Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Mưa dầm kéo dài đã như vậy vài ngày. Nam hoang đang vào mùa mưa,, ỗi năm vào mùa này cả Nam Hoang đều nằm trong 1 mầu đen ảm đạm của mây, cả nửa tháng ko thấy ánh nắng mặt trời. Nhưng hiện tai dưới bầu trời u ám này, giữa vùng núi non trùng điệp, có 1 mảng kim quang chiếu khắp.
Trên đỉnh núi cao 3 ngàn trượng, thình lình có 5 đám mây ngũ sắc xuất hiện lơ lửng, mỗi đám còn như to hơn cả 1 ngọn núi.
Năm đám mây này giống hệt hình dạnh năm loài thú: Lão quy, mãng xà, mãnh hổ, kỳ lân, đại bàng, mỗi con trấn thủ 1 phương. Kim quang đầy trời kia chính là do đám mây ngũ sắc hình thú này phát ra.
Mưa dầm kéo dài gặp phải kim quang này lập tức biến thành linh khí hệ Thủy tinh thuần nhất, bị hút vào trong pháp trận phát tán kim quang kia, nuỗi dưỡng cho pháp trận.
Năm sợi xích to bằng ngọn tháp từ năm đám mây kia buông xuống, giống như thang trời. Mỗi một sợi xích như vậy đều có khắc phù vân Đạo gia thần dày đặc, vận chuyển trên bề mặt xích giống như vật sống, bên ngoài hào quang lưu chuyển, linh động bất phàm.
Đầu dưới 5 sợi xích được buộc vào chán của 5 bức Mãng tượng bằng đá rất lớn. Mãng tượng chính là thần thú thời thượng cổ trong truyền thuyết, miệng có 6 răng, sau lưng sinh 2 cánh, có dc vô thượng thần lực, có thể gánh cả núi cao.
Mà 5 bức tượng này giống như 5 ngọn núi cao, ko thua kém gì những ngọn núi xung quanh chúng, hơn nữa tượng đá dc điêu khắc vô cùng sống động, tuy rằng dầm mưa dãi nắng đã lâu, trên tượng cũng đã xuất hiện những vết loang lổ, nhưng mỗi đạo phù văn cổ kính trên mỗi bức tượng đều lập lòe kim quang ko ngừng. Phù văn này dc khắc trên trán mỗi bức tượng mà đầu sợi xích kia buộc đúng vào vị trí phù văn.
Nếu có bậc Đại năng trên Tu chân giới tới nơi này, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, 5 Mãnh tượng này ko phải là tượng đá, mà là thần thú thượng cổ, bị kẻ nào đó dùng vô thượng pháp lực phong ấn tại nơi này.
Mà kẻ phong ấn 5 con Mãnh tượng này cũng có mục đích hết sức rõ ràng, trên lưng 5 con Mãnh tượng này bị một tòa cổ thành đè lên trên đó. Cổ thành này được xây dựng bằng nham thạch màu đen, là 1 khối nham thạch hoàn chỉnh, trên tường thành đầy những vết chém của đao búa, toát ra 1 cỗ khí tức vô cùng thê thảm. Dường như cổ thành này chính là 1 vị thượng cổ thần minh vừa trong chiến trường xung phong liều chết đi ra.
Ngũ vân phong trấn, Mãnh tượng đà thành.
Là loại người nào mà có dc thực lực như vậy?
Tuy rằng cổ thành là 1 khối nham thạch hoàn chỉnh, nhưng bên ngoài lại có thêm 1 thứ khác. Đó là 1 tấm bia đá bằng bạch ngọc cao trừng 3 trượng, hết sức nặng nề, chính là loại tiên ngọc chân quý nhất trên Tu chân giới, Ngọc Túy Tinh Phách. Thông thường trên Tu chân giới chỉ cần 1 khối to bằng quả trứng cũng đủ cho vô số chưởng môn đích thân ra tay tranh đoạt. Khối ngọc làm lên tấm bia đá to như vậy, nếu để người khác thấy vậy sẽ tạo lên tình cảnh điên cuồng ko biết tới mức nào.
Bất quá khiến cho người ta khiếp sợ chính là 4 chữ to đề trên bia: Vĩnh Trấn Nam Hoang.
Chữ đỏ như màu máu, nét bút như rồng bay phượng múa, toát ra khí thế ngạo nghễ thiên hạ.
Ở mặt sau tấm bia có rất nhiều chữ nhỏ, dc khắc dày đặc thành từng hàng từng hàng. Ở những hàng đầu là Huyết Ngọc Triều, Hoang Trủng Thế Gia, Cửu Dạ Môn, Ma Hoàng kiếm phái, La Tà Đạo...
Đây là những môn phái có thực lực hùng mạnh nhất Man Hoang, xen xuống dưới là những môn phái nhỏ hơn, có thực lực yếu hơn. Cả mặt sau tấm bia có khắc tên vài trăm môn phái như vậy, hầu như bao quát hết tất cả các môn phái Tu chân giới Man hoang. Chẳng lẽ chủ nhân của tòa thành cổ này lại hùng mạnh như vậy, dc tất cả các môn phái Man hoang bầu làm Man Hoang chi chủ hay sao?
Mây ngũ sắc, cổ thành, Mãnh tượng, bia ngọc, tất cả đứng sừng sững giữa vùng núi non hẻo lánh, trông như ko có sinh khí. Nhưng nếu xâm nhập vào có thể nhìn thấy giữa cổ thành có 1 tòa thạch điện hùng vĩ, toát ra vài tia hào quang kỳ dị, vô cùng nổi bật giữa kim quang đầy trời.
Hào quang này xuất phát từ sáu đạo phù chú kỳ lạ lơ lửng ở giữa trung ương thạch điện. Mỗi đạo phù chú đều có 9 mặt, lộ vẻ bất phàm, trên 9 mặt phù chú dc khắc phù văn dày đặc bằng vô thượng linh lực, tinh quang sáng chói, linh động giống như vật sống. Nếu là người ngoài nhìn thấy, nhất định phải chấn động, phú chú có 9 mặt là phù chú nhất phẩm tối cao trên Tu chân giới, hùng mạnh vô cùng. Đây là phù chú nhất phẩm mà dù Cửu Đại Thiên Môn đỉnh cấp lấy dc 1 đạo thôi cũng sẽ phong làm chí bảo trấn phái, thế nhưng trong thạch điện này lại có tới những sáu đạo.
Mỗi đạo phù chú nhất phẩm này đều phát ra 1 cỗ khí thế kinh thiên, xông thẳng lên 9 tầng mây, phối hợp cùng với 5 đám mây ngũ sắc trên trời. Chỉ cần hơi động cũng có thể dẫn tới thiên địa biến sắc.
Trọng bảo này đã hết sức kinh người, nhưng nếu cẩn thận quan sát có thể phát hiện ra đường đường sáu đạo phù trú nhất phẩm này lại xoay quanh 1 thứ khác. Hơn nữa theo tư thế của bọn chúng nhất định là thần phục vật phẩm này, duy trì 1 khoảng cách nhất định ko giám vượt qua mảy may.
Thì ra ở giữa sáu đạo phù chú nhất phẩm này còn có 1 đạo linh phù khác. Bất quá bề ngoài của đạo linh phù này khác với sáu đạo phù trú kia, nó dày như bàn tay, rộng 3 ngón tay, dài 2 tấc, trông giống như 1 tấm ngọc bài màu tím, chất liệu thần bí, trên mặt có khác 1 đạo linh văn thâm ảo, có màu máu mờ mờ.
Chỉ là ko biết vì sao, đạo linh phù này lại ảm đạm ko ánh sáng,, nếu so sánh với sáu đạo phù chú nhất phẩm xung quanh nó có vẻ trông ko bắt mắt tí nào cả.
Nhưng sáu đạo phù chú nhất phẩm lại tỏ ra hết sức trung thành, vẫn quay xung quanh đạo linh phù này.
Thình lình từ trong bóng tối có 1 bàn tay vươn ra vuốt ve tử ngọc linh phù kia hết sức trìu mến. Một lúc sau chợt nghe một giọng than thở vang lên:
- Ôi... Hạn Bạt Huyết Phần, thiên hạ đệ nhất hung phù, đỉnh phong trong những Thiên Mệnh Thần Phù của ca Tu chân giới. Ngươi đã bầu bạn cùng Thôi Xán ta một trăm tám mươi năm, Nam chinh Bắc chiến, nếu ko có ngươi, ta cũng sẽ ko có ngày hôm nay, thành cũng nhờ ngươi, bại cũng do ngươi, nhưng vì sao ngươi lại...
Chủ nhân của bàn tay kia chậm dãi xuất hiện trong bóng tối. Hắn có mái tóc đen dài lất phất, hai tay chắp sau lưng. Thân khoác áo trường bào màu đen viền vàng, toàn thân toát ra một cỗ mị lực kỳ dị. Mặc dù đối mặt với cả thiên hạ, nhưng cũng lộ vẻ tự tin, khống chế tất cả trong tay.
Hạn Bạt Huyết Phần kia nằm lặng trong tay, trong mắt Man Hoang Đế Quân Thôi Xán bất thình lình lộ vẻ thống khổ vô cùng.
Hai trăm năm trước Thôi Xán bất quá chỉ là một đệ tử của một môn phái nhỏ vô danh, thân phận hắn vốn là một kẻ mà ai cũng có thể ức hiếp được, trong lúc vô tình lấy dc thiên hạ đệ nhất hung phù Hạn Bạt Huyết Phần này. Cả đời của mỗi tu sĩ cũng chỉ có một lần tu luyện 1 lá Thiên Mệnh Thần Phù, cho nên Thiên Mệnh Thần Phù có hùng mạnh hay ko sẽ liên quan trực tiếp đến thành tựu tương lai của tu sĩ.
Mà Hạn Bạt Huyết Phần chính là Thiên Mệnh Thần Phù trân quý thiên hạ đệ nhất, chiến lực cũng dc xếp ở hàng đầu.
Có lá Thiên Mệnh Thần Phù này, chỉ cần hai mươi năm, Thôi Xán đã dương danh Man Hoang. Sau chín mươi năm như mặt trời đứng bóng hào quang chiếu sáng vạn trượng ko gì ngăn nổi.
Theo truyền thuyết, Hạn Bạt Huyết Phần từng dc phong ấn trên trán thượng cổ đệ nhất hung yêu Hạn Bạt. Trải qua vạn năm nó đã hút hết một thân tinh huyết của Hạn Bạt, có dc khí thế đốt cháy thiên địa.
Thôi Xán dựa vào lá Thiên Mệnh Thần Phù này, trải qua chín mươi năm chinh phạt rốt cuộc ổn định Man Hoang. Vào chín mươi năm trước tất cả các môn phái tu chân Nam Hoang cùng nhau dâng tặng ngọc bi Vĩnh Trấn Man Hoang, chính thức thừa nhận Nam Hoang Đế Quân của Thôi Xán.
Trong chín mươi năm Thôi Xán tọa trấn Nam Hoang, Hạn Bạt Huyết Phần đã đốt chết vô số tu sĩ phe chính đạo. Cửu Đại Thiên Môn bốn lần chinh phạt Nam Hoang đều đại bại dưới tay Thôi Xán. Trưởng lão Cửu Đại Thiên Môn chết hết bảy người, thậm trí ngay cả chưởng môn Lâm Tuyết Phong của Cửu Nghi Sơn, một trong Cửu Đại Thiên Môn cũng bị hắn đốt cho mù một mắt.
Từng cảnh tượng huy hoàng trong quá khứ dần dần hiện ra trước mắt Thôi Xán, hắn chợt thấy lòng mình bùi ngùi cảm khái. Hạn Bạt Huyết Phần này hùng mạnh vô cùng, cho dù là Thôi Xán hiện tại cũng chỉ có thể phát huy được sáu thành uy lực của nó. Thôi Xán mơ hồ có cám giác rằng, bốn thành uy lực còn lại ẩn chứa một bí mật nào đó. Nếu như có thể phá giải, hắn sẽ thật sự lên tận đinh phong, dám hỏi thiên hạ ai là địch thủ.
Nhưng hắn còn chưa kịp phát huy toàn bộ uy lực của Hạn Bạt Huyết Phần, thiên hạ đệ nhất hung phù này lại... Ôi... Hắn than thầm một tiếng, vuốt ve Hạn Bạt Huyết Phần ảm đạm không ánh sáng, khẽ gọi một tiếng: “Kiếm Mi!”
Trong một trăm tám mươi năm qua, có rất nhiều nữ nhân ngưỡng mộ Thôi Xán, nhưng chỉ có Tống Kiếm Mi là có thể bầu bạn bên cạnh hắn mà thôi. Nguyên nhân rất đơn giản, Tống Kiếm Mi hết sức dịu dàng nhu thuận.
Năm xưa Tống Kiếm Mi chính là đệ nhất mỹ nữ phe Chính đạo, thiên tư hơn người, thực lực tuyệt đối có thể liệt vào trong mười thanh niên cao thủ hàng đầu phe Chính đạo, nam nhân theo đuổi vô số kể. Nàng cùng Thôi Xán một chính một ma, vốn là thủy hỏa bất dung, nhưng từ khi gặp Thôi Xán, lập tức vứt bỏ tranh chấp chính tà, hoàn toàn gạt bỏ khí thế sắc bén, nhu thuận dịu dàng theo sau Thôi Xán. Thôi Xán nói gì nàng cũng vâng theo, khiến cho nhân sĩ anh tài trẻ tuổi từng theo đuổi nàng nhiều năm cảm thấy hết sức bất ngờ.
Thôi Xán bảo bất cứ chuyện gì, Tống Kiếm Mi cũng làm ngay không hề do dự. Thế nhưng hôm nay, sau một tiếng kêu của Thôi Xán, rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng nàng đáp lại.
Thôi Xán chợt linh cảm, dường như có chuyện chẳng lành. Đúng vào lúc này, thình lình cả cổ thành chấn động, sau đó năm tiếng nổ rất lớn vang lên. Thôi Xán biến sắc, lập tức tung mình bay ra ngoài, quả nhiên trên năm đám mây ngũ sắc, năm sợi xích sắt đã bị mở ra.
Tức thì Thôi Xán bứng tinh ngộ, lập tức sắc mặt trắng bệch.
Hắn còn chưa kịp có phản ứng gì, trong khoảnh khắc này, thình lình mấy chục đạo khí thế vô cùng mạnh mẽ từ bên ngoài xông vào.
- Ha ha ha!
Một tiếng cười điên cuồng vang lên, một ma ảnh mờ mờ ảo ảo bay tới cửa cổ thành đứng lại, nhìn tấm bia ngọc với vẻ khinh miệt:
- Vĩnh Trấn Nam Hoang ư, thật nực cười!
Thình lình ma ảnh vung tay áo một cái, một đạo điện quang màu đen đập tan bia ngọc.
Xuất hiện cùng lúc với ma ảnh này còn có hai ba chục người nữa. Ma ảnh bay lên trời, những người đó cũng lập tức bay sát theo sau, cùng xông vào thảnh.
Thôi Xán cười lạnh lẽo:
- Nam Hoang đệ nhị nhân, Quỷ Lệ Danh, rốt cục ngươi cũng dám xuất hiện trước mặt ta...
Đạo ma ảnh nọ cười gằn:
- Hừ, Thôi Xán, trước nay ta vẫn không phục thân phận Nam Hoang Đế Quân của ngươi, cho nên hôm nay đặc biệt tới dây lãnh giáo.
Thôi Xán ngửa mặt lên trời cười to:
- Lãnh giáo ư? Hạn Bạt Huyết Phần của ta còn chưa chết, ngươi cũng dám tới đây sao? Ta từng đi tới Ma Diễm cốc của ngươi, nhưng ngươi quá sợ hãi chạy xa ba ngàn dặm, vì sao lúc ấy không dám lãnh giáo ta?
Quỷ Lệ Danh bị hắn khơi chuyện xấu hổ trước kia, thẹn quá hóa giận, quát to:
- Đứng nhiều lời vô ích, hôm nay Quỷ mỗ dẫn dắt đồng đạo Nam Hoang tới đây mời ngươi thoái vị, giao ra Bí Cảnh Bảo Khố, rời khỏi Hoang Vân thành. Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì tốt, nếu là không chịu... Vậy Quỷ mỗ cũng chỉ có nước động thù. Hù hừ, giáo huấn Nam Hoang Đế Quân, vinh hạnh như vậy vô cùng khó được.
Thôi Xán không thèm để ý tới Quỷ Lệ Tử đang tỏ ra tiểu nhân đắc chí, đảo mắt nhìn những người phía sau y. Thôi Xán cũng không lạ gì những kẻ này, toàn là nhân vật chưởng giáo các đại môn phái ở Nam Hoang. Trước kia những người này lúc nào cũng hết sức tìm cách lấy lòng mình, hiện tại bọn chúng lại theo sau lưng Quỷ Lệ Danh.
Thôi Xán cười lạnh:
- Nếu không có ta trấn thù Nam Hoang chín mươi năm, trong số các ngươi có được mấy người còn đứng ở nơi này, e rằng đã bị Cửu Đại Thiên Môn bắt tới Nhược Lô Ngục từ lâu...
Câu này lập tức khiến cho bọn chưởng giáo vô cùng xấu hổ, có chừng bảy phần mười số người ở đây cúi gằm mặt, không dám nhìn Thôi Xán. Thế nhưng chuyện hôm nay cũng như cung đã giương căng, không thế không bắn, đám chưởng giáo này cũng không vì câu nói của Thôi Xán mà thay đổi chù ý.
Thôi Xán cũng đã sớm thấy rõ sắc mặt của những người này, hừ lạnh một tiếng, vung tay áo ngạo nghễ nói:
- Lên hết đi, muốn lấy Bí Cảnh Bảo Khố, muốn chiếm Hoang Vân thành của ta, cứ bằng vào bản lãnh mà lấy!
Quỷ Lệ Danh cười gằn, một ngọn lửa ma bùng lên cao ba trăm trượng sau lưng y, chuẩn bị xông lên, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Thôi đại đế, cố nhân tới chơi cũng không đón khách hay sao?
Dường như Thôi Xán đã đoán trước, sắc mặt hắn vẫn điềm tĩnh:
- Ta đã biết ngươi chắc chắn ngươi sẽ không bỏ lỡ cuộc vui này, tới rồi thì cứ vào. Ngươi hao hết tâm tư phá giải Ngũ Vân Tỏa của ta, nếu ta không hoan nghênh ngươi, ngươi không tự tiến vào được hay sao?
Một tiếng cười dài vang lên, một đạo cầu vồng bảy sắc bay vào thành. Trên cầu vồng được khảm châu ngọc đủ các màu sắc, đẹp đẽ quý giá vô cùng. Một lão nhân một mắt chậm rãi bước từ trên cầu xuống, phía sau lão còn có mấy trăm tu sĩ phe Chính đạo.
Các phái Nam Hoang có người nhận ra lão, nhỏ giọng kinh hô:
- Là chưởng môn Lâm Tuyệt Phong của Cửu Nghi sơn!
Năm xưa Lâm Tuyệt Phong đích thân dẫn quân đánh tới Nam Hoang, đánh đâu thắng đó không gì cản nối, sau khi gặp phải Thôi Xán đại bại mà về, chính lão cũng bị Thôi Xán gây thương tích. Lửa độc của Hạn Bạt Huyết Phần đã thiêu cháy một mắt lão, làm bị thương nguyên thần, con mắt này tới nay vẫn không thể nào hồi phục thị lực.
Thôi Xán thân là Nam Hoang Đế Quân, tự nhiên đoán được vào lúc này, ắt hẳn Lâm Tuyệt Phong sẽ thừa cơ ném đá xuống giếng, không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của lão. Thế nhưng lúc hắn nhìn thấy nữ nhân theo sát bên cạnh Lâm Tuyệt Phong, cơ nhục trên mặt không khỏi co rúm lại:
- Tống Kiếm Mi, quả nhiên là nàng...
Ngàn vạn lần Thôi Xán cũng không ngờ, người phản bội mình lại là ý trung nhân mà mình từng yêu thương tin tưởng nhất. Là do Tống Kiếm Mi mở Ngũ Vân Tỏa, bằng không đám người này muốn vào được cũng phải trả một cái giá không nhỏ. Bất luận là Quỷ Lệ Danh hay Lâm Tuyệt Phong, số người đi theo chúng tối thiểu cũng phải chết mất một nửa.
Ánh mắt Tống Kiếm Mi nhìn hắn có vẻ đờ đẫn, thanh âm không hề có chút tình cảm:
- Ta ở bên cạnh ngươi nằm vùng trên trăm năm, cũng vì cục diện hôm nay. Giết ngươi, vì phe Chính đạo trừ hại!
Nằm vùng ư? Thôi Xán cười lạnh, hắn chưa bao giờ đề phòng Tống Kiếm Mi, nếu nàng muốn giết hắn, có vô số cơ hội, nhưng vì sao nàng lại chờ tới bây giờ? Nói trắng ra là vì Hạn
Bạt Huyết Phần của mình đã chết, tất cả mọi người đều cho rằng mình đang thảm hại vô cùng.
Năm xưa Tống Kiếm Mi đi theo hắn, đương nhiên phải chịu áp lực hết sức nặng nề, thế nhưng Thôi Xán dễ thường lại không như vậy. Thân là nhân vật phe Ma đạo, lại yêu mến tiên tử bên phe Chính đạo. Lúc đầu hai người ở bên nhau, Thôi Xán vẫn chưa đạt được danh hiệu Nam Hoang Đế Quân, số người truy sát Thôi Xán có tới bảy thành là vì lo ngại Thôi Xán tiết lộ cơ mật phe Ma đạo. Ngay cả Thôi Xán cũng không nhớ rõ hắn đã vì Tống Kiếm Mi mà suýt chết bao nhiêu lần, chịu bao nhiêu vết thương trên người.
Cho dù sau khi Thôi Xán trở thành Nam Hoang Đế Quân, cũng không được bình yên. Nam Hoang có không ít kẻ ngứa mắt, không quen nhìn thấy nữ nhân bên cạnh Thôi Xán xuất thân từ phe Chính đạo.
Mà bản thân Thôi Xán vì muốn chấn nhiếp Cửu Đại Thiên Môn, để chúng không dám lảm phiền tộc nhân của Tống Kiếm Mi, đã từng liều thân mạo hiểm, rời khỏi Nam Hoang giết chết một tên trưởng lão La Phù sơn ức hiếp gia tộc họ Tống.
La Phù sơn cũng là một trong Cửu Đại Thiên Môn, trận chiến lần ấy là trận chiến thảm thiết nhất từ khi Thôi Xán xuất đạo tới nay.
Lúc này Thôi Xán đùng đùng nổi giận. Cả đời hắn hận nhất là người thân phản bội mình. Quỷ Lệ Danh và các phái Nam Hoang phản hắn, hắn chỉ cảm thấy khinh thường, nhưng Tống Kiếm Mi phản bội đã làm cho hắn vô cùng phẫn nộ.
Chương 2: Ngũ Hành ngọc sơn - Song long ngậm cầu (Thượng)
Tống Kiếm Mi bỗng nhiên biến sắc, ngọc chưởng vỗ ra phía trước một cái. Một tiếng nổ vang lên, một luồng hào quang màu vàng nhạt bùng nổ, thân hình Tống Kiếm Mi khẽ bay ra phía sau, dừng lại bình yên cách chỗ cũ vài chục trượng.
Thôi Xán hận nàng phản bội mình, ra tay không hề báo trước. Nhưng Tống Kiếm Mi không hổ là nhân vật vào hàng mười đại cao thủ năm xưa, lại đi theo Thôi Xán thời gian qua, tu vi ngày càng tinh thâm, sát chiêu của Thôi Xán đã bị nàng ung dung hóa giải.
Tống Kiếm Mi nhìn Thôi Xán, ánh mắt tỏ vẻ hết sức khinh thường, thản nhiên nói:
- Ngay cả ta cũng có thể tiếp được sát chiêu của ngươi, ngươi còn có hy vọng gì nữa? Ngoan ngoãn giao ra Bí Cảnh Bảo Khố đi, đứng làm chó cùng rứt giậu nữa.
Hai phe nhân mã này, một phe đại biểu cho Cửu Đại Thiên Môn, một phe đại biểu cho Nam Hoang Ma Tông. Thôi Xán đứng ở giữa, thình lình thét dài một tiếng giống như tiếng long ngâm, chấn động chín tầng mây:
- Lên hết đi, Nam Hoang Đế Quân ở đây, muốn lấy mạng ta, muốn lấy Bí Cảnh Bảo Khố, vậy phải xem các ngươi có đủ bản lãnh hay không!
Sáu lá linh phù nhất phẩm chậm rãi dâng lên trên người Thôi Xán, vô tận khí thế mênh mông cuồn cuộn, tựa như sóng trên sông lớn chạy chồm, sắc mặt Quỷ Lệ Danh và Lâm Tuyệt Phong đại biến, hai người không hẹn mà cùng vung tay lên, chỉ huy đám người phía
- Giết!
Trận chiến này kéo dài bảy ngày, đánh tới nỗi trời sầu đất thảm, âm dương đảo ngược, Ngũ Hành nghịch chuyến. Hàng ngàn ngọn núi trong khu vực Quỷ Cừu sơn, Hoang Vân thành bị san bằng, xuất hiện một cái hố khổng lồ có đường kính hàng chục dặm, giống như bị thiên thạch trên trời rơi xuống. Cả mặt đất Nam Hoang rung động sáu lần, phàm nhân còn tưởng rằng đã xảy ra động đất, ai nấy hoang mang lo sợ.
Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán chết đi, thiên hạ đệ nhất hung phù cũng bồi táng với hắn. Nhưng chuyện làm cho hai đạo chính tà phải giật mình chính là, Nam Hoang Đế Quân vốn đã mất đi Thiên Mệnh Thần Phù, lại có thể giết chết mười ba Đại Năng, chiếm một nửa số Đại Năng tham gia trận chiến này. Có sáu người phe Ma đạo, bảy người phe Chính đạo.
Quỷ Lệ Danh, Lâm Tuyệt Phong trọng thương, Bí Cảnh Bảo Khố mà Thôi Xán thu thập cả đời nổ tung hóa thành tro bụi, không ai thu hoạch được gì.
Quỷ Lệ Danh trở thành tân Nam Hoang chi chù, nhưng bị thương ngầm vì trận chiến này, kéo dài mấy chục năm vẫn không khôi phục, không thể đàn áp Nam Hoang. Chức Nam Hoang chi chù hữu danh vô thực, phe Ma đạo lâm vào hỗn chiến triền miên.
Lâm Tuyệt Phong cố nén thương thế chạy về Cửu Nghi sơn, nghe nói vừa về tới cửa sơn môn rốt cục không áp chế được, liên tục hộc ra ba thăng máu, khí huyết suy giảm. Lão vội vàng tuyên cáo với thiên hạ, Tống Kiếm Mi có đại công trong chiến dịch tiêu diệt Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán, là bậc anh thư phe Chính đạo, gia tộc họ Tống được Cửu Nghi sơn che chở, sau đó lập tức bế quan tu dưỡng.
Bảy ngày sau trận chiến này, vào đêm mười bốn tháng Bảy, mây đen phù kín bầu trời Quỷ Cừu sơn, sấm nổ ầm ầm. Một lúc lâu sau, thình lình có một tia sét giáng xuống, trúng vào một đinh núi, đá vụn tung bay. Nhờ những tia chớp lóe lên, có thể thấy dưới đáy hố khổng lồ trong trận chiến hôm trước, bùn đất dần dần gạt ra, một lá phù Tử Ngọc xuất hiện, hút lấy những tia tinh huyết trong bùn đất xung quanh. Một lúc sau, chợt nó phóng vút lên cao, sau đó biến mất giữa bầu trời đêm đen kịt.
Ở một vùng núi cây cối rậm rạp xanh um, những mảng tuyết tùng điểm xuyết cả ngọn núi giống như một khối phỉ thúy khổng lồ, màu xanh mơn mởn, vô cùng nổi bật dưới ánh nắng ban mai.
Đối diện ngọn núi này có một vách núi dựng đứng rất lớn, trên vách có một khối đá nhô ra trông giống như mỏ ưng, dường như muốn mổ sang ngọn núi bên này.
Trên khối đá giống như mỏ ưng này, sương mù nhàn nhạt lượn lờ, có một thiếu niên áo vải đang ngồi xếp bằng. Thiếu niên này có dung mạo bình thường, dáng người tầm thước, trông chẳng có gì khác biệt sơn dân thông thường.
Lúc này là sáng sớm, chim chóc rời tổ kiếm ăn, dã thú săn mồi, côn trùng kêu rả rích, quang cảnh nhộn nhịp. Lúc này thiếu niên chợt mở bứng mắt, tuy rằng sắc mặt không đổi, nhưng vẻ kinh ngạc hiện rõ trong mắt.
Hắn không nói lời nào, bắt đầu sử dụng cả tay lẫn chân leo lên đinh núi. Thân thể hắn có vẻ cứng nhắc, động tác vụng về, khoảng cách từ mỏm đá lên tới đinh chỉ vài chục trượng, lại ngã mấy lần.
Đến khi hắn hao hết sức lực mới lên được đinh núi, nhìn về phía sau, không nhịn được buột miệng thóa mạ:
- Đây quả thật là Nhược Lô Ngục, con bà nó!
Phía Bắc dãy núi này là một vùng núi non trùng điệp kéo dài hàng vạn dặm. Giữa vùng núi này là một tòa kiến trúc khổng lồ, cao hàng ngàn trượng, cao hơn cả những ngọn núi xung quanh, mây tía lượn lờ, ánh vàng lấp loáng.
Tòa kiến trúc này là một đài cao bốn mặt, dưới lớn trên nhỏ. Trên đài có một pho tượng chim sẻ bằng đồng xanh, đứng sừng sững trên đó, nổi bật vô cùng. Bốn xung quanh pho tượng này là nhiều cây cột đá rất lớn, dáng vẻ cổ kính.
Bên ngoài bốn mặt đài, cách chừng vài trăm trượng, mỗi bên đều có một tòa bảo tháp chín tầng lơ lững giữa không trung. Mỗi tháp có tám mặt, mỗi mặt một cửa, có chín tầng, tổng cộng bảy mươi hai cửa. Thỉnh thoảng từ trong những cửa này bắn ra từng đạo phù chú kỳ dị, bay loạn xạ, dày đặc như mưa.
Đài cao đen kịt được xây bằng nhiều tảng đá dài chừng một trượng, trên mỗi tảng đá như vậy đều có linh quang chuyển động trông như rắn bò.
Bảo tháp linh phù, cự thạch linh quang, hai thứ này thỉnh thoảng tiến vào những đám mây tía và kim quang bên ngoài. Mỗi lần ra vào như vậy, linh phù, linh quang đều lớn mạnh hơn một chút.
Mà mây tía và kim quang này lại nối liền với mặt trời bằng một đạo hỏa quang. Đạo hỏa quang này từ mặt trời bắn vào mây tía và kim quang, chúng được nuôi dưỡng như vậy, nhất thời lớn mạnh mấy lần, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Đài đồng tước này uy áp bốn phương, dù là vùng núi kéo dài hàng vạn dặm xung quanh, cũng chỉ là làm nền cho nó. Dường như đài này trời sinh ra đã có khí thế ngạo nghễ thương sinh, sừng sững ngũ nhạc.
Cả Tu Chân Giới, không ai là không biết đài cao này, đây chính là Nhược Lô Ngục mà Cửu Đại Thiên Môn chuyên dùng giam giữ những bậc cự phách phe Ma đạo.
Trước kia ngày ngày có vô số người trong phe Chính đạo kêu gào, đòi quẳng Thôi Xán vào trong Nhược Lô Ngục. Hắn không thể nào ngờ được, sau khi mình đoạt xá trùng sinh lại rơi vào địa phương này. Mà chù nhân cũ của thân thể này cũng là người trong Nhược Lô Ngục, chẳng qua không phải phạm nhân.
Trong Nhược Lô Ngục này, Vũ La thuộc loại nô bộc thấp nhất, làm hết tất cả những công việc nặng nhọc thông thường như canh cửa, đưa cơm nước cho phạm nhân, chạy việc vặt cho ngục tốt, giặt y phục...
Vốn Vũ La đần độn, không biết cả chuyện vì sao mình ở Nhược Lô Ngục. Sau khi Thôi Xán đoạt xá trùng sinh, những tin tức hữu dụng mà hắn có được ít ỏi tới mức đáng thương. Chẳng qua trí tuệ của Nam Hoang Đế Quân, không phải người thường có thể sánh được. Dù được tin tức ít ỏi như vậy, hắn vẫn có thể suy đoán, tuy rằng Vũ La có địa vị thấp, nhưng có thể ở trong Nhược Lô Ngục này, nhất định cũng có chút lai lịch.
Hôm qua Vũ La tham một gốc dược thảo trân quý, cho nên trượt chân ngã xuống khối đá hình mỏ ưng kia mà chết. Lúc ấy Thôi Xán đã bị đánh chết, Hạn Bạt Huyết Phần mang theo nguyên thần của hắn chạy đi, tìm mãi mà không thấy thân thế nào thích họp. Thấy thời gian không còn kịp nữa, nếu để mặt trời lên, vậy Thôi Xán sẽ không còn cơ hội nào nữa, cho nên vừa thấy thi thế Vũ La, nó không còn lựa chọn nào khác, lập tức chui vào.
Thôi Xán lục tìm trong ký ức Vũ La, đã biết Vũ La là người Nhược Lô Ngục. Cho nên vừa tỉnh lại, lập tức chạy đi coi, thấy quả thật là Nhược Lô Ngục. Thôi Xán nhất thời cám thấy ông trời trêu đùa hắn một phen, cho nên dù với khí độ của Nam Hoang Đế Quân, cũng không nhịn được buột miệng thóa mạ.
Nhưng lúc này đã bình tĩnh lại, Thôi Xán chợt động linh cơ, thầm tính toán một lúc, sau đó bật cười ha hả:
- Cơ hội tốt tới trước mặt, không thể để lãng phí.
Trên đỉnh núi cao 3 ngàn trượng, thình lình có 5 đám mây ngũ sắc xuất hiện lơ lửng, mỗi đám còn như to hơn cả 1 ngọn núi.
Năm đám mây này giống hệt hình dạnh năm loài thú: Lão quy, mãng xà, mãnh hổ, kỳ lân, đại bàng, mỗi con trấn thủ 1 phương. Kim quang đầy trời kia chính là do đám mây ngũ sắc hình thú này phát ra.
Mưa dầm kéo dài gặp phải kim quang này lập tức biến thành linh khí hệ Thủy tinh thuần nhất, bị hút vào trong pháp trận phát tán kim quang kia, nuỗi dưỡng cho pháp trận.
Năm sợi xích to bằng ngọn tháp từ năm đám mây kia buông xuống, giống như thang trời. Mỗi một sợi xích như vậy đều có khắc phù vân Đạo gia thần dày đặc, vận chuyển trên bề mặt xích giống như vật sống, bên ngoài hào quang lưu chuyển, linh động bất phàm.
Đầu dưới 5 sợi xích được buộc vào chán của 5 bức Mãng tượng bằng đá rất lớn. Mãng tượng chính là thần thú thời thượng cổ trong truyền thuyết, miệng có 6 răng, sau lưng sinh 2 cánh, có dc vô thượng thần lực, có thể gánh cả núi cao.
Mà 5 bức tượng này giống như 5 ngọn núi cao, ko thua kém gì những ngọn núi xung quanh chúng, hơn nữa tượng đá dc điêu khắc vô cùng sống động, tuy rằng dầm mưa dãi nắng đã lâu, trên tượng cũng đã xuất hiện những vết loang lổ, nhưng mỗi đạo phù văn cổ kính trên mỗi bức tượng đều lập lòe kim quang ko ngừng. Phù văn này dc khắc trên trán mỗi bức tượng mà đầu sợi xích kia buộc đúng vào vị trí phù văn.
Nếu có bậc Đại năng trên Tu chân giới tới nơi này, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, 5 Mãnh tượng này ko phải là tượng đá, mà là thần thú thượng cổ, bị kẻ nào đó dùng vô thượng pháp lực phong ấn tại nơi này.
Mà kẻ phong ấn 5 con Mãnh tượng này cũng có mục đích hết sức rõ ràng, trên lưng 5 con Mãnh tượng này bị một tòa cổ thành đè lên trên đó. Cổ thành này được xây dựng bằng nham thạch màu đen, là 1 khối nham thạch hoàn chỉnh, trên tường thành đầy những vết chém của đao búa, toát ra 1 cỗ khí tức vô cùng thê thảm. Dường như cổ thành này chính là 1 vị thượng cổ thần minh vừa trong chiến trường xung phong liều chết đi ra.
Ngũ vân phong trấn, Mãnh tượng đà thành.
Là loại người nào mà có dc thực lực như vậy?
Tuy rằng cổ thành là 1 khối nham thạch hoàn chỉnh, nhưng bên ngoài lại có thêm 1 thứ khác. Đó là 1 tấm bia đá bằng bạch ngọc cao trừng 3 trượng, hết sức nặng nề, chính là loại tiên ngọc chân quý nhất trên Tu chân giới, Ngọc Túy Tinh Phách. Thông thường trên Tu chân giới chỉ cần 1 khối to bằng quả trứng cũng đủ cho vô số chưởng môn đích thân ra tay tranh đoạt. Khối ngọc làm lên tấm bia đá to như vậy, nếu để người khác thấy vậy sẽ tạo lên tình cảnh điên cuồng ko biết tới mức nào.
Bất quá khiến cho người ta khiếp sợ chính là 4 chữ to đề trên bia: Vĩnh Trấn Nam Hoang.
Chữ đỏ như màu máu, nét bút như rồng bay phượng múa, toát ra khí thế ngạo nghễ thiên hạ.
Ở mặt sau tấm bia có rất nhiều chữ nhỏ, dc khắc dày đặc thành từng hàng từng hàng. Ở những hàng đầu là Huyết Ngọc Triều, Hoang Trủng Thế Gia, Cửu Dạ Môn, Ma Hoàng kiếm phái, La Tà Đạo...
Đây là những môn phái có thực lực hùng mạnh nhất Man Hoang, xen xuống dưới là những môn phái nhỏ hơn, có thực lực yếu hơn. Cả mặt sau tấm bia có khắc tên vài trăm môn phái như vậy, hầu như bao quát hết tất cả các môn phái Tu chân giới Man hoang. Chẳng lẽ chủ nhân của tòa thành cổ này lại hùng mạnh như vậy, dc tất cả các môn phái Man hoang bầu làm Man Hoang chi chủ hay sao?
Mây ngũ sắc, cổ thành, Mãnh tượng, bia ngọc, tất cả đứng sừng sững giữa vùng núi non hẻo lánh, trông như ko có sinh khí. Nhưng nếu xâm nhập vào có thể nhìn thấy giữa cổ thành có 1 tòa thạch điện hùng vĩ, toát ra vài tia hào quang kỳ dị, vô cùng nổi bật giữa kim quang đầy trời.
Hào quang này xuất phát từ sáu đạo phù chú kỳ lạ lơ lửng ở giữa trung ương thạch điện. Mỗi đạo phù chú đều có 9 mặt, lộ vẻ bất phàm, trên 9 mặt phù chú dc khắc phù văn dày đặc bằng vô thượng linh lực, tinh quang sáng chói, linh động giống như vật sống. Nếu là người ngoài nhìn thấy, nhất định phải chấn động, phú chú có 9 mặt là phù chú nhất phẩm tối cao trên Tu chân giới, hùng mạnh vô cùng. Đây là phù chú nhất phẩm mà dù Cửu Đại Thiên Môn đỉnh cấp lấy dc 1 đạo thôi cũng sẽ phong làm chí bảo trấn phái, thế nhưng trong thạch điện này lại có tới những sáu đạo.
Mỗi đạo phù chú nhất phẩm này đều phát ra 1 cỗ khí thế kinh thiên, xông thẳng lên 9 tầng mây, phối hợp cùng với 5 đám mây ngũ sắc trên trời. Chỉ cần hơi động cũng có thể dẫn tới thiên địa biến sắc.
Trọng bảo này đã hết sức kinh người, nhưng nếu cẩn thận quan sát có thể phát hiện ra đường đường sáu đạo phù trú nhất phẩm này lại xoay quanh 1 thứ khác. Hơn nữa theo tư thế của bọn chúng nhất định là thần phục vật phẩm này, duy trì 1 khoảng cách nhất định ko giám vượt qua mảy may.
Thì ra ở giữa sáu đạo phù chú nhất phẩm này còn có 1 đạo linh phù khác. Bất quá bề ngoài của đạo linh phù này khác với sáu đạo phù trú kia, nó dày như bàn tay, rộng 3 ngón tay, dài 2 tấc, trông giống như 1 tấm ngọc bài màu tím, chất liệu thần bí, trên mặt có khác 1 đạo linh văn thâm ảo, có màu máu mờ mờ.
Chỉ là ko biết vì sao, đạo linh phù này lại ảm đạm ko ánh sáng,, nếu so sánh với sáu đạo phù chú nhất phẩm xung quanh nó có vẻ trông ko bắt mắt tí nào cả.
Nhưng sáu đạo phù chú nhất phẩm lại tỏ ra hết sức trung thành, vẫn quay xung quanh đạo linh phù này.
Thình lình từ trong bóng tối có 1 bàn tay vươn ra vuốt ve tử ngọc linh phù kia hết sức trìu mến. Một lúc sau chợt nghe một giọng than thở vang lên:
- Ôi... Hạn Bạt Huyết Phần, thiên hạ đệ nhất hung phù, đỉnh phong trong những Thiên Mệnh Thần Phù của ca Tu chân giới. Ngươi đã bầu bạn cùng Thôi Xán ta một trăm tám mươi năm, Nam chinh Bắc chiến, nếu ko có ngươi, ta cũng sẽ ko có ngày hôm nay, thành cũng nhờ ngươi, bại cũng do ngươi, nhưng vì sao ngươi lại...
Chủ nhân của bàn tay kia chậm dãi xuất hiện trong bóng tối. Hắn có mái tóc đen dài lất phất, hai tay chắp sau lưng. Thân khoác áo trường bào màu đen viền vàng, toàn thân toát ra một cỗ mị lực kỳ dị. Mặc dù đối mặt với cả thiên hạ, nhưng cũng lộ vẻ tự tin, khống chế tất cả trong tay.
Hạn Bạt Huyết Phần kia nằm lặng trong tay, trong mắt Man Hoang Đế Quân Thôi Xán bất thình lình lộ vẻ thống khổ vô cùng.
Hai trăm năm trước Thôi Xán bất quá chỉ là một đệ tử của một môn phái nhỏ vô danh, thân phận hắn vốn là một kẻ mà ai cũng có thể ức hiếp được, trong lúc vô tình lấy dc thiên hạ đệ nhất hung phù Hạn Bạt Huyết Phần này. Cả đời của mỗi tu sĩ cũng chỉ có một lần tu luyện 1 lá Thiên Mệnh Thần Phù, cho nên Thiên Mệnh Thần Phù có hùng mạnh hay ko sẽ liên quan trực tiếp đến thành tựu tương lai của tu sĩ.
Mà Hạn Bạt Huyết Phần chính là Thiên Mệnh Thần Phù trân quý thiên hạ đệ nhất, chiến lực cũng dc xếp ở hàng đầu.
Có lá Thiên Mệnh Thần Phù này, chỉ cần hai mươi năm, Thôi Xán đã dương danh Man Hoang. Sau chín mươi năm như mặt trời đứng bóng hào quang chiếu sáng vạn trượng ko gì ngăn nổi.
Theo truyền thuyết, Hạn Bạt Huyết Phần từng dc phong ấn trên trán thượng cổ đệ nhất hung yêu Hạn Bạt. Trải qua vạn năm nó đã hút hết một thân tinh huyết của Hạn Bạt, có dc khí thế đốt cháy thiên địa.
Thôi Xán dựa vào lá Thiên Mệnh Thần Phù này, trải qua chín mươi năm chinh phạt rốt cuộc ổn định Man Hoang. Vào chín mươi năm trước tất cả các môn phái tu chân Nam Hoang cùng nhau dâng tặng ngọc bi Vĩnh Trấn Man Hoang, chính thức thừa nhận Nam Hoang Đế Quân của Thôi Xán.
Trong chín mươi năm Thôi Xán tọa trấn Nam Hoang, Hạn Bạt Huyết Phần đã đốt chết vô số tu sĩ phe chính đạo. Cửu Đại Thiên Môn bốn lần chinh phạt Nam Hoang đều đại bại dưới tay Thôi Xán. Trưởng lão Cửu Đại Thiên Môn chết hết bảy người, thậm trí ngay cả chưởng môn Lâm Tuyết Phong của Cửu Nghi Sơn, một trong Cửu Đại Thiên Môn cũng bị hắn đốt cho mù một mắt.
Từng cảnh tượng huy hoàng trong quá khứ dần dần hiện ra trước mắt Thôi Xán, hắn chợt thấy lòng mình bùi ngùi cảm khái. Hạn Bạt Huyết Phần này hùng mạnh vô cùng, cho dù là Thôi Xán hiện tại cũng chỉ có thể phát huy được sáu thành uy lực của nó. Thôi Xán mơ hồ có cám giác rằng, bốn thành uy lực còn lại ẩn chứa một bí mật nào đó. Nếu như có thể phá giải, hắn sẽ thật sự lên tận đinh phong, dám hỏi thiên hạ ai là địch thủ.
Nhưng hắn còn chưa kịp phát huy toàn bộ uy lực của Hạn Bạt Huyết Phần, thiên hạ đệ nhất hung phù này lại... Ôi... Hắn than thầm một tiếng, vuốt ve Hạn Bạt Huyết Phần ảm đạm không ánh sáng, khẽ gọi một tiếng: “Kiếm Mi!”
Trong một trăm tám mươi năm qua, có rất nhiều nữ nhân ngưỡng mộ Thôi Xán, nhưng chỉ có Tống Kiếm Mi là có thể bầu bạn bên cạnh hắn mà thôi. Nguyên nhân rất đơn giản, Tống Kiếm Mi hết sức dịu dàng nhu thuận.
Năm xưa Tống Kiếm Mi chính là đệ nhất mỹ nữ phe Chính đạo, thiên tư hơn người, thực lực tuyệt đối có thể liệt vào trong mười thanh niên cao thủ hàng đầu phe Chính đạo, nam nhân theo đuổi vô số kể. Nàng cùng Thôi Xán một chính một ma, vốn là thủy hỏa bất dung, nhưng từ khi gặp Thôi Xán, lập tức vứt bỏ tranh chấp chính tà, hoàn toàn gạt bỏ khí thế sắc bén, nhu thuận dịu dàng theo sau Thôi Xán. Thôi Xán nói gì nàng cũng vâng theo, khiến cho nhân sĩ anh tài trẻ tuổi từng theo đuổi nàng nhiều năm cảm thấy hết sức bất ngờ.
Thôi Xán bảo bất cứ chuyện gì, Tống Kiếm Mi cũng làm ngay không hề do dự. Thế nhưng hôm nay, sau một tiếng kêu của Thôi Xán, rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng nàng đáp lại.
Thôi Xán chợt linh cảm, dường như có chuyện chẳng lành. Đúng vào lúc này, thình lình cả cổ thành chấn động, sau đó năm tiếng nổ rất lớn vang lên. Thôi Xán biến sắc, lập tức tung mình bay ra ngoài, quả nhiên trên năm đám mây ngũ sắc, năm sợi xích sắt đã bị mở ra.
Tức thì Thôi Xán bứng tinh ngộ, lập tức sắc mặt trắng bệch.
Hắn còn chưa kịp có phản ứng gì, trong khoảnh khắc này, thình lình mấy chục đạo khí thế vô cùng mạnh mẽ từ bên ngoài xông vào.
- Ha ha ha!
Một tiếng cười điên cuồng vang lên, một ma ảnh mờ mờ ảo ảo bay tới cửa cổ thành đứng lại, nhìn tấm bia ngọc với vẻ khinh miệt:
- Vĩnh Trấn Nam Hoang ư, thật nực cười!
Thình lình ma ảnh vung tay áo một cái, một đạo điện quang màu đen đập tan bia ngọc.
Xuất hiện cùng lúc với ma ảnh này còn có hai ba chục người nữa. Ma ảnh bay lên trời, những người đó cũng lập tức bay sát theo sau, cùng xông vào thảnh.
Thôi Xán cười lạnh lẽo:
- Nam Hoang đệ nhị nhân, Quỷ Lệ Danh, rốt cục ngươi cũng dám xuất hiện trước mặt ta...
Đạo ma ảnh nọ cười gằn:
- Hừ, Thôi Xán, trước nay ta vẫn không phục thân phận Nam Hoang Đế Quân của ngươi, cho nên hôm nay đặc biệt tới dây lãnh giáo.
Thôi Xán ngửa mặt lên trời cười to:
- Lãnh giáo ư? Hạn Bạt Huyết Phần của ta còn chưa chết, ngươi cũng dám tới đây sao? Ta từng đi tới Ma Diễm cốc của ngươi, nhưng ngươi quá sợ hãi chạy xa ba ngàn dặm, vì sao lúc ấy không dám lãnh giáo ta?
Quỷ Lệ Danh bị hắn khơi chuyện xấu hổ trước kia, thẹn quá hóa giận, quát to:
- Đứng nhiều lời vô ích, hôm nay Quỷ mỗ dẫn dắt đồng đạo Nam Hoang tới đây mời ngươi thoái vị, giao ra Bí Cảnh Bảo Khố, rời khỏi Hoang Vân thành. Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì tốt, nếu là không chịu... Vậy Quỷ mỗ cũng chỉ có nước động thù. Hù hừ, giáo huấn Nam Hoang Đế Quân, vinh hạnh như vậy vô cùng khó được.
Thôi Xán không thèm để ý tới Quỷ Lệ Tử đang tỏ ra tiểu nhân đắc chí, đảo mắt nhìn những người phía sau y. Thôi Xán cũng không lạ gì những kẻ này, toàn là nhân vật chưởng giáo các đại môn phái ở Nam Hoang. Trước kia những người này lúc nào cũng hết sức tìm cách lấy lòng mình, hiện tại bọn chúng lại theo sau lưng Quỷ Lệ Danh.
Thôi Xán cười lạnh:
- Nếu không có ta trấn thù Nam Hoang chín mươi năm, trong số các ngươi có được mấy người còn đứng ở nơi này, e rằng đã bị Cửu Đại Thiên Môn bắt tới Nhược Lô Ngục từ lâu...
Câu này lập tức khiến cho bọn chưởng giáo vô cùng xấu hổ, có chừng bảy phần mười số người ở đây cúi gằm mặt, không dám nhìn Thôi Xán. Thế nhưng chuyện hôm nay cũng như cung đã giương căng, không thế không bắn, đám chưởng giáo này cũng không vì câu nói của Thôi Xán mà thay đổi chù ý.
Thôi Xán cũng đã sớm thấy rõ sắc mặt của những người này, hừ lạnh một tiếng, vung tay áo ngạo nghễ nói:
- Lên hết đi, muốn lấy Bí Cảnh Bảo Khố, muốn chiếm Hoang Vân thành của ta, cứ bằng vào bản lãnh mà lấy!
Quỷ Lệ Danh cười gằn, một ngọn lửa ma bùng lên cao ba trăm trượng sau lưng y, chuẩn bị xông lên, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Thôi đại đế, cố nhân tới chơi cũng không đón khách hay sao?
Dường như Thôi Xán đã đoán trước, sắc mặt hắn vẫn điềm tĩnh:
- Ta đã biết ngươi chắc chắn ngươi sẽ không bỏ lỡ cuộc vui này, tới rồi thì cứ vào. Ngươi hao hết tâm tư phá giải Ngũ Vân Tỏa của ta, nếu ta không hoan nghênh ngươi, ngươi không tự tiến vào được hay sao?
Một tiếng cười dài vang lên, một đạo cầu vồng bảy sắc bay vào thành. Trên cầu vồng được khảm châu ngọc đủ các màu sắc, đẹp đẽ quý giá vô cùng. Một lão nhân một mắt chậm rãi bước từ trên cầu xuống, phía sau lão còn có mấy trăm tu sĩ phe Chính đạo.
Các phái Nam Hoang có người nhận ra lão, nhỏ giọng kinh hô:
- Là chưởng môn Lâm Tuyệt Phong của Cửu Nghi sơn!
Năm xưa Lâm Tuyệt Phong đích thân dẫn quân đánh tới Nam Hoang, đánh đâu thắng đó không gì cản nối, sau khi gặp phải Thôi Xán đại bại mà về, chính lão cũng bị Thôi Xán gây thương tích. Lửa độc của Hạn Bạt Huyết Phần đã thiêu cháy một mắt lão, làm bị thương nguyên thần, con mắt này tới nay vẫn không thể nào hồi phục thị lực.
Thôi Xán thân là Nam Hoang Đế Quân, tự nhiên đoán được vào lúc này, ắt hẳn Lâm Tuyệt Phong sẽ thừa cơ ném đá xuống giếng, không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của lão. Thế nhưng lúc hắn nhìn thấy nữ nhân theo sát bên cạnh Lâm Tuyệt Phong, cơ nhục trên mặt không khỏi co rúm lại:
- Tống Kiếm Mi, quả nhiên là nàng...
Ngàn vạn lần Thôi Xán cũng không ngờ, người phản bội mình lại là ý trung nhân mà mình từng yêu thương tin tưởng nhất. Là do Tống Kiếm Mi mở Ngũ Vân Tỏa, bằng không đám người này muốn vào được cũng phải trả một cái giá không nhỏ. Bất luận là Quỷ Lệ Danh hay Lâm Tuyệt Phong, số người đi theo chúng tối thiểu cũng phải chết mất một nửa.
Ánh mắt Tống Kiếm Mi nhìn hắn có vẻ đờ đẫn, thanh âm không hề có chút tình cảm:
- Ta ở bên cạnh ngươi nằm vùng trên trăm năm, cũng vì cục diện hôm nay. Giết ngươi, vì phe Chính đạo trừ hại!
Nằm vùng ư? Thôi Xán cười lạnh, hắn chưa bao giờ đề phòng Tống Kiếm Mi, nếu nàng muốn giết hắn, có vô số cơ hội, nhưng vì sao nàng lại chờ tới bây giờ? Nói trắng ra là vì Hạn
Bạt Huyết Phần của mình đã chết, tất cả mọi người đều cho rằng mình đang thảm hại vô cùng.
Năm xưa Tống Kiếm Mi đi theo hắn, đương nhiên phải chịu áp lực hết sức nặng nề, thế nhưng Thôi Xán dễ thường lại không như vậy. Thân là nhân vật phe Ma đạo, lại yêu mến tiên tử bên phe Chính đạo. Lúc đầu hai người ở bên nhau, Thôi Xán vẫn chưa đạt được danh hiệu Nam Hoang Đế Quân, số người truy sát Thôi Xán có tới bảy thành là vì lo ngại Thôi Xán tiết lộ cơ mật phe Ma đạo. Ngay cả Thôi Xán cũng không nhớ rõ hắn đã vì Tống Kiếm Mi mà suýt chết bao nhiêu lần, chịu bao nhiêu vết thương trên người.
Cho dù sau khi Thôi Xán trở thành Nam Hoang Đế Quân, cũng không được bình yên. Nam Hoang có không ít kẻ ngứa mắt, không quen nhìn thấy nữ nhân bên cạnh Thôi Xán xuất thân từ phe Chính đạo.
Mà bản thân Thôi Xán vì muốn chấn nhiếp Cửu Đại Thiên Môn, để chúng không dám lảm phiền tộc nhân của Tống Kiếm Mi, đã từng liều thân mạo hiểm, rời khỏi Nam Hoang giết chết một tên trưởng lão La Phù sơn ức hiếp gia tộc họ Tống.
La Phù sơn cũng là một trong Cửu Đại Thiên Môn, trận chiến lần ấy là trận chiến thảm thiết nhất từ khi Thôi Xán xuất đạo tới nay.
Lúc này Thôi Xán đùng đùng nổi giận. Cả đời hắn hận nhất là người thân phản bội mình. Quỷ Lệ Danh và các phái Nam Hoang phản hắn, hắn chỉ cảm thấy khinh thường, nhưng Tống Kiếm Mi phản bội đã làm cho hắn vô cùng phẫn nộ.
Chương 2: Ngũ Hành ngọc sơn - Song long ngậm cầu (Thượng)
Tống Kiếm Mi bỗng nhiên biến sắc, ngọc chưởng vỗ ra phía trước một cái. Một tiếng nổ vang lên, một luồng hào quang màu vàng nhạt bùng nổ, thân hình Tống Kiếm Mi khẽ bay ra phía sau, dừng lại bình yên cách chỗ cũ vài chục trượng.
Thôi Xán hận nàng phản bội mình, ra tay không hề báo trước. Nhưng Tống Kiếm Mi không hổ là nhân vật vào hàng mười đại cao thủ năm xưa, lại đi theo Thôi Xán thời gian qua, tu vi ngày càng tinh thâm, sát chiêu của Thôi Xán đã bị nàng ung dung hóa giải.
Tống Kiếm Mi nhìn Thôi Xán, ánh mắt tỏ vẻ hết sức khinh thường, thản nhiên nói:
- Ngay cả ta cũng có thể tiếp được sát chiêu của ngươi, ngươi còn có hy vọng gì nữa? Ngoan ngoãn giao ra Bí Cảnh Bảo Khố đi, đứng làm chó cùng rứt giậu nữa.
Hai phe nhân mã này, một phe đại biểu cho Cửu Đại Thiên Môn, một phe đại biểu cho Nam Hoang Ma Tông. Thôi Xán đứng ở giữa, thình lình thét dài một tiếng giống như tiếng long ngâm, chấn động chín tầng mây:
- Lên hết đi, Nam Hoang Đế Quân ở đây, muốn lấy mạng ta, muốn lấy Bí Cảnh Bảo Khố, vậy phải xem các ngươi có đủ bản lãnh hay không!
Sáu lá linh phù nhất phẩm chậm rãi dâng lên trên người Thôi Xán, vô tận khí thế mênh mông cuồn cuộn, tựa như sóng trên sông lớn chạy chồm, sắc mặt Quỷ Lệ Danh và Lâm Tuyệt Phong đại biến, hai người không hẹn mà cùng vung tay lên, chỉ huy đám người phía
- Giết!
Trận chiến này kéo dài bảy ngày, đánh tới nỗi trời sầu đất thảm, âm dương đảo ngược, Ngũ Hành nghịch chuyến. Hàng ngàn ngọn núi trong khu vực Quỷ Cừu sơn, Hoang Vân thành bị san bằng, xuất hiện một cái hố khổng lồ có đường kính hàng chục dặm, giống như bị thiên thạch trên trời rơi xuống. Cả mặt đất Nam Hoang rung động sáu lần, phàm nhân còn tưởng rằng đã xảy ra động đất, ai nấy hoang mang lo sợ.
Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán chết đi, thiên hạ đệ nhất hung phù cũng bồi táng với hắn. Nhưng chuyện làm cho hai đạo chính tà phải giật mình chính là, Nam Hoang Đế Quân vốn đã mất đi Thiên Mệnh Thần Phù, lại có thể giết chết mười ba Đại Năng, chiếm một nửa số Đại Năng tham gia trận chiến này. Có sáu người phe Ma đạo, bảy người phe Chính đạo.
Quỷ Lệ Danh, Lâm Tuyệt Phong trọng thương, Bí Cảnh Bảo Khố mà Thôi Xán thu thập cả đời nổ tung hóa thành tro bụi, không ai thu hoạch được gì.
Quỷ Lệ Danh trở thành tân Nam Hoang chi chù, nhưng bị thương ngầm vì trận chiến này, kéo dài mấy chục năm vẫn không khôi phục, không thể đàn áp Nam Hoang. Chức Nam Hoang chi chù hữu danh vô thực, phe Ma đạo lâm vào hỗn chiến triền miên.
Lâm Tuyệt Phong cố nén thương thế chạy về Cửu Nghi sơn, nghe nói vừa về tới cửa sơn môn rốt cục không áp chế được, liên tục hộc ra ba thăng máu, khí huyết suy giảm. Lão vội vàng tuyên cáo với thiên hạ, Tống Kiếm Mi có đại công trong chiến dịch tiêu diệt Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán, là bậc anh thư phe Chính đạo, gia tộc họ Tống được Cửu Nghi sơn che chở, sau đó lập tức bế quan tu dưỡng.
Bảy ngày sau trận chiến này, vào đêm mười bốn tháng Bảy, mây đen phù kín bầu trời Quỷ Cừu sơn, sấm nổ ầm ầm. Một lúc lâu sau, thình lình có một tia sét giáng xuống, trúng vào một đinh núi, đá vụn tung bay. Nhờ những tia chớp lóe lên, có thể thấy dưới đáy hố khổng lồ trong trận chiến hôm trước, bùn đất dần dần gạt ra, một lá phù Tử Ngọc xuất hiện, hút lấy những tia tinh huyết trong bùn đất xung quanh. Một lúc sau, chợt nó phóng vút lên cao, sau đó biến mất giữa bầu trời đêm đen kịt.
Ở một vùng núi cây cối rậm rạp xanh um, những mảng tuyết tùng điểm xuyết cả ngọn núi giống như một khối phỉ thúy khổng lồ, màu xanh mơn mởn, vô cùng nổi bật dưới ánh nắng ban mai.
Đối diện ngọn núi này có một vách núi dựng đứng rất lớn, trên vách có một khối đá nhô ra trông giống như mỏ ưng, dường như muốn mổ sang ngọn núi bên này.
Trên khối đá giống như mỏ ưng này, sương mù nhàn nhạt lượn lờ, có một thiếu niên áo vải đang ngồi xếp bằng. Thiếu niên này có dung mạo bình thường, dáng người tầm thước, trông chẳng có gì khác biệt sơn dân thông thường.
Lúc này là sáng sớm, chim chóc rời tổ kiếm ăn, dã thú săn mồi, côn trùng kêu rả rích, quang cảnh nhộn nhịp. Lúc này thiếu niên chợt mở bứng mắt, tuy rằng sắc mặt không đổi, nhưng vẻ kinh ngạc hiện rõ trong mắt.
Hắn không nói lời nào, bắt đầu sử dụng cả tay lẫn chân leo lên đinh núi. Thân thể hắn có vẻ cứng nhắc, động tác vụng về, khoảng cách từ mỏm đá lên tới đinh chỉ vài chục trượng, lại ngã mấy lần.
Đến khi hắn hao hết sức lực mới lên được đinh núi, nhìn về phía sau, không nhịn được buột miệng thóa mạ:
- Đây quả thật là Nhược Lô Ngục, con bà nó!
Phía Bắc dãy núi này là một vùng núi non trùng điệp kéo dài hàng vạn dặm. Giữa vùng núi này là một tòa kiến trúc khổng lồ, cao hàng ngàn trượng, cao hơn cả những ngọn núi xung quanh, mây tía lượn lờ, ánh vàng lấp loáng.
Tòa kiến trúc này là một đài cao bốn mặt, dưới lớn trên nhỏ. Trên đài có một pho tượng chim sẻ bằng đồng xanh, đứng sừng sững trên đó, nổi bật vô cùng. Bốn xung quanh pho tượng này là nhiều cây cột đá rất lớn, dáng vẻ cổ kính.
Bên ngoài bốn mặt đài, cách chừng vài trăm trượng, mỗi bên đều có một tòa bảo tháp chín tầng lơ lững giữa không trung. Mỗi tháp có tám mặt, mỗi mặt một cửa, có chín tầng, tổng cộng bảy mươi hai cửa. Thỉnh thoảng từ trong những cửa này bắn ra từng đạo phù chú kỳ dị, bay loạn xạ, dày đặc như mưa.
Đài cao đen kịt được xây bằng nhiều tảng đá dài chừng một trượng, trên mỗi tảng đá như vậy đều có linh quang chuyển động trông như rắn bò.
Bảo tháp linh phù, cự thạch linh quang, hai thứ này thỉnh thoảng tiến vào những đám mây tía và kim quang bên ngoài. Mỗi lần ra vào như vậy, linh phù, linh quang đều lớn mạnh hơn một chút.
Mà mây tía và kim quang này lại nối liền với mặt trời bằng một đạo hỏa quang. Đạo hỏa quang này từ mặt trời bắn vào mây tía và kim quang, chúng được nuôi dưỡng như vậy, nhất thời lớn mạnh mấy lần, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Đài đồng tước này uy áp bốn phương, dù là vùng núi kéo dài hàng vạn dặm xung quanh, cũng chỉ là làm nền cho nó. Dường như đài này trời sinh ra đã có khí thế ngạo nghễ thương sinh, sừng sững ngũ nhạc.
Cả Tu Chân Giới, không ai là không biết đài cao này, đây chính là Nhược Lô Ngục mà Cửu Đại Thiên Môn chuyên dùng giam giữ những bậc cự phách phe Ma đạo.
Trước kia ngày ngày có vô số người trong phe Chính đạo kêu gào, đòi quẳng Thôi Xán vào trong Nhược Lô Ngục. Hắn không thể nào ngờ được, sau khi mình đoạt xá trùng sinh lại rơi vào địa phương này. Mà chù nhân cũ của thân thể này cũng là người trong Nhược Lô Ngục, chẳng qua không phải phạm nhân.
Trong Nhược Lô Ngục này, Vũ La thuộc loại nô bộc thấp nhất, làm hết tất cả những công việc nặng nhọc thông thường như canh cửa, đưa cơm nước cho phạm nhân, chạy việc vặt cho ngục tốt, giặt y phục...
Vốn Vũ La đần độn, không biết cả chuyện vì sao mình ở Nhược Lô Ngục. Sau khi Thôi Xán đoạt xá trùng sinh, những tin tức hữu dụng mà hắn có được ít ỏi tới mức đáng thương. Chẳng qua trí tuệ của Nam Hoang Đế Quân, không phải người thường có thể sánh được. Dù được tin tức ít ỏi như vậy, hắn vẫn có thể suy đoán, tuy rằng Vũ La có địa vị thấp, nhưng có thể ở trong Nhược Lô Ngục này, nhất định cũng có chút lai lịch.
Hôm qua Vũ La tham một gốc dược thảo trân quý, cho nên trượt chân ngã xuống khối đá hình mỏ ưng kia mà chết. Lúc ấy Thôi Xán đã bị đánh chết, Hạn Bạt Huyết Phần mang theo nguyên thần của hắn chạy đi, tìm mãi mà không thấy thân thế nào thích họp. Thấy thời gian không còn kịp nữa, nếu để mặt trời lên, vậy Thôi Xán sẽ không còn cơ hội nào nữa, cho nên vừa thấy thi thế Vũ La, nó không còn lựa chọn nào khác, lập tức chui vào.
Thôi Xán lục tìm trong ký ức Vũ La, đã biết Vũ La là người Nhược Lô Ngục. Cho nên vừa tỉnh lại, lập tức chạy đi coi, thấy quả thật là Nhược Lô Ngục. Thôi Xán nhất thời cám thấy ông trời trêu đùa hắn một phen, cho nên dù với khí độ của Nam Hoang Đế Quân, cũng không nhịn được buột miệng thóa mạ.
Nhưng lúc này đã bình tĩnh lại, Thôi Xán chợt động linh cơ, thầm tính toán một lúc, sau đó bật cười ha hả:
- Cơ hội tốt tới trước mặt, không thể để lãng phí.
Bình luận facebook