• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiên Tuyệt (3 Viewers)

  • Chương 122

Mộc Dịch Trạc sửng sốt, Vũ La nói không sai, hắn là Tổng Lãnh Ban Đầu, tự nhiên có quyền bổ nhiệm bãi miễn nhân sự, nhưng Mộc Dịch Trạc cũng không bỏ qua dễ dàng như vậy:



- Hừ, tuy là như vậy, nhưng Vinh Thiên phạm lỗi lầm gì mà ngươi lại dùng đao to búa lớn như vậy?



Vũ La cười khẩy:



- Mộc Dịch Đại nhân, không phải là ta gây chiến, ta chỉ muốn bãi miễn Vinh Thiên mà thôi, Y từ chối không chịu giao ra yêu bài Ban Đầu, ta đây cũng đành phải động thủ. Ngoài ra còn hai vị Ban Đầu này kết bè kết phái cùng Vinh Thiên, dám ra tay giúp y phản kháng, Nếu ta không bắt tất cả bọn chúng, vậy uy nghiêm của Tổng Lãnh Ban Đầu ta để ở nơi nào?



- Còn về Vinh Thiên, dám nói năng lỗ mãng, tự tiện nhục mạ ta, mạo phạm thượng quan, tội này có lẽ cũng đã thừa sức miễn chức y. Nếu ngài không tin, lúc ấy có rất nhiều người ở đó, bọn họ có thể làm chứng cho ta.



Mộc Dịch Trạc á khẩu nghẹn lời, trong số Ban Đầu ở đây, hết sáu người là phe Diệp Niệm Am, lời chứng chắc chắn phải nghiêng về phía Vũ La không sai.



Mộc Dịch Trạc tức tối tới nỗi run lẩy bẩy:



- Ngươi... Ngươi thật là nhỏ mọn, người ta bất quá chỉ nói ngươi vài câu, ngươi lại thu yêu bài Ban Đầu của người ta sao?



Vũ La làm ra vẻ đó là chuyện dĩ nhiên:



- Nực cười, y nhục mạ ta trước mặt nhiều người như vậy, nếu ta không trừng phạt, tương lai còn ai nghe theo mệnh lệnh của ta? Hơn nữa bọn chúng đều là thuộc hạ của ta, ta muốn xử lý thế nào cũng là chuyện của ta, Mộc Dịch Đại nhân ngài nhúng tay vào phạm vi cai quản của ta, e rằng danh không chính ngôn không thuận.



- Ngươi...



Mộc Dịch Trạc nghẹn lời:



- Rõ ràng là ngươi cưỡng từ đoạt lý, cưỡng từ đoạt lý...



Đúng là Vũ La cưỡng từ đoạt lý, tính tình hắn là như vậy, có sự xảo trá của thiên hạ đệ nhất hung nhân, bám chặt lấy một đạo lý nhất quyết không buông, Mộc Dịch Trạc cũng không làm sao được.



Chuyện này xét đến cùng chính là chuyện của ngục tốt, mà chuyện ngục tốt là chuyện Vũ La cai quản, Vũ La xử trí Vinh Thiên, không ai có thể nhúng tay vào.



Cơ mặt Bạch Thắng Kiếp co giật vài cái, y thấy Vũ La miệng lưỡi linh lợi, Mộc Dịch Trạc không bắt được nhược điểm của hắn, đành phải đứng ra giảng hòa:



- Xin Mộc Dịch Đại nhân bớt giận, Vũ Tổng Lãnh nói cũng có lý, Chuyện này là do Vinh Thiên sai trước, không trách Vũ Tống Lãnh được.



Y âm thầm khơi lên cơn giận của Mộc Dịch Trạc, chuyện này Vinh Thiên làm không tốt, không nắm được Vũ La, có cố gắng nữa cũng bằng vô dụng.



Mộc Dịch Trạc hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La, tức giận hừ một tiếng xoay người rời đi, Bạch Thắng Kiếp ôm quyền thi lễ Vũ La và Diệp Niệm Am, sau đó chạy theo Mộc Dịch Trạc, Nam Cung Bảo cũng rời đi.



Vũ La phủi phủi y phục mình, ra vẻ hết sức ung dung nhàn nhã.



Diệp Niệm Am lấy mắt tiễn ba người ra cửa, hờ hững nói:



- Ba danh ngạch Ban Đầu vừa trống, phải mau mau chộp vào tay.



Mộc Dịch Trạc đùng đùng nổi giận trở lại tiểu lâu của mình, cầm ấm trà từ sa trên bàn nốc ừng ực một hơi, Nước trà lạnh như băng chẳng những không thể làm nguôi đi lửa giận trong lòng y, ngược lại khiến cho y càng thêm nóng nảy, một tay đập vỡ ấm trà mà y vô cùng yêu thích.



Bạch Thắng Kiếp ở bên cạnh khuyên nhủ:



- Ngài làm gì vậy, thắng bại binh gia ấy chuyện thường. Huống chi bọn Vinh Thiên ngu xuân kia, có mất đi cũng không tiếc, khó lòng trọng dụng được. Chúng ta nhân cơ hội này xem xét nhân tài, ta thấy tên Đao Đoạn Hồn kia không tệ, hay là tốn chút tâm tư, tranh thủ lôi kéo bọn y về phía mình còn hay hơn.



Nam Cung Bảo xem xét hai người, y cũng không phải là kẻ ngu đần. Y cùng Bạch Thắng Kiếp, Mộc Dịch Trạc là thuộc hạ dưới trướng Ma Phán Quan, có đôi khi tuy biết rõ ràng hai tên này lợi dụng mình, nhưng cũng không thể không làm.



Trước đại môn Nhược Lô Ngục, lúc Nam Cung Bảo bị Vũ La nện cho một trận nên thân, y đã cảm thấy hai tên này không thể nào trông cậy được. Hiện tại nhìn hai người hết đường xoay sở, Nam Cung Bảo lại càng cảm thấy suy nghĩ của mình không sai.



Y đã nhìn ra Vũ La là một kẻ hung tàn từ trong xương tủy, Mộc Dịch Trạc vì cái chết của con mình đã rối loạn tâm thần, thầm nghĩ tìm cớ giết chết Vũ La, nhưng hiện tại Vũ La sao thể dễ dàng động tới...



Mà Bạch Thắng Kiếp chắc chắn là một kẻ vô cùng nham hiểm, y sở trường âm mưu kế sách, nếu đối phó với lão hồ ly như Diệp Niệm Am, Bạch Thắng Kiếp có thể nói vô cùng thuận lợi, nhưng đối phó với hung nhân như Vũ La, có vẻ không Đủ mạnh mẽ.



Chuyện Vinh Thiên lần này chính là tỷ dụ tốt nhất.



Nam Cung Bảo ho khan một tiếng:



- Muốn cho đám Ban Đầu trung lập đầu nhập dưới trướng chúng ta, thật ra cũng đơn giản, chỉ cần làm cho bọn chúng nhìn thấy cấp trên ủng hộ chúng ta là Đủ.



Bạch Thắng Kiếp bình thản hỏi:



- Ý của Nam Cung huynh là...



- Ta đã truyền tin trở về, chỉ vài hôm nữa Tử Câm sẽ tới đây. Có nàng ở đây, không cần lo lắng gì cả, Vũ La bất quá cũng chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.



Bạch Thắng Kiếp nghe vậy mừng rỡ:



- Nếu như đệ muội chịu hỗ trợ, vậy thì còn gì bằng.



Nam Cung Bảo hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm, trong lòng y rất bực bội Mộc Dịch Trạc cùng Bạch Thắng Kiếp, lão tử bị người ta đánh trước cửa nhà các ngươi, cuối cùng lão tử còn phải đích thân tìm người báo thù.



Rốt cục Mộc Dịch Trạc cũng nở một nụ cười tươi:



- Đúng vậy, nếu đệ muội tới đây, đừng nói là Vũ La, cho dù là Diệp Niệm Am cũng phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, Nam Cung lão đệ, nếu lần này ngươi có thể giúp ta báo mối thù giết con, lão ca ta chắc chắn thâm tạ.



Y nhấn mạnh hai chữ ‘thâm tạ’ trong lòng Nam Cung Bảo lập tức hiểu ý, lập tức cười cười gật đầu.



Nam Cung Bảo cũng không còn cách nào, tuy rằng lão hổ trong nhà còn chưa vào cửa, nhưng mà hung hãn vô cùng, ép tới nỗi y không thể ngóc đầu lên nổi. Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, y cũng không để cho một nữ nhân phải đứng ra thay cho mình như vậy.



Thế nhưng lúc này cũng không còn cách nào, y mang Tị Sát châu tới, vốn số lượng cũng đủ cho mọi người tiến vào Ma Lạc Uyên hai lần, nhưng vì giúp tên Bạch Thắng Kiếp kia đánh cuộc, chỉ vào được một lần đã không còn lại viên nào.



Nhưng nhiệm vụ lần này phải lấy được ba đạo Mệnh Tủy, y chỉ lấy được mới có một đạo, lại là do Vũ La phát hiện.



Nếu trở về như vậy, chắc chắn y sẽ bị Ma Đại nhân mắng tới chết.



Cho nên y đã nhanh chóng thông tri cho vị hôn thê Hà Đông Sư Ma Tử Câm, nhờ nàng cấp tốc tới cứu viện.



Nhược Lô Ngục có trận pháp chuyên môn đưa tin liên lạc với bên ngoài, hàng ngày có ngục tốt phụ trách coi sóc, Diệp Niệm Am đang cùng Vũ La thương nghị chọn ra ba Ban Đầu mới, ngục tốt coi giữ trận pháp vội vàng chạy vào báo:



- Đại nhân, Thẩm Phán Đình có tin tức truyền đến.



Tên ngục tốt trình lên một thanh ngọc kiếm to bằng bàn tay, sau đó thi lễ với hai người rồi ra ngoài.



Diệp Niệm Am mở phong ấn trên ngọc kiếm ra xem, lập tức sắc mặt đại biến.



Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:



- Đại nhân, có chuyện gì vậy?



Diệp Niệm Am tiện tay vứt ngọc kiếm sang bên, hừ lạnh một tiếng:





- Ma Tử Câm sắp sửa tới đây, hừ...



- Ma Tử Câm ư?



Vũ La chưa từng nghe qua tên này, hắn thấy dáng vẻ của Diệp Niệm Am dường như vô cùng kiêng kỵ người này, bèn hỏi:



- Người này có địa vị rất cao trong Thẩm Phán Đình hay sao?



- Cũng không phải...



Diệp Niệm Am bất đắc dĩ nói:



- Nàng là vị hôn thê của Nam Cung Bảo, một đời con cháu của Ma gia ở Ô Đồng Sơn. Nếu so với Nam Cung Bảo, tu vi của nàng cũng chỉ cao hơn nửa bậc. Bất quá nàng chính là cháu gái của Ma Phán Quan, một trong ba vị Phán Quan, hơn nữa... Nàng còn là đệ tử của một vị phù sư.



Vũ La lập tức hiểu ra, chẳng trách Diệp Niệm Am kiêng kị nữ nhân này như vậy. Trên cả Tu Chân Giới, không có ai dám đắc tội với phù sư, cho dù là tiền kiếp Vũ La là Nam Hoang Đế Quân tôn quý, đối mặT Hướng Cuồng Ngôn cũng phải cẩn thận vô cùng, cầu lão luyện chế cho mình một đạo linh phù, còn phải xem tâm trạng Hướng Cuồng Ngôn thế nào.



Phù sư truyền thừa khó khăn, hầu như mỗi một loại phù sư truyền thừa, đều có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với truyền nhân. Cho nên nếu mỗi vị phù sư phát hiện được kẻ có thể kế thừa đạo thống của mình, sẽ lập tức tìm mọi cách thu làm môn hạ. Vả lại hết lòng bao che, không để cho đệ tử của mình phải chịu chút thiệt thòi nào.



Bất kể sư phụ của Ma Tử Câm là ai, chỉ cần là một vị phù sư, cho dù là Cửu Đại Thiên Môn cũng phải cẩn thận ứng đối, không dám đắc tội.



- Tên vô lại Nam Cung Bảo này, không ngờ để cho nữ nhân đứng ra vì mình.



Diệp Niệm Am thóa mạ một tiếng, nhưng cũng không làm sao được, chỉ đành dặn dò Vũ La:



- Hãy chuẩn bị một chút, đến lúc đó theo chúng ta ra nghênh đón.



Diệp Niệm Am không muốn đối địch với một vị phù sư tương lai, càng không muốn đắc tội với sư tôn Ma Tử Câm.



Cho nên nghi thức nghênh đón Ma Tử Câm của Nhược Lô Ngục diễn ra vô cùng long trọng. Ngoại trừ những nhân viên bắt buộc ở lại trấn thủ, tất cả nam nữ đều xếp thành phương trận bên ngoài đại môn Nhược Lô Ngục.



Vũ La cũng không có cách nào khác, bởi vì hắn hiểu rất rõ một tên phù sư ở Tu Chân Giới có ý nghĩa thế nào. Biết bao người hy sinh cả tài sản tính mạng cũng chỉ vì một đạo linh phù, cuối cùng gặp phải kết cục thân từ đạo tiêu. Mặc dù biết rõ chưa chắc đã có kết cục tốt, nhưng vẫn có rất nhiều người đổ xô vào.



Vũ La truyền lại mệnh lệnh của Diệp Niệm Am, toàn Nhược Lô Ngục bao gồm cả Kiều Hổ và Mã Hồng, lại không ai cảm thấy xếp hàng nghênh đón một đệ tử phù sư có gì là không ổn. Ngược lại ai nấy xoa tay tỏ ra vô cùng cao hứng, bởi vì có cơ hội tạo mối quan hệ với một vị phù sư tương lai.



Nam Cung gia ở Hồi Long sơn và Ma gia ở Ô Đồng Sơn vốn là thế giao, lại là mình hữu vững chắc, Ma Cửu Long một trong ba vị Phán Quan là người Ma gia, đến đời Nam Cung Bảo chỉ phúc vi hôn, định ra hôn sự cho Nam Cung Bảo cùng Ma Tử Câm.



Sau Ma Tử Câm được một vị phù sư nhìn trúng, địa vị thân phận lập tức lên cao. Trong mắt người ngoài, Ma Tử Câm ngược đãi trượng phu mình cũng là chuyện thường tình.



Trên thực tế chỉ có mình Nam Cung Bảo là hiểu rõ, tuy rằng tính tình Ma Tử Câm nóng nảy thật, nhưng có tư chất cực cao, thân mang Thanh Kiến Tuệ Căn, một trong Nhị Thập Đại Tuệ Căn. Từ nhỏ nàng gặp Nam Cung Bảo đã dùng y làm bao cát luyện võ... Không phải chỉ vì uy thế đệ tử phù sư hiện tại mới như vậy.



Nam Cung Bảo ở bên cạnh Diệp Niệm Am, chờ đợi Ma Tử Câm tới. Trên mặt kẻ bị vị hôn thê dùng làm bao cát lại có vẻ dương dương đắc ý, quả thật là có chút tréo ngoe.



Thật ra Nam Cung Bảo đang thầm thóa mạ trong lòng, con đàn bà chết tiệt kia, nếu không phải lão tử thật sự không còn cách nào khác, đâu dại gì dẫn lửa thiêu thân, gọi ngươi tới đây?



Vốn nói rằng sáng sớm sẽ tới, nhưng hiện tại giờ Tỵ đã qua, vẫn chưa thấy phượng giá của Ma Tử Câm Đại nhân, Diệp Niệm Am không khỏi nôn nóng, đưa mắt nhìn Nam Cung Bảo.



Nam Cung Bảo chính là vị hôn phu của Ma Tử Câm, cho nên mới có thể đứng cạnh Diệp Niệm Am như vậy.



Ba người Vũ La, Mộc Dịch Trạc, Bạch Thắng Kiếp đều phải đứng sau hai người kia.



Nam Cung Bảo cười ngượng ngập:



- Diệp Đại nhân, nữ nhân mà, có lẽ ngài cũng hiểu...



Diệp Niệm Am gật gật đầu, nữ nhân thường hay thích tới trễ, chẳng khác gì mèo cái, nhưng đến trễ một thời gian dài như vậy, hiển nhiên không coi vị hôn phu của mình ra gì.



Cách nghĩ này của Diệp Niệm Am cũng là cách nghĩ của thế tục. Lão cho rằng hiện tại Ma Tử Câm đã trở nên phú quý, đương nhiên sẽ không coi vị hôn phu chỉ phúc vi hôn này ra gì.



Nam Cung Bảo cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt như vậy của người khác, sao lại không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Niệm Am, chỉ là chuyện này quả thật không có cách nào giải thích, y đành phải ngậm bổ hòn làm ngọt.



Đến giờ Ngọ, mặt trời nóng bỏng, tuy rằng pho tượng chim sẻ bằng đồng xanh khổng lồ trên Nhược Lô Ngục phía sau đã hấp thu rất nhiều ánh mặt trời, nhưng vẫn vô cùng nóng bức.



Bất quá đám ngục tốt vẫn đứng thẳng người, không ai muốn để lại ấn tượng không đẹp cho vị phù sư tương lai.



Tuy rằng đám ngục tốt chỉ có tư chất tầm thường, nhưng nếu có thể được một vị phù sư ưu ái, thường cho một vài đạo linh phù, cũng sẽ có tương lai không tệ trên Tu Chân Giới.



Mãi đến giờ Ngọ ba khắc, trời đã đứng bóng, phía Đông nam bỗng có tiếng sấm nổ ầm vang. Ngay sau đó một hỏa cầu màu Đỏ sẫm không kém gì mặt trời trên đầu thình lình xuất hiện giữa không trung. Hỏa cầu này vừa rơi xuống đất đã hóa thành một cỗ xe ngựa xa hoa bắn ra đạo đạo lưu quang bốn phía.



Xe ngựa do sáu con Điện Vĩ Lôi Báo lông đen pha vàng, đuôi sinh lôi điện kéo, tốc độ rất mau, Xe ngựa đi qua lưu lại hai vết bánh xe lửa cháy bừng bừng, một lúc lâu sau mới tắt.



Thanh thế phô trương như vậy khiến cho đám ngục tốt phấn chấn tinh thần, chỉ riêng xe ngựa không thôi cũng không phải là người bình thường có thể sử dụng được, quả không hổ là phù sư tương lai.



Nếu nhớ lại, lần trước Diệp Trọng Lạc tới đây bất quá cũng chỉ ngồi trên một cỗ kiệu nhỏ rèm xanh.



Sáu con Điện Vĩ Lôi Báo nọ kéo xe chạy tới trước mặt mọi người, tựa như chạy chưa tận hứng, ngửa mặt lên trời gào thét vài tiếng, thanh âm chấn động trời cao, nữ nhân ngồi trên xe quát lên một tiếng yểu điệu, giống như tiếng sấm. Sau đó đứng dậy vung rơi quất bốp vào không trung, sáu con Điện Vĩ Lôi Báo lập tức ngoan ngoãn nằm phục xuống đất.



Thế nhưng nữ nhân đánh xe này vừa đứng dậy, khiến cho đám Diệp Niệm Am hoảng sợ vô cùng. Thân nàng cao chín thước, toàn thân cường tráng rắn chắc như một gốc đại thụ. Ngay cả làn da trên cổ với người bình thường là mịn màng trơn nhẵn, nhưng ở nàng thì cơ bắp cũng nổi vồng lên.



Nếu kẻ đánh xe này là một tên đại hán, chắc chắn mọi người sẽ chĩa ngón cái lên mà tán thán là hảo hán tử. Đáng tiếc đây lại là một nữ nhân, tuy rằng làn da trắng mịn trơn nhẵn, nhưng cơ bắp lại cường tráng như vậy, khiến cho người ta có cảm giác quái dị vô cùng.



Đây là Ma Tử Câm ư?!



Diệp Niệm Am liếc nhìn Nam Cung Bảo bên cạnh ra chiều thông cảm, Nam Cung Bảo lại cười khổ lắc đầu, hiển nhiên hiểu lầm như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, Hắn tiến lên một bước, vẻ mặt ôn hòa:



- Ma Ngao, tiểu thư ngươi đâu?



Tráng nữ kia không đáp, chỉ quay lại vén rèm xe lên, giơ tay đỡ một vị mỹ nhân từ trên xe bước xuống.



Ma Ngao hết sức cường tráng, đứng ở đó hoàn toàn có thể ngăn cản Nam Cung Bảo, nữ nhân vừa xuống xe nếu so với nàng, có thể nói là ‘nhỏ nhắn yêu kiều’ hơn nàng rất nhiều.



Nữ nhân này cao chưa tới vai Ma Ngao, cho dù đứng cạnh Vũ La cũng còn thấp hơn hắn nửa cái đầu.



Một nữ nhân nhỏ nhắn yểu điệu như vậy, thân khoác y phục Đỏ rực như lửa, nhưng đặc biệt đôi ngọc phong của nàng hùng vĩ vô cùng. Dù là Vũ La cũng không nhịn được phải giật nảy mình, quả thật từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy nữ nhân nào ‘lớn’ như vậy cả.



Dưới đôi ngọc phong trầm trọng là một chiếc eo hết sức mảnh mai, Lúc nàng bước xuống xe, thậm chí có thể nhìn thấy eo kia gấp lại, khiến cho người ta sinh lòng lo lắng, sợ rằng chiếc eo mảnh mai kia có thể gãy gập bất cứ lúc nào.



Tuy rằng vóc người nàng không cao lắm, nhưng quả thật vô cùng cân đối, hoàn mỹ vô cùng.



Kiều đồn tròn trĩnh ngạo nghề cong ra sau, khiến cho người ta không nhịn được phải mơ màng, nhất định là độ đàn hồi không tệ.



Bạch Thắng Kiếp nhìn thấy không khỏi siết chặt hai tay, tâm sinh đố kị. Tên khốn Nam Cung Bảo này quả thật là có phúc, có được một vưu vật như vậy làm lão bà, đổi lại là ta, dù phải ngồi nhà nén giận cũng chấp nhận.



Ma Tử Câm ung dung đi tới trước mặt Nam Cung Bảo. Dọc trên đường đi, đôi ngọc phong lực lưỡng phập phồng theo bộ pháp của nàng không ngớt, khiến cho không ít ngục tốt trợn mắt nhìn chăm chú.



Tiền kiếp Vũ La đã thấy qua không biết bao nhiêu vưu vật nhân gian, lực miễn dịch vô cùng mạnh mẽ. Cho nên hắn chỉ liếc qua đôi ngọc phong kia một cái, sau đó không nhìn tới nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom