Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Thác Bạt Thao Thiên vẫn là ruột để ngoài da. Không thèm để ý, một tay gạt đám đầu lâu sang bên. Tay kia run lên một cái, sợi xích bay ra quấn lấy ba người, kéo chúng ra khôi đống đầu lâu. Sau đó tự mình sải bước đi trước, mở đường giữa vô số đầu lâu.
Thác Bạt Thao Thiên phủi phủi bụi bám trên người, dường như không có chuyện gì vừa xảy ra:
- Đi thôi, ngây người ra đó làm gì?
Sắc mặt ba tên tùy tùng tái nhợt, môi run run. Nhìn chằm chằm đống đầu lâu nọ muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
Đống đầu lâu vùi lấp khe núi mấy chục trượng sau lưng mọi người. Có thể thấy vật hung tà sống trong khe núi này tác oai tác quái không biết đã bao nhiêu năm. Đã ăn thịt vô số sinh linh cho nên mới tích lũy được nhiều đầu lâu như vậy.
Cốc Mục Thanh liếc nhìn ba tên tùy tùng một cái tỏ vẻ khinh thường, thản nhiên nói:
- Đi thôi.
Sau đó không nhìn bọn chúng lần nào nữa. Tiếp tục tiến về phía trước.
Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên lập tức đuổi theo, ba tên tùy tùng tỏ ra dè dặt từng bước một. Nơm nớp lo sợ đống đầu lâu phía sau mình, hiển nhiên có vẻ khiếp sợ.
Qua một khúc ngoặt, không còn thấy đống đầu lâu phía sau nữa, ba người mới thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm. Lúc này Vũ La bất giác cau mày, quan sát cẩn thận bốn phía.
Cốc Mục Thanh phóng xuất đốm lửa nọ ẩn chứa linh nguyên hệ Hỏa rất nhiều, hào quang mạnh mẽ. Tuy rằng đốm lửa không lớn, nhưng có thể soi rõ từng phân từng tấc vách đá hai bên.
Trên vách đá phân bố những điểm trắng nhỏ hết sức đồng đều, to bằng mũi đinh, cách nhau chừng một trượng. Càng đi vào trong, những điểm trắng này xuất hiện càng nhiều.
Hơn nữa xen lẫn những điểm trắng này là vô số hoa văn loang lổ, nếu không nhờ Vũ La quan sát cẩn thận, chắc chắn không thể phát hiện.
Vũ La thầm nghĩ. Không cần biết trong vách đá này có thứ gì, hiện tại đã đến phạm vi bọn chúng hoạt động thường xuyên. Nói cách khác, nguy hiểm sắp sửa xuất hiện.
Vũ La tiến lại gần Thác Bạt Thao Thiên một chút. Không phải hắn muốn được Thác Bạt Thao Thiên che chở, mà là hơi lo lắng cho Thác Bạt Thao Thiên tính vốn vô tư sẽ chịu thiệt thòi. Cốc Mục Thanh mạnh nhất trong mọi người, nếu nàng ứng phó không được, Vũ La có lên cũng chỉ là tìm chết.
Vũ La nhìn ba tên tùy tùng một cái, không nói lời nào.
Vũ La không phải ma đầu, hắn là hung nhân. Chuyện mà hung nhân đã quyết định, sẽ không dễ dàng thay đổi. Sát phạt quyết đoán, chính là tính cách mà thiên hạ đệ nhất hung nhân hẳn phải có.
Đúng là Vũ La có tính cách này rất giống với hung thú Hạn Bạt thời thượng cổ, cho nên Hạn Bạt Huyết Phần mới kết hợp với hắn hết sức hoàn mỹ.
Ba tên tùy tùng này gây bất lợi cho Vũ La. Đã nhìn thấy cảnh hắn giết chết Xà Vương, tuyệt đối không thể lưu lại.
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, Vũ La âm thầm đề phòng, bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản. Hắn không dám khinh suất phóng xuất nguyên hồn của mình, làm như vậy nhất định sẽ khiến cho Cốc Mục Thanh cảnh giác. Nhưng nếu gia tăng lực lượng nguyên hồn tới mức tối cao, sẽ gia tăng cảm quan lục thức của hắn rất nhiều.
Bỗng nhiên Vũ La cảm thấy có điểm khác thường, hắn bèn bình thản lấy từ trong không gian trữ vật ra một thanh phi kiếm, dùng mặt phẳng bóng loáng của phi kiếm để nhìn về phía sau. Mặt phi kiếm bóng loáng như gương, soi rõ tình hình phía sau Vũ La như ngay trước mắt.
Trong một góc tối mà ánh lửa không thể chiếu tới, có vài chiếc xúc tua rất to đang lặng lẽ vươn ra.
Những xúc tua này đầy lông tơ màu đen. Hành động lặng lẽ không tiếng động, tốc độ vô cùng nhanh chóng. Nhờ có bóng tối trên vách đá che giấu, chúng đã lẻn tới gần ba tên tùy tùng đi ở sau cùng.
Nguyên hồn của Cốc Mục Thanh còn chưa thể phản ứng bị động, chỉ có thể chủ động thả ra điều tra. Bởi vậy cũng không nhận thấy được nguy hiểm ở mặt sau.
Đương nhiên Vũ La không nhắc nhở ba người đi sau. Hắn cất phi kiếm đi, yên tâm thoải mái tiếp tục tiến về phía trước.
Vũ La chỉ đi được chưa tới năm bước, sau lưng bỗng vang lên một tràng tiếng giãy dụa. Cốc Mục Thanh quay phắt lại, Vũ La và Thác Bạt Thao Thiên mới phản ứng. Khân trương đề phòng.
Ba sợi tơ nhện to bằng ngón tay đã bao bọc ba tên tùy tùng phía sau thành một cái kén trong suốt.
Ba người ra sức giãy dụa. Nhưng không phát ra được thanh âm. E rằng bọn Hổ Mãnh cũng bị ám toán như vậy, không kịp phát ra thanh âm gì đã biến mất không thấy.
Hàn quang trong mắt Cốc Mục Thanh bạo phát, thân thể của nàng giống như lá khô trước gió, phất phơ bay về phía trước, đồng thời vung hai ngón tay lên cách không nhấn một cái. Linh phù hệ Hỏa trên đầu nàng chợt phóng xuất từng tia lửa dày đặc trên bề mặt. Sau đó kêu ầm một tiếng, phun ra một hỏa cầu.
Hỏa cầu lao ra bất quá được chừng hai bước, thình lình bành trướng trở thành ba con hỏa long dài chừng một trượng. Song chưởng Cốc Mục Thanh vung lên. Ba con hỏa long theo đó chuyển động, giương nanh múa vuốt đánh về phía ba sợi tơ nhện.
Tà vật trong bóng tối hiển nhiên sợ lửa. Lập tức lui về phía sau. Bất quá quyết không buông tơ nhện. Ba tên tùy tùng đều là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung, tu luyện đến cảnh giới này đã hoàn thành quá trình tôi luyện thân thể. Cho dù là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung kém cỏi nhất, lực lượng trên song chưởng cũng đạt tới ba ngàn cân, có thể đánh vỡ núi đá. Giết chết hổ báo dễ dàng. Nhưng ba người dốc hết toàn lực giãy dụa, lại không chống nổi tà vật trong tối, bị tơ nhện kéo xềnh xệch về phía sau, mắt thấy sắp sửa bị kéo vào trong tối.
//truyen
cuatui.net/ Thác Bạt Thao Thiên rống to một tiếng, Vẫn Thiết Trọng Kiếm đâm ra như một cây thương, đâm trúng vào một sợi tơ nhện.
Vũ La âm thầm lắc đầu. Nhưng không thể nói gì, Cốc Mục Thanh đã kêu lên:
- Mau cứu người!
Vũ La đành phải giả vờ run tay lên một cái, sợi xích trong tay hắn kêu loảng xoàng một tràng, hóa thành một sợi xích thật to bắn ra một luồng thanh quang sáng chói, quấn lấy một sợi tơ nhện.
Tơ nhện này mười phần cổ quái, vốn Vẫn Thiết Trọng Kiếm của Thác Bạt Thao Thiên không gì không phá nổi, nhưng đâm trúng tơ nhện lại bị phản chấn hất ngược trở lại.
Sợi xích của Vũ La hóa thành bộ dạng một món pháp khí tầm thường, quấn lấy tơ nhện giằng co với nó. Chợt sợi tơ kéo mạnh. Vũ La lảo đảo thân hình, suýt chút nữa ngã sấp.
Tự nhiên Vũ La chỉ là giả vờ, bất quá lực lượng theo sợi tơ truyền tới cũng làm cho hắn phải giật mình kinh hãi:
- Đây là quái vật gì vậy, lực lượng hùng mạnh thật...
Cốc Mục Thanh cũng không biết được, thân hình nàng chuyển động, chỉ huy ba con hỏa long quấn chặt lấy ba sợi tơ nhện. Chỉ cần ba người chưa bị kéo vào trong tối, như vậy vẫn còn hy vọng cứu được.
Thế nhưng tính toán của Cốc Mục Thanh thất bại rất nhanh, một tràng tiếng rít truyền đến. Xung quanh mọi người, từ trong bóng tối thình lình xuất hiện vô số xúc tua rất lớn, trên đầy lông tơ đen. Nhìn qua kinh khủng vô cùng.
Lần này, ngay cả Cốc Mục Thanh cũng phải biến sắc.
Nàng không chút do dự thả ra Thiên La Địa Võng, linh phù hệ Hỏa trở về vị trí, phù trận Lục Đạo Kiếp thành hình.
Vũ La thầm than trong lòng, linh phù Ngũ Hành của Cốc Mục Thanh có đẳng cấp rất thấp. Thiên La Địa Võng là Thiên Mệnh Thần Phù tứ phẩm, nhưng năm lá linh phù Ngũ Hành chỉ là lục phẩm trung. Quân mạnh thần yếu, cho nên không thể phát huy được uy lực tối đa của phù trận Lục Đạo Kiếp.
Dù là như vậy, Cốc Mục Thanh triển khai Thiên La Địa Võng, linh phù Ngũ Hành. Ngũ Hành tương sinh, tất cả linh nguyên chuyển hóa thành hệ Hỏa, gia cường cho Thiên La Địa Võng.
Chỉ thấy một màng lưới lửa tàn ra, chậm rãi như nước thủy triều. Những xúc tua của tà vật ẩn trong chỗ tối bị lưới lửa thiêu cháy, nhất thời bốc cháy xèo xèo, khói trắng bay lên nghi ngút. Cả bọn đau đớn kêu lên. Cuống quít lui về phía sau.
Cốc Mục Thanh dừng lại trước bóng tối, hai tay vung lên. Ba con hỏa long nổ tung, phát tán ra vô số hỏa cầu. Rơi vào trong tối, chiếu rọi cảnh vật xung quanh sáng như ban ngày.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ chân diện mục của những tà vật này. Thân chúng là thân nhện, nhưng đầu và đuôi là bò cạp. Con nào con nấy to chừng một trượng, bụng tròn rất lớn. Trên đó dày đặc hoa văn màu trắng, trong giống như mặt người đang cười, khiến cho người ta nhìn thấy phải sởn tóc gáy.
Thác Bạt Thao Thiên phủi phủi bụi bám trên người, dường như không có chuyện gì vừa xảy ra:
- Đi thôi, ngây người ra đó làm gì?
Sắc mặt ba tên tùy tùng tái nhợt, môi run run. Nhìn chằm chằm đống đầu lâu nọ muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
Đống đầu lâu vùi lấp khe núi mấy chục trượng sau lưng mọi người. Có thể thấy vật hung tà sống trong khe núi này tác oai tác quái không biết đã bao nhiêu năm. Đã ăn thịt vô số sinh linh cho nên mới tích lũy được nhiều đầu lâu như vậy.
Cốc Mục Thanh liếc nhìn ba tên tùy tùng một cái tỏ vẻ khinh thường, thản nhiên nói:
- Đi thôi.
Sau đó không nhìn bọn chúng lần nào nữa. Tiếp tục tiến về phía trước.
Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên lập tức đuổi theo, ba tên tùy tùng tỏ ra dè dặt từng bước một. Nơm nớp lo sợ đống đầu lâu phía sau mình, hiển nhiên có vẻ khiếp sợ.
Qua một khúc ngoặt, không còn thấy đống đầu lâu phía sau nữa, ba người mới thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm. Lúc này Vũ La bất giác cau mày, quan sát cẩn thận bốn phía.
Cốc Mục Thanh phóng xuất đốm lửa nọ ẩn chứa linh nguyên hệ Hỏa rất nhiều, hào quang mạnh mẽ. Tuy rằng đốm lửa không lớn, nhưng có thể soi rõ từng phân từng tấc vách đá hai bên.
Trên vách đá phân bố những điểm trắng nhỏ hết sức đồng đều, to bằng mũi đinh, cách nhau chừng một trượng. Càng đi vào trong, những điểm trắng này xuất hiện càng nhiều.
Hơn nữa xen lẫn những điểm trắng này là vô số hoa văn loang lổ, nếu không nhờ Vũ La quan sát cẩn thận, chắc chắn không thể phát hiện.
Vũ La thầm nghĩ. Không cần biết trong vách đá này có thứ gì, hiện tại đã đến phạm vi bọn chúng hoạt động thường xuyên. Nói cách khác, nguy hiểm sắp sửa xuất hiện.
Vũ La tiến lại gần Thác Bạt Thao Thiên một chút. Không phải hắn muốn được Thác Bạt Thao Thiên che chở, mà là hơi lo lắng cho Thác Bạt Thao Thiên tính vốn vô tư sẽ chịu thiệt thòi. Cốc Mục Thanh mạnh nhất trong mọi người, nếu nàng ứng phó không được, Vũ La có lên cũng chỉ là tìm chết.
Vũ La nhìn ba tên tùy tùng một cái, không nói lời nào.
Vũ La không phải ma đầu, hắn là hung nhân. Chuyện mà hung nhân đã quyết định, sẽ không dễ dàng thay đổi. Sát phạt quyết đoán, chính là tính cách mà thiên hạ đệ nhất hung nhân hẳn phải có.
Đúng là Vũ La có tính cách này rất giống với hung thú Hạn Bạt thời thượng cổ, cho nên Hạn Bạt Huyết Phần mới kết hợp với hắn hết sức hoàn mỹ.
Ba tên tùy tùng này gây bất lợi cho Vũ La. Đã nhìn thấy cảnh hắn giết chết Xà Vương, tuyệt đối không thể lưu lại.
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, Vũ La âm thầm đề phòng, bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản. Hắn không dám khinh suất phóng xuất nguyên hồn của mình, làm như vậy nhất định sẽ khiến cho Cốc Mục Thanh cảnh giác. Nhưng nếu gia tăng lực lượng nguyên hồn tới mức tối cao, sẽ gia tăng cảm quan lục thức của hắn rất nhiều.
Bỗng nhiên Vũ La cảm thấy có điểm khác thường, hắn bèn bình thản lấy từ trong không gian trữ vật ra một thanh phi kiếm, dùng mặt phẳng bóng loáng của phi kiếm để nhìn về phía sau. Mặt phi kiếm bóng loáng như gương, soi rõ tình hình phía sau Vũ La như ngay trước mắt.
Trong một góc tối mà ánh lửa không thể chiếu tới, có vài chiếc xúc tua rất to đang lặng lẽ vươn ra.
Những xúc tua này đầy lông tơ màu đen. Hành động lặng lẽ không tiếng động, tốc độ vô cùng nhanh chóng. Nhờ có bóng tối trên vách đá che giấu, chúng đã lẻn tới gần ba tên tùy tùng đi ở sau cùng.
Nguyên hồn của Cốc Mục Thanh còn chưa thể phản ứng bị động, chỉ có thể chủ động thả ra điều tra. Bởi vậy cũng không nhận thấy được nguy hiểm ở mặt sau.
Đương nhiên Vũ La không nhắc nhở ba người đi sau. Hắn cất phi kiếm đi, yên tâm thoải mái tiếp tục tiến về phía trước.
Vũ La chỉ đi được chưa tới năm bước, sau lưng bỗng vang lên một tràng tiếng giãy dụa. Cốc Mục Thanh quay phắt lại, Vũ La và Thác Bạt Thao Thiên mới phản ứng. Khân trương đề phòng.
Ba sợi tơ nhện to bằng ngón tay đã bao bọc ba tên tùy tùng phía sau thành một cái kén trong suốt.
Ba người ra sức giãy dụa. Nhưng không phát ra được thanh âm. E rằng bọn Hổ Mãnh cũng bị ám toán như vậy, không kịp phát ra thanh âm gì đã biến mất không thấy.
Hàn quang trong mắt Cốc Mục Thanh bạo phát, thân thể của nàng giống như lá khô trước gió, phất phơ bay về phía trước, đồng thời vung hai ngón tay lên cách không nhấn một cái. Linh phù hệ Hỏa trên đầu nàng chợt phóng xuất từng tia lửa dày đặc trên bề mặt. Sau đó kêu ầm một tiếng, phun ra một hỏa cầu.
Hỏa cầu lao ra bất quá được chừng hai bước, thình lình bành trướng trở thành ba con hỏa long dài chừng một trượng. Song chưởng Cốc Mục Thanh vung lên. Ba con hỏa long theo đó chuyển động, giương nanh múa vuốt đánh về phía ba sợi tơ nhện.
Tà vật trong bóng tối hiển nhiên sợ lửa. Lập tức lui về phía sau. Bất quá quyết không buông tơ nhện. Ba tên tùy tùng đều là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung, tu luyện đến cảnh giới này đã hoàn thành quá trình tôi luyện thân thể. Cho dù là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung kém cỏi nhất, lực lượng trên song chưởng cũng đạt tới ba ngàn cân, có thể đánh vỡ núi đá. Giết chết hổ báo dễ dàng. Nhưng ba người dốc hết toàn lực giãy dụa, lại không chống nổi tà vật trong tối, bị tơ nhện kéo xềnh xệch về phía sau, mắt thấy sắp sửa bị kéo vào trong tối.
//truyen
cuatui.net/ Thác Bạt Thao Thiên rống to một tiếng, Vẫn Thiết Trọng Kiếm đâm ra như một cây thương, đâm trúng vào một sợi tơ nhện.
Vũ La âm thầm lắc đầu. Nhưng không thể nói gì, Cốc Mục Thanh đã kêu lên:
- Mau cứu người!
Vũ La đành phải giả vờ run tay lên một cái, sợi xích trong tay hắn kêu loảng xoàng một tràng, hóa thành một sợi xích thật to bắn ra một luồng thanh quang sáng chói, quấn lấy một sợi tơ nhện.
Tơ nhện này mười phần cổ quái, vốn Vẫn Thiết Trọng Kiếm của Thác Bạt Thao Thiên không gì không phá nổi, nhưng đâm trúng tơ nhện lại bị phản chấn hất ngược trở lại.
Sợi xích của Vũ La hóa thành bộ dạng một món pháp khí tầm thường, quấn lấy tơ nhện giằng co với nó. Chợt sợi tơ kéo mạnh. Vũ La lảo đảo thân hình, suýt chút nữa ngã sấp.
Tự nhiên Vũ La chỉ là giả vờ, bất quá lực lượng theo sợi tơ truyền tới cũng làm cho hắn phải giật mình kinh hãi:
- Đây là quái vật gì vậy, lực lượng hùng mạnh thật...
Cốc Mục Thanh cũng không biết được, thân hình nàng chuyển động, chỉ huy ba con hỏa long quấn chặt lấy ba sợi tơ nhện. Chỉ cần ba người chưa bị kéo vào trong tối, như vậy vẫn còn hy vọng cứu được.
Thế nhưng tính toán của Cốc Mục Thanh thất bại rất nhanh, một tràng tiếng rít truyền đến. Xung quanh mọi người, từ trong bóng tối thình lình xuất hiện vô số xúc tua rất lớn, trên đầy lông tơ đen. Nhìn qua kinh khủng vô cùng.
Lần này, ngay cả Cốc Mục Thanh cũng phải biến sắc.
Nàng không chút do dự thả ra Thiên La Địa Võng, linh phù hệ Hỏa trở về vị trí, phù trận Lục Đạo Kiếp thành hình.
Vũ La thầm than trong lòng, linh phù Ngũ Hành của Cốc Mục Thanh có đẳng cấp rất thấp. Thiên La Địa Võng là Thiên Mệnh Thần Phù tứ phẩm, nhưng năm lá linh phù Ngũ Hành chỉ là lục phẩm trung. Quân mạnh thần yếu, cho nên không thể phát huy được uy lực tối đa của phù trận Lục Đạo Kiếp.
Dù là như vậy, Cốc Mục Thanh triển khai Thiên La Địa Võng, linh phù Ngũ Hành. Ngũ Hành tương sinh, tất cả linh nguyên chuyển hóa thành hệ Hỏa, gia cường cho Thiên La Địa Võng.
Chỉ thấy một màng lưới lửa tàn ra, chậm rãi như nước thủy triều. Những xúc tua của tà vật ẩn trong chỗ tối bị lưới lửa thiêu cháy, nhất thời bốc cháy xèo xèo, khói trắng bay lên nghi ngút. Cả bọn đau đớn kêu lên. Cuống quít lui về phía sau.
Cốc Mục Thanh dừng lại trước bóng tối, hai tay vung lên. Ba con hỏa long nổ tung, phát tán ra vô số hỏa cầu. Rơi vào trong tối, chiếu rọi cảnh vật xung quanh sáng như ban ngày.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ chân diện mục của những tà vật này. Thân chúng là thân nhện, nhưng đầu và đuôi là bò cạp. Con nào con nấy to chừng một trượng, bụng tròn rất lớn. Trên đó dày đặc hoa văn màu trắng, trong giống như mặt người đang cười, khiến cho người ta nhìn thấy phải sởn tóc gáy.
Bình luận facebook