Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Quý Đông Dương rũ mắt nhìn cô, "Cần, đạo diễn Vệ sẽ giải thích."
Anh kéo cô ra, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Chu Nghi Ninh bĩu môi đi theo anh, cô còn tưởng sẽ được luyện tập riêng, chứ tập dượt trước mặt bao nhiêu người thì lấy đâu ra cảm xúc.
Vệ Trung đang trò chuyện cùng biên kịch và phó đạo diễn, Quý Đông Dương dẫn Chu Nghi Ninh đi tới, Vệ Trung nhìn hai người: "Hai đứa luyện tập trước đi, chờ Lục Linh và Dư Viễn Hàng quay xong đã. Hai đứa vào phòng làm việc diễn thử đi."
Quý Đông Dương gật đầu, quay sang nhìn Chu Nghi Ninh, "Qua đây."
Chu Nghi Ninh ngoan ngoãn đi theo anh, Quý Đông Dương dẫn cô vào phòng làm việc của Lục Duyên Châu, tối nay sẽ quay ở đây.
Bây giờ chưa quay nên trong phòng trống không, Chu Nghi Ninh không đóng cửa, dù sao cũng là nơi công cộng của đoàn phim, nếu hai người ở riêng với nhau mà đóng cửa thì kỳ lắm. Chu Nghi Ninh ngang nhiên đi vào, "Đổi lời thoại gì?"
Quý Đông Dương: "Luyện rồi sẽ biết."
Chu Nghi Ninh không dám lề mề, tối nay là một cảnh rất quan trọng, tuy cô và Quý Đông Dương thân mật với nhau đến đâu đi nữa thì những lúc đó cũng chỉ có hai người, còn tối nay phải diễn trước mặt đạo diễn và người quay phim, dù thế nào cũng sẽ thấy ngượng.
Quý Đông Dương nhìn cô, đi qua đóng cửa, chốt khóa.
Chu Nghi Ninh: "Đóng cửa có làm người khác xì xầm không?"
Quý Đông Dương: "Không đâu."
Nếu Vệ Trung đã bảo hai người tới đây diễn thử thì sẽ không có ai quấy rầy, hơn nữa bên ngoài còn có cảnh quay của diễn viên khác, ai cũng bận rộn cả.
Chu Nghi Ninh nhìn cánh cửa, "Thật không?"
Lúc nãy cô không đóng cửa là vì sợ người ta bàn tán mà.
"Đạo diễn Vệ bảo chúng ta diễn thử." Anh nhìn cô, cong môi cười, "Có mấy tư thế chúng ta chưa thử, em xác định là muốn mở cửa cho người khác xem?"
"..."
Cô xác định muốn mở cửa cho người khác nhìn là cái quái gì?
Chu Nghi Ninh trừng anh: "Không đâu nhé! Đóng cửa dễ làm việc."
Quý Đông Dương nhìn cô đầy bất lực, sau đó thì bật cười.
Chu Nghi Ninh biết tư thế mà anh nói là ở trên bàn làm việc. Ôi, bàn làm việc... Cô nhìn mặt bàn rộng rãi được làm bằng gỗ lim, bỗng dưng mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch. Quý Đông Dương ngoảnh đầu nhìn cô, "Cởi áo khoác ra."
Tuy ở trên giường Quý Đông Dương rất mạnh mẽ nhưng cũng chưa bao giờ nói những lời như thế, càng không nói mấy lời kích thích, nên khi đột nhiên nghe anh bảo cởi áo khoác ra, Chu Nghi Ninh thoáng sửng sốt. Cô cởi áo khoác ra, bên trong mặc cái váy liền được may bằng vải kaki, càng làm nổi bật làn da trắng muốt của cô.
Có cảm giác như anh hơi khác bình thường...
Chu Nghi Ninh đứng yên nhìn anh, chờ đợi sự phân phó của anh.
Quý Đông Dương chỉ vào chỗ đối diện cách anh khoảng ba mét: "Đứng ở kia."
Chu Nghi Ninh vào vị trí, Quý Đông Dương hỏi: "Thuộc thoại chưa?"
Cô gật đầu: "Thuộc rồi."
Lời thoại chưa bao giờ là vấn đề khó khăn đối với cô, hơn nữa cảnh này không có nhiều thoại lắm, chủ yếu là... động tác và biểu cảm.
Mặc dù gần đây kinh nghiệm thực tiễn khá phong phú nhưng cô chưa từng diễn cảnh nóng nên có hơi... Đóng phim là đóng phim, ánh mắt và biểu cảm trên gương mặt đều có yêu cầu riêng, thậm chí đến cả góc độ cũng phải làm theo yêu cầu, huống hồ còn có mấy cái máy quay chĩa về phía mình. Cũng may bạn diễn là Quý Đông Dương, nếu không thì cô thực sự chẳng quay nổi.
"Bắt đầu thôi."
"Vâng."
Quý Đông Dương đứng trước cửa sổ sát đất, Chu Nghi Ninh đi tới đứng sau anh, cô nhắm mắt lấy tâm trạng.
Lúc mở mắt ra, ánh mắt ấy là của Bùi Diên, giọng điệu lạnh nhạt: "Bác sĩ Lục, anh tìm tôi có việc gì?"
Cô nhìn chằm chằm tay anh, tay áo được xắn lên tới khuỷu tay, làn da ngăm đen khỏe mạnh, cánh tay săn chắc, trên tay băng một miếng gạc. Cô nhớ lại cảnh tượng tối hôm đó tại quán bar, chính cô đã đâm anh.
Anh xoay người lại, nhìn cô: "Mấy ngày rồi cô không đến chỗ tôi."
Bùi Diên cười khẽ: "Thế giới này đâu phải chỉ mình anh là bác sĩ tâm lý, tại sao tôi phải đến chỗ anh?"
Ánh mắt bình thản của cô vừa có sự khinh thường, vừa vương nét châm chọc.
Cô nhìn anh: "Hơn nữa anh cũng đâu thích dây dưa với bệnh nhân của mình. Tôi tránh xa anh không phải rất hợp ý anh sao?"
Từng câu nói đều lạnh lùng, sắc bén làm tổn thương đối phương.
Sắc mặt anh càng lúc càng xấu, bây giờ, anh đã không coi cô gái trước mắt là bệnh nhân nữa mà anh đã coi cô như một cô gái, cô gái khiến anh vừa muốn sở hữu vừa muốn trốn tránh, vì suy cho cùng, cô vẫn là bệnh nhân.
Bùi Diên có thể chơi đùa cùng ai đó nhưng cô sẽ không trao đi tình cảm của mình, đến khi thực sự rung động, cô sẽ chạy trốn. Cô thích Lục Duyên Châu, nên cô sẽ trốn chạy khỏi anh.
Anh nhanh chóng tiến tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô. Bùi Diên bị ánh mắt của anh ép phải lùi ra sau một bước, nhưng ngay sau đó cô bị anh túm trở lại: "Chẳng phải cô muốn làm tình với tôi ư? Sao nào, không muốn nữa?"
Bùi Diên thoáng sửng sốt, cô nhíu mày: "Bây giờ không muốn nữa, tôi đã hết hứng thú với anh rồi."
"Muộn rồi."
Lục Duyên Châu bất ngờ nâng mặt cô lên, sau đó cúi đầu hôn xuống môi cô.
Trái tim của Chu Nghi Ninh run rẩy, nụ hôn của anh quen thuộc quá. Hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, Quý Đông Dương ôm eo Chu Nghi Ninh, cô nhớ ban đầu Bùi Diên chống cự, sau khi giằng cô khoảng một phút, cô ấy sẽ ôm lấy cổ anh, mãnh liệt hôn trả lại anh.
Hai người không quan tâm gì nữa, cái gì mà bệnh nhân, cái gì mà tự ti, cái gì mà sợ bị tổn thương... tất thảy đều bị vứt đi hết, giờ phút này chỉ còn lại nụ hôn vội vàng đầy mãnh liệt, chỉ còn lại tiếng thở của nhau.
Chu Nghi Ninh ôm cổ anh, ngẩng mặt đón nhận nụ hôn của anh. Quý Đông Dương siết chặt eo cô, vừa ôm cô vừa đẩy lùi cô về phía sau, cho đến khi đụng phải cạnh bàn, anh nâng cô ngồi lên bàn, trong lúc đó, hai người vẫn hôn nhau.
Chu Nghi Ninh nghe tiếng mọi người đang làm việc ở bên ngoài, họ chỉ cách bên ngoài một cánh cửa.
Lúc này thực sự rất giống đang vụng trộm.
Lần đầu tiên, cô quên mất động tác và lời thoại tiếp theo.
Quý Đông Dương kéo tay cô xuống đặt lên hông anh, đôi môi anh lướt qua tai cô: "Cởi áo của anh."
Cơ thể của Chu Nghi Ninh khẽ cứng đờ, sau khi nhớ ra mình đang làm gì, cô nắm vạt áo của Quý Đông Dương kéo lên, anh phối hợp giơ hai tay, ngay sau đó, chiếc áo len màu đen được cởi ra rồi bị vứt sang một bên, cơ thể săn chắc của anh áp vào cô. Toàn thân Chu Nghi Ninh như bị thiêu đốt, cô lần tay đến cơ bụng anh, lướt tay lên ngực anh, cuối cùng là ôm chặt tấm lưng anh.
Đột nhiên, cô bị anh đẩy nằm xuống, đồng thời anh dùng một tay cởi dây lưng, sau đó đè lên cô. Hai người quấn lấy nhau trên bàn làm việc làm nó trở nên lộn xộn, ly nước bị đổ ngã, nhưng không ai quan tâm.
Chu Nghi Ninh đã quên mất đây là đâu, cô chỉ biết là mình muốn anh. Cô nâng chân cọ vào hông anh, anh bỗng dừng lại, chống người dậy nhìn cô.
Gương mặt và toàn thân cô ửng đỏ, đôi mắt ướt át, đuôi mắt khẽ nheo lại, trông cô vô cùng quyến rũ. Quý Đông Dương hít sâu một hơi, anh dời mắt sang nơi khác, kéo cô ngồi dậy, phân tích: "Lúc nãy không đúng, em không đủ chủ động."
Chu Nghi Ninh: "..."
Quý Đông Dương vuốt mái tóc tán loạn của cô, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: "Giống như bình thường là được."
"..."
Chu Nghi Ninh cảm thấy Quý Đông Dương rất có tiềm chất trêu chọc người ta, cô căn bản không phải là đối thủ của anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười: " Được thôi, nếu vậy thì anh phải cố nhịn đó."
Diễn thử lần nữa.
Chu Nghi Ninh càng lúc càng nhập tâm vào nhân vật, cộng thêm sự dẫn dắt của Quý Đông Dương, mọi thứ đều rất trôi chảy.
Đến khi bị anh đè lên bàn, lần này không những cô không kiềm chế được mà ngay cả anh cũng mất kiểm soát.
Tay anh luồn vào váy cô rồi lướt dần lên trên, cuối cùng dừng ở eo cô, vuốt ve nơi đó. Chu Nghi Ninh cắn môi, nhưng cũng không kiềm được mà kêu thành tiếng, cô biết trong kịch bản không có chi tiết này.
Đôi mắt ướt át của cô nhìn anh, Quý Đông Dương bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, bàn tay cũng dời đến giữa hai chân cô.
Đến khi cô không thở nổi nữa, anh mới buông cô ra.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể của anh phản ứng rất mãnh liệt, lưng anh đổ mồ hôi, mọi thứ đi quá xa với mục đích diễn thử như ban đầu nữa.
Chu Nghi Ninh đột nhiên hỏi: "Quý Đông Dương, trước kia quay cảnh giường chiếu, anh có... phản ứng không?"
Cô nâng eo lên cọ vào anh.
Quý Đông Dương khó khăn tách khỏi người cô, giọng khản đặc, "Không có."
Đây là lần đầu tiên.
"Vậy có diễn thử như thế này không?"
"Có diễn thử, nhưng không như thế này."
Đây cũng là lần đầu tiên.
"Quý Đông Dương."
"Hửm?"
"Em rất vui."
Anh kéo cô ra, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Chu Nghi Ninh bĩu môi đi theo anh, cô còn tưởng sẽ được luyện tập riêng, chứ tập dượt trước mặt bao nhiêu người thì lấy đâu ra cảm xúc.
Vệ Trung đang trò chuyện cùng biên kịch và phó đạo diễn, Quý Đông Dương dẫn Chu Nghi Ninh đi tới, Vệ Trung nhìn hai người: "Hai đứa luyện tập trước đi, chờ Lục Linh và Dư Viễn Hàng quay xong đã. Hai đứa vào phòng làm việc diễn thử đi."
Quý Đông Dương gật đầu, quay sang nhìn Chu Nghi Ninh, "Qua đây."
Chu Nghi Ninh ngoan ngoãn đi theo anh, Quý Đông Dương dẫn cô vào phòng làm việc của Lục Duyên Châu, tối nay sẽ quay ở đây.
Bây giờ chưa quay nên trong phòng trống không, Chu Nghi Ninh không đóng cửa, dù sao cũng là nơi công cộng của đoàn phim, nếu hai người ở riêng với nhau mà đóng cửa thì kỳ lắm. Chu Nghi Ninh ngang nhiên đi vào, "Đổi lời thoại gì?"
Quý Đông Dương: "Luyện rồi sẽ biết."
Chu Nghi Ninh không dám lề mề, tối nay là một cảnh rất quan trọng, tuy cô và Quý Đông Dương thân mật với nhau đến đâu đi nữa thì những lúc đó cũng chỉ có hai người, còn tối nay phải diễn trước mặt đạo diễn và người quay phim, dù thế nào cũng sẽ thấy ngượng.
Quý Đông Dương nhìn cô, đi qua đóng cửa, chốt khóa.
Chu Nghi Ninh: "Đóng cửa có làm người khác xì xầm không?"
Quý Đông Dương: "Không đâu."
Nếu Vệ Trung đã bảo hai người tới đây diễn thử thì sẽ không có ai quấy rầy, hơn nữa bên ngoài còn có cảnh quay của diễn viên khác, ai cũng bận rộn cả.
Chu Nghi Ninh nhìn cánh cửa, "Thật không?"
Lúc nãy cô không đóng cửa là vì sợ người ta bàn tán mà.
"Đạo diễn Vệ bảo chúng ta diễn thử." Anh nhìn cô, cong môi cười, "Có mấy tư thế chúng ta chưa thử, em xác định là muốn mở cửa cho người khác xem?"
"..."
Cô xác định muốn mở cửa cho người khác nhìn là cái quái gì?
Chu Nghi Ninh trừng anh: "Không đâu nhé! Đóng cửa dễ làm việc."
Quý Đông Dương nhìn cô đầy bất lực, sau đó thì bật cười.
Chu Nghi Ninh biết tư thế mà anh nói là ở trên bàn làm việc. Ôi, bàn làm việc... Cô nhìn mặt bàn rộng rãi được làm bằng gỗ lim, bỗng dưng mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch. Quý Đông Dương ngoảnh đầu nhìn cô, "Cởi áo khoác ra."
Tuy ở trên giường Quý Đông Dương rất mạnh mẽ nhưng cũng chưa bao giờ nói những lời như thế, càng không nói mấy lời kích thích, nên khi đột nhiên nghe anh bảo cởi áo khoác ra, Chu Nghi Ninh thoáng sửng sốt. Cô cởi áo khoác ra, bên trong mặc cái váy liền được may bằng vải kaki, càng làm nổi bật làn da trắng muốt của cô.
Có cảm giác như anh hơi khác bình thường...
Chu Nghi Ninh đứng yên nhìn anh, chờ đợi sự phân phó của anh.
Quý Đông Dương chỉ vào chỗ đối diện cách anh khoảng ba mét: "Đứng ở kia."
Chu Nghi Ninh vào vị trí, Quý Đông Dương hỏi: "Thuộc thoại chưa?"
Cô gật đầu: "Thuộc rồi."
Lời thoại chưa bao giờ là vấn đề khó khăn đối với cô, hơn nữa cảnh này không có nhiều thoại lắm, chủ yếu là... động tác và biểu cảm.
Mặc dù gần đây kinh nghiệm thực tiễn khá phong phú nhưng cô chưa từng diễn cảnh nóng nên có hơi... Đóng phim là đóng phim, ánh mắt và biểu cảm trên gương mặt đều có yêu cầu riêng, thậm chí đến cả góc độ cũng phải làm theo yêu cầu, huống hồ còn có mấy cái máy quay chĩa về phía mình. Cũng may bạn diễn là Quý Đông Dương, nếu không thì cô thực sự chẳng quay nổi.
"Bắt đầu thôi."
"Vâng."
Quý Đông Dương đứng trước cửa sổ sát đất, Chu Nghi Ninh đi tới đứng sau anh, cô nhắm mắt lấy tâm trạng.
Lúc mở mắt ra, ánh mắt ấy là của Bùi Diên, giọng điệu lạnh nhạt: "Bác sĩ Lục, anh tìm tôi có việc gì?"
Cô nhìn chằm chằm tay anh, tay áo được xắn lên tới khuỷu tay, làn da ngăm đen khỏe mạnh, cánh tay săn chắc, trên tay băng một miếng gạc. Cô nhớ lại cảnh tượng tối hôm đó tại quán bar, chính cô đã đâm anh.
Anh xoay người lại, nhìn cô: "Mấy ngày rồi cô không đến chỗ tôi."
Bùi Diên cười khẽ: "Thế giới này đâu phải chỉ mình anh là bác sĩ tâm lý, tại sao tôi phải đến chỗ anh?"
Ánh mắt bình thản của cô vừa có sự khinh thường, vừa vương nét châm chọc.
Cô nhìn anh: "Hơn nữa anh cũng đâu thích dây dưa với bệnh nhân của mình. Tôi tránh xa anh không phải rất hợp ý anh sao?"
Từng câu nói đều lạnh lùng, sắc bén làm tổn thương đối phương.
Sắc mặt anh càng lúc càng xấu, bây giờ, anh đã không coi cô gái trước mắt là bệnh nhân nữa mà anh đã coi cô như một cô gái, cô gái khiến anh vừa muốn sở hữu vừa muốn trốn tránh, vì suy cho cùng, cô vẫn là bệnh nhân.
Bùi Diên có thể chơi đùa cùng ai đó nhưng cô sẽ không trao đi tình cảm của mình, đến khi thực sự rung động, cô sẽ chạy trốn. Cô thích Lục Duyên Châu, nên cô sẽ trốn chạy khỏi anh.
Anh nhanh chóng tiến tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô. Bùi Diên bị ánh mắt của anh ép phải lùi ra sau một bước, nhưng ngay sau đó cô bị anh túm trở lại: "Chẳng phải cô muốn làm tình với tôi ư? Sao nào, không muốn nữa?"
Bùi Diên thoáng sửng sốt, cô nhíu mày: "Bây giờ không muốn nữa, tôi đã hết hứng thú với anh rồi."
"Muộn rồi."
Lục Duyên Châu bất ngờ nâng mặt cô lên, sau đó cúi đầu hôn xuống môi cô.
Trái tim của Chu Nghi Ninh run rẩy, nụ hôn của anh quen thuộc quá. Hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, Quý Đông Dương ôm eo Chu Nghi Ninh, cô nhớ ban đầu Bùi Diên chống cự, sau khi giằng cô khoảng một phút, cô ấy sẽ ôm lấy cổ anh, mãnh liệt hôn trả lại anh.
Hai người không quan tâm gì nữa, cái gì mà bệnh nhân, cái gì mà tự ti, cái gì mà sợ bị tổn thương... tất thảy đều bị vứt đi hết, giờ phút này chỉ còn lại nụ hôn vội vàng đầy mãnh liệt, chỉ còn lại tiếng thở của nhau.
Chu Nghi Ninh ôm cổ anh, ngẩng mặt đón nhận nụ hôn của anh. Quý Đông Dương siết chặt eo cô, vừa ôm cô vừa đẩy lùi cô về phía sau, cho đến khi đụng phải cạnh bàn, anh nâng cô ngồi lên bàn, trong lúc đó, hai người vẫn hôn nhau.
Chu Nghi Ninh nghe tiếng mọi người đang làm việc ở bên ngoài, họ chỉ cách bên ngoài một cánh cửa.
Lúc này thực sự rất giống đang vụng trộm.
Lần đầu tiên, cô quên mất động tác và lời thoại tiếp theo.
Quý Đông Dương kéo tay cô xuống đặt lên hông anh, đôi môi anh lướt qua tai cô: "Cởi áo của anh."
Cơ thể của Chu Nghi Ninh khẽ cứng đờ, sau khi nhớ ra mình đang làm gì, cô nắm vạt áo của Quý Đông Dương kéo lên, anh phối hợp giơ hai tay, ngay sau đó, chiếc áo len màu đen được cởi ra rồi bị vứt sang một bên, cơ thể săn chắc của anh áp vào cô. Toàn thân Chu Nghi Ninh như bị thiêu đốt, cô lần tay đến cơ bụng anh, lướt tay lên ngực anh, cuối cùng là ôm chặt tấm lưng anh.
Đột nhiên, cô bị anh đẩy nằm xuống, đồng thời anh dùng một tay cởi dây lưng, sau đó đè lên cô. Hai người quấn lấy nhau trên bàn làm việc làm nó trở nên lộn xộn, ly nước bị đổ ngã, nhưng không ai quan tâm.
Chu Nghi Ninh đã quên mất đây là đâu, cô chỉ biết là mình muốn anh. Cô nâng chân cọ vào hông anh, anh bỗng dừng lại, chống người dậy nhìn cô.
Gương mặt và toàn thân cô ửng đỏ, đôi mắt ướt át, đuôi mắt khẽ nheo lại, trông cô vô cùng quyến rũ. Quý Đông Dương hít sâu một hơi, anh dời mắt sang nơi khác, kéo cô ngồi dậy, phân tích: "Lúc nãy không đúng, em không đủ chủ động."
Chu Nghi Ninh: "..."
Quý Đông Dương vuốt mái tóc tán loạn của cô, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: "Giống như bình thường là được."
"..."
Chu Nghi Ninh cảm thấy Quý Đông Dương rất có tiềm chất trêu chọc người ta, cô căn bản không phải là đối thủ của anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười: " Được thôi, nếu vậy thì anh phải cố nhịn đó."
Diễn thử lần nữa.
Chu Nghi Ninh càng lúc càng nhập tâm vào nhân vật, cộng thêm sự dẫn dắt của Quý Đông Dương, mọi thứ đều rất trôi chảy.
Đến khi bị anh đè lên bàn, lần này không những cô không kiềm chế được mà ngay cả anh cũng mất kiểm soát.
Tay anh luồn vào váy cô rồi lướt dần lên trên, cuối cùng dừng ở eo cô, vuốt ve nơi đó. Chu Nghi Ninh cắn môi, nhưng cũng không kiềm được mà kêu thành tiếng, cô biết trong kịch bản không có chi tiết này.
Đôi mắt ướt át của cô nhìn anh, Quý Đông Dương bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, bàn tay cũng dời đến giữa hai chân cô.
Đến khi cô không thở nổi nữa, anh mới buông cô ra.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể của anh phản ứng rất mãnh liệt, lưng anh đổ mồ hôi, mọi thứ đi quá xa với mục đích diễn thử như ban đầu nữa.
Chu Nghi Ninh đột nhiên hỏi: "Quý Đông Dương, trước kia quay cảnh giường chiếu, anh có... phản ứng không?"
Cô nâng eo lên cọ vào anh.
Quý Đông Dương khó khăn tách khỏi người cô, giọng khản đặc, "Không có."
Đây là lần đầu tiên.
"Vậy có diễn thử như thế này không?"
"Có diễn thử, nhưng không như thế này."
Đây cũng là lần đầu tiên.
"Quý Đông Dương."
"Hửm?"
"Em rất vui."
Bình luận facebook