Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 909
Chương 736: Ngọc Thiết lâm trường (Trung)
Thuận đường mang một ít tài liệu trở về vốn cũng là không phải là chuyện phiền phức gì, nhưng còn phải chịu trách nhiệm an toàn cho số tài liệu mình mang về, đây vốn là một mối nguy hiểm.
Mà lúc trước Lôi Ba cùng bạn đồng liêu đùn đẩy nhau như vậy còn một nguyên nhân nữa, chính là không ai muốn hao tổn thời gian trên người phế vật.
Lão Hắc gọi Lôi Ba, tiện tay gọi tới một tên giám công, chỉ Vũ La:
- Đây là người mới tới, ngươi dẫn hắn đi xem một chút. Hiện tại nhân thủ đang thiếu, mau cho hắn làm việc.
- Dạ, Đại nhân.
Tên giám công kia nhìn thoáng qua Vũ La, có vẻ không vui:
- Không ngờ là thân thể phàm tục...
Lôi Ba hừ một tiếng:
- Nói thừa, bằng không có thể đến phiên Ngọc Thiết lâm trường các ngươi sao?
Lão Hắc sợ Lôi Ba không vui. Vội vàng trừng mắt với tên giám công kia:
- Nhiều lời làm gì, có người đã là khá lắm, mau mau cút cho lão tử!
Giám công không dám nói thêm gì nữa, dẫn Vũ La đi.
Đi tới trước một gian nhà đá đơn sơ, giám công tùy ý vứt ra một cái búa, một cái đục:
- Đây là của ngươi.
- Công việc của ngươi rất đơn giản, có thấy những cột đá bị đốn ngã kia không? Ngươi đục những cột đá kia ra, thu lấy tất cả tài liệu hữu dụng trong đó, mỗi ngày tối thiểu phải đục được ngàn cân vật liệu đá, nếu như không đủ sẽ bị phát ba mươi roi điện. Thân thể yếu ớt của ngươi chỉ cần một roi đã gần chết, hai roi là chết chắc không sai, cho nên hãy ngoan ngoãn làm việc.
- Mỗi ngày hoàn thành vượt mức một ngàn cân vật liệu đá, là có thể đạt được phần thưởng một khối tiên ngọc.
Y vừa đi vừa nói, giọng nói cùng thần thái cũng rất máy móc. Nhưng Vũ La hiểu rất rõ ràng, máy móc mới là đáng sợ nhất, bởi vì máy móc như vậy có nghĩa là sinh tử của người khác đối với tên giám công này không đáng là gì.
Giám công chỉ là tuân theo mệnh lệnh của cấp trên, những gì cần nói đã nói xong. Nếu Vũ La không thể hoàn thành nhiệm vụ, hoặc làm ra sai lầm gì, chắc chắn y sẽ không hạ thủ lưu tình, có thể đánh một roi giết chết sẽ không đánh tới roi thứ hai.
Trên thực tế những kẻ có dáng vẻ hung thần ác sát, mới đầu đã lập tức uy hiếp một phen, ngược lại còn có được vài phần nhân tính so với những kẻ máy móc như vậy. Bởi vì tối thiểu ta cũng đã cảnh cáo ngươi, ta thật sự sẽ giết ngươi, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý.
Bên cạnh thỉnh thoảng có một ít lao công đi ngang qua, khí tức trên thân thể những người này kẻ kém nhất cũng đạt tới Đạp Thiên đỉnh phong. Hơn nữa những người này đã có thân thể Tiên Nhân, cơ hồ không có ai sau khi phi thăng vẫn còn duy trì thân thể người phàm giống như Vũ La.
Lao công tới lui vận chuyển vật liệu đá, kẻ ngồi xổm trên mặt đất là đang đục cột đá.
Giám công dẫn Vũ La tới một cột đá đã đục dở dang một nửa, sau đó ném cho hắn một ngọc giản:
- Trong này đã ghi lại tất cả tài liệu có giá trị, ngươi có thời gian một nén nhang để xem cho cẩn thận, sau đó lập tức làm việc.
Giám công dứt lời, lập tức xoay người rời đi.
Lúc này một tên lao công bên cạnh có lẽ là quá mệt mỏi, sơ ý ngã lăn đất, vật liệu đá trên lưng rơi xuống đất bốp một tiếng, cũng không biết vì sao vỡ thành hai mảnh. Bên trong lộ ra một khối tinh thể màu đỏ to bằng nắm tay, cũng đã vỡ làm đôi.
Giám công đùng đùng nổi giận:
- Giá trị khối Long Hỏa Tinh Ngọc này đã mất đi một nửa!
Y vung tay lên, roi điện kêu vụt một tiếng bắn ra một đạo điện quang chói mắt. Vũ La cách xa vài chục trượng nhưng cảm thấy một cỗ lực lượng mênh mông cường hãn nháy mắt tuôn ra, thân thể hắn lập tức lảo đảo suýt chút nữa không đứng vững.
Roi điện quất vào người tên lao công kia bốp một tiếng, không đợi lao công kịp phản ứng, roi điện trong tay giám công vụt xuống liên tiếp mười mấy roi. Điện quang xẹt chói lòa, lao công kia gục trên mặt đất, sau lưng giống như bị một thanh trường đao băm nát, thê thảm không nỡ nhìn.
Vũ La thở dài, tên lao công kia đã chết đi ở roi thứ tư, xem ra giám công thật sự không lừa dối mình. Thân thể phàm nhân như mình e rằng không chịu nổi hai roi.
Giám công đánh chết lao công nhưng không có chút cảm giác nào, khẽ run tay lên, roi quấn vào cổ lao công, vứt xác sâu vào trong rừng đá.
Những lao công khác xung quanh tỏ ra hết sức thờ ơ. Tuy rằng một đồng bạn đã bị giết chết, nhưng bọn họ cũng không dám dừng công việc trên tay lại dù trong chốc lát. Nếu bọn họ dừng lại, rất có thể sẽ không hoàn thành được công việc hôm nay.
Ở chỗ này hoàn toàn không cần thiết thương hại người khác, nói không chừng người kế tiếp chính là mình.
Vũ La nhặt ngọc giản kia lên, đảo nguyên hồn qua một lượt đã ghi nhớ rõ ràng nội dung bên trong.
Tên gọi của những tài liệu này cũng là lần đầu tiên Vũ La nghe thấy. Trong ngọc giản chia mức độ trân quý của những tài liệu này làm chín phẩm, mỗi một phẩm lại chia thành ba cấp thượng trung hạ.
Trong ngọc giản có nói rõ, chỉ cần phát hiện tài liệu thất phẩm trở lên sẽ có được phần thưởng riêng. Mà phần thưởng này nhiều hay ít có liên quan trực tiếp với mức độ trân quý của tài liệu.
Bên cạnh Vũ La có mười mấy lao công đang đục cột đá, thấy người mới gia nhập, cho dù là thân thể người phàm như Vũ La cũng không làm cho họ có chút hứng thú nào. Ai nấy đều cúi đầu mải mê làm việc của mình.
Tiếng búa gõ đục kêu leng keng, mùi máu tươi tanh tưởi nhàn nhạt làm cho cả Ngọc Thiết lâm trường lộ ra vẻ ức chế nặng nề.
Vũ La thử một chút, búa đục này nhìn qua vô cùng cũ kỹ, nhưng vật này nếu ở Ngũ Phương giới cũng là pháp bảo nhất phẩm thượng thật sự, chỉ thiếu chút nữa đã trở thành Thần khí.
Nhưng ở Tiên giới chỉ là công cụ lao động cấp thấp nhất mà thôi.
Nếu cho rằng có được “bảo bối” như vậy sẽ dễ dàng đục cột đá, vậy hoàn toàn sai lầm. Cột đá này cực kỳ cứng rắn, Vũ La ra sức đục vài cái cũng chỉ đục ra được một khối to chừng ngón cái. Một ngày phải đục một ngàn cân như vậy, quả thật không phải là nhiệm vụ dễ dàng.
Lúc Vũ La tới đây cũng đã là nửa buổi chiều, mỗi ngày làm việc của Ngọc Thiết lâm trường tới tám canh giờ, chỉ có thể nghỉ ngơi bốn canh giờ. Vũ La chỉ còn lại hai canh giờ, nhưng giám công sẽ không thông cảm cho hắn hôm nay tới muộn, mà giảm nhẹ một chút nhiệm vụ một ngàn cân.
Nhưng từ sau khi Vũ La đục ra được khối đá đầu tiên lại dừng tay không làm nữa, khoanh chân bắt đầu tĩnh tọa.
Giám công cũng không thèm để ý tới, dù sao đến lúc đó ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, ta cho ngươi ba mươi roi là được. Bản thân ngươi không biết lo cho mạng nhỏ của mình, ở đây còn ai quan tâm?
Cách Vũ La không xa có một lao công già nua, dường như lão thương hại Vũ La, làm như vô ý dần dần nhích lại gần hắn. Có lẽ lão lao công này đã làm ở Ngọc Thiết lâm trường một thời gian không ngắn, mỗi một búa giáng xuống vô cùng chính xác, điểm đục cũng lựa chọn hết sức kinh nghiệm, mỗi nhát búa đều ra sức đục ra thật nhiều đá hết mức có thể.
Nếu Vũ La theo lão học hỏi, cho dù hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, ngày mai cũng sẽ hoàn thành, sẽ không bị ăn roi điện của giám công.
Nhưng Vũ La vẫn thờ ơ, ngũ tâm hướng thiên, nhắm mắt minh tưởng như trước.
Lão lao công kia cất tiếng thở dài, không làm gì nữa, nhưng Vũ La ghi nhớ hành động thiện ý của lão trong lòng. Nơi đây hoàn cảnh tàn khốc, ai nấy khó lòng giữ mạng của mình, có thể có được một chút thiện ý như vậy đã là cực kỳ đáng quý rồi.
Hồng Lang tinh có hai mặt trời, một màu máu đỏ, một màu vàng. Sau khi mặt trời màu đỏ máu lặn xuống núi chừng nửa canh giờ, mặt trời màu vàng mới chậm rãi chìm xuống.
Khi tia sáng màu đỏ máu cuối cùng bị bóng tối cả vùng đất nuốt chửng, đám giám công ai nấy nhịp roi nổ vang:
- Kết thúc công việc!
- Kiểm tra!
Mỗi một tên giám công đều kiểm tra thành quả lao động hôm nay của đám thủ hạ mình. Đám lao công đứng xung quanh đứng thành một hàng, ai nấy nhìn Vũ La với ánh mắt như kẻ chết rồi.
Thuận đường mang một ít tài liệu trở về vốn cũng là không phải là chuyện phiền phức gì, nhưng còn phải chịu trách nhiệm an toàn cho số tài liệu mình mang về, đây vốn là một mối nguy hiểm.
Mà lúc trước Lôi Ba cùng bạn đồng liêu đùn đẩy nhau như vậy còn một nguyên nhân nữa, chính là không ai muốn hao tổn thời gian trên người phế vật.
Lão Hắc gọi Lôi Ba, tiện tay gọi tới một tên giám công, chỉ Vũ La:
- Đây là người mới tới, ngươi dẫn hắn đi xem một chút. Hiện tại nhân thủ đang thiếu, mau cho hắn làm việc.
- Dạ, Đại nhân.
Tên giám công kia nhìn thoáng qua Vũ La, có vẻ không vui:
- Không ngờ là thân thể phàm tục...
Lôi Ba hừ một tiếng:
- Nói thừa, bằng không có thể đến phiên Ngọc Thiết lâm trường các ngươi sao?
Lão Hắc sợ Lôi Ba không vui. Vội vàng trừng mắt với tên giám công kia:
- Nhiều lời làm gì, có người đã là khá lắm, mau mau cút cho lão tử!
Giám công không dám nói thêm gì nữa, dẫn Vũ La đi.
Đi tới trước một gian nhà đá đơn sơ, giám công tùy ý vứt ra một cái búa, một cái đục:
- Đây là của ngươi.
- Công việc của ngươi rất đơn giản, có thấy những cột đá bị đốn ngã kia không? Ngươi đục những cột đá kia ra, thu lấy tất cả tài liệu hữu dụng trong đó, mỗi ngày tối thiểu phải đục được ngàn cân vật liệu đá, nếu như không đủ sẽ bị phát ba mươi roi điện. Thân thể yếu ớt của ngươi chỉ cần một roi đã gần chết, hai roi là chết chắc không sai, cho nên hãy ngoan ngoãn làm việc.
- Mỗi ngày hoàn thành vượt mức một ngàn cân vật liệu đá, là có thể đạt được phần thưởng một khối tiên ngọc.
Y vừa đi vừa nói, giọng nói cùng thần thái cũng rất máy móc. Nhưng Vũ La hiểu rất rõ ràng, máy móc mới là đáng sợ nhất, bởi vì máy móc như vậy có nghĩa là sinh tử của người khác đối với tên giám công này không đáng là gì.
Giám công chỉ là tuân theo mệnh lệnh của cấp trên, những gì cần nói đã nói xong. Nếu Vũ La không thể hoàn thành nhiệm vụ, hoặc làm ra sai lầm gì, chắc chắn y sẽ không hạ thủ lưu tình, có thể đánh một roi giết chết sẽ không đánh tới roi thứ hai.
Trên thực tế những kẻ có dáng vẻ hung thần ác sát, mới đầu đã lập tức uy hiếp một phen, ngược lại còn có được vài phần nhân tính so với những kẻ máy móc như vậy. Bởi vì tối thiểu ta cũng đã cảnh cáo ngươi, ta thật sự sẽ giết ngươi, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý.
Bên cạnh thỉnh thoảng có một ít lao công đi ngang qua, khí tức trên thân thể những người này kẻ kém nhất cũng đạt tới Đạp Thiên đỉnh phong. Hơn nữa những người này đã có thân thể Tiên Nhân, cơ hồ không có ai sau khi phi thăng vẫn còn duy trì thân thể người phàm giống như Vũ La.
Lao công tới lui vận chuyển vật liệu đá, kẻ ngồi xổm trên mặt đất là đang đục cột đá.
Giám công dẫn Vũ La tới một cột đá đã đục dở dang một nửa, sau đó ném cho hắn một ngọc giản:
- Trong này đã ghi lại tất cả tài liệu có giá trị, ngươi có thời gian một nén nhang để xem cho cẩn thận, sau đó lập tức làm việc.
Giám công dứt lời, lập tức xoay người rời đi.
Lúc này một tên lao công bên cạnh có lẽ là quá mệt mỏi, sơ ý ngã lăn đất, vật liệu đá trên lưng rơi xuống đất bốp một tiếng, cũng không biết vì sao vỡ thành hai mảnh. Bên trong lộ ra một khối tinh thể màu đỏ to bằng nắm tay, cũng đã vỡ làm đôi.
Giám công đùng đùng nổi giận:
- Giá trị khối Long Hỏa Tinh Ngọc này đã mất đi một nửa!
Y vung tay lên, roi điện kêu vụt một tiếng bắn ra một đạo điện quang chói mắt. Vũ La cách xa vài chục trượng nhưng cảm thấy một cỗ lực lượng mênh mông cường hãn nháy mắt tuôn ra, thân thể hắn lập tức lảo đảo suýt chút nữa không đứng vững.
Roi điện quất vào người tên lao công kia bốp một tiếng, không đợi lao công kịp phản ứng, roi điện trong tay giám công vụt xuống liên tiếp mười mấy roi. Điện quang xẹt chói lòa, lao công kia gục trên mặt đất, sau lưng giống như bị một thanh trường đao băm nát, thê thảm không nỡ nhìn.
Vũ La thở dài, tên lao công kia đã chết đi ở roi thứ tư, xem ra giám công thật sự không lừa dối mình. Thân thể phàm nhân như mình e rằng không chịu nổi hai roi.
Giám công đánh chết lao công nhưng không có chút cảm giác nào, khẽ run tay lên, roi quấn vào cổ lao công, vứt xác sâu vào trong rừng đá.
Những lao công khác xung quanh tỏ ra hết sức thờ ơ. Tuy rằng một đồng bạn đã bị giết chết, nhưng bọn họ cũng không dám dừng công việc trên tay lại dù trong chốc lát. Nếu bọn họ dừng lại, rất có thể sẽ không hoàn thành được công việc hôm nay.
Ở chỗ này hoàn toàn không cần thiết thương hại người khác, nói không chừng người kế tiếp chính là mình.
Vũ La nhặt ngọc giản kia lên, đảo nguyên hồn qua một lượt đã ghi nhớ rõ ràng nội dung bên trong.
Tên gọi của những tài liệu này cũng là lần đầu tiên Vũ La nghe thấy. Trong ngọc giản chia mức độ trân quý của những tài liệu này làm chín phẩm, mỗi một phẩm lại chia thành ba cấp thượng trung hạ.
Trong ngọc giản có nói rõ, chỉ cần phát hiện tài liệu thất phẩm trở lên sẽ có được phần thưởng riêng. Mà phần thưởng này nhiều hay ít có liên quan trực tiếp với mức độ trân quý của tài liệu.
Bên cạnh Vũ La có mười mấy lao công đang đục cột đá, thấy người mới gia nhập, cho dù là thân thể người phàm như Vũ La cũng không làm cho họ có chút hứng thú nào. Ai nấy đều cúi đầu mải mê làm việc của mình.
Tiếng búa gõ đục kêu leng keng, mùi máu tươi tanh tưởi nhàn nhạt làm cho cả Ngọc Thiết lâm trường lộ ra vẻ ức chế nặng nề.
Vũ La thử một chút, búa đục này nhìn qua vô cùng cũ kỹ, nhưng vật này nếu ở Ngũ Phương giới cũng là pháp bảo nhất phẩm thượng thật sự, chỉ thiếu chút nữa đã trở thành Thần khí.
Nhưng ở Tiên giới chỉ là công cụ lao động cấp thấp nhất mà thôi.
Nếu cho rằng có được “bảo bối” như vậy sẽ dễ dàng đục cột đá, vậy hoàn toàn sai lầm. Cột đá này cực kỳ cứng rắn, Vũ La ra sức đục vài cái cũng chỉ đục ra được một khối to chừng ngón cái. Một ngày phải đục một ngàn cân như vậy, quả thật không phải là nhiệm vụ dễ dàng.
Lúc Vũ La tới đây cũng đã là nửa buổi chiều, mỗi ngày làm việc của Ngọc Thiết lâm trường tới tám canh giờ, chỉ có thể nghỉ ngơi bốn canh giờ. Vũ La chỉ còn lại hai canh giờ, nhưng giám công sẽ không thông cảm cho hắn hôm nay tới muộn, mà giảm nhẹ một chút nhiệm vụ một ngàn cân.
Nhưng từ sau khi Vũ La đục ra được khối đá đầu tiên lại dừng tay không làm nữa, khoanh chân bắt đầu tĩnh tọa.
Giám công cũng không thèm để ý tới, dù sao đến lúc đó ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, ta cho ngươi ba mươi roi là được. Bản thân ngươi không biết lo cho mạng nhỏ của mình, ở đây còn ai quan tâm?
Cách Vũ La không xa có một lao công già nua, dường như lão thương hại Vũ La, làm như vô ý dần dần nhích lại gần hắn. Có lẽ lão lao công này đã làm ở Ngọc Thiết lâm trường một thời gian không ngắn, mỗi một búa giáng xuống vô cùng chính xác, điểm đục cũng lựa chọn hết sức kinh nghiệm, mỗi nhát búa đều ra sức đục ra thật nhiều đá hết mức có thể.
Nếu Vũ La theo lão học hỏi, cho dù hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, ngày mai cũng sẽ hoàn thành, sẽ không bị ăn roi điện của giám công.
Nhưng Vũ La vẫn thờ ơ, ngũ tâm hướng thiên, nhắm mắt minh tưởng như trước.
Lão lao công kia cất tiếng thở dài, không làm gì nữa, nhưng Vũ La ghi nhớ hành động thiện ý của lão trong lòng. Nơi đây hoàn cảnh tàn khốc, ai nấy khó lòng giữ mạng của mình, có thể có được một chút thiện ý như vậy đã là cực kỳ đáng quý rồi.
Hồng Lang tinh có hai mặt trời, một màu máu đỏ, một màu vàng. Sau khi mặt trời màu đỏ máu lặn xuống núi chừng nửa canh giờ, mặt trời màu vàng mới chậm rãi chìm xuống.
Khi tia sáng màu đỏ máu cuối cùng bị bóng tối cả vùng đất nuốt chửng, đám giám công ai nấy nhịp roi nổ vang:
- Kết thúc công việc!
- Kiểm tra!
Mỗi một tên giám công đều kiểm tra thành quả lao động hôm nay của đám thủ hạ mình. Đám lao công đứng xung quanh đứng thành một hàng, ai nấy nhìn Vũ La với ánh mắt như kẻ chết rồi.
Bình luận facebook