Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 905
Chương 734: Thiên kiếp lại tới (Thượng)
Những đạo linh văn xung quanh vô cùng quen thuộc với Vũ La: Phượng Nhãn Thần Văn.
Vũ La phát hiện Phượng Nhãn Thần Văn lần đầu tiên trong Ly Nhân Uyên, cho đến hiện tại hắn đã gộp đủ tổng cộng mười sáu đạo Phượng Nhãn Thần văn. Vốn tưởng rằng Phượng Nhãn Thần Văn đã đầy đủ, nhưng ngàn vạn lần khống ngờ rằng lại nhìn thấy đạo thứ mười bảy ở chỗ này.
Những đạo Phượng Nhãn Thần văn kia đang quay xung quanh đạo thứ mười bảy, Vũ La chưa từng thấy qua bao giờ. Mà chính là đạo Phượng Nhãn Thần Văn thứ mười bảy này đã ngăn Thâm Không uế Thủy lại bên ngoài Nhược Lô Ngục.
Vũ La tính toán một phen, dung nhập đạo Phượng Nhãn Thần Văn thứ mười bảy này vào trong bộ mười sáu đạo Phượng Nhãn Thần văn lúc trước, quả nhiên kín như áo trời, càng thêm hoàn mỹ.
Nhưng có kinh nghiệm lúc trước, lần này Vũ La thật sự không dám khẳng định bộ Phượng Nhăn Thần văn này đã hoàn mỹ.
Trong quá trình tính toán của hắn, vì sơ ý quên đi Hắc Thủy xung quanh, Hắc Thủy cường hãn nhanh chóng ăn mòn hai lớp Thối Không Long Sam, rào một tiếng bao trùm lấy thân thể hắn.
Nguy cơ trước mắt, Vũ La không chút do dự phóng xuất đạo Phượng Nhãn Thần văn thứ mười bảy ra. Vốn Thâm Không uế Thủy đã ô nhiêm đến lực lượng thân thể Vũ La lập tức nhanh chóng tan rã, lui ra xa trở lại. Vũ La vội vàng gia trì cho mình thêm một đạo Thối Không Long Sam, sau đó hai chân đạp nước, ào một tiếng xông ra ngoài.
Hướng Cuồng Ngôn đã trở thành kiến bò trên chảo nóng, thấy hắn đi ra ngoài, lập tức oán trách một trận:
- Sau này loại chuyện như vậy, ngươi đừng tới tìm ta nữa. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn nhằm vào ta trút giận, ta không gánh vác nổi...
- Rốt cục tình huống ra sao rồi?
Hướng Cuồng Ngôn thấy sắc mặt Vũ La lộ vẻ do dự, không nhịn được hỏi.
Sở dĩ Vũ La do dự là vì hắn nhớ tới chỗ đặc thù của Phượng Nhãn Thần Văn. Ngay cả Ma Tổ cũng hết sức kiêng kỵ, mà nghe nói thượng giới có không ít Tiên Nhân rất không hy vọng Phượng Nhãn Thần Văn hiện thế.
Nếu Vũ La dùng Phượng Nhãn Thần Văn để bảo vệ Chung Nam sơn, vạn nhất rước lấy đám Tiên Nhân này...
Bất quá câu hỏi của Hướng Cuồng Ngôn lại làm cho hắn hạ quyết tâm trong nháy mắt: Cả Ngũ Phương giới đang là thời khắc sinh tử, cũng không nên lo nghĩ quá nhiều như vậy...
Hắn khẽ mỉm cười:
- Yên tâm đi, ta đã tìm được thứ mà chúng ta cần, Nhân tộc được cứu rồi.
Hai người chạy thật nhanh về Chung Nam sơn. Chuyến này cả đi lẫn về bất quá chỉ hơn một ngày, Chung Nam sơn đã đánh lui một đợt tiến công dò xét của Đại Dũng Âm Binh.
Lần này Đại Dũng Âm Binh chia thành mấy chục tên một tổ, từng tổ chia ra phát động tập kích vào những khu vực khác nhau xung quanh Chung Nam sơn, dường như đang dò tìm điểm yếu trong phòng ngự của Chung Nam sơn.
Mặc dù mọi người đánh lui bọn chúng, nhưng vẫn nơm nớp đề phòng. May là Vũ La đã trở về, trong lòng mọi người mới cảm thấy vững vàng hơn một chút.
Vũ La chưa kịp giải thích gì nhiều với mọi người, lập tức bế quan.
Trên đường về Vũ La đã suy tính qua, đạo Phượng Nhãn Thần văn thứ mười bảy phối hợp thêm mười sáu đạo trước đó có thể ngăn chặn Thâm Không uế Thủy rất hữu hiệu, mà tiêu hao năng lượng lại không lớn lắm. Với trữ lượng Ngọc Tùy hiện có của Chung Nam sơn, chống đỡ trăm năm không thành vấn đề.
Có được một thời gian dài như vậy nghỉ ngơi dường sức, có thể nghĩ biện pháp tìm kiếm nguồn Ngọc Tùy khác.
Cho nên hắn vừa trở lại, lập tức bế quan bắt đầu luyện chế linh phù.
Phượng Nhãn Thần văn đại biểu cho một loại pháp tắc lực lượng vô cùng cao cấp, vì vậy dùng chúng để luyện chế linh phù, bản thân tài liệu linh phù cũng không quá quan trọng, chỉ cần không quá kém cỏi là được.
Thời gian cấp bách, trước hết Vũ La dùng pháp môn Thực Phù nuốt chửng Ngọc Tủy, luyện chế ra mười bảy đạo linh phù. Sau đó sai người đưa cho Chu Thanh Giang, để cho lão bố trí trên tường thành.
Đối với mười bảy đạo linh phù nhìn qua vô cùng mỏng manh yếu ớt này, cả Chung Nam sơn cũng không có bao nhiêu người hy vọng nó có thể mang tới tác dụng gì quá lớn.
Nhưng bọn Hướng Cuồng Ngôn lại đặc biệt coi trọng, thậm chí Chu Cẩn đích thân đốc thúc Hỏa Vân Chiến Xa binh của Chu gia lấy mười bảy khối ngọc thạch to như cái giường, điêu khắc đơn giản một phen tạo ra một chỗ lõm gắn mười bảy đạo linh phù lên đó, sau đó bày lên trên tường thành.
Tòa thành này là do Chu gia sơn trang và tiền sơn Chung Nam sơn xây dựng năm xưa, tường thành dựa theo sườn núi, hết sức dày nặng rộng lớn. Nhưng dù sao bày ngọc thạch to như vậy trên đầu thành cũng ảnh hưởng tới chuyện thông hành trên đó. Những tu sĩ vốn không có hy vọng gì với những đạo linh phù này thấy Chu Cẩn gióng trống khua chiêng như thế, lại càng có thành kiến hơn. Bọn họ cảm thấy ngọc thạch lớn như vậy đặt trên đầu thành, vạn nhất tới lúc tất cả mọi người muốn đi lên thành tường phòng ngự, vậy sẽ làm trở ngại thông hành.
Chỉ là bọn họ ăn nhờ ở đậu, không dám nhiều lời mà thôi.
Nhưng sau khi bố trí xong toàn bộ mười bảy đạo linh phù, lập tức có một đạo linh văn khổng lồ sáng ngời từ trong thành bay lên bầu trời. Ngoài ra còn có mười sáu đạo linh văn lóe ra tia sáng quay xung quanh nó.
Những tia sáng kia phủ xuống, bao trọn tòa thành trên Chung Nam sơn. Thâm Không uế Thủy vốn vô cùng hung hãn không ngờ lại hết sức sợ hãi tia sáng này, lui về phía sau chừng nửa trượng, tạo ra một khoảng trống hẹp giữa Hắc Thủy và tường thành.
Chu Thanh Giang quan sát một thời gian thấy trên thực tế, tốc độ tiêu hao Ngọc Tủy chậm hơn so với dự liệu của Vũ La, trữ lượng trong Chung Nam sơn chống đỡ một trăm hai mươi năm không thành vấn đề. Tin này vừa truyền ra, mọi người hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng trong mấy tháng qua rốt cục cũng đã buông lỏng.
Mọi người thán phục trong lòng, cũng không dám oán trách gì nữa.
Đám tu sĩ chạy nạn tới đây, bao gồm cả tu sĩ của Chung Nam sơn cũng có không ít người không ưa gì Vũ La. Nhưng lúc này là lúc tai họa giáng xuống đầu, chỉ có Vũ La tận tâm tận lực cứu vớt bọn họ, cũng chỉ có Vũ La có năng lực như thế, bọn họ không còn gì để nói. Mà Vũ La cũng không cần bọn họ báo đáp, bọn họ cũng chỉ có thể cảm kích trong lòng.
Thời gian một trăm hai mươi năm thừa sức cho các tu sĩ nghĩ ra các biện pháp ứng phó với tai họa trước mắt. Mãi đến lúc này bọn họ mới có thể coi là sống sót sau tai nạn.
Cũng có người lấy làm kỳ, mười bảy đạo linh phù này đã giải quyết được vấn đề lớn nhất, Vũ La còn bế quan làm gì nữa?
Chỉ bất quá lúc này không có ai dám suy đoán lung tung xem trong lúc tối hậu quan đầu như vậy, Vũ La còn bế quan làm gì. Trên thế giới có một thứ gọi là uy vọng, uy vọng không dựa vào giết chóc mà có, mà do thi ân có được. Tối thiếu ở thành trì Chung Nam sơn, Vũ La đã có được thứ này.
Lần này thời gian Vũ La bế quan còn lâu hơn cả lúc luyện chế mười bảy đạo linh phù, đã qua ba ngày vẫn không thấy hắn đi ra ngoài. Tới ngày thứ ba, dường như Hắc Thủy ngoài thành đã không kìm nén được nữa.
Chu Thanh Giang cùng Hướng Cuồng Ngôn dậy từ sáng sớm, cùng nhau xem xét tường thành.
Ngoài thành, mặt nước lộ ra vẻ hết sức không bình tĩnh, thỉnh thoảng có một đợt sóng to như ngọn núi nhỏ dấy lên, giống như quái thú dưới nước đang chạy hàng trăm trượng, nhưng chưa đến bên dưới tường thành đã chìm mất.
Mà những khu vực nhìn như bình tĩnh thỉnh thoảng lại nổi lên gợn sóng nhè nhẹ. Dường như dưới mặt nước có cái gì muốn chui ra, rồi lại không có gì xuất hiện.
- Đại nhân!
Một tên Ám Vệ Bách Hộ đang trực cúi người hành lễ với hai người. Chu Thanh Giang khoát khoát tay:
- Lúc này là thời khắc phi thường, không cần đa lễ, tình huống thế nào?
Bách Hộ thành thật bẩm báo:
- Không tốt lắm, Đại nhân, bắt đầu từ nửa đêm hôm qua, sóng nước ngoài thành dần dần nhiều lên. Trước khi trời sáng từng nổi lên một đợt sóng lớn, bất quá sau một lúc bỗng nhiên thu cờ xếp trống. E rằng hôm nay sẽ có tập kích.
Chu Thanh Giang gật đầu:
- Cẩn thận một chút.
Sau đó lão cùng Hướng Cuồng Ngôn tiếp tục tuần tra.
Những đạo linh văn xung quanh vô cùng quen thuộc với Vũ La: Phượng Nhãn Thần Văn.
Vũ La phát hiện Phượng Nhãn Thần Văn lần đầu tiên trong Ly Nhân Uyên, cho đến hiện tại hắn đã gộp đủ tổng cộng mười sáu đạo Phượng Nhãn Thần văn. Vốn tưởng rằng Phượng Nhãn Thần Văn đã đầy đủ, nhưng ngàn vạn lần khống ngờ rằng lại nhìn thấy đạo thứ mười bảy ở chỗ này.
Những đạo Phượng Nhãn Thần văn kia đang quay xung quanh đạo thứ mười bảy, Vũ La chưa từng thấy qua bao giờ. Mà chính là đạo Phượng Nhãn Thần Văn thứ mười bảy này đã ngăn Thâm Không uế Thủy lại bên ngoài Nhược Lô Ngục.
Vũ La tính toán một phen, dung nhập đạo Phượng Nhãn Thần Văn thứ mười bảy này vào trong bộ mười sáu đạo Phượng Nhãn Thần văn lúc trước, quả nhiên kín như áo trời, càng thêm hoàn mỹ.
Nhưng có kinh nghiệm lúc trước, lần này Vũ La thật sự không dám khẳng định bộ Phượng Nhăn Thần văn này đã hoàn mỹ.
Trong quá trình tính toán của hắn, vì sơ ý quên đi Hắc Thủy xung quanh, Hắc Thủy cường hãn nhanh chóng ăn mòn hai lớp Thối Không Long Sam, rào một tiếng bao trùm lấy thân thể hắn.
Nguy cơ trước mắt, Vũ La không chút do dự phóng xuất đạo Phượng Nhãn Thần văn thứ mười bảy ra. Vốn Thâm Không uế Thủy đã ô nhiêm đến lực lượng thân thể Vũ La lập tức nhanh chóng tan rã, lui ra xa trở lại. Vũ La vội vàng gia trì cho mình thêm một đạo Thối Không Long Sam, sau đó hai chân đạp nước, ào một tiếng xông ra ngoài.
Hướng Cuồng Ngôn đã trở thành kiến bò trên chảo nóng, thấy hắn đi ra ngoài, lập tức oán trách một trận:
- Sau này loại chuyện như vậy, ngươi đừng tới tìm ta nữa. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn nhằm vào ta trút giận, ta không gánh vác nổi...
- Rốt cục tình huống ra sao rồi?
Hướng Cuồng Ngôn thấy sắc mặt Vũ La lộ vẻ do dự, không nhịn được hỏi.
Sở dĩ Vũ La do dự là vì hắn nhớ tới chỗ đặc thù của Phượng Nhãn Thần Văn. Ngay cả Ma Tổ cũng hết sức kiêng kỵ, mà nghe nói thượng giới có không ít Tiên Nhân rất không hy vọng Phượng Nhãn Thần Văn hiện thế.
Nếu Vũ La dùng Phượng Nhãn Thần Văn để bảo vệ Chung Nam sơn, vạn nhất rước lấy đám Tiên Nhân này...
Bất quá câu hỏi của Hướng Cuồng Ngôn lại làm cho hắn hạ quyết tâm trong nháy mắt: Cả Ngũ Phương giới đang là thời khắc sinh tử, cũng không nên lo nghĩ quá nhiều như vậy...
Hắn khẽ mỉm cười:
- Yên tâm đi, ta đã tìm được thứ mà chúng ta cần, Nhân tộc được cứu rồi.
Hai người chạy thật nhanh về Chung Nam sơn. Chuyến này cả đi lẫn về bất quá chỉ hơn một ngày, Chung Nam sơn đã đánh lui một đợt tiến công dò xét của Đại Dũng Âm Binh.
Lần này Đại Dũng Âm Binh chia thành mấy chục tên một tổ, từng tổ chia ra phát động tập kích vào những khu vực khác nhau xung quanh Chung Nam sơn, dường như đang dò tìm điểm yếu trong phòng ngự của Chung Nam sơn.
Mặc dù mọi người đánh lui bọn chúng, nhưng vẫn nơm nớp đề phòng. May là Vũ La đã trở về, trong lòng mọi người mới cảm thấy vững vàng hơn một chút.
Vũ La chưa kịp giải thích gì nhiều với mọi người, lập tức bế quan.
Trên đường về Vũ La đã suy tính qua, đạo Phượng Nhãn Thần văn thứ mười bảy phối hợp thêm mười sáu đạo trước đó có thể ngăn chặn Thâm Không uế Thủy rất hữu hiệu, mà tiêu hao năng lượng lại không lớn lắm. Với trữ lượng Ngọc Tùy hiện có của Chung Nam sơn, chống đỡ trăm năm không thành vấn đề.
Có được một thời gian dài như vậy nghỉ ngơi dường sức, có thể nghĩ biện pháp tìm kiếm nguồn Ngọc Tùy khác.
Cho nên hắn vừa trở lại, lập tức bế quan bắt đầu luyện chế linh phù.
Phượng Nhãn Thần văn đại biểu cho một loại pháp tắc lực lượng vô cùng cao cấp, vì vậy dùng chúng để luyện chế linh phù, bản thân tài liệu linh phù cũng không quá quan trọng, chỉ cần không quá kém cỏi là được.
Thời gian cấp bách, trước hết Vũ La dùng pháp môn Thực Phù nuốt chửng Ngọc Tủy, luyện chế ra mười bảy đạo linh phù. Sau đó sai người đưa cho Chu Thanh Giang, để cho lão bố trí trên tường thành.
Đối với mười bảy đạo linh phù nhìn qua vô cùng mỏng manh yếu ớt này, cả Chung Nam sơn cũng không có bao nhiêu người hy vọng nó có thể mang tới tác dụng gì quá lớn.
Nhưng bọn Hướng Cuồng Ngôn lại đặc biệt coi trọng, thậm chí Chu Cẩn đích thân đốc thúc Hỏa Vân Chiến Xa binh của Chu gia lấy mười bảy khối ngọc thạch to như cái giường, điêu khắc đơn giản một phen tạo ra một chỗ lõm gắn mười bảy đạo linh phù lên đó, sau đó bày lên trên tường thành.
Tòa thành này là do Chu gia sơn trang và tiền sơn Chung Nam sơn xây dựng năm xưa, tường thành dựa theo sườn núi, hết sức dày nặng rộng lớn. Nhưng dù sao bày ngọc thạch to như vậy trên đầu thành cũng ảnh hưởng tới chuyện thông hành trên đó. Những tu sĩ vốn không có hy vọng gì với những đạo linh phù này thấy Chu Cẩn gióng trống khua chiêng như thế, lại càng có thành kiến hơn. Bọn họ cảm thấy ngọc thạch lớn như vậy đặt trên đầu thành, vạn nhất tới lúc tất cả mọi người muốn đi lên thành tường phòng ngự, vậy sẽ làm trở ngại thông hành.
Chỉ là bọn họ ăn nhờ ở đậu, không dám nhiều lời mà thôi.
Nhưng sau khi bố trí xong toàn bộ mười bảy đạo linh phù, lập tức có một đạo linh văn khổng lồ sáng ngời từ trong thành bay lên bầu trời. Ngoài ra còn có mười sáu đạo linh văn lóe ra tia sáng quay xung quanh nó.
Những tia sáng kia phủ xuống, bao trọn tòa thành trên Chung Nam sơn. Thâm Không uế Thủy vốn vô cùng hung hãn không ngờ lại hết sức sợ hãi tia sáng này, lui về phía sau chừng nửa trượng, tạo ra một khoảng trống hẹp giữa Hắc Thủy và tường thành.
Chu Thanh Giang quan sát một thời gian thấy trên thực tế, tốc độ tiêu hao Ngọc Tủy chậm hơn so với dự liệu của Vũ La, trữ lượng trong Chung Nam sơn chống đỡ một trăm hai mươi năm không thành vấn đề. Tin này vừa truyền ra, mọi người hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng trong mấy tháng qua rốt cục cũng đã buông lỏng.
Mọi người thán phục trong lòng, cũng không dám oán trách gì nữa.
Đám tu sĩ chạy nạn tới đây, bao gồm cả tu sĩ của Chung Nam sơn cũng có không ít người không ưa gì Vũ La. Nhưng lúc này là lúc tai họa giáng xuống đầu, chỉ có Vũ La tận tâm tận lực cứu vớt bọn họ, cũng chỉ có Vũ La có năng lực như thế, bọn họ không còn gì để nói. Mà Vũ La cũng không cần bọn họ báo đáp, bọn họ cũng chỉ có thể cảm kích trong lòng.
Thời gian một trăm hai mươi năm thừa sức cho các tu sĩ nghĩ ra các biện pháp ứng phó với tai họa trước mắt. Mãi đến lúc này bọn họ mới có thể coi là sống sót sau tai nạn.
Cũng có người lấy làm kỳ, mười bảy đạo linh phù này đã giải quyết được vấn đề lớn nhất, Vũ La còn bế quan làm gì nữa?
Chỉ bất quá lúc này không có ai dám suy đoán lung tung xem trong lúc tối hậu quan đầu như vậy, Vũ La còn bế quan làm gì. Trên thế giới có một thứ gọi là uy vọng, uy vọng không dựa vào giết chóc mà có, mà do thi ân có được. Tối thiếu ở thành trì Chung Nam sơn, Vũ La đã có được thứ này.
Lần này thời gian Vũ La bế quan còn lâu hơn cả lúc luyện chế mười bảy đạo linh phù, đã qua ba ngày vẫn không thấy hắn đi ra ngoài. Tới ngày thứ ba, dường như Hắc Thủy ngoài thành đã không kìm nén được nữa.
Chu Thanh Giang cùng Hướng Cuồng Ngôn dậy từ sáng sớm, cùng nhau xem xét tường thành.
Ngoài thành, mặt nước lộ ra vẻ hết sức không bình tĩnh, thỉnh thoảng có một đợt sóng to như ngọn núi nhỏ dấy lên, giống như quái thú dưới nước đang chạy hàng trăm trượng, nhưng chưa đến bên dưới tường thành đã chìm mất.
Mà những khu vực nhìn như bình tĩnh thỉnh thoảng lại nổi lên gợn sóng nhè nhẹ. Dường như dưới mặt nước có cái gì muốn chui ra, rồi lại không có gì xuất hiện.
- Đại nhân!
Một tên Ám Vệ Bách Hộ đang trực cúi người hành lễ với hai người. Chu Thanh Giang khoát khoát tay:
- Lúc này là thời khắc phi thường, không cần đa lễ, tình huống thế nào?
Bách Hộ thành thật bẩm báo:
- Không tốt lắm, Đại nhân, bắt đầu từ nửa đêm hôm qua, sóng nước ngoài thành dần dần nhiều lên. Trước khi trời sáng từng nổi lên một đợt sóng lớn, bất quá sau một lúc bỗng nhiên thu cờ xếp trống. E rằng hôm nay sẽ có tập kích.
Chu Thanh Giang gật đầu:
- Cẩn thận một chút.
Sau đó lão cùng Hướng Cuồng Ngôn tiếp tục tuần tra.
Bình luận facebook