Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Ánh mắt Vũ La lại nhìn chăm chú vào món pháp bảo thứ ba. Đó là một bình thủy tinh to như bình hoa, toàn thân trong suốt bóng loáng. Giữa bình phong ấn một thanh ngọc to bằng cánh tay, dài chừng nửa thước.
Trong lúc những người khác còn chưa nhận ra đây là thứ gì, Vũ La đã nhận ra.
- Ngọc Duẩn Tủy Tương!
Vũ La mừng rỡ như điên, đây là bảo bối trân quý, hiện tại tu vi mình đang ở giai đoạn này, có lẽ chỉ cần dùng một giọt, có thể đột phá liên tục ba cảnh giới.
Mộc Dịch Trạc ở bên ngoài chờ cảm thấy sốt ruột, y còn kế hoạch chuẩn bị thực thi, thế nhưng Vũ La lại kêu tất cả Ban Đầu vào trong phòng giam.
Mộc Dịch Trạc vừa tiến vào vừa bất mãn nói:
- Có chuyện gì vậy, nhanh lên một chút, còn an táng di thể...
Y vừa tiến vào, nhất thời không tự chủ được hai mắt trợn trừng, gần như muốn lồi ra ngoài. Một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi:
- Hai món pháp bảo ngũ phẩm thượng...
Vũ La mỉm cười:
- Đúng vậy, là ta tìm ra.
Làm sao Mộc Dịch Trạc cũng không dám tin. Trong phòng giam mà mình đã lục soát qua lại sót hai con cá lớn như vậy, lại để cho Vũ La tìm được. Mộc Dịch Trạc vô cùng ganh tị, đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn Vinh Thiên. Lúc trước Vinh Thiên vuốt mông ngựa. Y cảm thấy hưởng thụ vô cùng, nhưng lúc này nhớ lại, đối với y rõ ràng là một sự mỉa mai châm chọc.
Vũ La không rảnh để ý tới năng lực chịu đựng đả kích của Mộc Dịch Trạc, cho dù Mộc Dịch Trạc không tiến vào, hắn cũng sẽ nghĩ cách dẫn dụ. Để tìm cách đả kích lão hồ ly này một vố.
Hiện tại mục đích đã đạt. Vũ La cười nói với đám Ban Đầu:
- Mấy thứ này đều là của ta. Mọi người không có ý kiến gì chứ?
Mọi người cảm thấy mắt mình nóng lên. Vinh Thiên lại nuốt ực một ngụm nước bọt. Kiều Hổ xua tay:
- Đương nhiên là của đệ, quy củ rành rành, ai tìm ra được thuộc về người đó. Lúc trước chúng ta đã tìm qua nhưng không phát hiện, chỉ có thể trách nhãn lực của chúng ta kém cỏi.
Mã Hồng lưu luyến thu hồi ánh mắt lại, gật đầu:
- Kiều Ban Đầu nói không sai, đương nhiên thuộc về ngươi.
Hai Ban Đầu này đã nói như vậy, những người khác cũng gật đầu phụ họa. Vinh Thiên vừa định lên tiếng nói gì đó, đã bị thanh âm của mọi người lấn át.
Sắc mặt Mộc Dịch Trạc hết sức âm trầm, trong lòng căm hận. Nếu y tìm được hai món bảo vật này, đừng nói là bổ sung nhân thủ. Cho dù thiếu hụt sáu mươi viên Chú Mạch đan kia cũng có thể bổ sung, còn có dư. Không hiểu vì sao mình sơ ý như vậy, để cho xú tiểu tử này hưởng lợi.
Đáng tiếc hiện tại hối hận cũng đã muộn màng, ván đã đóng thuyền. Rốt cục Mộc Dịch Trạc cũng là Phó Giám Ngục, da mặt không đủ dày để chiếm đoạt phần của Vũ La trước mặt nhiều người như vậy.
Mọi người không có ý kiến phản đối, Vũ La hài lòng gật gật đầu:
- Vậy thì tốt.
Hắn gãi gãi đầu. Thu lấy ba món pháp bảo. Từ lúc ba món bảo bối này xuất hiện. Vũ La như theo bản năng gãi đầu liên tục.
Cũng vì sợi xích của hắn không chịu nằm yên. Ngứa ngáy muốn xông lên nuốt chửng hai món pháp bảo ngũ phẩm thượng kia.
- Ba món bảo bối này thuộc về ta. Ta không giống như một số người khác, ta nói là giữ lời. Ta thật sự chỉ lấy ba món, không giống như kẻ khác, mình lấy nhiều hơn không nói, ngay cả chó của mình cũng lấy nhiều hơn người khác.
Vũ La không thèm nhìn Mộc Dịch Trạc và Vinh Thiên, nhưng ai ai ở đây cũng thừa biết hắn đang mắng xéo hai người đó. Thật ra trong lòng bọn Ban Đầu cũng có oán khí. Mộc Dịch Trạc nói là chỉ lấy ba món. Nhưng những Ban Đầu tiến vào đầu tiên chỉ cần thấy trong phòng giam này có không ít nơi có bảo bối đã bị lấy đi, tính thêm số bảo bối mà Vinh Thiên lấy được, cũng thừa biết chắc chắn Mộc Dịch Trạc đã lấy nhiều hơn ba món.
Với thân phận địa vị y, làm chuyện như vậy thật sự khiến cho người ta hết sức khinh thường.
Thế nhưng cho dù mọi người tức giận cũng chẳng dám nói gì. Vũ La lại không hề kiêng kỵ, châm chọc khiêu khích, trong lòng mọi người đều thầm kêu sướng quá.
Sắc mặt Mộc Dịch Trạc hết sức âm trầm, thầm nghiến răng nghiến lợi đối với Vũ La.
Vũ La còn muốn đả kích bọn chúng, bèn mỉm cười nói:
- Những gì còn lại, ta sẽ không lấy, chia cho mọi người. Bất quá không thể chỉ cho các ngươi, các người phân chia mỗi người một món xong, số còn lại phải chia cho các ngục tốt.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Mã Hồng không nhịn được hỏi:
- Nơi này còn có bảo bối nữa sao?
Mọi người thật sự hoài nghi, phòng giam này đã bị lục soát xới tung lên. Vũ La tìm ra ba món bảo bối này chắc chắn là thứ quý giá nhất của phạm nhân số chín, sao còn bảo bối được nữa? Hơn nữa theo lời Vũ La. Bảo bối còn cũng không ít. Đủ để phân chia, chuyện này càng không thể nào.
Vinh Thiên lúc đầu xấu hổ phát cuồng, lúc này lại ganh tị sinh hận. Không chút khách sáo:
- Vũ La. Tiểu tử ngươi điên rồi sao, còn thứ gì nữa chứ. Lại có thể đủ chia cho mọi người, rõ là đùa giỡn...
Trong lúc y còn đang chế nhạo, Vũ La đã ngưng tụ linh nguyên, vung búa chém ra một nhát.
Một đạo thanh quang bắn ra. Chém trúng lỗ thũng trên trần nơi mà Vũ La vừa lấy được ba món bảo bối. Một tiếng trầm đục vang lên. Khoét sâu lỗ hổng thêm một thước. Bảo quang lóe sáng, linh khí tràn ra như núi lửa phun trào, nháy mắt tràn ngập cả phòng, sau đó không thể ngăn chặn, xông cả ra ngoài cửa phòng.
Ngay cả bọn ngục tốt bên ngoài cũng sắc mặt đại biến, đoán được bên trong nhất định xuất hiện trọng bảo.
Vinh Thiên cùng Mộc Dịch Trạc trợn mắt há mồm. Từ trên thạch động kia ào ào tuôn xuống chừng vài chục món pháp bảo. Ngoài ra còn có rất nhiều ngọc túy, ngọc túy phách, thậm chí còn có mấy miếng Ngọc Túy Tinh Phách.
Trên mặt đất chất thành một đống lớn. Số lượng này quả thật thừa sức chia cho mỗi người một phần.
Vinh Thiên cùng Mộc Dịch Trạc hoàn toàn choáng váng, hình ảnh của Mộc Dịch Trạc hoàn toàn sụp đổ, hai mắt lồi ra to như cái đấu. Thậm chí trán toát mồ hỏi, ganh tị vô cùng, không còn dáng vẻ một Phó Giám Ngục chút nào.
Vinh Thiên càng không chịu nổi, ngây ngốc bước tới đống bảo bối, theo bản năng giơ tay ra định lấy.
Vũ La lập tức giữ tay y lại, cười lạnh:
- Mấy thứ này do ta làm chủ phân chia, không ai có ý kiến gì chứ?
Đám Ban Đầu không ai lên tiếng nói, kể cả Kiều Hổ, ai nấy đang ngây người nhìn chằm chằm đống bảo bối. Của cải mọi người có không ít. Nhưng bao nhiêu pháp bảo, ngọc túy chất thành một đống lớn như vậy, vẫn khiến cho ai nấy phải động lòng. Trong lúc nhất thời không ai phục hồi tinh thần lại, cũng không ai trả lời câu hỏi của Vũ La.
Vũ La lắc lắc đầu bất đắc dĩ. Cao giọng hỏi thêm lần nữa. Lúc này đám Ban Đầu mới có phản ứng. Vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, là ngươi tìm được, hẳn là như vậy.
Vũ La âm trầm liếc nhìn Vinh Thiên:
- Không chia cho ngươi, cút mau đi. Còn về Mộc Dịch Đại nhân. Đại nhân quyền cao chức trọng, mấy thứ này tự nhiên không lọt vào mắt xanh của Đại nhân. Hơn nữa Đại nhân đã nói chỉ lấy ba món. Ta cũng không muốn làm cho Đại nhân trái lời.
Sắc mặt Mộc Dịch Trạc trở nên hết sức khó coi, hận không thể động thủ giết chết Vũ La ngay tức khắc. Cái gì là không lọt vào mắt xanh, trong đống đó có thể có vài món pháp bảo ngũ phẩm trung, còn có mấy miếng Ngọc Túy Tinh Phách. Rõ ràng là Vũ La đang chèn ép y, chẳng qua Mộc Dịch Trạc không tiện phản bác, rõ ràng là người ta không muốn chia cho mình. Lúc này có ở lại đây cũng bằng vô dụng. Mộc Dịch Trạc hừ lớn một tiếng, xoay người rời đi.
Vinh Thiên cũng không giữ thể diện, mối dụ hoặc của đống bảo vật này quả thật là quá lớn. Cố gắng kêu to:
- Vì sao ta lại không được chia, kẻ gặp có phần, hơn nữa vừa rồi ngươi lại không loại trừ ta ra...
Vũ La không chút khách sáo:
- Lão tử không muốn cho ngươi, cút!
Vinh Thiên còn định nói nữa. Vũ La ngầm vận lực lượng Thiên Phủ Chi Quốc, chế ngự y chặt chẽ. Sau đó một tay nắm cổ y, ném ra ngoài phòng giam.
Trong Thiên Phủ Chi Quốc, Thần Mộc đã mọc thành rừng. Lực lượng của Thần Mộc này, Vinh Thiên không thể nào ngăn nổi.
Giải quyết xong hai con quỷ đáng ghét. Thình lình Vũ La vỗ tay, cười nói:
- Đại tiệc bắt đầu!
Trong lúc những người khác còn chưa nhận ra đây là thứ gì, Vũ La đã nhận ra.
- Ngọc Duẩn Tủy Tương!
Vũ La mừng rỡ như điên, đây là bảo bối trân quý, hiện tại tu vi mình đang ở giai đoạn này, có lẽ chỉ cần dùng một giọt, có thể đột phá liên tục ba cảnh giới.
Mộc Dịch Trạc ở bên ngoài chờ cảm thấy sốt ruột, y còn kế hoạch chuẩn bị thực thi, thế nhưng Vũ La lại kêu tất cả Ban Đầu vào trong phòng giam.
Mộc Dịch Trạc vừa tiến vào vừa bất mãn nói:
- Có chuyện gì vậy, nhanh lên một chút, còn an táng di thể...
Y vừa tiến vào, nhất thời không tự chủ được hai mắt trợn trừng, gần như muốn lồi ra ngoài. Một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi:
- Hai món pháp bảo ngũ phẩm thượng...
Vũ La mỉm cười:
- Đúng vậy, là ta tìm ra.
Làm sao Mộc Dịch Trạc cũng không dám tin. Trong phòng giam mà mình đã lục soát qua lại sót hai con cá lớn như vậy, lại để cho Vũ La tìm được. Mộc Dịch Trạc vô cùng ganh tị, đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn Vinh Thiên. Lúc trước Vinh Thiên vuốt mông ngựa. Y cảm thấy hưởng thụ vô cùng, nhưng lúc này nhớ lại, đối với y rõ ràng là một sự mỉa mai châm chọc.
Vũ La không rảnh để ý tới năng lực chịu đựng đả kích của Mộc Dịch Trạc, cho dù Mộc Dịch Trạc không tiến vào, hắn cũng sẽ nghĩ cách dẫn dụ. Để tìm cách đả kích lão hồ ly này một vố.
Hiện tại mục đích đã đạt. Vũ La cười nói với đám Ban Đầu:
- Mấy thứ này đều là của ta. Mọi người không có ý kiến gì chứ?
Mọi người cảm thấy mắt mình nóng lên. Vinh Thiên lại nuốt ực một ngụm nước bọt. Kiều Hổ xua tay:
- Đương nhiên là của đệ, quy củ rành rành, ai tìm ra được thuộc về người đó. Lúc trước chúng ta đã tìm qua nhưng không phát hiện, chỉ có thể trách nhãn lực của chúng ta kém cỏi.
Mã Hồng lưu luyến thu hồi ánh mắt lại, gật đầu:
- Kiều Ban Đầu nói không sai, đương nhiên thuộc về ngươi.
Hai Ban Đầu này đã nói như vậy, những người khác cũng gật đầu phụ họa. Vinh Thiên vừa định lên tiếng nói gì đó, đã bị thanh âm của mọi người lấn át.
Sắc mặt Mộc Dịch Trạc hết sức âm trầm, trong lòng căm hận. Nếu y tìm được hai món bảo vật này, đừng nói là bổ sung nhân thủ. Cho dù thiếu hụt sáu mươi viên Chú Mạch đan kia cũng có thể bổ sung, còn có dư. Không hiểu vì sao mình sơ ý như vậy, để cho xú tiểu tử này hưởng lợi.
Đáng tiếc hiện tại hối hận cũng đã muộn màng, ván đã đóng thuyền. Rốt cục Mộc Dịch Trạc cũng là Phó Giám Ngục, da mặt không đủ dày để chiếm đoạt phần của Vũ La trước mặt nhiều người như vậy.
Mọi người không có ý kiến phản đối, Vũ La hài lòng gật gật đầu:
- Vậy thì tốt.
Hắn gãi gãi đầu. Thu lấy ba món pháp bảo. Từ lúc ba món bảo bối này xuất hiện. Vũ La như theo bản năng gãi đầu liên tục.
Cũng vì sợi xích của hắn không chịu nằm yên. Ngứa ngáy muốn xông lên nuốt chửng hai món pháp bảo ngũ phẩm thượng kia.
- Ba món bảo bối này thuộc về ta. Ta không giống như một số người khác, ta nói là giữ lời. Ta thật sự chỉ lấy ba món, không giống như kẻ khác, mình lấy nhiều hơn không nói, ngay cả chó của mình cũng lấy nhiều hơn người khác.
Vũ La không thèm nhìn Mộc Dịch Trạc và Vinh Thiên, nhưng ai ai ở đây cũng thừa biết hắn đang mắng xéo hai người đó. Thật ra trong lòng bọn Ban Đầu cũng có oán khí. Mộc Dịch Trạc nói là chỉ lấy ba món. Nhưng những Ban Đầu tiến vào đầu tiên chỉ cần thấy trong phòng giam này có không ít nơi có bảo bối đã bị lấy đi, tính thêm số bảo bối mà Vinh Thiên lấy được, cũng thừa biết chắc chắn Mộc Dịch Trạc đã lấy nhiều hơn ba món.
Với thân phận địa vị y, làm chuyện như vậy thật sự khiến cho người ta hết sức khinh thường.
Thế nhưng cho dù mọi người tức giận cũng chẳng dám nói gì. Vũ La lại không hề kiêng kỵ, châm chọc khiêu khích, trong lòng mọi người đều thầm kêu sướng quá.
Sắc mặt Mộc Dịch Trạc hết sức âm trầm, thầm nghiến răng nghiến lợi đối với Vũ La.
Vũ La còn muốn đả kích bọn chúng, bèn mỉm cười nói:
- Những gì còn lại, ta sẽ không lấy, chia cho mọi người. Bất quá không thể chỉ cho các ngươi, các người phân chia mỗi người một món xong, số còn lại phải chia cho các ngục tốt.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Mã Hồng không nhịn được hỏi:
- Nơi này còn có bảo bối nữa sao?
Mọi người thật sự hoài nghi, phòng giam này đã bị lục soát xới tung lên. Vũ La tìm ra ba món bảo bối này chắc chắn là thứ quý giá nhất của phạm nhân số chín, sao còn bảo bối được nữa? Hơn nữa theo lời Vũ La. Bảo bối còn cũng không ít. Đủ để phân chia, chuyện này càng không thể nào.
Vinh Thiên lúc đầu xấu hổ phát cuồng, lúc này lại ganh tị sinh hận. Không chút khách sáo:
- Vũ La. Tiểu tử ngươi điên rồi sao, còn thứ gì nữa chứ. Lại có thể đủ chia cho mọi người, rõ là đùa giỡn...
Trong lúc y còn đang chế nhạo, Vũ La đã ngưng tụ linh nguyên, vung búa chém ra một nhát.
Một đạo thanh quang bắn ra. Chém trúng lỗ thũng trên trần nơi mà Vũ La vừa lấy được ba món bảo bối. Một tiếng trầm đục vang lên. Khoét sâu lỗ hổng thêm một thước. Bảo quang lóe sáng, linh khí tràn ra như núi lửa phun trào, nháy mắt tràn ngập cả phòng, sau đó không thể ngăn chặn, xông cả ra ngoài cửa phòng.
Ngay cả bọn ngục tốt bên ngoài cũng sắc mặt đại biến, đoán được bên trong nhất định xuất hiện trọng bảo.
Vinh Thiên cùng Mộc Dịch Trạc trợn mắt há mồm. Từ trên thạch động kia ào ào tuôn xuống chừng vài chục món pháp bảo. Ngoài ra còn có rất nhiều ngọc túy, ngọc túy phách, thậm chí còn có mấy miếng Ngọc Túy Tinh Phách.
Trên mặt đất chất thành một đống lớn. Số lượng này quả thật thừa sức chia cho mỗi người một phần.
Vinh Thiên cùng Mộc Dịch Trạc hoàn toàn choáng váng, hình ảnh của Mộc Dịch Trạc hoàn toàn sụp đổ, hai mắt lồi ra to như cái đấu. Thậm chí trán toát mồ hỏi, ganh tị vô cùng, không còn dáng vẻ một Phó Giám Ngục chút nào.
Vinh Thiên càng không chịu nổi, ngây ngốc bước tới đống bảo bối, theo bản năng giơ tay ra định lấy.
Vũ La lập tức giữ tay y lại, cười lạnh:
- Mấy thứ này do ta làm chủ phân chia, không ai có ý kiến gì chứ?
Đám Ban Đầu không ai lên tiếng nói, kể cả Kiều Hổ, ai nấy đang ngây người nhìn chằm chằm đống bảo bối. Của cải mọi người có không ít. Nhưng bao nhiêu pháp bảo, ngọc túy chất thành một đống lớn như vậy, vẫn khiến cho ai nấy phải động lòng. Trong lúc nhất thời không ai phục hồi tinh thần lại, cũng không ai trả lời câu hỏi của Vũ La.
Vũ La lắc lắc đầu bất đắc dĩ. Cao giọng hỏi thêm lần nữa. Lúc này đám Ban Đầu mới có phản ứng. Vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, là ngươi tìm được, hẳn là như vậy.
Vũ La âm trầm liếc nhìn Vinh Thiên:
- Không chia cho ngươi, cút mau đi. Còn về Mộc Dịch Đại nhân. Đại nhân quyền cao chức trọng, mấy thứ này tự nhiên không lọt vào mắt xanh của Đại nhân. Hơn nữa Đại nhân đã nói chỉ lấy ba món. Ta cũng không muốn làm cho Đại nhân trái lời.
Sắc mặt Mộc Dịch Trạc trở nên hết sức khó coi, hận không thể động thủ giết chết Vũ La ngay tức khắc. Cái gì là không lọt vào mắt xanh, trong đống đó có thể có vài món pháp bảo ngũ phẩm trung, còn có mấy miếng Ngọc Túy Tinh Phách. Rõ ràng là Vũ La đang chèn ép y, chẳng qua Mộc Dịch Trạc không tiện phản bác, rõ ràng là người ta không muốn chia cho mình. Lúc này có ở lại đây cũng bằng vô dụng. Mộc Dịch Trạc hừ lớn một tiếng, xoay người rời đi.
Vinh Thiên cũng không giữ thể diện, mối dụ hoặc của đống bảo vật này quả thật là quá lớn. Cố gắng kêu to:
- Vì sao ta lại không được chia, kẻ gặp có phần, hơn nữa vừa rồi ngươi lại không loại trừ ta ra...
Vũ La không chút khách sáo:
- Lão tử không muốn cho ngươi, cút!
Vinh Thiên còn định nói nữa. Vũ La ngầm vận lực lượng Thiên Phủ Chi Quốc, chế ngự y chặt chẽ. Sau đó một tay nắm cổ y, ném ra ngoài phòng giam.
Trong Thiên Phủ Chi Quốc, Thần Mộc đã mọc thành rừng. Lực lượng của Thần Mộc này, Vinh Thiên không thể nào ngăn nổi.
Giải quyết xong hai con quỷ đáng ghét. Thình lình Vũ La vỗ tay, cười nói:
- Đại tiệc bắt đầu!
Bình luận facebook