• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot TIẾN VÀO LÒNG ANH (7 Viewers)

  • Chương 77

Không có tiền thì thấy kiếm tiền rất khó, nhưng có tiền rồi muốn kiếm thêm tiền lại rất đơn giản. Mà từ có tiền xuống không có tiền thì càng đơn giản hơn.

Vế sau chính là chuyện mà Trương Minh Côn đang trải qua.

Lý Đông Phóng đi xuống lầu thì trông thấy Lý Nguyệt, bà cầm túi trên tay quay về nhà với bộ dạng mệt mỏi, trên mặt như vừa trải qua biết bao nhiêu gian nan vất vả, trông giống hệt đám cỏ dại vùng vẫy trên đồng cuối thu, dù bị sương giá lạnh lẽo tấn công cũng chịu đựng không bộc phát ra ngoài.

Vốn dĩ trong lòng anh đang bực bội không kiếm được chỗ trút ra, thấy bà thế này anh lại không biết trút ra thế nào mới tốt. Dạo này anh suy nghĩ rất nhiều, luôn cảm thấy mình nên nhẫn một chút, nhịn một chút, Nghiêu Trăn tạm thời rời đi cũng là chuyện tốt.

Chẳng lẽ lại để anh đối nghịch với ông già, làm cả gia đình gà bay chó sủa không yên, khiến cho người ba đang sức yếu tức chết ư?

Nếu như quay về năm năm trước, có lẽ anh sẽ làm như thế. Nhưng bây giờ anh đã già hơn năm tuổi, không còn độ tuổi thanh niên hễ nói là làm.

Trước hết là chị gái.

Vì mẹ mất sớm, ba không hề có ý định đi bước nữa, Lý Nguyệt vẫn chăm sóc anh giống như mẹ, đặc biệt là mấy năm sau khi anh hai mất, bà càng tốt với anh hơn.

Nhà họ Lý ít người, ba cha con bọn họ mà gây gỗ thì sẽ xuất hiện tin mới, như thế lại càng thêm ầm ĩ. Dù nói thế nào thì, Lý Đông Phóng đều cảm thấy người nên thỏa hiệp hẳn là mình.

Anh rất băn khoăn, thậm chí có chút suy sụp. Anh không biết mình nên mong ba chết sớm một chút, nhanh chóng đón Nghiêu Trăn về, hay là mong ông cụ sống lâu thêm mấy năm nữa, anh sẽ an phận thủ thường.

Đối mặt với tình thân và tình yêu đúng là sự lựa chọn khó vẹn đôi đường.

Trong mắt người ngoài, người khác có điểm xuất phát quá thấp, phải nhảy lên mới hái được táo, còn anh chỉ cần đứng trên thang là đã có thể hái được táo. Nhưng thật ra đứng cao quá cũng không tốt, vì một khi mà té nhào thì sẽ càng đau gấp bội. Điều thứ hai chính là, dù hai người cùng để ý đến một quả táo, thì anh lại phải hạ dây thừng từ trên đám mây bò xuống mới hái được.

Tuy Lý Đông Phóng kiêu ngạo, nhưng xưa nay, anh chưa từng phủ nhận ba anh có ảnh hưởng đến cuộc đời của mình thế nào. Từ nhỏ đến lớn, ông luôn là một cái gốc cây sừng sững đứng một chỗ, không những cho anh bóng râm và che chở cho anh, mà ông còn cho anh sự kính ngưỡng và sùng bái.

Trong mối quan hệ cha con còn mang theo sự tôn kính này, nó không cho phép anh có bất cứ hành vi bất hiếu nào, dù không có sự tôn kính ấy, chỉ cần lấy tình cha con giữa bọn họ ra thôi, anh cũng không thể nào làm chuyện bất hiếu với ông ấy.

Với sự giáo dục và tính cách được hun đúc từ nhỏ của mình, anh không được phép làm như thế.

Chưa đến mấy ngày, tin tức ly hôn của đại tiểu thư nhà họ Lý và chồng đã được truyền ra. Lúc kí đơn, Lý Đông Phóng không hề nhắc chị gái mình câu nào, là do tự bà đi tìm thư ký soạn đơn.

Công ty đương lúc khó khăn, mỗi ngày anh đều phải đi sớm về trễ. Có ngày Lâm Hựu đến công ty thăm anh, hai người nhìn nhau một lúc, Lâm Hựu liền hỏi anh có phải muốn để râu rồi không? Lúc này anh mới nhận ra đã mấy ngày rồi mình chưa chải chuốt lại bản thân. Anh đưa tay sờ cằm, râu đã dày lắm rồi, anh bèn hỏi mượn thư ký một tấm gương.

Người trước mặt có phải là anh không?

Mấy ngày sau đó, anh dứt khoát để sẵn dao cạo trong xe, mỗi buổi sáng lái xe đi làm, tranh thủ đến lúc chờ đèn đỏ thì lấy ra cạo râu.

Chăm chút thì sống theo kiểu chăm chút, không chăm chút thì có cách sống không chăm chút. Có đôi khi, con người có năng lực thích ứng rất mạnh.

Lúc trước Lý Đông Phóng chỉ cảm thấy nhân phẩm của Trương Minh Côn có vấn đề, nhưng ít ra vẫn còn tiết tháo. Nhưng bây giờ có lẽ ông ta đã trở thành chuột chạy qua đường, thế nên cũng chẳng quan tâm ăn diện làm gì.

Hôm nay anh không về nhà họ Lý, vừa mới đi công tác về nên thuận đường quay về biệt thự Trung Ảnh luôn. Lúc xe rẽ vào, anh cảm giác có người theo đuôi nên trở nên cảnh giác hơn, dẫu sao cũng đang ở trên đường.

Không ngờ anh lại bị Trương Minh Côn chặn đường, ông ta từ trên xe bước xuống, gương mặt tràn đầy căm phẫn giống hệt như lần Lý Đông Phóng đến khách sạn bắt gian mấy năm trước. Nhưng khi bước đến trước mặt anh thì ông ta khá là bình tĩnh, còn có một người đứng canh từ xa. Lý Đông Phóng chẳng sợ ông ta, dù có phá sản thì lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, vẫn còn có thể sống chắp vá qua ngày, nên ông ta sẽ không có gan chơi chiêu cá chết lưới rách với anh.

Phường trộm cướp, ham cái lợi trước mắt đều có một điểm chung, đó chính là sợ chết, tiếc mạng còn hơn cả người bình thường.

Trương Minh Côn gõ cửa sổ xe, anh vừa bước xuống, cổ áo bị người ta túm lấy, quăng sang một bên, Lý Đông Phóng phải lùi lại vài bước.

Tâm trạng anh đang tốt nên không thèm so đo với ông ta, lạnh nhạt nói, “Sao rồi? Chiến trường không có khói súng đã thất bại, bây giờ muốn ra trận với súng thật à?” Bị đâm trúng điểm yếu của mình, Trương Minh Côn tỉnh táo ra hẳn, hiếu kỳ hỏi anh, “Sao mày có thể thuyết phục ông già diễn kịch giả chết?”

Lý Đông Phóng đáp, “Bắt hổ cần huynh đệ, ra trận nhờ cha con*. Ông cụ không nghe tôi, chẳng lẽ lại nghe anh?”

*Những lúc nguy nan thì gia đình đoàn kết là nhất.

Ông ta lẳng lặng nhìn Lý Đông Phóng mà không nói lời nào.

Lý Đông Phóng cúi đầu châm thuốc, anh cắn điếu thuốc nói, “Giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả, chúng ta đều biết rõ đối phương là người thế nào. Nhưng có một chuyện tôi vẫn giữ lại câu nói kia, anh về mà hỏi người đàn bà kia, cái thai mà ả ta sinh non năm đó có chắc là của anh hay không?”

Nói đến đây anh mỉm cười, “Anh đừng hận sai người.”

Trương Minh Côn vốn không tin lời anh nói, trừng mắt nhìn anh, “Mẹ nó, mày bớt nói nhảm đi, chính tao tận mắt nhìn thấy mày từ trong nhà bước ra, cô ấy liền sảy thai. Cô ấy nói là mày đánh cô ấy!”

Lý Đông Phóng bất đắc dĩ thở dài, “Ông tận mắt nhìn tôi bước ra, nhưng ông có chứng kiến tôi đánh ả ta không? Tôi còn tận mắt nhìn thấy kết quả xét nghiệm của ông, giấy trắng mực đen tuyên bố ông bị vô sinh. Lúc bình tĩnh thì ông cơ trí lắm, nhưng tới lúc ngu sao lại ngu đến thế… Mà thôi, đã ngu muội thì không thể thức tỉnh nổi!”

Anh nói xong rít một hơi thuốc, kế đó ném tàn thuốc đi, đổi giọng, “Tôi đánh ả ta thì sao, hai người là đôi…”

Anh hé môi nhưng không nói tiếp, mở cửa ngồi vào xe, nổ máy.

Xe vẫn chưa đi, Trương Minh Côn bắt đầu đập cửa xe dường như còn đều gì muốn nói, nhưng Lý Đông Phóng mặc xác ông ta, chẳng muốn tốn thời gian ở đây thêm một lúc nào, dứt khoát lái xe rời đi.

Trương Minh Côn vốn không có ý nhường đường, cứ đứng đó ngăn không cho anh chạy.

Lý Đông Phóng đã mất kiên nhẫn, thấy ông ta đứng trước đầu xe cũng chẳng chịu phanh lại. Quả nhiên như anh dự đoán, Trương Minh Côn vẫn còn tiếc cái mạng già, vội vàng tránh sang một bên nhường đường, bước chân bất cẩn giẫm phải thanh chắn, lảo đảo vài bước mới đứng vững.

Lý Đông Phóng nhìn Trương Minh Côn từ kính chiếu hậu, đầu tóc bị gió lạnh thổi cho rối tung, cái trán sân bay càng vì thế mà mép tóc càng bay về sau.

Tuổi đã cao nhưng chẳng biết lấy đâu ra ý chí chiến đấu, bất hoặc chi niên, tri mệnh chi niên*. Hi vọng anh đến tuổi này đừng hùng hổ, đừng nghĩ quẩn như thế. Lúc nên nhường chỗ thì nên nhường chỗ, lúc cần cho thanh niên cơ hội thì cũng đừng nên keo kiệt.

*40 tuổi thì không còn mê hoặc; 50 tuổi thì biết được mệnh trời

Kiểm soát quá tay thì dễ phản tác dụng, phải biết thức thời.



Tuy Lý Đông Phóng đã ba mươi, nhưng tình sử chỉ ở mức bình thường, không tính là phức tạp cũng không hẳn là đơn giản. Nhưng hiếm khi anh có mong muốn cùng sống với một người phụ nữ như Nghiêu Trăn. Trước Nghiêu Trăn, anh chưa từng trải nghiệm cảm giác ấm lạnh khi có phụ nữ ở bên. Tuy thời gian ở cùng Nghiêu Trăn khá ngắn, nhưng anh lại thấy rất tốt.

Hiện tại cô đã rời đi, khiến anh không biết phải làm thế nào.

Trong lòng lạnh lẽo, dạ dày cũng lạnh theo.

Anh thường bận đến quên ăn cơm, khi nào dạ dày bắt đầu âm ỉ đau mới nhớ ra, tan làm về nhà vẫn chưa ăn tối.

Lúc trước anh sẽ về nhà họ Lý ăn cơm, hoặc là đi xã giao, dì Tôn kiểu gì cũng sẽ nhớ mà đến chăm sóc anh. Về sau có Nghiêu Trăn ở bên, anh không để dì Tôn sang nữa, làm bữa nay ở biệt thực Trung Ảnh không có cơm ăn.

Trong tủ lạnh còn một cái màn thầu không biết từ khi nào, vừa cứng vừa lạnh, anh bóp thử, không ăn được.

Lý Đông Phóng gọi điện cho nhà hàng gần đó để đặt vài món, khi giao đến nơi thì bụng anh đã réo vang, dạ dày lại khó chịu. Anh đành uống một viên thuốc trước, lúc ăn cơm cũng không dám ăn nhiều.

Đưa tay cầm ly nước lên lại bất cẩn làm rơi đồ trên tay, anh nhanh tay đỡ lấy, nhưng vẫn chậm một bước, vỡ tan tành trên mặt đất.

Đây là cái ly Nghiêu Trăn tự tay làm, chất liệu khá giòn, vừa rơi xuống đất liền vỡ nát.

Nhìn mảnh vỡ trên sàn nhà, Lý Đông Phóng bỗng dưng có dự cảm chẳng lành, anh hốt hoảng, dạ dày càng thêm đau, anh không biết mình đang lo sợ điều gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom