• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tiên Y Chí Tôn (5 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Sự hồi sinh từ cõi chết

Phùng Nguyên Trạch đen mặt nói: "Tổng giám đốc Lý, không thành vấn đề, thế nhưng nếu tên này không cứu được người thì chuyện này không có liên quan gì đến bệnh viện chúng tôi!"

Người đàn ông vẫn không để ý ông ta.

Phùng Nguyên Trạch lại hướng mắt nhìn về phía Trương Minh Viễn: "Viện trưởng Trương, ông coi thằng kia đang làm cái trò gì!"

Trương Minh Viễn nhíu mày, đi đến bên cạnh Lâm Vân: "Cậu thật sự có thể cứu sống ông ấy?"

"Có thể, nhưng nếu còn nói chuyện nữa với ông thêm mấy câu nữa thì chỉ sợ sẽ không thể cứu được!" Lâm Vân mặt không biểu tình nói.

Trương Minh Viễn sửng sốt, không ngờ Lâm Vân mà lại dám nói chuyện với ông ta như thế.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng nghiêm túc kia của Lâm Vân, không giống như là đang nói giỡn, ông ta chỉ có thể ém lửa giận xuống.

Trong lòng Phùng Nguyên Trạch lại vô cùng vui vẻ, Lâm Vân ỷ bản thân quen biết Hàn Sơn Thành, đánh tàn phế con ông ta, mối hận này ông ta chưa trả đâu.

Chờ lát nữa, sau khi Lâm Vân bất lực trở ra, ông ta nhất định phải thêm mắm thêm muối trước mặt Trương Minh Viễn và Tổng giám đốc Lý để họ đuổi Lâm Vân ra khỏi bệnh viện, nếu Tổng giám đốc Lý có thể dạy Lâm Vân một trận thì càng tốt.

Tôn Di Nhiên lo lắng đứng bên cạnh Lâm Vân, hy vọng có thể giúp đỡ hắn một chút.

Lâm Vân liên tục ép tim cho người bệnh, lại ấn thêm mấy lần, sau đó nắm lấy mạch môn ở cổ tay, truyền một dòng linh lực vào bên trong cơ thể người bệnh, kích hoạt các cơ quan đã ngừng hoạt động.

Rồi mọi người lập tức nhìn thấy một chuyện khiến cho toàn bộ đều kinh hãi, người bệnh đột nhiên cử động.

"Khụ khụ…"

Bệnh nhân chậm rãi mở mắt ra, các loại thiết bị ở bên cạnh cũng bắt đầu hoạt động.

"Chuyện này… sao có thể! Bệnh nhân thật sự sống lại rồi!"

"Chuyện này quả thực là kỳ tích của y học, người bệnh đã tử vong, thế mà có thể sống lại lần nữa!"

"Lâm Vân cũng chỉ là một bác sĩ thực tập, sao lại có được trình độ xuất sắc như vậy?"

"Vừa rồi cậu ta đã dùng phương pháp gỉ, tôi cũng chưa nhìn rõ nữa!"

Tất cả bác sĩ nhìn nhau, ai nấy đều vô cùng sửng sốt, cả một đám người đều khiếp sợ.

"Chuyện này… chuyện này…" Phùng Nguyên Trạch há hốc mồm, giống như bồ câu ăn phải phân, qua một lúc lâu vẫn không nói thành lời.

Cứu sống bệnh nhân đã được tuyên bố tử vong, đây là chuyện vượt qua sự hiểu biết của ông ta.

Trương Minh Viễn cũng giật mình giống như mọi người, ông ta vội vàng đi đến, nhìn xem các chỉ số của bệnh nhân.

Tổng giám đốc Lý kích động không thôi, đi đến túm lấy tay Lâm Vân: "Bác sĩ Lâm quả nhiên là y thuật cao siêu, thật sự quá lợi hại, cứu sống được cụ ông nhà tôi rồi, thật sự rất cảm ơn bác sĩ!"

"Cứu người chữa bệnh là thiên chức của bác sĩ chúng tôi, Tổng giám đốc Lý không cần phải khách khí!" Lâm Vân cười nói.

Lúc này, Trương Minh Viễn nhíu mày nói: "Tuy rằng người bệnh đã sống lại nhưng chứng động kinh… Hình như vẫn chưa thuyên giảm!"

Tổng giám đốc Lý sửng sốt, sau đó lại nhìn sang Lâm Vân: "Bác sĩ Lâm, bệnh của ông cụ nhà tôi có thể trị dứt điểm không?"

Lâm Vân gật đầu: "Có thể!"

"Bác sĩ Lâm, không nên vội vàng kết luận!"

Phùng Nguyên Trạch phản ứng lại, nghiêm nghị nói: "Bệnh tình của ông Lý đã được nhiều chuyên gia tại các bệnh viện hàng xem qua, tất cả đều bó tay không có biện pháp, thế mà cậu lại dám dõng dạc tuyên bố bản thân có thể trị hết bệnh của ông Lý sao!"

Các vị bác sĩ ở bên cạnh cũng phản ứng lại lời này, một đám người cũng khe khẽ nghị luận với nhau.

"Vị bác sĩ thực tập này mạnh miệng phết!"

"Hừ, tôi đoán vừa rồi tên nhóc này chỉ là mèo mù vớ được chuột chết thôi, hiện tại lại nói có thể trị được bệnh mà vô số chuyên gia cũng không thể chữa, hết cứu!"

"Đúng thế, tuổi còn nhỏ mà mạnh miệng phết!"

Ánh mắt Lâm Vân lạnh như băng nhìn bốn phía chung quanh: "Vừa rồi mấy người còn tuyên bố bệnh nhân đã tử vong, không phải là do tôi cứu sống lại à? Một đám lang băm thì có tư cách gì mà nghi ngờ tôi?"

Sau đó, Lâm Vân nói với Tổng giám đốc Lý: "Tổng giám đốc Lý, ngài cũng thấy rồi đó, phó viện trưởng bệnh viện không tin tôi có thể cứu sống người bệnh, được rồi, ca này tôi không trị!"

"Bác sĩ Lâm, đừng mà!"

Tổng giám đốc Lý giống như mèo bị dẫm phải đuôi, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

Vì bệnh của cụ ông nhà mình mà ông ấy đã trằn trọc suốt thời gian dài, đi rất nhiều nơi, thậm chí là ra nước ngoài luôn, nhưng vẫn không khám ra được là bị cái gì, hôm nay khó khăn lắm mới có được chút hi vọng le lói, đương nhiên ông ấy không thể nào từ bỏ.

Vì thế ông ấy lạnh lùng nói với Phùng Nguyên Trạch: "Phó viện trưởng Phùng, mấy người đã không trị được bệnh của cha tôi, bây giờ lại còn ngăn cản người khác chữa sao, đây rốt cuộc là đang có ý gì hả? Hay là ông muốn nhìn cha tôi chết?"

Trên mặt Phùng Nguyên Trạch lập tức nở nụ cười tươi rói: "Tổng giám đốc Lý tuyệt đối đừng hiểu lầm như thế, thằng ranh kia nói bậy, tôi sợ làm ảnh hưởng đến danh dự của bệnh viện chúng tôi."

"Đủ rồi!" Tổng giám đốc Lý mất kiên nhẫn nói: "Dù sao các người cũng không có biện pháp, để cho vị bác sĩ Lâm này thử một lần xem sao!"

Phùng Nguyên Trạch ngăn cản: "Tổng giám đốc Lý, để cho bác sĩ Lâm chữa trị đương nhiên là không có vấn đề, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì bệnh viện chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!"

Tổng giám đốc Lý làm lơ Phùng Nguyên Trạch mà nhìn sang Lâm Vân: "Bác sĩ Lâm, bắt đầu đi!"

Lâm Vân lấy ra kim bạc đã được chuẩn bị trước, ngay sau đó đã dùng khí điều khiển kim, hơn trăm cây kim bạc đã nhanh chóng đâm vào các huyệt vị trên đầu và trên mặt bệnh nhân, chỉ trong một lúc, gương mặt người bệnh đã đầy kim như một con nhím.

Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Trương Minh Viễn mở to, chấn động cỡ nào thì không cần nói: "Này… Đây là dùng khí ngự châm? Sao có thể, chuyện này không phải là không tồn tại sao…"

Phùng Nguyên Trạch khó hiểu, hỏi: "Viện trưởng Trương, cái gì là dùng khí ngự châm?"

Trương Minh Viễn trầm giọng nói: "Tôi từng thấy trong sách cổ, ở thời cổ có đại phu có y thuật cao siêu, căn bản là không cần phải dùng tay đụng vào kim, mà là dùng khí điều khiển, là một phương pháp châm cứu cực kỳ cao siêu, thế nhưng đến bây giờ thì đã thất truyền!"

Phùng Nguyên Trạch nhíu mày, không ngừng lẩm bẩm: "Dùng khí ngự châm? Có phải thằng ranh này giả thần giả quỷ hay không?"

Linh lực trong cơ thể của Lâm Vân xuyên qua kim bạc tiến vào bên trong óc của bệnh nhân.

Đúng như lời suy đoán của Trương Minh Viễn, người bệnh động kinh là do bị thứ không sạch sẽ quấy phá, cho nên mới khiến cho tinh thần thất thường.

Đương nhiên, thứ không sạch sẽ này không nhất thiết phải là thần quỷ, cũng có khả năng là một loại năng lượng đặc thù tiến vào trong đầu bệnh nhân, quấy nhiễu khiến cho tinh thần bệnh nhân rơi vào tình trạng hiện tại.

Việc Lâm Vân cần phải làm là đưa linh lực trong cơ thể mình vào trong đầu của bệnh nhân, xua đuổi những thứ đặc thù kia ra ngoài, như thế thì người bệnh có thể khôi phục lại như lúc bình thường.

Linh lực khổng lồ tiến vào bên trong cơ thể người bệnh, sau một lúc lâu, Lâm Vân rút kim, sau đó có thể nhìn thấy có một ít khí đen thoát ra từ chỗ huyệt vị vừa rồi.

Đương nhiên là người bình thường không thể nhìn được, chỉ có Lâm Vân, nhân tài thông tuệ sáu thức mới có thể nhìn thấy được.

Sau khi khí đen kia được giải phóng ra khỏi cơ thể, tròng mắt bệnh nhân vốn đang mông lung thoáng chốc đã trở nên sáng lên.

"Khụ khụ…"

Ông lão không khỏi ho khan, sau đó lẩm bẩm hỏi: "Đây là chỗ nào thế? Tôi đang ở đâu?"

Tổng giám đốc Lý nhìn đến ông cụ nhà mình có thể nói chuyện bình thường thì trong lòng kích động, vội vàng đi sang: "Cha, cha đang ở bệnh viện!"

"Cha cảm thấy đầu mình váng vất, bây giờ hình như đã tỉnh táo nhiều, cha cảm thấy mệt quá, muốn nghỉ ngơi!" Ông lão vô cùng suy yếu, nói.
Chương 22: Danh ngạch chuyển chính

"Được, được, được!"

Tổng giám đốc Lý kìm nén tâm tình có hơi kích động của mình, nói với mọi người ở xung quanh: "Cha tôi muốn nghỉ ngơi, chúng ta mau ra ngoài đi!"

Mọi người vội vàng gật đầu, chỉ để lại một y tá trẻ để chăm sóc cho người bệnh, những người còn lại đều đi đến trong phòng họp.

Tổng giám đốc Lý vô cùng kích động nói với Lâm Vân: "Cậu Lâm, thật sự cảm ơn cậu, y thuật của cậu quả là kỳ diệu, thật không dám giấu giếm gì, tôi đã đưa ông cụ đi khắp các bệnh viện lớn bé ở trong và cả ngoài nước, thậm chí dùng cả các bài thuốc dân gian được người ta chỉ dẫn, tất cả đều không có công hiệu, đến khi cậu ra tay thì cha của tôi mới khôi phục lại thần trí, thật là quá thần kỳ!"

Lâm Vân thản nhiên cười: "Tổng giám đốc Lý không cần phải khách khí, chỉ là người bệnh dính phải một vài thứ không mấy sạch sẽ, loại bỏ mấy thứ đó xong là sẽ khoẻ mạnh trở lại!"

Tổng giám đốc Lý sửng sốt, vội vàng hỏi lại: "Chẳng lẽ thật sự có thứ như quỷ thần tồn tại ở trên đời này sao?"

Lâm Vân cười nói: "Thật ra thì không chỉ là mấy thứ thần quỷ này có thể ảnh hưởng đến thần trí con người, cũng có nhiều loại năng lượng tiêu cực, khi tiến vào bên trong đại não cũng sẽ phát sinh ra loại chuyện này."

"Thì ra là thế!"

Tổng giám đốc Lý bừng tỉnh, sau đó quay đầu lại nói với Trương Minh Viễn: "Viện trưởng, không ngờ bệnh viện của các người còn có bác sĩ trình độ cao đến như vậy!"

Lâm Vân lạnh lùng nói: "Việc tôi trị liệu cho cụ Lý không hề liên quan đến bệnh viện Đông Hải!"

Chỉ trong một thoáng, sắc mặt của các bác sĩ ở đây đều vô cùng khó coi.

Trương Minh Viễn há miệng thở dốc, muốn bác bỏ lời của Lâm Vân, nhưng lại nhớ đến vừa rồi Phùng Nguyên Trạch đã luôn miệng nhắc khi xảy ra chuyện gì thì bệnh viện không chịu trách nhiệm, nên lời hắn nói bây giờ khiến ông ta nhất thời không thể phản bác được.

Nhưng lúc này, Phùng Nguyên Trạch lại đứng bật dậy: "Lâm Vân, cậu như vậy là có ý gì hả? Cậu đừng có quên, là bệnh viện của chúng ta nâng đỡ cậu, cậu đúng là kiểu vừa mới biết đi đường thì đã quên mất mẹ của mình là ai!”

Lâm Vân lạnh lùng nói: "Lúc chữa bệnh thì không thấy ông đâu, lúc tính công lao thì ông lại nhảy ra ngoài, nếu ông có khả năng vậy sao lại không trị khỏi bệnh cho cha của Tổng giám đốc Lý đi hả?"

"Chuyện này… chuyện này…" Phùng Nguyên Trạch lắp bắp.

"Đủ rồi!" Tôn Di Nhiên đứng dậy, cắt ngang cuộc tranh luận của hai người, trầm giọng nói: "Chúng ta là bác sĩ, thiên chức của chúng ta là cứu người, chỉ cần cụ Lý được trị hết bệnh là tốt rồi, chúng ta nên vui mừng chứ không phải ở đây tranh luận!"

Tổng giám đốc Lý vừa lòng gật đầu: "Bác sĩ Tôn nói rất đúng!"

Sắc mặt của Phùng Nguyên Trạch lại càng khó coi thêm, nói một hồi mấy người là vì mạng sống bệnh nhân, còn ông ta là vì danh lợi?

Tổng giám đốc Lý nhìn thoáng qua mặt đồng hồ trên cổ tay, quay đầu lại nói với Trương Minh Viễn: "Viện trưởng Trương, thời gian không còn sớm nữa, tôi còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết, cha của tôi đành phải nhờ các ông!"

Trương Minh Viễn lập tức vỗ ngực, đảm bảo nói: "Tổng giám đốc Lý cứ yên tâm, bệnh viện của chúng tôi nhất định sẽ cho ông Lý điều kiện chữa bệnh tốt nhất, để ông Lý phục hồi như lúc ban đầu!"

Tổng giám đốc Lý lại liếc nhìn Lâm Vân một cái, cười nói: "Bác sĩ Lâm, cảm ơn cậu, tôi cáo từ trước!"

"Tổng giám đốc Lý không cần khách khí!" Biểu tình của Lâm Vân đạm nhiên.

Đợi đến lúc Tổng giám đốc Lý đi rồi, sau đó Trương Minh Viễn nhìn mọi người xung quanh: "Được rồi, cũng không còn sớm nữa, mọi người lo việc của mình đi, Lâm Vân, cậu đến văn phòng của tôi một chuyến!"

Nói xong câu này, Trương Minh Viễn là người rời đi đầu tiên.

Sau khi Lâm Vân đi rồi, ánh mắt của Phùng Nguyên Trạch dần dần trở nên âm trầm.

Không ngờ tên Lâm Vân này lại có được thủ đoạn như thế, trị được hết bệnh của ông Lý, Trương Minh Viễn gọi Lâm Vân đến, chắc chắn là vì muốn làm thân với đối phương, nếu Lâm Vân có Trương Minh Viễn làm chỗ dựa, sau này muốn chỉnh hắn sẽ không dễ dàng như thế.

Không được, nhất định phải nghĩ ra cách tống cổ tên này khỏi bệnh viện.

...

Văn phòng của Trương Minh Viễn trang trí cũng không xa hoa, ngược lại lại có vẻ cổ kính, hơn nữa còn có hương thuốc thoang thoảng tràn ngập văn phòng, mới ngửi thì người ta sẽ lập tức bình tĩnh lại.

Lâm Vân tiến vào bên trong văn phòng Trương Minh Viễn, hắn không thích loanh quanh lòng vòng, thẳng thắng hỏi vào chủ đề: "Viện trưởng Trương, có chuyện gì thế?"

Trên khoé môi của Trương Minh Viễn là nụ cười tươi, tự mình pha một tách trà, đặt ở trước mặt Lâm Vân: "Bác sĩ Lâm, chẳng ngờ y thuật của cậu lại cao minh đến thế, chỉ cần vài bước là dễ dàng chữa khỏi bệnh cho cụ Lý , thật là chân nhân bất lộ tướng mà!"

Lâm Vân nhún vai: "Dù có y thuật như thế thì đã sao? Còn không phải chỉ là một bác sĩ thực tập à?"

Trương Minh Viễn lập tức nói: "Bác sĩ Lâm, vài ngày nữa, trên danh sách bác sĩ chuyển chính thức sẽ đề tên của cậu, nếu không có vấn đề gì thì rất nhanh thôi, cậu sẽ có thể vào làm bác sĩ chính thức!"

Lâm Vân sửng sốt, Trương Minh Viễn là đang làm thân với mình à?

Trương Minh Viễn cười nói: "Bệnh viện lớn bé ở trong và ngoài nước nhiều như thế, cũng chưa ai có thể chữa hết bệnh của cụ Lý, thế nhưng ông ấy lại được trị hết ở bệnh viện chúng ta, chuyện này mà truyền ra ngoài, bệnh viện của chúng ta sẽ nổi tiếng, danh dự cũng nâng cao, chuyện này thì phải cảm ơn cậu trước!"

Lâm Vân lại vô cùng bình thản: "Viện trưởng không cần phải khách khí, cứu người chính là thiên chức của bác sĩ chúng ta!"

"Chuyện của cậu và phó viện trưởng, tôi đã biết, cậu không cần lo lắng, lát nữa, tôi sẽ đi tìm ông ta để nói rõ chuyện này.” Trương Minh Viễn chậm rãi nói: "Ông ta là phó viện trưởng, cần suy xét khá nhiều mặt, cậu cũng đừng để ý quá nhé!"

"Tôi biết rồi!" Lâm Vân gật đầu.

...

Tôn Di Nhiên về phòng, trong lòng vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc y thuật của Lâm Vân học từ đâu?

Chuyện cải tử hoàn sinh đã vượt qua khả năng hiểu biết về y học của cô, mà chuyện thần bí như dùng khí ngự châm kia thì lại càng làm cho cô ngạc nhiên hơn nữa.

Xem ra, trước đây cô đã hơi coi nhẹ Lâm Vân Lâm Vân này đúng là có chút tài năng..

Trị hết bệnh cho cha của Tổng giám đốc Lý, toàn bộ bệnh viện đều đắm chìm trong bầu không khí vui mừng sung sướng.

Trương Minh Viễn lại kiểm tra toàn diện lại cho cụ Lý một lần nữa, xác định là thân thể chỉ hơi suy yếu, không còn triệu chứng của bệnh khác, chỉ cần điều dưỡng thêm mấy ngày là có thể xuất viện.

Còn Lâm Vân đã thành công dạy cho mấy tên bác sĩ kia một bài học, bây giờ đã không còn ai dám xem thường hắn.

Đến giờ tan tầm, Tôn Di Nhiên thay quần áo đi làm ra, mặc lại quần áo bình thường rồi rời bệnh viện.

Kết quả vừa đi đến cửa bệnh viện, một đứa bé chạy tới trước mặt.

"Xin chào, cô có phải là bác sĩ Tôn Di Nhiên không ạ?" Đứa nhỏ hỏi.

Tôn Di Nhiên tò mò nhìn đứa trẻ: "Đúng, là cô, cháu có chuyện gì à?"

Đứa nhỏ lập tức đưa một bó hoa hồng giấu sau lưng ra đưa cho cô, cười nói: "Có người nhờ cháu đưa cái này cho cô!"

Sau khi đưa hoa đến tay Tôn Di Nhiên, đứa nhỏ kia vui vẻ rời đi.

Tôn Di Nhiên lại có chút ngơ ngác, tình huống gì đây, ai lại làm trò mèo thế này, tặng hoa hồng cho cô?

Cô đi đến thùng rác ở bên cạnh, chuẩn bị vứt bó hoa đi, kết quả là liếc thấy một tấm card bên trên bó hoa hồng.

"Di Nhiên, đã lâu không gặp, thật sự rất nhớ!"

Lạc khoản chỉ để một chữ Tề.

Tôn Di Nhiên sửng sốt, sau đó sắc mặt lại đột nhiên trở nên khó coi.

Cô hít sâu một hơi, áp chế sự sợ hãi của mình, sau đó cầm lấy hoa hồng ném vào trong thùng rác.
Chương 23: Thương hiệu kỳ lạ

Vài ngày sau, bệnh của cha của giám đốc Lý sắp khỏi, tiếp theo là tìm một chỗ chữa trị.

Trên danh sách biên chế của bệnh viện có thêm tên của Lâm Vân, rất nhanh, hai chữ thực tập của Lâm Vân được xóa bỏ, trở thành viên chức chính thức của bệnh viện.

Lâm Vân nhìn giấy chứng nhận, mỉm cười nhét vào trong ngăn kéo của phòng khám bệnh, không ngờ lại dễ dàng lấy được giấy chứng nhận này như vậy.

Vốn dĩ hắn cũng không để ý chuyện biên chế, với y thuật của hắn, cho dù bệnh viện Đông Hải không cần hắn, hắn còn có thể đi nơi khác, nhưng không ngờ chữa hết bệnh cho cha của giám đốc Lý, suất biên chế này lại thuộc về hắn.

“Ầm!”

Có người mở cửa phòng khám, sau đó đóng thật mạnh cửa.

Lâm Vân ngẩng đầu, phát hiện là Triệu Thu Nam.

Triệu Thu Nam nổi giận đùng đùng, chạy đến trước mặt Lâm Vân: “Thằng khốn, anh thật quá đáng!”

“Hả?” Lâm Vân cau mày, nhìn cô ta: “Tôi lại đắc tội với cô à?”

“Anh dám cướp suất biên chế của tôi!”

Triệu Thu Nam phát điên, điên cuồng chửi mắng: “Anh nói anh đắc tội tôi chỗ nào? Vì suất biên chế này, anh biết tôi trả giá những gì không? Đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của tôi, nhưng lại bị anh cướp mất!”

Triệu Thu Nam cũng là người đến từ vùng nông thôn, cha mẹ là công nhân nhà máy, cô ta không muốn trở lại vùng nông thôn nhỏ bé kia, muốn ở lại thành phố Đông Hải.

Lâm Vân lạnh lùng cười nói: “Trả giá? Chỉ là ngủ cùng với Phùng Thông mà thôi!”

“Đúng vậy, nhưng đều vì tương lai của tôi, tôi sai chỗ nào?” Triệu Thu Nam tức giận nói: “Ngược lại là anh, không biết dùng thủ đoạn đê tiện nào cướp mất suất biên chế của tôi, làm cho tất cả những cố gắng của tôi đều uổng phí!”

Lâm Vân khịt mũi coi thường, người phụ nữ này coi chuyện ngủ với người khác là chuyện bình thường, may mà hắn nhìn thấu bộ mặt thật sự của cô ta, nếu không còn không biết bị lừa bao lâu.

“Suất biên chế này không thuộc về bất cứ ai, tôi không cướp của cô, tự tôi dành được!”

Lâm Vân lạnh lùng nói: “Nếu cô cảm thấy khó chịu, đi tìm bên trên, đừng phát điên ở chỗ tôi, mời cô đi ra ngoài, đừng cản trở công việc của tôi!”

“Anh…”

Triệu Thu Nam tức run người, cô ta trừng mắt nhìn Lâm Vân: “Bây giờ cho anh làm loạn, chờ Phùng Thông trở về, anh sẽ biết mặt!”

Nói xong, đập cửa đi ra.

Lâm Vân nở nụ cười lạnh lùng, chờ Phùng Thông trở về? Hắn ta còn có thể trở về?

…...

Sau khi tan làm, Lâm Vân vừa đi ra bệnh viện thì nhìn thấy giám đốc Lý đứng ở cửa bệnh viện, mỉm cười đi đến bên cạnh Lâm Vân: “Bác sĩ Lâm!”

“Giám đốc Lý!” Lâm Vân cười chào hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Bác sĩ Lâm chữa khỏi bệnh cho cha tôi, tôi còn chưa cảm ơn cậu!”

Giám đốc Lý cung kính nói: “Cha tôi bảo tôi mời cậu đi một chuyến, ông ấy muốn gặp cậu!”

Trong lòng Lâm Vân có chút ngạc nhiên, hắn cũng không quen biết cha của giám đốc Lý, không biết đối phương là ai.

Nhưng từ thái độ của đám người Trương Minh Viễn thì có thể nhìn ra địa vị của đối phương không bình thường.

Có thể quen biết với nhân vật lợi hại cũng không phải chuyện xấu, vì vậy hắn đồng ý.

Hai người ngồi vào trong xe, rất nhanh, xe đã đi đến vùng ngoại thành, đi vào trong một khu biệt thự.

Cảnh ở nơi này rất đẹp, tiếng chim hót hòa với những đóa hoa rực rỡ sắc màu, như đi vào chốn tiên cảnh.

Một ông lão đang ngồi uống trà trên tảng đá dưới tán cây, giám đốc Lý đi đến, cung kính nói: “Cha, bác sĩ Lâm đến!”

“Nhanh, nhanh mời vào!” Ông cụ Lý nói.

Sau khi gặp được Lâm Vân, trong lòng ông hơi giật mình, không ngờ Lâm Vân trẻ như vậy.

“Bác sĩ Lâm, mời ngồi!” Ông cụ Lý cười nói: “Không ngờ bác sĩ Lâm trẻ như vậy nhưng lại có được y thuật khởi tử hồi sinh.”

“Ông Lý quá lời!” Lâm Vân gật đầu.

Nhưng sau đó, hắn nhìn thấy thẻ bài trên ngực ông cụ Lý, hơi nhíu mày.

Ông cụ Lý sửng sốt, lập tức hỏi: “Bác sĩ Lâm, có gì không ổn sao?”

“Ông Lý, có thể cho tôi nhìn thứ này không?” Lâm Vân chỉ vào thẻ bài, nói.

“Tất nhiên là được!”

Ông cụ Lý gỡ thẻ bài xuống, đưa cho Lâm Vân, sau đó nói: “Tôi được một ông bạn cũ tặng cho chiếc thẻ bài này, tục truyền được cao nhân chỉ điểm, có thể mang đến vận may!”

Lâm Vân cẩn thận đánh giá thẻ bài, sau đó đặt xuống, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

Ông cụ Lý cũng ngây người: “Bác sĩ Lâm, làm sao vậy, có gì không ổn sao?”

Lâm Vân nói: “Ông Lý, sau khi có được thẻ bài này, trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác được thân thể rất thoải mái, nhưng rất nhanh, bắt đầu mơ thấy ác mộng đến tận khi tỉnh dậy, đúng không?”

Ông cụ Lý sửng sốt, cẩn thận nhớ lại, sau đó gật đầu: “Hình như… Hình như là vậy, không lẽ tấm thẻ này có vấn đề?”

Lâm Vân gật đầu, chỉ vào thẻ bài: “Ông Lý, ông nhìn kỹ, bên trên tấm thẻ này là gì?”

Ông cụ Lý cầm thẻ bài, nhìn kỹ, nhíu mày nói: “Hình như là một đứa trẻ!”

“Đúng vậy!” Lâm Vân nói: “Là một đứa trẻ, tấm thẻ này phong ấn oan hồn của một đứa trẻ, ông đeo tấm thẻ này, oan hồn không ngừng xâm nhập vào thân thể của ông, sau đó khiến ông hoàn toàn mất đi lý trí, cuối cùng sẽ khống chế thân thể của ông, biến thành một cái xác không hồn!”

“Bốp!”

Ông cụ Lý run lên, cốc trà rơi xuống đất, vỡ nát.

Giám đốc Lý đứng bên cạnh cũng rất khiếp sợ, nói: “Bác sĩ Lâm, ý của cậu là có người muốn nương tấm thẻ này để hại cha tôi?”

“Tôi không nói như vậy!” Lâm Vân nói: “Có lẽ… Có lẽ người đó cũng không biết tác dụng của tấm thẻ này, còn tưởng rằng là bùa hộ mệnh!”

Sắc mặt ông cụ Lý đen kịt, ông cụ không tin Lâm Vân nói, đã nghĩ đến khả năng tệ nhất.

Một lúc sau, ông ném tấm thẻ này vào trong dòng suối phía xa.

“Cảm ơn cậu, bác sĩ Lâm, nếu không tôi còn sẽ tiếp tục đeo tấm thẻ này, sợ rằng sau này sẽ biến thành một cái xác không hồn!” Ông cụ Lý chắp tay cảm ơn, trong lòng nghĩ lại mà sợ.

Lâm Vân cười lắc đầu: “Không có gì, sau này đừng tùy tiện đeo thẻ bài không rõ nguồn gốc hay mấy thứ bùa hộ mệnh gì đó, tránh việc lây dính đồ vật không sạch sẽ.”

“Bác sĩ Lâm yên tâm, tôi sẽ cẩn thận!”

Ông cụ Lý cười nói: “Hôm nay mời bác sĩ Lâm đến đây vì để cảm ơn ơn cứu mạng, nhưng không ngờ bác sĩ Lâm lại cứu tôi một mạng, tôi thật sự không biết nên cảm ơn như thế nào!”

“Ông Lý quá khách khí, đây là thiên chức của bác sĩ, không cần cảm ơn!” Lâm Vân không để bụng.

Giám đốc Lý lại nói: “Bác sĩ Lâm, có lẽ cậu không biết thói quen của cha tôi, nếu có người giúp ông ấy, ông ấy không cảm ơn đối phương, trong lòng sẽ băn khoăn, cuộc sống khó yên.”
Chương 24: Tôi muốn vàng

Ông cụ Lý gật đầu, coi như đồng ý với lời của giám đốc Lý.

Giám đốc Lý nói: “Bác sĩ Lâm, nếu cậu có yêu cầu gì, cứ nói, như vậy cha tôi mới có thể nhẹ lòng!”

Lâm Vân nhìn hai cha con trước mặt, biết bọn họ không muốn thiếu ơn tình của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn nói: “Ông Lý, tôi muốn vàng!”

“Vàng?” Ông cụ Lý ngạc nhiên.

Giám đốc Lý cười nói: “Được, bác sĩ Lâm muốn bao nhiêu, tôi lập tức đi ngân hàng.”

Lâm Vân cười lắc đầu: “Giám đốc Lý, thứ tôi cần không phải vàng đã được rèn, mà là vàng thiên nhiên.”

“Vàng thiên nhiên?” Giám đốc Lý hơi ngạc nhiên: “Bác sĩ Lâm, hai thứ này khác chỗ nào vậy?”

Lâm Vân nói: “Vàng sau khi được rèn đã mất đi linh lực của nó, tôi cần linh lực của vàng.”

Lâm Vân tu hành thần thông Ngũ Đế Đại Ma, tức là thuật Ngũ Hành, yêu cầu linh lực ngũ hành mới có thể đột phá thần thông.

Kiếm khí thần thông Đại Tự Tại Huyền Kim hệ kim, yêu cầu linh lực bên trong vàng.

Giám đốc Lý suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Không thành vấn đề, nhưng cần thời gian, sau khi trở về tôi sẽ cho người đi tìm kiếm vàng thiên nhiên.”

“Cảm ơn!” Lâm Vân gật đầu.

Ông cụ Lý cười nói: “Bác sĩ Lâm, trong nhà đã làm xong cơm, ăn xong rồi đi!”

“Thân thể của ông Lý chưa phục hồi, tôi không làm phiền nữa, tạm biệt!” Lâm Vân ôm quyền, sau đó rời đi.

Giám đốc Lý tự đưa ra cửa, sau đó cho cấp dưới lái xe đưa Lâm Vân về.

Sau khi trở lại trong viện, nhìn thấy cha mình đang ngồi trên ghế uống trà.

“Con thấy bác sĩ Lâm này thế nào?” Ông cụ Lý hỏi.

Giám đốc Lý nói: “Người này không bình thường, không những có y thuật cao siêu, còn hiểu chuyện quỷ thần, con cảm giác ngay cả thành phố lớn như Đông Hải cũng không chứa được cậu ta!”

Ông cụ Lý cười gật đầu: “Đúng vậy, người này quá thần kỳ, hơn nữa, cha cảm giác được cậu ta là một võ giả Ngoại Kính đại thành!”

“Cái gì?” Giám đốc Lý mở to mắt: “Sao… Sao có thể, cho dù là thiên tài tuyệt thế, tập võ từ nhỏ, trừ khi có được vô số thiên tài địa bảo, nếu không khó có thể trở thành Ngoại Kính đại thành khi mới đầu 20!”

“Hơi thở của cậu ta rất sâu, nện bước vững vàng, là võ giả Ngoại Kính đại thành!” Ông cụ Lý nói: “Hơn nữa cha còn cảm nhận được người này sắp bước vào Nội Kình!”

“Cái gì?” Giám đốc Lý càng thêm giật mình: “Cha, võ giả hơn hai mươi đạt đến Ngoại Kính đại thành đã rất hiếm, đừng nói đến võ giả Nội Kình!”

Ông cụ Lý đặt cốc trà xuống, nói: “Xem ra người này không đơn giản như trong điều tra!”

Giám đốc Lý gật đầu: “Đúng vậy!”

Ông cụ Lý cười nói: “Kết giao với người như vậy không sai!”

“Vâng, cha, con biết!” Giám đốc Lý nói.

…...

Triệu Thu Nam trở về phòng thuê của mình, nhớ lại chuyện suất biên chế của mình bị Lâm Vân cướp mất, cô ta cảm thấy rất tủi thân, không nhịn được khóc òa.

Một lúc sau, mắt sưng đỏ, cầm điện thoại, tìm được số của Phòng Thông, gọi điện cho hắn ta nhưng không ai bắt máy.

“Chết tiệt, rốt cuộc tên khốn Phùng Thông này đi đâu rồi, chẳng lẽ cố ý trốn mình, ăn sạch lau miệng chạy lấy người!”

Triệu Thu Nam tức giận nói: “Hừ, đừng tưởng rằng anh có thể chạy trốn được, tôi không dễ bắt nạt như vậy!”

…...

Lâm Vân trở về biệt thự Tân Vịnh, sau khi ăn cơm xong, trở về phòng.

Nơi này là một thắng địa tu hành rất tuyệt.

Cách đó không xa có một con sông nhỏ, trên núi có rất nhiều cây, linh lực dư thừa.

Nhưng Lâm Vân có thể cảm giác được bản thân đang bước vào một gông cùm xiềng xích, muốn đột phá được nó sẽ không dễ dàng.

Không còn cách nào, chỉ có thể chờ Hàn Sơn Thành đi gom góp dược liệu.

Nhưng lâu như vậy rồi, Hàn Sơn Thành cũng quá chậm.

Rơi vào đường cùng, Lâm Vân đàng phải dừng tu hành, nằm trên giường ngủ.

Mai là chủ nhật, Lâm Vân ngủ nướng, sau khi ăn cơm trưa xong nằm chơi điện thoại trên sô pha thì chuông cửa vang lên.

Trần Nhàn đi mở cửa, nhìn thấy người đến, hai mắt sáng lên: “Oánh Oánh, cháu đến rồi!”

“Cháu chào dì!” Hàn Oánh Oánh mỉm cười, để đồ trong tay xuống: “Cũng không biết dì thích gì nên cháu mua mấy thứ đồ bổ!”

“Đứa nhỏ này!” Trần Nhàn liếc nhìn Hàn Oánh Oánh, oán trách: “Đến rồi còn mua đồ làm gì, sau này đừng mua!”

Mặc dù nói vậy, nhưng Trần Nhàn cười rất tươi.

Bà mời Hàn Oánh Oánh vào nhà, sau khi pha trà lập tức về phòng, để lại thế giới hai người cho Hàn Oánh Oánh và Lâm Vân.

Trần Nhàn thật sự rất thích Hàn Oánh Oánh, hy vọng Lâm Vân và Hàn Oánh Oánh có thể thành đôi.

“Lâm Vân, ở có quen không?” Hàn Oánh Oánh hỏi.

Lâm Vân cười nói: “Rất ổn, hoàn cảnh nơi này rất tuyệt.”

“Vậy thì tốt rồi, thiếu cái gì cứ nói cho tôi.” Hàn Oánh Oánh xung phong nhận việc.

“Được!” Lâm Vân gật đầu.

Sau đó hai người bắt đầu im lặng, Lâm Vân lại là người không biết ăn nói, tính tính hơi buồn.

Hàn Oánh Oánh lại có chút sốt ruột, nói: “Lâm Vân, hôm nay anh có việc gì không?”

“Không có!” Lâm Vân hỏi: “Sao vậy?”

“Vậy anh đi dạo phố với tôi đi!”

Hàn Oánh Oánh nghĩ, hai người không có nhiều đề tài chung, không bằng đi ra ngoài dạo phố, như vậy sẽ có đề tài để nói.

Lâm Vân sửng sốt, trong lòng rất khó hiểu, không phải đi dạo phố hay đi cùng bạn thân sao, tìm một người đàn ông thô kệch như hắn làm gì?

Dường như Hàn Oánh Oánh cũng cảm thấy không thích hợp, nói: “Tôi thấy bình thường anh không chú trọng ăn mặc, muốn đi mua giúp anh vài bộ đồ!”

Lâm Vân sờ mũi, hơi lúng túng, nói: “Tôi không quá chú trọng ăn mặc, hay là thôi đi!”

“Sao lại thôi được, hơn nữa quần áo của tôi cũng quá hạn, cũng muốn mua vài bộ, anh đi cùng tôi đi!” Hàn Oánh Oánh kéo cánh tay của Lâm Vân.

Hàn Oánh Oánh chu đôi môi đỏ hồng, phụng phịu.

Lâm Vân cảm thấy có dòng điện chạy khắp cơ thể, phụ nữ biết nhõng nhẽo thật đáng sợ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, hắn thật sự không biết nên từ chối đối phương kiểu gì.

“Được được được.” Lâm Vân giơ tay đầu hàng: “Đi thì đi, nhưng tôi nói trước, không cần đi dạo quá lâu.”

“Được!” Hàn Oánh Oánh đồng ý, trong lòng rất vui vẻ, nếu Lâm Vân đã đồng ý, cô còn rất nhiều cách kéo anh đi cả ngày với cô.
chapter 25 : Tình cờ gặp lại bạn học cũ

Hàn Oánh Oánh dẫn Lâm Vân vào trong trung tâm thương mại Ginza lớn nhất thành phố Đông Hải, Lâm Vân líu lưỡi khi nhìn thấy các cửa hàng trang sức rực rỡ muôn màu, giá cả mấy ngàn đến hơn vạn, không phải thứ người thường có thể mua được.

Hàn Oánh Oánh dẫn Lâm Vân vào trong một cửa hàng, thử một bộ vest.

Nhìn Lâm Vân trong gương, Hàn Oánh Oánh nhẹ nhàng gật đầu, mặc dù thân thể của Lâm Vân có chút gầy yếu, nhưng dáng người vẫn rất tốt.

Bình thường Lâm Vân chỉ mặc quần áo vận động, nhìn giống như học sinh.

“Rất tốt, nhìn trưởng thành rất nhiều, không trẻ con như trước kia!” Hàn Oánh Oánh rất vừa lòng.

Lâm Vân dở khóc dở cười: “Quần áo vận động phù hợp với mọi lứa tuổi, sao lại thành trẻ con rồi?”

“Dù sao rất trẻ con, sau này mặc vest đi, trông trưởng thành hơn, đặc biệt có khí chất!”

Hàn Oánh Oánh giống như bạn gái của Lâm Vân, bắt đầu sắp xếp ăn mặc thường ngày của Lâm Vân.

Cô ta lấy ra một tấm thẻ kim, nói với người bán hàng: “Quẹt thẻ, tôi mua tất!”

“Vâng!” Người bán hàng nở nụ cười tươi rói, tổng cộng gần mười vạn, cô ta sẽ được trích phần trăm rất nhiều.

Nhưng khi nhìn về phía Lâm Vân, sắc mặt hơi mờ ám, tên nhóc này còn trẻ mà đã bị phú bà bao nuôi?

Cũng may Lâm Vân chưa học được thần thông nhìn thấu lòng người, nếu không sợ rằng sẽ phun máu.

Hàn Oánh Oánh lại dẫn hắn đi mua hai bộ vest, sau đó bắt đầu mua quần áo cho chính mình, quần áo của phụ nữ đa dạng hơn đàn ông nhiều, chẳng mấy chốc, Lâm Vân sắp không còn tay để cầm.

“Đại tiểu thử, đừng mua nữa được không?”

Lâm Vân giơ tay ý bảo hai tay của mình tràn đầy: “Cô đừng coi tôi thành culi miễn phí nữa, quá mệt!”

Hai má của Hàn Oánh Oánh hơi ửng hồng, lè lưỡi, nói: “Được rồi được rồi, lại mua thêm hai bộ đồ lót nữa!”

Lâm Vân thở dài nhẹ nhõm, đi dạo phố với phụ nữ quá mệt mỏi.

Tất nhiên, trải qua sự cải tạo của thuật Nguyên Thần Tinh Thần, thân thể của hắn đã vượt xa người thường, chủ yếu là mệt trong lòng.

Đến cửa hàng đồ lót, Lâm Vân không có mặt mũi đi vào, cũng may bên cạnh có một hàng ghế nghỉ chân, hắn đặt đồ vật trên ghế, sau đó ngồi xuống nghịch điện thoại.

Hàn Oánh Oánh đúng là giàu, một đống đồ này tổng hơn 30 vạn, người thường phải mất rất nhiều thời gian mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng đối với Hàn Oánh Oánh, đây mới chỉ là tiền tiêu vặt.

Lâm Vân vừa lướt điện thoại, vừa ngồi ngắm người đẹp đi tới đi lui, rất thích ý.

Lúc này, ở phía xa, một người phụ nữ quyến rũ đang khoác cánh tay của một thiếu gia nhà giàu, chậm rãi đi đến gần.

Người phụ nữ này đang vừa nói vừa cười với vị thiếu gia nhà giàu này, đột nhiên nhìn thấy Lâm Vân, cô ta dừng chân, hơi cau mày.

Vị thiếu gia nhà giàu bên cạnh hơi sửng sốt, vội hỏi: “Sao vậy, chuyện gì vậy?”

Người phụ nữ chỉ về phía Lâm Vân: “Nhìn thấy không, tên đó là Lâm Vân, từng là bạn học của em!”

“Nếu là bạn của em, vậy đi đến chào hỏi một câu!” Vị thiếu gia này nói.

“Hừ!” Sắc mặt của người phụ nữ này mang theo sự khinh thường: “Anh ta? Chỉ là một tên quỷ nghèo mà thôi.”

Nghe vậy, sắc mặt của vị thiếu gia này cũng trở lên khinh thường.

Lúc này, Lâm Vân nhìn thấy người phụ nữ này, sửng sốt: “Đường Tĩnh?”

“Là tôi!” Đường Tĩnh mỉm cười đi đến gần, nhìn từ trên cao xuống, nhìn thấy Lâm Vân mặc quần áo vận động bình thường, hỏi: “Sao anh lại ở đây? Nơi này toàn là cửa hàng bán đồ trang sức đồ đắt tiền, chỉ có người giàu mới mua nổi.”

“Tôi đến đi dạo!”

Lâm Vân không ngờ gặp lại bạn học cũ lại đổi lấy câu châm chọc.

Nhớ lại lúc ở trường học, hai người bọn họ cũng không nói chuyện nhiều, Lâm Vân cũng không quá hiểu biết Đường Tĩnh.

Vị thiếu gia nhà giàu bên cạnh Đường Tĩnh nói: “Ghét nhất một số người phồng má giả người mập, rõ ràng không mua nổi đồ nơi này, còn lắc lư ở đây làm gì?”

Đường Tĩnh đắc ý: “Lâm Vân, nhìn thấy không, từ trên xuống dưới của bạn trai tôi ít nhất năm vạn, còn anh, không bằng đi đến trung tâm dưới hầm mua quần áo đi, quần áo ở đó rất rẻ!”

Tâm trạng của Lâm Vân rất xấu, hai người này đang chê cười hắn.

“Đúng vậy, tôi chỉ xứng mua đồ ở trung tâm dưới hầm, mấy người thích hợp với nơi này!” Lâm Vân không kiên nhẫn nói: “Không còn việc gì nữa thì thôi!”

Lâm Vân không muốn nói chuyện với hai người Đường Tĩnh.

Nhưng Đường Tĩnh bám theo không bỏ: “Nhìn xem con người của anh, nói vài câu vì muốn tốt cho anh, anh còn tức giận, thật nhàm chán!”

Lâm Vân lạnh lùng nói: “Rõ ràng muốn châm chọc nói móc tôi, còn giả vờ tốt làm gì, đúng là dối trá. Cô cũng chỉ là con nhà nghèo, leo lên được một thiếu gia nhà giàu, lập tức biến thành con người thượng lưu, sau đó có thể lên mặt dạy đời tôi? Ha hả, có khi lúc nào đó người ta sẽ vứt bỏ cô, đến lúc đó ngã từ trên mây xuống, hoàn toàn lụi bại!”

“Anh…” Đường Tĩnh tức run người, không ngờ Lâm Vân lại nói khó nghe như vậy.

Lúc này, vị thiếu gia nhà giàu kia đứng dậy, chắn trước mặt Đường Tĩnh, lạnh lùng nói: “Lập tức xin lỗi bạn gái tao, nếu không đừng trách tao không khách khí!”

Lâm Vân nói: “Mày là thần thánh phương nào?”

Vị thiếu gia nhà giàu kia kiêu ngạo nói: “Tao là người nhà họ Trần, biết nhà họ Trần không? Tập đoàn mậu dịch Đông Điền là nhà tao!”

“À!” Lâm Vân bừng tỉnh: “Tập đoàn mậu dịch Đông Điền, giá thị trường hơn 1 tỷ, nhà họ Trần cũng coi như gia tộc cấp hai ở Đông Hải!”

Khóe miệng của vị thiếu gia nhà giàu kia cong lên: “Biết thì tốt rồi, bây giờ quỳ xuống xin lỗi bạn gái tao, nếu không cũng đừng trách tao vô tình, tao sẽ cho mày chết không chỗ chôn!”

Sắc mặt Đường Tĩnh lạnh băng: “Lâm Vân, bởi vì là bạn học cũ nên mới chủ động chào hỏi anh, không ngờ anh lại không biết điều như vậy, nếu đã vậy, đừng trách hôm nay tôi không cho anh mặt mũi, quỳ xuống xin lỗi tôi!”

Lâm Vân nhìn hai người này, khinh thường nói: “Chỉ bằng các người cũng muốn tôi quỳ xuống? Nằm mơ!”

“Hỗn xược!” Vị thiếu gia này giận tím mặt: “Chó con, tìm chết!”

Lâm Vân lạnh lùng nói: “Không những không quỳ xuống, hôm nay, tôi còn muốn hai người quỳ xuống trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua chuyện này!”

“Anh…” Sắc mặt Đường Tĩnh xanh mét, trong lòng cực kỳ tức giận.

Vị thiếu gia này, chỉ vào Lâm Vân mắng: “Miệng lưỡi rất lớn, tao muốn xem xem hôm nay mày làm tao quỳ xuống kiểu gì!”

“Sao vậy? Chuyện gì xảy ra?”

Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên, một bóng hình xinh đẹp đi ra từ cửa hàng đồ lót, cánh tay còn cầm theo túi đồ lót mới mua, nhìn thấy ba người Lâm Vân đang tranh luận gì đó, lập tức lên tiếng hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chí Tôn Kiếm Tiên
  • 2.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Hứa Tiên Chí
  • Thuyết Mộng Thần
Chương 766
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom