Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Một vòng luẩn quẩn
Trước khi đi, thượng tá Khanh không quên cắt cử thuộc cấp đóng chốt ở hai bốt bảo vệ, đồng thời dặn dò họ chú ý đến một vài chi tiết cần phải chú ý. Lên xe, chú Hải đọc địa chỉ nhà của Cương, thượng tá Khanh yêu cầu lái xe đưa mình tới ngay địa chỉ đó. Trên đường đi, thượng úy Khanh có hỏi chú Hải thêm một vài câu liên quan đến Phú, nhưng chú Hải cũng không biết gì. Bởi Phú chỉ mới quay về đây ở được 3 hôm, sáng nay là lần đầu tiên chú Hải nói chuyện với Phú. Nhưng theo chú Hải nhận xét, Phú là người có học thức, ngoài ra chú Hải còn đánh giá Phú không phải hạng người đơn giản.
Chú Hải nói:
- - Cậu thanh niên tên Phú ấy chắc chắn là một người có học võ, thậm chí còn là một cao thủ.
Thượng tá Khanh hỏi:
- - Sao anh lại chắc chắn như vậy....?
Chú Hải tiếp:
- - Bản thân tôi đã có 10 năm trong nghề vệ sĩ, cũng đã được đào tạo nhiều kỹ năng, trong đó việc học võ là quan trọng nhất. Với kinh nghiệm của mình, khi nhìn và trực tiếp ngăn cản cậu ta lại, tôi chắc chắn điều tôi vừa nói. Từng cử động trong thao tác của cậu ấy rất nhanh, gọn, dứt khoát, không có một chút động tác thừa. Mặc dù xét về thể trạng, Cương không thua kém gì Phú, nhưng lúc đó, Phú có thể quật ngã Cương như phẩy tay gạt đi một chiếc lá khô vậy.
Thượng tá Khanh đáp:
- - Căn cứ vào vết thương, có thể thấy, Phú bị đánh lén từ phía sau. Hung thủ đã dùng một vật nặng đập liên tiếp vào đầu của cậu ấy. Hiện trường có những mảnh vỡ của một chiếc bình hoa bằng pha lê, đáy bình hoa có vết máu, đây chính là hung khí gây án. Trong nhà có những dấu chân khác nhau. Sau khi xem danh sách mà anh đưa thì tôi có thể giải thích, những dấu chân đó là của những người đến dọn dẹp vào chiều ngày hôm qua.
" Reng....Reng....Reng "
Chuông điện thoại reo, thượng úy Khanh bấm nghe:
- - Alo, có chuyện gì vậy...?
Dầu dây bên kia là thuộc cấp của ông Khanh, người này nói:
- - Thưa thủ trưởng, tôi đã kiểm tra tủ để đồ của bảo vệ. Tủ của Cương trống không, không có gì cả.
Thượng tá Khanh tắt máy, nhìn chú Hải, ông nói:
- - Sớm anh có nói, đa phần các bảo vệ sẽ thay đồ rồi để trong tủ phải không...?
Chú Hải gật đầu:
- - Đúng rồi, thường chúng tôi mặc quần áo hàng ngày đến chỗ làm, sau đó thay đồ rồi để vào trong tủ của mỗi người. Nhưng sao vậy thưa cán bộ.
Thượng tá Khanh tiếp:
- - Tôi có cho người khám xét tủ đồ của Cương, trong tủ đồ không có gì cả. Nhưng cũng có thể cậu ta đã đem quần áo bảo vệ về nhà. Nhưng nếu theo như camera, chưa thấy cậu ta ra về, trong khi đó xe máy của cậu ta lại không có ở khu vực để xe. Điều này có mâu thuẫn, Giả dụ nếu Cương là hung thủ, sau khi gây án, cậu ta hoàn toàn có thể lấy xe rồi ra về. Liệu còn có đường ra nào khác không....?
Chú Hải lắc đầu:
- - Đây là khu đô thị cao cấp, được quy hoạch dành cho giới nhà giàu. Bên trong này tích hợp tất cả mọi thứ phục vụ cho nhu cầu sinh hoạt của người dân, từ mua sắm, công viên, khu vui chơi, giải trí......Chính vì vậy việc bảo an mới nghiêm ngặt như vậy, do đó người sống ở đây ra vào cần phải có thẻ cư dân, người ngoài muốn vào cần phải khai báo rõ ràng. Ở đây cũng chỉ có 2 cửa ra vào mà thôi, cả 2 vị trí đều đặt camera. Như cán bộ cũng đã thấy, mọi di chuyển ra vào đều phải qua 2 chốt bảo vệ. Không có đường ra nào khác.
Thượng tá Khanh trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau, lái xe lên tiếng:
- - Thưa thủ trưởng, tới nơi rồi ạ.
Xe dừng lại trước một con hẻm, chú Hải nói:
- - Cậu ta ở trọ bên trong này, để tôi dẫn mọi người vào.
Xuống xe, đi theo chú Hải, ông Khanh được đưa tới một dãy trọ nằm ở cuối ngõ. Đây là khu trọ dành cho dân lao động.
Chú Hải nói:
- - Đây là phòng trọ của cậu Cương.
Nhưng lúc này, phòng trọ đã bị khóa trái từ bên ngoài. Thấy có công an đến, người trong khu trọ đổ xô ra nhìn, khoảng 2 phút sau, một người phụ nữ trung tuổi tự xưng là chủ nhà trọ đi đến, bà ta hỏi:
- - Có...có chuyện gì vậy ạ....? Các anh công an đến tìm...ai vậy...? Tôi là chủ nhà trọ ở đây.
Thượng tá Khanh hỏi:
- - Chào chị, tôi là thượng tá Vũ Duy Khanh, đội trưởng đội điều tra tổng hợp - công an quận X. Chị cho tôi hỏi, người thuê căn phòng này có phải tên Cương không....?
Chủ nhà trọ gật đầu:
- - Dạ đúng rồi, nhưng cả ngày hôm qua cậu ta chưa về nhà......Đã....đã xảy ra chuyện gì vậy thưa cán bộ...?
Chú Hải cùng với ông Khanh nhìn nhau đầy thắc mắc, ông Khanh nói tiếp với chủ nhà trọ:
- - Cả ngày hôm qua đến nay cậu ta vẫn chưa về...? Chị chắc chứ...?
Chủ nhà trọ khẳng định:
- - Tôi chắc mà, bởi sáng hôm qua, lúc cậu ta đi làm, cậu ta còn gửi tôi chìa khóa nhà rồi nói. Nếu trời mưa thu dùm cậu ấy ít quần áo phơi bên ngoài vào trong nhà. Chìa khóa tôi vẫn còn cầm ở đây, nếu về thì cậu ta phải qua tôi lấy chìa khóa chứ. Đi từ sáng hôm qua tới bây giờ vẫn chưa về.
Vừa nói, bà chủ nhà trọ vừa móc trong túi ra một chùm chìa khóa, trong đó có 1 cái chìa riêng lẻ là chìa khóa phòng của Cương.
Thượng tá Khanh nói:
- - Cảm phiền chị mở phòng của cậu ấy ra cho chúng tôi xem qua một chút được chứ...?
Thuộc cấp đi cùng ông Khanh khẽ nói nhỏ:
- - Sếp, như vậy có được không....? Chúng ta không có giấy khám xét nơi ở......Liệu......
Ông Khanh đáp:
- - Không sao, có sự chứng kiến của chủ nhà trọ. Hơn nữa tôi chỉ ngó qua một chút thôi chứ không chạm vào thứ gì cả.
Chủ nhà trọ đồng ý, bà ta mở khóa phòng của Cương. Bước vào bên trong, căn phòng khá bừa bộn, quần áo, giày dép mỗi nơi 1 chiếc, vỏ mì tôm, hộp mì tôm ngổn ngang trên bàn. Căn phòng bốc mùi khá là khó ngửi, trong lúc ông Khanh ngó qua căn phòng, bà chủ nhà trọ làu bàu:
- - Ăn ở thế này có khiếp không chứ....? Đang tính gặp sẽ mắng cho một trận mà từ qua đến giờ không thấy mặt.
Người đứng xem bên ngoài góp lời:
- - Hay là nó gây ra tội gì rồi bỏ trốn cũng nên, nghi lắm, có vậy nên công an mới tới tìm chứ.
Bà chủ nhà trọ gắt:
- - Đi được cho đi luôn, chứ ở bẩn thế này bố ai mà chịu được. À mà không được, tính ra nó vẫn còn nợ tôi 1 tháng tiền nhà. Nghĩ hoàn cảnh cũng tội nên có lấy tiền cọc đâu, giờ nó mà đi, chẳng lẽ siết mấy bộ quần áo cũ này à....?
Nhìn trên dây phơi quần áo căng trong nhà, trên dây phơi có treo 1 bộ quần áo bảo vệ. Chú Hải nói mỗi bảo vệ khi được nhận vào làm sẽ được phát 2 bộ quần áo để thay đổi. Một bộ ở nhà phơi tù sáng hôm qua, còn 1 bộ Cương mặc đi làm.
Thượng tá Khanh nói:
- - Không ổn rồi, nhiều khả năng, cậu ta vẫn đang trốn ở đâu đó bên trong khu phố. Quay lại đó ngay......
[.......]
8h20 phút sáng, trước cổng ra vào khu đô thị....
- - Lát nữa mẹ làm việc, con nhớ không được chạy đi lung tung đâu nhé. - Cô Tầm khẽ nói với con gái.
Tay vẫn cầm con búp bê, Tươi nhoẻn miệng cười rồi gật đầu đáp:
- - Vâng ạ......Hi....hi...hi.....Con....biết...rồi.......
Chú Hải nói:
- - Cậu thanh niên tên Phú ấy chắc chắn là một người có học võ, thậm chí còn là một cao thủ.
Thượng tá Khanh hỏi:
- - Sao anh lại chắc chắn như vậy....?
Chú Hải tiếp:
- - Bản thân tôi đã có 10 năm trong nghề vệ sĩ, cũng đã được đào tạo nhiều kỹ năng, trong đó việc học võ là quan trọng nhất. Với kinh nghiệm của mình, khi nhìn và trực tiếp ngăn cản cậu ta lại, tôi chắc chắn điều tôi vừa nói. Từng cử động trong thao tác của cậu ấy rất nhanh, gọn, dứt khoát, không có một chút động tác thừa. Mặc dù xét về thể trạng, Cương không thua kém gì Phú, nhưng lúc đó, Phú có thể quật ngã Cương như phẩy tay gạt đi một chiếc lá khô vậy.
Thượng tá Khanh đáp:
- - Căn cứ vào vết thương, có thể thấy, Phú bị đánh lén từ phía sau. Hung thủ đã dùng một vật nặng đập liên tiếp vào đầu của cậu ấy. Hiện trường có những mảnh vỡ của một chiếc bình hoa bằng pha lê, đáy bình hoa có vết máu, đây chính là hung khí gây án. Trong nhà có những dấu chân khác nhau. Sau khi xem danh sách mà anh đưa thì tôi có thể giải thích, những dấu chân đó là của những người đến dọn dẹp vào chiều ngày hôm qua.
" Reng....Reng....Reng "
Chuông điện thoại reo, thượng úy Khanh bấm nghe:
- - Alo, có chuyện gì vậy...?
Dầu dây bên kia là thuộc cấp của ông Khanh, người này nói:
- - Thưa thủ trưởng, tôi đã kiểm tra tủ để đồ của bảo vệ. Tủ của Cương trống không, không có gì cả.
Thượng tá Khanh tắt máy, nhìn chú Hải, ông nói:
- - Sớm anh có nói, đa phần các bảo vệ sẽ thay đồ rồi để trong tủ phải không...?
Chú Hải gật đầu:
- - Đúng rồi, thường chúng tôi mặc quần áo hàng ngày đến chỗ làm, sau đó thay đồ rồi để vào trong tủ của mỗi người. Nhưng sao vậy thưa cán bộ.
Thượng tá Khanh tiếp:
- - Tôi có cho người khám xét tủ đồ của Cương, trong tủ đồ không có gì cả. Nhưng cũng có thể cậu ta đã đem quần áo bảo vệ về nhà. Nhưng nếu theo như camera, chưa thấy cậu ta ra về, trong khi đó xe máy của cậu ta lại không có ở khu vực để xe. Điều này có mâu thuẫn, Giả dụ nếu Cương là hung thủ, sau khi gây án, cậu ta hoàn toàn có thể lấy xe rồi ra về. Liệu còn có đường ra nào khác không....?
Chú Hải lắc đầu:
- - Đây là khu đô thị cao cấp, được quy hoạch dành cho giới nhà giàu. Bên trong này tích hợp tất cả mọi thứ phục vụ cho nhu cầu sinh hoạt của người dân, từ mua sắm, công viên, khu vui chơi, giải trí......Chính vì vậy việc bảo an mới nghiêm ngặt như vậy, do đó người sống ở đây ra vào cần phải có thẻ cư dân, người ngoài muốn vào cần phải khai báo rõ ràng. Ở đây cũng chỉ có 2 cửa ra vào mà thôi, cả 2 vị trí đều đặt camera. Như cán bộ cũng đã thấy, mọi di chuyển ra vào đều phải qua 2 chốt bảo vệ. Không có đường ra nào khác.
Thượng tá Khanh trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau, lái xe lên tiếng:
- - Thưa thủ trưởng, tới nơi rồi ạ.
Xe dừng lại trước một con hẻm, chú Hải nói:
- - Cậu ta ở trọ bên trong này, để tôi dẫn mọi người vào.
Xuống xe, đi theo chú Hải, ông Khanh được đưa tới một dãy trọ nằm ở cuối ngõ. Đây là khu trọ dành cho dân lao động.
Chú Hải nói:
- - Đây là phòng trọ của cậu Cương.
Nhưng lúc này, phòng trọ đã bị khóa trái từ bên ngoài. Thấy có công an đến, người trong khu trọ đổ xô ra nhìn, khoảng 2 phút sau, một người phụ nữ trung tuổi tự xưng là chủ nhà trọ đi đến, bà ta hỏi:
- - Có...có chuyện gì vậy ạ....? Các anh công an đến tìm...ai vậy...? Tôi là chủ nhà trọ ở đây.
Thượng tá Khanh hỏi:
- - Chào chị, tôi là thượng tá Vũ Duy Khanh, đội trưởng đội điều tra tổng hợp - công an quận X. Chị cho tôi hỏi, người thuê căn phòng này có phải tên Cương không....?
Chủ nhà trọ gật đầu:
- - Dạ đúng rồi, nhưng cả ngày hôm qua cậu ta chưa về nhà......Đã....đã xảy ra chuyện gì vậy thưa cán bộ...?
Chú Hải cùng với ông Khanh nhìn nhau đầy thắc mắc, ông Khanh nói tiếp với chủ nhà trọ:
- - Cả ngày hôm qua đến nay cậu ta vẫn chưa về...? Chị chắc chứ...?
Chủ nhà trọ khẳng định:
- - Tôi chắc mà, bởi sáng hôm qua, lúc cậu ta đi làm, cậu ta còn gửi tôi chìa khóa nhà rồi nói. Nếu trời mưa thu dùm cậu ấy ít quần áo phơi bên ngoài vào trong nhà. Chìa khóa tôi vẫn còn cầm ở đây, nếu về thì cậu ta phải qua tôi lấy chìa khóa chứ. Đi từ sáng hôm qua tới bây giờ vẫn chưa về.
Vừa nói, bà chủ nhà trọ vừa móc trong túi ra một chùm chìa khóa, trong đó có 1 cái chìa riêng lẻ là chìa khóa phòng của Cương.
Thượng tá Khanh nói:
- - Cảm phiền chị mở phòng của cậu ấy ra cho chúng tôi xem qua một chút được chứ...?
Thuộc cấp đi cùng ông Khanh khẽ nói nhỏ:
- - Sếp, như vậy có được không....? Chúng ta không có giấy khám xét nơi ở......Liệu......
Ông Khanh đáp:
- - Không sao, có sự chứng kiến của chủ nhà trọ. Hơn nữa tôi chỉ ngó qua một chút thôi chứ không chạm vào thứ gì cả.
Chủ nhà trọ đồng ý, bà ta mở khóa phòng của Cương. Bước vào bên trong, căn phòng khá bừa bộn, quần áo, giày dép mỗi nơi 1 chiếc, vỏ mì tôm, hộp mì tôm ngổn ngang trên bàn. Căn phòng bốc mùi khá là khó ngửi, trong lúc ông Khanh ngó qua căn phòng, bà chủ nhà trọ làu bàu:
- - Ăn ở thế này có khiếp không chứ....? Đang tính gặp sẽ mắng cho một trận mà từ qua đến giờ không thấy mặt.
Người đứng xem bên ngoài góp lời:
- - Hay là nó gây ra tội gì rồi bỏ trốn cũng nên, nghi lắm, có vậy nên công an mới tới tìm chứ.
Bà chủ nhà trọ gắt:
- - Đi được cho đi luôn, chứ ở bẩn thế này bố ai mà chịu được. À mà không được, tính ra nó vẫn còn nợ tôi 1 tháng tiền nhà. Nghĩ hoàn cảnh cũng tội nên có lấy tiền cọc đâu, giờ nó mà đi, chẳng lẽ siết mấy bộ quần áo cũ này à....?
Nhìn trên dây phơi quần áo căng trong nhà, trên dây phơi có treo 1 bộ quần áo bảo vệ. Chú Hải nói mỗi bảo vệ khi được nhận vào làm sẽ được phát 2 bộ quần áo để thay đổi. Một bộ ở nhà phơi tù sáng hôm qua, còn 1 bộ Cương mặc đi làm.
Thượng tá Khanh nói:
- - Không ổn rồi, nhiều khả năng, cậu ta vẫn đang trốn ở đâu đó bên trong khu phố. Quay lại đó ngay......
[.......]
8h20 phút sáng, trước cổng ra vào khu đô thị....
- - Lát nữa mẹ làm việc, con nhớ không được chạy đi lung tung đâu nhé. - Cô Tầm khẽ nói với con gái.
Tay vẫn cầm con búp bê, Tươi nhoẻn miệng cười rồi gật đầu đáp:
- - Vâng ạ......Hi....hi...hi.....Con....biết...rồi.......
Bình luận facebook