Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3723 “Còn có cả chuyện này nữa à?”
Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, cơ thể Nam Minh Ngọc Thu đã thôi run rẩy, đôi mắt dàn dụa nước mắt, cô thẫn thờ nhìn Diệp Thành đang vẽ, hắn giống hệt như trong kí ức của cô, lạc ấn trong linh hồn cô.
“Nam Minh Ngọc Thu, chào mừng cô quy vị”, Diệp Thành đang vẽ bất giác quay đầu lại mỉm cười.
“Rốt... rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta còn sống, rõ ràng ta đã chết rồi cơ mà?”, có lẽ vì thần trí hỗn loạn khiến Nam Minh Ngọc Thu nói lắp không theo thứ tự.
“Đã xảy ra rất nhiều chuyện”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không giải thích mà tế ra một đạo thần thức cuốn theo biết bao câu chuyện xâm nhập vào thần hải của Nam Minh Ngọc Thu, mọi thứ phải đợi cô tiêu hoá dần dần.
“Luân hồi? Chuyển kiếp?”, sau khi đọc thần thức, Nam Minh Ngọc Thu như hoá đá, cô không biết rằng trên đời này còn có cả luân hồi, người đã chết còn có thể chuyển kiếp trùng sinh, đây giống như câu chuyện huyền ảo, cho dù với khả năng đoán định của một nữ nhân con gái của Huyền Hoàng thì cô cũng phải choáng váng.
“Ta cho rằng ta vẽ cũng đẹp đấy”, Diệp Thành đã vẽ xong, hắn ngắm nhìn bức tranh với khuôn mặt tận hưởng, mặc dù không bằng Nam Minh Ngọc Thu nhưng trông cũng không đến nỗi quá tệ.
“Ngươi còn trảm được cả Đại Đế?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành như nhìn một con quái vật.
“Cũng may không khiến Vạn Vực Thương Sinh thất vọng”, Diệp Thành mỉm cười phất tay lấy ra một thanh tiên kiếm, trên đó còn khắc rất nhiều phù văn cổ xửa, cấp bậc không phải quá cao, chỉ ở cảnh giới Thiên.
“Uyên Hồng”, Nam Minh Ngọc Thu vội nhận lấy, cô ôm nó trong lòng như ôm ấp người thân của mình, từng giọt nước mắt lã chã rơi, đó chính là thần binh của phụ hoàng cô và bây giờ cô lại lần nữa được thấy nó.
“Huyền Hoàng vẫn còn tại thế, gặp được ông ấy rồi khóc cũng chưa muộn”, Diệp Thành mỉm cười cầm vò rượu lên.
“Phụ hoàng còn sống sao?”, Nam Minh Ngọc Thu quay đầu nhìn Diệp Thành với ánh mắt không sao tin nổi.
“Không chỉ phụ hoàng của cô còn sống mà chín vị Hoàng của Đại Sở cũng còn sống”, Diệp Thành lại tế ra thần thức, chuyện luân hồi chuyển kiếp giải thích rõ ràng rồi thì cũng có thể giải thích được những chuyện xưa kia.
“Ta biết phụ hoàng vẫn còn sống mà”, Nam Minh Ngọc Thu lại bật khóc, vả lại còn là những giọt nước mắt đớn đau, sau bao năm tháng, cuối cùng cô cũng tìm cho mình được đáp án chính xác.
“Thôi không nói nhiều nữa, đi theo ta trước đã”, Diệp Thành ngắt lời cô, “thời gian của ta không có nhiều, Đế Vương Thành lại là sự tồn tại đặc biệt, dùng thiên đạo đưa cô đi”.
“Không cần”, Nam Minh Ngọc Thu vội nói.
“Sao? Cô không muốn đi sao?”, Diệp Thành thẫn thờ.
“Không phải ta không muốn đi mà vì không thể dùng thiên đạo trong Đế Vương Thành”, Nam Minh Ngọc Thu giải thích: “Cổ thành này có cực đạo đế binh trấn áp thiên địa, nếu ngông cuồng dùng thiên đạo sẽ gặp nạn rất nặng”.
Danh sách truyện HOT
“Nam Minh Ngọc Thu, chào mừng cô quy vị”, Diệp Thành đang vẽ bất giác quay đầu lại mỉm cười.
“Rốt... rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta còn sống, rõ ràng ta đã chết rồi cơ mà?”, có lẽ vì thần trí hỗn loạn khiến Nam Minh Ngọc Thu nói lắp không theo thứ tự.
“Đã xảy ra rất nhiều chuyện”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không giải thích mà tế ra một đạo thần thức cuốn theo biết bao câu chuyện xâm nhập vào thần hải của Nam Minh Ngọc Thu, mọi thứ phải đợi cô tiêu hoá dần dần.
“Luân hồi? Chuyển kiếp?”, sau khi đọc thần thức, Nam Minh Ngọc Thu như hoá đá, cô không biết rằng trên đời này còn có cả luân hồi, người đã chết còn có thể chuyển kiếp trùng sinh, đây giống như câu chuyện huyền ảo, cho dù với khả năng đoán định của một nữ nhân con gái của Huyền Hoàng thì cô cũng phải choáng váng.
“Ta cho rằng ta vẽ cũng đẹp đấy”, Diệp Thành đã vẽ xong, hắn ngắm nhìn bức tranh với khuôn mặt tận hưởng, mặc dù không bằng Nam Minh Ngọc Thu nhưng trông cũng không đến nỗi quá tệ.
“Ngươi còn trảm được cả Đại Đế?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành như nhìn một con quái vật.
“Cũng may không khiến Vạn Vực Thương Sinh thất vọng”, Diệp Thành mỉm cười phất tay lấy ra một thanh tiên kiếm, trên đó còn khắc rất nhiều phù văn cổ xửa, cấp bậc không phải quá cao, chỉ ở cảnh giới Thiên.
“Uyên Hồng”, Nam Minh Ngọc Thu vội nhận lấy, cô ôm nó trong lòng như ôm ấp người thân của mình, từng giọt nước mắt lã chã rơi, đó chính là thần binh của phụ hoàng cô và bây giờ cô lại lần nữa được thấy nó.
“Huyền Hoàng vẫn còn tại thế, gặp được ông ấy rồi khóc cũng chưa muộn”, Diệp Thành mỉm cười cầm vò rượu lên.
“Phụ hoàng còn sống sao?”, Nam Minh Ngọc Thu quay đầu nhìn Diệp Thành với ánh mắt không sao tin nổi.
“Không chỉ phụ hoàng của cô còn sống mà chín vị Hoàng của Đại Sở cũng còn sống”, Diệp Thành lại tế ra thần thức, chuyện luân hồi chuyển kiếp giải thích rõ ràng rồi thì cũng có thể giải thích được những chuyện xưa kia.
“Ta biết phụ hoàng vẫn còn sống mà”, Nam Minh Ngọc Thu lại bật khóc, vả lại còn là những giọt nước mắt đớn đau, sau bao năm tháng, cuối cùng cô cũng tìm cho mình được đáp án chính xác.
“Thôi không nói nhiều nữa, đi theo ta trước đã”, Diệp Thành ngắt lời cô, “thời gian của ta không có nhiều, Đế Vương Thành lại là sự tồn tại đặc biệt, dùng thiên đạo đưa cô đi”.
“Không cần”, Nam Minh Ngọc Thu vội nói.
“Sao? Cô không muốn đi sao?”, Diệp Thành thẫn thờ.
“Không phải ta không muốn đi mà vì không thể dùng thiên đạo trong Đế Vương Thành”, Nam Minh Ngọc Thu giải thích: “Cổ thành này có cực đạo đế binh trấn áp thiên địa, nếu ngông cuồng dùng thiên đạo sẽ gặp nạn rất nặng”.
Danh sách truyện HOT
Bình luận facebook