Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 232
Vũ La lập tức cảm thấy đời này mình gặp phải ‘nguy cơ’ lớn chưa từng có. Hắn không ngừng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, sau đó cố gắng nhớ lại xem đã có chuyện gì. Hắn nhìn xung quanh một vòng, may quá, đây vẫn là phòng của mình, nhưng lúc mình ngủ tối qua, rõ ràng là chỉ có mình mình kia mà...
Mỹ nhân kia cũng dần dần tỉnh lại. Sung sướng quá. Thoải mái quá... Nàng hết sức tự nhiên uốn éo vòng eo mềm dẻo, trở cặp đùi thon thả trắng như ngọc. Hai cánh tay không chút tỳ vết giơ cao, uể oải uốn người một cái.
Trong đầu Vũ La lập tức có một tiếng sét nổ ầm. Sững sờ tại chỗ: Không ngờ là Chu Cẩn.
Hiện tại nàng hoàn toàn bại lộ toàn thân trước mặt Vũ La. Giống như bạch ngọc không tỳ vết. Thậm chí một nốt ruồi nhỏ cũng không thấy, tựa như một tòa thiên nhiên hoàn mỹ.
Hai hạt đậu đỏ trên ngực dường như được khảm vào đôi ngọc thô, khiến cho bộ ngực nàng trông xinh đẹp kinh người.
Sau khi duỗi người, Chu Cẩn chợt cảm thấy đau nhói phải co mình lại. Đau thật... Hơn nữa trong cơn tiêu hồn tối qua. Nàng vốn quen thói nữ hoàng, bản thân chiếm quyền chủ động, tối qua tranh đấu không ngừng cùng Vũ La. Tự nhiên kẻ hưởng thụ là Vũ La, kẻ chịu khổ lại là nàng.
Đêm qua tiêu hồn hết đợt này tới đợt khác, cuối cùng kiệt sức ngủ say, hoàn toàn không có cảm giác gì, sáng nay tỉnh lại mới cảm thấy đau đớn.
Trong cơn đau, Chu Cẩn mở to mắt, nhất thời hóa đá.
Trong đầu nàng thình lình hiện lên vô số cảnh tượng tối qua...
Vũ La thấy nàng sắp sửa thét lên, vội vàng bụm miệng nàng lại:
- Trăm ngàn lần đừng kêu, chỉ cần nàng kêu lên, hai ta coi như xong đời...
Vũ La chợt hét thảm một tiếng, là do Chu Cẩn hung hăng cắn vào tay hắn.
Ngón tay Vũ La máu chảy đầm đìa, hắn giận dữ nói:
- Nàng là chó cắn người...
Chu Cẩn đùng đùng nổi giận, hận không thể cắn Vũ La thành từng mảnh, lúc này Vũ La vẫn còn căm tức:
- Ta mới là kẻ bị hại...
- Ngươi nói cái gì? Có gan ngươi lặp lại lần nữa!
Chu Cẩn nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ điên cuồng. Linh lực chớp động quanh thân nàng, không ngờ nàng vừa thoáng động, hạ thân lập tức đau nhói như bị xé, đôi mày thanh tú cau chặt, nhất thời lửa giận hạ xuống.
Vũ La chỉ xung quanh:
- Đây chính là phòng ta, vì sao nàng lại ở đây?
Chu Cẩn á khẩu không trả lời được:
- Ta...
Nàng vốn không phải là loại người miệng lưỡi linh lợi, trên thực tế có rất nhiều điểm nàng cũng giống như Vũ La. Tỷ như trong những trường hợp dùng mưu kế không xong, vậy chuyển sang dùng bạo lực mà giải quyết.
Vũ La còn đang nói hết sức hùng hồn:
- Ta là người đã có ý trung nhân, nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, ta còn mặt mũi nào gặp người ta, nàng bảo ta làm sao đối mặt với Cốc Mục Thanh đây?
Nếu là nữ nhân khác, hẳn có rất nhiều biện pháp phản bác lại Vũ La. Nhưng hiện tại người đang nằm trên giường hắn lại là Chu Cẩn. Nàng vẫn cho rằng nữ nhân hẳn phải ngang hàng cùng nam nhân, một nam nhân chỉ có thể cưới một lão bà. Hiện tại rõ ràng là nàng ngủ với lão công người khác, bất kể thế nào, xem như nàng cũng có lỗi với Cốc Mục Thanh, cho nên lúc này á khẩu nghẹn lời, không nói được gì.
- Vậy... Vậy chúng ta phải làm sao?
Chu Cẩn cảm thấy có điểm khác thường, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được, chỉ có thể nén giận hỏi.
Trên thực tế Vũ La hiện tại cũng là tâm loạn như ma. Bất kể trong lòng Chu Cẩn nghĩ thế nào, rốt cục hắn cũng đã chiếm tiện nghi của cô nương người ta. Nhưng rõ ràng Chu Cẩn không có khả năng chung chồng với Cốc Mục Thanh, vấn đề này vô cùng nan giải.
Hai người nhăn nhó mặt mày nhìn nhau, một lúc lâu sau Chu Cẩn mới cảm thấy có chút khác thường. Cả hai người vẫn còn đang lõa thể, cứ nhìn nhau như vậy, quả thật có hơi...
Vũ La cũng phát hiện chuyện này, đôi mắt hắn không tự chủ được quét qua thân thể Chu Cẩn vài lượt. Nói thật ra đây không phải là vấn đề hiếu sắc, mà là bản năng cơ bản thúc đấy.
Sau vài lượt, từ trên xuống dưới Chu Cẩn đã bị hắn nhìn sạch sẽ. Cho dù là tiền kiếp Vũ La đã nhìn quen thân thể của đệ nhất tiên tử phe Chính đạo Tống Kiếm Mi, cũng không khỏi thầm tán thưởng, quả nhiên là một nữ nhân hoàn mỹ không thể nào chê vào đâu được.
Đương nhiên chỉ là bề ngoài không thể chê vào đâu được, còn tính cách thì...
Ánh mắt hắn lướt qua lướt lại, Chu Cẩn thấy vậy bèn nghiến răng hỏi:
- Nhìn đủ chưa?
Vũ La buột miệng nói:
- Dù sao đêm qua cũng đã nhìn thấy hết, nàng còn quan trọng quá làm gì...
Chu Cẩn hung hăng tát cho hắn một tát tai:
- Thối lắm. Ngươi không quan trọng nhưng ta quan trọng...
Vũ La vội vàng quay mặt đi, trong lòng thầm nhũ: “Thật không thể thể ngờ được, lại là một con sư tử cả trong chuyện ấy, đêm qua nàng điên cuồng như vậy, hiện tại còn ra vẻ..
Chu Cẩn lấy chăn quấn ngang người, bắt đầu tìm y phục, nhìn thấy giường chiếu ngổn ngang. Không khỏi đỏ bừng mặt mũi. Từng cảnh tượng đêm qua nhất nhất hiện ra trong đầu, tối qua quả thật hết sức điên cuồng, ừ, có vẻ như mình cũng liên tục...
Chu Cẩn muốn khóc mà không ra nước mắt. Y phục nàng đã bị xé nát. Vũ La cũng vậy, nhưng hắn ung dung lấy trong không gian trữ vật ra một bộ y phục khác mặc vào người.
Chu Cẩn chưa từng có kinh nghiệm ra ngoài, may là trước khi đi, Chu Hoành đã dặn dò nàng mang theo y phục thay đổi, chuyện này ở nhà toàn là thị nữ chuẩn bị cho. Nhưng tới Nhược Lô Ngục, dọc đường vất vả gió bụi, ngày đầu tiên nàng đã thay hết y phục của mình, y phục bẩn còn chưa được giặt, vứt trong phòng mình. Nói cách khác, hiện tại Chu Cẩn không còn y phục thay đổi.
Chu Cẩn cảm thấy hạ thân nóng rát, trên mặt nóng bừng, liếc nhìn Vũ La một cái, hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Chợt một tràng tiếng bước chân vang lên. Chi nghe giọng Kiều Hổ vang lên ngoài cửa:
- Vũ Đại nhân. Diệp Đại nhân mời ngài tới, thương thế của ngài ra sao rồi?
Chu Cẩn sợ tới mức chui tọt vào chăn, thân hình nàng trắng như tuyết, lúc này trông giống như một con thỏ trắng đang hoảng sợ.
Vũ La ra dấu cho nàng yên tâm, sau đó cao giọng hỏi:
- Là Kiều Đại ca đó ư, Diệp đại nhân tìm đệ có chuyện gì?
- Diệp Đại nhân muốn triệu tập mọi người thương lượng chuyện Nhạc Băng Uyên một chút.
Vũ La lên tiếng nói:
- Được, huynh về bẩm báo Diệp Đại nhân, đệ rửa mặt chải đầu một chút, lập tức tới đó. Kiều Hổ đáp ứng một tiếng, sau đó rời đi.
Vẻ mặt Chu Cẩn vô cùng đau khổ:
- Hỏng rồi, chắc chắn Diệp Niệm Am cũng phái người báo cho Chu gia ta. Nhị ca còn đang hôn mê, thủ hạ chắc chắn sẽ tìm ta bẩm báo, vậy không phải là bại lộ rồi sao...
Vũ La khoát tay:
- Mau mau lên. Ta yểm hộ nàng nhanh chóng trở về. Chuyện giữa chúng ta, về sau có thể chậm rãi thương lượng, nàng yên tâm, ta...
Giọng Vũ La chợt trở nên kiên quyết:
- Bất kể chuyện này kết thúc ra sao, rốt cục ta sẽ cho nàng một câu trả lời công bằng.
Rốt cục hắn không phải loại người thoái thác trách nhiệm, tuy rằng biết rõ bên trong việc này có nân khúc, nhưng trách nhiệm của mình, mình vẫn phải gánh vác.
Chu Cẩn buồn bực vô cùng:
- Y phục của ta đã bị ngươi xé nát.
Vũ La buột miệng nói:
- Sao nàng không lấy trong không gian trữ vật... Chẳng lẽ nàng không chuẩn bị gì?
Chu Cẩn căm giận nhìn hắn: Nói thừa, nếu ta còn y phục, cần gì nhiều lời với ngươi...
Vũ La vỗ vỗ trán mình, nhanh chóng tìm một bộ y phục của mình cho nàng mặc tạm. Y phục trong không gian trữ vật của hắn toàn là cũ, đã từng mặc qua. Tuy rằng sạch sẽ, nhưng dù sao cũng là nam nhân từng mặc, Chu Cẩn bất đắc dĩ phải mặc tạm lên người, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong lòng không khỏi thoáng động, nhớ lại cảnh tượng đêm qua.
Chu Cẩn nén cơn đau ở hạ thân, mặc y phục vào. Nàng bước được hai bước, cảm thấy đau đớn đi không nổi, thầm hận tối qua mình không biết xấu hổ tranh quyền chủ động. Hiện tại vô cùng đau khố, kẻ hưởng thụ là nam nhân, còn mình đau đớn vô cùng.
Vũ La sao không rõ được chuyện gì xảy ra, nhưng thấy ánh mắt giận dữ của Chu Cẩn, theo bản năng khoát tay lia lịa:
- Không thể trách ta được, tối qua nàng cũng quá hăng say...
Chu Cẩn muốn khóc mà không ra nước mất, nửa xấu hổ nửa cầu xin:
- Ngươi hãy mau giúp ta nghĩ cách...
Vũ La vừa đưa tay ra chợt khựng lại một chút, cuối cùng cũng nghiến răng một cái, bế
Xốc nàng lên, hé cửa ra một chút quan sát. Thừa dịp tên binh sĩ của Chu gia quay mặt đi nơi khác, lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Mỹ nhân kia cũng dần dần tỉnh lại. Sung sướng quá. Thoải mái quá... Nàng hết sức tự nhiên uốn éo vòng eo mềm dẻo, trở cặp đùi thon thả trắng như ngọc. Hai cánh tay không chút tỳ vết giơ cao, uể oải uốn người một cái.
Trong đầu Vũ La lập tức có một tiếng sét nổ ầm. Sững sờ tại chỗ: Không ngờ là Chu Cẩn.
Hiện tại nàng hoàn toàn bại lộ toàn thân trước mặt Vũ La. Giống như bạch ngọc không tỳ vết. Thậm chí một nốt ruồi nhỏ cũng không thấy, tựa như một tòa thiên nhiên hoàn mỹ.
Hai hạt đậu đỏ trên ngực dường như được khảm vào đôi ngọc thô, khiến cho bộ ngực nàng trông xinh đẹp kinh người.
Sau khi duỗi người, Chu Cẩn chợt cảm thấy đau nhói phải co mình lại. Đau thật... Hơn nữa trong cơn tiêu hồn tối qua. Nàng vốn quen thói nữ hoàng, bản thân chiếm quyền chủ động, tối qua tranh đấu không ngừng cùng Vũ La. Tự nhiên kẻ hưởng thụ là Vũ La, kẻ chịu khổ lại là nàng.
Đêm qua tiêu hồn hết đợt này tới đợt khác, cuối cùng kiệt sức ngủ say, hoàn toàn không có cảm giác gì, sáng nay tỉnh lại mới cảm thấy đau đớn.
Trong cơn đau, Chu Cẩn mở to mắt, nhất thời hóa đá.
Trong đầu nàng thình lình hiện lên vô số cảnh tượng tối qua...
Vũ La thấy nàng sắp sửa thét lên, vội vàng bụm miệng nàng lại:
- Trăm ngàn lần đừng kêu, chỉ cần nàng kêu lên, hai ta coi như xong đời...
Vũ La chợt hét thảm một tiếng, là do Chu Cẩn hung hăng cắn vào tay hắn.
Ngón tay Vũ La máu chảy đầm đìa, hắn giận dữ nói:
- Nàng là chó cắn người...
Chu Cẩn đùng đùng nổi giận, hận không thể cắn Vũ La thành từng mảnh, lúc này Vũ La vẫn còn căm tức:
- Ta mới là kẻ bị hại...
- Ngươi nói cái gì? Có gan ngươi lặp lại lần nữa!
Chu Cẩn nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ điên cuồng. Linh lực chớp động quanh thân nàng, không ngờ nàng vừa thoáng động, hạ thân lập tức đau nhói như bị xé, đôi mày thanh tú cau chặt, nhất thời lửa giận hạ xuống.
Vũ La chỉ xung quanh:
- Đây chính là phòng ta, vì sao nàng lại ở đây?
Chu Cẩn á khẩu không trả lời được:
- Ta...
Nàng vốn không phải là loại người miệng lưỡi linh lợi, trên thực tế có rất nhiều điểm nàng cũng giống như Vũ La. Tỷ như trong những trường hợp dùng mưu kế không xong, vậy chuyển sang dùng bạo lực mà giải quyết.
Vũ La còn đang nói hết sức hùng hồn:
- Ta là người đã có ý trung nhân, nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, ta còn mặt mũi nào gặp người ta, nàng bảo ta làm sao đối mặt với Cốc Mục Thanh đây?
Nếu là nữ nhân khác, hẳn có rất nhiều biện pháp phản bác lại Vũ La. Nhưng hiện tại người đang nằm trên giường hắn lại là Chu Cẩn. Nàng vẫn cho rằng nữ nhân hẳn phải ngang hàng cùng nam nhân, một nam nhân chỉ có thể cưới một lão bà. Hiện tại rõ ràng là nàng ngủ với lão công người khác, bất kể thế nào, xem như nàng cũng có lỗi với Cốc Mục Thanh, cho nên lúc này á khẩu nghẹn lời, không nói được gì.
- Vậy... Vậy chúng ta phải làm sao?
Chu Cẩn cảm thấy có điểm khác thường, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được, chỉ có thể nén giận hỏi.
Trên thực tế Vũ La hiện tại cũng là tâm loạn như ma. Bất kể trong lòng Chu Cẩn nghĩ thế nào, rốt cục hắn cũng đã chiếm tiện nghi của cô nương người ta. Nhưng rõ ràng Chu Cẩn không có khả năng chung chồng với Cốc Mục Thanh, vấn đề này vô cùng nan giải.
Hai người nhăn nhó mặt mày nhìn nhau, một lúc lâu sau Chu Cẩn mới cảm thấy có chút khác thường. Cả hai người vẫn còn đang lõa thể, cứ nhìn nhau như vậy, quả thật có hơi...
Vũ La cũng phát hiện chuyện này, đôi mắt hắn không tự chủ được quét qua thân thể Chu Cẩn vài lượt. Nói thật ra đây không phải là vấn đề hiếu sắc, mà là bản năng cơ bản thúc đấy.
Sau vài lượt, từ trên xuống dưới Chu Cẩn đã bị hắn nhìn sạch sẽ. Cho dù là tiền kiếp Vũ La đã nhìn quen thân thể của đệ nhất tiên tử phe Chính đạo Tống Kiếm Mi, cũng không khỏi thầm tán thưởng, quả nhiên là một nữ nhân hoàn mỹ không thể nào chê vào đâu được.
Đương nhiên chỉ là bề ngoài không thể chê vào đâu được, còn tính cách thì...
Ánh mắt hắn lướt qua lướt lại, Chu Cẩn thấy vậy bèn nghiến răng hỏi:
- Nhìn đủ chưa?
Vũ La buột miệng nói:
- Dù sao đêm qua cũng đã nhìn thấy hết, nàng còn quan trọng quá làm gì...
Chu Cẩn hung hăng tát cho hắn một tát tai:
- Thối lắm. Ngươi không quan trọng nhưng ta quan trọng...
Vũ La vội vàng quay mặt đi, trong lòng thầm nhũ: “Thật không thể thể ngờ được, lại là một con sư tử cả trong chuyện ấy, đêm qua nàng điên cuồng như vậy, hiện tại còn ra vẻ..
Chu Cẩn lấy chăn quấn ngang người, bắt đầu tìm y phục, nhìn thấy giường chiếu ngổn ngang. Không khỏi đỏ bừng mặt mũi. Từng cảnh tượng đêm qua nhất nhất hiện ra trong đầu, tối qua quả thật hết sức điên cuồng, ừ, có vẻ như mình cũng liên tục...
Chu Cẩn muốn khóc mà không ra nước mắt. Y phục nàng đã bị xé nát. Vũ La cũng vậy, nhưng hắn ung dung lấy trong không gian trữ vật ra một bộ y phục khác mặc vào người.
Chu Cẩn chưa từng có kinh nghiệm ra ngoài, may là trước khi đi, Chu Hoành đã dặn dò nàng mang theo y phục thay đổi, chuyện này ở nhà toàn là thị nữ chuẩn bị cho. Nhưng tới Nhược Lô Ngục, dọc đường vất vả gió bụi, ngày đầu tiên nàng đã thay hết y phục của mình, y phục bẩn còn chưa được giặt, vứt trong phòng mình. Nói cách khác, hiện tại Chu Cẩn không còn y phục thay đổi.
Chu Cẩn cảm thấy hạ thân nóng rát, trên mặt nóng bừng, liếc nhìn Vũ La một cái, hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Chợt một tràng tiếng bước chân vang lên. Chi nghe giọng Kiều Hổ vang lên ngoài cửa:
- Vũ Đại nhân. Diệp Đại nhân mời ngài tới, thương thế của ngài ra sao rồi?
Chu Cẩn sợ tới mức chui tọt vào chăn, thân hình nàng trắng như tuyết, lúc này trông giống như một con thỏ trắng đang hoảng sợ.
Vũ La ra dấu cho nàng yên tâm, sau đó cao giọng hỏi:
- Là Kiều Đại ca đó ư, Diệp đại nhân tìm đệ có chuyện gì?
- Diệp Đại nhân muốn triệu tập mọi người thương lượng chuyện Nhạc Băng Uyên một chút.
Vũ La lên tiếng nói:
- Được, huynh về bẩm báo Diệp Đại nhân, đệ rửa mặt chải đầu một chút, lập tức tới đó. Kiều Hổ đáp ứng một tiếng, sau đó rời đi.
Vẻ mặt Chu Cẩn vô cùng đau khổ:
- Hỏng rồi, chắc chắn Diệp Niệm Am cũng phái người báo cho Chu gia ta. Nhị ca còn đang hôn mê, thủ hạ chắc chắn sẽ tìm ta bẩm báo, vậy không phải là bại lộ rồi sao...
Vũ La khoát tay:
- Mau mau lên. Ta yểm hộ nàng nhanh chóng trở về. Chuyện giữa chúng ta, về sau có thể chậm rãi thương lượng, nàng yên tâm, ta...
Giọng Vũ La chợt trở nên kiên quyết:
- Bất kể chuyện này kết thúc ra sao, rốt cục ta sẽ cho nàng một câu trả lời công bằng.
Rốt cục hắn không phải loại người thoái thác trách nhiệm, tuy rằng biết rõ bên trong việc này có nân khúc, nhưng trách nhiệm của mình, mình vẫn phải gánh vác.
Chu Cẩn buồn bực vô cùng:
- Y phục của ta đã bị ngươi xé nát.
Vũ La buột miệng nói:
- Sao nàng không lấy trong không gian trữ vật... Chẳng lẽ nàng không chuẩn bị gì?
Chu Cẩn căm giận nhìn hắn: Nói thừa, nếu ta còn y phục, cần gì nhiều lời với ngươi...
Vũ La vỗ vỗ trán mình, nhanh chóng tìm một bộ y phục của mình cho nàng mặc tạm. Y phục trong không gian trữ vật của hắn toàn là cũ, đã từng mặc qua. Tuy rằng sạch sẽ, nhưng dù sao cũng là nam nhân từng mặc, Chu Cẩn bất đắc dĩ phải mặc tạm lên người, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong lòng không khỏi thoáng động, nhớ lại cảnh tượng đêm qua.
Chu Cẩn nén cơn đau ở hạ thân, mặc y phục vào. Nàng bước được hai bước, cảm thấy đau đớn đi không nổi, thầm hận tối qua mình không biết xấu hổ tranh quyền chủ động. Hiện tại vô cùng đau khố, kẻ hưởng thụ là nam nhân, còn mình đau đớn vô cùng.
Vũ La sao không rõ được chuyện gì xảy ra, nhưng thấy ánh mắt giận dữ của Chu Cẩn, theo bản năng khoát tay lia lịa:
- Không thể trách ta được, tối qua nàng cũng quá hăng say...
Chu Cẩn muốn khóc mà không ra nước mất, nửa xấu hổ nửa cầu xin:
- Ngươi hãy mau giúp ta nghĩ cách...
Vũ La vừa đưa tay ra chợt khựng lại một chút, cuối cùng cũng nghiến răng một cái, bế
Xốc nàng lên, hé cửa ra một chút quan sát. Thừa dịp tên binh sĩ của Chu gia quay mặt đi nơi khác, lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Bình luận facebook