Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163: Họp Mặt
Đường Long rất xúc động nhìn hành tinh này trên màn hình, đây chính là nơi mình sinh ra lớn lên. Con mèo đen nhỏ ở trong lòng Đường Long không có cái cảm xúc đó của Đường Long, vì thế lên tiếng nói: “Đại ca, Vạn La liên bang còn loạn hơn cả tinh hệ Vô Loạn, trên đường đến đây trạm kiểm soát của hải tặc và quân phiệt bố trí không có 10 cái thì cũng có đến 8 cái.”
“Không còn cách nào khác, ai bảo trung ương của Vạn La liên bang đã mất đi sự khống chế đối với các nơi, nhưng chiêu bài mà ngươi làm ra cũng rất hữu ích, trên đường gặp nhiều trạm kiểm soát thế không ai làm khó chúng ta.” Đường Long nói rồi sờ sờ đầu của con mèo đen nhỏ.
Con mèo đen nhỏ lắc đầu nói: “Không phải chiêu bài của em làm ra hữu dụng, là chiêu bài bạn học kia của anh hữu dụng, bất luận là hải tặc hay quân phiệt, vừa nghe thấy chúng ta là đi tham gia buổi họp mặt kia, lập tức cho đi. Bạn học này của anh thật lợi hại, lại có thể khiến cho hải tặc, quân phiệt nể mặt.”
Đường Long vừa nghe bất giác nghi ngờ hỏi: “Có chuyện này sao? Ta sao không biết?”
“Không biết, lẽ nào anh không đọc bức thư mời kia của anh sao? Phía cuối có viết: “Ủy ban trù bị buổi họp mặt lần này đã thương thảo thỏa đáng với hải tặc, quân phiệt xung quanh, chỉ cần nói là tham gia “họp măt trường phổ thông Tinh Hệ Tả La, sẽ không gặp bất cứ sự gây khó dễ hoặc ngăn cản nào.” Con mèo đen nhỏ vừa nói vừa lên mạng mở bức thư điện tử kia ra cho Đường Long xem.
Đường Long vừa nhìn thấy thư, bất giác cảm thán nói: “Xem ra là kiệt tác của hội trưởng hội học sinh kia của chúng ta rồi, không ngờ sức mạnh của nhà hắn bây giờ lại có thể khiến cho tất cả hải tặc và quân phiệt đều nể mặt. Hắn thật sự là người nổi tiếng, gom hai khóa cùng tổ chức, điều này có lẽ là vì hai khóa này hắn làm chức hội trưởng hội học sinh, nhưng sao lại không mời hai khóa sau? Hai khóa đó hắn vẫn là hội trưởng hội học sinh.”
“Ý? Hội trưởng hội học sinh? Là ai vậy? Nói cho em nghe với.” Con mèo đen nhỏ lập tức lộ vẻ hiếu kỳ.
Đường Long cười, nhìn hành tinh ngày càng gần: “Hội trưởng hội học sinh này này tên là Lâm Chấn Đông, là bạn học lớp 12 với ta. Hắn không những cao ráo đẹp trai, hơn nữa học tập và thể dục đều đứng nhất toàn cấp, có thể nói là văn võ song toàn. Trong nhà mặc dù có tiền có thế, nhưng lại không ỷ thế hiếp người, tính tình ôn nho hữu lễ, cư xử nhiệt tình phóng khoáng, hơn nữa rất có năng lực, năm lớp 10 vừa bắt đầu đã vào hội học sinh, lên năm lớp 11 đã làm hội trưởng hội học sinh, nên biết lệ cũ ở trường chúng ta học sinh lớp 12 mới có thể đảm nhận chức hội trưởng hội học sinh này. Có thể nói hắn là bạch mã hoàng tử trong lòng của tất cả các cô gái toàn trường, chocolate và quà lễ tình nhân năm lớp 12 nhận được công lại cũng được vài tấn.”
“Wa, lợi hại thế sao, vậy đại ca thì sao?” Con mèo đen nhỏ hiếu kỳ hỏi.
“Ta?” Đường Long lắc đầu cười nói: “Lúc đó ta không có tiếng tăm gì.”
“Không có tiếng tăm gì? Không thể nào? Nói như thế nào đại ca lúc thiếu niên cũng rất đáng yêu, dựa và dáng vẻ của anh lẽ nào không nhận được bất cứ sự xem trọng nào của con gái sao?” Con mèo nhỏ không hiểu hỏi.
“Ha ha, thời kỳ học sinh không phải là dựa vào dáng vẻ dễ nhìn thì có thể nổi tiếng, thời kỳ đó dựa vào chính là thành tích học tập và nổi trội trong các hoạt động, thành tích của ta có thể nói là xếp hạng thứ mấy từ dưới đếm lên toàn cấp, hơn nữa không tham gia hoạt động nào cả, ai mà để ý đến người như ta cơ chứ.”
“Không phải một người cũng không có đấy chứ? Anh đừng nói với em năm lớp 12 anh ngay cả một thanh chocolate cũng không có nhận đươc đó nha.” Con mèo đen nhỏ rung râu cười nói.
Đường Long lộ vẻ mặt như đang nhớ lại gì đó, cười nói: “Có, năm lớp 11 đã từng nhận được 1 thanh. Nhưng đây là thanh chocolate duy nhất trong đời mà anh nhận được, hơn nữa là loại chocolate không mang hàm ý yêu mến, mà có ý nghĩa cảm kích.”
Con mèo đen nhỏ nghe thấy vỗ vào tay Đường Long cúi đầu đồng tinh nói: “Đại ca, anh thật đáng thương.” Nói rồi quay đầu nói với hai người Phượng Băng, Phượng Sương đang đứng sau Đường Long: “Các ngươi nhớ kỹ, sau này lễ tình nhân mỗi năm đều phải nhớ tặng chocolate cho đại ca nha.” Hai người Phượng Băng, Phượng Sương lập tức gật đầu.
Không để ý đến chuyện này Đường Long cười nói: “Ha ha, không cần phiền phức như thế, ta bay giờ không để ý đến những chuyện đó nữa. Nhưng lúc đó thật cảm thấy tủi thân đến nỗi trốn trong hóc nhà khóc, nhưng bây giờ nhớ lại thật là một hồi ức không tồi, đó cũng đã dấy lên một làn sóng nhỏ trong cuộc đời học sinh của anh, không phải hoàn toàn yên ả.”
“Đúng rồi, cô gái tặng thanh chocolate duy nhất trong đời anh kia là ai vậy?” Con mèo đen nhỏ hiếu kỳ hỏi.
“Ờ, không biết, trên chocolate chỉ viết cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, không có lưu lại tên.” Đường Long lắc đầu lấy làm tiếc.
“Ah? Không có viết tên? Lẽ nào là con trai tặng cho anh? Đại ca anh thảm rồi!” Con mèo đen nhỏ cổ quái cười cười.
Đường Long gõ vào đầu con mèo đen nhỏ cười nói: “Đừng có phá hoại hồi ức trong lòng ta, mặc dù ta không chắc, nhưng nét chữ đó không thể là do con trai viết ra. Không tin về đến nhà, ta sẽ lấy cho em xem, ta bảo giữ rất tốt đó.”
“Được, khi đến nhà anh, anh nhất định phải lấy ra cho em xem.” Con mèo đen nhỏ vui mừng, vốn đang tìm cớ đến nhà Đường Long, bây giờ không cần tìm nữa.
Phi thuyền đi vào cảng hành tinh La Đức rồi dừng lại, Đường Long phát hiện hành tinh này tổng thể giống như trước không có gì thay đổi, nhưng nơi này không giống như trong tưởng tượng kia không có người nào, mà người đông như nước. Xem ra quân phiệt cát cứ của Vạn La liên bang không những không nguy hại đến hành tinh cư trú, ngược lại khiến nó thêm phồn hoa.
Đường Long nhìn thời gian, bây giờ là 3 giờ sáng, bất giác chặn một chiếc taxi dẫn theo con mèo đen nhỏ, Phượng Băng, Phượng Sương trực tiếp trở về nhà cũ. Thậm chí nhiều người máy và mật thám đặc công đem đến đây như thế, hoàn toàn không cần Đường Long để ý, bọn họ sẽ tự nghĩ cách bảo vệ xung quanh Đường Long.
Trở về căn nhà cũ ở mười mấy năm kia, phát hiện vân tay của mình còn có thể mở cửa, Đường Long trong lòng vui mừng, nói như thế căn nhà này vẫn là nhà mình. Nhưng sau khi đi vào nhà, Đường Long bỗng trầm xuống, bởi vì bụi đầy nhà khiến cho người ta vừa nhìn liền biết được đã nhiều năm rồi khong có người ở trong căn nhà này, xem ra cha mẹ sau khi rời đi không có quay trở về.
Phát hiện điện nước liên lạc đều có thể sử dụng, Đường Long nói với con mèo đen nhỏ: “Giúp ta kiểm tra xem tình hình nộp phí sử dụng điện nước liên lạc của căn nhà này.”
“Ok.” Con mèo đen nhỏ cũng không nhiều lời lập tức tìm kiêm, còn Phượng Băng, Phượng Sương thì lập tức dọn dẹp nhà cửa.
Rất nhanh, con mèo đen nhỏ đa tra ra được kết quả: “Đại ca, tiền điện nước liên lạc của căn nhà này là được trả bằng chuyển khoản tiền mặt từ rất nhiều ngân hàng trên khắp vũ trụ, dường như mỗi tháng một nước khác nhau, nhưng ngoài tên người chuyển khoản là Đường Trung ra, thì không còn tư liệu nào khác.”
“Chuyển khoản tiền mặt?” Đường Long ngây người.
“Đúng, có nghĩa là mỗi tháng có một người tên là Đường Trung sẽ đến ngân hàng nộp tiền, không phải là thông qua mạng tự động chuyển tiền. Thật là kỳ lạ, thời đại này còn ai đi ngân hàng chuyển tiền mặt cơ chứ? Thật là phiền phức, không những cần CMND mà còn cần ghi chép lại, dường như không có ai làm như thế cả.” Con mèo đen nhỏ nói.
Nghe thấy lời này, Đường Long cười, bởi vì hắn biết cha mình làm như thế là báo bình an với mình mà thôi, lẽ nào ông biết mình sẽ trở lại đồng thời kiểm tra những tư liệu này sao? Đường Long lắc đầu, dù gì biết được cha mẹ bình an là được rồi, những chuyện khác không cần lo. Hắn sau khi suy nghĩ liền nói với con mèo đen nhỏ: “Giúp ta tra giúp một cái tên công ty ‘Tổng bộ liên hợp đại thống nhất vũ trụ’, đó là công ty ba tôi.”
Con mèo đen nhỏ vừa nghe tên công ty này là của người có thể khiến ình không tìm ra được địa chỉ, bất giác lập tức tập trung tìm kiếm, nhưng không lâu sau mặt mày buồn bã nói: “Hoàn toàn không có công ty nào là ‘Tổng bộ liên hợp đại thống nhất vũ trụ” cả.”
Đường Long sững sờ, nhưng nhớ đến chủ nhiệm mập mạp thích đổi tên công ty của cha mình kia, liền cho rằng công ty đã được đổi tên, cũng không để ý đến, dù gì cha mẹ không có ở đây, tìm công ty kia cũng không có tác dụng gì.
Đường Long nhìn đồng hồ ngáp nói: “Bây giờ mới hơn 3 giờ sáng, ta đi nghỉ chút, 8 giờ sáng gọi ta dậy.” Con mèo đen nhỏ vừa nghe thấy liền gật đầu thúc dục Đường Long nhanh đi ngủ, nó rất mong Đường Long đi ngủ nhanh lên, vì như thế nó mới có thể láo xược lục soát căn nhà này.
Cho nên lúc Đường Long bắt đầu ngáy, con mèo đen nhỏ lập tức bắt đầu hành động, thậm chí còn sử dụng cả danh nghĩa quét dọn sai khiến Phượng Băng, Phương Sương giúp mình lật tung khắp nơi. Đáng tiếc lật tung khắp cả căn nhà ngoại trừ phòng ngủ của Đường Long ra, ngoài việc tìm thấy vài bước tường hai lớp có giấu súng ra thì cái gì cũng không tìm được. Đối với những thứ này không hứng thú, nhưng vẫn không mất hết hi vọng con mèo nhỏ cuối cùng cũng mạo hiểm sợ đánh thức Đường Long, bắt đầu lục soát phòng của Đường Long.
Nhưng trong phòng của Đường Long, con mèo nhỏ ngoại trừ tìm thấy một cái hộp nhỏ ra thì không tìm được vật gì chướng mắt. Trong lòng không có cái gì gọi là quan niện về quyền riêng tư này, con mèo nhỏ chỉ thị hai người Phượng Băng, Phượng Sương đem cái hộp ra phòng khách mở ra, mặc dù thứ đồ bên trong khiến con mèo nhỏ thất vọng, nhưng lại khiến cho hai người Phượng Băng, Phượng Sương hết sức vui mừng thưởng thức, bởi vì bên trong là bức hình gia đình của Đường Long lúc còn nhỏ.
“Wa, cha mẹ của đại ca thật đẹp trai xinh đẹp, chả trách đại ca lớn lên lại đẹp trai như thế, thì là là do di truyền.”
“Wa, các người xem đại ca lúc nhỏ thật đáng yêu, tật muốn cắn một miếng.”
Lúc con mèo đen nhỏ đánh giá những bức hình, hai người Phượng Băng, Phượng Sương thì lặng lẽ scan những bức hình này lại lưu trữ trong não của mình. Cũng không biết làm sao, sau khi nhìn thấy những bức hình này, bọn họ rất hi vọng có thể có được một bức hình chụp chung với Đường Long.
“Ý? Đây là cái gì?” Con mèo đen nhỏ cầm lấy một tấm card màu trắng đẹp dẽ được cất giữ cẩn thận, lật ra xem, phát hiện trên đó dùng nét chữ thanh tú viết “Cám ơn sự giúp đỡ của bạn, chúc bạn lễ tình nhân vui vẻ.” Liên tưởng đến lời Đường Long từng nói, con mèo đen nhỏ lập tức hai mắt phát sáng nói: “Wa, đây là tấm thiệp trên thanh chocolate duy nhất trong đời của đại ca!” Nghe thấy lời này, hai người Phượng Băng, Phượng Sương lập tức nhìn chằm chằm vào tấm thiệp kia, tia sáng nóng hổi kia có thể thiêu đốt tấm thiệp kia.
“Hi hi, đại ca không phải nói không dám chắc chắn người tặng chocolate cho anh ấy là nam hay là nữ sao? Bây giờ để em giúp anh.” Con mèo đen nhỏ nheo mắt nói xong, liền có một tia laser ảo scan thấm thiệp kia. Sau đó ria mém rung lên không ngừng cười: “Hi hi, dấu vân tay nhiều năm như thế vẫn còn giữ lại được, có thể thấy đại ca lưu giữ tấm thiệp này rất tốt. Ừ, để ta từng cái từng cái liên kết với máy chủ của nhiều thế lực này của Vạn La liên bang, tìm kiếm xem chủ nhân của dấu vân tay này là ai.”
Lúc 8 giờ sáng, Đường Long bị con mèo đen nhỏ dùng lông cọ cọ vào mặt làm tỉnh giấc, con mèo đen nhỏ vừa nhìn thấy Đường Long mở mắt lập tức làm xuất hiện một bức hình lớn hiện ra trước mặt Đường Long, đồng thời nói: “Đại ca, anh xem, đây chính là người tặng chocolate cho anh, em tốn hết cả buổi tối mới tìm ra được đó.”
Lúc Đường Long nhìn thấy bức hình đó, cả người ngây ngốc, đợi sau khi nghe thấy lời của con meo đen nhỏ, Đường Long thở dài, lắc đầu cười, không nói di đứng dậy. Hắn biết con mèo đen nhỏ nhất định đã dụng vào đồ hắn cất giữ, nhưng hắn không quan tâm, dù gì bên trong không có gì mất mặt, có gì mà cần quan tâm cơ chứ.
Con mèo đen nhỏ phát hiện dáng vẻ ngây ngốc của Đường Long, bất giác nhảy lên vai Đường Long nheo mắt cười hỏi: “Sao vậy đại ca, vừa nhìn thấy người ta thì ngẩn tò te, có phải là rất vui, lại rất hối hận không?”
“Sao lại nói thế?” Đường Long đi vào nhà tắm nghi ngờ hỏi.
“Hi hi, anh vui mừng là vi người tặng chocolate cho anh là con gái, hơn nữa còn là một cô gái rất xinh đẹp. Anh hối hận là vì anh lúc đó sao không quen biết em, không thể tìm ra được chủ nhân của chocolate, nếu không chắc chắn sẽ đi tìm cô ấy. Em nói có đúng không?” Con mèo đen nhỏ nheo mắt nói.
Đường Long lắc đầu nói: “Ha ha, ngươi nói sai rồi, ta mặc dù vui mừng thanh chocolate kia là con gái tặng, nhưng không có đặc biệt vui mừng, dù gì thanh chocolate kia là chocolate không mang hàm ý yêu mến. Hơn nữa ta cũng không hối hận, bởi vì ta chưa từng nói chuyện với cô ấy, cũng chưa từng giúp đỡ cô ấy, có thể là thanh chocolate đó cô ấy không cẩn thận để nhầm ngăn giày.” Nói đến đây rồi cầm bàn chải đánh răng, khăn mặt. Đây không phải là thứ mấy năm rồi không dùng đến, mà là Phượng Băng, Phượng Sương mang theo.
Con mèo đen nhỏ nhảy lên bồn rửa mặt ngồi xổm, nghiêng đầu hiếu kỳ nói: “Nói như vậy anh quen người con gái tên là Lam Mộng Vân này, cô ấy rât xinh đẹp, sụyt nữa là đuổi kịp hai chị. Đúng rồi, tư liệu của cô ấy hiển thị cùng trường với anh, nhưng lớn hơn anh một lớp. Nói cho em nghe với?”
“Được, cô ấy là học tỷ của anh, là hoa khôi của trường anh, cũng là phó hội trưởng hội học sinh của trường.” Đường Long nói.
Con mèo đen nhỏ nghe thấy giọng Đường Long có chút kỳ lạ, bất giác ngẩng thẳng đầu, gian xảo cười: “Đại ca, anh không phải là có y gì với vị học tỷ này đấy chứ? Có phải là yêu thầm không?”
Đường Long cười sau khi vẩy nước vào con mèo đen nhỏ nói: “Đó là đương nhiên, học sinh nam toàn trường đều yêu thầm cô ấy, ta đương nhiên cũng không ngoại lệ, năm đó lúc cô ấy tốt nghiệp, có rất nhiều nam sinh đau lòng.”
“Hi hi, đại ca cũng biết yêu thầm, lúc đó anh có đau lòng không? Hi hi, cuộc họp mặt lần này nhìn thấy cô ấy có phải là chuẩn bị …” Con mèo đen nhỏ lắc mình vẩy nước, hỏi lần nữa.
“Ha ha, đây mới gọi là cuộc sống học sinh phổ thông chân chính, nếu không có động lòng, vậy thì một chút cũng không bình thường. Nhưng lúc đó ta chỉ cảm thấy có chút thất vọng, hoàn toàn không đặc biệt chú ý đến, dù gì ta cũng chưa từng tiếp xúc với cô ấy, cho nên nhìn thấy cũng không có gì, nhiều lắm thì tim đập nhanh hơn mà thôi.” Đường Long vắt khăn mặt lên, quay người đi ra khỏi nhà tắm.
Con mèo đen nhỏ vội nhảy lên đầu Đường Long, cúi đầu tiếp tục hỏi: “Vậy anh biết thanh chocolate kia là do học tỷ này tặng, anh có vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên không?”
“Hài, ta đã nói chưa từng tiếp xúc với cô ấy cũng chưa từng giúp đỡ cô ấy, thanh chocolate kia là cô ấy để nhầm, chuyện này ta sao vui được cơ chứ?” Đường Long nói rồi để con mèo từ trên đầu đi xuống vai, vỗ vỗ đầu nó nói: “Không cần hỏi nữa, nếu không thì không dẫn ngươi đi đến nhà hàng Mỹ nhân ngư ăn cơm.”
Con mèo đen nhỏ lập tức kêu lên: “Không muốn! Em sẽ không hỏi nữa, anh nhất định phải dẫn em đến nhà hàng Mỹ nhân ngư ăn cơm.”
“Được, chỉ cần ngươi nghe lời ta sẽ dẫn ngươi đi, nếu không ta sẽ vứt ngươi giữa đường.” Đường Long cười nói.
Con mèo đen nhỏ nói một cách nghiêm túc: “Bảo đảm nghe lời, đại ca bảo em đi hướng đông em sẽ không đi hướng tây, bảo em ăn cá, em sẽ không ăn rau!”
Một người một mèo ăn qua loa đồ ăn sáng Phượng Băng, Phượng Sương sáng sớm đã đi chợ mua về làm, sửa soạn một chút rồi ra ngoài đi đến trường của Đường Long, tham gia họp mặt. Nhưng Phượng Băng, Phượng Sương không theo sát bên cạnh Đường Long, mà theo sau ở phía xa. Phượng Băng, Phượng Sương vốn không đồng ý, nhưng con mèo đen nhỏ nhắc nhở bọn họ, có hai mỹ nữ xinh đẹp như thế theo sau Đường Long, quả thực là quá gây chú ý, Đường Long không muốn khiến người khác chú ý cũng không được. Hơn nữa vỗ ngực biểu thị, mình sẽ toàn lực quét tình hình xung quanh trong 100 dặm, có bất cứ động tĩnh gì lạ sẽ lâp tức thông báo hai người bọn họ. Như thế, hai người Phượng Băng, Phượng Sương bất đắc dĩ đành đi vào chỗ tối giống như những người máy, đặc công mật thám kia.
Theo con đường đi học ngày xưa đến trường, Đường Long đã hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức tuổi học sinh, mãi cho đến khi nhìn thấy trước nhiều xe cao cấp xếp hàng trước cổng trường mới tỉnh lại, Đường Long bất giác lầm bầm: “Xem ra bạn học trong trường của mình sống cũng không tồi, xe hàng hiệu lại nhiều như thế.”
Một chàng thanh niên trẻ tuổi đảm nhận tiếp tân ở nơi ký tên ngay cổng trường, thân mặc đồ vest, đeo cặp kính, đầu chải bóng mượt, dáng vẻ nho nhã nhiệt tình nói chuyện với những người đến ký tên. Anh ta là Lê Nhất Huy, anh ta bây giờ có thể nói là vừa lòng hả dạ, vì mình mới 22 tuổi đã là giám đốc của công ty thuộc tập đoàn Đông Hạo. Trước đây những bạn bè người thân thấy mình sau khi tốt nghiệp phổ thông thì không học đại học thì nói cạnh nói khóe, bây giờ đều phải ra sức nịnh bợ mình, đồng thời tranh nhau khen mình chàng trai có triển vọng. Hừ hừ, nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn nịnh bợ minh của bọn họ thì đã cảm thấy hả giận.
Lê Nhất Huy nhìn đám người trong trường, mặc dù mọi người đều đông một nhóm, tây một nhóm, nhưng vẫn có thể nhìn ra đám người chia thành 3 phần. Nhóm chính giữa toàn là những người trẻ tuổ imặc đồ vest thẳng thớm, hoặc váy xinh đẹp, ăn mặc rất sáng chói. Có thể đoán, nhóm người này sau khi tốt nghiệp sự nghiệp thành công, thuận buồm xuôi gió.
Vòng ngoài nhóm người thành công này là những người trẻ tuổi ăn mặc đồ thường, đầy vị thư sinh, có thể đoán là những phần tử trí thức còn đang tiến tu ở đại học. Còn lại đứng ở vong ngoài cùng, thì là nhóm người mặc y phục bình thường, thần sắc có chút ngại ngùng né né tránh tránh, nhóm người này sợ rằng là sau khi tốt nghiệp cuộc sống không như ý muốn. Còn Lê Nhất Huy biết mình thuộc nhóm người thành công ở chính giữa kia.
Đương nhiên, Lê Nhất Huy rất rõ mình có thể có được địa vị như thế là nhờ ai, ánh mắt của anh ta bất giác nhìn về một chàng trai trẻ đẹp trai ở nhóm người chính giữa, bị mọi người vây quanh. Đó chính là ông chủ của mình, cậu chủ nhỏ của tập đoàn Đông Hạo – Lâm Chấn Đông. Nói đến ông chủ này của mình, mình thật khâm phục, không những năng lực mạnh, hơn nữa rất có thân và lực, có thể nói là chàng trai hoàn hảo. Nhưng nếu muốn thật sự tìm ra khuyết điểm, ông chủ này của mình có chút kiêu ngạo, hơn nữa ngang tàng cố chấp, những điều này không là gì, khuyết điểm lớn nhất chính là dục vọng chiếm hữu quá lớn, thứ muốn có được, trăm phương ngànn kế muốn có được.
Cũng may ánh mắt của mình tốt, sớm đã phân tích ra tính cách của hắn, đồng thời lúc đi học nửa có nửa không cố tình bộc lộ tài năng trước mặt hắn, hơn nữa hoàn toàn không lấy lòng hắn, để hắn cho rằng mình là nhân tài kiệt xuất. Lúc hắn đối với mình có ý lôi kéo mình trực tiếp từ chối hắn, để hắn sản sinh ra cảm giác không có được thứ tốt nhất, mãi cho đến lúc hắn có chút cuồng nhiệt, mình mới nương nhờ hắn, như thế mình trong mắt hắn so với những người cả ngày nịnh hót hắn kia, phân rõ cao thấp. Nếu như không phải như thế, mình theo những bạn họ kia sớm đã nịnh bợ hắn, e rằng cũng giống như những bạn học này, vừa tốt nghiệp đã bị hắn đá sang một bên, làm gì có khả năng được hắn trọng dụng.
Lúc này một chàng trai trẻ mặc đồ vest đắt tiền khoác tay một mỹ nữ trang điểm lộng lẫy đi đến nói: “Tôi là Trương Bỉnh lớp 01 khóa 3431.”
Lê Nhất Huy lập tức tươi cười nói: “Học trưởng Trương, tôi là Lê Nhất Huy lớp 01 khóa 3432, bây giờ là giám đốc công ty trực thuộc tập đoàn Đông Hạo. Đã lâu không gặp, anh đã tốt nghiệp đại học rồi phải không? Đang làm việc ở đâu vậy?” Đối với con cháu của cán bộ cấp cao nhiều khóa như thế trong trường, Lê Nhất Huy thuộc nằm lòng, cho nên vừa nghe thấy tên liền biết được hoàn cảnh của anh ta.
Trương Bỉnh kia nghe thấy ngây người, rõ ràng không quen Lê Nhất Huy, nhưng nghe thấy cái tên tập đoàn Đông Hạo này, lập tức tươi cười đưa tay ra vừa bắt tay với Lê Nhất Huy vừa cười nói: “Thì ra là cậu, đã lâu không gặp. Tôi tốt nghiệp đại học được 1 năm rồi, bây giờ mở một công ty nhỏ kiếm sống qua ngày, hội trưởng Lâm của chúng ta đã đến rồi phải không?”
“Khà khà, xem ngài nói kìa, nếu như ngài chỉ kiếm sống, những người như chúng tôi đây chẳng khác nào đi ăn xin? Hội trưởng ở đó.” Lê Nhất Huy chỉ vào nhóm người chính giữa nói.
Trương Bỉnh kia đi đến chỗ Lâm Chấn Đông kia được vài bước thì quay đầu lại hỏi: “Phó hội trưởng của chúng ta đã đến chưa?” Trong ánh mắt lộ vẻ mong chờ.
Lê Nhất Huy lắc đầu nói: “Vẫn chưa.” Lời này vừa nói ra thần sắc Trương Bỉnh ảm đảm, trong lòng Lê Nhất Huy bất giác cười khổ nghĩ: “Hài, sức hấp dẫn của phó hội trưởng thật lớn, ta không thể nhớ đây là người thứ mấy hỏi thăm.”
Nghĩ đến đây hắn bất giác đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Bỉnh đang chào hỏi Lâm Chấn Đông, hắn rất rõ họp mặt lần này tại sao hai khóa cùng tổ chức, nguyên nhân quan trọng nhất chính là vì phó hội trưởng kia. Ông chủ của mình biết được phó hội trưởng đã tốt nghiệp tiến sĩ, mới tổ chức họp mặt này. Không ngờ, mặc dù ông chủ của mình là quý tộc độc thân rất được con gái hoan nghênh, nhưng vẫn không thu hút được phó hội trưởng kia, nếu như không mượn cơ hội này, e rằng ông chủ sẽ không có cơ hội tiếp xúc với phó hội trưởng.
Nói đến ông chủ của mình mê phó hội trưởng có thể nói là lúc năm lớp 10 đã bắt đầu, cũng khâm phục ông chủ, nhiều năm như thế sự say mê vẫn không thay đổi, đương nhiên, người giống như ông chủ gặp dịp thì chơi không thể tránh được.
Ông chủ đối diện với phó hội trưởng, không muốn dùng biện pháp mạnh cũng không thể dùng biện pháp mạnh, giở mọi thủ đoạn cua gái, cộng thêm lòng si mê cũng không thể cảm động được phó hội trưởng. Ông chủ chưa từng nhận thua thậm chí để người nhà ra mặt hỏi cưới, đáng tiếc gia đình của phó hội trưởng hơn gia đình của ông chủ nhiều, đối diện với vô số gia tộc hiển hách của người theo đuổi, nhà ồng chủ cũng không được xuất sắc lắm, cho nên bị nhà của phó hội trưởng từ chối.
Vì như thế, ông chủ quyết chí vươn lên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn 1 năm đã làm cho sự nghiệp của gia tộc mở rộng gấp mấy lần, có thể hô mưa gọi gió ở liên bang. Nhưng điều kỳ lạ là, ông chủ chưa từng đi hỏi cưới lần nữa, mà trực tiếp theo đuổi phó hội trưởng, theo những lời ông chủ thình thoảng để lộ, e rằng ông chủ đối xử phân biệt đối với gia đình của phó hội trưởng và phó hội trưởng. Đương nhiên kết quả trong đó những người mình không biết được, nhưng thấy ông chủ muộn mượn cơ hội họp mặt để tiếp xúc với phó hội trưởng, e rằng kết quả không được tốt.
Lê Nhất Huy nghĩ đến những thứ này đột nhiên phát hiện trước cổng xuất hiện một thanh niên mặc quần đen, áo sơ mi đen, đôi giày đen, thần thái cương nghị, bất nộ tự uy (chưa từng giận dữ nhưng thể hiện khí chất uy nghiêm) đi về phía mình. Ánh mắt rất đặc đáo, Lê Nhất Huy lập tức nhìn ra người ăn vận bình thường này là nhân vật nắm đại quyền, hơn nữa tuyệt đối mạnh hơn ông chủ của mình, bởi vì khí thế đó không phải ông chủ của mình có thể có được.
Lê Nhất Huy vừa ra sức suy nghĩ trong đầu là người nào, vừa cung kính nói: “Hoan nghênh, anh là…”
Đường Long nghe thấy lời này không trả lời ngay lập tức, sau khi đánh giá Lưu Nhất Huy mới cười nói: “Cậu là Lưu Nhất Huy phải không, tôi là Đường Long lớp 4 khóa 3432, đã lâu không gặp.” Nói rồi cầm bút ký tên, sau đó đưa tay ra với Lê Nhất Huy. Đối với nhân vật phong vân trường này, Đường Long có quen biết.
Bị thần thái của Đường Long khiến cho tay Lê Nhất Huy hai tay cung kính đưa ra để bắt tay Đường Long, nghe thấy cả người ngây ra đó: “Đường Long?! Cậu … cậu không phải …” Lời nói phía sau của Lê Nhất Huy khong nói ra, Lê Nhất Huy đối với tư liệu của tất cả mọi người trong trường đều nắm rõ, Đường Long bạn họ cùng cấp này càng không cần nói đến.
Nhưng sự hiểu biết của Lê Nhất Huy đói với bạn học cùng cấp 3 năm, chỉ đơn giản là ấn tượng đẹp trai, thành tích kém, yên lặng ít nói. Nhiều lắm là biết được sau khi tốt nghiệp phổ thông Đường Long đi lính, hơn nữa bị quân bộ bắt nhốt, được thả ra. Sau đó Vạn La liên bang loạn cả lên, tin tức về Đường Long từ đó không có, hắn cho rằng Đường Long đã chết trên chiến trường. Nhưng không ngờ Đường Long bây giờ còn sống sờ sờ đứng trước mặt mình, hơn nữa trưởng thành hơn trước rất nhiều, càng lộ ra khí thế nắm đại quyề, nhiều năm như thế Đường Long rốt cuộc đã gặp những chuyện gì? Cuộc sống binh lính bình thường không thể rèn luyện ra được cái khí thế này.
Mặc dù trong lòng Lê Nhất Huy suy nghĩ lung tung, nhưng hắn vẫn lập tức tươi cười nói: “Ah, đã lâu không gặp, nghe nói cậu tốt nghiệp rồi đi lính, gần đây cuộc sống thế nào?”
“Không có gì, cũng chỉ là đánh nhau kiếm ăn nhét đầy bụng mà thôi.” Đường Long cười nói, gặp bạn học ngày trước đã từng gặp, trong lòng Đường Long bất giác cũng nhiệt tình.
Lê Nhất Huy vừa nghe thấy trong lòng bất giác lầm bầm: “Sao những người có thành tựu đều nói những lời giống như thế, ‘đánh nhau kiếm ăn nhét đầy bụng mà thôi’ quỷ mới tin ngươi.” Lúc hắn đang định hỏi thăm Đường Long tỉ mỉ, một giọng nói như nước chảy róc rách rất êm tai từ sau lưng Đường Long vang lên: “Xin lỗi, xin hỏi ký tên họp mặt ở đây phải không?”
“Không còn cách nào khác, ai bảo trung ương của Vạn La liên bang đã mất đi sự khống chế đối với các nơi, nhưng chiêu bài mà ngươi làm ra cũng rất hữu ích, trên đường gặp nhiều trạm kiểm soát thế không ai làm khó chúng ta.” Đường Long nói rồi sờ sờ đầu của con mèo đen nhỏ.
Con mèo đen nhỏ lắc đầu nói: “Không phải chiêu bài của em làm ra hữu dụng, là chiêu bài bạn học kia của anh hữu dụng, bất luận là hải tặc hay quân phiệt, vừa nghe thấy chúng ta là đi tham gia buổi họp mặt kia, lập tức cho đi. Bạn học này của anh thật lợi hại, lại có thể khiến cho hải tặc, quân phiệt nể mặt.”
Đường Long vừa nghe bất giác nghi ngờ hỏi: “Có chuyện này sao? Ta sao không biết?”
“Không biết, lẽ nào anh không đọc bức thư mời kia của anh sao? Phía cuối có viết: “Ủy ban trù bị buổi họp mặt lần này đã thương thảo thỏa đáng với hải tặc, quân phiệt xung quanh, chỉ cần nói là tham gia “họp măt trường phổ thông Tinh Hệ Tả La, sẽ không gặp bất cứ sự gây khó dễ hoặc ngăn cản nào.” Con mèo đen nhỏ vừa nói vừa lên mạng mở bức thư điện tử kia ra cho Đường Long xem.
Đường Long vừa nhìn thấy thư, bất giác cảm thán nói: “Xem ra là kiệt tác của hội trưởng hội học sinh kia của chúng ta rồi, không ngờ sức mạnh của nhà hắn bây giờ lại có thể khiến cho tất cả hải tặc và quân phiệt đều nể mặt. Hắn thật sự là người nổi tiếng, gom hai khóa cùng tổ chức, điều này có lẽ là vì hai khóa này hắn làm chức hội trưởng hội học sinh, nhưng sao lại không mời hai khóa sau? Hai khóa đó hắn vẫn là hội trưởng hội học sinh.”
“Ý? Hội trưởng hội học sinh? Là ai vậy? Nói cho em nghe với.” Con mèo đen nhỏ lập tức lộ vẻ hiếu kỳ.
Đường Long cười, nhìn hành tinh ngày càng gần: “Hội trưởng hội học sinh này này tên là Lâm Chấn Đông, là bạn học lớp 12 với ta. Hắn không những cao ráo đẹp trai, hơn nữa học tập và thể dục đều đứng nhất toàn cấp, có thể nói là văn võ song toàn. Trong nhà mặc dù có tiền có thế, nhưng lại không ỷ thế hiếp người, tính tình ôn nho hữu lễ, cư xử nhiệt tình phóng khoáng, hơn nữa rất có năng lực, năm lớp 10 vừa bắt đầu đã vào hội học sinh, lên năm lớp 11 đã làm hội trưởng hội học sinh, nên biết lệ cũ ở trường chúng ta học sinh lớp 12 mới có thể đảm nhận chức hội trưởng hội học sinh này. Có thể nói hắn là bạch mã hoàng tử trong lòng của tất cả các cô gái toàn trường, chocolate và quà lễ tình nhân năm lớp 12 nhận được công lại cũng được vài tấn.”
“Wa, lợi hại thế sao, vậy đại ca thì sao?” Con mèo đen nhỏ hiếu kỳ hỏi.
“Ta?” Đường Long lắc đầu cười nói: “Lúc đó ta không có tiếng tăm gì.”
“Không có tiếng tăm gì? Không thể nào? Nói như thế nào đại ca lúc thiếu niên cũng rất đáng yêu, dựa và dáng vẻ của anh lẽ nào không nhận được bất cứ sự xem trọng nào của con gái sao?” Con mèo nhỏ không hiểu hỏi.
“Ha ha, thời kỳ học sinh không phải là dựa vào dáng vẻ dễ nhìn thì có thể nổi tiếng, thời kỳ đó dựa vào chính là thành tích học tập và nổi trội trong các hoạt động, thành tích của ta có thể nói là xếp hạng thứ mấy từ dưới đếm lên toàn cấp, hơn nữa không tham gia hoạt động nào cả, ai mà để ý đến người như ta cơ chứ.”
“Không phải một người cũng không có đấy chứ? Anh đừng nói với em năm lớp 12 anh ngay cả một thanh chocolate cũng không có nhận đươc đó nha.” Con mèo đen nhỏ rung râu cười nói.
Đường Long lộ vẻ mặt như đang nhớ lại gì đó, cười nói: “Có, năm lớp 11 đã từng nhận được 1 thanh. Nhưng đây là thanh chocolate duy nhất trong đời mà anh nhận được, hơn nữa là loại chocolate không mang hàm ý yêu mến, mà có ý nghĩa cảm kích.”
Con mèo đen nhỏ nghe thấy vỗ vào tay Đường Long cúi đầu đồng tinh nói: “Đại ca, anh thật đáng thương.” Nói rồi quay đầu nói với hai người Phượng Băng, Phượng Sương đang đứng sau Đường Long: “Các ngươi nhớ kỹ, sau này lễ tình nhân mỗi năm đều phải nhớ tặng chocolate cho đại ca nha.” Hai người Phượng Băng, Phượng Sương lập tức gật đầu.
Không để ý đến chuyện này Đường Long cười nói: “Ha ha, không cần phiền phức như thế, ta bay giờ không để ý đến những chuyện đó nữa. Nhưng lúc đó thật cảm thấy tủi thân đến nỗi trốn trong hóc nhà khóc, nhưng bây giờ nhớ lại thật là một hồi ức không tồi, đó cũng đã dấy lên một làn sóng nhỏ trong cuộc đời học sinh của anh, không phải hoàn toàn yên ả.”
“Đúng rồi, cô gái tặng thanh chocolate duy nhất trong đời anh kia là ai vậy?” Con mèo đen nhỏ hiếu kỳ hỏi.
“Ờ, không biết, trên chocolate chỉ viết cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, không có lưu lại tên.” Đường Long lắc đầu lấy làm tiếc.
“Ah? Không có viết tên? Lẽ nào là con trai tặng cho anh? Đại ca anh thảm rồi!” Con mèo đen nhỏ cổ quái cười cười.
Đường Long gõ vào đầu con mèo đen nhỏ cười nói: “Đừng có phá hoại hồi ức trong lòng ta, mặc dù ta không chắc, nhưng nét chữ đó không thể là do con trai viết ra. Không tin về đến nhà, ta sẽ lấy cho em xem, ta bảo giữ rất tốt đó.”
“Được, khi đến nhà anh, anh nhất định phải lấy ra cho em xem.” Con mèo đen nhỏ vui mừng, vốn đang tìm cớ đến nhà Đường Long, bây giờ không cần tìm nữa.
Phi thuyền đi vào cảng hành tinh La Đức rồi dừng lại, Đường Long phát hiện hành tinh này tổng thể giống như trước không có gì thay đổi, nhưng nơi này không giống như trong tưởng tượng kia không có người nào, mà người đông như nước. Xem ra quân phiệt cát cứ của Vạn La liên bang không những không nguy hại đến hành tinh cư trú, ngược lại khiến nó thêm phồn hoa.
Đường Long nhìn thời gian, bây giờ là 3 giờ sáng, bất giác chặn một chiếc taxi dẫn theo con mèo đen nhỏ, Phượng Băng, Phượng Sương trực tiếp trở về nhà cũ. Thậm chí nhiều người máy và mật thám đặc công đem đến đây như thế, hoàn toàn không cần Đường Long để ý, bọn họ sẽ tự nghĩ cách bảo vệ xung quanh Đường Long.
Trở về căn nhà cũ ở mười mấy năm kia, phát hiện vân tay của mình còn có thể mở cửa, Đường Long trong lòng vui mừng, nói như thế căn nhà này vẫn là nhà mình. Nhưng sau khi đi vào nhà, Đường Long bỗng trầm xuống, bởi vì bụi đầy nhà khiến cho người ta vừa nhìn liền biết được đã nhiều năm rồi khong có người ở trong căn nhà này, xem ra cha mẹ sau khi rời đi không có quay trở về.
Phát hiện điện nước liên lạc đều có thể sử dụng, Đường Long nói với con mèo đen nhỏ: “Giúp ta kiểm tra xem tình hình nộp phí sử dụng điện nước liên lạc của căn nhà này.”
“Ok.” Con mèo đen nhỏ cũng không nhiều lời lập tức tìm kiêm, còn Phượng Băng, Phượng Sương thì lập tức dọn dẹp nhà cửa.
Rất nhanh, con mèo đen nhỏ đa tra ra được kết quả: “Đại ca, tiền điện nước liên lạc của căn nhà này là được trả bằng chuyển khoản tiền mặt từ rất nhiều ngân hàng trên khắp vũ trụ, dường như mỗi tháng một nước khác nhau, nhưng ngoài tên người chuyển khoản là Đường Trung ra, thì không còn tư liệu nào khác.”
“Chuyển khoản tiền mặt?” Đường Long ngây người.
“Đúng, có nghĩa là mỗi tháng có một người tên là Đường Trung sẽ đến ngân hàng nộp tiền, không phải là thông qua mạng tự động chuyển tiền. Thật là kỳ lạ, thời đại này còn ai đi ngân hàng chuyển tiền mặt cơ chứ? Thật là phiền phức, không những cần CMND mà còn cần ghi chép lại, dường như không có ai làm như thế cả.” Con mèo đen nhỏ nói.
Nghe thấy lời này, Đường Long cười, bởi vì hắn biết cha mình làm như thế là báo bình an với mình mà thôi, lẽ nào ông biết mình sẽ trở lại đồng thời kiểm tra những tư liệu này sao? Đường Long lắc đầu, dù gì biết được cha mẹ bình an là được rồi, những chuyện khác không cần lo. Hắn sau khi suy nghĩ liền nói với con mèo đen nhỏ: “Giúp ta tra giúp một cái tên công ty ‘Tổng bộ liên hợp đại thống nhất vũ trụ’, đó là công ty ba tôi.”
Con mèo đen nhỏ vừa nghe tên công ty này là của người có thể khiến ình không tìm ra được địa chỉ, bất giác lập tức tập trung tìm kiếm, nhưng không lâu sau mặt mày buồn bã nói: “Hoàn toàn không có công ty nào là ‘Tổng bộ liên hợp đại thống nhất vũ trụ” cả.”
Đường Long sững sờ, nhưng nhớ đến chủ nhiệm mập mạp thích đổi tên công ty của cha mình kia, liền cho rằng công ty đã được đổi tên, cũng không để ý đến, dù gì cha mẹ không có ở đây, tìm công ty kia cũng không có tác dụng gì.
Đường Long nhìn đồng hồ ngáp nói: “Bây giờ mới hơn 3 giờ sáng, ta đi nghỉ chút, 8 giờ sáng gọi ta dậy.” Con mèo đen nhỏ vừa nghe thấy liền gật đầu thúc dục Đường Long nhanh đi ngủ, nó rất mong Đường Long đi ngủ nhanh lên, vì như thế nó mới có thể láo xược lục soát căn nhà này.
Cho nên lúc Đường Long bắt đầu ngáy, con mèo đen nhỏ lập tức bắt đầu hành động, thậm chí còn sử dụng cả danh nghĩa quét dọn sai khiến Phượng Băng, Phương Sương giúp mình lật tung khắp nơi. Đáng tiếc lật tung khắp cả căn nhà ngoại trừ phòng ngủ của Đường Long ra, ngoài việc tìm thấy vài bước tường hai lớp có giấu súng ra thì cái gì cũng không tìm được. Đối với những thứ này không hứng thú, nhưng vẫn không mất hết hi vọng con mèo nhỏ cuối cùng cũng mạo hiểm sợ đánh thức Đường Long, bắt đầu lục soát phòng của Đường Long.
Nhưng trong phòng của Đường Long, con mèo nhỏ ngoại trừ tìm thấy một cái hộp nhỏ ra thì không tìm được vật gì chướng mắt. Trong lòng không có cái gì gọi là quan niện về quyền riêng tư này, con mèo nhỏ chỉ thị hai người Phượng Băng, Phượng Sương đem cái hộp ra phòng khách mở ra, mặc dù thứ đồ bên trong khiến con mèo nhỏ thất vọng, nhưng lại khiến cho hai người Phượng Băng, Phượng Sương hết sức vui mừng thưởng thức, bởi vì bên trong là bức hình gia đình của Đường Long lúc còn nhỏ.
“Wa, cha mẹ của đại ca thật đẹp trai xinh đẹp, chả trách đại ca lớn lên lại đẹp trai như thế, thì là là do di truyền.”
“Wa, các người xem đại ca lúc nhỏ thật đáng yêu, tật muốn cắn một miếng.”
Lúc con mèo đen nhỏ đánh giá những bức hình, hai người Phượng Băng, Phượng Sương thì lặng lẽ scan những bức hình này lại lưu trữ trong não của mình. Cũng không biết làm sao, sau khi nhìn thấy những bức hình này, bọn họ rất hi vọng có thể có được một bức hình chụp chung với Đường Long.
“Ý? Đây là cái gì?” Con mèo đen nhỏ cầm lấy một tấm card màu trắng đẹp dẽ được cất giữ cẩn thận, lật ra xem, phát hiện trên đó dùng nét chữ thanh tú viết “Cám ơn sự giúp đỡ của bạn, chúc bạn lễ tình nhân vui vẻ.” Liên tưởng đến lời Đường Long từng nói, con mèo đen nhỏ lập tức hai mắt phát sáng nói: “Wa, đây là tấm thiệp trên thanh chocolate duy nhất trong đời của đại ca!” Nghe thấy lời này, hai người Phượng Băng, Phượng Sương lập tức nhìn chằm chằm vào tấm thiệp kia, tia sáng nóng hổi kia có thể thiêu đốt tấm thiệp kia.
“Hi hi, đại ca không phải nói không dám chắc chắn người tặng chocolate cho anh ấy là nam hay là nữ sao? Bây giờ để em giúp anh.” Con mèo đen nhỏ nheo mắt nói xong, liền có một tia laser ảo scan thấm thiệp kia. Sau đó ria mém rung lên không ngừng cười: “Hi hi, dấu vân tay nhiều năm như thế vẫn còn giữ lại được, có thể thấy đại ca lưu giữ tấm thiệp này rất tốt. Ừ, để ta từng cái từng cái liên kết với máy chủ của nhiều thế lực này của Vạn La liên bang, tìm kiếm xem chủ nhân của dấu vân tay này là ai.”
Lúc 8 giờ sáng, Đường Long bị con mèo đen nhỏ dùng lông cọ cọ vào mặt làm tỉnh giấc, con mèo đen nhỏ vừa nhìn thấy Đường Long mở mắt lập tức làm xuất hiện một bức hình lớn hiện ra trước mặt Đường Long, đồng thời nói: “Đại ca, anh xem, đây chính là người tặng chocolate cho anh, em tốn hết cả buổi tối mới tìm ra được đó.”
Lúc Đường Long nhìn thấy bức hình đó, cả người ngây ngốc, đợi sau khi nghe thấy lời của con meo đen nhỏ, Đường Long thở dài, lắc đầu cười, không nói di đứng dậy. Hắn biết con mèo đen nhỏ nhất định đã dụng vào đồ hắn cất giữ, nhưng hắn không quan tâm, dù gì bên trong không có gì mất mặt, có gì mà cần quan tâm cơ chứ.
Con mèo đen nhỏ phát hiện dáng vẻ ngây ngốc của Đường Long, bất giác nhảy lên vai Đường Long nheo mắt cười hỏi: “Sao vậy đại ca, vừa nhìn thấy người ta thì ngẩn tò te, có phải là rất vui, lại rất hối hận không?”
“Sao lại nói thế?” Đường Long đi vào nhà tắm nghi ngờ hỏi.
“Hi hi, anh vui mừng là vi người tặng chocolate cho anh là con gái, hơn nữa còn là một cô gái rất xinh đẹp. Anh hối hận là vì anh lúc đó sao không quen biết em, không thể tìm ra được chủ nhân của chocolate, nếu không chắc chắn sẽ đi tìm cô ấy. Em nói có đúng không?” Con mèo đen nhỏ nheo mắt nói.
Đường Long lắc đầu nói: “Ha ha, ngươi nói sai rồi, ta mặc dù vui mừng thanh chocolate kia là con gái tặng, nhưng không có đặc biệt vui mừng, dù gì thanh chocolate kia là chocolate không mang hàm ý yêu mến. Hơn nữa ta cũng không hối hận, bởi vì ta chưa từng nói chuyện với cô ấy, cũng chưa từng giúp đỡ cô ấy, có thể là thanh chocolate đó cô ấy không cẩn thận để nhầm ngăn giày.” Nói đến đây rồi cầm bàn chải đánh răng, khăn mặt. Đây không phải là thứ mấy năm rồi không dùng đến, mà là Phượng Băng, Phượng Sương mang theo.
Con mèo đen nhỏ nhảy lên bồn rửa mặt ngồi xổm, nghiêng đầu hiếu kỳ nói: “Nói như vậy anh quen người con gái tên là Lam Mộng Vân này, cô ấy rât xinh đẹp, sụyt nữa là đuổi kịp hai chị. Đúng rồi, tư liệu của cô ấy hiển thị cùng trường với anh, nhưng lớn hơn anh một lớp. Nói cho em nghe với?”
“Được, cô ấy là học tỷ của anh, là hoa khôi của trường anh, cũng là phó hội trưởng hội học sinh của trường.” Đường Long nói.
Con mèo đen nhỏ nghe thấy giọng Đường Long có chút kỳ lạ, bất giác ngẩng thẳng đầu, gian xảo cười: “Đại ca, anh không phải là có y gì với vị học tỷ này đấy chứ? Có phải là yêu thầm không?”
Đường Long cười sau khi vẩy nước vào con mèo đen nhỏ nói: “Đó là đương nhiên, học sinh nam toàn trường đều yêu thầm cô ấy, ta đương nhiên cũng không ngoại lệ, năm đó lúc cô ấy tốt nghiệp, có rất nhiều nam sinh đau lòng.”
“Hi hi, đại ca cũng biết yêu thầm, lúc đó anh có đau lòng không? Hi hi, cuộc họp mặt lần này nhìn thấy cô ấy có phải là chuẩn bị …” Con mèo đen nhỏ lắc mình vẩy nước, hỏi lần nữa.
“Ha ha, đây mới gọi là cuộc sống học sinh phổ thông chân chính, nếu không có động lòng, vậy thì một chút cũng không bình thường. Nhưng lúc đó ta chỉ cảm thấy có chút thất vọng, hoàn toàn không đặc biệt chú ý đến, dù gì ta cũng chưa từng tiếp xúc với cô ấy, cho nên nhìn thấy cũng không có gì, nhiều lắm thì tim đập nhanh hơn mà thôi.” Đường Long vắt khăn mặt lên, quay người đi ra khỏi nhà tắm.
Con mèo đen nhỏ vội nhảy lên đầu Đường Long, cúi đầu tiếp tục hỏi: “Vậy anh biết thanh chocolate kia là do học tỷ này tặng, anh có vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên không?”
“Hài, ta đã nói chưa từng tiếp xúc với cô ấy cũng chưa từng giúp đỡ cô ấy, thanh chocolate kia là cô ấy để nhầm, chuyện này ta sao vui được cơ chứ?” Đường Long nói rồi để con mèo từ trên đầu đi xuống vai, vỗ vỗ đầu nó nói: “Không cần hỏi nữa, nếu không thì không dẫn ngươi đi đến nhà hàng Mỹ nhân ngư ăn cơm.”
Con mèo đen nhỏ lập tức kêu lên: “Không muốn! Em sẽ không hỏi nữa, anh nhất định phải dẫn em đến nhà hàng Mỹ nhân ngư ăn cơm.”
“Được, chỉ cần ngươi nghe lời ta sẽ dẫn ngươi đi, nếu không ta sẽ vứt ngươi giữa đường.” Đường Long cười nói.
Con mèo đen nhỏ nói một cách nghiêm túc: “Bảo đảm nghe lời, đại ca bảo em đi hướng đông em sẽ không đi hướng tây, bảo em ăn cá, em sẽ không ăn rau!”
Một người một mèo ăn qua loa đồ ăn sáng Phượng Băng, Phượng Sương sáng sớm đã đi chợ mua về làm, sửa soạn một chút rồi ra ngoài đi đến trường của Đường Long, tham gia họp mặt. Nhưng Phượng Băng, Phượng Sương không theo sát bên cạnh Đường Long, mà theo sau ở phía xa. Phượng Băng, Phượng Sương vốn không đồng ý, nhưng con mèo đen nhỏ nhắc nhở bọn họ, có hai mỹ nữ xinh đẹp như thế theo sau Đường Long, quả thực là quá gây chú ý, Đường Long không muốn khiến người khác chú ý cũng không được. Hơn nữa vỗ ngực biểu thị, mình sẽ toàn lực quét tình hình xung quanh trong 100 dặm, có bất cứ động tĩnh gì lạ sẽ lâp tức thông báo hai người bọn họ. Như thế, hai người Phượng Băng, Phượng Sương bất đắc dĩ đành đi vào chỗ tối giống như những người máy, đặc công mật thám kia.
Theo con đường đi học ngày xưa đến trường, Đường Long đã hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức tuổi học sinh, mãi cho đến khi nhìn thấy trước nhiều xe cao cấp xếp hàng trước cổng trường mới tỉnh lại, Đường Long bất giác lầm bầm: “Xem ra bạn học trong trường của mình sống cũng không tồi, xe hàng hiệu lại nhiều như thế.”
Một chàng thanh niên trẻ tuổi đảm nhận tiếp tân ở nơi ký tên ngay cổng trường, thân mặc đồ vest, đeo cặp kính, đầu chải bóng mượt, dáng vẻ nho nhã nhiệt tình nói chuyện với những người đến ký tên. Anh ta là Lê Nhất Huy, anh ta bây giờ có thể nói là vừa lòng hả dạ, vì mình mới 22 tuổi đã là giám đốc của công ty thuộc tập đoàn Đông Hạo. Trước đây những bạn bè người thân thấy mình sau khi tốt nghiệp phổ thông thì không học đại học thì nói cạnh nói khóe, bây giờ đều phải ra sức nịnh bợ mình, đồng thời tranh nhau khen mình chàng trai có triển vọng. Hừ hừ, nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn nịnh bợ minh của bọn họ thì đã cảm thấy hả giận.
Lê Nhất Huy nhìn đám người trong trường, mặc dù mọi người đều đông một nhóm, tây một nhóm, nhưng vẫn có thể nhìn ra đám người chia thành 3 phần. Nhóm chính giữa toàn là những người trẻ tuổ imặc đồ vest thẳng thớm, hoặc váy xinh đẹp, ăn mặc rất sáng chói. Có thể đoán, nhóm người này sau khi tốt nghiệp sự nghiệp thành công, thuận buồm xuôi gió.
Vòng ngoài nhóm người thành công này là những người trẻ tuổi ăn mặc đồ thường, đầy vị thư sinh, có thể đoán là những phần tử trí thức còn đang tiến tu ở đại học. Còn lại đứng ở vong ngoài cùng, thì là nhóm người mặc y phục bình thường, thần sắc có chút ngại ngùng né né tránh tránh, nhóm người này sợ rằng là sau khi tốt nghiệp cuộc sống không như ý muốn. Còn Lê Nhất Huy biết mình thuộc nhóm người thành công ở chính giữa kia.
Đương nhiên, Lê Nhất Huy rất rõ mình có thể có được địa vị như thế là nhờ ai, ánh mắt của anh ta bất giác nhìn về một chàng trai trẻ đẹp trai ở nhóm người chính giữa, bị mọi người vây quanh. Đó chính là ông chủ của mình, cậu chủ nhỏ của tập đoàn Đông Hạo – Lâm Chấn Đông. Nói đến ông chủ này của mình, mình thật khâm phục, không những năng lực mạnh, hơn nữa rất có thân và lực, có thể nói là chàng trai hoàn hảo. Nhưng nếu muốn thật sự tìm ra khuyết điểm, ông chủ này của mình có chút kiêu ngạo, hơn nữa ngang tàng cố chấp, những điều này không là gì, khuyết điểm lớn nhất chính là dục vọng chiếm hữu quá lớn, thứ muốn có được, trăm phương ngànn kế muốn có được.
Cũng may ánh mắt của mình tốt, sớm đã phân tích ra tính cách của hắn, đồng thời lúc đi học nửa có nửa không cố tình bộc lộ tài năng trước mặt hắn, hơn nữa hoàn toàn không lấy lòng hắn, để hắn cho rằng mình là nhân tài kiệt xuất. Lúc hắn đối với mình có ý lôi kéo mình trực tiếp từ chối hắn, để hắn sản sinh ra cảm giác không có được thứ tốt nhất, mãi cho đến lúc hắn có chút cuồng nhiệt, mình mới nương nhờ hắn, như thế mình trong mắt hắn so với những người cả ngày nịnh hót hắn kia, phân rõ cao thấp. Nếu như không phải như thế, mình theo những bạn họ kia sớm đã nịnh bợ hắn, e rằng cũng giống như những bạn học này, vừa tốt nghiệp đã bị hắn đá sang một bên, làm gì có khả năng được hắn trọng dụng.
Lúc này một chàng trai trẻ mặc đồ vest đắt tiền khoác tay một mỹ nữ trang điểm lộng lẫy đi đến nói: “Tôi là Trương Bỉnh lớp 01 khóa 3431.”
Lê Nhất Huy lập tức tươi cười nói: “Học trưởng Trương, tôi là Lê Nhất Huy lớp 01 khóa 3432, bây giờ là giám đốc công ty trực thuộc tập đoàn Đông Hạo. Đã lâu không gặp, anh đã tốt nghiệp đại học rồi phải không? Đang làm việc ở đâu vậy?” Đối với con cháu của cán bộ cấp cao nhiều khóa như thế trong trường, Lê Nhất Huy thuộc nằm lòng, cho nên vừa nghe thấy tên liền biết được hoàn cảnh của anh ta.
Trương Bỉnh kia nghe thấy ngây người, rõ ràng không quen Lê Nhất Huy, nhưng nghe thấy cái tên tập đoàn Đông Hạo này, lập tức tươi cười đưa tay ra vừa bắt tay với Lê Nhất Huy vừa cười nói: “Thì ra là cậu, đã lâu không gặp. Tôi tốt nghiệp đại học được 1 năm rồi, bây giờ mở một công ty nhỏ kiếm sống qua ngày, hội trưởng Lâm của chúng ta đã đến rồi phải không?”
“Khà khà, xem ngài nói kìa, nếu như ngài chỉ kiếm sống, những người như chúng tôi đây chẳng khác nào đi ăn xin? Hội trưởng ở đó.” Lê Nhất Huy chỉ vào nhóm người chính giữa nói.
Trương Bỉnh kia đi đến chỗ Lâm Chấn Đông kia được vài bước thì quay đầu lại hỏi: “Phó hội trưởng của chúng ta đã đến chưa?” Trong ánh mắt lộ vẻ mong chờ.
Lê Nhất Huy lắc đầu nói: “Vẫn chưa.” Lời này vừa nói ra thần sắc Trương Bỉnh ảm đảm, trong lòng Lê Nhất Huy bất giác cười khổ nghĩ: “Hài, sức hấp dẫn của phó hội trưởng thật lớn, ta không thể nhớ đây là người thứ mấy hỏi thăm.”
Nghĩ đến đây hắn bất giác đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Bỉnh đang chào hỏi Lâm Chấn Đông, hắn rất rõ họp mặt lần này tại sao hai khóa cùng tổ chức, nguyên nhân quan trọng nhất chính là vì phó hội trưởng kia. Ông chủ của mình biết được phó hội trưởng đã tốt nghiệp tiến sĩ, mới tổ chức họp mặt này. Không ngờ, mặc dù ông chủ của mình là quý tộc độc thân rất được con gái hoan nghênh, nhưng vẫn không thu hút được phó hội trưởng kia, nếu như không mượn cơ hội này, e rằng ông chủ sẽ không có cơ hội tiếp xúc với phó hội trưởng.
Nói đến ông chủ của mình mê phó hội trưởng có thể nói là lúc năm lớp 10 đã bắt đầu, cũng khâm phục ông chủ, nhiều năm như thế sự say mê vẫn không thay đổi, đương nhiên, người giống như ông chủ gặp dịp thì chơi không thể tránh được.
Ông chủ đối diện với phó hội trưởng, không muốn dùng biện pháp mạnh cũng không thể dùng biện pháp mạnh, giở mọi thủ đoạn cua gái, cộng thêm lòng si mê cũng không thể cảm động được phó hội trưởng. Ông chủ chưa từng nhận thua thậm chí để người nhà ra mặt hỏi cưới, đáng tiếc gia đình của phó hội trưởng hơn gia đình của ông chủ nhiều, đối diện với vô số gia tộc hiển hách của người theo đuổi, nhà ồng chủ cũng không được xuất sắc lắm, cho nên bị nhà của phó hội trưởng từ chối.
Vì như thế, ông chủ quyết chí vươn lên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn 1 năm đã làm cho sự nghiệp của gia tộc mở rộng gấp mấy lần, có thể hô mưa gọi gió ở liên bang. Nhưng điều kỳ lạ là, ông chủ chưa từng đi hỏi cưới lần nữa, mà trực tiếp theo đuổi phó hội trưởng, theo những lời ông chủ thình thoảng để lộ, e rằng ông chủ đối xử phân biệt đối với gia đình của phó hội trưởng và phó hội trưởng. Đương nhiên kết quả trong đó những người mình không biết được, nhưng thấy ông chủ muộn mượn cơ hội họp mặt để tiếp xúc với phó hội trưởng, e rằng kết quả không được tốt.
Lê Nhất Huy nghĩ đến những thứ này đột nhiên phát hiện trước cổng xuất hiện một thanh niên mặc quần đen, áo sơ mi đen, đôi giày đen, thần thái cương nghị, bất nộ tự uy (chưa từng giận dữ nhưng thể hiện khí chất uy nghiêm) đi về phía mình. Ánh mắt rất đặc đáo, Lê Nhất Huy lập tức nhìn ra người ăn vận bình thường này là nhân vật nắm đại quyền, hơn nữa tuyệt đối mạnh hơn ông chủ của mình, bởi vì khí thế đó không phải ông chủ của mình có thể có được.
Lê Nhất Huy vừa ra sức suy nghĩ trong đầu là người nào, vừa cung kính nói: “Hoan nghênh, anh là…”
Đường Long nghe thấy lời này không trả lời ngay lập tức, sau khi đánh giá Lưu Nhất Huy mới cười nói: “Cậu là Lưu Nhất Huy phải không, tôi là Đường Long lớp 4 khóa 3432, đã lâu không gặp.” Nói rồi cầm bút ký tên, sau đó đưa tay ra với Lê Nhất Huy. Đối với nhân vật phong vân trường này, Đường Long có quen biết.
Bị thần thái của Đường Long khiến cho tay Lê Nhất Huy hai tay cung kính đưa ra để bắt tay Đường Long, nghe thấy cả người ngây ra đó: “Đường Long?! Cậu … cậu không phải …” Lời nói phía sau của Lê Nhất Huy khong nói ra, Lê Nhất Huy đối với tư liệu của tất cả mọi người trong trường đều nắm rõ, Đường Long bạn họ cùng cấp này càng không cần nói đến.
Nhưng sự hiểu biết của Lê Nhất Huy đói với bạn học cùng cấp 3 năm, chỉ đơn giản là ấn tượng đẹp trai, thành tích kém, yên lặng ít nói. Nhiều lắm là biết được sau khi tốt nghiệp phổ thông Đường Long đi lính, hơn nữa bị quân bộ bắt nhốt, được thả ra. Sau đó Vạn La liên bang loạn cả lên, tin tức về Đường Long từ đó không có, hắn cho rằng Đường Long đã chết trên chiến trường. Nhưng không ngờ Đường Long bây giờ còn sống sờ sờ đứng trước mặt mình, hơn nữa trưởng thành hơn trước rất nhiều, càng lộ ra khí thế nắm đại quyề, nhiều năm như thế Đường Long rốt cuộc đã gặp những chuyện gì? Cuộc sống binh lính bình thường không thể rèn luyện ra được cái khí thế này.
Mặc dù trong lòng Lê Nhất Huy suy nghĩ lung tung, nhưng hắn vẫn lập tức tươi cười nói: “Ah, đã lâu không gặp, nghe nói cậu tốt nghiệp rồi đi lính, gần đây cuộc sống thế nào?”
“Không có gì, cũng chỉ là đánh nhau kiếm ăn nhét đầy bụng mà thôi.” Đường Long cười nói, gặp bạn học ngày trước đã từng gặp, trong lòng Đường Long bất giác cũng nhiệt tình.
Lê Nhất Huy vừa nghe thấy trong lòng bất giác lầm bầm: “Sao những người có thành tựu đều nói những lời giống như thế, ‘đánh nhau kiếm ăn nhét đầy bụng mà thôi’ quỷ mới tin ngươi.” Lúc hắn đang định hỏi thăm Đường Long tỉ mỉ, một giọng nói như nước chảy róc rách rất êm tai từ sau lưng Đường Long vang lên: “Xin lỗi, xin hỏi ký tên họp mặt ở đây phải không?”
Bình luận facebook