Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
“Đệ tử ngoại môn Diệp Thành vì vùng đan điền bị phế bỏ nên không còn cơ duyên tu luyện thành tiên, đuổi khỏi Chính Dương Tông, hết kiếp không được bước chân vào núi Chính Dương nửa bước”.
Trong đại điện hùng vĩ, giọng nói tựa phán quan lạnh như hàn băng mang theo vẻ uy nghiêm tuyệt đối vang lên.
Bên dưới, Diệp Thành đứng lặng trong đại điện, thần sắc nhợt nhạt như tờ giấy trắng.
Nghe giọng phán quan lạnh lẽo vô tình, hắn từ từ nắm chặt tay, có lẽ vì lực đạo quá lớn nên móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tươi chảy ra thành dòng.
Vùng đan điền bị huỷ hoại, không còn cơ duyên tu luyện thành tiên.
Diệp Thành bật cười nhưng là nụ cười đầy thê lương.
Ba ngày trước, hắn giúp tông môn xuống núi hái thuốc nhưng lại bị cao thủ của tông môn kẻ địch đánh lén.
Tuy vậy, Diệp Thành vẫn cố gắng giữ gìn linh dược, vượt qua cửu tử nhất sinh quay về tông môn.
Vùng đan điền bị phế, hắn trở thành một kẻ bỏ đi không hơn không kém.
Có điều, Diệp Thành chưa từng nghĩ lòng trung thành của mình trong mắt những con người cao cao tại thượng này lại không đáng lấy một xu, bọn họ chỉ muốn đuổi hắn ra khỏi tông môn càng sớm càng tốt, như thể hắn là loại rác rưởi bỏ đi vậy.
“Còn không đi?”, thấy Diệp Thành vẫn đứng im bất động, trong đại điện lại vang lên giọng nói khó chịu.
“Đan điền cũng đã bị phế rồi, ở đây có ý nghĩa gì nữa? Chính Dương Tông trước nay không bao giờ giữ loại ăn hại”.
“Nuôi ngươi ba ngày cũng đã là nhân từ lắm rồi”.
Từng giọng nói trong đại điện vang lên hết sức chói tai, đến tai Diệp Thành lại giống như từng mũi kim đâm sâu vào trái tim hắn.
“Tông môn thế này thật sự khiến ta thất vọng”, giọng nói nghẹn ngào mang theo sự căm phẫn vang lên.
Diệp Thành bỏ lại một câu rồi lặng lẽ quay người rời đi.
Bên ngoài điện, núi non trùng điệp, cây đại thụ cao chọc trời, linh khí mù mịt, từng đám mây trôi lững lờ, hạc tiên bay rợp trời.
Khung cảnh bình yên nơi này quả chẳng khác gì chốn tiên cảnh giữa nhân gian.
Nơi này chính là Chính Dương Tông, một tông môn tu tiên nằm ở phía nam Đại Sở.
Thế nhưng hiện giờ mọi thứ trong mắt Diệp Thành đều trở nên lạnh lẽo khiến hắn không khỏi rùng mình.
“Ta nói mà, vẫn bị đuổi ra khỏi tông môn thôi”, Diệp Thành vừa ra ngoài liền có đệ tử của môn phái chỉ trỏ, nói bằng giọng giễu cợt.
“Diệp Thành cũng thật đáng thương, trước đây huynh ấy đối xử với chúng ta rất tốt, hay là chúng ta đi tiễn huynh ấy đi”.
“Tiễn cái gì mà tiễn, chúng ta là tiên nhân, hắn ta là cái thá gì”.
“Hôm nay không giống như ngày hôm qua nữa đâu”.
Những tiếng than thở và tiếng cười mỉa mai vang lên khiến Diệp Thành cúi đầu.
Hắn định nói gì đó nhưng lời nói đến miệng lại nghẹn ứ, giống như bị mắc phải xương cá vậy.
Lúc này Diệp Thành chẳng khác gì phạm nhân bị người đời ghét bỏ.
Đúng vậy, hắn không còn là Diệp Thành của trước kia nữa.
Diệp Thành của ngày hôm nay không còn là người tu luyện thành tiên nữa mà là một kẻ bỏ đi, đã bị phế đi vùng đan điền.
Sự tự hào, cao ngạo cũng chẳng còn tồn tại nữa.
Đối mặt với sự lạnh nhạt của thế thái, hắn chỉ có thể lặng thinh chấp nhận.
Ha ha ha.
Tiếng cười nhạo vang vọng khắp nơi, một đệ tử mặc đồ trắng tay cầm quạt xếp đi tới, nhìn Diệp Thành với đô mắt mang theo vẻ khinh khi: “Ôi ai đây? Đây chẳng phải là Diệp sư huynh của chúng ta sao?”
Diệp Thành hơi ngẩng đầu, nhìn ra được dáng vẻ của người đối diện qua lớp tóc.
Người này mặt mày trắng bóc, đôi môi mỏng tang, trông tuấn tú nhưng lại có đôi mắt xếch.
“Triệu Khang”, Diệp Thành lục tìm trong ký ức và nhớ lại cái tên này.
Triệu Khang khi xưa không mang theo dáng vẻ cao ngạo thế này.
Lúc đó hắn ta vẫn còn rất cung kính Diệp Thành.
Suy nghĩ bị gián đoạn, Triệu Khang đi một vòng xung quanh Diệp Thành, liếc nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Diệp sư huynh, sao giờ trông huynh lại ra nông nỗi này, thấy sư huynh thế này, đệ thật sự xót xa”.
Biết đang bị giễu cợt, Diệp Thành không nói thêm nhiều, lập tức rảo bước đi.
“Đừng đi mà”, Triệu Khang lê người qua, chắn trước mặt Diệp Thành, khẽ xoay cây quạt trong tay và nhìn Diệp Thành bằng con mắt đầy ý tứ.
“Tránh ra”.
“Đã thành loại bỏ đi rồi còn ngoan cố”, gập mạnh cây quạt lại, nụ cười trên mặt Triệu Khang chợt tan biến: “Huynh còn tưởng huynh vẫn là Diệp Thành của ngày xưa sao?”
Diệp Thành run người, định phản bác lại nhưng lại chẳng có nổi sức mà lên tiếng.
“Muốn đi? Cũng được thôi”, Triệu Khang lại một lần nữa lên tiếng, nói rồi hắn chạng hai chân ra, nhìn Diệp Thành đầy hứng thú: “Bò qua háng đệ mà đi.
Vui thì đệ còn có thể thưởng cho huynh vài viên linh thạch làm lộ phí”.
“Triệu Khang”, một giọng nói vang lên.
Lúc này trong đôi mắt Diệp Thành hiện lên ánh nhìn lạnh tới tận xương tuỷ.
“Triệu Khang sư huynh, huynh làm vậy có phải…”, trong đám người xung quanh có đệ tử khẽ giọng lên tiếng muốn bảo vệ Diệp Thành nhưng ngặt nỗi lại yếu thế, lời nói không có trọng lượng.
“Muốn chết à?”, Triệu Khang quay đầu lại nạt, trợn trừng mắt nhìn đệ tử này, xung quanh im phăng phắc, như thể sợ thực lực của Triệu Khang, đến thở to cũng không ai dám.
Cơ Tuyết Băng thấy bộ dạng đó của Triệu Khang thì chỉ gật đầu lịch sự và vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước, giống như mọi sự can thiệp trên đời này cũng không thể khiến đôi mắt cô có bất cứ thay đổi nào.
Cơ Tuyết Băng đến trước mặt Diệp Thành.
Trong lòng cô mặc dù vẫn thấy tiếc nuối và khẽ có những tiếc thở dài, thế nhưng trong đôi mắt Cơ Tuyết Băng lại chẳng thể hiện gì ngoài ánh nhìn băng giá, như thể đang muốn nói: “Chúng ta đã không còn chung đường nữa rồi”.
“Lên đường bình an”, chỉ bốn từ mặc dù nhẹ như tiếng âm thanh của tự nhiên nhưng nó lại không thể che giấu nổi giọng nói lạnh như hàn băng của Cơ Tuyết Băng.
“Muội như vậy là sao? Thương hại sao?”, không hề nhìn sang Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành chỉ cúi người nhặt bao nải dưới đất, giọng nói vẫn ấm áp như xưa.
Câu nói này thật khiến người ta đau lòng.
Cơ Tuyết Băng không nói lời nào, cô chỉ cảm thấy mối tình vừa qua tựa như một cơn gió.
“Đi thôi, đi thôi”, Diệp Thành phủi lớp bụi trên bao nải rồi từ từ quay người, bước những bước nặng nề, bóng hình gầy ốm đi dưới ánh trăng, trông cô đơn tới tận cùng..
Trong đại điện hùng vĩ, giọng nói tựa phán quan lạnh như hàn băng mang theo vẻ uy nghiêm tuyệt đối vang lên.
Bên dưới, Diệp Thành đứng lặng trong đại điện, thần sắc nhợt nhạt như tờ giấy trắng.
Nghe giọng phán quan lạnh lẽo vô tình, hắn từ từ nắm chặt tay, có lẽ vì lực đạo quá lớn nên móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tươi chảy ra thành dòng.
Vùng đan điền bị huỷ hoại, không còn cơ duyên tu luyện thành tiên.
Diệp Thành bật cười nhưng là nụ cười đầy thê lương.
Ba ngày trước, hắn giúp tông môn xuống núi hái thuốc nhưng lại bị cao thủ của tông môn kẻ địch đánh lén.
Tuy vậy, Diệp Thành vẫn cố gắng giữ gìn linh dược, vượt qua cửu tử nhất sinh quay về tông môn.
Vùng đan điền bị phế, hắn trở thành một kẻ bỏ đi không hơn không kém.
Có điều, Diệp Thành chưa từng nghĩ lòng trung thành của mình trong mắt những con người cao cao tại thượng này lại không đáng lấy một xu, bọn họ chỉ muốn đuổi hắn ra khỏi tông môn càng sớm càng tốt, như thể hắn là loại rác rưởi bỏ đi vậy.
“Còn không đi?”, thấy Diệp Thành vẫn đứng im bất động, trong đại điện lại vang lên giọng nói khó chịu.
“Đan điền cũng đã bị phế rồi, ở đây có ý nghĩa gì nữa? Chính Dương Tông trước nay không bao giờ giữ loại ăn hại”.
“Nuôi ngươi ba ngày cũng đã là nhân từ lắm rồi”.
Từng giọng nói trong đại điện vang lên hết sức chói tai, đến tai Diệp Thành lại giống như từng mũi kim đâm sâu vào trái tim hắn.
“Tông môn thế này thật sự khiến ta thất vọng”, giọng nói nghẹn ngào mang theo sự căm phẫn vang lên.
Diệp Thành bỏ lại một câu rồi lặng lẽ quay người rời đi.
Bên ngoài điện, núi non trùng điệp, cây đại thụ cao chọc trời, linh khí mù mịt, từng đám mây trôi lững lờ, hạc tiên bay rợp trời.
Khung cảnh bình yên nơi này quả chẳng khác gì chốn tiên cảnh giữa nhân gian.
Nơi này chính là Chính Dương Tông, một tông môn tu tiên nằm ở phía nam Đại Sở.
Thế nhưng hiện giờ mọi thứ trong mắt Diệp Thành đều trở nên lạnh lẽo khiến hắn không khỏi rùng mình.
“Ta nói mà, vẫn bị đuổi ra khỏi tông môn thôi”, Diệp Thành vừa ra ngoài liền có đệ tử của môn phái chỉ trỏ, nói bằng giọng giễu cợt.
“Diệp Thành cũng thật đáng thương, trước đây huynh ấy đối xử với chúng ta rất tốt, hay là chúng ta đi tiễn huynh ấy đi”.
“Tiễn cái gì mà tiễn, chúng ta là tiên nhân, hắn ta là cái thá gì”.
“Hôm nay không giống như ngày hôm qua nữa đâu”.
Những tiếng than thở và tiếng cười mỉa mai vang lên khiến Diệp Thành cúi đầu.
Hắn định nói gì đó nhưng lời nói đến miệng lại nghẹn ứ, giống như bị mắc phải xương cá vậy.
Lúc này Diệp Thành chẳng khác gì phạm nhân bị người đời ghét bỏ.
Đúng vậy, hắn không còn là Diệp Thành của trước kia nữa.
Diệp Thành của ngày hôm nay không còn là người tu luyện thành tiên nữa mà là một kẻ bỏ đi, đã bị phế đi vùng đan điền.
Sự tự hào, cao ngạo cũng chẳng còn tồn tại nữa.
Đối mặt với sự lạnh nhạt của thế thái, hắn chỉ có thể lặng thinh chấp nhận.
Ha ha ha.
Tiếng cười nhạo vang vọng khắp nơi, một đệ tử mặc đồ trắng tay cầm quạt xếp đi tới, nhìn Diệp Thành với đô mắt mang theo vẻ khinh khi: “Ôi ai đây? Đây chẳng phải là Diệp sư huynh của chúng ta sao?”
Diệp Thành hơi ngẩng đầu, nhìn ra được dáng vẻ của người đối diện qua lớp tóc.
Người này mặt mày trắng bóc, đôi môi mỏng tang, trông tuấn tú nhưng lại có đôi mắt xếch.
“Triệu Khang”, Diệp Thành lục tìm trong ký ức và nhớ lại cái tên này.
Triệu Khang khi xưa không mang theo dáng vẻ cao ngạo thế này.
Lúc đó hắn ta vẫn còn rất cung kính Diệp Thành.
Suy nghĩ bị gián đoạn, Triệu Khang đi một vòng xung quanh Diệp Thành, liếc nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Diệp sư huynh, sao giờ trông huynh lại ra nông nỗi này, thấy sư huynh thế này, đệ thật sự xót xa”.
Biết đang bị giễu cợt, Diệp Thành không nói thêm nhiều, lập tức rảo bước đi.
“Đừng đi mà”, Triệu Khang lê người qua, chắn trước mặt Diệp Thành, khẽ xoay cây quạt trong tay và nhìn Diệp Thành bằng con mắt đầy ý tứ.
“Tránh ra”.
“Đã thành loại bỏ đi rồi còn ngoan cố”, gập mạnh cây quạt lại, nụ cười trên mặt Triệu Khang chợt tan biến: “Huynh còn tưởng huynh vẫn là Diệp Thành của ngày xưa sao?”
Diệp Thành run người, định phản bác lại nhưng lại chẳng có nổi sức mà lên tiếng.
“Muốn đi? Cũng được thôi”, Triệu Khang lại một lần nữa lên tiếng, nói rồi hắn chạng hai chân ra, nhìn Diệp Thành đầy hứng thú: “Bò qua háng đệ mà đi.
Vui thì đệ còn có thể thưởng cho huynh vài viên linh thạch làm lộ phí”.
“Triệu Khang”, một giọng nói vang lên.
Lúc này trong đôi mắt Diệp Thành hiện lên ánh nhìn lạnh tới tận xương tuỷ.
“Triệu Khang sư huynh, huynh làm vậy có phải…”, trong đám người xung quanh có đệ tử khẽ giọng lên tiếng muốn bảo vệ Diệp Thành nhưng ngặt nỗi lại yếu thế, lời nói không có trọng lượng.
“Muốn chết à?”, Triệu Khang quay đầu lại nạt, trợn trừng mắt nhìn đệ tử này, xung quanh im phăng phắc, như thể sợ thực lực của Triệu Khang, đến thở to cũng không ai dám.
Cơ Tuyết Băng thấy bộ dạng đó của Triệu Khang thì chỉ gật đầu lịch sự và vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước, giống như mọi sự can thiệp trên đời này cũng không thể khiến đôi mắt cô có bất cứ thay đổi nào.
Cơ Tuyết Băng đến trước mặt Diệp Thành.
Trong lòng cô mặc dù vẫn thấy tiếc nuối và khẽ có những tiếc thở dài, thế nhưng trong đôi mắt Cơ Tuyết Băng lại chẳng thể hiện gì ngoài ánh nhìn băng giá, như thể đang muốn nói: “Chúng ta đã không còn chung đường nữa rồi”.
“Lên đường bình an”, chỉ bốn từ mặc dù nhẹ như tiếng âm thanh của tự nhiên nhưng nó lại không thể che giấu nổi giọng nói lạnh như hàn băng của Cơ Tuyết Băng.
“Muội như vậy là sao? Thương hại sao?”, không hề nhìn sang Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành chỉ cúi người nhặt bao nải dưới đất, giọng nói vẫn ấm áp như xưa.
Câu nói này thật khiến người ta đau lòng.
Cơ Tuyết Băng không nói lời nào, cô chỉ cảm thấy mối tình vừa qua tựa như một cơn gió.
“Đi thôi, đi thôi”, Diệp Thành phủi lớp bụi trên bao nải rồi từ từ quay người, bước những bước nặng nề, bóng hình gầy ốm đi dưới ánh trăng, trông cô đơn tới tận cùng..
Bình luận facebook