sẽ không xử cho cậu nuôi hai đứa nhỏ. Giờ cậu không có tiền để cho bọn nhỏ một hoàn cảnh tốt nhất, anh ta lại có, thậm chí hơn cậu rất nhiều! Vả lại anh ta đã nói không cưới ai khác, chứng minh anh ta rất thích hai đứa nhỏ! Cậu giành nổi sao?”
“Tôi không tin bọn nhỏ sẽ chọn anh ta!” Hạ Mộng Lộ cởi xe đạp, chạy thẳng tới nhà họ Lạc. Kỷ Lăng Phong lái mô tô đuổi theo.
“Anh ta sẽ không giành, bởi vì anh ta yêu cậu, hi vọng cậu sẽ vui vẻ!”
Hạ Mộng Lộ siết chặt tay cầm, ra sức đạp nhanh hơn.
Kỷ Lăng Phong bình tĩnh nói, “Tôi thấy, cậu vẫn thích Lạc Vân Hải! Cậu nói cậu ghét anh ta, chỉ là lừa mình dối người! A Hải cũng được, Lạc Vân Hải cũng được, cậu đều yêu! Đã vậy, đừng mãi làm tổn thương anh ta. Lúc tôi nói để hai đứa nhỏ đi với anh ta, anh ta rất vui vẻ, thậm chí còn cám ơn tôi.
Hơn nữa, cậu cũng biết hai đứa từ nhỏ đã rất tinh ranh, sẽ không tự tiện đi theo người lạ. Nhưng lúc hai đứa đi, không hề lo lắng gì, còn rất vui sướng. Lạc Vân Hải đã đi vào lòng bọn nhỏ rồi! Cậu cũng biết hai đứa rất bướng bỉnh, có lúc làm người ta hận không thể làm thịt chúng, nhưng anh ta vẫn luôn bao dung, nên mới được hai đứa thích. Anh ta cố gắng hết sức chỉ vì hi vọng hai đứa sẽ gọi anh ta một tiếng cha. Còn cậu, lại cố gắng chia rẽ họ, nếu là tôi, tôi thật sự sẽ rất khó chịu! Quan trọng hơn anh ta làm vậy, không chỉ vì hai đứa nhỏ, mục đích cuối cùng của anh ta là cậu! Tất cả không phải vì muốn được cậu tha thứ sao?”
Hạ Mộng Lộ nuốt nước miếng, hút hút lỗ mũi, bỗng muốn khóc.
Mẹ, rốt cuộc con lại đi theo con đường của mẹ!
Nếu anh ta yêu hai đứa nhỏ, vậy đồng ý thôi!
Anh đã ba lăm, không còn nhỏ nữa! Vừa nghĩ tới hình ảnh anh tóc trắng xóa mà vẫn một thân một mình đi bộ trong công viên cô đã thấy tim đau như dao cắt. Có lẽ mẹ cũng nghĩ như vậy, cho nên mới tha chứ cho cha?
Cô không biết người khác khi phát hiện chồng mình và người phụ nữ khác ngủ sẽ làm thế nào, nhưng thật sự cô không cách nào tiếp thu nổi đó chính là một cây đao, có thể đâm người ta máu tươi đầm đìa. Nếu anh đã quên Phổ Đà, cô còn có thể tự an ủi là vì anh không biết cô, nhưng anh nhớ!
Cô cũng từng nghĩ, có lẽ sau khi trở về, anh hoàn toàn không ở cùng Thái Bảo Nhi, nhưng rõ ràng họ vẫn ở một nhà, thậm chí lúc lên trực thăng còn dịu dàng hôn lên trán cô ấy. Không chừng đã ngủ chung ngay đêm hôm đó cũng nên?
Cô muốn tự lừa mình cũng không được!
Tại sao không ai suy nghĩ cho cô một chút? Ngay cả Thái Bảo Nhi cũng khuyên cô. Không phải lỗi lầm nào cũng chỉ cần xin lỗi thì sẽ được tha thứ sao? Có một số việc, có lẽ cả đời đều không thể tha thứ. Như cha mẹ, mặc dù đã quay lại ở chung, nhưng vẫn có ngăn cách. Ngăn cách này đủ khiến hai người vốn hạnh phúc giờ phải chịu khổ cả đời.
Hơn nữa, Trình Thất cao ngạo như thế, nói chuyện vô cùng tuyệt tình, chắc chắn sẽ không tiếp nhận cô. Còn cô cũng sẽ không tiếp nhận người mẹ chồng này. Trình Thất không muốn thấy cô, Hạ Mộng Lộ cô cũng không thích gặp bà ấy!
Hạ Mộng Lộ quay đầu xe trở về nhà. Cô nghĩ, chẳng mấy chốc Trình Thất sẽ tới tìm cô thôi. Chỉ cần hai đứa nhỏ không chịu ở lại, bà ấy nhất định sẽ đến, sau đó cao ngạo nói những lời kiểu như: nể tình hai đứa nhỏ, cho phép cô bước vào cửa nhà họ Lạc, vân vân. Hừ, cho phép cái gì, ai mà thèm! Một người chỉ biết lấy tiền giải quyết như bà ấy, đừng mong được cô tôn trọng!
Nhà họ Lạc.
“Cha, mẹ, con đã về!”
Trong phòng khách, đèn sáng rực rỡ, có bốn người đang ngồi vây quanh bàn, chơi mạt chược. Cả bốn người tuy đeo đầy vàng vòng, nhưng tướng ngồi thì rất thô lỗ. Người ngậm thuốc lá, người dậm chân lên ghế nhịp nhịp. Bên cạnh, cũng có người ngồi rất lịch sự ví dụ như Bạch Diệp Thành, Khâu Hạo Vũ. Tất cả họ đều là những người đã đi theo Lạc Viêm Hành vào sống ra chết, có thể nói nếu không có họ, tuyệt đối sẽ không có Long Hổ hôm nay.
Trình Thất không thèm nhìn Lạc Vân Hải, chỉ nói, “Về thì sao? Mẹ sinh mày còn không bằng sinh một con chó! Gạt cha mẹ ly hôn, để con dâu đi mất! Sớm biết mày không thích cưới vợ sinh con, vậy buộc ga rô cho mày từ lúc mới đẻ luôn cho rồi! Con gái thích ngồi vào vị trí vợ chủ tịch Long Hổ không biết bao nhiêu người, mày lại không chịu!”
“Nói cái gì vậy?” Lạc Viêm Hành trừng Trình Thất một cái, nhưng vẫn không nhìn Lạc Vân Hải, tiếp tục chơi mạt chược, “Không ai đánh đúng không? Tôi tới, chín đồng!”
“Ha ha, ba sáu chín, ba con, vậy mà không ai đánh! Đưa tiền, đưa tiền!” Bạch Diệp Thành nháy mắt với vợ.
Lăng La Sát cười lắc đầu.
Lạc Vân Hải thấy ngay cả người giúp việc cũng nhìn chằm chằm vào bàn mạt chược, không ai để ý tới anh, giống như anh không phải là một thành viên của cái nhà này, bèn kéo tay hai đứa con, đen mặt nói, “Mẹ, tốt xấu gì cũng là người đứng đầu bang Phi Vân, nói gì mà thô tục vậy?” Từ ngày anh hiểu chuyện, cái nhà này vẫn luôn do mẹ làm chủ, trong lòng anh, cha không phải một người đàn ông, mẹ nói một, cha không dám nói hai, mẹ kêu đi đông, cha chắc chắn không dám đi tây.
Có ai ngờ cha đã từng là chủ tịch Long Hổ chứ?
“Hừ, mẹ nói sai sao? Mẹ.... ...” Trình Thất vô tình quay đầu thấy được hai đứa bé trai đang chớp chớp mắt to nhìn bà, dáng vẻ giống Lạc Vân Hải lúc nhỏ như đúc.... .... Bà chậm rãi đứng dậy, dụi mắt. Chẳng lẽ do bà mong cháu nội quá nên xuất hiện ảo giác? Trình Thất lại mở mắt ra, hai đứa nhỏ vẫn nghiêng đầu nhìn bà như cũ.
“Hai đứa nhỏ này là.... ...?”
“Hai đứa bé này từ đâu ra?” Ma Tử cũng hỏi. Ba người đứng chung nhìn chẳng khác gì cha con.
Lạc Viêm Hành đoán tuổi hai đứa nhỏ, lại nghĩ đến việc ở Phổ Đà mấy năm trước, chẳng lẽ.... ......
Lạc Vân Hải ngồi xổm xuống, nói với hai đứa nhỏ, “Đó là ông nội và bà nội! Mau chào ông nội bà nội!”
Kỷ Đào Đào nhìn Trình Thất và Lạc Viêm Hành, khom lưng kêu, “Ông nội, bà nội!”
Kỷ Khanh Khanh cũng khom lưng chào, “Ông nội, bà nội!”
“Ôi, Lạc Vân Hải, mày tìm ở đâu ra hai đứa nhỏ này? Cố ý gạt mẹ phải không?” Trình Thất tuy nói vậy, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, gương mặt đầy vẻ mong đợi.
Lạc Viêm Hành đi qua, nhìn hai đứa nhỏ với vẻ hiền từ, “Nói cho ông biết, cha mẹ con tên gì?”
Kỷ Đào Đào giơ tay nói, “Mẹ tên Hạ Mộng Lộ, bà ngoại tên Từ Thúy Hoa, ông ngoại tên Hạ Hưng Quốc, dì tên Hạ Nguyệt Đình, cậu tên Hạ Trạch Nguyên, mợ tên Lạc Vũ Hinh, ông nội tên Lạc Viêm Hành, bà nội tên Trình Thất, cha tên Lạc Vân Hải!”
“...... Tôi chỉ có mong muốn được bảo vệ em. Em luôn nói tôi không có tiền..... Xin em hãy cho tôi thêm cơ hội.... ...”
Trong không khí tràn ngập mùi rượu và thuốc lá, nhạc mở tối đa cơ hồ chấn điếc lỗ tai, nam nữ vây quanh sàn nhảy, điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc. Đèn neon nhiều màu xoay tròn lóe lên. Thái Bảo Nhi đứng trước cửa quán bar, do dự không biết nên vào hay không. Cô đưa hai tay ôm ngực, lạnh nhạt nhìn vào bên trong, không hiểu, tại sao tiệc chào mừng lại phải chọn chỗ này?
“Này! Không phải chứ! Em tới quán bar sao còn nghiêm túc như vậy? Mặc đồ đi làm không nói, còn đem theo cả tài liệu đi làm?” Kỷ Lăng Phong nhìn Thái Bảo Nhi như nhìn người ngoài hành tinh, mặc dù nữ thần mặc gì cũng đẹp, nhưng vấn đề là không hợp với hoàn cảnh!
Thái Bảo Nhi cau mày nói, “Đánh nhanh thắng nhanh!”
“Cái gì mà đánh nhanh thắng nhanh? Sức tôi rất dẻo dai đó!” Kỷ Lăng Phong cố ý ôm bả vai Thái Bảo Nhi đùa.
Hừ, cô đúng là điên rồi mới đồng ý tới đây!
Thái Bảo Nhi hất tay Kỷ Lăng Phong ra, “Các cậu ngồi ở đâu?”
“Đi!” Lạnh như một khối băng!
Kỷ Lăng Phong nắm tay Thái Bảo Nhi chạy thẳng tới góc phòng, giới thiệu với mấy người trong bàn, “Đây là Thái Bảo Nhi, bạn gái của tôi!”
Thái Bảo Nhi đập Kỷ Lăng Phong một cái.
Mười người trong bàn vốn đang hai mắt toả sáng, nghe xong thất vọng nói, “Cậu thật có phúc!”
“Có vẻ người đẹp hơi lạnh lùng!”
Quả thật, Thái Bảo Nhi đang có vẻ người lạ chớ đụng.
Kỷ Lăng Phong thầm lắc đầu, Thái Bảo Nhi, em không thể cố gắng hòa hợp với xung quanh một tí sao?
Kỷ Lăng Phong lại gần, kéo áo khoác của Thái Bảo Nhi xuống.
Thái Bảo Nhi giật mình, “Anh làm gì?”
“Không có gì! Hôm nay thoải mái một bữa đi! Em xem, ở đây cô gái nào chẳng hở ngực hở chân, không ai mặc kín như em hết, nghe lời!” Kỷ Lăng phong nói nhỏ vào tai Thái Bảo Nhi, thấy cô không giãy giụa nữa bèn dùng lực giật hai nút trên áo sơ mi của cô ra, kéo rộng cổ áo, vừa nhìn thấy bộ ngực nửa kín nửa hở của cô, cảm giác máu bắt đầu sôi trào, vội vàng buông tay, cố làm ra vẻ tự nhiên, vỗ vỗ mặt cô nói, “Như vậy đẹp hơn nhiều!”
Thái Bảo Nhi tức muốn điên, thấy Kỷ Lăng Phong còn muốn lấy trâm cài tóc của cô, bèn đẩy mạnh, “Tránh ra!” Cậu ta sao có thể muốn làm gì thì làm? Con trai bây giờ ai cũng vậy sao? Hoàn toàn không thèm hỏi ý kiến người khác trước!
Kỷ Lăng Phong không tức giận, cũng không chọc cô nữa, bưng ly rượu nói, “Cạn ly, hôm nay không say không về”!
Thái Bảo Nhi không thể không nâng ly theo, uống cực kỳ nhã nhặn, giống như một tác phẩm nghệ thuật, khiến cho mấy người còn lại phải khâm phục dựng thẳng ngón cái, “Lăng Phong, xem ra bạn gái của cậu đúng là giới trí thức! Người đẹp, em có thể nói tiếng anh không?” Một người bạn của Kỷ Lăng Phong dùng tiếng Anh hỏi.
“Vậy anh nói được không?” Thái Bảo Nhi vô tình hỏi lại bằng tiếng Ý, thấy vẻ mặt hài lòng của Kỷ Lăng Phong thì thầm giận. Tại sao mình phải giữ thể diện cho cậu ta chứ?
“Ôi đây là tiếng gì vậy?”
“Hình như là tiếng Ý!” Thái Bảo Nhi thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái thì không giận nữa. Được khen ai mà không thích, dù không biết là thật hay giả!
Kỷ Lăng Phong không ngờ vợ tương lai của mình biết được nhiều tiếng như vậy, bèn dùng tiếng Đức hỏi, “Em nghe hiểu tôi đang nói gì không?”
“Vậy anh nghe hiểu tôi đang nói không gì không?” Thái Bảo Nhi dùng tiếng Pháp hỏi lại.
Có thể nói Lạc Vân Hải biết tiếng gì thì cô biết tiếng đó, lúc đầu vì muốn đứng ngang tầm với anh, cô cố gắng học tất cả những ngôn ngữ mà anh học, làm những chuyện anh thích, thường xuyên ra vào những nơi cao cấp. Thậm chí giờ để cô quản lý công việc của một công ty cũng không có vấn đề gì, cha mẹ cô vốn là người kinh doanh, từ nhỏ cô cũng học kinh doanh. Một đám choai choai dám khoe mẽ với cô!
Kỷ Lăng Phong quả thật nghe không hiểu, nhưng anh biết, cô nghe hiểu tiếng Đức.
Giỏi quá!
Kỷ Lăng Phong càng nghĩ càng kích động, càng thêm yêu Thái Bảo Nhi, anh thề, bạn trai cô chỉ có thể là anh!
Kỷ Lăng Phong tự mình rót rượu nói, “Thật ra.... ....... Học vấn của tôi không cao! Uống rượu, uống rượu thôi!”
Một chai Rémy Martin nhanh chóng bị uống hết, Kỷ Lăng Phong đã có vẻ say, còn Thái Bảo Nhi vẫn không hề đỏ mặt.
Chẳng những học thức uyên bác, tửu lượng còn rất cao. Chẳng phải cô chưa từng tới quán bar sao? Kỷ Lăng Phong mơ màng ôm lấy Thái Bảo Nhi, gác cằm lên vai cô, “Đi nhảy với tôi?”
“Không!” Trừ phi đầu cô bị vô nước.
“Em nói tôi luôn bỏ dở giữa chừng, vậy còn em? Tới đây rồi, cứ chơi cho đã! Nếu tôi chơi không đã, ngày nào cũng sẽ nghĩ muốn đi chơi, làm sao có thể tập trung tinh thần để vẽ?”
Bà cô già! Tuyệt đối là một bà cô già!
Kỷ Lăng Phong không đợi Thái Bảo Nhi đồng ý đã nửa kéo nửa ôm cô vào sàn nhảy.
Thái Bảo Nhi giận tới mức run cả người. Đối với nơi loạn thế này, quả thật cô hơi sợ, trước giờ cô luôn nhận được sự giáo dục nghiêm khắc, chưa bao giờ tới nơi hỗn loạn như thế này? Cô đang định rời đi thì thấy mấy cô gái đang không ngừng múa may cọ vào người Kỷ Lăng Phong.
Nếu cứ đi thế này, anh bị thoát khỏi kiếp xử nam, có phải lại tới trách cứ cô?
Được rồi, muốn chơi thì chơi, dù sao ở đây cũng không ai biết cô là ai!
Thái Bảo Nhi rời sàn nhảy bước thẳng tới bàn rượu.
Kỷ Lăng Phong nhìn theo bóng lưng cô.
Thật không thích anh chút nào? Không giúp anh đuổi ruồi đi? Trái tim thiếu nam của anh muốn vỡ nát!
Thái Bảo Nhi cầm lấy bình rượu trên bàn, nốc mấy ngụm lớn. Mấy người cùng bàn nhìn cô với anh mắt kinh ngạc, vì rượu mạnh thế này không có đá cực kỳ khó uống.
Quả là một cô gái phóng khoáng!
Thái Bảo Nhi uống hơn mười hớp, cảm giác đầu hơi choáng, để bình rượu xuống, rút trâm cài tóc ra, lập tức mái tóc dài bồng bềnh của cô xõa tung như dòng thác, ngay cả Kỷ Lăng Phong thấy cũng quên nhảy, ngơ ngẩn nhìn.
Anh nói rồi! Đối phó với kiểu bà cô già thế này phải mạnh tay mới được, cái kiểu yêu theo chủ nghĩa Platon là hoàn toàn không thích hợp với cô, cứ vậy mãi cả đời chưa chắc đã nắm tay hay hôn môi được.
Bảo Nhi, rồi sẽ có một ngày, em hoàn toàn thay đổi!
Thái Bảo Nhi chen qua đám con gái, đứng trước mặt Kỷ Lăng Phong, ngẩng cao đầu, nhắm mắt, đắm chìm vào tiếng nhạc, lắc lư cuồng nhiệt đến mức vũ công chuyên nghiệp của quán bar còn phải thán phục. Kỷ Lăng Phong cười đắc ý, vòng tay lên eo cô.
Một lúc sau, trên mặt Thái Bảo Nhi đã có nụ cười, tiếng nhạc vang lừng giúp cô không rảnh suy nghĩ những chuyện phiền não khác, quên đi mình là ai, thả lỏng bản thân, giờ khắc này trong đầu cô chỉ có điệu nhảy, cũng đưa tay vòng lên gáy Kỷ Lăng Phong, bước theo nhịp của anh.
Thái Bảo Nhi vẫn nhắm mắt, hai hàng mi cong vút như cánh bướm hơi rung rung, miệng nhỏ khẽ nhếch, quyến rũ đến chói mắt, khiến người ta chỉ muốn gặm một cái. Kỷ Lăng Phong cố gắng kiềm chế, nhưng bụng cô vẫn cứ cọ và hông anh, thánh nhân cũng không chịu nổi!
Hình tượng của anh bị hủy mất rồi!
Thái Bảo Nhi cảm thấy vị trí nào đó trên người Kỷ Lăng Phong có sự biến hóa, ngẩn ra, không thể tin được trợn to mắt, phản xạ có điều kiện muốn nhích ra xa.
Kỷ Lăng Phong bỗng ôm cô chặt hơn, ngực dán ngực, bụng dán bụng, cúi đầu nói nhỏ vào lỗ tai cô, “Em mà đi, tôi sẽ rất mất mặt, giúp tôi che một chút!” Đáng chết! Định lực của anh càng ngày càng kém.
“Phốc ha ha!” Thái Bảo Nhi giận quá hóa cười.
Quả thật sẽ rất mất mặt, thôi, cậu ta còn trẻ, không có phản ứng mới lạ. Chỉ không ngờ cô lại có sức ảnh hướng lớn đến vậy, nhảy một lúc cũng gây cháy được. “Cậu nhanh ổn định lại đi, tôi không thể vẫn nhảy mãi được, tôi mệt rồi!”
Kỷ Lăng Phong hận không thể cắt cái đó đi, khổ sở nói, “Đây không phải là việc tôi có thể khống chế được, phải làm sao?” Xấu hổ quá! Nhiều người như vậy, không biết còn tưởng rằng anh đang giở trò lưu manh!
Thái Bảo Nhi lắc đầu một cái, xử nam quả thật rất dễ dàng kích động. Cô giơ chân lên đá Kỷ Lăng Phong một cái.
“A!” Kỷ Lăng Phong đau đến mức vặn vẹo cả mặt. Sao cô lại ác như vậy? Lửa nóng biến mất, hai người rời khỏi sàn nhảy, tiếp tục về bàn uống rượu.
Lúc ngồi uống rượu, Thái Bào Nhi vẫn lắc lư theo tiếng nhạc như rắn nước.
Hôm nay cô rất vui! Cô đã hiểu vì sao những người này thích tới quán bar rồi, bởi vì nơi này có thể xem như thiên đường, khiến người ta quên mất phiền não. Xem như được thả lỏng triệt để sau một ngày bận rộn.
“Này, em uống không say à? Trời sinh.... ... Nấc!”
Trời vừa rạng sáng, trên đường, Thái Bảo Nhi đã say lảo đảo, nếu không nhờ tư cách tốt đẹp bức bách không cho phép cô ngã, cô đã hôn mê ngay tại chỗ. Cô ôm eo Kỷ Lăng Phong cười nói, “Thật ra thì tôi đã say!”
Kỷ Lăng Phong nhếch môi cười nói, “Xạo!”
“Thật.... ......”
Kỷ Lăng Phong bỗng ép Thái Bảo Nhi dựa lên thân cây.
“Cậu muốn làm gì?”
Kỷ Lăng Phong chậm rãi cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, “Xem thử em say chưa!”
“Nói nhảm...... Ưm!” Thái Bảo Nhi né đầu đi, làm ơn, ban ngày ban mặt, cậu không thể kiềm chế một chút sao? Nhưng cô không tránh được, chỉ có thể chịu đựng!
Kỷ Lăng Phong hôn không hề có kỷ xảo, chỉ mạnh mẽ càng quét.
Thái Bảo Nhi hừ cười, kỹ thuật tệ thế này còn dám cường hôn, hôm nay để chị đây dạy cho cậu cái gì gọi là hôn môi!
Thái Bảo Nhi kéo cổ áo Kỷ Lăng Phong xuống, nâng đầu lên đổi khách thành chủ.
Kỷ Lăng Phong thấy Thái Bảo Nhi chủ động, kích động ôm lấy eo cô, hôn cuồng nhiệt, sau mấy giây, bỗng đẩy cô ra, nói, “Chuyển sang chỗ khác?”
“Nhà tôi được không?” Thái Bảo Nhi nhún vai, trông như đang cười, nhưng đáy mắt đã lóe ra ý lạnh.
“Được! Dù sao giờ tôi cũng không về nhà được, nếu về chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài!”
Rốt cuộc có thể tới thăm nhà nữ thần rồi!
Hai người tiếp tục dìu nhau đi.
Thái Bảo Nhi nghĩ, có thể cô điên thật rồi, vì cô không hề nói đùa.
Coi như tình một đêm! Dù sao cô không ghét cậu ta, về sau nói hết sự thật cho cậu ta biết, không sợ cậu ta cứ dây dưa.
Về đến nhà Thái Bảo Nhi, vừa đóng cửa lại, hai người lại ôm hôn. Kỷ Lăng Phong chỉ ôm eo Thái Bảo Nhi, không làm thêm gì khác, dù anh đã say, nhưng vẫn còn ý thức, biết mình đang làm gì.
Thái Bảo Nhi bắt đầu cởi áo Kỷ Lăng Phong, lại bị anh đè tay. Cô chế nhạo nói, “Không cần giả bộ!” xong tiếp tục cởi dây nịt của anh.
“Này! Đùa hơi quá rồi đó!” Kỷ Lăng Phong kéo tay Thái Bảo Nhi ra.
Nếu cứ tiếp tục anh sẽ không kiềm chế được!
“Tôi không quan tâm!”
Nghe vậy, Kỷ Lăng Phong bình tĩnh nhìn mắt Thái Bảo Nhi một lúc, anh cho rằng cô thật lòng muốn làm bạn gái anh, không ngờ trong mắt cô không hề có chút tình cảm nào, bèn tức giận đẩy cô ra, “Em xem tôi là gì? Tôi nói rồi, tôi thích em, tôi yêu em, nhưng không có nghĩa em có quyền hạ nhục tôi, Thái Bảo Nhi, đầu em có vấn đề phải không?”
Thái Bảo Nhi lui về sau một bước, ngồi trên ghế sô pha, châm chọc, “Hạ nhục? Tôi hạ nhục anh?”
“Bây giờ em đang sỉ nhục tôi! Sỉ nhục tình cảm của tôi! Em không yêu tôi sao lại hành động như vậy? Vui đùa một đêm rồi sáng mai mỗi người một ngả? Hừ, tôi không phải trai bao, càng không phải biến thái quấy rối phái nữ trong tàu điện! Tôi khinh thường trò này!” Chẳng lẽ trong lòng cô, anh là kẻ háo sắc?
Thái Bảo Nhi đứng dậy, lấy hai chai nước, một cho mình một cho Kỷ Lăng Phong, uống ừng ực một hơi rồi nói, “Kỷ Lăng Phong, anh yêu tôi ở điểm nào? Không phải là vì gương mặt này sao?”
Cô muốn anh tức chết mới hài lòng?
Kỷ Lăng Phong đen mặt nói, “Nếu tôi theo đuổi em chỉ vì gương mặt em thì tôi đã sớm lên giường với em rồi! Bảo Nhi, hãy nói cho tôi biết, tại sao em không chấp nhận tôi? Tôi thật sự rất thích em, thích vô cùng! Mỗi ngày tôi đều nghĩ phải làm sao để khiến em vui vẻ, khiến em cười, tôi thừa nhận tôi rất muốn lên giường với em, nhưng không phải chỉ nhiêu đó!”
“Anh còn muốn gì nữa?”
“Muốn em cũng yêu tôi giống như tôi yêu em!”
Thái Bảo Nhi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kỷ Lăng Phong thì ngơ ngác nhìn ánh mắt mong chờ của anh.
Giờ cô mới phát hiện, thật ra cậu ta rất cao, rất đẹp trai. Mặc dù trông có vẻ đa tình, hay trêu hoa ghẹo nguyệt, luôn cười hì hì với bất kỳ người đẹp nào, nhưng lại là người rất có nguyên tắc, không lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn.
Không biết từ lúc nào, cô đã bắt đầu thay đổi, bắt đầu quan tâm cậu ta, không muốn cậu ta bị xem thường, giúp cậu ta tăng thể diện, thậm chí còn giúp cậu ta trong tình huống khó xử, lại càng không cự tuyệt nụ hôn của cậu ta. Là do cậu ta tấn công quá mạnh mẽ, hay do cô quá khát khao? Quá cô đơn? Muốn được yêu?
Cậu ta nói cậu ta yêu cô, cô cũng nhìn ra cậu ta nghiêm túc, bởi vì cậu ta muốn trái tim cô mà không phải thân thể cô. Được rồi, cô thừa nhận, đối với phụ nữ, cậu ta đúng là người đàng hoàng là kiểu phụ nữ thích, nhưng cô và cậu ta, thật sự không có khả năng!
“Thật xin lỗi! Tôi không làm được!”
“Tại sao? Tôi quá tệ?” Rốt cuộc tại sao không cho anh chút cơ hội nào?
Thái Bảo Nhi cắn môi, lắc đầu, “Cậu không phải là người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho phụ nữ! Cậu có phòng, có xe, có tiền gửi ngân hàng không? Cậu không có gì cả! Lại không có chí tiến thủ! Vậy cậu có tư cách gì nói yêu tôi? Cậu nuôi nổi tôi không? Trước khi có những thứ này thì đừng nói với tôi yêu hay không! Không thực tế! Yêu không thể làm cơm ăn, con người còn phải lo sống qua ngày không thể cứ yêu chết đi sống lại là được! Người nhà tôi yêu cầu rất cao, phải có xe có nhà có tiền, không thể thiếu bất kỳ thứ nào, họ không đồng ý, thì tôi mãi mãi không thể tiếp nhận cậu!”
Vấn đề này quả thật Kỷ Lăng Phong chưa từng nghĩ tới.
Thì ra yêu một người còn là một gánh nặng. Bảo Nhi ưu tú như vậy, người cưới cô phải là người giàu có mới xứng!
“Em yên tâm, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền! Chờ đến khi tôi mua được xe, được phòng, có tiền gửi ngân hàng, tôi sẽ quay lại theo đuổi em! Tôi nhất định có thể!” Kỷ Lăng Phong nói xong, nằm vật xuống sô pha, “Tôi sẽ không động tới em! Ngủ đi! Rồi tôi sẽ cho em hạnh phúc!”
Chuyện này.... .... Ý cô là cho cậu ta biết cô là một người tầm thường ham mê giàu sang, sao cậu ta lại hiểu theo hướng đó? Hay là, cậu ta thật yêu cô, yêu đến mức không có cô không được? Trời ơi, chuyện này quá đáng sợ! Kỷ Lăng Phong, cậu thật sự biết cậu đang làm gì sao?
“Chúng ta.... .... Chúng ta thật sự không thể nào! Kỷ Lăng Phong, thật ra thì.... .....”
“Thật ra thì cái gì? Thật ra em đã chịu tổn thưởng gì đó, nên không tin tưởng hôn nhân đúng không? Hiện giờ có rất nhiều cô gái lớn tuổi không tin tưởng hôn nhân nên không kết hôn! Việc đó hoàn toàn là do thấy cha mẹ ly dị, rồi tạo thành bóng ma! Không sao, tôi sẽ chứng minh cho em thấy, không phải tất cả hôn nhân đều là bi kịch! Chúng ta sẽ luôn luôn vui vẻ, sau đó sinh con, một nhà ba người mãi mãi ở bên nhau. Hai ta cùng nhau nuôi con lớn lên, rồi đưa con đi học, tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học. Nếu con đủ khả năng, tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền cho con đi du học! Hơn hết, tôi sẽ không can thiệp sự tự do của em, em thích đi làm thì đi làm, thích ở nhà thì ở nhà, dù sao tôi sẽ ở nhà vẽ tranh, nên sẽ lo hết việc nhà. Tôi nấu cơm ngon lắm, thật!”
Thái Bảo Nhi đỏ mắt.
Tại sao cậu không xuất hiện sớm hơn một chút?
Đó là cuộc sống mà cô mơ ước! Đáng tiếc người kia phụ cô, không cho cô cơ hội. Bây giờ ông trời lại để một người nhỏ hơn cô đến bảy tuổi nói ra những lời này, bảy tuổi.... .... Nếu có thể, cô thật sự rất muốn gật đầu.
Tại sao mày không nói cho cậu ta biết mày đã già? Đã ly dị? Vì không có can đảm nói ra? Mày đang sợ cái gì?
Có lẽ vì người này cho cô sức sống thanh xuân, giống như cô chỉ mới hơn hai mươi, nhiệt tình và bồng bột! Cô thích cảm giác đó, nên mới không chịu nói ra từ đầu?!
Thấy Kỷ Lăng Phong đã ngủ, Thái Bảo Nhi thở dài một hơi, thầm nghĩ, thuận theo tự nhiên thôi! Cô tin một ngày nào đó, cậu ta sẽ tự động rút lui.
Trong bệnh viện, Đỗ Vương cầm tờ xét nghiệm trong tay, đến giờ anh vẫn không hiểu, có gì mà phải xét nghiệm? Chẳng phải đã rõ ràng đó là con anh Hải sao?
“Phải con tôi không?” Lạc Vân Hải luống cuống, níu lấy cổ áo Đỗ Vương, mắt như phóng lửa, cơ hồ vừa nghĩ tới hai đứa nhỏ ác ma kia, đầu anh đã muốn nổ tung. “Nói, không phải con tôi!”
Đỗ Vương run tay.
Có lẽ chỉ cần anh nói một chữ ‘Phải’, lập tức sẽ bị anh Hải đánh chết, anh chưa từng thấy anh Hải giận đến vậy bao giờ, thậm chí lúc trước giấu anh ấy cả nửa năm cũng không thấy anh ấy điên thế này. Quả nhiên, gần vua như gần cọp.
Đỗ Vương lắc đầu, “Hai đứa nó không phải con anh!”
Lạc Vân Hải nghe vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười to, “Tôi nói rồi, kiểu không tim không phổi đó sao có thể là con tôi được.... ......” Bỗng anh im bặt, nụ cười cứng đờ, từ từ quay đầu nhìn Đỗ Vương.
Hai đứa nhỏ không phải con anh? Không phải con anh?
Lạc Vân Hải lại nắm cổ áo Đỗ Vương, rống to, “Cậu nói gì? Mau lặp lại lần nữa? Hai đứa không phải con tôi? Sao có thể?”
Em được lắm Hạ Mộng Lộ, từ lúc ở Phổ Đà đã ngoại tình sau lưng tôi?
Đỗ Vương nuốt nước miếng, sao anh Hải lại giận hơn? Lắp bắp nói, “Anh Hải....... Rốt cuộc.... ...... Là con anh hay không phải con anh?” Tóm lại anh muốn thế nào?
Lạc Vân Hải đấm Đỗ Vương một cái, Đỗ Vương lập tức ngã rầm xuống đất.
Oan uổng quá! Tại sao những việc thế này luôn rơi xuống đầu anh?
“Nói nhảm! Đương nhiên là con tôi!” Lạc Vân Hải rút tờ kết quả xem, thấy giám định ghi chín mươi chín phần trăm, mới thở phào một tiếng, nở nụ cười. Sao có thể không phải con anh chứ!
Đỗ Vương đen mặt, nếu đã biết mắc gì còn bắt làm xét nghiệm? Không thấy bây giờ anh đã đủ khổ sao? Bị Hạ Nguyệt Đình quăng, còn bị giày vò đủ chuyện.
Lạc Vân Hải nhìn xuống Đỗ Vương đang nằm dưới đất, hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi, “Đáng đời!” Ai kêu dám nói hai đứa nhỏ không phải con anh, không muốn ăn đòn thì là gì?
Đỗ Vương thở dài một tiếng, xoa xoa trán. Thôi, dù gì anh đã xui rồi, xui thêm nữa cũng chẳng sao!
Đỗ Vương ngồi dậy, rút một điếu thuốc ra hút, được vài hơi thì đen mặt quăng bật lửa ra xa. Rốt cuộc anh chọc ai ghẹo ai chứ?
Hạ Nguyệt Đình, tốt nhất đừng để tôi gặp lại em, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng vậy! Nếu không tôi sẽ học theo Khâu Nguyên Phượng, trực tiếp nhốt em dưới đất, xem em còn đắc chí được không?
Trước cửa nhà trẻ, Lạc Vân Hải đang lượn tới lượn lui, nhìn đồng hồ liên tục, thấy cấp dưới châu đầu ghé tai nói thầm gì đó, và ánh mắt kỳ lạ của bảo vệ trường, thì đột nhiên cảm thấy anh rất không đáng mặt đàn ông.
Ngay cả vợ còn không dỗ được, phải ra tay với hai đứa nhỏ! Là cha, tự nhiên anh không thể làm trễ nãi việc học của chúng, hai đứa là con anh, không phải công cụ để anh đi cua gái. Hai đứa còn là người nối nghiệp tương lai của Long Hổ, càng phải cố gắng học tập hơn nữa.
Nhưng rốt cuộc anh phải làm sao hai đứa mới tình nguyện gọi anh là cha đây?
Không còn cách nào khác, chỉ có thể mỗi ngày xuất hiện trước mặt bọn nhỏ, lâu dần tự nhiên bọn nhỏ sẽ nhớ anh, rồi tiếp nhận anh.
Muốn Hạ Mộng Lộ hồi tâm chuyển ý, cũng không phải không có cách. Đó là vĩnh viễn trở thành A Hải, buông tha Long Hổ, từ bỏ tất cả, chỉ làm A Hải của riêng cô, cả ngày cười ngu như thằng điên.
Nhưng anh không thể! Không phải anh không thể từ bỏ vinh hoa phú quý, mà đó là trách nhiệm của anh! Trách nhiệm với các anh em, với gia đình, với hai đứa nhỏ, không có một số tiền khổng lồ, làm sao cho hai đứa học trường nổi tiếng? Làm sao đi Havard, đi Oxford? Làm sao mời được thầy giỏi nhất dạy kèm?
Hơn nữa một khi anh bỏ đi, Long Hổ sẽ hỗn loạn. Hiện giờ thật vất vả mới ổn định lại, tuyệt đối không thể để phát sinh thêm sự cố, sự nghiệp cha anh gây dựng nên, sao có thể rơi vào tay kẻ khác?
Hạ Mộng Lộ vĩnh viễn sẽ không hiểu được những điều này! Hơn nữa một tên đàn ông tóc dài lỗ mãng thì có sức hút gì mà khiến cô mê muội như thế?
“Khanh Khanh, ngày mai họp phụ huynh. Chúng ta mới vừa về nước, thành tích dở tệ, hình như cô giáo rất tức giận, để ba ba hay mẹ tới?”
Kỷ Khanh Khanh khổ sở lắc đầu, “Nếu mẹ tới, sau đó nhất định sẽ bắt chúng ta học tập điên cuồng. Còn ba ba thì rất yếu đuối, thế nào ba ba cũng sẽ khom lưng nói xin lỗi, em không thích!”
“Đúng vậy, nếu ba ba nói xin lỗi với cô giáo, về sau chúng ta làm sao có thể ngẩng đầu mà sống ở cái trường này? Sẽ bị cười nhạo chết!”
“Nhưng bắt buộc phải có người lớn tới, làm sao đây?”
Hai đứa nhỏ vừa ra tới cổng trường, đã thấy ngay một người đàn ông uy phong, luôn có thật nhiều cấp dưới đi theo để sai bảo, đứng trước cổng.
Kỷ Đào Đào thấy Lạc Vân Hải cười với hai cậu, lặp tức trợn to mắt, “Đúng rồi! Không phải chú đó là cha của chúng ta sao? Để chú đó tới! Chú ấy uy phong như vậy, chắc chắn cô giáo không dám mắng!”
Kỷ Khanh Khanh lập tức phất tay, “Cha, ở đây! Tụi con ở đây!”
Cha? Lạc Vân Hải bỗng dự cảm có chuyện không tốt. Hai đứa nhỏ này chỉ khi định hố anh cái gì mới gọi anh là cha, nhưng dù sao có gọi còn hơn không! ‘Điển hình của câu bị lợi dụng còn hơn không được lợi dụng’. Anh tiến lên cười nói, “Đã tan học?”
“Dạ! Cha ở đây chờ tụi con ạ?” Kỷ Đào Đào đáp. Chẳng lẽ chú ấy không cần làm việc? Ba ba và mẹ thì mỗi ngày đều rất bận.
Lạc Vân Hải gật đầu, “Đúng vậy, cha chờ hai đứa tan học!”
“Nhưng tụi con không thể đi theo cha, phải đợi ba ba tới đón, cô giáo mới thả chúng con ra ngoài!”
“Cha biết, chỉ tới thăm các con một chút thôi!” Lạc Vân Hải vươn tay vuốt ve mặt hai đứa trẻ.
Lúc Kỷ Lăng Phong chạy đến, thấy một màn cha hiền con hiếu này, thầm nghĩ, quả nhiên là cha con, đứng một chỗ, chẳng khác gì một khuôn khắc ra, anh còn chưa nhàm chán tới mức giành con với người ta, và cũng không có quyền tước đoạt quyền làm cha của người khác, “Anh Lạc, tôi phải dẫn bọn nhỏ về!”
Lạc Vân Hải đành gật đầu, “Đi đi, tôi cũng phải về rồi!”
Chờ cả ngày chỉ để gặp một lát thế này? Anh ta quả thật rất yêu thương hai đứa nhỏ! Từng nghe hai đứa nhỏ nói đã lừa anh ta thế nào, nhưng anh ta chẳng những không tức giận, ngược lại còn bao dung, có lẽ đây chính là cảm giác của người làm cha. Dù là người đứng đầu một bang xã hội đen khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật, trước mặt các con, cũng chỉ là một người cha hiền lành.
Cảnh này khiến Kỷ Lăng Phong nhận ra, Lạc Vân Hải mới là cha của bọn nhỏ, còn anh, chỉ là cha nuôi.
Bảo Nhi, một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ có con! Khi đó, anh mới có thể chân chính cảm nhận được cảm giác làm cha.
Kỷ Lăng Phong thấy Lạc Vân Hải mãi vẫn không rời đi, nhìn không đành lòng, bèn hào phóng đẩy bọn nhỏ tới trước, “Anh Lạc, tối nay để bọn nhỏ ở với anh đi!”
Lạc Vân Hải ngẩn ra, đôi mắt lóe lên niềm vui, “Được không?”
“Không sao, tôi sẽ giải thích với Mộng Lộ. Đào Đào, Khanh Khanh, hai đứa về với cha được không?” Kỷ Lăng Phong ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu bọn nhỏ.
Kỷ Đào Đào khổ sở ngửa đầu, “Cha, nhà cha chơi vui không? Mẹ nói tụi con còn có ông bà nội, ông bà nội rất thích trẻ con, nên sẽ rất thích tụi con, thật không ạ?” Hai cậu chưa từng ngủ ở nhà người khác, nếu bọn họ không thích hai cậu, vậy hai cậu không thèm đi!
Hạ Mộng Lộ nói vậy sao? Lạc Vân Hải bỗng thấy ấm lòng. Người anh nhìn trúng quả nhiên khác hẳn những người khác! Dù cô không thích cha mẹ anh, nhưng trước mặt bọn nhỏ vẫn nói tốt về họ, có người vợ như vậy, anh còn đòi hỏi gì nữa?
Vợ à, em càng ngày càng đáng yêu!
“Dĩ nhiên! Ông bà nội rất thích Đào Đào và Khanh Khanh! Về nhà gặp ông bà nội với cha đi!” Đâu chỉ là thích, đoán chừng bọn nhỏ muốn mặt trăng hay mặt trời cũng có thể đưa cho!
Hạ Mộng Lộ, em quả là người vợ tốt nhất trên thế giới! Không hổ là người Lạc Vân Hải tôi đã nhận định!
“Vậy thì được! Ba ba! Ba ba nói với mẹ, ba ngày sau tới đón tụi con!” Kỷ Đào Đào thầm tính, nhất định phải chờ qua ngày họp phụ huynh mới được. Đột nhiên cậu cảm thấy có cha cũng không tệ, đòi gì cũng chịu, không bao giờ quát tháo, rất thương bọn cậu.
“Ba ngày sau? Ba ba có thể biết tại sao không?”
Kỷ Khanh Khanh lắc đầu một cái, “Đây là bí mật của tụi con, ba ba thường nói, chuyện của người lớn con nít không được can thiệp, vậy chuyện của con nít, người lớn cũng đừng can thiệp!” Thế này mới công bằng!
Kỷ Lăng Phong dở khóc dở cười, “Được, được! Không hỏi, đi đi, ba ba về trước đây!” nói xong đi tới chỗ đậu xe môtô của mình.
“Kỷ Lăng Phong!”
“Hả?”
Lạc Vân Hải lộ ra nụ cười thân thiện nhất từ trước tới giờ, “Cám ơn! Cám ơn cậu đã luôn giúp tôi chăm sóc bọn nhỏ!” Sau đó khom lưng ôm hai đứa nhỏ lên, đi tới chỗ chiếc xe hơi màu đen.
Kỷ Lăng Phong nhìn theo bóng lưng của bọn nhỏ nở nụ cười.
Không cần cảm ơn! Ai bảo anh cũng là người Trung Quốc? Ở Bắc Kinh gặp được cùng quê Tứ Xuyên còn sẽ kích động, chớ nói chi là ở nước ngoài gặp được người Trung Quốc. Lúc đó chỉ vì thấy Hạ Mộng Lộ thật sự rất đáng thương, vừa vặn anh đang mướn một căn phòng cần người thuê chung nên mới cho cô ở cùng, có lẽ nếu tại Trung Quốc, anh sẽ không có nhiều sự đồng tình như vậy.
“Cha, xe của cha thật sang trọng!”
“Cha, xe của cha thật tiện nghi!”
Lạc Vân Hải một tay chống vào cửa xe, một tay nắm vô lăng, biết con không ai khác ngoài cha, “Nói đi, đến tột cùng có chuyện gì cần cha giúp?”
Kỷ Đào Đào chột dạ bò đến ôm cổ Lạc Vân Hải từ phía sau, “Cha, ngày mai nhà trẻ kêu họp phụ huynh, tụi con vừa về nước, rất nhiều chuyện không hiểu, cho nên luôn đứng cuối lớp, cha cũng biết, tụi con ở Đức, chưa quen Trung Quốc nên mới vậy. Thật ra tụi con rất thông minh, không thể nào vẫn cứ đứng chót mãi, thật!” Nhà trẻ này là nhà trẻ tốt nhất thành phố, những bạn khác đều biết viết tên mình bằng tiếng Trung, hai cậu thì không! Người ta mới chưa đầy năm tuổi, lại bắt đi học, mẹ thật tàn nhẫn!
“Sợ mẹ giận?” Lạc Vân Hải hỏi.
“Việc này...... Mẹ hơi dữ! Cha, cha giúp tụi con đi! Về sau tụi con sẽ nghe lời cha!” Kỷ Đào Đào bắt đầu làm nũng, chu miệng hôn lên mặt Lạc Vân Hải một cái. Mỗi lần có việc cứ dùng chiêu này là mẹ chịu ngay!
Lạc Vân Hải buồn cười, kiểu viên đạn bọc đường này, anh không cách nào chống cự, “Được! Về sau có họp phụ huynh cứ tìm cha. Các cuộc thi sau, trong hai đứa, đứa nào có điểm cao hơn, cha sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của người đó, tiền hay gái đẹp gì đều được!”
“Chỉ đơn giản như vậy? Cao hơn Khanh Khanh là được?”
“Chỉ cao hơn anh hai là được?” Kỷ Khanh Khanh cũng hỏi.
Lạc Vân Hải nhún vai, “Không sai, chỉ đơn giản như vậy! Đứng thứ mười trong lớp cũng được!” Ai nói anh không biết cách giáo dục con? Đối với trẻ con, không thể gây áp lực, nếu không sẽ phản tác dụng, lâu dần có thể mắc chứng hậm hực, cha mẹ càng khổ thêm. Giáo dục trẻ con thì phần thưởng là không thể thiếu. Lúc bắt đầu không cần phải đứng nhất, chỉ cần vượt qua lẫn nhau,có động lực tiến tới, một ngày nào đó sẽ thành đứng đầu.
Kỷ Đào Đào lập tức chơi kéo búa bao với em trai, Kỷ Khanh Khanh chu môi, “Thôi, lần này tặng cho anh!”
Biết cái này gọi là gì không? Trên có chính sách, dưới có đối sách, mỗi lần chỉ cần có một trong hai người thi điểm không là được rồi.
Lạc Vân Hải sao có thể không nhận ra âm mưu của bọn nhỏ, “Ngược lại, người thua phải ăn mười trái khổ qua! Nhưng nếu cả hai đều được chín mươi lăm điểm, cha sẽ dẫn hai đứa đi Disneyland chơi năm ngày!”
Hả? Mười trái khổ qua? Không phải sẽ đắng chết? Hai đứa nhỏ nhìn nhau, vậy chỉ còn cách, được chín mươi lăm điểm trở lên! Disney! Càng nghĩ càng thấy có động lực, “Cha không được gạt tụi con! Disney chơi rất vui, trong lớp có rất nhiều bạn đã đi, tụi con cũng muốn đi!”
“Cha không bao giờ gạt trẻ con!”
“Cha yên tâm, tụi con nhất định sẽ thi được chín mươi lăm điểm! Khanh Khanh, thành tích của em tệ nhất, đừng kéo anh chết theo!”
“Anh đừng kéo em chết theo mới đúng!”
“Vậy được, để xem cuối cùng là ai kéo ai!”
Hai đứa nhỏ không phục, lấy sách ra, cẩn thận đọc thầm, có thể thấy lòng ham chơi tới mức nào, vì Disney, ngay cả món đồ chơi thích nhất cũng có thể bỏ được.
Lạc Vân Hải không quầy rấy bọn nhỏ, cố ý lái chậm lại, mặc dù anh rất mong cha mẹ nhanh được thấy bọn , nhưng việc học vẫn quan trọng nhất.
Trong xe rất yên tĩnh, hai đứa trẻ nghiêm túc học tập, ôn lại bài vừa học lúc sáng, dùng bút máy hí hoáy viết những con số xuống quyển tập, mặc dù cong vẹo, lớn nhỏ không đều, nhưng miễn cưỡng có thể đọc hiểu, có lẽ bọn nhỏ không phải không hiểu, mà là căn bản không có cách nào tập trung để học.
“Cái gì? Cậu giao hai đứa nhỏ cho anh ta? Kỷ Lăng Phong, sao cậu dám tự làm chủ như vậy, tôi mới là mẹ của bọn nhỏ, cậu không nói với tôi một tiếng đã để hai đứa nhỏ đến nhà họ Lạc?”
Hạ Mộng Lộ ném túi xách xuống đất, tức giận nhìn chằm chằm Kỷ Lăng Phong, cô luôn sợ bọn nhỏ tiếp xúc với Lạc Vân Hải, cố gắng ngăn chặn còn không kịp, cậu ta lại chủ động đưa lên.
Kỷ Lăng Phong biện giải cho mình, “Mộng Lộ, Lạc Vân Hải là cha của hai đứa nhỏ, dù lúc đầu anh ta có lỗi với cậu, nhưng cậu cũng không thể tước đoạt tư cách làm cha của anh ta được! Tôi thấy anh ta quả thật rất thích hai đứa nhỏ. Cậu biết không, mỗi ngày anh ta đều tới trước cổng trường chờ bọn nhỏ tan học, chỉ để nhìn một cái rồi đi. Cậu có hiểu tâm tình của một người cha không? Hai đứa là con anh ta, là sinh mạng của anh ta, cậu ngăn cản họ gặp nhau, không phải quá tàn nhẫn sao?”
“Tôi.... ... Vì tôi sợ bọn nhỏ sẽ đi theo anh ta! Sao cậu ta không suy nghĩ cho tôi một chút? Khó khăn lắm mới sinh ra hai đứa nhỏ, chăm sóc cả ngày lẫn đêm, là bảo bối của tôi, ngộ nhỡ bọn nhỏ đi luôn không về thì làm sao?”
“Sẽ không! Tôi sẽ giải thích cho bọn nhỏ hiểu! Hơn nữa, trong lòng bọn nhỏs, không ai thay thế được cậu! Đừng lo lắng mù quáng! Vả lại, Lạc Vân Hải vốn có vợ, ngày đầu tiên khôi phục trí nhớ, sao có thể không trở về với người phụ nữ đã đau khổ chờ đợi anh ta? Cậu cảm thấy có khả năng không? Không chỉ có vợ, anh ta còn có người nhà, có Long Hổ, có rất nhiều người bán mạng cho anh ta, cậu muốn anh ta mặc kệ bọn họ? Vậy chẳng phải quá ích kỷ? Bảo Nhi nói không sai, yêu là phải bao dung, là hiểu lẫn nhau, cùng nhau cố gắng, yêu không chỉ chuyện riêng của hai người!”
Hạ Mộng Lộ liếc Kỷ Lăng Phong một cái, đen mặt ngồi xuống sô pha, “Tôi lười cãi với cậu!”
Kỷ Lăng Phong cũng ngồi xuống khuyên, “Tôi phát hiện phụ nữ mấy cậu rất thích ở không kiếm chuyện! Trong mắt tôi, cậu là đang cố ý gây khó dễ để Lạc Vân Hải chú ý cậu nhiều hơn, nhìn cậu nhiều hơn, chỉ như vậy, anh ta mới biết cái gì cũng phải nghe theo cậu! Anh ta luôn cảm thấy mình có lỗi, còn cậu thì lấy khổ sở của anh ta làm lợi thế.
Mộng Lộ, anh ta đã ba mươi lăm, không giống tôi còn rất nhiều thời gian để lãng phí! Người có sống được bao lâu đâu, vả lại cuộc sống tình dục chỉ duy trì tối đa tới tuổi năm mươi, nói cách khác, anh ta chỉ còn mười lăm năm nữa, anh ta đường đường là chủ tịch một tập đoàn lớn, nhưng còn khổ hơn cả một người đàn ông bình thường, mỗi ngày sống cuộc sống khổ hạnh như đi tu, tôi thấy nên đồng tình không phải cậu mà là anh ta mới đúng!”
“Chẳng lẽ cậu đã nhận hối lộ từ anh ta? Trước kia sao không thấy cậu nói vậy!” Kỷ Lăng Phong uống lộn thuốc à? Tự nhiên lại chạy tới nói giúp Lạc Vân Hải?
“Trước kia chỉ nghe qua lời kể của cậu, bây giờ gặp mặt thấy không hề giống tí nào, anh ta tìm cậu năm năm, đợi cậu năm năm, ba tháng đã xử lý xong mọi chuyện tới cưới cậu, cậu còn muốn thế nào? Anh ta phản bội cậu? Tìm người phụ nữ khác? Từng đánh cậu, mắng cậu? Không phải tôi nói.... .....”
Hạ Mộng Lộ lắc đầu một cái, “Ý cậu là, dù kết hôn với tôi, nhưng quăng tôi rồi trở về ân ái với một người khác tôi cũng phải tha thứ? Tại sao? Cậu có hiểu cảm giác đó không? Khi cậu đang khóc chết đi sống lại thì anh ta đang ngủ với một người phụ nữ khác? Chuyện gì tôi đều có thể tha thứ, chỉ riêng chuyện này là không thể!” Tuyệt đối không!
Kỷ Lăng Phong nghẹn lời, “Đó là vợ của anh ta, chưa ly hôn thì vẫn là vợ chồng hợp pháp! Anh ta mất trí nhớ, khi khôi phục lại, chắc chắn sẽ có sự khác biệt! Lạc Vân Hải và A Hải trong lòng cậu căn bản là hai người, cậu phải cho người ta thời gian thích ứng chứ!”
“Vậy cũng không được! Mặc kệ chồng tôi trước kia thế nào, một khi ở cùng tôi thì không thể phản bội! Hơn nữa, tôi bắt lấy khổ sở của anh ta để thu lợi khi nào? Tôi luôn nói với anh ta không thể nào!” Tại sao cuối cùng đều thành lỗi của cô?
“Phụ nữ các cậu đúng là yêu cầu quá cao! Muốn phòng, muốn xe, muốn tiền, còn cả thân thể và trái tim. Đàn ông bọn tôi có từng yêu cầu phụ nữ các cậu những điều này sao?”
Hạ Mộng Lộ đen mặt, “Tình yêu là một thứ rất thuần khiết, không được dính bẩn dù chỉ là một chút!” Nói xong, cô xách giỏ đi ra ngoài. Đời này cô và Lạc Vân Hải đã không thể quay lại, như vậy hai đứa nhỏ nhất định không được thân thiết quá với nhà họ.
Kỷ Lăng Phong nhanh chóng đuổi theo, “Mộng Lộ, cậu bình tĩnh một chút, sao cậu không chịu nghe lời khuyên chứ? Coi như cậu và Lạc Vân Hải không thể quay lại, nhưng dù gì hai đứa nhỏ cũng là con của anh ta, hơn nữa anh ta đâu có nói sẽ giành với cậu? Nếu thật anh ta muốn giành, cậu cảm thấy cậu có ưu thế gì? Xã hội này là xã hội phải có tiền có quyền, chỉ cần anh ta nói một câu, tòa án nhất định sẽ không xử cho cậu nuôi hai đứa nhỏ. Giờ cậu không có tiền để cho bọn nhỏ một hoàn cảnh tốt nhất, anh ta lại có, thậm chí hơn cậu rất nhiều! Vả lại anh ta đã nói không cưới ai khác, chứng minh anh ta rất thích hai đứa nhỏ! Cậu giành nổi sao?”
“Tôi không tin bọn nhỏ sẽ chọn anh ta!” Hạ Mộng Lộ cởi xe đạp, chạy thẳng tới nhà họ Lạc. Kỷ Lăng Phong lái mô tô đuổi theo.
“Anh ta sẽ không giành, bởi vì anh ta yêu cậu, hi vọng cậu sẽ vui vẻ!”
Hạ Mộng Lộ siết chặt tay cầm, ra sức đạp nhanh hơn.
Kỷ Lăng Phong bình tĩnh nói, “Tôi thấy, cậu vẫn thích Lạc Vân Hải! Cậu nói cậu ghét anh ta, chỉ là lừa mình dối người! A Hải cũng được, Lạc Vân Hải cũng được, cậu đều yêu! Đã vậy, đừng mãi làm tổn thương anh ta. Lúc tôi nói để hai đứa nhỏ đi với anh ta, anh ta rất vui vẻ, thậm chí còn cám ơn tôi.
Hơn nữa, cậu cũng biết hai đứa từ nhỏ đã rất tinh ranh, sẽ không tự tiện đi theo người lạ. Nhưng lúc hai đứa đi, không hề lo lắng gì, còn rất vui sướng. Lạc Vân Hải đã đi vào lòng bọn nhỏ rồi! Cậu cũng biết hai đứa rất bướng bỉnh, có lúc làm người ta hận không thể làm thịt chúng, nhưng anh ta vẫn luôn bao dung, nên mới được hai đứa thích. Anh ta cố gắng hết sức chỉ vì hi vọng hai đứa sẽ gọi anh ta một tiếng cha. Còn cậu, lại cố gắng chia rẽ họ, nếu là tôi, tôi thật sự sẽ rất khó chịu! Quan trọng hơn anh ta làm vậy, không chỉ vì hai đứa nhỏ, mục đích cuối cùng của anh ta là cậu! Tất cả không phải vì muốn được cậu tha thứ sao?”
Hạ Mộng Lộ nuốt nước miếng, hút hút lỗ mũi, bỗng muốn khóc.
Mẹ, rốt cuộc con lại đi theo con đường của mẹ!
Nếu anh ta yêu hai đứa nhỏ, vậy đồng ý thôi!
Anh đã ba lăm, không còn nhỏ nữa! Vừa nghĩ tới hình ảnh anh tóc trắng xóa mà vẫn một thân một mình đi bộ trong công viên cô đã thấy tim đau như dao cắt. Có lẽ mẹ cũng nghĩ như vậy, cho nên mới tha chứ cho cha?
Cô không biết người khác khi phát hiện chồng mình và người phụ nữ khác ngủ sẽ làm thế nào, nhưng thật sự cô không cách nào tiếp thu nổi đó chính là một cây đao, có thể đâm người ta máu tươi đầm đìa. Nếu anh đã quên Phổ Đà, cô còn có thể tự an ủi là vì anh không biết cô, nhưng anh nhớ!
Cô cũng từng nghĩ, có lẽ sau khi trở về, anh hoàn toàn không ở cùng Thái Bảo Nhi, nhưng rõ ràng họ vẫn ở một nhà, thậm chí lúc lên trực thăng còn dịu dàng hôn lên trán cô ấy. Không chừng đã ngủ chung ngay đêm hôm đó cũng nên?
Cô muốn tự lừa mình cũng không được!
Tại sao không ai suy nghĩ cho cô một chút? Ngay cả Thái Bảo Nhi cũng khuyên cô. Không phải lỗi lầm nào cũng chỉ cần xin lỗi thì sẽ được tha thứ sao? Có một số việc, có lẽ cả đời đều không thể tha thứ. Như cha mẹ, mặc dù đã quay lại ở chung, nhưng vẫn có ngăn cách. Ngăn cách này đủ khiến hai người vốn hạnh phúc giờ phải chịu khổ cả đời.
Hơn nữa, Trình Thất cao ngạo như thế, nói chuyện vô cùng tuyệt tình, chắc chắn sẽ không tiếp nhận cô. Còn cô cũng sẽ không tiếp nhận người mẹ chồng này. Trình Thất không muốn thấy cô, Hạ Mộng Lộ cô cũng không thích gặp bà ấy!
Hạ Mộng Lộ quay đầu xe trở về nhà. Cô nghĩ, chẳng mấy chốc Trình Thất sẽ tới tìm cô thôi. Chỉ cần hai đứa nhỏ không chịu ở lại, bà ấy nhất định sẽ đến, sau đó cao ngạo nói những lời kiểu như: nể tình hai đứa nhỏ, cho phép cô bước vào cửa nhà họ Lạc, vân vân. Hừ, cho phép cái gì, ai mà thèm! Một người chỉ biết lấy tiền giải quyết như bà ấy, đừng mong được cô tôn trọng!
Nhà họ Lạc.
“Cha, mẹ, con đã về!”
Trong phòng khách, đèn sáng rực rỡ, có bốn người đang ngồi vây quanh bàn, chơi mạt chược. Cả bốn người tuy đeo đầy vàng vòng, nhưng tướng ngồi thì rất thô lỗ. Người ngậm thuốc lá, người dậm chân lên ghế nhịp nhịp. Bên cạnh, cũng có người ngồi rất lịch sự ví dụ như Bạch Diệp Thành, Khâu Hạo Vũ. Tất cả họ đều là những người đã đi theo Lạc Viêm Hành vào sống ra chết, có thể nói nếu không có họ, tuyệt đối sẽ không có Long Hổ hôm nay.
Trình Thất không thèm nhìn Lạc Vân Hải, chỉ nói, “Về thì sao? Mẹ sinh mày còn không bằng sinh một con chó! Gạt cha mẹ ly hôn, để con dâu đi mất! Sớm biết mày không thích cưới vợ sinh con, vậy buộc ga rô cho mày từ lúc mới đẻ luôn cho rồi! Con gái thích ngồi vào vị trí vợ chủ tịch Long Hổ không biết bao nhiêu người, mày lại không chịu!”
“Nói cái gì vậy?” Lạc Viêm Hành trừng Trình Thất một cái, nhưng vẫn không nhìn Lạc Vân Hải, tiếp tục chơi mạt chược, “Không ai đánh đúng không? Tôi tới, chín đồng!”
“Ha ha, ba sáu chín, ba con, vậy mà không ai đánh! Đưa tiền, đưa tiền!” Bạch Diệp Thành nháy mắt với vợ.
Lăng La Sát cười lắc đầu.
Lạc Vân Hải thấy ngay cả người giúp việc cũng nhìn chằm chằm vào bàn mạt chược, không ai để ý tới anh, giống như anh không phải là một thành viên của cái nhà này, bèn kéo tay hai đứa con, đen mặt nói, “Mẹ, tốt xấu gì cũng là người đứng đầu bang Phi Vân, nói gì mà thô tục vậy?” Từ ngày anh hiểu chuyện, cái nhà này vẫn luôn do mẹ làm chủ, trong lòng anh, cha không phải một người đàn ông, mẹ nói một, cha không dám nói hai, mẹ kêu đi đông, cha chắc chắn không dám đi tây.
Có ai ngờ cha đã từng là chủ tịch Long Hổ chứ?
“Hừ, mẹ nói sai sao? Mẹ.... ...” Trình Thất vô tình quay đầu thấy được hai đứa bé trai đang chớp chớp mắt to nhìn bà, dáng vẻ giống Lạc Vân Hải lúc nhỏ như đúc.... .... Bà chậm rãi đứng dậy, dụi mắt. Chẳng lẽ do bà mong cháu nội quá nên xuất hiện ảo giác? Trình Thất lại mở mắt ra, hai đứa nhỏ vẫn nghiêng đầu nhìn bà như cũ.
“Hai đứa nhỏ này là.... ...?”
“Hai đứa bé này từ đâu ra?” Ma Tử cũng hỏi. Ba người đứng chung nhìn chẳng khác gì cha con.
Lạc Viêm Hành đoán tuổi hai đứa nhỏ, lại nghĩ đến việc ở Phổ Đà mấy năm trước, chẳng lẽ.... ......
Lạc Vân Hải ngồi xổm xuống, nói với hai đứa nhỏ, “Đó là ông nội và bà nội! Mau chào ông nội bà nội!”
Kỷ Đào Đào nhìn Trình Thất và Lạc Viêm Hành, khom lưng kêu, “Ông nội, bà nội!”
Kỷ Khanh Khanh cũng khom lưng chào, “Ông nội, bà nội!”
“Ôi, Lạc Vân Hải, mày tìm ở đâu ra hai đứa nhỏ này? Cố ý gạt mẹ phải không?” Trình Thất tuy nói vậy, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, gương mặt đầy vẻ mong đợi.
Lạc Viêm Hành đi qua, nhìn hai đứa nhỏ với vẻ hiền từ, “Nói cho ông biết, cha mẹ con tên gì?”
Kỷ Đào Đào giơ tay nói, “Mẹ tên Hạ Mộng Lộ, bà ngoại tên Từ Thúy Hoa, ông ngoại tên Hạ Hưng Quốc, dì tên Hạ Nguyệt Đình, cậu tên Hạ Trạch Nguyên, mợ tên Lạc Vũ Hinh, ông nội tên Lạc Viêm Hành, bà nội tên Trình Thất, cha tên Lạc Vân Hải!”
Bình luận facebook