Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
[hide]
Không giống như Vũ La, cả Hoang Vân thành to như vậy, ngoại trừ hắn và Tống Kiếm Mi ra, chỉ còn vài người hầu lớn tuổi,
Quỷ Lệ Danh thích được người tiền hô hậu ủng, Vũ La lại thích thanh tịnh.
Thập Nhị Ma Ưng Vệ được phái ra, có thể thấy rằng lần này Quỷ Lệ Danh cũng đã thật sự nổi giận. Lần này phe Chính đạo đại bại mà về, vô cùng mất mặt, thế nhưng nếu nhìn từ góc độ của Quỷ Lệ Danh, lần này phe Chính đạo không xuất động một vị Chưởng môn nào, cũng dám đánh tới Ma Diễm cốc của y. Thậm chí còn làm cho y không thể không vận dụng tới thủ đoạn giữ mạng cuối cùng. Đối với tân Nam Hoang Đế Quân, đây là một chuyện vô cùng mất mặt.
Mười hai người này vừa xuất hiện, lập tức nhanh chóng chiếm lấy mỗi người một phương vị, lấy sau lưng ra mười hai chiếc sương đồng, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, lập tức có một màng ma quang rơi xuống, bao trùm khắp cả ngọn núi.
Vũ La vẫn hết sức vững vàng, lên tiếng hỏi:
- Là ai bảo các ngươi tới?
Lão Đại của Thập Nhị Ma Ưng Vệ đáp với giọng lạnh như băng:
- Đằng nào các ngươi cũng chết chắc rồi, biết hay không đâu có gì khác biệt.
Chợt hắn vung tay lên, Thập Nhị Ma ưng Vệ đều rút ra một thanh ma đao toàn thân đen nhánh, dài một trượng hai. Sau đó cả bọn đồng thanh rống to một tiếng, chém ra một đạo đao quang dài hàng chục trượng, chém xuống ngọn sơn phong.
Thác Bạt Thao Thiên vừa định động thủ, Vũ La đã ngăn y lại, sau đó vung tay, Kỳ Lân Tý gào thét bay ra, mười bốn đạo linh phù sát khí quay xung quanh, hình thành phù trận Sơn Hải Tọa.
Sơn Hải Tọa khổng lồ dâng lên, đứng sừng sững trên đỉnh đầu ba người Vũ La, an nhiên bất động.
Mười hai đạo đao quang sát khí trùng trùng gào thét chém tới, Bên trong đao quang ẩn chứa ma khí hùng mạnh, chính là hấp thu hủ khí trên xác chết lâu ngày dài tháng, dùng bí pháp tôi luyện mà thành, mỗi một đạo đao quang như vậy đều hết sức hung tàn, nặng nề vô kể.
Hầu như đao quang chém xuống Sơn Hải Tọa cùng một lúc, Sơn Hải Tọa khổng lồ chỉ hơi trầm xuống một chút, đã ngăn cản được tất cả đao quang.
- Ồ, thật ra cũng có chút đạo hạnh, Các huynh đệ, kết trận đối phó với địch.
Thập Nhị Ma Ưng Vệ mỗi tên đều bước theo cước bộ của riêng mình, giữa không trung nhanh chóng thay đổi phương vị, kết thành một trận pháp cổ xưa.
Xa xa, Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp ẩn thân trong tối cảm thấy mừng thầm. Chuyện giết chết Vũ La khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái trong lòng, bọn chúng đâu dễ bỏ qua cảnh tượng hiếm có này.
Hai người đi theo đại đội nhân mã trở về, dọc đường tìm cớ chuồn đi, chạy vòng trở lại để rình xem tuồng hay.
- Lần này con rùa đen kia chết chắc rồi.
Mộc Dịch Trạc hung hăng siết chặt quyền, dường như Vũ La đang nằm trong tay y, chỉ cần siết chặt là có thể giết chết,
Bạch Thắng Kiếp cũng tỏ ra hưng phấn, ánh mắt lộ vẻ dâm tà, không ngừng quan sát thân hình yểu điệu của Diệp Thanh Quả:
- Đáng tiếc chỉ có một nữ nhân...
Mộc Dịch Trạc tỏ ra vô cùng lớn mật:
- Sợ gì chứ, chúng ta trở lại Đương Dương thành, tìm bắt Công chúa kia, nếm thử mùi vị của hoàng thân quốc thích, Sau đó đổ tất cả mọi chuyện cho phe Ma đạo, ai biết được là do chúng ta làm, ha ha...
Trong mắt Bạch Thắng Kiếp dâm quang đại thịnh, Y cũng thèm nhỏ dãi Chu Thanh Băng, huống chi nàng là nữ nhân của Thác Bạt Thao Thiên, có thể cưỡng ép nữ nhân của Thác Bạt Thao Thiên, nghĩ tới chuyện này làm y cảm thấy hưng phấn.
Vốn hai người nói với nhau rất khẽ, xung quanh không hề có dao động nguyên khí. Thế nhưng vừa dứt lời, thình lình Vũ La như cảm ứng được chuyện gì, nhìn về phía hai người, cất tiếng cười sang sảng:
- Ha ha ha, thì ra là các ngươi, chẳng trách những tên này có thể tới đây đúng lúc như vậy.
Thật ra Vũ La cũng cảm thấy giật mình, không phải vì hắn đối mặt với địch nhân hùng mạnh, mà vì cách hắn cảm ứng được sự tồn tại của Mộc Dịch Trạc: Là nhờ đạo phù văn Quang Mang Thái Dương.
Trong Nhược Lô Ngục, lúc Vũ La cùng Mộc Dịch Trạc xảy ra xung đột, hắn từng sử dụng phù văn Quang Mang Thái Dương đánh trúng Mộc Dịch Trạc. Từ đó về sau, hắn cứ cảm thấy giữa Mộc Dịch Trạc với mình dường như có mối liên hệ như có như không.
Vừa rồi Mộc Dịch Trạc nói những lời này, lẽ ra với khoảng cách xa như vậy, hai người Mộc Dịch Trạc đã bố trí phong ấn ẩn thân xung quanh mình, Vũ La không cảm ứng được mới phải, nhưng hắn lại cảm ứng được rất rõ ràng, phù văn Quang Mang Thái Dương rung động khiến cho hắn chú ý.
- Vì sao tiểu tử này lại phát hiện được chúng ta?
Bạch Thắng Kiếp có vẻ bất ngờ.
Tuy rằng Mộc Dịch Trạc cũng không ngờ tới, nhưng cũng không mấy quan tâm:
- Như vậy thì đã sao, cho dù hắn không phát hiện chúng ta, ta cũng sẽ ra ngoài, nói lời vĩnh biệt với hắn, hắc hắc, Để cho hai người bọn chúng biết rằng sau khi chúng chết đi, lão tử ta sẽ chăm sóc cho nữ nhân của chúng, bảo đảm cho nữ nhân của chúng hưởng thụ sung sướng chưa bao giờ được hưởng, hắc hắc...
Mộc Dịch Trạc thu lại phong ấn, sau đó ung dung bước ra.
Bạch Thắng Kiếp thoáng động trong lòng, nếu bắt sống Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên, phá thân trinh tiết của Chu Thanh Băng cùng Diệp Thanh Quả trước mặt hai người bọn họ, tùy ý chơi đùa, chẳng phải là khoái cảm càng tăng sao?
Tà niệm nổi dậy trong lòng, Bạch Thắng Kiếp bèn bước nhanh đuổi theo Mộc Dịch Trạc.
- Là chúng ta thì đã sao?
Mộc Dịch Trạc cười lạnh:
- Chết đến nơi còn không tự biết, thật là nực cười...
Vũ La gật gật đầu:
- Ngươi thật là hay quá, nói lời nào cũng trúng vào chỗ yếu...
Thác Bạt Thao Thiên đứng bật dậy, chộp ra một trảo, Vẫn Thiết Trọng Kiếm xuất hiện trong tay:
- La, chúng ta xông ra, bằng vào quan hệ giữa ngươi và Đồng trưởng lão, báo sự tình hai tên này cấu kết với phe Ma đạo cho Trưởng Lão hội, Để ta xem thử còn ai dám bao che các ngươi.
- Ha ha ha!
Mộc Dịch Trạc cười to:
- Hay thật, ngươi cho là các ngươi có thể đi được sao? Mười hai vị này chính là thân vệ bên cạnh Nam Hoang Đế Quân, bất cứ người nào cũng thừa sức thu thập các ngươi...
Y còn muốn diễu võ dương oai, khoác lác một phen, Vũ La đã tỏ ra không kiên nhẫn nói:
- Đừng nhiều lời vô nghĩa nữa, mấy ngày nay ta nghe giọng của ngươi đã cảm thấy rất bực mình. Cũng may sau hôm nay, giọng ngươi sẽ không bao giờ vang lên trên thế gian này nữa,
- Tiểu tử thối, không biết sống chết...
Mộc Dịch Trạc gầm lên một tiếng, còn muốn thóa mạ thêm vài câu, Vũ La không muốn nghe nữa, điểm ra không trung một cái, Sơn Hải Tọa chợt giải thể, mười bốn đạo linh phù sát khí tản ra, làm thành một vòng bảo vệ xung quanh Vũ La. Còn Quân Phù Kỳ Lân Tý thì chìm vào trong cơ thể Vũ La.
Hành động này khiến cho những người xung quanh lấy làm khó hiểu, Mộc Dịch Trạc còn đang định châm biếm vài câu, thình lình một cỗ sát khí hùng hậu tới mức không thể tưởng tượng, dường như bạo phát từ trên thân thể Vũ La, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Bùng...
Ma quang bao phủ xung quanh ngọn núi hầu như không có lực ngăn cản, chỉ vừa tiếp xúc đã bị chấn dập nát.
- Đây là thứ gì vậy...
Thập Nhị Ma Ưng Vệ kinh hô.
Hai mắt Mộc Dịch Trạc trở nên đỏ ngầu, lập tức dốc hết toàn lực quát lớn:
- Mọi người cùng tiến lên, tiểu tử này miệng hùm gan sứa, không có gì đáng sợ cả...
Nhưng y vừa định xông lên, chợt có một cỗ sát khí đáng sợ giống như một bàn tay ma từ trong Cửu U Ma Vực vươn ra, hung hăng chộp lấy cổ y. Bàn tay này đẩy mạnh một cái, Mộc Dịch Trạc lập tức lảo đảo bay ra xa ngoài vài chục trượng, đây chỉ là một đạo sát khí,
Lão Đại của Thập Nhị Ma Ưng Vệ thân trải trăm trận, đã ngửi được khí tức nguy hiểm, lập tức lớn tiếng quát:
- Lui mau...
Đáng tiếc đã không còn kịp nữa, trên không xuất hiện một đạo huyết quang chiếu rọi khắp thiên địa, Vùng núi vốn đã gần tối chỉ trong thoáng chốc ánh lên sắc đỏ tươi, từng ngọn sơn phong giống như vừa mới dâng lên từ trong biển máu. Sinh linh khắp núi cất tiếng kêu thê lương thảm thiết, đạo huyết quang kia đang không ngừng rút hết sinh lực trong cơ thể chúng, đau đớn vô cùng.
Bách Vạn Nhân Đồ, thiên hạ đệ nhất sát phù.
Mười bốn đạo linh phù sát khí kêu lên một tiếng vô cùng khoan khoái, bay lên không vây quanh Bách Vạn Nhân Đồ, phù trận Sơn Hải Tọa lại hình thành một lần nữa.
Trước đây Sơn Hải Tọa lấy Kỳ Lân Tý làm Quân Phù dài chừng trăm trượng, xung quanh bảo tọa điêu khắc đồ hình đủ các loại Thần Thú.
Hiện tại Sơn Hải Tọa lấy Bách Vạn Nhân Đồ làm Quân Phù khuếch trương to chừng ngàn trượng, giống như một ngọn núi bị người dùng lực lượng cực mạnh đánh bay lên không. Đây là vì bản thân mười bốn đạo linh phù sát khí đẳng cấp quá thấp, làm liên lụy tới uy lực của cả phù trận.
Bảo tọa này do từng đầu lâu dữ tợn tạo thành, tạo ra sát nghiệt đầy trời mới có thể tích lũy khí thế hung ác như vậy, bảo tọa toàn bằng đầu lâu này toát ra từng đạo sát khí màu xám, lãng đãng đầy trời, giống như ma nữ tóc trắng.
Một đạo sát khí màu xám nhìn qua vô cùng chậm chạp, nhưng không thể nào né tránh bò tới Mộc Dịch Trạc, ngay sau đó là Bạch Thắng Kiếp, kế đến là Thập Nhị Ma Ưng Vệ, không tên nào có thể trốn thoát.
Mộc Dịch Trạc không thể nào ngờ, Vũ La lại có sát khí kinh khủng tới mức như vậy. Y liều mạng phóng xuất tất cả pháp bảo ra ngoài, linh nguyên tuôn ra cuồn cuộn lại như đá chìm đáy biến, chỉ cần bị sát khí màu xám quét qua, lập tức tan thành mây khói, không để lại chút gì.
- Vũ La, ngươi dám giết ta ư? Người đứng sau lưng ta là Ma Cửu Long Đại nhân, còn có... Còn có Đồ Thiên Sơn trưởng lão của Trưởng Lão hội, Nếu ngươi giết ta, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Mộc Dịch Trạc điên cuồng kêu to, ra sức giãy dụa.
Vũ La vẫn ngồi yên trên Thái Sư ỷ, không thèm nhìn y, chỉ thoáng động niệm. Đạo sát khí màu xám kia thình lình siết chật, huyết nhục toàn thân Mộc Dịch Trạc nhanh chóng trở nên khô héo, tiếng thê lương kêu thảm thiết cũng bị ngất quãng, chỉ nghe phập một tiếng, lập tức Mộc Dịch Trạc tiêu tan trong một luồng khói nhẹ, hoàn toàn biến mất trên thế gian này.
Bách Vạn Nhân Đồ hết sức hung tàn, nguyên hồn Mộc Dịch Trạc hóa thành một tia bạch khí mờ nhạt, đang định bay đi, sát khí màu xanh lập tức lóe lên, nguyên hồn y lập tức trở thành vật đại bổ cho Bách Vạn Nhân Đồ, Mộc Dịch Trạc đã không còn tồn tại nữa, ngay cả cơ hội chuyển thế trùng sinh cũng không có.
Ầm ầm ầm... Một chuỗi tiếng nổ trầm đục vang lên, rất nhanh Thập Nhị Ma Ưng Vệ đã trở thành tế phẩm cho Bách Vạn Nhân Đồ, chỉ còn lại mình Bạch Thắng Kiếp, lúc này y vô cùng hoảng sợ, vội vàng kêu to:
- Vũ La... Vũ La đừng giết ta, ta là một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, đừng giết ta, trăm ngàn lần đừng giết ta, Muốn ta làm gì cũng được, sau này ta sẽ đi theo ngươi, ngươi muốn ta làm gì ta cũng làm, ta van ngươi...
Bảo tọa khô lâu hung ác treo cao, tựa hồ biểu thị rằng, muốn bước lên vương tọa, chính là một hành trình đầy giết chóc.
Từ đầu chí cuối Vũ La vẫn đường hoàng ngồi trên ghế, chưa hề đứng dậy, mơ hồ có khí thế ngạo nghễ thiên hạ.
- Ta chưa bao giờ bỏ qua cho kẻ dám xuống tay đối với ta, ngươi cũng vậy.
Sát khí màu xám cuộn lên, Bạch Thắng Kiếp hét thảm một tiếng, cả thân thể lẫn nguyên hồn đều bị Sơn Hải Tọa nuốt chửng.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt, bảo tọa đầu lâu khổng lồ chậm rãi thu hồi khí tức của mình, huyết quang đầy trời thu lại, Vũ La điểm ra một chỉ, Sơn Hải Tọa giải thể, mười bốn đạo linh phù sát khí bay trở vào trong cơ thể Vũ La, Bách Vạn Nhân Đồ buốt sống tinh huyết tinh khí của mười bốn tên tu sĩ, có vẻ còn chưa đã thèm, Vũ La bắt buộc phải sử dụng Phong Thần Bảng, mới có thể thu nó trở về.
Bách Vạn Nhân Đồ, thiên hạ đệ nhất sát phù, chỉ cần xuất thế, không ai địch nổi.
Đáng tiếc là Vũ La không phải không có việc gì giống như bề ngoài. Tuy rằng lần này đây đã có huyết tế, Bách Vạn Nhân Đồ không cắn trả lại chủ nhân, nhưng lực lượng hùng mạnh như vậy, hiện tại Vũ La vẫn khó lòng chịu được.
Bách Vạn Nhân Đồ vừa thu vào trong cơ thể, trên người Vũ La kêu bộp một tiếng, mạch máu dưới da nổ tung, nhất thời trở thành người máu, Vũ La chỉ thấy trước mắt tối sầm, ngã gục xuống.
Thác Bạt Thao Thiên cùng Diệp Thanh Quả kinh hô thất thanh, vội vàng chạy tới đỡ lấy Vũ La.
Lúc Vũ La tỉnh lại, thấy đang nằm trong phòng mình ở Nhược Lô Ngục.
Hai linh mạch ngầm dưới đất toát ra linh khí mát mẻ vô cùng, ở trong này cho dù trong lòng phiền muộn, cũng có thể nhanh chóng trở nên yên tĩnh lại.
Trong Minh Đường Cung, Linh Long đã chui ra khỏi Long Sào, có hơi lười biếng chạy khắp trong thân thể Vũ La, Huyết mạch và cơ thể bị thương đã khôi phục lại như trước, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước.
Vũ La thu Linh Long trở về Long Sào, mắt chợt khẽ giật, không hiểu vì sao cảm giác có chút khác thường. Hắn quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Diệp Thanh Quả bên cạnh đang ngủ rất say.
Quan trọng nhất là Diệp Thanh Quả ghé vào thành giường mà ngủ, cái miệng nhỏ nhắn của nàng đang ngậm lấy cánh tay Vũ La, hàm răng trắng bóng thỉnh thoảng còn cắn nhè nhẹ.
Vũ La dở khóc dở cười, rút tay mình ra, không ngờ đúng lúc này Diệp Thanh Quả đang mơ ăn thứ gì rất ngon lành, khẽ nói mớ một câu:
- Trời ơi, vịt chín làm sao lại bay được như vậy?
Nàng mở to mắt, dường như còn chưa hiểu vì sao như vậy, giụi giụi mắt vài cái. Nàng nhìn thấy Vũ La, bỗng nhiên nhớ ra, nhất thời mặt mày hớn hở:
- Ủa, ngươi tỉnh rồi sao, thật là hay quá...
Vũ La đưa cánh tay mình tới trước mặt nàng, trên cánh tay còn vết nước dãi trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lúc này Diệp Thanh Quả mới nhớ ra:
- Không thể nào... Ta đang ngạc nhiên vì sao vịt này chưa được ngon, còn đang quở trách đại trù sư hôm nay nấu nướng dở tệ...
Vũ La trừng mắt như muốn giết người, lập tức Diệp Thanh Quả xấu hổ, co đầu rụt cổ không dám nói gì thêm. Nàng len lén liếc nhìn dấu nước dãi của mình trên cánh tay Vũ La, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng đến tận mang tai.
Chuyện ngoài Đương Dương thành rất nhanh đã có kết luận, Diệp Thanh Quả cùng Thác Bạt Thao Thiên làm chứng, hai người Mộc Dịch Trạc cấu kết Ma tu, ám hại Vũ La.
Trong Đương Dương thành cũng có vài tên tu sĩ cấp thấp, đêm ấy cảm ứng được khí tức của Ma tu.
Chứng cớ phạm tội của Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp vô cùng xác thực, tội không thể dung.
Đồ Thiên Sơn vô cùng giận dữ, tuy rằng ghi hận trong lòng chuyện Vũ La dám giết chết người của mình, nhưng bề ngoài không thể không dùng lời chính nghĩa khen Vũ La giết tốt, vì dân trừ hại, còn quyết định thưởng cho Vũ La trước khi Đồng trưởng lão lên tiếng.
Còn chuyện tối hôm đó Vũ La sử dụng Bách Vạn Nhân Đồ, ai nấy giữ kín không tiết lộ ra ngoài, thậm chí Thác Bạt Thao Thiên và Diệp Thanh Quả không hề hỏi Vũ La nửa lời.
Không phải là Vũ La không tin tưởng hai người, ngược lại nếu hai người muốn biết tới hỏi hắn, hắn sẽ nói ra sự thật, nhưng xét về lý trí, Vũ La không hy vọng hai người biết được chuyện này.
Đây là bảo vệ cho bọn họ.
Nếu hai người biết Bách Vạn Nhân Đồ chính là thiên hạ đệ nhất sát phù, vô tình tiết lộ ra ngoài, e rằng họ sẽ bị người khác sử dụng uy hiếp Vũ La, để đoạt lấy Bách Vạn Nhân Đồ của hắn.
Tuyên bố ra bên ngoài là Vũ La chiến đấu với Ma tu bị thương, cho nên hắn có được một ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Số linh văn mà Đồng trưởng lão tặng cho Vũ La, hắn còn chưa nghiên cứu qua, Sau khi hắn tiễn bước Diệp Thanh Quả, bèn lấy hộp ngọc ra, cẩn thận nghiên cứu linh văn trong đó.
Tuy rằng Vũ La làm người hai kiếp, nhưng tiền kiếp hắn nhờ vào Hạn Bạt Huyết Phần, quật khởi cực kỳ nhanh chóng, tính ra đến khi chết vẫn còn chưa tới hai trăm tuổi.
Mà Đồng trưởng lão tu đạo tới nay đã bốn trăm năm, sống lâu hơn hắn, vì vậy tự nhiên tao ngộ cũng nhiều hơn, Cũng như linh văn trong hộp ngọc này, có tám loại linh văn mà Vũ La chưa từng thấy qua.
Trong đó có ba loại Vũ La đã từng nghe qua, sau khi hắn quan sát cẩn thận một lượt bèn để qua một bên. Ba loại linh văn này có danh rất lớn trong truyền thuyết, trên thực tế cũng có phẩm chất không kém gì Nam Quân Linh Văn mà hắn sáng chế ra.
[/hide]
Không giống như Vũ La, cả Hoang Vân thành to như vậy, ngoại trừ hắn và Tống Kiếm Mi ra, chỉ còn vài người hầu lớn tuổi,
Quỷ Lệ Danh thích được người tiền hô hậu ủng, Vũ La lại thích thanh tịnh.
Thập Nhị Ma Ưng Vệ được phái ra, có thể thấy rằng lần này Quỷ Lệ Danh cũng đã thật sự nổi giận. Lần này phe Chính đạo đại bại mà về, vô cùng mất mặt, thế nhưng nếu nhìn từ góc độ của Quỷ Lệ Danh, lần này phe Chính đạo không xuất động một vị Chưởng môn nào, cũng dám đánh tới Ma Diễm cốc của y. Thậm chí còn làm cho y không thể không vận dụng tới thủ đoạn giữ mạng cuối cùng. Đối với tân Nam Hoang Đế Quân, đây là một chuyện vô cùng mất mặt.
Mười hai người này vừa xuất hiện, lập tức nhanh chóng chiếm lấy mỗi người một phương vị, lấy sau lưng ra mười hai chiếc sương đồng, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, lập tức có một màng ma quang rơi xuống, bao trùm khắp cả ngọn núi.
Vũ La vẫn hết sức vững vàng, lên tiếng hỏi:
- Là ai bảo các ngươi tới?
Lão Đại của Thập Nhị Ma Ưng Vệ đáp với giọng lạnh như băng:
- Đằng nào các ngươi cũng chết chắc rồi, biết hay không đâu có gì khác biệt.
Chợt hắn vung tay lên, Thập Nhị Ma ưng Vệ đều rút ra một thanh ma đao toàn thân đen nhánh, dài một trượng hai. Sau đó cả bọn đồng thanh rống to một tiếng, chém ra một đạo đao quang dài hàng chục trượng, chém xuống ngọn sơn phong.
Thác Bạt Thao Thiên vừa định động thủ, Vũ La đã ngăn y lại, sau đó vung tay, Kỳ Lân Tý gào thét bay ra, mười bốn đạo linh phù sát khí quay xung quanh, hình thành phù trận Sơn Hải Tọa.
Sơn Hải Tọa khổng lồ dâng lên, đứng sừng sững trên đỉnh đầu ba người Vũ La, an nhiên bất động.
Mười hai đạo đao quang sát khí trùng trùng gào thét chém tới, Bên trong đao quang ẩn chứa ma khí hùng mạnh, chính là hấp thu hủ khí trên xác chết lâu ngày dài tháng, dùng bí pháp tôi luyện mà thành, mỗi một đạo đao quang như vậy đều hết sức hung tàn, nặng nề vô kể.
Hầu như đao quang chém xuống Sơn Hải Tọa cùng một lúc, Sơn Hải Tọa khổng lồ chỉ hơi trầm xuống một chút, đã ngăn cản được tất cả đao quang.
- Ồ, thật ra cũng có chút đạo hạnh, Các huynh đệ, kết trận đối phó với địch.
Thập Nhị Ma Ưng Vệ mỗi tên đều bước theo cước bộ của riêng mình, giữa không trung nhanh chóng thay đổi phương vị, kết thành một trận pháp cổ xưa.
Xa xa, Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp ẩn thân trong tối cảm thấy mừng thầm. Chuyện giết chết Vũ La khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái trong lòng, bọn chúng đâu dễ bỏ qua cảnh tượng hiếm có này.
Hai người đi theo đại đội nhân mã trở về, dọc đường tìm cớ chuồn đi, chạy vòng trở lại để rình xem tuồng hay.
- Lần này con rùa đen kia chết chắc rồi.
Mộc Dịch Trạc hung hăng siết chặt quyền, dường như Vũ La đang nằm trong tay y, chỉ cần siết chặt là có thể giết chết,
Bạch Thắng Kiếp cũng tỏ ra hưng phấn, ánh mắt lộ vẻ dâm tà, không ngừng quan sát thân hình yểu điệu của Diệp Thanh Quả:
- Đáng tiếc chỉ có một nữ nhân...
Mộc Dịch Trạc tỏ ra vô cùng lớn mật:
- Sợ gì chứ, chúng ta trở lại Đương Dương thành, tìm bắt Công chúa kia, nếm thử mùi vị của hoàng thân quốc thích, Sau đó đổ tất cả mọi chuyện cho phe Ma đạo, ai biết được là do chúng ta làm, ha ha...
Trong mắt Bạch Thắng Kiếp dâm quang đại thịnh, Y cũng thèm nhỏ dãi Chu Thanh Băng, huống chi nàng là nữ nhân của Thác Bạt Thao Thiên, có thể cưỡng ép nữ nhân của Thác Bạt Thao Thiên, nghĩ tới chuyện này làm y cảm thấy hưng phấn.
Vốn hai người nói với nhau rất khẽ, xung quanh không hề có dao động nguyên khí. Thế nhưng vừa dứt lời, thình lình Vũ La như cảm ứng được chuyện gì, nhìn về phía hai người, cất tiếng cười sang sảng:
- Ha ha ha, thì ra là các ngươi, chẳng trách những tên này có thể tới đây đúng lúc như vậy.
Thật ra Vũ La cũng cảm thấy giật mình, không phải vì hắn đối mặt với địch nhân hùng mạnh, mà vì cách hắn cảm ứng được sự tồn tại của Mộc Dịch Trạc: Là nhờ đạo phù văn Quang Mang Thái Dương.
Trong Nhược Lô Ngục, lúc Vũ La cùng Mộc Dịch Trạc xảy ra xung đột, hắn từng sử dụng phù văn Quang Mang Thái Dương đánh trúng Mộc Dịch Trạc. Từ đó về sau, hắn cứ cảm thấy giữa Mộc Dịch Trạc với mình dường như có mối liên hệ như có như không.
Vừa rồi Mộc Dịch Trạc nói những lời này, lẽ ra với khoảng cách xa như vậy, hai người Mộc Dịch Trạc đã bố trí phong ấn ẩn thân xung quanh mình, Vũ La không cảm ứng được mới phải, nhưng hắn lại cảm ứng được rất rõ ràng, phù văn Quang Mang Thái Dương rung động khiến cho hắn chú ý.
- Vì sao tiểu tử này lại phát hiện được chúng ta?
Bạch Thắng Kiếp có vẻ bất ngờ.
Tuy rằng Mộc Dịch Trạc cũng không ngờ tới, nhưng cũng không mấy quan tâm:
- Như vậy thì đã sao, cho dù hắn không phát hiện chúng ta, ta cũng sẽ ra ngoài, nói lời vĩnh biệt với hắn, hắc hắc, Để cho hai người bọn chúng biết rằng sau khi chúng chết đi, lão tử ta sẽ chăm sóc cho nữ nhân của chúng, bảo đảm cho nữ nhân của chúng hưởng thụ sung sướng chưa bao giờ được hưởng, hắc hắc...
Mộc Dịch Trạc thu lại phong ấn, sau đó ung dung bước ra.
Bạch Thắng Kiếp thoáng động trong lòng, nếu bắt sống Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên, phá thân trinh tiết của Chu Thanh Băng cùng Diệp Thanh Quả trước mặt hai người bọn họ, tùy ý chơi đùa, chẳng phải là khoái cảm càng tăng sao?
Tà niệm nổi dậy trong lòng, Bạch Thắng Kiếp bèn bước nhanh đuổi theo Mộc Dịch Trạc.
- Là chúng ta thì đã sao?
Mộc Dịch Trạc cười lạnh:
- Chết đến nơi còn không tự biết, thật là nực cười...
Vũ La gật gật đầu:
- Ngươi thật là hay quá, nói lời nào cũng trúng vào chỗ yếu...
Thác Bạt Thao Thiên đứng bật dậy, chộp ra một trảo, Vẫn Thiết Trọng Kiếm xuất hiện trong tay:
- La, chúng ta xông ra, bằng vào quan hệ giữa ngươi và Đồng trưởng lão, báo sự tình hai tên này cấu kết với phe Ma đạo cho Trưởng Lão hội, Để ta xem thử còn ai dám bao che các ngươi.
- Ha ha ha!
Mộc Dịch Trạc cười to:
- Hay thật, ngươi cho là các ngươi có thể đi được sao? Mười hai vị này chính là thân vệ bên cạnh Nam Hoang Đế Quân, bất cứ người nào cũng thừa sức thu thập các ngươi...
Y còn muốn diễu võ dương oai, khoác lác một phen, Vũ La đã tỏ ra không kiên nhẫn nói:
- Đừng nhiều lời vô nghĩa nữa, mấy ngày nay ta nghe giọng của ngươi đã cảm thấy rất bực mình. Cũng may sau hôm nay, giọng ngươi sẽ không bao giờ vang lên trên thế gian này nữa,
- Tiểu tử thối, không biết sống chết...
Mộc Dịch Trạc gầm lên một tiếng, còn muốn thóa mạ thêm vài câu, Vũ La không muốn nghe nữa, điểm ra không trung một cái, Sơn Hải Tọa chợt giải thể, mười bốn đạo linh phù sát khí tản ra, làm thành một vòng bảo vệ xung quanh Vũ La. Còn Quân Phù Kỳ Lân Tý thì chìm vào trong cơ thể Vũ La.
Hành động này khiến cho những người xung quanh lấy làm khó hiểu, Mộc Dịch Trạc còn đang định châm biếm vài câu, thình lình một cỗ sát khí hùng hậu tới mức không thể tưởng tượng, dường như bạo phát từ trên thân thể Vũ La, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Bùng...
Ma quang bao phủ xung quanh ngọn núi hầu như không có lực ngăn cản, chỉ vừa tiếp xúc đã bị chấn dập nát.
- Đây là thứ gì vậy...
Thập Nhị Ma Ưng Vệ kinh hô.
Hai mắt Mộc Dịch Trạc trở nên đỏ ngầu, lập tức dốc hết toàn lực quát lớn:
- Mọi người cùng tiến lên, tiểu tử này miệng hùm gan sứa, không có gì đáng sợ cả...
Nhưng y vừa định xông lên, chợt có một cỗ sát khí đáng sợ giống như một bàn tay ma từ trong Cửu U Ma Vực vươn ra, hung hăng chộp lấy cổ y. Bàn tay này đẩy mạnh một cái, Mộc Dịch Trạc lập tức lảo đảo bay ra xa ngoài vài chục trượng, đây chỉ là một đạo sát khí,
Lão Đại của Thập Nhị Ma Ưng Vệ thân trải trăm trận, đã ngửi được khí tức nguy hiểm, lập tức lớn tiếng quát:
- Lui mau...
Đáng tiếc đã không còn kịp nữa, trên không xuất hiện một đạo huyết quang chiếu rọi khắp thiên địa, Vùng núi vốn đã gần tối chỉ trong thoáng chốc ánh lên sắc đỏ tươi, từng ngọn sơn phong giống như vừa mới dâng lên từ trong biển máu. Sinh linh khắp núi cất tiếng kêu thê lương thảm thiết, đạo huyết quang kia đang không ngừng rút hết sinh lực trong cơ thể chúng, đau đớn vô cùng.
Bách Vạn Nhân Đồ, thiên hạ đệ nhất sát phù.
Mười bốn đạo linh phù sát khí kêu lên một tiếng vô cùng khoan khoái, bay lên không vây quanh Bách Vạn Nhân Đồ, phù trận Sơn Hải Tọa lại hình thành một lần nữa.
Trước đây Sơn Hải Tọa lấy Kỳ Lân Tý làm Quân Phù dài chừng trăm trượng, xung quanh bảo tọa điêu khắc đồ hình đủ các loại Thần Thú.
Hiện tại Sơn Hải Tọa lấy Bách Vạn Nhân Đồ làm Quân Phù khuếch trương to chừng ngàn trượng, giống như một ngọn núi bị người dùng lực lượng cực mạnh đánh bay lên không. Đây là vì bản thân mười bốn đạo linh phù sát khí đẳng cấp quá thấp, làm liên lụy tới uy lực của cả phù trận.
Bảo tọa này do từng đầu lâu dữ tợn tạo thành, tạo ra sát nghiệt đầy trời mới có thể tích lũy khí thế hung ác như vậy, bảo tọa toàn bằng đầu lâu này toát ra từng đạo sát khí màu xám, lãng đãng đầy trời, giống như ma nữ tóc trắng.
Một đạo sát khí màu xám nhìn qua vô cùng chậm chạp, nhưng không thể nào né tránh bò tới Mộc Dịch Trạc, ngay sau đó là Bạch Thắng Kiếp, kế đến là Thập Nhị Ma Ưng Vệ, không tên nào có thể trốn thoát.
Mộc Dịch Trạc không thể nào ngờ, Vũ La lại có sát khí kinh khủng tới mức như vậy. Y liều mạng phóng xuất tất cả pháp bảo ra ngoài, linh nguyên tuôn ra cuồn cuộn lại như đá chìm đáy biến, chỉ cần bị sát khí màu xám quét qua, lập tức tan thành mây khói, không để lại chút gì.
- Vũ La, ngươi dám giết ta ư? Người đứng sau lưng ta là Ma Cửu Long Đại nhân, còn có... Còn có Đồ Thiên Sơn trưởng lão của Trưởng Lão hội, Nếu ngươi giết ta, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Mộc Dịch Trạc điên cuồng kêu to, ra sức giãy dụa.
Vũ La vẫn ngồi yên trên Thái Sư ỷ, không thèm nhìn y, chỉ thoáng động niệm. Đạo sát khí màu xám kia thình lình siết chật, huyết nhục toàn thân Mộc Dịch Trạc nhanh chóng trở nên khô héo, tiếng thê lương kêu thảm thiết cũng bị ngất quãng, chỉ nghe phập một tiếng, lập tức Mộc Dịch Trạc tiêu tan trong một luồng khói nhẹ, hoàn toàn biến mất trên thế gian này.
Bách Vạn Nhân Đồ hết sức hung tàn, nguyên hồn Mộc Dịch Trạc hóa thành một tia bạch khí mờ nhạt, đang định bay đi, sát khí màu xanh lập tức lóe lên, nguyên hồn y lập tức trở thành vật đại bổ cho Bách Vạn Nhân Đồ, Mộc Dịch Trạc đã không còn tồn tại nữa, ngay cả cơ hội chuyển thế trùng sinh cũng không có.
Ầm ầm ầm... Một chuỗi tiếng nổ trầm đục vang lên, rất nhanh Thập Nhị Ma Ưng Vệ đã trở thành tế phẩm cho Bách Vạn Nhân Đồ, chỉ còn lại mình Bạch Thắng Kiếp, lúc này y vô cùng hoảng sợ, vội vàng kêu to:
- Vũ La... Vũ La đừng giết ta, ta là một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, đừng giết ta, trăm ngàn lần đừng giết ta, Muốn ta làm gì cũng được, sau này ta sẽ đi theo ngươi, ngươi muốn ta làm gì ta cũng làm, ta van ngươi...
Bảo tọa khô lâu hung ác treo cao, tựa hồ biểu thị rằng, muốn bước lên vương tọa, chính là một hành trình đầy giết chóc.
Từ đầu chí cuối Vũ La vẫn đường hoàng ngồi trên ghế, chưa hề đứng dậy, mơ hồ có khí thế ngạo nghễ thiên hạ.
- Ta chưa bao giờ bỏ qua cho kẻ dám xuống tay đối với ta, ngươi cũng vậy.
Sát khí màu xám cuộn lên, Bạch Thắng Kiếp hét thảm một tiếng, cả thân thể lẫn nguyên hồn đều bị Sơn Hải Tọa nuốt chửng.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt, bảo tọa đầu lâu khổng lồ chậm rãi thu hồi khí tức của mình, huyết quang đầy trời thu lại, Vũ La điểm ra một chỉ, Sơn Hải Tọa giải thể, mười bốn đạo linh phù sát khí bay trở vào trong cơ thể Vũ La, Bách Vạn Nhân Đồ buốt sống tinh huyết tinh khí của mười bốn tên tu sĩ, có vẻ còn chưa đã thèm, Vũ La bắt buộc phải sử dụng Phong Thần Bảng, mới có thể thu nó trở về.
Bách Vạn Nhân Đồ, thiên hạ đệ nhất sát phù, chỉ cần xuất thế, không ai địch nổi.
Đáng tiếc là Vũ La không phải không có việc gì giống như bề ngoài. Tuy rằng lần này đây đã có huyết tế, Bách Vạn Nhân Đồ không cắn trả lại chủ nhân, nhưng lực lượng hùng mạnh như vậy, hiện tại Vũ La vẫn khó lòng chịu được.
Bách Vạn Nhân Đồ vừa thu vào trong cơ thể, trên người Vũ La kêu bộp một tiếng, mạch máu dưới da nổ tung, nhất thời trở thành người máu, Vũ La chỉ thấy trước mắt tối sầm, ngã gục xuống.
Thác Bạt Thao Thiên cùng Diệp Thanh Quả kinh hô thất thanh, vội vàng chạy tới đỡ lấy Vũ La.
Lúc Vũ La tỉnh lại, thấy đang nằm trong phòng mình ở Nhược Lô Ngục.
Hai linh mạch ngầm dưới đất toát ra linh khí mát mẻ vô cùng, ở trong này cho dù trong lòng phiền muộn, cũng có thể nhanh chóng trở nên yên tĩnh lại.
Trong Minh Đường Cung, Linh Long đã chui ra khỏi Long Sào, có hơi lười biếng chạy khắp trong thân thể Vũ La, Huyết mạch và cơ thể bị thương đã khôi phục lại như trước, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước.
Vũ La thu Linh Long trở về Long Sào, mắt chợt khẽ giật, không hiểu vì sao cảm giác có chút khác thường. Hắn quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Diệp Thanh Quả bên cạnh đang ngủ rất say.
Quan trọng nhất là Diệp Thanh Quả ghé vào thành giường mà ngủ, cái miệng nhỏ nhắn của nàng đang ngậm lấy cánh tay Vũ La, hàm răng trắng bóng thỉnh thoảng còn cắn nhè nhẹ.
Vũ La dở khóc dở cười, rút tay mình ra, không ngờ đúng lúc này Diệp Thanh Quả đang mơ ăn thứ gì rất ngon lành, khẽ nói mớ một câu:
- Trời ơi, vịt chín làm sao lại bay được như vậy?
Nàng mở to mắt, dường như còn chưa hiểu vì sao như vậy, giụi giụi mắt vài cái. Nàng nhìn thấy Vũ La, bỗng nhiên nhớ ra, nhất thời mặt mày hớn hở:
- Ủa, ngươi tỉnh rồi sao, thật là hay quá...
Vũ La đưa cánh tay mình tới trước mặt nàng, trên cánh tay còn vết nước dãi trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lúc này Diệp Thanh Quả mới nhớ ra:
- Không thể nào... Ta đang ngạc nhiên vì sao vịt này chưa được ngon, còn đang quở trách đại trù sư hôm nay nấu nướng dở tệ...
Vũ La trừng mắt như muốn giết người, lập tức Diệp Thanh Quả xấu hổ, co đầu rụt cổ không dám nói gì thêm. Nàng len lén liếc nhìn dấu nước dãi của mình trên cánh tay Vũ La, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng đến tận mang tai.
Chuyện ngoài Đương Dương thành rất nhanh đã có kết luận, Diệp Thanh Quả cùng Thác Bạt Thao Thiên làm chứng, hai người Mộc Dịch Trạc cấu kết Ma tu, ám hại Vũ La.
Trong Đương Dương thành cũng có vài tên tu sĩ cấp thấp, đêm ấy cảm ứng được khí tức của Ma tu.
Chứng cớ phạm tội của Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp vô cùng xác thực, tội không thể dung.
Đồ Thiên Sơn vô cùng giận dữ, tuy rằng ghi hận trong lòng chuyện Vũ La dám giết chết người của mình, nhưng bề ngoài không thể không dùng lời chính nghĩa khen Vũ La giết tốt, vì dân trừ hại, còn quyết định thưởng cho Vũ La trước khi Đồng trưởng lão lên tiếng.
Còn chuyện tối hôm đó Vũ La sử dụng Bách Vạn Nhân Đồ, ai nấy giữ kín không tiết lộ ra ngoài, thậm chí Thác Bạt Thao Thiên và Diệp Thanh Quả không hề hỏi Vũ La nửa lời.
Không phải là Vũ La không tin tưởng hai người, ngược lại nếu hai người muốn biết tới hỏi hắn, hắn sẽ nói ra sự thật, nhưng xét về lý trí, Vũ La không hy vọng hai người biết được chuyện này.
Đây là bảo vệ cho bọn họ.
Nếu hai người biết Bách Vạn Nhân Đồ chính là thiên hạ đệ nhất sát phù, vô tình tiết lộ ra ngoài, e rằng họ sẽ bị người khác sử dụng uy hiếp Vũ La, để đoạt lấy Bách Vạn Nhân Đồ của hắn.
Tuyên bố ra bên ngoài là Vũ La chiến đấu với Ma tu bị thương, cho nên hắn có được một ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Số linh văn mà Đồng trưởng lão tặng cho Vũ La, hắn còn chưa nghiên cứu qua, Sau khi hắn tiễn bước Diệp Thanh Quả, bèn lấy hộp ngọc ra, cẩn thận nghiên cứu linh văn trong đó.
Tuy rằng Vũ La làm người hai kiếp, nhưng tiền kiếp hắn nhờ vào Hạn Bạt Huyết Phần, quật khởi cực kỳ nhanh chóng, tính ra đến khi chết vẫn còn chưa tới hai trăm tuổi.
Mà Đồng trưởng lão tu đạo tới nay đã bốn trăm năm, sống lâu hơn hắn, vì vậy tự nhiên tao ngộ cũng nhiều hơn, Cũng như linh văn trong hộp ngọc này, có tám loại linh văn mà Vũ La chưa từng thấy qua.
Trong đó có ba loại Vũ La đã từng nghe qua, sau khi hắn quan sát cẩn thận một lượt bèn để qua một bên. Ba loại linh văn này có danh rất lớn trong truyền thuyết, trên thực tế cũng có phẩm chất không kém gì Nam Quân Linh Văn mà hắn sáng chế ra.
[/hide]
Bình luận facebook