Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193
Lạc trưởng lão khen ngợi Đường Tử Phong một phen, sau đó bù lại số thất thoát ấy, không để cho y chịu thiệt thòi.
Vũ La nhìn qua một lượt, kho chứa hàng này xây dựng trong lòng núi, diện tích rất lớn, lại thêm bố trí trận pháp không gian, có thể chứa được một số lượng quặng bán thành phẩm khổng lồ.
Vũ La hết lời khen ngợi, Đường Tử Phong chỉ cười nói:
- Chỉ cần Vũ Đại nhân hài lòng là quá tốt.
Vũ La cũng vô cùng rộng rãi, lập tức tăng lương mỗi năm cho Đường Tử Phong lên gấp ba lần, lấy từ trong thương khổ ra phát hết cho y một lần, Đường Tử Phong cũng không khách sáo, sau khi cảm tạ lập tức thu lấy.
Còn các tu sĩ khác, Vũ La cũng tăng thù lao gấp đôi, dùng khoáng thạch phát hết cho bọn họ.
Còn đám thợ mỏ phàm nhân cũng được tăng lương gấp rưỡi, hơn nữa Vũ La còn dặn dò, các khoản đãi ngộ về sau cũng được gia tăng tương ứng, tỷ như tối thiểu mỗi ngày cũng được ăn một bữa thịt.
Tin này vừa truyền ra, lập tức cả mỏ hoan hô, người người ủng hộ.
Vũ La lấy tất cả khoáng thạch còn lại cho hết vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, số lượng khoáng thạch rất lớn, chất thành một ngọn núi nhỏ bên trong Thiên Phủ Chi Quốc.
Đống khoáng thạch bán thành phẩm này, tuyệt đại đa số đều là quặng Ô Thiết, chiếm hết chín thành rưỡi, Còn lại nửa thành có đủ các loại, nhưng nửa thành này toàn là những thứ trân quý.
Vũ La vứt khoáng thạch vào Thiên Phủ Chi Quốc, tạm thời hắn còn chưa có thời gian xem xét.
Đường Tử Phong chợt lấy một chiếc hộp gỗ trên giá gần đó hai tay giao cho Vũ La:
- Vũ Đại nhân, đây là khối khoáng thạch trân quý nhất khai thác được từ trước tới nay.
Vũ La nhận lấy mở ra, trong đó là một tinh thể lóe ra hào quang màu tím to bằng nắm tay, bên ngoài tinh thể bóng bầy giống như kim loại.
Vũ La cũng hết sức bất ngờ:
- Tử Kim Ngọc Tinh ư?
Thứ này vô cùng hiếm có, có được lực tương tác linh nguyên rất mạnh, được xưng là loại dầu bôi trơn vạn năng dùng trong luyện khí, Bất cứ pháp bảo gì, chỉ cần cho thêm một chút Tử Kim Ngọc Tinh này vào, phẩm chất pháp bảo sẽ gia tăng rất nhiều, hơn nữa điều khiến nó càng thêm thuận tiện.
Tuy rằng khối Tử Kim Ngọc Tinh này chỉ to bằng nắm tay, nhưng nếu cho hết vào trong một món pháp bảo nào đó, có thể lập tức làm cho món pháp bảo đó tăng lên một cấp.
Có thể nói rằng giá trị của Tử Kim Ngọc Tinh này còn cao hơn cả tất cả khoáng thạch còn lại.
Vũ La hài lòng gật gật đầu, vứt hộp đi, thu Tử Kim Ngọc Tinh vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Tuy rằng thứ này trân quý, nhưng cũng chỉ khiến cho Vũ La ngạc nhiên vui mừng chút đỉnh, tiền kiếp hắn gần như không có bảo bối nào là chưa thấy.
Đường Tử Phong thấy hắn cũng chỉ kinh ngạc đôi chút, rất nhanh đã khôi phục bình thường, xử lý khối Tử Kim Ngọc Tinh kia cũng hết sức hững hờ, lập tức trong lòng kính nể, thầm nghĩ quả nhiên là phong độ của đại gia, mình đi theo hắn, xem ra không có chọn sai.
Lúc Đường Tử Phong còn là môn hạ của Lạc trưởng lão, cũng từng thấy không ít bảo vật. Dù là như vậy, khi y thấy khối Tử Kim Ngọc Tinh này cũng kinh hãi rất lâu, thậm chí còn này sinh chút ý nghĩ tham ô, nhưng đã bị y gạt bỏ ngay tức khắc.
Có thể làm cho một món pháp bảo nào đó tăng lên một cấp, đây là khái niệm gì? Rất có khả năng bằng vào pháp bảo này, sẽ trở thành vô địch đồng cấp trên Tu Chân Giới, đây là mối dụ hoặc lớn đến cỡ nào?
Nhưng khi Vũ La nhìn thấy Tử Kim Ngọc Tinh, người ta chỉ thoáng kinh ngạc một chút. Theo như Đường Tử Phong thấy, tối đa Vũ La chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ một cái mỏ như vậy lại có thể sản sinh ra Tử Kim Ngọc Tinh mà thôi.
Chỉ riêng bản lãnh trấn định này, Đường Tử Phong nhớ lại vô số anh hùng cùng lứa mà mình từng gặp, không ai có thể sánh được với Vũ La.
Vũ La lại tiến vào trong hầm mỏ xem xét một vòng, sau đó dặn dò Đường Tử Phong một số việc, rốt cục rời đi, cả đi lẫn về cũng chỉ mất nửa ngày.
Trở về Nhược Lô Ngục, Vũ La lập tức tiến vào chỗ ở của mình, mở cung điện tráp gỗ tiến vào.
Giữa Thiên Phủ Chi Quốc, rừng ngọc trúc đã trở thành một cánh rừng bao la bát ngát rộng chừng ngàn mẫu, Mầm ngọc giữa rừng ngọc trúc đã thành thục, bên trong chứa đầy Ngọc Duẩn Tủy Tương.
Vũ La lấy một miếng Ngọc Duẩn Tủy Tương, vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật tu luyện.
Một miếng Ngọc Duẩn Tủy Tương, bất quá cũng chỉ tu luyện được nửa ngày, đã bị Vũ La luyện hóa sạch sẽ. Tuy rằng bên trong Ngọc Duẩn Tủy Tương ẩn chứa không ít thiên địa linh khí, nhưng vật chất trong trạng thái chất lỏng như vậy là dễ dàng bị luyện hóa nhất.
Trong Minh Đường Cung, Linh Long kia tỏ ra hoạt bát vô cùng, luyện hóa miếng Ngọc Duẩn Tủy Tương thành một viên long châu, phun ra nuốt vào đùa giỡn không ngừng. Nó giống như một đứa trẻ vừa được một món đồ chơi mới, chơi đùa ầm ĩ một hồi lâu mới chịu nuốt long châu vào bụng, chui vào trong Long Sào luyện hóa.
Trong quá trình này, cơ hồ không cần Vũ La xuất thủ, Lúc hắn mở mắt ra đã là sáng hôm sau.
Vũ La rửa mặt, sau đó đi tới nhà ăn, nhưng không thấy Diệp Thanh Quả, Vũ La đắm chìm trong nỗi tịch mịch cô đơn anh hùng không đối thủ, cho nên ăn nhiều hơn mọi bữa nửa thùng cơm.
Hắn đang ăn ngon lành, chợt Kiều Hổ dẫn một người bước tới,
Kiều Hổ đặt mông ngồi xuống bên cạnh Vũ La, kẻ đi theo y chính là một thiếu niên chỉ lớn hơn Vũ La vài tuổi, dáng người cao gầy, mặt trắng không râu, có vẻ hào sảng, chỉ là trước mặt Vũ La tỏ ra mười phần khép nép.
Kiều Hổ chỉ vào một chiếc ghế:
- Ngồi đi.
Thiếu niên kia cũng không dám ngồi, cúi người hành lễ:
http://truyencuatui.net/
- Ra mắt Vũ Đại nhân.
Kiều Hổ giới thiệu:
- Hài tử này tên Lưu Động, ở Xuất Dương phái.
Kiều Hổ kể sơ lược vài câu, Vũ La lập tức hiểu rõ ràng, Xuất Dương phái chính là một môn phái nhỏ ở Trung Châu, thực lực không đáng để nhắc tới, ngay cả Kiều Hổ trước đây cũng chưa nghe nói qua môn phái này.
Lưu Động chính là ‘đệ tử thiên tài’ của Xuất Dương phái, môn phái tốn hao biết bao sức lực mới đưa được y vào Nhược Lô Ngục, trông cậy vào y có thể kiếm được chút lợi lộc, đỡ đần cho môn phái một chút. Không ngờ Lưu Động tới đây chưa được một lần lục soát phòng giam, đã rút phải Diêm Vương thiếp, phải xuống Ly Nhân Uyên.
Xuống Ly Nhân Uyên chẳng khác nào chịu chết, muốn không chết chỉ có nước đến cầu Vũ La, nhưng Vũ La ra giá rất cao, Lưu Động cơ hồ không trả nổi.
Bởi vì trước kia Kiều Hổ có thiện tâm, kết giao Vũ La, hiện tại nước lên thuyền lên, y đã trở thành nhân vật số ba Nhược Lô Ngục. Vì vậy cho nên y rất thích làm việc thiện, định nói giúp hài tử này với Vũ La, bỏ qua thể diện của mình, để Vũ La đừng giở công phu sư tử ngoạm với Lưu Động:
- Vũ La, đệ qua loa một chút là đủ, hài tử này nghèo xơ nghèo xác, hết sức đáng thương, bằng không để ta bỏ tiền cho...
Lưu Động vội vàng ngăn lại:
- Kiều Đại nhân chuyện này không thể được, tuy rằng ta không có tiền, nhưng không thể dùng của ngài, Nếu các vị tin được ta, cho ta thiếu trước, về sau có tiền nhất định ta sẽ trả lại.
Y tỏ ra áy náy nhìn Vũ La:
- Vũ Đại nhân, ngài...
Vũ La thấy y cũng thật đáng thương, vốn định bắt y mời mình bữa cơm tượng trưng là đủ, nhưng lời vừa lên đến miệng, Vũ La ngẫm nghĩ một chút, sau đó vung tay đứng lên, kêu to với tất cả mọi người trong nhà ăn:
- Tất cả các ngươi, mỗi người mời ta một bữa cơm.
Nhà ăn vốn đang ồn ào huyên náo lập tức lặng ngắt như tờ, mọi người cũng chưa hiểu rõ ràng là chuyện gì xảy ra, trợn trừng mắt, Vũ Đại nhân muốn làm gì vậy, ăn hối lộ công khai ư? Vậy cũng phải đáng giá một chút, đằng này chỉ có một bữa cơm...
Vũ La cười mỉm nói tiếp:
- Kẻ nào mời ta ăn cơm, sau này nếu y phải xuống Ly Nhân Uyên, ta sẽ gánh vác, không lấy thêm bất cứ thù lao gì nữa, Kẻ nào không muốn mời ta, vậy tự mình xuống đó đi thôi.
Một lát sau mọi người mới có phản ứng, nói như vậy từ nay về sau Vũ La sẽ giúp mọi người xuống Ly Nhân Uyên miễn phí, Nhất thời cả nhà ăn sôi trào, cả đám ngục tốt xông lên, Vũ La vội vàng kêu lớn:
- Các người cẩn thận một chút, coi chừng cơm của ta...
Vũ La nhìn qua một lượt, kho chứa hàng này xây dựng trong lòng núi, diện tích rất lớn, lại thêm bố trí trận pháp không gian, có thể chứa được một số lượng quặng bán thành phẩm khổng lồ.
Vũ La hết lời khen ngợi, Đường Tử Phong chỉ cười nói:
- Chỉ cần Vũ Đại nhân hài lòng là quá tốt.
Vũ La cũng vô cùng rộng rãi, lập tức tăng lương mỗi năm cho Đường Tử Phong lên gấp ba lần, lấy từ trong thương khổ ra phát hết cho y một lần, Đường Tử Phong cũng không khách sáo, sau khi cảm tạ lập tức thu lấy.
Còn các tu sĩ khác, Vũ La cũng tăng thù lao gấp đôi, dùng khoáng thạch phát hết cho bọn họ.
Còn đám thợ mỏ phàm nhân cũng được tăng lương gấp rưỡi, hơn nữa Vũ La còn dặn dò, các khoản đãi ngộ về sau cũng được gia tăng tương ứng, tỷ như tối thiểu mỗi ngày cũng được ăn một bữa thịt.
Tin này vừa truyền ra, lập tức cả mỏ hoan hô, người người ủng hộ.
Vũ La lấy tất cả khoáng thạch còn lại cho hết vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, số lượng khoáng thạch rất lớn, chất thành một ngọn núi nhỏ bên trong Thiên Phủ Chi Quốc.
Đống khoáng thạch bán thành phẩm này, tuyệt đại đa số đều là quặng Ô Thiết, chiếm hết chín thành rưỡi, Còn lại nửa thành có đủ các loại, nhưng nửa thành này toàn là những thứ trân quý.
Vũ La vứt khoáng thạch vào Thiên Phủ Chi Quốc, tạm thời hắn còn chưa có thời gian xem xét.
Đường Tử Phong chợt lấy một chiếc hộp gỗ trên giá gần đó hai tay giao cho Vũ La:
- Vũ Đại nhân, đây là khối khoáng thạch trân quý nhất khai thác được từ trước tới nay.
Vũ La nhận lấy mở ra, trong đó là một tinh thể lóe ra hào quang màu tím to bằng nắm tay, bên ngoài tinh thể bóng bầy giống như kim loại.
Vũ La cũng hết sức bất ngờ:
- Tử Kim Ngọc Tinh ư?
Thứ này vô cùng hiếm có, có được lực tương tác linh nguyên rất mạnh, được xưng là loại dầu bôi trơn vạn năng dùng trong luyện khí, Bất cứ pháp bảo gì, chỉ cần cho thêm một chút Tử Kim Ngọc Tinh này vào, phẩm chất pháp bảo sẽ gia tăng rất nhiều, hơn nữa điều khiến nó càng thêm thuận tiện.
Tuy rằng khối Tử Kim Ngọc Tinh này chỉ to bằng nắm tay, nhưng nếu cho hết vào trong một món pháp bảo nào đó, có thể lập tức làm cho món pháp bảo đó tăng lên một cấp.
Có thể nói rằng giá trị của Tử Kim Ngọc Tinh này còn cao hơn cả tất cả khoáng thạch còn lại.
Vũ La hài lòng gật gật đầu, vứt hộp đi, thu Tử Kim Ngọc Tinh vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Tuy rằng thứ này trân quý, nhưng cũng chỉ khiến cho Vũ La ngạc nhiên vui mừng chút đỉnh, tiền kiếp hắn gần như không có bảo bối nào là chưa thấy.
Đường Tử Phong thấy hắn cũng chỉ kinh ngạc đôi chút, rất nhanh đã khôi phục bình thường, xử lý khối Tử Kim Ngọc Tinh kia cũng hết sức hững hờ, lập tức trong lòng kính nể, thầm nghĩ quả nhiên là phong độ của đại gia, mình đi theo hắn, xem ra không có chọn sai.
Lúc Đường Tử Phong còn là môn hạ của Lạc trưởng lão, cũng từng thấy không ít bảo vật. Dù là như vậy, khi y thấy khối Tử Kim Ngọc Tinh này cũng kinh hãi rất lâu, thậm chí còn này sinh chút ý nghĩ tham ô, nhưng đã bị y gạt bỏ ngay tức khắc.
Có thể làm cho một món pháp bảo nào đó tăng lên một cấp, đây là khái niệm gì? Rất có khả năng bằng vào pháp bảo này, sẽ trở thành vô địch đồng cấp trên Tu Chân Giới, đây là mối dụ hoặc lớn đến cỡ nào?
Nhưng khi Vũ La nhìn thấy Tử Kim Ngọc Tinh, người ta chỉ thoáng kinh ngạc một chút. Theo như Đường Tử Phong thấy, tối đa Vũ La chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ một cái mỏ như vậy lại có thể sản sinh ra Tử Kim Ngọc Tinh mà thôi.
Chỉ riêng bản lãnh trấn định này, Đường Tử Phong nhớ lại vô số anh hùng cùng lứa mà mình từng gặp, không ai có thể sánh được với Vũ La.
Vũ La lại tiến vào trong hầm mỏ xem xét một vòng, sau đó dặn dò Đường Tử Phong một số việc, rốt cục rời đi, cả đi lẫn về cũng chỉ mất nửa ngày.
Trở về Nhược Lô Ngục, Vũ La lập tức tiến vào chỗ ở của mình, mở cung điện tráp gỗ tiến vào.
Giữa Thiên Phủ Chi Quốc, rừng ngọc trúc đã trở thành một cánh rừng bao la bát ngát rộng chừng ngàn mẫu, Mầm ngọc giữa rừng ngọc trúc đã thành thục, bên trong chứa đầy Ngọc Duẩn Tủy Tương.
Vũ La lấy một miếng Ngọc Duẩn Tủy Tương, vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật tu luyện.
Một miếng Ngọc Duẩn Tủy Tương, bất quá cũng chỉ tu luyện được nửa ngày, đã bị Vũ La luyện hóa sạch sẽ. Tuy rằng bên trong Ngọc Duẩn Tủy Tương ẩn chứa không ít thiên địa linh khí, nhưng vật chất trong trạng thái chất lỏng như vậy là dễ dàng bị luyện hóa nhất.
Trong Minh Đường Cung, Linh Long kia tỏ ra hoạt bát vô cùng, luyện hóa miếng Ngọc Duẩn Tủy Tương thành một viên long châu, phun ra nuốt vào đùa giỡn không ngừng. Nó giống như một đứa trẻ vừa được một món đồ chơi mới, chơi đùa ầm ĩ một hồi lâu mới chịu nuốt long châu vào bụng, chui vào trong Long Sào luyện hóa.
Trong quá trình này, cơ hồ không cần Vũ La xuất thủ, Lúc hắn mở mắt ra đã là sáng hôm sau.
Vũ La rửa mặt, sau đó đi tới nhà ăn, nhưng không thấy Diệp Thanh Quả, Vũ La đắm chìm trong nỗi tịch mịch cô đơn anh hùng không đối thủ, cho nên ăn nhiều hơn mọi bữa nửa thùng cơm.
Hắn đang ăn ngon lành, chợt Kiều Hổ dẫn một người bước tới,
Kiều Hổ đặt mông ngồi xuống bên cạnh Vũ La, kẻ đi theo y chính là một thiếu niên chỉ lớn hơn Vũ La vài tuổi, dáng người cao gầy, mặt trắng không râu, có vẻ hào sảng, chỉ là trước mặt Vũ La tỏ ra mười phần khép nép.
Kiều Hổ chỉ vào một chiếc ghế:
- Ngồi đi.
Thiếu niên kia cũng không dám ngồi, cúi người hành lễ:
http://truyencuatui.net/
- Ra mắt Vũ Đại nhân.
Kiều Hổ giới thiệu:
- Hài tử này tên Lưu Động, ở Xuất Dương phái.
Kiều Hổ kể sơ lược vài câu, Vũ La lập tức hiểu rõ ràng, Xuất Dương phái chính là một môn phái nhỏ ở Trung Châu, thực lực không đáng để nhắc tới, ngay cả Kiều Hổ trước đây cũng chưa nghe nói qua môn phái này.
Lưu Động chính là ‘đệ tử thiên tài’ của Xuất Dương phái, môn phái tốn hao biết bao sức lực mới đưa được y vào Nhược Lô Ngục, trông cậy vào y có thể kiếm được chút lợi lộc, đỡ đần cho môn phái một chút. Không ngờ Lưu Động tới đây chưa được một lần lục soát phòng giam, đã rút phải Diêm Vương thiếp, phải xuống Ly Nhân Uyên.
Xuống Ly Nhân Uyên chẳng khác nào chịu chết, muốn không chết chỉ có nước đến cầu Vũ La, nhưng Vũ La ra giá rất cao, Lưu Động cơ hồ không trả nổi.
Bởi vì trước kia Kiều Hổ có thiện tâm, kết giao Vũ La, hiện tại nước lên thuyền lên, y đã trở thành nhân vật số ba Nhược Lô Ngục. Vì vậy cho nên y rất thích làm việc thiện, định nói giúp hài tử này với Vũ La, bỏ qua thể diện của mình, để Vũ La đừng giở công phu sư tử ngoạm với Lưu Động:
- Vũ La, đệ qua loa một chút là đủ, hài tử này nghèo xơ nghèo xác, hết sức đáng thương, bằng không để ta bỏ tiền cho...
Lưu Động vội vàng ngăn lại:
- Kiều Đại nhân chuyện này không thể được, tuy rằng ta không có tiền, nhưng không thể dùng của ngài, Nếu các vị tin được ta, cho ta thiếu trước, về sau có tiền nhất định ta sẽ trả lại.
Y tỏ ra áy náy nhìn Vũ La:
- Vũ Đại nhân, ngài...
Vũ La thấy y cũng thật đáng thương, vốn định bắt y mời mình bữa cơm tượng trưng là đủ, nhưng lời vừa lên đến miệng, Vũ La ngẫm nghĩ một chút, sau đó vung tay đứng lên, kêu to với tất cả mọi người trong nhà ăn:
- Tất cả các ngươi, mỗi người mời ta một bữa cơm.
Nhà ăn vốn đang ồn ào huyên náo lập tức lặng ngắt như tờ, mọi người cũng chưa hiểu rõ ràng là chuyện gì xảy ra, trợn trừng mắt, Vũ Đại nhân muốn làm gì vậy, ăn hối lộ công khai ư? Vậy cũng phải đáng giá một chút, đằng này chỉ có một bữa cơm...
Vũ La cười mỉm nói tiếp:
- Kẻ nào mời ta ăn cơm, sau này nếu y phải xuống Ly Nhân Uyên, ta sẽ gánh vác, không lấy thêm bất cứ thù lao gì nữa, Kẻ nào không muốn mời ta, vậy tự mình xuống đó đi thôi.
Một lát sau mọi người mới có phản ứng, nói như vậy từ nay về sau Vũ La sẽ giúp mọi người xuống Ly Nhân Uyên miễn phí, Nhất thời cả nhà ăn sôi trào, cả đám ngục tốt xông lên, Vũ La vội vàng kêu lớn:
- Các người cẩn thận một chút, coi chừng cơm của ta...
Bình luận facebook