Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Sợi xích đã nuốt gần xong càng lớn kia. Nguyên tố hệ Kim trân quý trong đó đã dung nhập vào sợi xích. Nhưng nhìn bề ngoài càng vẫn không nhìn ra được dấu hiệu gì. Chỉ là trọng lượng của nó nhẹ hơn lúc trước ít nhất chín thành.
Vũ La ra sức đẩy mạnh một cái, càng chậm rãi mở ra một chút, hắn rơi từ giữa không trung xuống đất. Chật vật vô cùng, ngã lăn qua một bên. Tựa lưng vào một tảng đá lớn. Ngồi thở dốc. Thình lình hắn cảm thấy mặt đất dưới chỗ mình ngồi chấn động thật mạnh, đá vụn trên mặt đất cũng nảy lên liên tục.
Một tiếng nổ rung trời vang lên. Nóc động trên đầu Vũ La nháy mắt nứt ra. Những vết nứt dày đặc như mạng nhện khuếch tán nhanh chóng. Ngay sau đó, cả nóc động ầm ầm nổ tung, linh quang giống như cơn trốt xoáy cuốn đá vụn trên mặt đất bay lên. Theo lỗ hổng kia bay ra bên ngoài.
Một đạo hào quang hai màu xanh đỏ, xung quanh có lôi điện màu trắng vờn quanh, từ chỗ vỡ trên nóc động giáng thẳng xuống bụng Huyết Vĩ Chu Vương. Lúc này mới thấy được thân thể Huyết Vĩ Chu Vương mạnh mẽ tới mức nào. Tuy rằng không có nguyên hồn chỉ huy thân thể, chỉ bằng vào lực lượng của thân thể lại có thể chống đỡ lực lượng của cột sáng kia trong thời gian uống cạn chén trà. Mới chịu ầm ầm tan rã.
Cột sáng xuyên thủng bụng nó, sau đó đột ngột nổ tung, tạo thành miệng vết thương có đường kính ba trượng trên bụng nó.
Máu đen như mực, ruột gan phèo phổi tuôn ra khiến cho người ta ghê tởm. Đáng thương cho Huyết Vĩ Chu Vương này, nếu không vì Phù Cổ quấy rối trong đầu. Hẳn không thể nào bị một đòn như trời giáng này giết chết. Cho dù chiến bại, cũng phải khổ chiến một hồi lâu.
Vũ La không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức chỉ huy Phù Cổ hấp thu sạch sẽ tinh huyết trân quý nhất trong đầu Huyết Vĩ Chu Vương, thu lấy lợi ích trước rồi hãy nói.
- Vũ La!
Một tiếng gọi to nũng nịu nhưng nôn nóng vang lên. Cốc Mục Thanh liều lĩnh xông vào, một giọng hùng hậu khác phía sau nàng vang lên:
- Cẩn thận, không biết Huyết Vĩ Chu Vương đã chết hay chưa...
Cốc Mục Thanh đã xuyên qua lỗ thủng vào trong động. Lúc này Vũ La chậm rãi đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người mình.
Thật ra lúc này dáng vẻ Vũ La hết sức tệ hại, y phục trên người rách mướp như tên khất cái, toàn thân đẫm máu. Thế nhưng hắn vẫn mỉm cười nhìn Cốc Mục Thanh như thường.
Mắt Cốc Mục Thanh ửng đỏ, phía sau bọn Thác Bạt Thao Thiên cũng đã tiến vào.
Trong chuyện này, dường như Thác Bạt Thao Thiên cũng có linh cảm trời phú. Y cũng rất lo cho Vũ La. Nhưng lại nhường cho Cốc Mục Thanh xông vào động trước.
Huyết Vĩ Chu Vương đã trọng thương, xông vào trước hay sau một bước không có khác biệt gì nhiều, nhưng tình huynh đệ với tình yêu khác biệt ở điểm này. Thác Bạt Thao Thiên dường như linh cảm được, cho nên khẳng khái nhường cơ hội biểu lộ quan tâm đầu tiên cho Cốc Mục Thanh.
Y chỉ đứng phía sau nhìn Vũ La. Mỉm cười gật gật đầu. Sau đó thu lại Vẫn Thiết Trọng Kiếm và sợi xích huyết quang vẫn sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Vũ La gật gật đầu. Cũng tỏ ra không khách sáo với mọi người, xòe tay ra hỏi:
- Ta bị thương rồi, có thuốc hay không?
Tuy rằng hắn nói với mọi người, nhưng Cốc Mục Thanh lại rõ ràng cảm thấy hắn đang nói với mình. Dáng vẻ không chút khách sáo này thật ra giống hệt như tiền kiếp nam Hoang Đế Quân của hắn. Cốc Mục Thanh cố nén cho nước mắt khỏi tuôn trào, mò mẫm trong ngực áo lấy ra một bình linh đan đưa cho hắn.
Đây là linh đan mà nàng sử dụng sau khi giết Xà Vương lúc trước, công hiệu vô cùng. Vì là thuốc chữa thương, cho nên Cốc Mục Thanh cố ý dùng chỉ đỏ buộc ở cổ bình ngọc làm dấu. Vũ La nhận lấy, có chút cảm giác ấm áp, nhớ tới bình ngọc này tới từ địa phương nào, không khỏi rung động tâm thần, trong lúc nhất thời quên cả uống thuốc trị thương.
Hiển nhiên Cốc Mục Thanh biết hắn đang nghĩ gì. Nhất thời hai má đỏ như gấc, giậm chân một cái mắng:
- Ngốc tử. Mau uống đi...
Hổ Mãnh ở phía sau nhìn Vũ La. Nở một nụ cười quỷ dị. Y đã sớm thành gia thất, tự nhiên không có ý gì với Cốc Mục Thanh, chỉ có tình cảm giống như huynh muội với nhau. Lúc nào cũng hy vọng Cốc Mục Thanh tìm được một nơi xứng đáng trao thân gởi phận.
Trong số Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, Bạch Thắng Kiếp theo đuổi Cốc Mục Thanh hết sức rõ ràng. Nhưng Hổ Mãnh cũng không hiểu vì sao mình cảm thấy không thích Bạch Thắng Kiếp. Vũ La vì mọi người, một mình dẫn dụ Huyết Vĩ Chu Vương rời đi, tự nhiên chiếm được hảo cảm và tin tưởng của Hổ Mãnh.
Lúc này mỹ nhân giận quát. Vũ La mới tỉnh khỏi cơn mê đắm. Vội vàng mở bình ngọc ra. Dốc một viên thuốc nuốt vào. Sau đó vuốt ve bình ngọc vài lượt, mới chịu lưu luyến trả lại cho Cốc Mục Thanh.
Cốc Mục Thanh mặt đỏ như gấc cầm lấy bình ngọc, thu cất cũng không phải, không thu cũng không phải. Lúc này thanh âm hùng hậu khi nãy lại vọng vào từ bên ngoài:
- Tình huống ra sao rồi?
Hổ Mãnh vội đáp:
- Nhờ thần uy của Đại nhân. Huyết Vĩ Chu Vương đã chết. Vũ La bị thương, chúng ta sẽ dẫn hắn ra.
Cốc Mục Thanh nhân cơ hội thu bình ngọc trở về, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Vũ La cảm thấy mừng thầm trong lòng.
Hắn theo mọi người ra bằng ngả lỗ thủng trên nóc động. Bên ngoài, giữa không trung có một tu sĩ trung niên đang ngồi trên một đài cao bằng bạch ngọc. Đài này cách mặt đất chừng trăm trượng, mây trắng đóa đóa, sử dụng bạch ngọc, hoàng kim. Bảo thạch tạo thành, quả thật là mỹ lệ, hết sức xa hoa.
Sau lưng tu sĩ trung niên nọ, hào quang bảo diễm có ba màu sắc khác nhau chớp động không ngừng, hiển nhiên đây là một vị Đại Năng.
Cốc Mục Thanh ở bên cạnh giới thiệu cho Vũ La:
- Đây là Thái thượng trưởng lão của Cửu Huyền môn, Mạc Thiên Ngôn tiền bối. Ông là hảo hữu tri kỷ của Diệp Đại nhân. Diệp Đại nhân trên đường về Nhược Lô Ngục tỉnh lại, lập tức phát ra tin tức gọi ông chạy tới đây trợ giúp.
Vũ La thầm gật gật đầu. Cửu Huyền môn nằm trong Cửu Huyền sơn, Cửu Huyền sơn là một ngọn núi nhỏ nằm trong bốn nhánh núi thuộc sơn mạch Yên sơn, cách nơi này rất gần, chẳng trách y có thể tới đây nhanh như vậy.
Thần thái Mạc Thiên Ngôn hết sức kiêu căng, giống như kẻ bề trên. Đây chưa chắc là tính cách của y như vậy, mà vì khí thế của một cao thủ Đại Năng vốn là như vậy.
Y vốn không ưa ai, nhưng nhờ quan hệ với Diệp Trọng Lạc, cho nên thái độ đối với Cốc Mục Thanh và Hổ Mãnh hết sức ôn hòa.
- Chính là tiểu oa nhi này sao?
Vũ La nở một nụ cười khổ, mình quả thật không quen người khác gọi là tiểu oa nhi, đây là cách xưng hô mà trước kia mình hay dùng gọi người khác...
Cốc Mục Thanh ôm quyền cúi đầu:
- Chính là hắn. Mạc tiền bối.
Mạc Thiên Ngôn sờ sờ cằm mình, nhìn nhìn Vũ La:
- Tướng mạo khí chất cũng chỉ là bình thường, không có Tuệ Căn. Cũng không nhìn ra có điểm nào bất phàm...
Mộc Dịch Trạc bên kia nghe vậy mừng thầm, không ngờ Mạc Thiên Ngôn đột nhiên đổi giọng:
- Nhưng lại có thể hy sinh vì nghĩa. Hy sinh bản thân mình dẫn dụ Huyết Vĩ Chu Vương rời đi. Tiểu tử ngươi khá lắm. Đã lọt vào pháp nhãn của Mạc mỗ, quả thật người ta không thể chỉ nhìn tướng mạo, tốt. Tốt. Tốt lắm.
Y khen liền ba chữ tốt. Hiển nhiên hết sức coi trọng Vũ La. Khiến cho Mộc Dịch Trạc tức tới nỗi sắc mặt tái xanh, vốn Mộc Dịch Trạc không cho rằng Vũ La cứu mạng mình, mình phải báo ân. Theo như y thấy, bất quá Vũ La coi trọng sắc đẹp của Cốc Mục Thanh, không biết đất rộng trời cao là gì cho nên mới đứng ra làm như vậy. Chẳng qua tiểu tử này gặp may, trước khi bị Huyết Vĩ Chu Vương ăn thịt đã được Mạc Thiên Ngôn tới cứu. Bảo vệ được mạng mình.
Người như Mộc Dịch Trạc là điển hình cho loại người lấy oán trả ân.
Mạc Thiên Ngôn tọa trấn Cửu Huyền sơn, cách Nhược Lô Ngục rất gần. Nếu Mạc Thiên Ngôn coi trọng Vũ La. Thường xuyên quan tâm tới hắn. Mộc Dịch Trạc muốn làm khó Vũ La cũng không phải là chuyện dễ.
Hổ Mãnh cùng Kiều Hổ hợp lực khiêng xác Huyết Vĩ Chu Vương ra ngoài. Lúc Mạc Thiên Ngôn nhìn thấy Huyết Vĩ Chu Vương, không khỏi biến sắc mặt, trước kia chưa từng phát hiện ra loại hung thú này, có thể phát hiện ra loại hung thú mới, coi như là một công lao không lớn cũng không nhỏ.
Vũ La ra sức đẩy mạnh một cái, càng chậm rãi mở ra một chút, hắn rơi từ giữa không trung xuống đất. Chật vật vô cùng, ngã lăn qua một bên. Tựa lưng vào một tảng đá lớn. Ngồi thở dốc. Thình lình hắn cảm thấy mặt đất dưới chỗ mình ngồi chấn động thật mạnh, đá vụn trên mặt đất cũng nảy lên liên tục.
Một tiếng nổ rung trời vang lên. Nóc động trên đầu Vũ La nháy mắt nứt ra. Những vết nứt dày đặc như mạng nhện khuếch tán nhanh chóng. Ngay sau đó, cả nóc động ầm ầm nổ tung, linh quang giống như cơn trốt xoáy cuốn đá vụn trên mặt đất bay lên. Theo lỗ hổng kia bay ra bên ngoài.
Một đạo hào quang hai màu xanh đỏ, xung quanh có lôi điện màu trắng vờn quanh, từ chỗ vỡ trên nóc động giáng thẳng xuống bụng Huyết Vĩ Chu Vương. Lúc này mới thấy được thân thể Huyết Vĩ Chu Vương mạnh mẽ tới mức nào. Tuy rằng không có nguyên hồn chỉ huy thân thể, chỉ bằng vào lực lượng của thân thể lại có thể chống đỡ lực lượng của cột sáng kia trong thời gian uống cạn chén trà. Mới chịu ầm ầm tan rã.
Cột sáng xuyên thủng bụng nó, sau đó đột ngột nổ tung, tạo thành miệng vết thương có đường kính ba trượng trên bụng nó.
Máu đen như mực, ruột gan phèo phổi tuôn ra khiến cho người ta ghê tởm. Đáng thương cho Huyết Vĩ Chu Vương này, nếu không vì Phù Cổ quấy rối trong đầu. Hẳn không thể nào bị một đòn như trời giáng này giết chết. Cho dù chiến bại, cũng phải khổ chiến một hồi lâu.
Vũ La không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức chỉ huy Phù Cổ hấp thu sạch sẽ tinh huyết trân quý nhất trong đầu Huyết Vĩ Chu Vương, thu lấy lợi ích trước rồi hãy nói.
- Vũ La!
Một tiếng gọi to nũng nịu nhưng nôn nóng vang lên. Cốc Mục Thanh liều lĩnh xông vào, một giọng hùng hậu khác phía sau nàng vang lên:
- Cẩn thận, không biết Huyết Vĩ Chu Vương đã chết hay chưa...
Cốc Mục Thanh đã xuyên qua lỗ thủng vào trong động. Lúc này Vũ La chậm rãi đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người mình.
Thật ra lúc này dáng vẻ Vũ La hết sức tệ hại, y phục trên người rách mướp như tên khất cái, toàn thân đẫm máu. Thế nhưng hắn vẫn mỉm cười nhìn Cốc Mục Thanh như thường.
Mắt Cốc Mục Thanh ửng đỏ, phía sau bọn Thác Bạt Thao Thiên cũng đã tiến vào.
Trong chuyện này, dường như Thác Bạt Thao Thiên cũng có linh cảm trời phú. Y cũng rất lo cho Vũ La. Nhưng lại nhường cho Cốc Mục Thanh xông vào động trước.
Huyết Vĩ Chu Vương đã trọng thương, xông vào trước hay sau một bước không có khác biệt gì nhiều, nhưng tình huynh đệ với tình yêu khác biệt ở điểm này. Thác Bạt Thao Thiên dường như linh cảm được, cho nên khẳng khái nhường cơ hội biểu lộ quan tâm đầu tiên cho Cốc Mục Thanh.
Y chỉ đứng phía sau nhìn Vũ La. Mỉm cười gật gật đầu. Sau đó thu lại Vẫn Thiết Trọng Kiếm và sợi xích huyết quang vẫn sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Vũ La gật gật đầu. Cũng tỏ ra không khách sáo với mọi người, xòe tay ra hỏi:
- Ta bị thương rồi, có thuốc hay không?
Tuy rằng hắn nói với mọi người, nhưng Cốc Mục Thanh lại rõ ràng cảm thấy hắn đang nói với mình. Dáng vẻ không chút khách sáo này thật ra giống hệt như tiền kiếp nam Hoang Đế Quân của hắn. Cốc Mục Thanh cố nén cho nước mắt khỏi tuôn trào, mò mẫm trong ngực áo lấy ra một bình linh đan đưa cho hắn.
Đây là linh đan mà nàng sử dụng sau khi giết Xà Vương lúc trước, công hiệu vô cùng. Vì là thuốc chữa thương, cho nên Cốc Mục Thanh cố ý dùng chỉ đỏ buộc ở cổ bình ngọc làm dấu. Vũ La nhận lấy, có chút cảm giác ấm áp, nhớ tới bình ngọc này tới từ địa phương nào, không khỏi rung động tâm thần, trong lúc nhất thời quên cả uống thuốc trị thương.
Hiển nhiên Cốc Mục Thanh biết hắn đang nghĩ gì. Nhất thời hai má đỏ như gấc, giậm chân một cái mắng:
- Ngốc tử. Mau uống đi...
Hổ Mãnh ở phía sau nhìn Vũ La. Nở một nụ cười quỷ dị. Y đã sớm thành gia thất, tự nhiên không có ý gì với Cốc Mục Thanh, chỉ có tình cảm giống như huynh muội với nhau. Lúc nào cũng hy vọng Cốc Mục Thanh tìm được một nơi xứng đáng trao thân gởi phận.
Trong số Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, Bạch Thắng Kiếp theo đuổi Cốc Mục Thanh hết sức rõ ràng. Nhưng Hổ Mãnh cũng không hiểu vì sao mình cảm thấy không thích Bạch Thắng Kiếp. Vũ La vì mọi người, một mình dẫn dụ Huyết Vĩ Chu Vương rời đi, tự nhiên chiếm được hảo cảm và tin tưởng của Hổ Mãnh.
Lúc này mỹ nhân giận quát. Vũ La mới tỉnh khỏi cơn mê đắm. Vội vàng mở bình ngọc ra. Dốc một viên thuốc nuốt vào. Sau đó vuốt ve bình ngọc vài lượt, mới chịu lưu luyến trả lại cho Cốc Mục Thanh.
Cốc Mục Thanh mặt đỏ như gấc cầm lấy bình ngọc, thu cất cũng không phải, không thu cũng không phải. Lúc này thanh âm hùng hậu khi nãy lại vọng vào từ bên ngoài:
- Tình huống ra sao rồi?
Hổ Mãnh vội đáp:
- Nhờ thần uy của Đại nhân. Huyết Vĩ Chu Vương đã chết. Vũ La bị thương, chúng ta sẽ dẫn hắn ra.
Cốc Mục Thanh nhân cơ hội thu bình ngọc trở về, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Vũ La cảm thấy mừng thầm trong lòng.
Hắn theo mọi người ra bằng ngả lỗ thủng trên nóc động. Bên ngoài, giữa không trung có một tu sĩ trung niên đang ngồi trên một đài cao bằng bạch ngọc. Đài này cách mặt đất chừng trăm trượng, mây trắng đóa đóa, sử dụng bạch ngọc, hoàng kim. Bảo thạch tạo thành, quả thật là mỹ lệ, hết sức xa hoa.
Sau lưng tu sĩ trung niên nọ, hào quang bảo diễm có ba màu sắc khác nhau chớp động không ngừng, hiển nhiên đây là một vị Đại Năng.
Cốc Mục Thanh ở bên cạnh giới thiệu cho Vũ La:
- Đây là Thái thượng trưởng lão của Cửu Huyền môn, Mạc Thiên Ngôn tiền bối. Ông là hảo hữu tri kỷ của Diệp Đại nhân. Diệp Đại nhân trên đường về Nhược Lô Ngục tỉnh lại, lập tức phát ra tin tức gọi ông chạy tới đây trợ giúp.
Vũ La thầm gật gật đầu. Cửu Huyền môn nằm trong Cửu Huyền sơn, Cửu Huyền sơn là một ngọn núi nhỏ nằm trong bốn nhánh núi thuộc sơn mạch Yên sơn, cách nơi này rất gần, chẳng trách y có thể tới đây nhanh như vậy.
Thần thái Mạc Thiên Ngôn hết sức kiêu căng, giống như kẻ bề trên. Đây chưa chắc là tính cách của y như vậy, mà vì khí thế của một cao thủ Đại Năng vốn là như vậy.
Y vốn không ưa ai, nhưng nhờ quan hệ với Diệp Trọng Lạc, cho nên thái độ đối với Cốc Mục Thanh và Hổ Mãnh hết sức ôn hòa.
- Chính là tiểu oa nhi này sao?
Vũ La nở một nụ cười khổ, mình quả thật không quen người khác gọi là tiểu oa nhi, đây là cách xưng hô mà trước kia mình hay dùng gọi người khác...
Cốc Mục Thanh ôm quyền cúi đầu:
- Chính là hắn. Mạc tiền bối.
Mạc Thiên Ngôn sờ sờ cằm mình, nhìn nhìn Vũ La:
- Tướng mạo khí chất cũng chỉ là bình thường, không có Tuệ Căn. Cũng không nhìn ra có điểm nào bất phàm...
Mộc Dịch Trạc bên kia nghe vậy mừng thầm, không ngờ Mạc Thiên Ngôn đột nhiên đổi giọng:
- Nhưng lại có thể hy sinh vì nghĩa. Hy sinh bản thân mình dẫn dụ Huyết Vĩ Chu Vương rời đi. Tiểu tử ngươi khá lắm. Đã lọt vào pháp nhãn của Mạc mỗ, quả thật người ta không thể chỉ nhìn tướng mạo, tốt. Tốt. Tốt lắm.
Y khen liền ba chữ tốt. Hiển nhiên hết sức coi trọng Vũ La. Khiến cho Mộc Dịch Trạc tức tới nỗi sắc mặt tái xanh, vốn Mộc Dịch Trạc không cho rằng Vũ La cứu mạng mình, mình phải báo ân. Theo như y thấy, bất quá Vũ La coi trọng sắc đẹp của Cốc Mục Thanh, không biết đất rộng trời cao là gì cho nên mới đứng ra làm như vậy. Chẳng qua tiểu tử này gặp may, trước khi bị Huyết Vĩ Chu Vương ăn thịt đã được Mạc Thiên Ngôn tới cứu. Bảo vệ được mạng mình.
Người như Mộc Dịch Trạc là điển hình cho loại người lấy oán trả ân.
Mạc Thiên Ngôn tọa trấn Cửu Huyền sơn, cách Nhược Lô Ngục rất gần. Nếu Mạc Thiên Ngôn coi trọng Vũ La. Thường xuyên quan tâm tới hắn. Mộc Dịch Trạc muốn làm khó Vũ La cũng không phải là chuyện dễ.
Hổ Mãnh cùng Kiều Hổ hợp lực khiêng xác Huyết Vĩ Chu Vương ra ngoài. Lúc Mạc Thiên Ngôn nhìn thấy Huyết Vĩ Chu Vương, không khỏi biến sắc mặt, trước kia chưa từng phát hiện ra loại hung thú này, có thể phát hiện ra loại hung thú mới, coi như là một công lao không lớn cũng không nhỏ.
Bình luận facebook