Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141
Vũ La thấy thái độ sững sờ của lão, trong lòng cảm thấy khoái chí vô cùng. Hắn cũng không ngờ Lưu Khê Tả xui xẻo tới mức như vậy, vừa đáp xuống cát, hai chân đã đạp trên một hung thú sát khí có chứa Mệnh Tủy trong cơ thể.
Thế nhưng lão hoàn toàn không hay biết, bỏ mặc Vũ La nhanh chóng xông tới giết đàn hung thú sát khí, hành động nhanh như điện chớp, sợ Vũ La đoạt mất công lao, lão không ngờ mình đã nhường công lao lại cho Vũ La.
Trong lòng Lưu Khê Tả lúc này buồn bực vô cùng:
- Đây... Đây...
Rốt cục lão không nói được tròn câu, tức tối vung tay lên, buồn bã nói:
- Tìm được một đạo, vẫn còn thiếu ba đạo nữa, mau lên một chút.
Lưu Khê Tả thầm thóa mạ trong lòng, tiểu tử này cũng thật là may mắn, cũng là mình quá xui xẻo. Nếu khi nãy cẩn thận một chút, chú ý xem dưới cát có hung thú sát khí hay không, đã không để cho Vũ La chiếm lấy công đầu.
Hai người lại bay về phía trước rất nhanh, Vũ La cảm nhận xung quanh, đã nửa canh giờ trôi qua vẫn chưa có thu hoạch gì.
Bỗng nhiên có một cảm giác xẹt qua thức hải, phiêu hốt không chừng, khiến cho Vũ La khó lòng nắm bắt. Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp Mệnh Tủy có tốc độ nhanh như vậy, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, Vũ La chợt hiểu, trên không có một hung thú sát khí giống như chim ưng, sải cánh rộng chừng năm trượng đang bay lượn.
Trong Ma Lạc Uyên có rất ít hung thú sát khí loài chim, chuyện này cũng vì trong Ma Lạc Uyên thường hay xảy ra bão cát, hung thú sát khí loài chim khó lòng tránh khỏi bị bão cát tiêu diệt.
Cùng lúc Vũ La phát hiện ra chim ưng, Lưu Khê Tả cũng thấy chếch về phía trước có một bầy hung thú sát khí đang tung hoành ngang dọc, Đây là bầy hung thú sát khí lớn nhất mà bọn họ phát hiện được kể từ sau khi tiến vào trong Ma Lạc Uyên, có tới hơn trăm con, Cát vàng xung quanh bị bọn chúng chạy loạn hất tung lên, tạo thành một đường thẳng màu vàng giữa biển cát mênh mông vô tận.
Lưu Khê Tả không nói nhiều lời vừa định xông tới, chợt nghe Vũ La quát lớn:
- Quay về, giết chim ưng kia!
Lưu Khê Tả hừ lạnh một tiếng, chân vẫn không ngừng chạy thẳng tới chỗ bầy hung thú sát khí kia, nói lớn:
- Kể từ khi phát hiện ra Ma Lạc Uyên cho tới nay, chưa từng có người nào săn được Mệnh Tủy trên thân hung thú sát khí loài chim, ngươi đừng mơ giữa ban ngày nữa.
Lão không thèm đếm xỉa tới Vũ La, nhanh chóng đuổi theo bầy hung thú sát khí kia.
Vũ La giận tím mặt, lại không thời gian tranh luận với lão, chim ưng kia có lẽ đã linh cảm được chuyện gì, vừa định tung cánh bay đi nơi khác, Vũ La nôn nóng không lo nghĩ được nhiều, quát to một tiếng lập tức phát động Kỳ Lân Tý. Mười ba đạo linh phù sát khí bay lên, tạo thành phù trận bí truyền Sơn Hải Tọa. Từng tia chớp màu đen bắn ra loạn xạ giữa không trung trông như một cái lưới lớn, tạm thời vây khốn chim ưng.
Thần Điểu Đồng Hoàn cũng hóa thành một con Thần Hỏa Phượng Hoàng bay lên không, chém giết chim ưng.
Chẳng qua Vũ La vẫn không thể phi hành, mặc dù có linh phù, pháp bảo nơi tay, lần nào cũng đúng lúc cuối cùng, chim ưng kia nhờ phi hành nhanh nhẹn nên kịp thời tránh thoát.
Khoảng cách giữa Vũ La và Lưu Khê Tả cũng không quá xa, có thể nhìn thấy lẫn nhau. Lúc này Lưu Khê Tả đã giết chết hơn nửa bầy hung thú sát khí, kiếm quang vẫn sáng ngời như trước, quả nhiên là đại tu sĩ cảnh giới Đạo cảnh Dưỡng Nguyên, linh nguyên thâm hậu.
Mà Lưu Khê Tả cơ hồ không thèm nhìn sang phía Vũ La, hiển nhiên lão không cho rằng trong cơ thể chim ưng kia có thể sinh ra Mệnh Tủy.
Cũng không lâu sau, số hung thú sát khí còn lại đã bị Lưu Khê Tả giết hết, nhưng lão vẫn không thu hoạch được đạo Mệnh Tủy nào, Lưu Khê Tả tiếc nuối trong lòng, có cảm giác vô cùng ảo não quay trở lại. Lão vừa đi được nửa đường, rốt cục Vũ La nắm được một cơ hội, Thần Hỏa Phượng Hoàng phun ra thần hỏa liên miên bất tuyệt, tám chiếc khoen sất thay phiên nhau giáng xuống, rốt cục dồn chim ưng kia tới một chỗ, Phù trận Sơn Hải Tọa thình lình phát động, một ngôi bảo tọa to trăm trượng ngưng kết thành hình, từ trên cao nện xuống, chim ưng kia chỉ kịp kêu thảm một tiếng, lập tức tan thành mây khói.
Chim ưng vừa tan biến, một đốm lửa màu xanh sẫm chậm rãi bay ra, Vũ La điều khiển Thần Hỏa Phượng Hoàng bao bọc lấy đạo Mệnh Tủy kia, từ từ hạ xuống.
Lưu Khê Tả ghen tị tới nỗi ánh mắt trợn tròn, Làm sao có thể như vậy được? Trong Ma Lạc Uyên chưa từng nghe nói hung thú sát khí loài chim có thể sinh ra Mệnh Tủy. Lúc trước cũng có người từng sinh lòng nghi hoặc, cổ động phong trào săn giết hung thú sát khí loài chim, nhưng chém giết mấy trăm con cũng không tìm được một đạo Mệnh Tủy nào. Thế nhưng tới lượt Vũ La, chỉ giết một con chim ưng đã tìm được một đạo Mệnh Tủy.
Đến lúc này Lưu Khê Tả cũng hiểu được, Vũ La có thể tìm được Mệnh Tủy chắc chắn không phải nhờ vào may mắn đơn thuần, Nhất định là hắn có công pháp gì đặc biệt, mới có thể xác định chính xác hung thú sát khí nào sinh ra Mệnh Tủy.
Lưu Khê Tả hiểu rất rõ ràng công pháp đặc biệt này có thể mang lại ích lợi thế nào cho Vũ La, lòng khinh thường Vũ La của lão trước kia hiện tại đã hoàn toàn tan thành mây khói, Cho dù là phù sư trên cao chót vót cũng cần tới Mệnh Tủy, lão cùng Vũ La tiến vào Ma Lạc Uyên chưa tới một canh giờ, Vũ La đã tìm được hai đạo Mệnh Tủy một cách chính xác vô cùng, dễ dàng phá vỡ ma chú ‘không ai có thể rời khỏi Ma Lạc Uyên mà lấy được hai đạo Mệnh Tủy’.
Lưu Khê Tả xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ trong lòng, cảnh giới của lão không thấp, đã đạt tới Đạo cảnh Dưỡng Nguyên, hơn nữa còn là Dưỡng Nguyên đỉnh phong, sắp sửa đột phá.
Nhưng ở Thẩm Phán Đình, không phải nói thăng tiến chức vị là có thể nhanh như vậy được, yếu tố quan trọng nhất chính là chiến lực, ở Thẩm Phán Đình, tuy rằng chức vị của lão cao hơn những thần bộ như Cốc Mục Thanh rất nhiều, nhưng lại không được coi trọng bằng bọn Cốc Mục Thanh, cũng là vì chiến lực của bọn Cốc Mục Thanh còn cao hơn lão.
Dù sao Thẩm Phán Đình cũng là cơ quan bạo lực, nếu không có chiến lực hùng mạnh làm hậu thuẫn, hết thảy sẽ trở thành vô căn cứ.
Diệp Trọng Lạc làm nên nhiều cống hiến như vậy cho Cửu Đại Thiên Môn, nhưng vì sao lại muốn rút lui? Chính là vì thân thể lão không ổn, chiến lực không còn sung mãn.
Bản thân chiến lực của Lưu Khê Tả không thể thăng tiến, nguyên nhân quan trọng nhất là vì lão không bợ đỡ được phù sư. Không có phù sư nên không có linh phù, mà uy lực của linh phù hơn xa pháp bảo, hơn nữa còn có thể thăng cấp không ngừng.
Về phần Thiên Mệnh Thần Phù, Lưu Khê Tả hoàn toàn không dám mơ tới.
Vũ La có thể tìm được Mệnh Tủy hết sức dễ dàng, còn là ân nhân cứu mạng của Ma Tử Câm, thiết lập giao hào với vị phù sư Đại nhân sư phụ của Ma Tử Câm, tương lai sẽ hết sức rõ ràng.
Lúc này trong lòng Lưu Khê Tả thầm hối hận vô cùng, không hiểu vì sao mình lại ngu xuân như vậy, Nhược Lô Ngục rộng rãi bao la, đắc tội với ai cũng không sao, vì sao đắc tội với Vũ La? Hiện tại hỏng bét, cơ hội ngàn năm một thuở được tới gần phù sư đã bị mình lãng phí...
Trong lòng lão xoay chuyển muôn ngàn ý nghĩ, nhưng ngoài mặt không lộ ra vẻ gì khác lạ, liếc nhìn Vũ La thầm nhủ: “Rốt cục Vũ La vẫn còn trẻ, mình đã có một đống tuổi trên đầu, lại là tiền bối. Nếu mình có thể kết giao với hắn, hắn nể mặt mình, cũng không phải là không cứu chữa được mối quan hệ giữa hai bên...”
Chẳng qua là đường đường Thư Bộ Đại nhân như lão lại đi giao hảo với một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, quả thật cũng khó...
Vũ La đang tức giận trong lòng, sau khi thu lấy đạo Mệnh Tủy kia không nói nửa lời, xoay người rời đi, Lưu Khê Tả nghiến răng một cái, còn do dự gì nữa, nếu bỏ qua cơ hội, e rằng mình sẽ sống uổng cả một đời này.
Tu luyện cảnh giới càng cao, lượng tài nguyên cần có cũng càng khổng lồ, Lưu Khê Tả không xuất thân từ môn phái lớn, lại không có chỗ dựa, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình. Với chức vị hiện tại của lão, ích lợi mà lão kiếm được cũng chỉ đủ cho lão tới cảnh giới hiện tại. Nếu không bò lên được, rất có thể lão sẽ vĩnh viễn giậm chân ở cảnh giới này.
Vẻ mặt già nua của Lưu Khê Tả lúc này trở nên hết sức khó coi, cười giả lả đuổi theo, hỏi ý Vũ La vô cùng khách sáo:
- Ha ha, Vũ ca nhi, kế tiếp chúng ta phải đi hướng nào vậy?
Dù lão đã quyết định lấy lòng Vũ La, nhưng vì từ trước tới nay chưa làm qua chuyện như vậy, cho nên nụ cười trên mặt không được tự nhiên, giọng nói cũng cứng ngắc sượng sùng. Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả lão cũng không nhịn được phải Đỏ mặt.
Vũ La nhìn lão với vẻ kỳ quái, khiến cho Lưu Khê Tả càng thêm lúng túng, nhưng nhớ tới tiền đồ của mình, chỉ đành gắng gượng cười giả lả.
Vũ La bèn chỉ đại một hướng:
- Đi qua bên kia.
- Ồ, được, được...
Lưu Khê Tả vội vàng lấy lá thuẫn của mình ra, vừa định đi tới đó, chợt như nhớ lại chuyện gì, vội vàng ngừng lại, cung kính đưa tay mời Vũ La:
- Vũ ca nhi, mời ngài lên trước.
Nếu là loại người giỏi về nịnh nọt, e rằng lúc này đã xin lỗi rối rít, nói cái gì pháp bảo này quá đơn sơ, không được thoải mái, không thích hợp với thân phận cao quý của Vũ ca nhi. Sau khi trở về ta sẽ luyện chế một pháp bảo xe ngựa cho ngài, nhờ đó nâng cao quan hệ thêm một bước, còn có ngày hội ngộ về sau.
Bất quá dù sao Lưu Khê Tả chưa từng làm chuyện này, có thể làm được như vậy đã là không dễ.
Tiền kiếp Vũ La gặp không biết bao nhiêu kẻ lấy lòng nịnh bợ, những trò mà Lưu Khê Tả làm chỉ là trò trẻ mà thôi. Hắn thản nhiên lên thuẫn, Lưu Khê Tả mới theo sau.
Lưu Khê Tả điều khiển pháp bảo lăng không bay đi, hai người đã vào Nhược Lô Ngục được một canh giờ, hiện tại phải cố gắng tranh thủ.
Lưu Khê Tả thực lực siêu quần, tốc độ cực nhanh. Phi hành chỉ trong thoáng chốc, chỉ thấy phía trước một mảng cát vàng dâng lên, có một đám hung thú sát khí đang chạy nhảy.
Suýt nữa Lưu Khê Tả đã tự tiện hành động, may mà lão sực nhớ ra, vội vàng hỏi một câu xin chỉ thị:
- Vũ ca nhi, ngài xem...
- Không cần để ý chúng, trong đám hung thú sát khí này không có Mệnh Tủy.
Vũ La cảm ứng một chút, sau đó giơ tay chỉ:
- Bên kia...
Lưu Khê Tả nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy xa xa có một ít hung thú sát khí đang chơi đùa xung quanh một cồn cát.
Bầy hung thú sát khí này bất quá chỉ có mấy chục con, mà bầy hung thú sát khí bên kia có tới hơn trăm. Nếu tính theo tỷ lệ, đằng nào cũng phải giết sạch bầy nhiều trước, sau đó sẽ giết tiếp tới bầy ít hơn.
Lưu Khê Tả còn hơi do dự, Vũ La đã không nhịn được giục giã:
- Mau qua đó đi thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian lắm.
Lưu Khê Tả đấu tranh trong lòng một trận, rốt cục nghiến răng một cái thay đổi phương hướng, xông về phía bầy hung thú sát khí ít hơn. Lá thuẫn khổng lồ của lão vẽ ra một vệt dài màu xanh nhạt giữa không trung, chỉ trong nháy mắt đã bay tới phía trước cồn cát mà bầy hung thú sát khí đang nô giỡn.
Lưu Khê Tả gầm lên giận dữ, lôi quang lóe lên đầy trời, thân hình cao lớn của lão lăng không bổ xuống, phi kiếm trong tay hóa thành một vòng sáng màu vàng, chém giết kịch liệt, chỉ trong thoáng chốc, mười mấy hung thú sát khí đã bị lão giết chết, hóa thành hư vô.
Cảnh giới Vũ La còn thấp, động tác chậm hơn lão, lúc này hắn mới nhảy xuống khỏi lá thuẫn, chạy thẳng về phía một con hung thú sát khí, Còn cách xa vài trượng hắn đã bay vọt lên không, vung quyền lăng không đấm ra, Kỳ Lân Tý phát ra tiếng rống giận của Thần Thú, một luồng lửa màu Đỏ sẫm chui vào trong cơ thể hung thú sát khí kia, sau đó ầm ầm nổ tung, giữa ánh lửa Đỏ rợp trời, một đốm lửa nhỏ màu xanh sẫm vô cùng nổi bật bay ra.
Vũ La thu đạo Mệnh Tủy kia, quay sang quở trách Lưu Khê Tả một trận:
- Lão nôn nóng như vậy làm gì chứ, giết những hung thú sát khí vô dụng ấy làm chi? Chỉ có trong cơ thể con này mới có Mệnh Tủy.
Lần này Lưu Khê Tả bỏ qua bầy hung thú sát khí nhiều kia, vốn đang có chút không yên lòng, lại không ngờ rằng Vũ La xuất ra một quyền giết chết con hung thú sát khí kia, quả nhiên trong cơ thể của nó có một đạo Mệnh Tủy.
Nếu nói Vũ La may mắn tới mức như vậy, Lưu Khê Tả cũng không tin, lão không nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là Vũ La có thể cảm ứng được Mệnh Tủy ở chỗ nào.
Lão giật mình nhìn Vũ La, lần trước chỉ là vuốt mông ngựa, chỉ có lần này thật sự bội phục, bèn giơ ngón tay cái lên:
- Vũ ca nhi, thần kỳ thật...
Mặc dù vừa bị Vũ La mắng cho một trận, nhưng lúc này lão không hề để ý, nhìn Vũ La với vẻ kính phục vô cùng.
Vũ La khoát tay:
- Đi nhanh đi thôi, còn thiếu một đạo Mệnh Tủy nữa, phải xem chúng ta có may mắn hay không. Chúng ta đã thu hoạch được ba đạo Mệnh Tủy liên tiếp xung quanh đây, chỉ sợ lần này phải chạy xa một chút, không biết có Đủ thời gian hay không.
Hắn vừa nói như thế, Lưu Khê Tả vội vàng gật đầu:
- Vũ ca nhi nói rất đúng, chúng ta đi mau.
Lão vẫn cung kính như trước, mời Vũ La lên thuẫn, lão mới lên sau, bộ dạng chẳng khác nào xa phu của Vũ La. Lần này quả nhiên không ra ngoài dự liệu của Vũ La, hai người bay aần nửa canh giờ vẫn chưa phát hiện ra đạo Mệnh Tủy thứ tư. Dọc đường cũng gặp được vài bầy hung thú sát khí, nhưng Vũ La không thèm nhìn tới, chỉ nói một câu:
- Đừng lãng phí thời gian.
Lưu Khê Tả lập tức không chút do dự vọt tới.
Dưới sự chỉ dẫn của Vũ La, Lưu Khê Tả tránh khỏi hướng hung thú đại chiến lần trước, đi sang một hướng khác tìm kiếm. Rốt cục vào lúc Tị Sát châu của hai người tiêu hao gần như không còn, thình lình phát hiện ra một hung thú sát khí thân chứa Mệnh Tủy, Vũ La vừa chỉ, Lưu Khê Tả không cần nói nhiều lập tức xông lên giết chết, thu được Mệnh Tủy. Lúc này Tị Sát châu của cả hai người gần như vỡ nát, Lưu Khê Tả gầm lên giận dữ, vận hết lực lượng toàn thân kháng cự khí hung sát đáng sợ trong Ma Lạc Uyên, điều khiển pháp bảo liều mạng phi độn.
Đến khi hai người ra khỏi cồng chào khổng lồ, Vũ La bình yên vô sự, nhưng Lưu Khê Tả mệt tới nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, linh đan, ngọc túy trên người cũng đã hao hết bảy, tám phần.
Sau khi ra cửa, Vũ La ném cho lão một bình linh đan, Lưu Khê Tả vội vàng tạ ơn, sau khi uống vào lập tức ngồi xuống tại chỗ điều tức, Sau khi lão khôi phục lại được một chút, bèn đứng dậy cùng Vũ La ra ngoài.
Trong Vọng Sơn các, mười mấy tên tu sĩ đi tới đi lui, nhấp nhổm không yên như kiến bò trong chảo nóng. Nếu Lưu Khê Tả chết trong Ma Lạc Uyên, trách nhiệm của bọn họ lại càng nặng nề hơn nữa.
Diệp Niệm Am cùng Ma Tử Câm có vẻ nôn nóng, nhưng chủ yếu hai người lo lắng cho Vũ La.
Một tên tu sĩ rốt cục không nhịn được, đi tới kéo Diệp Niệm Am:
- Diệp Đại nhân, hay là chúng ta vào xem một chút?
Diệp Niệm Am buông tiếng thở dài:
- Vào ư, chúng ta không có Tị Sát châu, có thể chịu được trong bao lâu?
Tên tu sĩ kia cũng chỉ có tâm lý cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, bị Diệp Niệm Am nói như vậy, cũng biết mình quá nóng nảy, chỉ đành lắc đầu thở dài, ngồi trở về chỗ cũ, Y ngồi chưa được bao lâu đã nhấp nhổm đứng dậy, đi tới đi lui.
Nhưng đúng lúc này, ổ khóa hình thuyền kia lại mở ra âm thầm lặng lẽ, đám tu sĩ tinh mắt lập tức mừng rỡ:
- Lưu Đại nhân ra rồi.
Quả nhiên phiến cửa nhỏ kia bị đẩy ra, Lưu Khê Tả vẻ mặt mỏi mệt đi ra.
Sau đó, Vũ La cũng đi ra.
Thấy Lưu Khê Tả đi trước, Vũ La đi sau, nhất thời có không ít tu sĩ lộ vẻ không hài lòng. Tên tu sĩ vừa mới tỏ vẻ nôn nóng không nhịn được, tiến lên một bước nắm lấy cổ áo Vũ La:
- Vũ La, ngươi không biết quy củ hay sao, vì sao lại để Lưu Đại nhân mở đường cho ngươi như vậy?
Lưu Khê Tả đi trước, Vũ La đi sau, như vậy không đúng quy củ. Thông thường mà nói, nhân vật trọng yếu tự nhiên là đi ở phía sau, phía trước có nhân vật nhỏ mở đường, nếu có xảy ra chuyện gì khó xử, có nguy hiểm bất ngờ nào, tự nhiên cũng do kẻ mở đường xử lý.
Lưu Khê Tả đường đường là Thư Bộ Thẩm Phán Đình, thân phận tôn quý hơn Vũ La, nhưng khi hai người ra khỏi Ma Lạc Uyên, lại là Lưu Khê Tả đi trước, Vũ La đi sau.
Thế nhưng lão hoàn toàn không hay biết, bỏ mặc Vũ La nhanh chóng xông tới giết đàn hung thú sát khí, hành động nhanh như điện chớp, sợ Vũ La đoạt mất công lao, lão không ngờ mình đã nhường công lao lại cho Vũ La.
Trong lòng Lưu Khê Tả lúc này buồn bực vô cùng:
- Đây... Đây...
Rốt cục lão không nói được tròn câu, tức tối vung tay lên, buồn bã nói:
- Tìm được một đạo, vẫn còn thiếu ba đạo nữa, mau lên một chút.
Lưu Khê Tả thầm thóa mạ trong lòng, tiểu tử này cũng thật là may mắn, cũng là mình quá xui xẻo. Nếu khi nãy cẩn thận một chút, chú ý xem dưới cát có hung thú sát khí hay không, đã không để cho Vũ La chiếm lấy công đầu.
Hai người lại bay về phía trước rất nhanh, Vũ La cảm nhận xung quanh, đã nửa canh giờ trôi qua vẫn chưa có thu hoạch gì.
Bỗng nhiên có một cảm giác xẹt qua thức hải, phiêu hốt không chừng, khiến cho Vũ La khó lòng nắm bắt. Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp Mệnh Tủy có tốc độ nhanh như vậy, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, Vũ La chợt hiểu, trên không có một hung thú sát khí giống như chim ưng, sải cánh rộng chừng năm trượng đang bay lượn.
Trong Ma Lạc Uyên có rất ít hung thú sát khí loài chim, chuyện này cũng vì trong Ma Lạc Uyên thường hay xảy ra bão cát, hung thú sát khí loài chim khó lòng tránh khỏi bị bão cát tiêu diệt.
Cùng lúc Vũ La phát hiện ra chim ưng, Lưu Khê Tả cũng thấy chếch về phía trước có một bầy hung thú sát khí đang tung hoành ngang dọc, Đây là bầy hung thú sát khí lớn nhất mà bọn họ phát hiện được kể từ sau khi tiến vào trong Ma Lạc Uyên, có tới hơn trăm con, Cát vàng xung quanh bị bọn chúng chạy loạn hất tung lên, tạo thành một đường thẳng màu vàng giữa biển cát mênh mông vô tận.
Lưu Khê Tả không nói nhiều lời vừa định xông tới, chợt nghe Vũ La quát lớn:
- Quay về, giết chim ưng kia!
Lưu Khê Tả hừ lạnh một tiếng, chân vẫn không ngừng chạy thẳng tới chỗ bầy hung thú sát khí kia, nói lớn:
- Kể từ khi phát hiện ra Ma Lạc Uyên cho tới nay, chưa từng có người nào săn được Mệnh Tủy trên thân hung thú sát khí loài chim, ngươi đừng mơ giữa ban ngày nữa.
Lão không thèm đếm xỉa tới Vũ La, nhanh chóng đuổi theo bầy hung thú sát khí kia.
Vũ La giận tím mặt, lại không thời gian tranh luận với lão, chim ưng kia có lẽ đã linh cảm được chuyện gì, vừa định tung cánh bay đi nơi khác, Vũ La nôn nóng không lo nghĩ được nhiều, quát to một tiếng lập tức phát động Kỳ Lân Tý. Mười ba đạo linh phù sát khí bay lên, tạo thành phù trận bí truyền Sơn Hải Tọa. Từng tia chớp màu đen bắn ra loạn xạ giữa không trung trông như một cái lưới lớn, tạm thời vây khốn chim ưng.
Thần Điểu Đồng Hoàn cũng hóa thành một con Thần Hỏa Phượng Hoàng bay lên không, chém giết chim ưng.
Chẳng qua Vũ La vẫn không thể phi hành, mặc dù có linh phù, pháp bảo nơi tay, lần nào cũng đúng lúc cuối cùng, chim ưng kia nhờ phi hành nhanh nhẹn nên kịp thời tránh thoát.
Khoảng cách giữa Vũ La và Lưu Khê Tả cũng không quá xa, có thể nhìn thấy lẫn nhau. Lúc này Lưu Khê Tả đã giết chết hơn nửa bầy hung thú sát khí, kiếm quang vẫn sáng ngời như trước, quả nhiên là đại tu sĩ cảnh giới Đạo cảnh Dưỡng Nguyên, linh nguyên thâm hậu.
Mà Lưu Khê Tả cơ hồ không thèm nhìn sang phía Vũ La, hiển nhiên lão không cho rằng trong cơ thể chim ưng kia có thể sinh ra Mệnh Tủy.
Cũng không lâu sau, số hung thú sát khí còn lại đã bị Lưu Khê Tả giết hết, nhưng lão vẫn không thu hoạch được đạo Mệnh Tủy nào, Lưu Khê Tả tiếc nuối trong lòng, có cảm giác vô cùng ảo não quay trở lại. Lão vừa đi được nửa đường, rốt cục Vũ La nắm được một cơ hội, Thần Hỏa Phượng Hoàng phun ra thần hỏa liên miên bất tuyệt, tám chiếc khoen sất thay phiên nhau giáng xuống, rốt cục dồn chim ưng kia tới một chỗ, Phù trận Sơn Hải Tọa thình lình phát động, một ngôi bảo tọa to trăm trượng ngưng kết thành hình, từ trên cao nện xuống, chim ưng kia chỉ kịp kêu thảm một tiếng, lập tức tan thành mây khói.
Chim ưng vừa tan biến, một đốm lửa màu xanh sẫm chậm rãi bay ra, Vũ La điều khiển Thần Hỏa Phượng Hoàng bao bọc lấy đạo Mệnh Tủy kia, từ từ hạ xuống.
Lưu Khê Tả ghen tị tới nỗi ánh mắt trợn tròn, Làm sao có thể như vậy được? Trong Ma Lạc Uyên chưa từng nghe nói hung thú sát khí loài chim có thể sinh ra Mệnh Tủy. Lúc trước cũng có người từng sinh lòng nghi hoặc, cổ động phong trào săn giết hung thú sát khí loài chim, nhưng chém giết mấy trăm con cũng không tìm được một đạo Mệnh Tủy nào. Thế nhưng tới lượt Vũ La, chỉ giết một con chim ưng đã tìm được một đạo Mệnh Tủy.
Đến lúc này Lưu Khê Tả cũng hiểu được, Vũ La có thể tìm được Mệnh Tủy chắc chắn không phải nhờ vào may mắn đơn thuần, Nhất định là hắn có công pháp gì đặc biệt, mới có thể xác định chính xác hung thú sát khí nào sinh ra Mệnh Tủy.
Lưu Khê Tả hiểu rất rõ ràng công pháp đặc biệt này có thể mang lại ích lợi thế nào cho Vũ La, lòng khinh thường Vũ La của lão trước kia hiện tại đã hoàn toàn tan thành mây khói, Cho dù là phù sư trên cao chót vót cũng cần tới Mệnh Tủy, lão cùng Vũ La tiến vào Ma Lạc Uyên chưa tới một canh giờ, Vũ La đã tìm được hai đạo Mệnh Tủy một cách chính xác vô cùng, dễ dàng phá vỡ ma chú ‘không ai có thể rời khỏi Ma Lạc Uyên mà lấy được hai đạo Mệnh Tủy’.
Lưu Khê Tả xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ trong lòng, cảnh giới của lão không thấp, đã đạt tới Đạo cảnh Dưỡng Nguyên, hơn nữa còn là Dưỡng Nguyên đỉnh phong, sắp sửa đột phá.
Nhưng ở Thẩm Phán Đình, không phải nói thăng tiến chức vị là có thể nhanh như vậy được, yếu tố quan trọng nhất chính là chiến lực, ở Thẩm Phán Đình, tuy rằng chức vị của lão cao hơn những thần bộ như Cốc Mục Thanh rất nhiều, nhưng lại không được coi trọng bằng bọn Cốc Mục Thanh, cũng là vì chiến lực của bọn Cốc Mục Thanh còn cao hơn lão.
Dù sao Thẩm Phán Đình cũng là cơ quan bạo lực, nếu không có chiến lực hùng mạnh làm hậu thuẫn, hết thảy sẽ trở thành vô căn cứ.
Diệp Trọng Lạc làm nên nhiều cống hiến như vậy cho Cửu Đại Thiên Môn, nhưng vì sao lại muốn rút lui? Chính là vì thân thể lão không ổn, chiến lực không còn sung mãn.
Bản thân chiến lực của Lưu Khê Tả không thể thăng tiến, nguyên nhân quan trọng nhất là vì lão không bợ đỡ được phù sư. Không có phù sư nên không có linh phù, mà uy lực của linh phù hơn xa pháp bảo, hơn nữa còn có thể thăng cấp không ngừng.
Về phần Thiên Mệnh Thần Phù, Lưu Khê Tả hoàn toàn không dám mơ tới.
Vũ La có thể tìm được Mệnh Tủy hết sức dễ dàng, còn là ân nhân cứu mạng của Ma Tử Câm, thiết lập giao hào với vị phù sư Đại nhân sư phụ của Ma Tử Câm, tương lai sẽ hết sức rõ ràng.
Lúc này trong lòng Lưu Khê Tả thầm hối hận vô cùng, không hiểu vì sao mình lại ngu xuân như vậy, Nhược Lô Ngục rộng rãi bao la, đắc tội với ai cũng không sao, vì sao đắc tội với Vũ La? Hiện tại hỏng bét, cơ hội ngàn năm một thuở được tới gần phù sư đã bị mình lãng phí...
Trong lòng lão xoay chuyển muôn ngàn ý nghĩ, nhưng ngoài mặt không lộ ra vẻ gì khác lạ, liếc nhìn Vũ La thầm nhủ: “Rốt cục Vũ La vẫn còn trẻ, mình đã có một đống tuổi trên đầu, lại là tiền bối. Nếu mình có thể kết giao với hắn, hắn nể mặt mình, cũng không phải là không cứu chữa được mối quan hệ giữa hai bên...”
Chẳng qua là đường đường Thư Bộ Đại nhân như lão lại đi giao hảo với một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, quả thật cũng khó...
Vũ La đang tức giận trong lòng, sau khi thu lấy đạo Mệnh Tủy kia không nói nửa lời, xoay người rời đi, Lưu Khê Tả nghiến răng một cái, còn do dự gì nữa, nếu bỏ qua cơ hội, e rằng mình sẽ sống uổng cả một đời này.
Tu luyện cảnh giới càng cao, lượng tài nguyên cần có cũng càng khổng lồ, Lưu Khê Tả không xuất thân từ môn phái lớn, lại không có chỗ dựa, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình. Với chức vị hiện tại của lão, ích lợi mà lão kiếm được cũng chỉ đủ cho lão tới cảnh giới hiện tại. Nếu không bò lên được, rất có thể lão sẽ vĩnh viễn giậm chân ở cảnh giới này.
Vẻ mặt già nua của Lưu Khê Tả lúc này trở nên hết sức khó coi, cười giả lả đuổi theo, hỏi ý Vũ La vô cùng khách sáo:
- Ha ha, Vũ ca nhi, kế tiếp chúng ta phải đi hướng nào vậy?
Dù lão đã quyết định lấy lòng Vũ La, nhưng vì từ trước tới nay chưa làm qua chuyện như vậy, cho nên nụ cười trên mặt không được tự nhiên, giọng nói cũng cứng ngắc sượng sùng. Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả lão cũng không nhịn được phải Đỏ mặt.
Vũ La nhìn lão với vẻ kỳ quái, khiến cho Lưu Khê Tả càng thêm lúng túng, nhưng nhớ tới tiền đồ của mình, chỉ đành gắng gượng cười giả lả.
Vũ La bèn chỉ đại một hướng:
- Đi qua bên kia.
- Ồ, được, được...
Lưu Khê Tả vội vàng lấy lá thuẫn của mình ra, vừa định đi tới đó, chợt như nhớ lại chuyện gì, vội vàng ngừng lại, cung kính đưa tay mời Vũ La:
- Vũ ca nhi, mời ngài lên trước.
Nếu là loại người giỏi về nịnh nọt, e rằng lúc này đã xin lỗi rối rít, nói cái gì pháp bảo này quá đơn sơ, không được thoải mái, không thích hợp với thân phận cao quý của Vũ ca nhi. Sau khi trở về ta sẽ luyện chế một pháp bảo xe ngựa cho ngài, nhờ đó nâng cao quan hệ thêm một bước, còn có ngày hội ngộ về sau.
Bất quá dù sao Lưu Khê Tả chưa từng làm chuyện này, có thể làm được như vậy đã là không dễ.
Tiền kiếp Vũ La gặp không biết bao nhiêu kẻ lấy lòng nịnh bợ, những trò mà Lưu Khê Tả làm chỉ là trò trẻ mà thôi. Hắn thản nhiên lên thuẫn, Lưu Khê Tả mới theo sau.
Lưu Khê Tả điều khiển pháp bảo lăng không bay đi, hai người đã vào Nhược Lô Ngục được một canh giờ, hiện tại phải cố gắng tranh thủ.
Lưu Khê Tả thực lực siêu quần, tốc độ cực nhanh. Phi hành chỉ trong thoáng chốc, chỉ thấy phía trước một mảng cát vàng dâng lên, có một đám hung thú sát khí đang chạy nhảy.
Suýt nữa Lưu Khê Tả đã tự tiện hành động, may mà lão sực nhớ ra, vội vàng hỏi một câu xin chỉ thị:
- Vũ ca nhi, ngài xem...
- Không cần để ý chúng, trong đám hung thú sát khí này không có Mệnh Tủy.
Vũ La cảm ứng một chút, sau đó giơ tay chỉ:
- Bên kia...
Lưu Khê Tả nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy xa xa có một ít hung thú sát khí đang chơi đùa xung quanh một cồn cát.
Bầy hung thú sát khí này bất quá chỉ có mấy chục con, mà bầy hung thú sát khí bên kia có tới hơn trăm. Nếu tính theo tỷ lệ, đằng nào cũng phải giết sạch bầy nhiều trước, sau đó sẽ giết tiếp tới bầy ít hơn.
Lưu Khê Tả còn hơi do dự, Vũ La đã không nhịn được giục giã:
- Mau qua đó đi thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian lắm.
Lưu Khê Tả đấu tranh trong lòng một trận, rốt cục nghiến răng một cái thay đổi phương hướng, xông về phía bầy hung thú sát khí ít hơn. Lá thuẫn khổng lồ của lão vẽ ra một vệt dài màu xanh nhạt giữa không trung, chỉ trong nháy mắt đã bay tới phía trước cồn cát mà bầy hung thú sát khí đang nô giỡn.
Lưu Khê Tả gầm lên giận dữ, lôi quang lóe lên đầy trời, thân hình cao lớn của lão lăng không bổ xuống, phi kiếm trong tay hóa thành một vòng sáng màu vàng, chém giết kịch liệt, chỉ trong thoáng chốc, mười mấy hung thú sát khí đã bị lão giết chết, hóa thành hư vô.
Cảnh giới Vũ La còn thấp, động tác chậm hơn lão, lúc này hắn mới nhảy xuống khỏi lá thuẫn, chạy thẳng về phía một con hung thú sát khí, Còn cách xa vài trượng hắn đã bay vọt lên không, vung quyền lăng không đấm ra, Kỳ Lân Tý phát ra tiếng rống giận của Thần Thú, một luồng lửa màu Đỏ sẫm chui vào trong cơ thể hung thú sát khí kia, sau đó ầm ầm nổ tung, giữa ánh lửa Đỏ rợp trời, một đốm lửa nhỏ màu xanh sẫm vô cùng nổi bật bay ra.
Vũ La thu đạo Mệnh Tủy kia, quay sang quở trách Lưu Khê Tả một trận:
- Lão nôn nóng như vậy làm gì chứ, giết những hung thú sát khí vô dụng ấy làm chi? Chỉ có trong cơ thể con này mới có Mệnh Tủy.
Lần này Lưu Khê Tả bỏ qua bầy hung thú sát khí nhiều kia, vốn đang có chút không yên lòng, lại không ngờ rằng Vũ La xuất ra một quyền giết chết con hung thú sát khí kia, quả nhiên trong cơ thể của nó có một đạo Mệnh Tủy.
Nếu nói Vũ La may mắn tới mức như vậy, Lưu Khê Tả cũng không tin, lão không nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là Vũ La có thể cảm ứng được Mệnh Tủy ở chỗ nào.
Lão giật mình nhìn Vũ La, lần trước chỉ là vuốt mông ngựa, chỉ có lần này thật sự bội phục, bèn giơ ngón tay cái lên:
- Vũ ca nhi, thần kỳ thật...
Mặc dù vừa bị Vũ La mắng cho một trận, nhưng lúc này lão không hề để ý, nhìn Vũ La với vẻ kính phục vô cùng.
Vũ La khoát tay:
- Đi nhanh đi thôi, còn thiếu một đạo Mệnh Tủy nữa, phải xem chúng ta có may mắn hay không. Chúng ta đã thu hoạch được ba đạo Mệnh Tủy liên tiếp xung quanh đây, chỉ sợ lần này phải chạy xa một chút, không biết có Đủ thời gian hay không.
Hắn vừa nói như thế, Lưu Khê Tả vội vàng gật đầu:
- Vũ ca nhi nói rất đúng, chúng ta đi mau.
Lão vẫn cung kính như trước, mời Vũ La lên thuẫn, lão mới lên sau, bộ dạng chẳng khác nào xa phu của Vũ La. Lần này quả nhiên không ra ngoài dự liệu của Vũ La, hai người bay aần nửa canh giờ vẫn chưa phát hiện ra đạo Mệnh Tủy thứ tư. Dọc đường cũng gặp được vài bầy hung thú sát khí, nhưng Vũ La không thèm nhìn tới, chỉ nói một câu:
- Đừng lãng phí thời gian.
Lưu Khê Tả lập tức không chút do dự vọt tới.
Dưới sự chỉ dẫn của Vũ La, Lưu Khê Tả tránh khỏi hướng hung thú đại chiến lần trước, đi sang một hướng khác tìm kiếm. Rốt cục vào lúc Tị Sát châu của hai người tiêu hao gần như không còn, thình lình phát hiện ra một hung thú sát khí thân chứa Mệnh Tủy, Vũ La vừa chỉ, Lưu Khê Tả không cần nói nhiều lập tức xông lên giết chết, thu được Mệnh Tủy. Lúc này Tị Sát châu của cả hai người gần như vỡ nát, Lưu Khê Tả gầm lên giận dữ, vận hết lực lượng toàn thân kháng cự khí hung sát đáng sợ trong Ma Lạc Uyên, điều khiển pháp bảo liều mạng phi độn.
Đến khi hai người ra khỏi cồng chào khổng lồ, Vũ La bình yên vô sự, nhưng Lưu Khê Tả mệt tới nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, linh đan, ngọc túy trên người cũng đã hao hết bảy, tám phần.
Sau khi ra cửa, Vũ La ném cho lão một bình linh đan, Lưu Khê Tả vội vàng tạ ơn, sau khi uống vào lập tức ngồi xuống tại chỗ điều tức, Sau khi lão khôi phục lại được một chút, bèn đứng dậy cùng Vũ La ra ngoài.
Trong Vọng Sơn các, mười mấy tên tu sĩ đi tới đi lui, nhấp nhổm không yên như kiến bò trong chảo nóng. Nếu Lưu Khê Tả chết trong Ma Lạc Uyên, trách nhiệm của bọn họ lại càng nặng nề hơn nữa.
Diệp Niệm Am cùng Ma Tử Câm có vẻ nôn nóng, nhưng chủ yếu hai người lo lắng cho Vũ La.
Một tên tu sĩ rốt cục không nhịn được, đi tới kéo Diệp Niệm Am:
- Diệp Đại nhân, hay là chúng ta vào xem một chút?
Diệp Niệm Am buông tiếng thở dài:
- Vào ư, chúng ta không có Tị Sát châu, có thể chịu được trong bao lâu?
Tên tu sĩ kia cũng chỉ có tâm lý cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, bị Diệp Niệm Am nói như vậy, cũng biết mình quá nóng nảy, chỉ đành lắc đầu thở dài, ngồi trở về chỗ cũ, Y ngồi chưa được bao lâu đã nhấp nhổm đứng dậy, đi tới đi lui.
Nhưng đúng lúc này, ổ khóa hình thuyền kia lại mở ra âm thầm lặng lẽ, đám tu sĩ tinh mắt lập tức mừng rỡ:
- Lưu Đại nhân ra rồi.
Quả nhiên phiến cửa nhỏ kia bị đẩy ra, Lưu Khê Tả vẻ mặt mỏi mệt đi ra.
Sau đó, Vũ La cũng đi ra.
Thấy Lưu Khê Tả đi trước, Vũ La đi sau, nhất thời có không ít tu sĩ lộ vẻ không hài lòng. Tên tu sĩ vừa mới tỏ vẻ nôn nóng không nhịn được, tiến lên một bước nắm lấy cổ áo Vũ La:
- Vũ La, ngươi không biết quy củ hay sao, vì sao lại để Lưu Đại nhân mở đường cho ngươi như vậy?
Lưu Khê Tả đi trước, Vũ La đi sau, như vậy không đúng quy củ. Thông thường mà nói, nhân vật trọng yếu tự nhiên là đi ở phía sau, phía trước có nhân vật nhỏ mở đường, nếu có xảy ra chuyện gì khó xử, có nguy hiểm bất ngờ nào, tự nhiên cũng do kẻ mở đường xử lý.
Lưu Khê Tả đường đường là Thư Bộ Thẩm Phán Đình, thân phận tôn quý hơn Vũ La, nhưng khi hai người ra khỏi Ma Lạc Uyên, lại là Lưu Khê Tả đi trước, Vũ La đi sau.
Bình luận facebook