Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Vũ La không sợ sát khí xung quanh, nhưng cũng không dám thả chủ tớ Ma Tử Câm ra, thật ra hiện tại hắn cảm thấy mình rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống. Đôi chủ tớ hung hãn này biết được quá nhiều bí mật của hắn, lần trước là Bách Vạn Nhân Đồ, hiện tại cung điện trong tráp gỗ cũng bại lộ. Mặc dù hiện tại cung điện trong tráp gỗ cũng không phải là bí mật quá quan trọng với Vũ La, nhưng hắn chỉ là một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất nho nhỏ, vì sao có được nhiều trọng bảo như vậy? Muốn giải thích chuyện này quả thật không dễ dàng gì.
Trên thực tế kể từ khi xấu số gặp phải Ma Lạc Sa Bạo cho tới bây giờ, Vũ La toàn ở vào tình thế chẳng đặng đừng.
Hắn có thể bỏ mặc không ngó tới chủ tớ Ma Tử Câm trong bão cát, nhưng nếu làm như vậy, sẽ vượt qua giới hạn của hắn, để lại gút mắc khó lòng hóa giải trong lòng hắn. Dù rằng tính tình Ma Tử Câm cay độc, nhưng xét cho cùng cũng không phải là người xấu, không phải loại người giống như Mộc Dịch Binh Lang, Vũ La chính là thiên hạ đệ nhất hung nhân, trên thực tế hung nhân hết sức coi trọng vấn đề nguyên tắc.
Huống chi, ai cũng biết hắn và Ma Tử Câm cùng đi. Tuy rằng Vũ La hắn không coi vị phù sư tương lai này ra gì, nhưng cả Tu Chân Giới vốn hận không thể nâng niu Ma Tử Câm trong lòng bàn tay. Nhất là Cửu Đại Thiên Môn, Thẩm Phán Đình xuất hiện một thiên tài như vậy, hẳn sẽ tìm mọi cách nâng đỡ.
Nếu Ma Tử Câm chết đi, hắn vẫn còn sống nguyên lành, chắc chắn Cửu Đại Thiên Môn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Cho nên hắn chỉ có thể cửu hai người Ma Tử Câm, tới bây giờ thành thế cưỡi hổ khó xuống.
Vũ La suy nghĩ một lúc, rốt cục vò đầu bứt tai, không thể nghĩ ra phương pháp vẹn toàn giải quyết. Cuối cùng quyết định tạm thời để hai nữ nhân hung hãn kia trong cung điện tráp gỗ, tạm thời không để ý tới.
Hắn dùng Cửu Long Thôn Nhật uống vào ba bình linh đan, khôi phục thương thế trên người, sau đó tìm phương hướng, chuẩn bị rời khỏi nơi này, Thình lình ngoài xa vang lên tiếng thú gầm hùng hậu, hồi âm lãng đãng giữa thiên địa, có khí thế hùng hồn như tiếng chuông cổ tự, hiển nhiên là một con Thú Vương đã trưởng thành.
Thanh âm của nó vừa vang lên, Vũ La cảm ứng được xung quanh náo động một trận, vô số hung thú sát khí chạy ra khỏi cát, điên cuồng chạy về phương hướng ngược lại.
Vũ La cảm thấy hiếu kỳ, còn đang do dự không biết có nên tới đó xem thử hay không, thình lình một tiếng thú rống như tiếng long ngâm vang lên. Hiển nhiên tiếng rống lần này không phải là do Thú Vương khi nãy phát ra, mà là của một Thú Vương khác, giữa hai con này dường như có ý so đấu với nhau.
Sau tiếng rống thứ hai, khí tức hung thú sát khí dày đặc khắp cả đất trời. Dường như tất cả hung thú sát khí trong phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh đều bị hai con Thú Vương này tụ tập lại.
Nếu lúc trước Vũ La còn do dự, không biết có nên xem náo nhiệt hay không, hiện tại hắn đã không còn do dự nữa, sau khi nhắm chuẩn phương hướng bèn xông ra.
Một Thú Vương, Vũ La không dám chọc tới, hai Thú Vương đấu nhau, nói không chừng hắn có thể làm ngư ông đắc lợi.
Cũng chỉ trong thời gian uống cạn chén trà, Vũ La hưng phấn tiến lên mới biết mình đã sai lầm. Vào lúc ấy, hắn bị một cỗ sóng xung kích hùng mạnh lăng không ập tới hất bay ngược ra sau.
- Con bà nó!
Thân thể Vũ La đập mạnh vào một cồn cát, nổi giận thóa mạ. Hắn lồm cồm bò dậy, nhìn xuống bên dưới cồn cát, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Bên dưới cồn cát là một sơn cốc rộng mênh mông, lúc này cát vàng ngập trời, giống như một đám sương mù màu vàng bao phủ toàn bộ sơn cốc. Hàng chục vạn hung thú sát khí đang gào thét chém giết bên trong sơn cốc, tiếng hô giết vang trời, lôi quang như mưa, những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tục, khiến cho người ta khó lòng phân biệt rõ ràng.
Những hung thú sát khí này đều có chút thành tựu, thân thể con nhỏ nhất cũng chừng mười tám trượng, lớn chừng trăm trượng. Con nhỏ nhất ở nơi này nếu ra khu vực vòng ngoài Ma Lạc Uyên cũng là thủ lĩnh một bộ lạc hung thú, nhưng ở đây chỉ là chốt thí không chịu nổi một đòn.
Tiếng hô giết vang trời, cồn cát nơi Vũ La đang đứng vốn cũng hết sức khổng lồ, cao tới ba ngàn trượng, kéo dài mấy trăm dặm, nhưng đại chiến bên dưới đã ảnh hưởng trực tiếp tới cồn cát, cát bên trên rơi xuống mịt mù, không bao lâu sau cả cồn cát đã thấp đi gần một trượng.
Lúc này lực chú ý của Vũ La đang bị đám hung thú sát khí chém giết thu hút, nên hắn không chú ý tới cuối sơn cốc có một mảng khí mịt mờ mông lung, khó lòng nhìn rõ. Nhìn qua dường như nơi đó chính là cát vàng tung bay, nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện, đó chính là nhiều tầng sát khí ngưng tụ lại thành sương mù, chỉ là không biết trong đó có gì.
Cách sơn cốc khổng lồ này là hai cồn cát còn cao to hơn cồn cát Vũ La đang đứng gấp mấy lần, hai Thú Vương khổng lồ kia đang hùng cứ ở hai cồn cát ấy.
Trên cồn cát bên trái là một Thú Vương có hình dáng như sư tử, chiếc bờm dày rậm của nó đón gió tung bay. Thú Vương này có tám trảo, bốn trảo sau chạm đất, bốn trảo trước khoanh trước ngực trông chẳng khác con người.
Trên lưng nó có một đôi cánh như cánh dơi đang xếp lại, nhìn qua giống như hai trảo trên lưng.
Trên cồn cát bên phải là một Thú Vương có hình dáng như đại xà, cái đầu rắn của nó to lớn vô kể, to gấp mấy lần thân hình, Trong miệng nó có bốn chiếc răng độc to nổi bật vô cùng, dài tới sáu trượng. Dưới bụng của nó có bốn trảo, mơ hồ hình thành hình dạng giao long.
Đại xà này nằm trên cồn cát, mình nó khoanh tròn che đi hơn phân nửa đỉnh cồn cát.
Tuy rằng Vũ La đã sống qua hai kiếp, nhưng chỉ từng thấy mỗi Ba Xà trong cấm địa Yên sơn là to lớn hơn đại xà này mà thôi.
Bên dưới bộ chúng đang chém giết tưng bừng, trên này hai Thú Vương lại có vẻ hết sức ung dung nhàn nhã, Bát Túc Sư Vương nọ thờ ơ giơ trảo lên vuốt bờm mình vài cái, chợt rống lên với Xà Giao đối diện với vẻ không kiên nhẫn, Xà Giao cũng không cam yếu thế, thông thường loài rắn không phát ra tiếng kêu lớn, nhưng con này đã mơ hồ có tướng giao long, cũng không tỏ ra yếu thế, ngửa mặt lên trời rống to, mơ hồ nghe như tiếng long ngâm chấn động.
Vũ La hoàn toàn không ngờ trận chiến cấp Thú Vương đã triển khai như vậy, Bát Túc Sư Vương nọ chộp ra một trảo hời hợt, một luồng bạch quang mỏng manh rời khỏi trảo nó bay ra, Sau khi rời khỏi trảo không lâu đã hóa thành một thanh đao sát khí dài mấy ngàn trượng, ầm một tiếng chém trúng thân thể Xà Giao, khiến cho vảy trên thân Xà Giao rơi rụng không ít.
Xà Giao đùng đùng nổi giận, há miệng phun mạnh, lập tức mây vàng bay đầy trời, trút xuống vô số hạt mưa, những hạt mưa này là sát khí được nén lại mấy trăm lần, oanh tạc một trận trên thân thể Bát Túc Sư Vương.
Hai Thú Vương này chỉ cần giơ tay nhấc chân đã phóng xuất lực lượng hủy thiên diệt địa, Vũ La khẽ run lên một cái, thầm nghĩ nơi đây không nên ở lâu, theo tư thế hai Thú Vương này, muốn phân thắng bại không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Chỉ là hắn cảm thấy luyến tiếc không đành, nhìn Xà Giao kia chằm chằm, một lúc lâu sau mới quyết tâm, buông tiếng than dài:
- Cho dù là bảo bối, cũng phải còn mạng mới có thể sử dụng được.
Dứt lời bèn xoay người bước đi.
Vũ La cảm ứng được trên thân thể Xà Giao kia có một đạo Mệnh Tủy.
Mệnh Tủy cũng được chia làm cửu phẩm, bất quá cách chia như vậy là của các tu sĩ đặt ra. Cho tới hiện tại, tính cả tất cả tu sĩ ở Nam Hoang, Bắc Cương, Tây Vực, Đông Thố, Trung Châu, phát hiện được đạo Mệnh Tủy cao cấp nhất cũng chỉ là tứ phẩm thượng.
Đạo Mệnh Tủy mà Vũ La săn được lần trước, nếu như đánh giá, chính là đẳng cấp cửu phẩm trung, tốt hơn rất nhiều so với Mệnh Tủy thông thường.
Nam Hoang, Bắc Cương, Tây Vực, Đông Thổ, Trung Châu, thiên hạ ngũ phương, những nơi sản sinh ra Mệnh Tủy cũng không chỉ có Ma Lạc Uyên, nhưng những địa phương cũng hung hiểm không kém Ma Lạc Uyên chút nào.
Hiện tại Vũ La không sợ sát khí, hắn chạy như điên, mở hết tốc độ, chỉ là hắn còn chưa chạy xuống khỏi cồn cát, chợt phát hiện ra chuyện khác thường.
Chỉ thấy cồn cát dưới chân chợt lắc lư, cát rơi xuống ào ào, Vũ La chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi, cồn cát nọ đã bị nhổ lên cao tận mây xanh.
Bát Túc Sư Vương nọ dùng ba ngọn trảo của mình khống chế cồn cát, sau đó ném về phía Xà Giao.
Vũ La cố gắng giãy dụa, nhưng lực lượng ba trảo của Bát Túc Sư Vương đã phong tỏa cồn cát hoàn toàn, không để rơi xuống một hạt cát nào cả, Vũ La đánh ra một chưởng cách không, phát động Cửu Long Thôn Nhật, nuốt chửng lực lượng phong tỏa quanh mình, thân thể lập tức cảm thấy nhẹ nhàng, rơi từ trên không xuống dưới.
Vũ La còn chưa thể phi hành, chỉ có thể rơi từ trên cao xuống. Hắn cúi đầu nhìn xuống lập tức giật nảy mình, lúc này mới phát hiện ra mình đang rơi xuống chiến trường của hàng chục vạn hung thú sát khí.
Bình... Vũ La rơi xuống rất nhanh, thân hình hắn va vào một con hung thú sát khí dài mười lăm trượng khiến cho nó tan nát, sau đó chui luôn xuống dưới cát không thấy đâu nữa.
Hắn đã tu luyện hoàn thành cảnh giới Bảo Sơn, hơn nữa lần trước nhờ Cửu Long Thôn Nhật nuốt lấy tinh hoa của Hợp Đạo Ngọc Cô trong đầu lâu, thân thể trở nên rắn chắc vô cùng, Tuy rằng rơi từ trên cao xuống nhưng không hề thụ thương, sau khi phun cát trong miệng ra, chui từ dưới cát lên, chỉ thấy trên đầu chợt sáng bừng.
Vô số pháp vân, lôi quang, đạo quyết bay lượn đầy trời.
Hai Thú Vương hùng mạnh đã quấn lấy nhau chiến đấu, chúng sử dụng phương pháp cận chiến nhục thể càng đáng sợ hơn. Vóc dáng của chúng quá mức khổng lồ, quấn lấy nhau như vậy, chỉ cần lăn một cái đã có thể đè chết một đám hung thú sát khí. Hung thú sát khí trên chiến trường cuống quít lui về phía sau, hai Thú Vương chiến đấu hăng say, những tiếng động đùng đùng vang lên không ngớt, vô số pháp thuật đủ các màu sắc bắn ra như mưa.
Bát Túc Sư Vương trời sinh khắc chế loài rắn, tám lợi trảo của nó chỉ cần hờ hững nhấn xuống một cái, có thể áp chế tuyệt đại đa số loài rắn, nhưng Xà Giao này cũng không phải loài rắn thông thường, đã sắp sửa hóa thân giao long, không thể coi nó chỉ là một con rắn thông thường được.
Hai Thú Vương rống giận liên tục, rất nhanh đã quấn chặt lấy nhau khiến cho cát vàng bay lên mù mịt, không thể nào nhìn rõ động tác của chúng.
Mặt đất run rẩy, từng cồn cát bị chúng va phải, cát vàng tung bay, chỉ còn lại phân nửa.
Chỉ cần một pháp thuật bắn ra ngoài có thể khiến cho vài trăm hung thú sát khí tan thành tro bụi. Đám hung thú sát khí vội vàng bỏ chạy tứ tán, không hề chú ý bên trong trận doanh của chúng xuất hiện một tên ‘ngoại tộc’ chính là Vũ La.
Mà lúc này lực chú ý của Vũ La hoàn toàn không tập trung vào hai Thú Vương cùng đám hung thú sát khí. Hai mắt hắn đang nhìn trân trối, nước dãi chảy ròng ròng nhìn vào trong chiến trường sơn cốc, nói có hàng chục đạo Mệnh Tủy đang trôi lơ lửng giữa không trung. Nơi này đã là sâu trong Ma Lạc Uyên, cho nên Mệnh Tủy không bay đi đâu nữa, chỉ quan quẩn vô thức bên trong sơn cốc.
Bất quá đạo Mệnh Tủy nào cũng to hơn đạo Mệnh Tủy Vũ La lấy được lần trước rất nhiều.
Hàng chục hung thú sát khí bỏ chạy như điên cuồng là tình cảnh hùng vĩ tới mức nào. Hơn nữa nơi đây vốn là biển cát, khiến cho cát vàng tung bay tứ phía, bên cạnh còn có hai Thú Vương đang đại chiến, nếu là người khác đã sợ tới mức ướt cả quần, chạy xa bao nhiêu hay bấy nhiêu. Cũng may Vũ La từng trải nhiều phen sinh tử, đã gặp qua nhiều tình cảnh sóng to gió lớn, mới có đủ bình tĩnh tìm cách lấy Mệnh Tủy.
Chợt có một hung thú sát khí dài ba mươi trượng gạt phăng đồng loại, bỏ chạy như điên. Vô tình nó va vào một đạo Mệnh Tủy, đạo Mệnh Tủy nọ bèn bay phất phơ về phía Vũ La, Vũ La hết sức vui mừng, vội vàng giơ tay chộp lấy, thu vào trong túi.
Đạo Mệnh Tủy này so với những đạo Mệnh Tủy khác cũng chỉ là bình thường, nhưng to gấp ba lần so với đạo Mệnh Tủy mà hắn từng lấy được.
Vũ La quan sát xung quanh, ghi nhớ vị trí đám Mệnh Tủy kia, sau đó chui sâu xuống cát, đào bới chui về phía đó bên dưới lòng cát.
Vốn nền cát tơi xốp nên không gây trở ngại cho Vũ La, chỉ là đi mò bên dưới như vậy, tự nhiên không thể nhắm chính xác phương hướng, cho nên thường là Vũ La trồi lên mặt cát vài lần xác định vị trí, lúc ấy mới thu được một đạo Mệnh Tủy thành công.
Bất quá dù là như vậy, chỉ nửa canh giờ sau, Vũ La cũng đã thu hầu hết Mệnh Tủy trên chiến trường vào trong túi, chỉ còn vài đạo Mệnh Tủy quá gần chiến trường của hai Thú Vương, Vũ La mới không dám tới.
Đám hung thú sát khí này được triệu tập tới đây, không có mệnh lệnh cũng không dám rời đi. Hai Thú Vương đánh sang Đông, bọn chúng chạy sang Tây, hai Thú Vương lại từ phía Đông đánh sang phía Tây, đáng thương cho mấy chục hung thú sát khí chỉ có thể bỏ chạy tán loạn từ Tây sang Đông.
Dọc trên đường đi, đám hung thú sát khí bị hai Thú Vương va chạm mà chết, so ra thương vong còn lớn hơn là chính bọn chúng chém giết lẫn nhau.
Tuy rằng Vũ La thèm nhỏ dãi đạo Mệnh Tủy trong cơ thể Xà Giao nọ, nhưng hiện tại hắn đã thu hoạch không ít. Hơn nữa hai Thú Vương nọ thật sự quá mức hùng mạnh, bất cứ con nào dù thắng thảm, dư lực của nó cũng dễ dàng thoải mái thu thập Vũ La, huống chi bên cạnh Thú Vương còn có hàng chục vạn hung thú sát khí bảo vệ.
Hắn chuẩn bị chui xuống cát, chui dưới lòng cát đào tẳn, đúng lúc này chợt giữa không trung vang lên một tràng tiếng ù ù như sấm động.
Mới đầu Vũ La còn tưởng là do hai Thú Vương đấu pháp gây ra, không ngờ hai Thú Vương đang chiến đấu hăng say nghe thấy thanh âm này lập tức ngừng lại, Bát Túc Sư Vương thu tay chậm một chút, đánh bay một mảng vảy Xà Giao. Không ngờ Xà Giao không chút so đo, chỉ gầm lên giận dữ với hàng chục hung thú sát khí dưới trướng mình, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Bát Túc Sư Vương cũng là như vậy, rống lên một tiếng thật to, sau đó không cần biết bộ hạ của mình có nghe rõ hay không, cũng bỏ chạy rất nhanh.
Mấy chục vạn hung thú sát khí kia cũng không phải là ngốc tử, lúc tràng tiếng sấm kia vừa vang lên, chúng đã lập tức quay đầu bỏ chạy như ong vỡ tổ.
Vũ La vô cùng kinh ngạc, rốt cục là thứ gì khiến cho hai Thú Vương không sợ trời không sợ đất phải tỏ ra sợ hãi như vậy?
Chỉ thấy từ phía Tây bay tới một áng mây màu vàng rực, chỉ trong thoáng chốc đã che kín trời Tây. Từng đạo lôi quang thiểm điện màu đỏ chớp lóe giữa áng mây vàng lúc ân lúc hiện, tiếng sấm cuồn cuộn văng vẳng giống như trống trận.
Áng mây vàng này quá mức khổng lồ, e rằng có tới hàng chục vạn mẫu.
Từ phía Tây lại có một luồng hắc phong thổi tới, chỉ nghe vù một tiếng đã tới trên đầu Vũ La, chỉ trong thoáng chốc xung quanh trở nên tối sầm, từng chiếc quý thủ đáng sợ lúc tụ lúc tán bên trong hắc phong, từng viên âm lôi không ngừng nổ tung.
Hắc phong này cũng hết sức khổng lồ, kéo dài trong phạm vi hàng ngàn dặm.
Thình lình một tia sét giữa áng mây vàng giáng xuống, đánh trúng thân thể Xà Giao đang liều mạng bỏ chạy, Xà Giao nổi giận ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng với vẻ không đành, thế nhưng thân thể nó cũng không khỏi trở nên trong suốt. Đường đường Thú Vương lại bị một tia sét không lớn lắm đánh trúng hóa thành một cỗ khí hung sát hết sức tinh thuần, sau đó bị áng mây vàng nọ hấp thu.
Ngay sau đó, vô số điện xà giăng mắc lóe lên, mỗi đạo điện xà giáng xuống một con hung thú sát khí. Rất nhanh, đám hung thú sát khí dưới trướng Xà Giao đã bị áng mây vàng nọ nuốt chửng hấp thu.
Áng mây vàng được đám hung thú sát khí này bổ sung, càng khuếch tán ra rộng lớn hơn trước.
Mà luồng âm phong nọ cũng không hề tỏ ra yếu thế, một viên âm lôi đánh trúng đầu Bát Túc Sư Vương đang chạy trốn, Bát Túc Sư Vương gào lên thê thảm, sau đó cũng hóa thành một cỗ sát khí tinh thuần, bị luồng âm phong nọ nuốt chửng. Ngay sau đó âm lôi bắn ra bốn phía, cũng hấp thu đám hung thú sát khí dưới trướng Bát Túc Sư Vương rất nhanh.
Âm phong rống giận, bắt đầu đối kháng cùng áng mây vàng.
Chẳng trách ngay cả hai Thú Vương cũng phải liều mạng bỏ chạy, thì ra là dị vật trời sinh khắc chế bọn chúng.
Trên thực tế kể từ khi xấu số gặp phải Ma Lạc Sa Bạo cho tới bây giờ, Vũ La toàn ở vào tình thế chẳng đặng đừng.
Hắn có thể bỏ mặc không ngó tới chủ tớ Ma Tử Câm trong bão cát, nhưng nếu làm như vậy, sẽ vượt qua giới hạn của hắn, để lại gút mắc khó lòng hóa giải trong lòng hắn. Dù rằng tính tình Ma Tử Câm cay độc, nhưng xét cho cùng cũng không phải là người xấu, không phải loại người giống như Mộc Dịch Binh Lang, Vũ La chính là thiên hạ đệ nhất hung nhân, trên thực tế hung nhân hết sức coi trọng vấn đề nguyên tắc.
Huống chi, ai cũng biết hắn và Ma Tử Câm cùng đi. Tuy rằng Vũ La hắn không coi vị phù sư tương lai này ra gì, nhưng cả Tu Chân Giới vốn hận không thể nâng niu Ma Tử Câm trong lòng bàn tay. Nhất là Cửu Đại Thiên Môn, Thẩm Phán Đình xuất hiện một thiên tài như vậy, hẳn sẽ tìm mọi cách nâng đỡ.
Nếu Ma Tử Câm chết đi, hắn vẫn còn sống nguyên lành, chắc chắn Cửu Đại Thiên Môn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Cho nên hắn chỉ có thể cửu hai người Ma Tử Câm, tới bây giờ thành thế cưỡi hổ khó xuống.
Vũ La suy nghĩ một lúc, rốt cục vò đầu bứt tai, không thể nghĩ ra phương pháp vẹn toàn giải quyết. Cuối cùng quyết định tạm thời để hai nữ nhân hung hãn kia trong cung điện tráp gỗ, tạm thời không để ý tới.
Hắn dùng Cửu Long Thôn Nhật uống vào ba bình linh đan, khôi phục thương thế trên người, sau đó tìm phương hướng, chuẩn bị rời khỏi nơi này, Thình lình ngoài xa vang lên tiếng thú gầm hùng hậu, hồi âm lãng đãng giữa thiên địa, có khí thế hùng hồn như tiếng chuông cổ tự, hiển nhiên là một con Thú Vương đã trưởng thành.
Thanh âm của nó vừa vang lên, Vũ La cảm ứng được xung quanh náo động một trận, vô số hung thú sát khí chạy ra khỏi cát, điên cuồng chạy về phương hướng ngược lại.
Vũ La cảm thấy hiếu kỳ, còn đang do dự không biết có nên tới đó xem thử hay không, thình lình một tiếng thú rống như tiếng long ngâm vang lên. Hiển nhiên tiếng rống lần này không phải là do Thú Vương khi nãy phát ra, mà là của một Thú Vương khác, giữa hai con này dường như có ý so đấu với nhau.
Sau tiếng rống thứ hai, khí tức hung thú sát khí dày đặc khắp cả đất trời. Dường như tất cả hung thú sát khí trong phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh đều bị hai con Thú Vương này tụ tập lại.
Nếu lúc trước Vũ La còn do dự, không biết có nên xem náo nhiệt hay không, hiện tại hắn đã không còn do dự nữa, sau khi nhắm chuẩn phương hướng bèn xông ra.
Một Thú Vương, Vũ La không dám chọc tới, hai Thú Vương đấu nhau, nói không chừng hắn có thể làm ngư ông đắc lợi.
Cũng chỉ trong thời gian uống cạn chén trà, Vũ La hưng phấn tiến lên mới biết mình đã sai lầm. Vào lúc ấy, hắn bị một cỗ sóng xung kích hùng mạnh lăng không ập tới hất bay ngược ra sau.
- Con bà nó!
Thân thể Vũ La đập mạnh vào một cồn cát, nổi giận thóa mạ. Hắn lồm cồm bò dậy, nhìn xuống bên dưới cồn cát, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Bên dưới cồn cát là một sơn cốc rộng mênh mông, lúc này cát vàng ngập trời, giống như một đám sương mù màu vàng bao phủ toàn bộ sơn cốc. Hàng chục vạn hung thú sát khí đang gào thét chém giết bên trong sơn cốc, tiếng hô giết vang trời, lôi quang như mưa, những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tục, khiến cho người ta khó lòng phân biệt rõ ràng.
Những hung thú sát khí này đều có chút thành tựu, thân thể con nhỏ nhất cũng chừng mười tám trượng, lớn chừng trăm trượng. Con nhỏ nhất ở nơi này nếu ra khu vực vòng ngoài Ma Lạc Uyên cũng là thủ lĩnh một bộ lạc hung thú, nhưng ở đây chỉ là chốt thí không chịu nổi một đòn.
Tiếng hô giết vang trời, cồn cát nơi Vũ La đang đứng vốn cũng hết sức khổng lồ, cao tới ba ngàn trượng, kéo dài mấy trăm dặm, nhưng đại chiến bên dưới đã ảnh hưởng trực tiếp tới cồn cát, cát bên trên rơi xuống mịt mù, không bao lâu sau cả cồn cát đã thấp đi gần một trượng.
Lúc này lực chú ý của Vũ La đang bị đám hung thú sát khí chém giết thu hút, nên hắn không chú ý tới cuối sơn cốc có một mảng khí mịt mờ mông lung, khó lòng nhìn rõ. Nhìn qua dường như nơi đó chính là cát vàng tung bay, nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện, đó chính là nhiều tầng sát khí ngưng tụ lại thành sương mù, chỉ là không biết trong đó có gì.
Cách sơn cốc khổng lồ này là hai cồn cát còn cao to hơn cồn cát Vũ La đang đứng gấp mấy lần, hai Thú Vương khổng lồ kia đang hùng cứ ở hai cồn cát ấy.
Trên cồn cát bên trái là một Thú Vương có hình dáng như sư tử, chiếc bờm dày rậm của nó đón gió tung bay. Thú Vương này có tám trảo, bốn trảo sau chạm đất, bốn trảo trước khoanh trước ngực trông chẳng khác con người.
Trên lưng nó có một đôi cánh như cánh dơi đang xếp lại, nhìn qua giống như hai trảo trên lưng.
Trên cồn cát bên phải là một Thú Vương có hình dáng như đại xà, cái đầu rắn của nó to lớn vô kể, to gấp mấy lần thân hình, Trong miệng nó có bốn chiếc răng độc to nổi bật vô cùng, dài tới sáu trượng. Dưới bụng của nó có bốn trảo, mơ hồ hình thành hình dạng giao long.
Đại xà này nằm trên cồn cát, mình nó khoanh tròn che đi hơn phân nửa đỉnh cồn cát.
Tuy rằng Vũ La đã sống qua hai kiếp, nhưng chỉ từng thấy mỗi Ba Xà trong cấm địa Yên sơn là to lớn hơn đại xà này mà thôi.
Bên dưới bộ chúng đang chém giết tưng bừng, trên này hai Thú Vương lại có vẻ hết sức ung dung nhàn nhã, Bát Túc Sư Vương nọ thờ ơ giơ trảo lên vuốt bờm mình vài cái, chợt rống lên với Xà Giao đối diện với vẻ không kiên nhẫn, Xà Giao cũng không cam yếu thế, thông thường loài rắn không phát ra tiếng kêu lớn, nhưng con này đã mơ hồ có tướng giao long, cũng không tỏ ra yếu thế, ngửa mặt lên trời rống to, mơ hồ nghe như tiếng long ngâm chấn động.
Vũ La hoàn toàn không ngờ trận chiến cấp Thú Vương đã triển khai như vậy, Bát Túc Sư Vương nọ chộp ra một trảo hời hợt, một luồng bạch quang mỏng manh rời khỏi trảo nó bay ra, Sau khi rời khỏi trảo không lâu đã hóa thành một thanh đao sát khí dài mấy ngàn trượng, ầm một tiếng chém trúng thân thể Xà Giao, khiến cho vảy trên thân Xà Giao rơi rụng không ít.
Xà Giao đùng đùng nổi giận, há miệng phun mạnh, lập tức mây vàng bay đầy trời, trút xuống vô số hạt mưa, những hạt mưa này là sát khí được nén lại mấy trăm lần, oanh tạc một trận trên thân thể Bát Túc Sư Vương.
Hai Thú Vương này chỉ cần giơ tay nhấc chân đã phóng xuất lực lượng hủy thiên diệt địa, Vũ La khẽ run lên một cái, thầm nghĩ nơi đây không nên ở lâu, theo tư thế hai Thú Vương này, muốn phân thắng bại không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Chỉ là hắn cảm thấy luyến tiếc không đành, nhìn Xà Giao kia chằm chằm, một lúc lâu sau mới quyết tâm, buông tiếng than dài:
- Cho dù là bảo bối, cũng phải còn mạng mới có thể sử dụng được.
Dứt lời bèn xoay người bước đi.
Vũ La cảm ứng được trên thân thể Xà Giao kia có một đạo Mệnh Tủy.
Mệnh Tủy cũng được chia làm cửu phẩm, bất quá cách chia như vậy là của các tu sĩ đặt ra. Cho tới hiện tại, tính cả tất cả tu sĩ ở Nam Hoang, Bắc Cương, Tây Vực, Đông Thố, Trung Châu, phát hiện được đạo Mệnh Tủy cao cấp nhất cũng chỉ là tứ phẩm thượng.
Đạo Mệnh Tủy mà Vũ La săn được lần trước, nếu như đánh giá, chính là đẳng cấp cửu phẩm trung, tốt hơn rất nhiều so với Mệnh Tủy thông thường.
Nam Hoang, Bắc Cương, Tây Vực, Đông Thổ, Trung Châu, thiên hạ ngũ phương, những nơi sản sinh ra Mệnh Tủy cũng không chỉ có Ma Lạc Uyên, nhưng những địa phương cũng hung hiểm không kém Ma Lạc Uyên chút nào.
Hiện tại Vũ La không sợ sát khí, hắn chạy như điên, mở hết tốc độ, chỉ là hắn còn chưa chạy xuống khỏi cồn cát, chợt phát hiện ra chuyện khác thường.
Chỉ thấy cồn cát dưới chân chợt lắc lư, cát rơi xuống ào ào, Vũ La chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi, cồn cát nọ đã bị nhổ lên cao tận mây xanh.
Bát Túc Sư Vương nọ dùng ba ngọn trảo của mình khống chế cồn cát, sau đó ném về phía Xà Giao.
Vũ La cố gắng giãy dụa, nhưng lực lượng ba trảo của Bát Túc Sư Vương đã phong tỏa cồn cát hoàn toàn, không để rơi xuống một hạt cát nào cả, Vũ La đánh ra một chưởng cách không, phát động Cửu Long Thôn Nhật, nuốt chửng lực lượng phong tỏa quanh mình, thân thể lập tức cảm thấy nhẹ nhàng, rơi từ trên không xuống dưới.
Vũ La còn chưa thể phi hành, chỉ có thể rơi từ trên cao xuống. Hắn cúi đầu nhìn xuống lập tức giật nảy mình, lúc này mới phát hiện ra mình đang rơi xuống chiến trường của hàng chục vạn hung thú sát khí.
Bình... Vũ La rơi xuống rất nhanh, thân hình hắn va vào một con hung thú sát khí dài mười lăm trượng khiến cho nó tan nát, sau đó chui luôn xuống dưới cát không thấy đâu nữa.
Hắn đã tu luyện hoàn thành cảnh giới Bảo Sơn, hơn nữa lần trước nhờ Cửu Long Thôn Nhật nuốt lấy tinh hoa của Hợp Đạo Ngọc Cô trong đầu lâu, thân thể trở nên rắn chắc vô cùng, Tuy rằng rơi từ trên cao xuống nhưng không hề thụ thương, sau khi phun cát trong miệng ra, chui từ dưới cát lên, chỉ thấy trên đầu chợt sáng bừng.
Vô số pháp vân, lôi quang, đạo quyết bay lượn đầy trời.
Hai Thú Vương hùng mạnh đã quấn lấy nhau chiến đấu, chúng sử dụng phương pháp cận chiến nhục thể càng đáng sợ hơn. Vóc dáng của chúng quá mức khổng lồ, quấn lấy nhau như vậy, chỉ cần lăn một cái đã có thể đè chết một đám hung thú sát khí. Hung thú sát khí trên chiến trường cuống quít lui về phía sau, hai Thú Vương chiến đấu hăng say, những tiếng động đùng đùng vang lên không ngớt, vô số pháp thuật đủ các màu sắc bắn ra như mưa.
Bát Túc Sư Vương trời sinh khắc chế loài rắn, tám lợi trảo của nó chỉ cần hờ hững nhấn xuống một cái, có thể áp chế tuyệt đại đa số loài rắn, nhưng Xà Giao này cũng không phải loài rắn thông thường, đã sắp sửa hóa thân giao long, không thể coi nó chỉ là một con rắn thông thường được.
Hai Thú Vương rống giận liên tục, rất nhanh đã quấn chặt lấy nhau khiến cho cát vàng bay lên mù mịt, không thể nào nhìn rõ động tác của chúng.
Mặt đất run rẩy, từng cồn cát bị chúng va phải, cát vàng tung bay, chỉ còn lại phân nửa.
Chỉ cần một pháp thuật bắn ra ngoài có thể khiến cho vài trăm hung thú sát khí tan thành tro bụi. Đám hung thú sát khí vội vàng bỏ chạy tứ tán, không hề chú ý bên trong trận doanh của chúng xuất hiện một tên ‘ngoại tộc’ chính là Vũ La.
Mà lúc này lực chú ý của Vũ La hoàn toàn không tập trung vào hai Thú Vương cùng đám hung thú sát khí. Hai mắt hắn đang nhìn trân trối, nước dãi chảy ròng ròng nhìn vào trong chiến trường sơn cốc, nói có hàng chục đạo Mệnh Tủy đang trôi lơ lửng giữa không trung. Nơi này đã là sâu trong Ma Lạc Uyên, cho nên Mệnh Tủy không bay đi đâu nữa, chỉ quan quẩn vô thức bên trong sơn cốc.
Bất quá đạo Mệnh Tủy nào cũng to hơn đạo Mệnh Tủy Vũ La lấy được lần trước rất nhiều.
Hàng chục hung thú sát khí bỏ chạy như điên cuồng là tình cảnh hùng vĩ tới mức nào. Hơn nữa nơi đây vốn là biển cát, khiến cho cát vàng tung bay tứ phía, bên cạnh còn có hai Thú Vương đang đại chiến, nếu là người khác đã sợ tới mức ướt cả quần, chạy xa bao nhiêu hay bấy nhiêu. Cũng may Vũ La từng trải nhiều phen sinh tử, đã gặp qua nhiều tình cảnh sóng to gió lớn, mới có đủ bình tĩnh tìm cách lấy Mệnh Tủy.
Chợt có một hung thú sát khí dài ba mươi trượng gạt phăng đồng loại, bỏ chạy như điên. Vô tình nó va vào một đạo Mệnh Tủy, đạo Mệnh Tủy nọ bèn bay phất phơ về phía Vũ La, Vũ La hết sức vui mừng, vội vàng giơ tay chộp lấy, thu vào trong túi.
Đạo Mệnh Tủy này so với những đạo Mệnh Tủy khác cũng chỉ là bình thường, nhưng to gấp ba lần so với đạo Mệnh Tủy mà hắn từng lấy được.
Vũ La quan sát xung quanh, ghi nhớ vị trí đám Mệnh Tủy kia, sau đó chui sâu xuống cát, đào bới chui về phía đó bên dưới lòng cát.
Vốn nền cát tơi xốp nên không gây trở ngại cho Vũ La, chỉ là đi mò bên dưới như vậy, tự nhiên không thể nhắm chính xác phương hướng, cho nên thường là Vũ La trồi lên mặt cát vài lần xác định vị trí, lúc ấy mới thu được một đạo Mệnh Tủy thành công.
Bất quá dù là như vậy, chỉ nửa canh giờ sau, Vũ La cũng đã thu hầu hết Mệnh Tủy trên chiến trường vào trong túi, chỉ còn vài đạo Mệnh Tủy quá gần chiến trường của hai Thú Vương, Vũ La mới không dám tới.
Đám hung thú sát khí này được triệu tập tới đây, không có mệnh lệnh cũng không dám rời đi. Hai Thú Vương đánh sang Đông, bọn chúng chạy sang Tây, hai Thú Vương lại từ phía Đông đánh sang phía Tây, đáng thương cho mấy chục hung thú sát khí chỉ có thể bỏ chạy tán loạn từ Tây sang Đông.
Dọc trên đường đi, đám hung thú sát khí bị hai Thú Vương va chạm mà chết, so ra thương vong còn lớn hơn là chính bọn chúng chém giết lẫn nhau.
Tuy rằng Vũ La thèm nhỏ dãi đạo Mệnh Tủy trong cơ thể Xà Giao nọ, nhưng hiện tại hắn đã thu hoạch không ít. Hơn nữa hai Thú Vương nọ thật sự quá mức hùng mạnh, bất cứ con nào dù thắng thảm, dư lực của nó cũng dễ dàng thoải mái thu thập Vũ La, huống chi bên cạnh Thú Vương còn có hàng chục vạn hung thú sát khí bảo vệ.
Hắn chuẩn bị chui xuống cát, chui dưới lòng cát đào tẳn, đúng lúc này chợt giữa không trung vang lên một tràng tiếng ù ù như sấm động.
Mới đầu Vũ La còn tưởng là do hai Thú Vương đấu pháp gây ra, không ngờ hai Thú Vương đang chiến đấu hăng say nghe thấy thanh âm này lập tức ngừng lại, Bát Túc Sư Vương thu tay chậm một chút, đánh bay một mảng vảy Xà Giao. Không ngờ Xà Giao không chút so đo, chỉ gầm lên giận dữ với hàng chục hung thú sát khí dưới trướng mình, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Bát Túc Sư Vương cũng là như vậy, rống lên một tiếng thật to, sau đó không cần biết bộ hạ của mình có nghe rõ hay không, cũng bỏ chạy rất nhanh.
Mấy chục vạn hung thú sát khí kia cũng không phải là ngốc tử, lúc tràng tiếng sấm kia vừa vang lên, chúng đã lập tức quay đầu bỏ chạy như ong vỡ tổ.
Vũ La vô cùng kinh ngạc, rốt cục là thứ gì khiến cho hai Thú Vương không sợ trời không sợ đất phải tỏ ra sợ hãi như vậy?
Chỉ thấy từ phía Tây bay tới một áng mây màu vàng rực, chỉ trong thoáng chốc đã che kín trời Tây. Từng đạo lôi quang thiểm điện màu đỏ chớp lóe giữa áng mây vàng lúc ân lúc hiện, tiếng sấm cuồn cuộn văng vẳng giống như trống trận.
Áng mây vàng này quá mức khổng lồ, e rằng có tới hàng chục vạn mẫu.
Từ phía Tây lại có một luồng hắc phong thổi tới, chỉ nghe vù một tiếng đã tới trên đầu Vũ La, chỉ trong thoáng chốc xung quanh trở nên tối sầm, từng chiếc quý thủ đáng sợ lúc tụ lúc tán bên trong hắc phong, từng viên âm lôi không ngừng nổ tung.
Hắc phong này cũng hết sức khổng lồ, kéo dài trong phạm vi hàng ngàn dặm.
Thình lình một tia sét giữa áng mây vàng giáng xuống, đánh trúng thân thể Xà Giao đang liều mạng bỏ chạy, Xà Giao nổi giận ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng với vẻ không đành, thế nhưng thân thể nó cũng không khỏi trở nên trong suốt. Đường đường Thú Vương lại bị một tia sét không lớn lắm đánh trúng hóa thành một cỗ khí hung sát hết sức tinh thuần, sau đó bị áng mây vàng nọ hấp thu.
Ngay sau đó, vô số điện xà giăng mắc lóe lên, mỗi đạo điện xà giáng xuống một con hung thú sát khí. Rất nhanh, đám hung thú sát khí dưới trướng Xà Giao đã bị áng mây vàng nọ nuốt chửng hấp thu.
Áng mây vàng được đám hung thú sát khí này bổ sung, càng khuếch tán ra rộng lớn hơn trước.
Mà luồng âm phong nọ cũng không hề tỏ ra yếu thế, một viên âm lôi đánh trúng đầu Bát Túc Sư Vương đang chạy trốn, Bát Túc Sư Vương gào lên thê thảm, sau đó cũng hóa thành một cỗ sát khí tinh thuần, bị luồng âm phong nọ nuốt chửng. Ngay sau đó âm lôi bắn ra bốn phía, cũng hấp thu đám hung thú sát khí dưới trướng Bát Túc Sư Vương rất nhanh.
Âm phong rống giận, bắt đầu đối kháng cùng áng mây vàng.
Chẳng trách ngay cả hai Thú Vương cũng phải liều mạng bỏ chạy, thì ra là dị vật trời sinh khắc chế bọn chúng.
Bình luận facebook