Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 15
- "Tiểu Ninh, em và Hắc Bạch Lam đang là một cặp sao?" Mộc Nhiên hỏi.
Lâm Mạn Ninh cau mày:"Hắn là Hắc Bạch Lam sao?"
Mộc Nhiên gật đầu, ánh mắt khó hiểu, ngay cả tên cũng không biết sao? Lâm Mạn Ninh phì cười, cô người ngoặt nghẽo khiến cho Tiểu Minh trên tay không biết gì cũng cười theo.
Mộc Nhiên hỏi:"Em sao vậy? Có chuyện gì đáng cười sao?"
Lâm Mạn Ninh gật đầu:"Buồn cười quá, chị nói hắn là Hắc Bạch Lam sao? Vậy tên hắn là đen trắng xanh à? Haha.."
Lâm Mạn Ninh dường như không thể nhịn cười, Mộc Nhiên đơ người nhìn cô, cô bé này dám nói Hắc Bạch Lam như vậy luôn sao?
Lâm Mạn Ninh cố gắng nhịn cười, cô nói:"Ừ..em với chú ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Mộc Nhiên gật đầu, Lâm Mạn Ninh nói:"Chị, sinh em bé có phải rất đau không?"
Mộc Nhiên cười:"Em hỏi chuyện này làm gì?"
Lâm Mạn Ninh nhún vai:"Em nghe người ta nói rất đau nên em rất sợ, chị nói em biết đi."
- "Đau chứ. Nhưng sinh xong em sẽ biết chân trọng đứa trẻ do mình đẻ ra, vì nó là máu mủ của mình, nằm trong bụng mình chín tháng mười ngày."
Lâm Mạn Ninh gật đầu, đến tối bữa tiệc kết thúc, Hàn Thiên Lãnh bế Tiểu Minh lên phòng ngủ, để Mộc Nhiên tiễn Hắc Bạch Lam và Lâm Mạn Ninh về.
Trên xe, Lâm Mạn Ninh vừa nhìn anh vừa cười, miệng chẳng cách nào khép lại được.
- "Tiểu Ninh, em cười chuyện gì?"
Lâm Mạn Ninh xua tay:"Không có...haha..."
Hắc Bạch Lam cau mày:"Em mà còn cười nữa tôi sẽ không đưa em về nhà."
Tiểu Ninh ngồi ngay ngắn lại:"Vậy chú đừng đưa tôi về nhà, tôi chẳng về nữa đâu, đến nhà chú đi."
- "Nhà tôi?" Hắc Bạch Lam hỏi.
Lâm Mạn Ninh gật đầu:"Phải."
Hắc Bạch Lam cười gian tà:"Được."
- "Này, chú tên là Hắc Bạch Lam sao?" Tiểu Ninh nhướn người sang bên anh hỏi.
Hắc Bạch Lam gật đầu, Tiểu Ninh cười:"Vậy chú muốn tôi gọi chú là Hắc biến thái hay là Tiểu Xanh Xanh?"
Hắc Bạch Lam cau mày nhìn cô, Tiểu Ninh thu lại nét tinh nghịch:"Đùa thôi."
Về đến biệt thự, Lâm Mạn Ninh và Hắc Bạch Lam đi vào nhà, lúc này Chu Diệu Mẫn đnag ở phòng khách đợi anh.
- "Lam, anh về rồi, em gọi cho anh suốt nhưng anh không nghe máy." Cô ta ỏng ẹo nói rồi đi về phía anh.
Lâm Mạn Ninh buồn nôn vì cách nói chuyện của cô ta, Chu Diệu Mẫn cau mày:"Con nhỏ này là ai?"
- "Con nhỏ?" Lâm Mạn Ninh cau có nói, hai tay chống nạnh, cố ưỡn bộ ngực của mình ra:"Bà già kia, bà nói ai là con nhỏ, bà thấy tôi nhỏ chỗ nào, nói đi, nói đi, bà xem tôi có cái gì nhỏ chứ?"
Chu Diệu Mẫn nghiến răng nói:"Mày.."
- "Lam, anh nói gì đó đi, em rất nhớ anh, anh không nhớ em sao?"
Lâm Mạn Ninh đi đến kéo cánh tay của Chu Diệu Mẫn ra:"Bà cố nôi của tôi ơi, tôi nghĩ bà nên vào viện dưỡng lão ở, đời thuở nhà ai lại đi quyến rũ cháu mình thế hả?".
- "Mày.." Cô ta nói:"Mày là con cái nhà ai nói chuyện mất dạy như vậy. Coi chừng tao đó."
Lâm Mạn Ninh nhướn mày:"Tôi nói chuyện mất dạy sao? À, vậy cháu xin lỗi bà nhé."
- "Tao nói mày đừng lên mặt, mày cũng như những người phụ nữ khác thôi, Lam chơi chán rồi sẽ bỏ."
Lâm Mạn Ninh gật đầu:"Vậy sao? Nhưng hiện tại hắn vẫn chưa chán tôi, người hắn chán mới là bà đó, bà cố à."
Chua Diệu Mẫn tức tối giơ cánh tay cho Lâm Mạn Ninh một bạt tai, lúc này Hắc Bạch Lam nắm lấy cổ tay cô ta.
- "Không được đụng đến cô ấy." Hắc Bạch Lam nói, giọng chứa đầy cảnh cáo.
Lâm Mạn Ninh đi đến giẫm mạnh vào chân của Hắc Bạch Lam:"Tôi nói, tất cả đều tại chú, chú làm cho người phụ nữ nào bên cạnh chú đều không có cảm giác an toàn, tôi nay tôi sẽ ngủ ở phòng của chú, chú ngủ đâu thì tùy."
Hắc Bạch Lam hất Chu Diệu Mẫn ra, cau mày, đau chết anh rồi, vật nhỏ này đánh căn bản không có chút nương tay.
- "Lam, anh không sao chứ?"
Hắc Bạch Lam nói:"Cút, không phải tôi đã đưa cô quà chia tay rồi sao? Cô phải biết những người phụ nữ bên cạnh tôi phải biết điều, không thôi kết cục chỉ có chết."
Chu Diệu Mẫn lo sợ nói:"Lam, nhưng em yêu anh, em chỉ cần anh, không cần gì hết, anh đừng bỏ em."
Hắc Bạch Lam lạnh lùng đi lên lầu, Lâm Mạn Ninh mở tủ quần áo lấy một chiếc sơ mi của anh rồi đi vào phòng tắm. Tắm xong cô bước ra ngoài, Hắc Bạch Lam đã ở giường chờ cô.
- "Lời tôi nói chú không nghe gì sao?"
Hắc Bạch Lam nói:"Bảo bối, đến nhà tôi ở, ngủ ở phòng của tôi em phải có gì đó để trao đổi."
- "Trao đổi sao? Vừa rồi suýt nữa tôi bị bà cố đó tát vào mặt tôi còn chưa tính sổ với chú, tôi nói chú biết một là chú đi phòng khác ngủ, hai là chú xuống đất ngủ. Chú đừng tưởng tôi hiền dễ bắt nạt nhé!".
Hắc Bạch Lam nhún vai:"Tôi muốn ngủ trên giường."
Lâm Mạn Ninh cười:"Được, vậy chúng ta sẽ ngủ trên giường."
Hắc Bạch Lam vui mừng nhìn cô tiến về phía mình, Lâm Mạn Ninh leo lên giường ngồi lên người anh, từ dưới anh nhìn trọn bộ ngực của cô thấp thoáng sau lớp áo, nơi yếu ớt chạm vào vật nam tính của anh.
Lâm Mạn Ninh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng liến lên má anh, Hắc Bạch Lam thở dốc.
Lâm Mạn ninh mon men đến vành tai anh.
- "Aaaaaa.." Lúc này tiếng la thất thanh của anh vang lên, Lâm Mạn Ninh cắn mạnh vào vành tai anh.
Cô thả ra, vành tai đỏ ửng, nhướm chút máu:"Hắc biến thái, tôi nói cho chú biết, chú rất trăng hoa, đừng hòng đụng vào người tôi, đi chỗ khác, tôi muốn đi ngủ."
Lâm Mạn Ninh cau mày:"Hắn là Hắc Bạch Lam sao?"
Mộc Nhiên gật đầu, ánh mắt khó hiểu, ngay cả tên cũng không biết sao? Lâm Mạn Ninh phì cười, cô người ngoặt nghẽo khiến cho Tiểu Minh trên tay không biết gì cũng cười theo.
Mộc Nhiên hỏi:"Em sao vậy? Có chuyện gì đáng cười sao?"
Lâm Mạn Ninh gật đầu:"Buồn cười quá, chị nói hắn là Hắc Bạch Lam sao? Vậy tên hắn là đen trắng xanh à? Haha.."
Lâm Mạn Ninh dường như không thể nhịn cười, Mộc Nhiên đơ người nhìn cô, cô bé này dám nói Hắc Bạch Lam như vậy luôn sao?
Lâm Mạn Ninh cố gắng nhịn cười, cô nói:"Ừ..em với chú ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Mộc Nhiên gật đầu, Lâm Mạn Ninh nói:"Chị, sinh em bé có phải rất đau không?"
Mộc Nhiên cười:"Em hỏi chuyện này làm gì?"
Lâm Mạn Ninh nhún vai:"Em nghe người ta nói rất đau nên em rất sợ, chị nói em biết đi."
- "Đau chứ. Nhưng sinh xong em sẽ biết chân trọng đứa trẻ do mình đẻ ra, vì nó là máu mủ của mình, nằm trong bụng mình chín tháng mười ngày."
Lâm Mạn Ninh gật đầu, đến tối bữa tiệc kết thúc, Hàn Thiên Lãnh bế Tiểu Minh lên phòng ngủ, để Mộc Nhiên tiễn Hắc Bạch Lam và Lâm Mạn Ninh về.
Trên xe, Lâm Mạn Ninh vừa nhìn anh vừa cười, miệng chẳng cách nào khép lại được.
- "Tiểu Ninh, em cười chuyện gì?"
Lâm Mạn Ninh xua tay:"Không có...haha..."
Hắc Bạch Lam cau mày:"Em mà còn cười nữa tôi sẽ không đưa em về nhà."
Tiểu Ninh ngồi ngay ngắn lại:"Vậy chú đừng đưa tôi về nhà, tôi chẳng về nữa đâu, đến nhà chú đi."
- "Nhà tôi?" Hắc Bạch Lam hỏi.
Lâm Mạn Ninh gật đầu:"Phải."
Hắc Bạch Lam cười gian tà:"Được."
- "Này, chú tên là Hắc Bạch Lam sao?" Tiểu Ninh nhướn người sang bên anh hỏi.
Hắc Bạch Lam gật đầu, Tiểu Ninh cười:"Vậy chú muốn tôi gọi chú là Hắc biến thái hay là Tiểu Xanh Xanh?"
Hắc Bạch Lam cau mày nhìn cô, Tiểu Ninh thu lại nét tinh nghịch:"Đùa thôi."
Về đến biệt thự, Lâm Mạn Ninh và Hắc Bạch Lam đi vào nhà, lúc này Chu Diệu Mẫn đnag ở phòng khách đợi anh.
- "Lam, anh về rồi, em gọi cho anh suốt nhưng anh không nghe máy." Cô ta ỏng ẹo nói rồi đi về phía anh.
Lâm Mạn Ninh buồn nôn vì cách nói chuyện của cô ta, Chu Diệu Mẫn cau mày:"Con nhỏ này là ai?"
- "Con nhỏ?" Lâm Mạn Ninh cau có nói, hai tay chống nạnh, cố ưỡn bộ ngực của mình ra:"Bà già kia, bà nói ai là con nhỏ, bà thấy tôi nhỏ chỗ nào, nói đi, nói đi, bà xem tôi có cái gì nhỏ chứ?"
Chu Diệu Mẫn nghiến răng nói:"Mày.."
- "Lam, anh nói gì đó đi, em rất nhớ anh, anh không nhớ em sao?"
Lâm Mạn Ninh đi đến kéo cánh tay của Chu Diệu Mẫn ra:"Bà cố nôi của tôi ơi, tôi nghĩ bà nên vào viện dưỡng lão ở, đời thuở nhà ai lại đi quyến rũ cháu mình thế hả?".
- "Mày.." Cô ta nói:"Mày là con cái nhà ai nói chuyện mất dạy như vậy. Coi chừng tao đó."
Lâm Mạn Ninh nhướn mày:"Tôi nói chuyện mất dạy sao? À, vậy cháu xin lỗi bà nhé."
- "Tao nói mày đừng lên mặt, mày cũng như những người phụ nữ khác thôi, Lam chơi chán rồi sẽ bỏ."
Lâm Mạn Ninh gật đầu:"Vậy sao? Nhưng hiện tại hắn vẫn chưa chán tôi, người hắn chán mới là bà đó, bà cố à."
Chua Diệu Mẫn tức tối giơ cánh tay cho Lâm Mạn Ninh một bạt tai, lúc này Hắc Bạch Lam nắm lấy cổ tay cô ta.
- "Không được đụng đến cô ấy." Hắc Bạch Lam nói, giọng chứa đầy cảnh cáo.
Lâm Mạn Ninh đi đến giẫm mạnh vào chân của Hắc Bạch Lam:"Tôi nói, tất cả đều tại chú, chú làm cho người phụ nữ nào bên cạnh chú đều không có cảm giác an toàn, tôi nay tôi sẽ ngủ ở phòng của chú, chú ngủ đâu thì tùy."
Hắc Bạch Lam hất Chu Diệu Mẫn ra, cau mày, đau chết anh rồi, vật nhỏ này đánh căn bản không có chút nương tay.
- "Lam, anh không sao chứ?"
Hắc Bạch Lam nói:"Cút, không phải tôi đã đưa cô quà chia tay rồi sao? Cô phải biết những người phụ nữ bên cạnh tôi phải biết điều, không thôi kết cục chỉ có chết."
Chu Diệu Mẫn lo sợ nói:"Lam, nhưng em yêu anh, em chỉ cần anh, không cần gì hết, anh đừng bỏ em."
Hắc Bạch Lam lạnh lùng đi lên lầu, Lâm Mạn Ninh mở tủ quần áo lấy một chiếc sơ mi của anh rồi đi vào phòng tắm. Tắm xong cô bước ra ngoài, Hắc Bạch Lam đã ở giường chờ cô.
- "Lời tôi nói chú không nghe gì sao?"
Hắc Bạch Lam nói:"Bảo bối, đến nhà tôi ở, ngủ ở phòng của tôi em phải có gì đó để trao đổi."
- "Trao đổi sao? Vừa rồi suýt nữa tôi bị bà cố đó tát vào mặt tôi còn chưa tính sổ với chú, tôi nói chú biết một là chú đi phòng khác ngủ, hai là chú xuống đất ngủ. Chú đừng tưởng tôi hiền dễ bắt nạt nhé!".
Hắc Bạch Lam nhún vai:"Tôi muốn ngủ trên giường."
Lâm Mạn Ninh cười:"Được, vậy chúng ta sẽ ngủ trên giường."
Hắc Bạch Lam vui mừng nhìn cô tiến về phía mình, Lâm Mạn Ninh leo lên giường ngồi lên người anh, từ dưới anh nhìn trọn bộ ngực của cô thấp thoáng sau lớp áo, nơi yếu ớt chạm vào vật nam tính của anh.
Lâm Mạn Ninh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng liến lên má anh, Hắc Bạch Lam thở dốc.
Lâm Mạn ninh mon men đến vành tai anh.
- "Aaaaaa.." Lúc này tiếng la thất thanh của anh vang lên, Lâm Mạn Ninh cắn mạnh vào vành tai anh.
Cô thả ra, vành tai đỏ ửng, nhướm chút máu:"Hắc biến thái, tôi nói cho chú biết, chú rất trăng hoa, đừng hòng đụng vào người tôi, đi chỗ khác, tôi muốn đi ngủ."
Bình luận facebook