Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3754 “Đừng hòng lừa ta”
Đại Thánh của Phượng Hoàng tộc xanh mặt, nhưng cũng không dám lỗ mãng, đây là địa bàn của Dao Trì Thánh Địa, Tiên mẫu Dao Trì còn đang ngồi ở trên kia. Phượng Hoàng tộc từng có Đông Hoa Nữ Đế, Dao Trì Thánh Địa cũng từng có Dao Trì Nữ Đế, nếu thật sự đánh nhau thì hai bên sẽ cùng thiệt hại.
Thần Tử Phượng Hoàng bị đưa xuống, nhưng vẫn đang gào thét ầm ĩ, đầu tóc rối bù như ma quỷ, dù đã bị đánh thê thảm như thế, nếu không phải sức chiến đấu đã mất thì chắc chắn hắn ta sẽ tiếp tục đánh.
Hắn ta vẫn không cam tâm, sự kiêu ngạo của hắn ta không cho phép mình thất bại, nhưng huyết mạch và thiên phú có kiêu ngạo hơn nữa cũng chẳng thể so sánh được với hiện thực tàn khốc, hắn ta quả thực đã bại trận, thua không còn một manh giáp.
“Hoang Cổ Thánh Thể, bất khả chiến mại cùng cấp, lời đồn quả nhiên không sai”, nhìn thần tử Phượng Hoàng máu me đầm đìa, mọi người đều thở dài: “Lần này hắn ta trở về chắc cũng thành thật hơn rồi”.
“Một nửa Hoang Cổ Thánh Thể đã mạnh đến mức lão phu trở tay không kịp rồi”, không ít lão Chuẩn Đế cũng cười lắc đầu, thời đại này có hậu bối xuất sắc như vậy, họ cũng vui mừng.
“Nói rồi đó, không được báo thù”, Diệp Thành ho khan một tiếng, nói rồi muốn đi xuống đài.
Nhưng hắn còn chưa kịp xuống thì một luồng khí man hoang đã xộc lên, sau khi hốt hoảng một giây thì một tên cao to đã chặn đường hắn, chính là thần tử của Man tộc.
Tên này thật sự rất cao to, còn cao hơn Man Sơn một cái đầu, đứng ở đó như một ngọn núi nhỏ, Diệp Thành đứng trước mặt hắn ta như một đứa trẻ con hai tuổi.
“Ta cũng muốn đấu với ngươi”, giọng nói của thần tử Man tộc khô khan, hắn ta lấy ra một cây gậy lang nha cỡ lớn, khí chất hào sảng hiện ra, đôi mắt như chuông đồng phóng ra thần quang sáng ngời.
“Này, tên cao to ngươi thật biết chọn thời điểm”, Diệp Thành ngẩng đầu lên nhìn thần tử Man tộc: “Ta vừa mới đánh xong còn chưa kịp thở, ngươi đã muốn đấu với ta, chẳng công bằng chút nào”.
“Không sao, ta chờ ngươi hồi phục”, thần tử Man tộc rất thành thật, khoanh chân ngồi trên mặt đất, sau đó còn lấy một bình ngọc ra đưa cho Diệp Thành: “Đây là Thánh dược trị thương của Man tộc, tặng cho ngươi trị thương, ta không lợi dụng ngươi đâu”.
“Sao ta lại không biết ngại mà nhận chứ”, ngoài miệng Diệp Thành nói vậy nhưng tay đã tự giác nhận lấy, sau đó đổ hết vào miệng, Thánh dược cực kỳ bá đạo, nóng rực làm hắn phải nhe răng ngoác miệng.
“Ta đi vệ sinh”, uống xong Thánh dược, hắn lắc đầu định bỏ chạy.
Danh sách truyện HOT
Thần Tử Phượng Hoàng bị đưa xuống, nhưng vẫn đang gào thét ầm ĩ, đầu tóc rối bù như ma quỷ, dù đã bị đánh thê thảm như thế, nếu không phải sức chiến đấu đã mất thì chắc chắn hắn ta sẽ tiếp tục đánh.
Hắn ta vẫn không cam tâm, sự kiêu ngạo của hắn ta không cho phép mình thất bại, nhưng huyết mạch và thiên phú có kiêu ngạo hơn nữa cũng chẳng thể so sánh được với hiện thực tàn khốc, hắn ta quả thực đã bại trận, thua không còn một manh giáp.
“Hoang Cổ Thánh Thể, bất khả chiến mại cùng cấp, lời đồn quả nhiên không sai”, nhìn thần tử Phượng Hoàng máu me đầm đìa, mọi người đều thở dài: “Lần này hắn ta trở về chắc cũng thành thật hơn rồi”.
“Một nửa Hoang Cổ Thánh Thể đã mạnh đến mức lão phu trở tay không kịp rồi”, không ít lão Chuẩn Đế cũng cười lắc đầu, thời đại này có hậu bối xuất sắc như vậy, họ cũng vui mừng.
“Nói rồi đó, không được báo thù”, Diệp Thành ho khan một tiếng, nói rồi muốn đi xuống đài.
Nhưng hắn còn chưa kịp xuống thì một luồng khí man hoang đã xộc lên, sau khi hốt hoảng một giây thì một tên cao to đã chặn đường hắn, chính là thần tử của Man tộc.
Tên này thật sự rất cao to, còn cao hơn Man Sơn một cái đầu, đứng ở đó như một ngọn núi nhỏ, Diệp Thành đứng trước mặt hắn ta như một đứa trẻ con hai tuổi.
“Ta cũng muốn đấu với ngươi”, giọng nói của thần tử Man tộc khô khan, hắn ta lấy ra một cây gậy lang nha cỡ lớn, khí chất hào sảng hiện ra, đôi mắt như chuông đồng phóng ra thần quang sáng ngời.
“Này, tên cao to ngươi thật biết chọn thời điểm”, Diệp Thành ngẩng đầu lên nhìn thần tử Man tộc: “Ta vừa mới đánh xong còn chưa kịp thở, ngươi đã muốn đấu với ta, chẳng công bằng chút nào”.
“Không sao, ta chờ ngươi hồi phục”, thần tử Man tộc rất thành thật, khoanh chân ngồi trên mặt đất, sau đó còn lấy một bình ngọc ra đưa cho Diệp Thành: “Đây là Thánh dược trị thương của Man tộc, tặng cho ngươi trị thương, ta không lợi dụng ngươi đâu”.
“Sao ta lại không biết ngại mà nhận chứ”, ngoài miệng Diệp Thành nói vậy nhưng tay đã tự giác nhận lấy, sau đó đổ hết vào miệng, Thánh dược cực kỳ bá đạo, nóng rực làm hắn phải nhe răng ngoác miệng.
“Ta đi vệ sinh”, uống xong Thánh dược, hắn lắc đầu định bỏ chạy.
Danh sách truyện HOT
Bình luận facebook