Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3805 “Vào thành còn phải nộp tiền sao?”
Diệp Thành khẽ phất tay, giải trừ cấm chế cho ông ta rồi từ từ quay người, hắn không đòi ông ta bí thuật Dịch Thiên Hoán Địa nữa, ông ta đã thê thảm thế này rồi, hắn thật sự không đành lòng.
Nhưng hắn còn chưa bước vào hư thiên thì một tia thần thức đã bay vào thần hải của hắn, đó là một ý cảnh huyền diệu khổng lồ được dung hợp một loại bí pháp vô thượng, chính là Dịch Thiên Hoán Địa.
Diệp Thành sửng sốt, vô thức quay người lại nhìn Tiêu Viêm, muốn nói nhưng không nói ra lời.
“Cảm ơn”, Tiêu Viêm đưa lưng về phía Diệp Thành, đứng dậy, giọng nói già cỗi, khàn khàn, bước đi chậm chạp, bóng lưng gù từng bước đi về phía xa.
Bóng lưng ông ta tiêu điều, cô đơn, mỗi sợi tóc bạc đều mang theo nỗi buồn của những thăng trầm cuộc đời.
Diệp Thành thở dài một hơi, lẳng lặng quay người, đi vào hư thiên rồi biến mất như tia tiên quang.
Thiên địa này vẫn yên tĩnh, rất lâu sau mới có vài ba bóng người đặt chân đến, nhìn thấy cảnh hoang tàn ở nơi này, bọn họ đều sửng sốt, không khó để tưởng tượng ra lúc trước đã có một trận đại chiến ở đây.
Bên này, Diệp Thành đã bay được mấy trăm nghìn dặm, trên đường đi hắn cũng âm thầm lĩnh ngộ bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa, tập trung vào nó khiến hắn suýt thì rơi khỏi hư thiên.
Ý cảnh Dịch Thiên Hoán Địa mà Tiêu Viêm đưa chưa hoàn chỉnh, chỉ có thể hiểu, rất khó để mô tả, nhưng với Diệp Thành như vậy là đủ rồi, muốn hoàn toàn hiểu được nó chỉ còn là vấn đề thời gian.
Một đêm yên lặng, cho tới khi sắc trời gần sáng, Diệp Thành mới đáp xuống phía trước một cổ thành.
Cổ thành này thật sự rất rộng lớn, thậm chí có thể sánh ngang với Thiên Khuyết Đế Vương Thành, vị trí toạ lạc cũng vô cùng bá đạo, đó chính là thế cửu long củng thiên, hấp thu trọn vẹn tinh hoa của đất trời.
Đây là cổ thành Đông Hoang, chính là thành trì chỉ xếp sau Thiên Khuyết Đế Vương Thành.
Đứng bên dưới tường thành, Diệp Thành chỉ cảm thấy mình bé nhỏ như con kiến, bị khí thế của Đông Hoang Cổ Thành trấn áp, nó quá cổ xưa, mỗi một viên gạch đều nhuốm màu thời gian.
Nó giống như một tiên thành chốn nhân gian, như thực như ảo dưới lớp sương mù, lấp lánh tiên quang, chứng kiến biết bao thăng trầm của năm tháng.
“Rộng lớn thế này thì không thiếu người chuyển kiếp rồi”, Diệp Thành âm thầm nói, hắn định nhấc chân bước vào trong.
“Dừng bước”, thị vệ canh cổng thành lên tiếng, đó là một thanh niên mặc áo giáp tử kim, hiên ngang phong độ, tu vi không phải thấp, ở cảnh giới Hoàng Đỉnh phong, giống như một vị tướng quân giữa nhân gian.
“Không biết đạo hữu ngăn ta lại vì việc gì?”, Diệp Thành nhướng mày nhìn tên thanh niên này.
Danh sách truyện HOT
Nhưng hắn còn chưa bước vào hư thiên thì một tia thần thức đã bay vào thần hải của hắn, đó là một ý cảnh huyền diệu khổng lồ được dung hợp một loại bí pháp vô thượng, chính là Dịch Thiên Hoán Địa.
Diệp Thành sửng sốt, vô thức quay người lại nhìn Tiêu Viêm, muốn nói nhưng không nói ra lời.
“Cảm ơn”, Tiêu Viêm đưa lưng về phía Diệp Thành, đứng dậy, giọng nói già cỗi, khàn khàn, bước đi chậm chạp, bóng lưng gù từng bước đi về phía xa.
Bóng lưng ông ta tiêu điều, cô đơn, mỗi sợi tóc bạc đều mang theo nỗi buồn của những thăng trầm cuộc đời.
Diệp Thành thở dài một hơi, lẳng lặng quay người, đi vào hư thiên rồi biến mất như tia tiên quang.
Thiên địa này vẫn yên tĩnh, rất lâu sau mới có vài ba bóng người đặt chân đến, nhìn thấy cảnh hoang tàn ở nơi này, bọn họ đều sửng sốt, không khó để tưởng tượng ra lúc trước đã có một trận đại chiến ở đây.
Bên này, Diệp Thành đã bay được mấy trăm nghìn dặm, trên đường đi hắn cũng âm thầm lĩnh ngộ bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa, tập trung vào nó khiến hắn suýt thì rơi khỏi hư thiên.
Ý cảnh Dịch Thiên Hoán Địa mà Tiêu Viêm đưa chưa hoàn chỉnh, chỉ có thể hiểu, rất khó để mô tả, nhưng với Diệp Thành như vậy là đủ rồi, muốn hoàn toàn hiểu được nó chỉ còn là vấn đề thời gian.
Một đêm yên lặng, cho tới khi sắc trời gần sáng, Diệp Thành mới đáp xuống phía trước một cổ thành.
Cổ thành này thật sự rất rộng lớn, thậm chí có thể sánh ngang với Thiên Khuyết Đế Vương Thành, vị trí toạ lạc cũng vô cùng bá đạo, đó chính là thế cửu long củng thiên, hấp thu trọn vẹn tinh hoa của đất trời.
Đây là cổ thành Đông Hoang, chính là thành trì chỉ xếp sau Thiên Khuyết Đế Vương Thành.
Đứng bên dưới tường thành, Diệp Thành chỉ cảm thấy mình bé nhỏ như con kiến, bị khí thế của Đông Hoang Cổ Thành trấn áp, nó quá cổ xưa, mỗi một viên gạch đều nhuốm màu thời gian.
Nó giống như một tiên thành chốn nhân gian, như thực như ảo dưới lớp sương mù, lấp lánh tiên quang, chứng kiến biết bao thăng trầm của năm tháng.
“Rộng lớn thế này thì không thiếu người chuyển kiếp rồi”, Diệp Thành âm thầm nói, hắn định nhấc chân bước vào trong.
“Dừng bước”, thị vệ canh cổng thành lên tiếng, đó là một thanh niên mặc áo giáp tử kim, hiên ngang phong độ, tu vi không phải thấp, ở cảnh giới Hoàng Đỉnh phong, giống như một vị tướng quân giữa nhân gian.
“Không biết đạo hữu ngăn ta lại vì việc gì?”, Diệp Thành nhướng mày nhìn tên thanh niên này.
Danh sách truyện HOT
Bình luận facebook