Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Kiều Hổ định tổ chức tiệc ăn mừng, lần này ngay cả Mã Hồng cũng góp phần. Bạch Thanh đã chết. Mã Hồng mới là kẻ được lợi trực tiếp. Hơn nữa Mã Hồng gai mắt Thanh Bì Bạch Nhãn Lang cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai.
Vũ La hẹn với mọi người vào buổi cơm chiều, sau đó từ biệt mọi người, một mình về phòng.
Sau khi khóa cửa phòng. Vũ La lấy tráp gỗ ra. Chui vào trong đó.
Trong cung điện bạch ngọc, Vũ La lấy ra chiến lợi phẩm của mình lần này. Thanh phi kiếm pháp bảo kia coi như bỏ, ngay cả sợi xích của mình cũng không có hứng nuốt nó, không cần nhìn Vũ La cũng biết không phải là bảo bối gì.
Nhưng túi càn khôn kia. Bởi vì Bạch Thanh đã chết, cấm chế trên đó cũng biến mất theo. Vũ La mở ra nhìn thấy, không nhịn được cất tiếng thóa mạ:
- Tên khốn này quả thật giàu có...
Bạch Thanh bất quá chỉ là một tên Ban Đầu nho nhỏ, Vũ La biết lợi lộc của Ban Đầu Nhược Lô Ngục không ít. Đã từng được biết qua ở chỗ Kiều Hổ, nhưng không ngờ Bạch Thanh lại giàu có tới mức này.
Trong túi càn khôn, đầu tiên là một đống ngọc túy, thật vậy, đống này tối thiểu cũng có mấy ngàn miếng ngọc túy.
Hiển nhiên đống ngọc túy này cũng không được coi trọng, chỉ tùy tiện vứt thành đống ở đó. Vũ La thu lấy chúng, vứt vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, những thứ phía sau ngọc túy mới lộ ra. Không gian bên trong túi càn khôn này to bằng ba gian phòng, coi như là pháp bảo trữ vật rất tốt ở Tu Chân Giới. Bên trong cơ hồ thứ gì cũng có, các loại tài liệu trân quý, mười mấy món pháp bảo, bảy tám bình linh đan. Còn có ba mươi mấy miếng ngọc túy phách, thậm chí có cả một miếng Ngọc Túy Tinh Phách.
So với của cải của Bạch Thanh. Kiều Hổ chỉ là tên khất cái.
Vũ La chuyển hết mấy thứ này vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, phát hiện ra trong góc có một chỗ khác thường. Vũ La nhìn qua đã biết, không ngờ có người bố trí một cấm chế độc đáo trong này.
Bên trong không gian trữ vật còn bố trí cấm chế, đây chính là mười phần hiếm thấy, bởi vì chỉ có mình mới có thể mở ra không gian trữ vật của mình. Vũ La quan sát một chút, phát hiện thủ pháp cấm chế cũng khá cao minh, không phải tu sĩ cảnh giới như Bạch Thanh có thể bố trí. Nhất thời Vũ La cảm thấy hết sức hiếu kỳ, chẳng lẽ trước khi Bạch Thanh lấy được túi càn khôn, cấm chế này đã tồn tại sẵn?
Ánh mắt Vũ La hơn xa người bình thường, cho dù là Diệp Niệm Am cũng không bằng hắn. Cấm chế này suýt chút nữa Vũ La cũng đã bỏ qua. Đừng nói là Bạch Thanh.
Vũ La thoáng động linh cơ, bèn suy đoán đại khái chuyện này. Có lẽ là một tên tù phạm nào đó, biết rằng sau khi mình chết, chắc chắn túi càn khôn sẽ lọt vào tay người khác, cho nên mới bày ra cấm chế này.
Vũ La nhất thời nổi lòng hiếu kỳ, rốt cục trong này cất giấu thứ gì mà khiến cho một tên tù phạm đã chết cũng không yên tâm, tìm cách giấu diếm như vậy?
Cấm chế cấp bậc này, ngay cả Bạch Thanh cũng không có biện pháp bố trí, càng không có biện pháp mở ra, với trình độ hiện tại của Vũ La lại càng không cần phải nói. Bất quá trùng hợp chính là, cấm chế này sử dụng thủ pháp Ma đạo.
Nếu là thủ pháp Chính đạo, thật sự Vũ La chỉ có thể lấy mắt mà nhìn, bó tay hết cách. Nhưng hiểu biết về thủ đoạn Ma đạo, nếu Vũ La tự nhận đệ nhị, như vậy trên đời này không ai dám nói mình là đệ nhất.
Hắn nhìn một lúc, sử dụng chút thủ đoạn khéo léo, rốt cục mở cấm chế ra thuận lợi. Không gian trong đó vô cùng nhỏ hẹp, cũng không có bảo quang linh khí gì, chỉ có một viên đá to chừng hạt gạo đang lẳng lặng nằm đó.
Vũ La cảm thấy hiếu kỳ, lấy viên đá ra xem. Viên đá vừa lọt vào tay, Vũ La lập tức giật mình chấn động, đây cũng không phải là viên đá bình thường, đây là Thiên Sinh Thần Thạch!
Bảo bối trân quý nhất khiến cho người ta phải động lòng trên Tu Chân Giới, không thể nghi ngờ chính là Thiên Mệnh Thần Phù.
Thiên Mệnh Thần Phù chia làm chín cấp, ba loại Thiên Mệnh Thần Phù cấp thấp nhất, tài liệu chính là Thiên Sinh Thần Mộc, ba loại Thiên Mệnh Thần Phù cấp cao nhất, tài liệu chính là Thiên Sinh Thần Ngọc, ba loại Thiên Mệnh Thần Phù cấp trung, tài liệu chính là Thiên Sinh Thần Thạch.
Vũ La lấy được thứ này, lập tức cẩn thận quan sát. Hắn đoán thứ trong tay mình rất có khả năng chính là một tấm Thiên Mệnh Thần Phù.
Vừa nhìn qua. Vũ La đã cảm thấy kỳ quái. Thứ này quả thật hơi giống Thiên Mệnh Thần Phù. Nhưng cũng giống như Hạn Bạt Huyết Phần của Vũ La. Dường như thứ này đã chết.
Bất quá phán đoán này không xuất hiện lâu trong đầu Vũ La. Tuy rằng bên ngoài viên đá này không hề có dao động lực lượng gì. Nhưng xâm nhập vào trong, lại có thể mơ hồ nhìn thấy phù văn mơ hồ như ẩn như hiện.
Mà ở trung tâm viên đá. Có một cỗ dao động sinh mệnh yếu ớt truyền ra.
Chỉ bất quá vì vị trí trung tâm viên đá này nằm giữa lớp ngoài quá dày, cho nên ngay cả Phong Thần Bảng cũng không phát hiện ra. Trong viên đá này có ẩn chứa một tấm Thiên Mệnh Thần Phù.
Nguyên hồn Vũ La vẫn hùng mạnh như trước, bằng không hắn cũng không thể cảm ứng được cỗ dao động sinh mệnh yếu ớt này.
Phát hiện này làm cho Vũ La có hơi khó hiểu, khẽ can mày lầm bầm:
- Vỏ ngoài thật dày, phù văn... Nhưng vì sao lại là dao động sinh mệnh?
Thiên Mệnh Thần Phù không có dao động sinh mệnh, mà chỉ đơn thuần là dao động lực lượng.
Vũ La nhìn Thiên Sinh Thần Thạch trong tay, miên man suy nghĩ. Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên một đạo linh quang, ngay cả hắn cũng hết sức bất ngờ:
- Không thể nào, chẳng lẽ thật sự là...
Hắn lại cúi đầu nhìn Thiên Sinh Thần Thạch trong tay, trong lòng cũng hiểu, có phải hay không, chỉ cần thử một lần là có đáp án.
Hắn thầm than mình xui xẻo, mình ăn điên cuồng một tháng mới có thể bổ sung một thân tinh huyết, thật khó khăn...
Hắn giơ tay rạch vào cổ tay một cái, máu tươi chậm rãi chảy ra. Nhỏ từng giọt lên Thiên Sinh Thần Thạch. Nói ra thật là kỳ, viên đá nọ hấp thu máu Vũ La giống như bọt biển. Bên ngoài viên đá vẫn sạch trơn, không có chút vết máu nào.
Vũ La cảm thấy lòng mừng như điên dại, quả nhiên là Phù Cổ.
Phù Cổ là một loại Thiên Mệnh Thần Phù đặc biệt. Vũ La cũng chỉ nghe nói qua. Chưa từng nhìn thấy. Thiên Mệnh Thần Phù là do trời sinh ra tự nhiên mà có, nếu địa phương sinh ra Thiên Mệnh Thần Phù cũng là địa phương sinh ra cổ trùng, mà Thiên Mệnh Thần Phù này lại không thuộc loại bài trừ lực lượng của cổ trùng, vậy nó sẽ kết hợp với cổ trùng, đoạt lấy sinh mệnh lực của cổ trùng, sinh ra một đạo Phù Cổ.
Phù Cổ tức là cổ trùng, lại là Thiên Mệnh Thần Phù. Thần bí khôn lường. Cho dù là ngược dòng trở lại thời viễn cổ, số lượng Phù Cổ xuất hiện trên Tu Chân Giới cũng không quá ba lần.
Bởi vì thời gian đã quá lâu. Trên Tu Chân Giới đã không còn được bao tu sĩ biết tới sự tồn tại của Phù Cổ. Trên thực tế, ngay cả Vũ La cũng không biết được rõ ràng, lần cuối cùng Phù Cổ xuất hiện là gì. Năm xưa trong một lần hắn đi tìm thượng cổ văn tự truyền thừa, phát hiện được trong một ngọn núi hoang ở nam Hoang có một cái hang mà người tu chân viễn cổ từng ở. Trong hang không để lại vật gì. Chỉ có mấy bức họa trên vách.
Có ba bức trong đó ghi lại sự tích của Phù Cổ.
Bức họa thứ nhất. Phù Cổ hóa thành một con giun bạch ngọc tròng vàng khổng lồ, trên thân óng ánh từng đạo hào quang.
Giun nọ khổng lồ tới mức thân nó quấn mấy vòng quanh bảy ngọn núi lớn. Trên không có bảy con thần điểu có hình dạng giống như Kim Sí Đại Bằng lượn vòng quanh. Nhưng Phù Cổ này không hề tỏ ra sợ hãi, ngửa mặt lên trời gầm rống, tới mức bảy con Kim Sí Đại Bằng này cũng không dám bay xuống đánh nhau.
Kim Sí Đại Bằng là thượng cổ Thần Thú. Sánh ngang với Thái Dương Hỏa Nha. Phượng Hoàng Thần Điểu trong truyền thuyết, bảy con đánh một. Lại không thể làm gì được Phù Cổ kia.
Bức họa thứ hai vẽ một tu sĩ bình thường, sau khi một đạo Phù Cổ tiến vào Mi Tâm. Nhất thời hóa thân thành một viên kim giáp chiến thần, quanh người bùng lên ngọn lửa màu vàng, lúc mờ lúc tỏ, đánh tơi bời mấy trăm cao thủ các tộc. Kim giáp chiến thần nọ hùng mạnh vô cùng, cước vừa đạp xuống, lập tức san bằng một ngọn núi. Hai chân dang ra. Mặt đất liền nứt ra một khe sâu. Tay điểm lên không, lập tức có vạn đám hỏa vân cuồn cuộn bay tới.
Bức họa thứ ba vẽ một Phù Cổ công dụng đặc biệt, có thể kết hợp với hai tay chủ nhân thành một thể, hóa thành một món tuyệt thế thần binh.
Chủ nhân Phù Cổ này có cừu hận vô tận. Sau khi hóa Phù Cổ thành tuyệt thế thần binh, lập tức múa may xông lên một tòa thần điện bạch ngọc trên mây.
Thần điện này rộng lớn vô cùng, xưng quanh có vô số binh tướng cời mây bảo vệ. Người nọ lại không chút nào sợ hãi, mỗi một lần vung tuyệt thế thần binh lên. Đều có hàng trăm hàng ngàn thủ cấp rơi xuống đất. Đến cuối cùng, máu chảy thành sông, người nọ xuất ra một đòn sau cuối, xé rách hư không, đánh thần điện bạch ngọc vào trong không gian loạn lưu vô tận.
Ba bức họa này không đầu không đuôi, giữa chúng không có liên quan gì với nhau, nhưng cũng làm cho Vũ La biết được Phù Cổ này hùng mạnh tới mức nào.
Sau đó vì tò mò, hắn bèn thu thập một ít tư liệu về Phù Cổ. Tư liệu truyền tới ngày nay ít tới mức đáng thương, cũng chính nhờ hắn là nam Hoang Đế Quân, mới tìm được một ít điểm tịch cổ xưa trong nam Hoang Man cổ môn. Thế nhưng hết sức mờ mịt không rõ ràng. Hiện tại Vũ La dùng tinh huyết của mình nuôi Phù Cổ, là bắt chước theo phương pháp xem được trong điển tịch kia.
Thiên Mệnh Thần Phù bá đạo vô cùng, cổ trùng lại là sinh vật âm uế, chỉ cần hai bên gặp nhau, tuyệt đại đa số sẽ liều mạng một mất một còn. Đương nhiên Thiên Mệnh Thần Phù sẽ giành thắng lợi, nhưng như vậy cũng sẽ không sinh ra Phù Cổ.
Vũ La không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được, nhất định là tên tù phạm kia trước khi chết mới lấy được lá Phù Cổ này. Tòa Nhược Lô Ngục này thần bí vô cùng, xuất hiện một lá Phù Cổ, Vũ La hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc.
Tên tù phạm ấy chưa kịp nuôi dưỡng Phù Cổ đã vội chết đi, trước khi chết lại cảm thấy không cam lòng, bèn giấu Phù Cổ đi.
Thanh Bì Bạch Nhàn Lang lấy được túi càn khôn này, nhưng không đủ bản lành nhìn thấu bên trong, rốt cục để cho Vũ La hưởng lợi.
Thật ra nếu Bạch Thanh đừng hại Vũ La. Cứ tiếp tục tu luyện, khi cảnh giới đến. Tự nhiên có thể phát hiện chuyện khác thường trong túi càn khôn. Đến lúc đó, bằng vào lá Phù Cổ này nhất định y sẽ tung hoành thiên hạ. Tu luyện đến trình độ cực hạn. Dù là Cửu Đại Thiên Môn cũng phải né mặt y vài phần, oai phong tới mức nào. Hiện tại lại trở thành phân bón cho Bồng Kinh Thần Mộc, chỉ trách y tâm thuật bất chính, tàn nhẫn hiếu sát. Cuối cùng gặp phải nhân quả báo ứng.
Không bao lâu sau. Một thân tinh huyết của Vũ La chỉ còn một nửa. Nhưng Phù Cổ kia vẫn nuốt không ngừng. Vũ La cảm thấy mình không nên tin vào cái gọi là điển tịch lâu đời của Man cổ môn kia. Phỏng chừng phương pháp này cũng không đúng. Chưa từng nghe qua tu sĩ nuôi dưỡng cổ trùng, cần phải dùng tinh huyết của mình cho cổ trùng nuốt lấy.
Nhưng việc đã đến nước này, nếu như hiện tại dừng tay, vậy một nửa thân tinh huyết trước đây sẽ hoàn toàn uổng phí. Vũ La không biết làm sao, đành phải kiên trì chịu đựng.
Máu tươi màu đỏ sẫm ẩn chứa linh lực, Phù Cổ vẫn đang tham lam nuốt lấy.
Đến khi một thân tinh huyết Vũ La sắp sửa cạn kiệt, lớp đá thật dày bên ngoài Phù Cổ rốt cục có biến hóa. Một tầng sương mù màu đỏ máu mờ mờ bao phủ bên ngoài viên đá. Vũ La lại nhỏ thêm vài giọt máu lên. Sương mù nọ càng thêm nồng đậm. Đã không thấy rõ Thiên Sinh Thần Thạch bên trong, có tiếp tục nhỏ máu nữa. Nó cũng không hấp thu. Vũ La thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, cầm máu cho mình, sau đó ngã ngồi xuống đất. Toàn thân suy yếu.
Bên trong làn sương mù màu đỏ máu. Toát ra từng tia hào quang màu vàng đỏ, chỉ trong thoáng chốc đã bao Thiên Sinh Thần Thạch lại thành một cái kén.
Vũ La vô cùng thất vọng, nếu như xuất hiện tình huống này, vậy không chỉ một giờ nửa khắc có thể thấy được kết quả.
Hắn nhìn sắc trời bên ngoài, đã sắp tới cơm chiều, nhớ tới ước hẹn cùng bọn Kiều Hổ, Vũ La thầm than không xong. Hắn bèn lấy một lọ linh đan bồi bổ khí huyết trong số linh đan của Bạch Thanh ra. Nuốt một viên linh đan. Ngồi xuống vận công. Đến khi dược lực phát huy, sắc mặt mới trở nên dề coi hơn một chút. Vũ La đứng dậy, đang chuân bị đi ra ngoài, bỗng nhiên chiếc kén màu đỏ kia vang lên một tiếng cắc trong trẻo, giống như tiếng một thanh thép vừa gãy.
Vũ La nhìn lại, chỉ thấy trên kén đã xuất hiện một khe nứt. Thông qua khe nứt ấy có thể nhìn thấy bên trong, dường như đang có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Ngay sau đó, vết rách bên ngoài vỏ kén xuất hiện càng ngày càng nhiều, một tia linh khí đỏ như máu từ trong phát tán ra ngoài.
Khi vết nứt bên ngoài trở nên dày đặc như mạng nhện, rốt cục hoàn toàn vỡ nát. Một con ngọc trùng to bằng hạt gạo bay ra. Lộn nhào trên không hai vòng, tỏ ra hết sức vui mừng.
Vũ La mừng rỡ, vừa muốn chộp lấy tiểu gia hỏa này vào tay quan sát. Chợt nghe một đạo thần niệm truyền đến:
- Phát hiện Thiên Mệnh Thần Phù có thể sắc phong, có sắc phong hay không?
Vũ La nở một nụ cười khổ, Phong Thần Bảng lại tranh đoạt với mình.
Bất quá Vũ La vẫn chọn sắc phong. Tiểu gia hỏa này vừa mới bay ra. Còn chưa rơi xuống đất. Đã bị một đạo thần cách chộp lấy. Nó kinh hoảng kêu to, thanh âm như chim hoàng oanh, nhưng cũng khó thoát khỏi vận mệnh, bị Phong Thần bảng thu vào.
Vũ La lại mở Phong Thần Bảng ra. Chỉ thấy ở dãy ô vuông của Thần Tướng lục phẩm, đã có một ô được lấp đầy.
Tiểu gia hỏa kia vẫn chưa mở mắt. Mũi màu hồng phấn, miệng là một đường dài màu xanh, trông hết sức đáng yêu. Bị Phong Thần Bảng bắt đi, hiển nhiên nó vô cùng bất mãn. Cau chặt đôi mày.
Vũ La cười, khẽ động tâm niệm, thả nó ra ngoài.
Ngọc trùng đậu vào lòng bàn tay Vũ La. Tựa như cảm giác được mùi từ thân thể Vũ La. Lập tức sinh ra cảm giác thân thể, cọ cọ vào tay hắn. Vũ La cười, ngẫm nghĩ một chút, sau đó lấy một viên linh đan ra đút cho nó.
Viên linh đan này to bằng hạt đậu. Bất quá so với tiểu gia hỏa thân hình chỉ to như hạt gạo, cũng là một quái vật khổng lồ.
Nhưng tiểu gia hỏa này vừa nghe được mùi thơm, lập tức bay tới đậu trên linh đan. Sau đó hé miệng ngoạm một cái.
Linh đan lăn tròn một vòng, đè tiểu gia hỏa kia xuống dưới, ngọc trùng này lại kêu lên một tiếng thánh thót như oanh vàng, nhe răng nhếch miệng, thần thái ngây thơ đáng yêu. Khiến cho Vũ La phải bật cười.
Vũ La cho tiểu gia hỏa này ăn linh đan. Sau đó thu nó vào trong Phong Thần Bảng, còn mình rời khỏi cung điện trong tráp gỗ, chuẩn bị tới nhà ăn.
Vũ La đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng, lần này e rằng sẽ bị chém một đao. Hiện tại hắn đã có tài sản của Bạch Thanh, có thể ngẩng cao đầu ườn ngực, quyết định dốc hết của mình đãi mọi người ăn uống thỏa thuê một phen.
Kiều Hổ cùng Mã Hồng đã sớm tới nhà ăn chờ hắn. Thấy hắn tới, mọi người cùng nhau rống to:
- Đại trù sư. Cứ việc mang hết thức ngon lên đây. Đừng xa xỉ quá. Hãy mang cho chúng ta bảy tám con Bán Đầu Long Ban Bảo (bảo ngư), mười mấy cân Thâm Hải Đế Vương Chương (bạch tuộc) nướng lên. Ba bốn bộ san Điện Nha Ma Giác Hổ, ba bốn đĩa lưỡi Hỏa Vĩ Linh Điểu nướng...
Vũ La nghe vậy nở một nụ cười cười khổ, như vậy mà còn bảo là không xa xỉ. Thế nào mới là xa xỉ?
Mọi người vây quanh đưa Vũ La vào chỗ, Kiều Hổ cũng tỏ ra hào sảng, vỗ bàn kêu lớn:
- Đại trù sư. Cho một vò Linh Tuyền Tiên Từu. Hôm này chúng ta sẽ say như chết...
Lập tức xưng quanh vang lên những tiếng xì xào khinh bỉ:
- Chỉ có một vò, ngươi cũng đòi say như chết sao?
Kiều Hổ liền rụt cổ lại:
- Không phải các ngươi không biết tửu lượng của ta...
Mã Hồng đứng ra làm chủ:
- Lên mười vò trước đã...
Y lại chỉ Kiều Hổ:
- Cho nhãi con này một chén rượu gạo là đủ. Tuyệt đối không được để cho y say ngã.
Mọi người cười ha hả. Kiều Hổ đỏ mặt cười gượng. Nhìn mười vò Linh Tuyền Tiên Tửu được mang lên nối đuôi nhau, y cảm thấy trong lòng kích động, định uống thẳng cánh một phen. Nhưng rốt cục lý trí cũng thắng. Y cúi đầu uống rượu gạo của mình.
Nhà ăn khí thế ngất trời, những chén rượu được uống cạn liên tiếp, trước khi uống chạm chén với nhau, cũng không biết đã chạm vỡ bao nhiêu chiếc chén.
Vũ La hẹn với mọi người vào buổi cơm chiều, sau đó từ biệt mọi người, một mình về phòng.
Sau khi khóa cửa phòng. Vũ La lấy tráp gỗ ra. Chui vào trong đó.
Trong cung điện bạch ngọc, Vũ La lấy ra chiến lợi phẩm của mình lần này. Thanh phi kiếm pháp bảo kia coi như bỏ, ngay cả sợi xích của mình cũng không có hứng nuốt nó, không cần nhìn Vũ La cũng biết không phải là bảo bối gì.
Nhưng túi càn khôn kia. Bởi vì Bạch Thanh đã chết, cấm chế trên đó cũng biến mất theo. Vũ La mở ra nhìn thấy, không nhịn được cất tiếng thóa mạ:
- Tên khốn này quả thật giàu có...
Bạch Thanh bất quá chỉ là một tên Ban Đầu nho nhỏ, Vũ La biết lợi lộc của Ban Đầu Nhược Lô Ngục không ít. Đã từng được biết qua ở chỗ Kiều Hổ, nhưng không ngờ Bạch Thanh lại giàu có tới mức này.
Trong túi càn khôn, đầu tiên là một đống ngọc túy, thật vậy, đống này tối thiểu cũng có mấy ngàn miếng ngọc túy.
Hiển nhiên đống ngọc túy này cũng không được coi trọng, chỉ tùy tiện vứt thành đống ở đó. Vũ La thu lấy chúng, vứt vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, những thứ phía sau ngọc túy mới lộ ra. Không gian bên trong túi càn khôn này to bằng ba gian phòng, coi như là pháp bảo trữ vật rất tốt ở Tu Chân Giới. Bên trong cơ hồ thứ gì cũng có, các loại tài liệu trân quý, mười mấy món pháp bảo, bảy tám bình linh đan. Còn có ba mươi mấy miếng ngọc túy phách, thậm chí có cả một miếng Ngọc Túy Tinh Phách.
So với của cải của Bạch Thanh. Kiều Hổ chỉ là tên khất cái.
Vũ La chuyển hết mấy thứ này vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, phát hiện ra trong góc có một chỗ khác thường. Vũ La nhìn qua đã biết, không ngờ có người bố trí một cấm chế độc đáo trong này.
Bên trong không gian trữ vật còn bố trí cấm chế, đây chính là mười phần hiếm thấy, bởi vì chỉ có mình mới có thể mở ra không gian trữ vật của mình. Vũ La quan sát một chút, phát hiện thủ pháp cấm chế cũng khá cao minh, không phải tu sĩ cảnh giới như Bạch Thanh có thể bố trí. Nhất thời Vũ La cảm thấy hết sức hiếu kỳ, chẳng lẽ trước khi Bạch Thanh lấy được túi càn khôn, cấm chế này đã tồn tại sẵn?
Ánh mắt Vũ La hơn xa người bình thường, cho dù là Diệp Niệm Am cũng không bằng hắn. Cấm chế này suýt chút nữa Vũ La cũng đã bỏ qua. Đừng nói là Bạch Thanh.
Vũ La thoáng động linh cơ, bèn suy đoán đại khái chuyện này. Có lẽ là một tên tù phạm nào đó, biết rằng sau khi mình chết, chắc chắn túi càn khôn sẽ lọt vào tay người khác, cho nên mới bày ra cấm chế này.
Vũ La nhất thời nổi lòng hiếu kỳ, rốt cục trong này cất giấu thứ gì mà khiến cho một tên tù phạm đã chết cũng không yên tâm, tìm cách giấu diếm như vậy?
Cấm chế cấp bậc này, ngay cả Bạch Thanh cũng không có biện pháp bố trí, càng không có biện pháp mở ra, với trình độ hiện tại của Vũ La lại càng không cần phải nói. Bất quá trùng hợp chính là, cấm chế này sử dụng thủ pháp Ma đạo.
Nếu là thủ pháp Chính đạo, thật sự Vũ La chỉ có thể lấy mắt mà nhìn, bó tay hết cách. Nhưng hiểu biết về thủ đoạn Ma đạo, nếu Vũ La tự nhận đệ nhị, như vậy trên đời này không ai dám nói mình là đệ nhất.
Hắn nhìn một lúc, sử dụng chút thủ đoạn khéo léo, rốt cục mở cấm chế ra thuận lợi. Không gian trong đó vô cùng nhỏ hẹp, cũng không có bảo quang linh khí gì, chỉ có một viên đá to chừng hạt gạo đang lẳng lặng nằm đó.
Vũ La cảm thấy hiếu kỳ, lấy viên đá ra xem. Viên đá vừa lọt vào tay, Vũ La lập tức giật mình chấn động, đây cũng không phải là viên đá bình thường, đây là Thiên Sinh Thần Thạch!
Bảo bối trân quý nhất khiến cho người ta phải động lòng trên Tu Chân Giới, không thể nghi ngờ chính là Thiên Mệnh Thần Phù.
Thiên Mệnh Thần Phù chia làm chín cấp, ba loại Thiên Mệnh Thần Phù cấp thấp nhất, tài liệu chính là Thiên Sinh Thần Mộc, ba loại Thiên Mệnh Thần Phù cấp cao nhất, tài liệu chính là Thiên Sinh Thần Ngọc, ba loại Thiên Mệnh Thần Phù cấp trung, tài liệu chính là Thiên Sinh Thần Thạch.
Vũ La lấy được thứ này, lập tức cẩn thận quan sát. Hắn đoán thứ trong tay mình rất có khả năng chính là một tấm Thiên Mệnh Thần Phù.
Vừa nhìn qua. Vũ La đã cảm thấy kỳ quái. Thứ này quả thật hơi giống Thiên Mệnh Thần Phù. Nhưng cũng giống như Hạn Bạt Huyết Phần của Vũ La. Dường như thứ này đã chết.
Bất quá phán đoán này không xuất hiện lâu trong đầu Vũ La. Tuy rằng bên ngoài viên đá này không hề có dao động lực lượng gì. Nhưng xâm nhập vào trong, lại có thể mơ hồ nhìn thấy phù văn mơ hồ như ẩn như hiện.
Mà ở trung tâm viên đá. Có một cỗ dao động sinh mệnh yếu ớt truyền ra.
Chỉ bất quá vì vị trí trung tâm viên đá này nằm giữa lớp ngoài quá dày, cho nên ngay cả Phong Thần Bảng cũng không phát hiện ra. Trong viên đá này có ẩn chứa một tấm Thiên Mệnh Thần Phù.
Nguyên hồn Vũ La vẫn hùng mạnh như trước, bằng không hắn cũng không thể cảm ứng được cỗ dao động sinh mệnh yếu ớt này.
Phát hiện này làm cho Vũ La có hơi khó hiểu, khẽ can mày lầm bầm:
- Vỏ ngoài thật dày, phù văn... Nhưng vì sao lại là dao động sinh mệnh?
Thiên Mệnh Thần Phù không có dao động sinh mệnh, mà chỉ đơn thuần là dao động lực lượng.
Vũ La nhìn Thiên Sinh Thần Thạch trong tay, miên man suy nghĩ. Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên một đạo linh quang, ngay cả hắn cũng hết sức bất ngờ:
- Không thể nào, chẳng lẽ thật sự là...
Hắn lại cúi đầu nhìn Thiên Sinh Thần Thạch trong tay, trong lòng cũng hiểu, có phải hay không, chỉ cần thử một lần là có đáp án.
Hắn thầm than mình xui xẻo, mình ăn điên cuồng một tháng mới có thể bổ sung một thân tinh huyết, thật khó khăn...
Hắn giơ tay rạch vào cổ tay một cái, máu tươi chậm rãi chảy ra. Nhỏ từng giọt lên Thiên Sinh Thần Thạch. Nói ra thật là kỳ, viên đá nọ hấp thu máu Vũ La giống như bọt biển. Bên ngoài viên đá vẫn sạch trơn, không có chút vết máu nào.
Vũ La cảm thấy lòng mừng như điên dại, quả nhiên là Phù Cổ.
Phù Cổ là một loại Thiên Mệnh Thần Phù đặc biệt. Vũ La cũng chỉ nghe nói qua. Chưa từng nhìn thấy. Thiên Mệnh Thần Phù là do trời sinh ra tự nhiên mà có, nếu địa phương sinh ra Thiên Mệnh Thần Phù cũng là địa phương sinh ra cổ trùng, mà Thiên Mệnh Thần Phù này lại không thuộc loại bài trừ lực lượng của cổ trùng, vậy nó sẽ kết hợp với cổ trùng, đoạt lấy sinh mệnh lực của cổ trùng, sinh ra một đạo Phù Cổ.
Phù Cổ tức là cổ trùng, lại là Thiên Mệnh Thần Phù. Thần bí khôn lường. Cho dù là ngược dòng trở lại thời viễn cổ, số lượng Phù Cổ xuất hiện trên Tu Chân Giới cũng không quá ba lần.
Bởi vì thời gian đã quá lâu. Trên Tu Chân Giới đã không còn được bao tu sĩ biết tới sự tồn tại của Phù Cổ. Trên thực tế, ngay cả Vũ La cũng không biết được rõ ràng, lần cuối cùng Phù Cổ xuất hiện là gì. Năm xưa trong một lần hắn đi tìm thượng cổ văn tự truyền thừa, phát hiện được trong một ngọn núi hoang ở nam Hoang có một cái hang mà người tu chân viễn cổ từng ở. Trong hang không để lại vật gì. Chỉ có mấy bức họa trên vách.
Có ba bức trong đó ghi lại sự tích của Phù Cổ.
Bức họa thứ nhất. Phù Cổ hóa thành một con giun bạch ngọc tròng vàng khổng lồ, trên thân óng ánh từng đạo hào quang.
Giun nọ khổng lồ tới mức thân nó quấn mấy vòng quanh bảy ngọn núi lớn. Trên không có bảy con thần điểu có hình dạng giống như Kim Sí Đại Bằng lượn vòng quanh. Nhưng Phù Cổ này không hề tỏ ra sợ hãi, ngửa mặt lên trời gầm rống, tới mức bảy con Kim Sí Đại Bằng này cũng không dám bay xuống đánh nhau.
Kim Sí Đại Bằng là thượng cổ Thần Thú. Sánh ngang với Thái Dương Hỏa Nha. Phượng Hoàng Thần Điểu trong truyền thuyết, bảy con đánh một. Lại không thể làm gì được Phù Cổ kia.
Bức họa thứ hai vẽ một tu sĩ bình thường, sau khi một đạo Phù Cổ tiến vào Mi Tâm. Nhất thời hóa thân thành một viên kim giáp chiến thần, quanh người bùng lên ngọn lửa màu vàng, lúc mờ lúc tỏ, đánh tơi bời mấy trăm cao thủ các tộc. Kim giáp chiến thần nọ hùng mạnh vô cùng, cước vừa đạp xuống, lập tức san bằng một ngọn núi. Hai chân dang ra. Mặt đất liền nứt ra một khe sâu. Tay điểm lên không, lập tức có vạn đám hỏa vân cuồn cuộn bay tới.
Bức họa thứ ba vẽ một Phù Cổ công dụng đặc biệt, có thể kết hợp với hai tay chủ nhân thành một thể, hóa thành một món tuyệt thế thần binh.
Chủ nhân Phù Cổ này có cừu hận vô tận. Sau khi hóa Phù Cổ thành tuyệt thế thần binh, lập tức múa may xông lên một tòa thần điện bạch ngọc trên mây.
Thần điện này rộng lớn vô cùng, xưng quanh có vô số binh tướng cời mây bảo vệ. Người nọ lại không chút nào sợ hãi, mỗi một lần vung tuyệt thế thần binh lên. Đều có hàng trăm hàng ngàn thủ cấp rơi xuống đất. Đến cuối cùng, máu chảy thành sông, người nọ xuất ra một đòn sau cuối, xé rách hư không, đánh thần điện bạch ngọc vào trong không gian loạn lưu vô tận.
Ba bức họa này không đầu không đuôi, giữa chúng không có liên quan gì với nhau, nhưng cũng làm cho Vũ La biết được Phù Cổ này hùng mạnh tới mức nào.
Sau đó vì tò mò, hắn bèn thu thập một ít tư liệu về Phù Cổ. Tư liệu truyền tới ngày nay ít tới mức đáng thương, cũng chính nhờ hắn là nam Hoang Đế Quân, mới tìm được một ít điểm tịch cổ xưa trong nam Hoang Man cổ môn. Thế nhưng hết sức mờ mịt không rõ ràng. Hiện tại Vũ La dùng tinh huyết của mình nuôi Phù Cổ, là bắt chước theo phương pháp xem được trong điển tịch kia.
Thiên Mệnh Thần Phù bá đạo vô cùng, cổ trùng lại là sinh vật âm uế, chỉ cần hai bên gặp nhau, tuyệt đại đa số sẽ liều mạng một mất một còn. Đương nhiên Thiên Mệnh Thần Phù sẽ giành thắng lợi, nhưng như vậy cũng sẽ không sinh ra Phù Cổ.
Vũ La không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được, nhất định là tên tù phạm kia trước khi chết mới lấy được lá Phù Cổ này. Tòa Nhược Lô Ngục này thần bí vô cùng, xuất hiện một lá Phù Cổ, Vũ La hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc.
Tên tù phạm ấy chưa kịp nuôi dưỡng Phù Cổ đã vội chết đi, trước khi chết lại cảm thấy không cam lòng, bèn giấu Phù Cổ đi.
Thanh Bì Bạch Nhàn Lang lấy được túi càn khôn này, nhưng không đủ bản lành nhìn thấu bên trong, rốt cục để cho Vũ La hưởng lợi.
Thật ra nếu Bạch Thanh đừng hại Vũ La. Cứ tiếp tục tu luyện, khi cảnh giới đến. Tự nhiên có thể phát hiện chuyện khác thường trong túi càn khôn. Đến lúc đó, bằng vào lá Phù Cổ này nhất định y sẽ tung hoành thiên hạ. Tu luyện đến trình độ cực hạn. Dù là Cửu Đại Thiên Môn cũng phải né mặt y vài phần, oai phong tới mức nào. Hiện tại lại trở thành phân bón cho Bồng Kinh Thần Mộc, chỉ trách y tâm thuật bất chính, tàn nhẫn hiếu sát. Cuối cùng gặp phải nhân quả báo ứng.
Không bao lâu sau. Một thân tinh huyết của Vũ La chỉ còn một nửa. Nhưng Phù Cổ kia vẫn nuốt không ngừng. Vũ La cảm thấy mình không nên tin vào cái gọi là điển tịch lâu đời của Man cổ môn kia. Phỏng chừng phương pháp này cũng không đúng. Chưa từng nghe qua tu sĩ nuôi dưỡng cổ trùng, cần phải dùng tinh huyết của mình cho cổ trùng nuốt lấy.
Nhưng việc đã đến nước này, nếu như hiện tại dừng tay, vậy một nửa thân tinh huyết trước đây sẽ hoàn toàn uổng phí. Vũ La không biết làm sao, đành phải kiên trì chịu đựng.
Máu tươi màu đỏ sẫm ẩn chứa linh lực, Phù Cổ vẫn đang tham lam nuốt lấy.
Đến khi một thân tinh huyết Vũ La sắp sửa cạn kiệt, lớp đá thật dày bên ngoài Phù Cổ rốt cục có biến hóa. Một tầng sương mù màu đỏ máu mờ mờ bao phủ bên ngoài viên đá. Vũ La lại nhỏ thêm vài giọt máu lên. Sương mù nọ càng thêm nồng đậm. Đã không thấy rõ Thiên Sinh Thần Thạch bên trong, có tiếp tục nhỏ máu nữa. Nó cũng không hấp thu. Vũ La thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, cầm máu cho mình, sau đó ngã ngồi xuống đất. Toàn thân suy yếu.
Bên trong làn sương mù màu đỏ máu. Toát ra từng tia hào quang màu vàng đỏ, chỉ trong thoáng chốc đã bao Thiên Sinh Thần Thạch lại thành một cái kén.
Vũ La vô cùng thất vọng, nếu như xuất hiện tình huống này, vậy không chỉ một giờ nửa khắc có thể thấy được kết quả.
Hắn nhìn sắc trời bên ngoài, đã sắp tới cơm chiều, nhớ tới ước hẹn cùng bọn Kiều Hổ, Vũ La thầm than không xong. Hắn bèn lấy một lọ linh đan bồi bổ khí huyết trong số linh đan của Bạch Thanh ra. Nuốt một viên linh đan. Ngồi xuống vận công. Đến khi dược lực phát huy, sắc mặt mới trở nên dề coi hơn một chút. Vũ La đứng dậy, đang chuân bị đi ra ngoài, bỗng nhiên chiếc kén màu đỏ kia vang lên một tiếng cắc trong trẻo, giống như tiếng một thanh thép vừa gãy.
Vũ La nhìn lại, chỉ thấy trên kén đã xuất hiện một khe nứt. Thông qua khe nứt ấy có thể nhìn thấy bên trong, dường như đang có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Ngay sau đó, vết rách bên ngoài vỏ kén xuất hiện càng ngày càng nhiều, một tia linh khí đỏ như máu từ trong phát tán ra ngoài.
Khi vết nứt bên ngoài trở nên dày đặc như mạng nhện, rốt cục hoàn toàn vỡ nát. Một con ngọc trùng to bằng hạt gạo bay ra. Lộn nhào trên không hai vòng, tỏ ra hết sức vui mừng.
Vũ La mừng rỡ, vừa muốn chộp lấy tiểu gia hỏa này vào tay quan sát. Chợt nghe một đạo thần niệm truyền đến:
- Phát hiện Thiên Mệnh Thần Phù có thể sắc phong, có sắc phong hay không?
Vũ La nở một nụ cười khổ, Phong Thần Bảng lại tranh đoạt với mình.
Bất quá Vũ La vẫn chọn sắc phong. Tiểu gia hỏa này vừa mới bay ra. Còn chưa rơi xuống đất. Đã bị một đạo thần cách chộp lấy. Nó kinh hoảng kêu to, thanh âm như chim hoàng oanh, nhưng cũng khó thoát khỏi vận mệnh, bị Phong Thần bảng thu vào.
Vũ La lại mở Phong Thần Bảng ra. Chỉ thấy ở dãy ô vuông của Thần Tướng lục phẩm, đã có một ô được lấp đầy.
Tiểu gia hỏa kia vẫn chưa mở mắt. Mũi màu hồng phấn, miệng là một đường dài màu xanh, trông hết sức đáng yêu. Bị Phong Thần Bảng bắt đi, hiển nhiên nó vô cùng bất mãn. Cau chặt đôi mày.
Vũ La cười, khẽ động tâm niệm, thả nó ra ngoài.
Ngọc trùng đậu vào lòng bàn tay Vũ La. Tựa như cảm giác được mùi từ thân thể Vũ La. Lập tức sinh ra cảm giác thân thể, cọ cọ vào tay hắn. Vũ La cười, ngẫm nghĩ một chút, sau đó lấy một viên linh đan ra đút cho nó.
Viên linh đan này to bằng hạt đậu. Bất quá so với tiểu gia hỏa thân hình chỉ to như hạt gạo, cũng là một quái vật khổng lồ.
Nhưng tiểu gia hỏa này vừa nghe được mùi thơm, lập tức bay tới đậu trên linh đan. Sau đó hé miệng ngoạm một cái.
Linh đan lăn tròn một vòng, đè tiểu gia hỏa kia xuống dưới, ngọc trùng này lại kêu lên một tiếng thánh thót như oanh vàng, nhe răng nhếch miệng, thần thái ngây thơ đáng yêu. Khiến cho Vũ La phải bật cười.
Vũ La cho tiểu gia hỏa này ăn linh đan. Sau đó thu nó vào trong Phong Thần Bảng, còn mình rời khỏi cung điện trong tráp gỗ, chuẩn bị tới nhà ăn.
Vũ La đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng, lần này e rằng sẽ bị chém một đao. Hiện tại hắn đã có tài sản của Bạch Thanh, có thể ngẩng cao đầu ườn ngực, quyết định dốc hết của mình đãi mọi người ăn uống thỏa thuê một phen.
Kiều Hổ cùng Mã Hồng đã sớm tới nhà ăn chờ hắn. Thấy hắn tới, mọi người cùng nhau rống to:
- Đại trù sư. Cứ việc mang hết thức ngon lên đây. Đừng xa xỉ quá. Hãy mang cho chúng ta bảy tám con Bán Đầu Long Ban Bảo (bảo ngư), mười mấy cân Thâm Hải Đế Vương Chương (bạch tuộc) nướng lên. Ba bốn bộ san Điện Nha Ma Giác Hổ, ba bốn đĩa lưỡi Hỏa Vĩ Linh Điểu nướng...
Vũ La nghe vậy nở một nụ cười cười khổ, như vậy mà còn bảo là không xa xỉ. Thế nào mới là xa xỉ?
Mọi người vây quanh đưa Vũ La vào chỗ, Kiều Hổ cũng tỏ ra hào sảng, vỗ bàn kêu lớn:
- Đại trù sư. Cho một vò Linh Tuyền Tiên Từu. Hôm này chúng ta sẽ say như chết...
Lập tức xưng quanh vang lên những tiếng xì xào khinh bỉ:
- Chỉ có một vò, ngươi cũng đòi say như chết sao?
Kiều Hổ liền rụt cổ lại:
- Không phải các ngươi không biết tửu lượng của ta...
Mã Hồng đứng ra làm chủ:
- Lên mười vò trước đã...
Y lại chỉ Kiều Hổ:
- Cho nhãi con này một chén rượu gạo là đủ. Tuyệt đối không được để cho y say ngã.
Mọi người cười ha hả. Kiều Hổ đỏ mặt cười gượng. Nhìn mười vò Linh Tuyền Tiên Tửu được mang lên nối đuôi nhau, y cảm thấy trong lòng kích động, định uống thẳng cánh một phen. Nhưng rốt cục lý trí cũng thắng. Y cúi đầu uống rượu gạo của mình.
Nhà ăn khí thế ngất trời, những chén rượu được uống cạn liên tiếp, trước khi uống chạm chén với nhau, cũng không biết đã chạm vỡ bao nhiêu chiếc chén.
Bình luận facebook