• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiên Tuyệt (4 Viewers)

  • Chương 136

Ma Tử Câm lại tự mắng mình vài câu, sau đó hít sâu một hơi, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh ung dung, cố ý không nhìn tới Vũ La nữa.



Ma Tử Câm quay sang hừ lạnh với người đối diện, lần này tiếng hừ của nàng đã trở lại bình thường, nhưng trong lòng Ma Tử Câm thầm kêu gào, vậy vừa rồi có chuyện gì...



Người tới càng nhiều, Vũ La càng bị đẩy ra xa khỏi Ma Tử Câm, Hắn lại cảm thấy hết sức vui mừng, càng xa nàng càng tốt, những người kia vây quanh Ma Tử Câm, kẻ muốn lãnh giáo, người muốn kết giao, náo nhiệt vô cùng.



Một tiếng ho khan truyền đến, mọi người lập tức yên tĩnh lại, ai nấy ngồi trở lại chỗ của mình.



Lưu Khê Tả cùng Diệp Niệm Am tiến đến.



Lưu Khê Tả ngồi xuống ghế trên, không nhanh không chậm châm trà ra bát, thổi trà một hồi lâu, sau đó uống một ngụm, Lúc này lão mới chịu buông bát xuống, nhìn mọi người một cái:



- Nhiệm vụ lấy bốn đạo Mệnh Tủy lần này nhìn qua gần như không có khả năng hoàn thành, nhưng các vị có mặt ở đây toàn là nhân tài kiệt xuất của phe Chính đạo Tu Chân Giới, lại là những người đã từng ra khỏi Ma Lạc Uyên một cách huy hoàng, không cần lão hũ nhiều lời, hẳn mọi người cũng biết phải làm sao...



Mọi người âm thầm gật đầu, nói thật ra, mặc dù chưa có người nào mang ra được một lần hai đạo Mệnh Tủy, nhưng tất cả mọi người ở đây đã từng săn Mệnh Tủy qua, Huống chi còn có Lưu Khê Tả tọa trấn, không ai cho rằng nhiệm vụ lần này là khó khăn.



Nếu lấy được bốn đạo Mệnh Tủy, Cửu Đại Thiên Môn có thể luyện chế ra một món pháp bảo có uy lực rất lớn, xác suất tấn công Ma Diễm cốc thành công sẽ tăng lên rất nhiều, mọi người sẽ lập được đầu công.



Nghĩ đến đây, mọi người ai nấy xoa tay, hưng phấn không thôi.



Lưu Khê Tả nhìn qua mọi người một cái, lại nói:



- Lần này Trưởng Lão hội ủng hộ hết lòng, cố ý ban cho bốn mươi viên Tị Sát châu, chúng ta sẽ có thời gian rộng rãi để săn Mệnh Tủy.



Vừa nghe nói có nhiều Tị Sát châu như vậy, lòng tin của mọi người càng tăng lên. Bọn họ toàn là người đã từng tiến vào Ma Lạc Uyên, kinh nghiệm phong phú vô cùng, sau khi trở về cũng từng âm thầm nghiền ngẫm, có rất nhiều tâm đắc về chuyện sử dụng Tị Sát châu thế nào cho tốt.



Như Lưu Khê Tả, chỉ cần một viên Tị Sát châu, lão có thể ở trong Ma Lạc Uyên hai canh giờ. Tuy rằng mọi người không mạnh như lão, nhưng chịu đựng một canh giờ rưỡi là không thành vấn đề.



Bốn mươi viên Tị Sát châu, mười một người, mỗi người ba viên, còn thừa bảy viên còn có thể cho phép hai người nữa tiến vào Ma Lạc Uyên.



Lưu Khê Tả cũng cho rằng lần này hẳn sẽ lập công lớn, hai vị trí này coi như là tặng không hai phần công lao. Một mối nhân tình lớn như vậy, cần phải cân nhắc thật là cẩn thận.



Diệp Niệm Am cũng là lão hồ ly, sao không nhìn ra những chuyện này, Lão thoáng động linh cơ, đứng dậy ôm quyền nói:



[ truyen cua tui❤ʘʘ net ]

- Lưu Đại nhân, chi bằng mang theo Vũ La, hắn cũng từng tìm được một đạo Mệnh Tủy, nếu mang theo hắn, xác suất hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ tăng lên một chút.



Phía dưới đã có người cười thầm với vẻ khinh thường, xác suất hoàn thành nhiệm vụ tăng lên ư, bao nhiêu tinh anh có mặt tại đây, còn phải lo nhiệm vụ không thành ư, thật nực cười...



Lưu Khê Tả hừ lạnh một tiếng, bình thản nói:



- Trong số mọi người ở đây, Vũ La có tu vi thấp nhất. May mắn của hắn đã dùng hết lần trước, làm sao còn có lần thứ hai? Mang theo ai cũng được, không thể mang theo hắn...



Hiển nhiên Lưu Khê Tả cho rằng sở dĩ lần trước Vũ La có thể tìm được Mệnh Tủy chỉ là do may mắn, lão khinh thường một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất như Vũ La. Huống hồ loại chuyện tặng không công lao này sao lại tặng Vũ La cho được, Vũ La không có gì đặc biệt hơn người, không cần lão phải lấy lòng kết giao.



Lưu Khê Tả chỉ một lòng một dạ muốn lấy lòng phù sư tương lai, nhưng lão không ngờ Vũ La đã là một phù sư, hơn nữa là phù sư chân chính, không phải phù sư tương lai.



Diệp Niệm Am muốn giúp Vũ La một tay là thật lòng, bất quá lão cũng nghĩ cho nhiệm vụ, bởi vì lão biết bản lãnh Vũ La, lần đầu tiên có thể chịu được trong Ma Lạc Uyên lâu như vậy, người như hắn quả thật sinh ra vì nhiệm vụ Ma Lạc Uyên.



Lão lại cố gắng khẩn khoản thêm lần nữa:



- Lưu Đại nhân, tuy rằng nhiệm vụ lần này không có gì khó khăn đối với ngài, nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, vẫn nên dự phòng một chút là hơn...



Lưu Khê Tả chợt đặt mạnh bát trà xuống bàn, sa sầm nét mặt:



- Diệp Đại nhân, ý của ngươi là chúng ta nhiều người như vậy vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ, còn phải dựa vào một tên tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất như hắn hay sao?



Xung quanh rộ lên một tràng cười ha hả, ba người Nam Cung Bảo cũng lộ ra vẻ hả hê.



- Hạ quan không có ý này...



- Vậy ngươi có ý gì? Chuyện đã quá rõ ràng, ta còn chưa từng có nghe nói qua tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất có thể bằng vào chân tài thực học của mình mang ra một đạo Mệnh Tủy khỏi Ma Lạc Uyên, chỉ bằng vào hắn thôi sao, ngươi cho rằng hắn là thiên tài hay sao? Bất quá chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi, chuyện này Diệp Đại nhân không cần nói nữa...



Diệp Niệm Am không làm sao được đành ngồi xuống, liếc nhìn Vũ La một cái, lắc lắc đầu.





Lưu Khê Tả quở trách Vũ La thẳng thừng như vậy, bọn ba người Mộc Dịch Trạc vô cùng hưng phấn, cười vui vẻ hơn bất cứ ai, Ma Tử Câm bên cạnh không nhịn được khẽ cau mày, Vũ La có chân tài thực học hay không, chủ tớ các nàng hiểu rõ nhất.



Vũ La vẫn ngồi lặng lẽ trong góc xa xa, không nói gì, dường như người mà Lưu Khê Tả chỉ trích không phải là hắn.



Lưu Khê Tả cũng không coi một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất như Vũ La ra gì, mắng thì cứ mắng, chẳng cần nghĩ nhiều, sau đó lão bắt đầu suy nghĩ xem nên dành cho ai hai vị trí này.



Sau khi cân nhắc hồi lâu, Lưu Khê Tả nhìn sang Nam Cung Bảo, trong lòng thầm tính toán. Rốt cục lão cảm thấy tiểu tử này tương lai cũng sẽ không ngóc đầu lên được, đặt cược vào y quả thật là không đáng. Lão từng tiếp xúc vô số người, tự nhận mình nhìn người quá nửa không sai, cũng giống như lão nhìn ra Vũ La không đáng được coi trọng.



- Ma Đại nhân, nàng cùng Ma Ngao cô nương đã vào Ma Lạc Uyên, coi như đã có kinh nghiệm, chỉ bằng hai vị vào cùng chúng ta.



Ma Ngao và Ma Tử Câm quả thật bảo đảm hơn Nam Cung Bảo rất nhiều, đáng để kết giao.



Vốn Ma Tử Câm cũng vì chuyện Mệnh Tủy mà tới, cho nên gật đầu:



- Được.



Lưu Khê Tả vung tay:



- Còn chuẩn bị gì nữa không?



- Còn chuẩn bị gì nữa, chúng ta cũng là vì nhiệm vụ này mà tới, đã sớm chuẩn bị xong, các người đã vội vàng muốn đi xuống Ma Lạc Uyên lập công rồi chứ gì?



- Ha ha ha...



Mọi người cười vang một trận, công lao dễ dàng nằm ngay trước mắt, ai có thể nhịn được?



Ma Tử Câm bất đắc dĩ lên tiếng nói:



- Ta cần bổ sung một ít ngọc túy, và một ít linh đan tùy thân.



Mọi người cũng hiểu chủ tớ các nàng hôm qua mới ra khỏi Ma Lạc Uyên, tự nhiên những thứ này đã hao hết không còn.



Diệp Niệm Am vội vàng nói:



- Không thành vấn đề, Ma cô nương chờ cho một chút, ta sẽ mang tới.



Lão là chủ nhà, tự nhiên phải cung cấp những thứ này. Hàng tháng Nhược Lô Ngục cũng cần rất nhiều Ngọc Túy Tinh Phách bổ sung trận pháp bên dưới Ly Nhân Uyên, trừ lượng ngọc túy không ít.



Diệp Niệm Am đi rồi, Vũ La cũng không muốn ở đây lâu. Dù hắn bình tĩnh, nhưng cũng không muốn ở lâu với đám người vốn coi thường mình.



Chẳng qua không ngờ hắn vừa đứng dậy định đi, đã bị Lưu Khê Tả gọi giật lại:



- Vũ La, châm trà!



Vũ La nghe vậy sửng sốt:



- Châm trà, ta ư?



- Không phải ngươi thì còn ai?



Lưu Khê Tả dằn mạnh bát trà:



- Trong số mọi người ở đây, ngươi có tu vi thấp nhất, ngươi không châm trà, chẳng lẽ muốn người khác làm?



Vũ La cau chặt đôi mày, tuy rằng Nam Hoang Đế Quân bình tĩnh thật, nhưng cũng không phải để mặc cho người ta ăn hiếp.



Bách Vạn Nhân Đồ đã không nhịn được muốn thấy đổ máu, Thiên hạ đệ nhất sát phù, đừng nói là một Lưu Khê Tả cảnh giới Đạo Cảnh Dường Nguyên, cho dù là Đại Năng, Vũ La cũng có lòng tin đánh chết.



Mặc dù hiện tại Vũ La chưa thể phát huy một phần trăm uy lực của Bách Vạn Nhân Đồ, nhưng Thiên Mệnh Thần Phù xếp vào hàng thiên hạ đệ nhất há phải tầm thường?



Lưu Khê Tả nổi giận:



- Nhìn cái gì, còn không mau đi, chẳng lẽ muốn lão đầu tử ta dạy cách bưng trà rót nước?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom