• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiên Tuyệt (4 Viewers)

  • Chương 113

Diệp Niệm Am quét mắt nhìn mọi người một lượt:



- Tất cả theo ta vào trong, xem các ngươi gây rối như vậy, còn ra thể thống gì nữa?



Trong lòng Bạch Thắng Kiếp bừng bừng lửa giận, rõ ràng là Diệp Niệm Am thiên vị Vũ La, nhưng y lại không nắm được nhược điểm nào. Từ biểu hiện của Mộc Dịch Trạc, y cũng có thể đoán ra, Nam Cung Bảo diễu võ dương oai trước đại môn Nhược Lô Ngục như vậy, quả thật là trọng tội hàng đầu, dù Vũ La có giết y đi cũng là đáng kiếp.



Diệp Niệm Am đưa tất cả vào trong Nhược Lô Ngục, an bày cho tất cả xong xuôi, không nhắc tới chuyện hỏi tội nữa.



Tên thủ hạ không bị thương của Nam Cung Bảo căm phẫn bất bình, bất quá cũng bị Mộc Dịch Trạc cùng Bạch Thắng Kiếp lấy mắt bắt y kềm chế. Tên thủ hạ này nhìn không thấu chi tiết sự việc, nhưng Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp hiểu rất rõ ràng.



Diệp Niệm Am đã không tính toán, nếu bọn chúng nhất định đòi làm tới cùng, chuyện này tới tai cấp trên, cho dù Vũ La phải nhận hình phạt, nhưng tội của bọn chúng còn nặng hơn.



Vốn thượng sứ tới đây chính là tuyên bố bổ nhiệm Vũ La, kết quả thượng sứ bị Vũ La đánh cho một trận, hiện tại phải nằm liệt giường dưỡng thương, cho nên chuyện bố nhiệm cũng tạm thời gác lại.



Diệp Niệm Am trấn an Nam Cung Bảo mấy câu, sau đó dẫn Vũ La rời đi.



Vũ La đi theo sau lưng Diệp Niệm Am, ra khỏi cửa được mười mấy bước, thình lình Diệp Niệm Am ngừng lại, quay đầu hỏi Vũ La:



- Những ngục tốt bị thương hiện ở nơi nào, dẫn ta đi thăm một chút.



Vũ La thoáng động trong lòng, thầm hô lợi hại.



Quả nhiên Diệp Niệm Am vẫn là tay đa mưu túc trí, lúc này Mộc Dịch Trạc đang ở trong phòng với bọn Nam Cung Bảo, còn lão lại đi thăm ngục tốt bị thương. Hai tướng đối lập hẳn hoi, người khác nhìn vào sẽ thấy rõ ràng Diệp Niệm Am chăm lo cho người mình, còn Mộc Dịch Trạc thì ăn cây táo rào cây sung.



Hơn nữa hiện tại Vũ La coi như là người của Diệp Niệm Am, đám ngục tốt thủ hạ Vũ La tự nhiên cũng là phe phái Diệp Niệm Am, thuận đường đi xem một chút cũng là chuyện nhất cứ tam tứ tiện.



Vũ La bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi Diệp Niệm Am:



- Bạch Thắng Kiếp cũng tới đây để làm gì vậy?



Chuyện bổ nhiệm Vũ La không có liên quan gì tới Bạch Thắng Kiếp, y lặn lội đường xa chạy tới để làm gì?



Diệp Niệm Am nói với giọng bất đắc dĩ:



- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, cấp trên nhất định sẽ bù đắp lại cho Mộc Dịch Trạc, Bạch Thắng Kiếp chính là khoản bù đắp đó, cấp trên bổ nhiệm Bạch Thắng Kiếp tới Nhược Lô Ngục này làm Giám Ngục Viên, coi như hình thành thế cân bằng.



Vũ La nghe vậy bừng tỉnh ngộ, không nhịn được liếc nhìn Diệp Niệm Am.



Sau khi biết được tin này, nhìn lại ý nghĩa mờ ám của việc Diệp Niệm Am đi thăm ngục tốt càng lớn, Diệp Niệm Am đã cho Bạch Thắng Kiếp cùng Mộc Dịch Trạc là người ngoài, Vũ La mới là người của Nhược Lô Ngục phe mình.



Cứ như vậy, những tên ngục tốt vốn còn đang lưỡng lự giữa cuộc tranh đấu của hai người, chắc chắn cũng sẽ đầu về dưới trướng Diệp Niệm Am.



Dù là Vũ La cũng không nhịn được phải gật đầu, lên tiếng khen ngợi Diệp Niệm Am:



- Thủ đoạn của Đại nhân thật là lợi hại.



Dường như Diệp Niệm Am có vẻ đắc chí, nhưng vẫn chưa tới mức vênh váo, lão chỉ khẽ cười nói:



- Nếu không nhờ ngươi, ta cũng không có được cơ hội này. Mạc Thiên Ngôn tiền bối từng nói ngươi là phó tướng, bây giờ nhìn lại, quả thật là như vậy...



Vũ La đưa Diệp Niệm Am tới trước phòng của mấy tên ngục tốt bị thương, đột nhiên ngừng lại hỏi:



- Chẳng lẽ Đại nhân ngài định đi tay không vào trong đó hay sao?



Mặt Diệp Niệm Am chợt lộ vẻ căng thẳng:



- Bọn họ là thủ hạ của ngươi, ngươi phải biểu hiện chút gì mới phải...



Vũ La cả giận nói:



- Vốn của cải ta không ít, nhưng gần đây bị một người già mà không nên nết cướp sạch, còn gì mà lấy ra nữa chứ?



Người già mà không nên nết dĩ nhiên là Diệp Niệm Am. Gương mặt già nua của lão Đỏ bừng, định tranh cãi với Vũ La vài câu, nhưng chợt nhớ lại từ hồi Vũ La hóa thông minh cho tới bây giờ bất quá chỉ mới nửa năm, thật sự là thu hoạch không nhiều, chỉ đành lắc lắc đầu bất đắc dĩ. Lão chuẩn bị ba phần linh đan, ngọc túy... Chia cho mỗi ngục tốt bị thương một phần.



Trước khi bước vào, Diệp Niệm Am ngẫm nghĩ một chút, rốt cục giao lại hết những thứ này cho Vũ La với vẻ tiếc nuối.



Dù sao lão cũng là ‘Đại đầu mục’ nếu tới thăm vài tên ngục tốt còn tự tay ban thưởng, vậy còn thể thống gì nữa, Vũ La mặt mày hớn hở nhận lấy, coi như món nhân tình này là của mình.



Diệp Niệm Am thăm ngục tốt cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, vẻ mặt ôn hòa an ủi đám ngục tốt mấy câu. Địa vị của lão chỉ cần nói hai câu là đã khiến cho đám ngục tốt bị thương cảm động rơi nước mắt, Sau đó Vũ La ban cho lễ vật, không khí thăm hỏi nồng thắm vô cùng.



Chuyện này lan truyền ra khắp Nhược Lô Ngục rất nhanh, quả nhiên những lời bàn tán trong Nhược Lô Ngục chỉ nghiêng về một phía, Mộc Dịch Trạc trở thành kẻ vọng ngoại, nhất là những nữ ngục tốt mỏ nhọn lưỡi dài, thôi thì nói xấu Mộc Dịch Trạc không còn lời nào để tả.



Nữ ngục tốt lần trước hầu hạ Cốc Mục Thanh, từng suýt bị Mộc Dịch Binh Lang vu oan. Mặc dù hiện tại gã đã chết đi, nhưng nữ ngục tốt này vẫn chưa nguôi cơn oán hận, cho nên trở thành chủ lực trong phe ‘chống Mộc Dịch’.



Sự kiện lần này còn có một hậu quả, chính là trong mắt người khác, rõ ràng là Diệp Niệm Am bảo vệ Vũ La, nhưng Mộc Dịch Trạc không bảo vệ Nam Cung Bảo. Ngục tốt thông thường không nhìn thấy được điểm mấu chốt trong đó, chỉ cảm thấy Mộc Dịch Trạc không hết lòng hết sức vì người của mình, cho nên nghiêng về Diệp Niệm Am.



Đúng như lời Diệp Niệm Am, nếu không có chuyện của Vũ La, cho dù lão có thủ đoạn cao minh tới đâu cũng khó lòng thi triển.



Hiện tại Vũ La đã gắn kết với Diệp Niệm Am, chuyện kéo bè kết phái cũng không phải là sở trường của Vũ La. Tiền kiếp Vũ La chỉ là liều chết xông lên một mạch, ngoại trừ những huynh đệ lục tục từ trận ra, hắn cũng không có đồng minh nào cả.



Tối thiểu đến bây giờ nhìn lại, là Vũ La cột vào chiến xa của Diệp Niệm Am, nhưng không bao lâu sau, đến khi Vũ La trưởng thành, nói không chừng chiến xa của Diệp Niệm Am sẽ trở thành một chiếc xe nhỏ nằm trong soái hạm của Vũ La.



Một người vinh, tất cả cùng vinh, một người nhục, tất cả cùng nhục.



Bạch Thắng Kiếp mới tới Nhược Lô Ngục, vốn định cho Vũ La ngã ngựa một phen để thị uy, nhưng không ngờ để cho Vũ La giáng một đòn phủ đầu cảnh cáo, khiến cho y không chống đỡ được.



Bạch Thắng Kiếp liên thủ cùng Mộc Dịch Trạc, còn chưa khai chiến chính thức, đã rớt lại phía sau bọn Diệp Niệm Am cùng Vũ La một quãng xa.



Binh...



Một chiếc bình sứ hoa xanh tinh xảo bay vào tường vỡ nát. Trải qua ba ngày nghỉ ngơi, thương thế Nam Cung Bảo đã khỏi hẳn, sắc mặt y trở nên hết sức âm trầm, cả người nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi:



- Vũ La, nếu không giết ngươi, Nam Cung Bảo ta thề không làm người.



Bất cứ người nào bị mất mặt nặng nề như vậy, cũng sẽ nghiến răng một cái căm hận Vũ La.



Bạch Thắng Kiếp ngồi bên cạnh, Mộc Dịch Trạc vẫn có vẻ thương thế chưa khỏi, không có sức lực nằm trên giường như trước.



- Nam Cung huynh, xin hãy bình tâm một chút, chớ nên nóng nảy.



Dáng vẻ Bạch Thắng Kiếp vẫn âm hiểm như mọi khi:



- Nếu hiện tại huynh xông ra đi tìm Vũ La, chẳng những đuối lý, còn bị người ta nói là lòng dạ hẹp hòi, Nếu vì vậy mà bị đánh giá phẩm bình, tương lai Nam Cung huynh ở Cửu Đại Thiên Môn sẽ vô cùng bất ổn.



Nam Cung Bảo nổi giận:



- Vậy ta phải làm sao, chẳng lẽ ngày mai ta còn phải chính miệng tuyên bố con rùa đen kia vinh thăng Tổng Lãnh Ban Đầu sao?



Mộc Dịch Trạc nhìn Bạch Thắng Kiếp một cái, tiếp lời:



- Chính là như vậy.



Nam Cung Bảo cũng có chút oán hận y, hừ lạnh tức tối:



- Đại nhân, chẳng lẽ huynh cảm thấy vui trước tai họa người khác hay sao, đừng quen chúng ta là người trên cùng một thuyền.



Mộc Dịch Trạc cười lạt:



- Nam Cung lão đệ, chớ nên kích động. Chẳng lẽ ngươi đã quên rằng lần này còn một nhiệm vụ khác hay sao?



Nam Cung Bảo nghe vậy thoáng động trong lòng, nhìn hai người:



- Phải chăng ý của các vị là...



Mộc Dịch Trạc gật gật đầu, âm trầm nói:



- Địa phương ấy đáng sợ tới mức nào, ta nghĩ Nam Cung lão đệ hiểu rõ hơn ta. Đến lúc đó bọn ta liên thủ, đột nhiên phát động, dùng lời khích tướng, ép Vũ La đi vào khuôn khổ, hắc hắc...



Nam Cung Bảo mừng rỡ, vỗ tay kêu to:



- Diệu kế diệu kế, ha ha ha, Vũ La, lần này nhất định ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.



Tiếng chuông vang lên, cả Nhược Lô Ngục nhất thời trở nên hỗn loạn.



Đám ngục tốt có kẻ đang chơi bài cửu, có kẻ nhắm mắt làm liều cùng những nữ ngục tốt vạm vỡ chơi trò ăn ‘thịt người’, có kẻ đang tu luyện... Nhưng bất kể bọn họ đang làm gì, vừa nghe thấy tiếng chuông này, lập tức vội vội vàng vàng chạy về phía bình đài bên dưới Vọng Sơn các.



Tiếng chuông này chính là bùa đòi mạng, thông thường vang lên nếu không có chuyện gì khác, chính là rút thăm chọn người đi Ly Nhân Uyên.



Bất quá có ngục tốt tính toán qua, dường như chưa tới lần rút thăm đi Ly Nhân Uyên tiếp theo kia mà...



Tất cả mang theo nghi hoặc, tập hợp lại ở bình đài dưới Vọng Sơn các. Ngay cả đại trù sư ở nhà ăn cũng mang một cái chảo lớn có cán ngồi trên ống khói nhà ăn, nghển cổ nhìn về phía này.



Vọng Sơn các có ba tầng, một nửa là phòng ốc, một nửa là lầu các lộ thiên. Nửa sau đối diện với bình đài, Diệp Niệm Am thường hay đứng ở chỗ này để phát biểu trước đám ngục tốt.



Hôm nay trên lầu các ngoại trừ Diệp Niệm Am ra còn có ba người: Nam Cung Bảo, Bạch Thắng Kiếp cùng Vũ La.



Diệp Niệm Am giơ hai tay lên, những lời bàn tán xôn xao nhất thời lắng xuống.



Sắc mặt Mộc Dịch Trạc phía sau hết sức khó coi, y đã nghĩ tới mặt bất lợi của chuyện lần này, chỉ có điều không ngờ hiệu quả của nó lại lộ ra hết sức rõ ràng. Từ những chi tiết này có thể nhìn ra, uy vọng của Diệp Niệm Am trong Nhược Lô Ngục đã đạt tới một đỉnh cao mới.



Nhìn Diệp Niệm Am đang nói chuyện phía trước, Mộc Dịch Trạc thầm cười lạnh trong lòng. Vậy thì đã sao, chờ sau khi Vũ La chết đi, lão chỉ còn một thân một mình khó làm nên chuyện, làm sao là đối thủ của ta cùng Bạch Thắng Kiếp...



Y lại nhìn sang Vũ La bên cạnh, mắt lộ vẻ oán độc, Vũ La, ngươi dám giết chết con ta, ta sẽ làm cho ngươi hình thần câu diệt, trọn đời không được siêu sinh.



Quá trình tuyên bố bổ nhiệm vô cùng đơn giản, Nam Cung Bảo nén lửa giận trong lòng, sau khi tuyên đọc quyết định bổ nhiệm Vũ La, bèn tuyên bố cả Bạch Thắng Kiếp.



Phía dưới lập tức bàn tán xôn xao, ánh mắt đám ngục tốt nhìn về phía Diệp Niệm Am và Mộc Dịch Trạc đều lộ vẻ kỳ quái. Lúc này ai cũng hiểu là chuyện gì xảy ra.



Hiển nhiên Chính Phó Giám Ngục đã trở mặt với nhau. Bất quá so với Bạch Thắng Kiếp như công tử bột, đám ngục tốt Nhược Lô Ngục thích Vũ La vốn sinh trưởng tại nơi này hơn. Huống chi Vũ La vẫn có thể giúp bọn họ đi Ly Nhân Uyên.



Cũng có những nữ ngục tốt cao lớn vạm vỡ, không thỏa mãn dục vọng, thấy gương mặt anh tuấn của Bạch Thắng Kiếp thèm nhỏ dãi, có hảo cảm với y vô cùng. Nói không chừng tối nay trở về sẽ tìm cách sao cho Bạch Thắng Kiếp rơi vào vòng tay phì nộn của mình...



Đám ngục tốt dần dần tản đi, bọn Vũ La đi theo Diệp Niệm Am vào Vọng Sơn các.



Vừa vào tới cửa, Nam Cung Bảo đã khẩn trương nói:



- Diệp Đại nhân, có lẽ ngài cũng đã đoán ra, lần này chúng ta tới đây còn có một mục đích khác...



Diệp Niệm Am gật gật đầu:



- Là vì Mệnh Tủy dưới Ma Lạc Uyên.



- Không sai.



Nam Cung Bảo nói tiếp:



- Chắc Diệp Đại nhân cũng biết được tầm quan trọng của Mệnh Tủy. Hiện tại Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán đã chết đi, chính là thời cơ rất tốt để phe Chính đạo chúng ta phản công Nam Hoang, Cửu Đại Thiên Môn đã sẵn sàng ra trận, chẳng qua về phương diện pháp bảo có hơi ít ỏi nghèo nàn, cho nên chúng ta phụng mệnh tới đây. Trước khi đi Ma Đại nhân đã có dặn dò, lần này cần phải mang về ít nhất ba đạo Mệnh Tủy.



Diệp Niệm Am gật đầu.



Vũ La ở bên cạnh nghe vậy giật mình kinh hãi, hắn biết rất rõ Mệnh Tủy là vật gì, chỉ là trước kia không biết nó có nguồn gốc từ đâu. Thì ra Mệnh Tủy sinh sản từ Ma Lạc Uyên này, phe Chính đạo giữ bí mật về chuyện này thật là nghiêm khắc.



Bất kể là pháp bảo hay linh phù, nếu muốn đạt tới đẳng cấp cao hơn nữa, vậy phải có được cái gọi là Khí Linh. Khí Linh có được linh thức tự chủ, hết sức trung thành với chủ nhân, Linh phù và pháp bảo có Khí Linh, chẳng những có thể tự động tu luyện, hơn còn có thể tự động đối phó với địch, không cần chủ nhân quan tâm.



Nhưng muốn nuôi dưỡng cho những vật chết như linh phù pháp bảo xuất hiện một đạo linh thức đã hết sức không dễ. Huống chi là nuôi dưỡng ra Khí Linh.



Nhưng Mệnh Tủy có thể thúc đẩy quá trình này tăng nhanh tốc độ, chỉ cần rót một đạo Mệnh Tủy vào trong pháp bảo hoặc linh phù, chỉ cần bản thân pháp bảo linh phù không quá kém cỏi, thời gian trăm năm là đủ đê nuôi được một đạo linh thức, hai trăm năm có thể nuôi được Khí Linh.



Ngoài chuyện này ra, Mệnh Tủy còn là nguyên liệu không thể thiếu để luyện chế pháp bảo giết địch trên quy mô lớn. Không có Mệnh Tủy, loại pháp bảo cỡ lớn giết chóc trên phạm vi rộng sát nghiệt đầy trời căn bản không thể nào thành hình.



Phe Chính đạo chuẩn bị ồ ạt tấn công Nam Hoang, đương nhiên cần tới rất nhiều pháp bảo tấn công trên diện rộng, cho nên Mệnh Tủy trở nên vô cùng quan trọng.



Từ trước tới nay lai lịch của Mệnh Tủy luôn là một mối nghi hoặc lớn lao, không ngờ nó có nguồn gốc từ Ma Lạc Uyên.



Vũ La thầm suy đoán trong lòng, lần trước mình không hề phát hiện sự tồn tại của Mệnh Tủy, nói như vậy, hẳn là nó nằm sâu trong Ma Lạc Uyên.



Nam Cung Bảo vái dài sát đất với Diệp Niệm Am:



- Diệp Đại nhân, Mệnh Tủy hiếm có tới mức nào, ngài cũng hiểu rất rõ ràng, Kể từ khi phát hiện Mệnh Tủy trong Ma Lạc Uyên, cho tới bây giờ vẫn chưa ai có thể một lần mang ra khỏi Ma Lạc Uyên hai đạo Mệnh Tủy. Nhiệm vụ lần này thật sự gian khổ, kính xin Diệp Đại nhân giúp ta.



Diệp Niệm Am gật đầu:



- Đây là công sự, Diệp mỗ không thể từ nan. Chúng ta hãy tiến vào Ma Lạc Uyên thôi, các vị hẳn đã mang theo Tị Sát châu?



Nam Cung Bảo gật đầu, lấy ra một chiếc túi gấm mở ra, bên trong là bảy tám hạt châu màu xanh sẫm lớn bằng mắt rồng:



- Đây là Tị Sát châu do Ma Đại nhân đích thân thỉnh cầu Thiên Môn Lưu Trưởng Lão xuất thủ luyện chế, có hiệu quả tốt hơn ba thành so với loại thông thường, có thể giúp chúng ta chịu đựng được một canh giờ trong Ma Lạc Uyên.



Diệp Niệm Am gật đầu cầm lấy một viên, Nam Cung Bảo phát theo thứ tự. Tới Vũ La, y thản nhiên đưa túi gấm tới trước mặt Vũ La.



Diệp Niệm Am sửng sốt:



- Ý Nam Cung Đại nhân là Vũ La cũng phải đi sao?



Nam Cung Bảo không thèm nhìn lão, mà nhìn Vũ La nở một nụ cười tưởng chừng như vô hại, trong đó ẩn giấu vẻ đắc ý:



- Không phải là Diệp Đại nhân muốn dốc hết toàn lực giúp ta sao?



Diệp Niệm Am vội vàng ngăn cản:



- Nhưng Vũ La chưa từng xuống Ma Lạc Uyên, lần đầu tiên xuống đó lại phải đi tìm Mệnh Tủy, đơn độc hành động như vậy nguy hiểm vô cùng...



Bạch Thắng Kiếp thản nhiên lấy một viên Tị Sát châu trong túi gấm, hờ hững nói:



- Bạch mỗ cũng là lần đầu tiên xuống Ma Lạc Uyên, ta còn không sợ, Vũ La huynh đệ tự nhiên cũng không lo lắng gì, có phải không?



Giọng Mộc Dịch Trạc vô cùng quái gở:



- Sao hả, chẳng lẽ Vũ La ngươi sợ sao?



Diệp Niệm Am khẽ biến sắc, nhưng vẫn không nói gì.



Vũ La tỏ vẻ ngượng ngập:



- Ma Lạc Uyên là địa phương nào?



- Ha ha ha...



Nam Cung Bảo cười to một trận:



- Ma Lạc Uyên chắc chắn là địa phương tốt, bên trong chắc chắn có đại cơ duyên. Chẳng qua thu hoạch lớn cũng phải kèm theo nguy hiểm, phải xem ngươi có gan xuống hay không.



- Bạch Đại nhân, ta với ngươi đánh cuộc, ta thấy Vũ Tổng Lãnh không dám xuống đó. Hắn hóa thành thông minh vô cùng vất vả, hiện tại trở nên quý trọng tính mạng vô cùng.



Giọng Mộc Dịch Trạc cao vút, ra sức châm chọc Vũ La.



Bạch Thắng Kiếp khoát tay ngăn lại:



- Ta không đánh cược đâu, chắc chắn phải thua.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom