Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Q.3 - Chương 5: Kẻ Đầy Dã Tâm.
Ở một căn biệt thự sang trọng một nơi nào đó ở thủ đo Liên Bang, người trung niên mập mạp đứng ở trên sân thượng, cười mỉm nhìn 1 chiếc xe vận chuyển loại lớn đang đậu trong cái sân lớn. Sau khi nhìn thấy vị thư ký Trương kia thùng xe bước ra, vội vẫy tay với ông ta. Đương nhiên là vị thư ký Trương kia không thèm để ý đến ông ta, tự mình lên khoang lái khởi động xe lái đi.
Sau khi nhìn thấy chiếc xe dần dần biến mất, người trung niên maapj mạp kia lập tức lộ một nụ cười hung dữ. Lúc này sau lưng ông ta vọng lại một giọng nói: “Đi rồi sao?” ông ta vội nghiêm nghị, quay mặt lại cung kính nói: “Vâng a, các hạ, thư ký Trương đã lái xe đi rồi.”
Người được ông ta gọi là các hạ chính là Bộ trưởng Bộ An toàn quốc gia – Trần Dục, Trần Dục cười vỗ vai người đàn ông mập mạp kia: “Anh cực khổ rồi, đến lúc bầu cử, Tổng thống của chúng ta sẽ mất mặt cho coi.”
Người đàn ông trung niên mập mạp kia vội cười nói: “Công ty của chúng tôi bình thường được ngài chiếu cố, chuyện nhỏ như thế này có đáng gì. Sau này còn mong được ngài chiếu cố nhiều hơn.”
Trần Dục gật đầu: “Điều này là đương nhiên rồi, đúng rồi, biết được là người nào ở quân bộ nói cho Tổng thống biết về chuyện chiến hạm tự đi chưa?”
Người trung niên mập mạp kia vội lắc đầu: “Hỏi không ra, lẽ nào mạng tình báo của các hạ cũng không điều tra ra được là ai sao?” Trần Dục chau mày nói: “Trừ khi chính miệng Tổng thống nói ra người này là ai ra, hoàn toàn không điều tra ra được là ai, tôi thậm chí hoài nghi người này có không tồn tại, hoàn toàn là do hư cấu. Nhưng Tổng thống đáng lẽ sẽ không giở nhiều trò như vậy, vậy rốt cuộc kẻ này là ai mà lại nghĩ ra kế hoạch ngu ngốc như vậy?” Người đàn ông trung niên mập mạp kia ngớ người: “Ý của ngài là chiến hạm tự đi …”
Trần Dục gật đầu nói: “Ngài là nhà chế tạo, đương nhiên là hiểu được tính năng của nó, cái thứ đó tùy tiện bắn một cái là có thể giải quyết được, ngoài ưu thế số lượng ra, căn bản chẳng có chỗ nào dùng được cả, cũng chả trách Nguyên soái không đồng ý đề án này.”
Nghe thấy lời nói của Trần Dục, người đàn ông kia thở phào, Trần Dục phát hiện ra những điều này, cười nói: “sao vậy, lại cắt xén vật tư ư?”
Người đàn ông trung niên kia lập tức đổ mồ hôi hột, miễn cưỡng cười nói: “Tôi nào dám …” Ông ta đang muốn giải thích cái gì, nhưng Trần Dục hoàn toàn không muốn nghe những lời nói nhảm đó, ông ta nói: “Những điều đó tôi không mặc kệ, đồ của tôi chuẩn bị ra sao rồi?”
Người đàn ông trung niên kia liền cười nói: “Đã chuẩn bị thỏa đáng, hiện đã gom được 100 tấn, nếu như không đủ, tập đoàn của chúng tôi có thể lập tức điều động hàng ngàn tấn, ngài cứ yên tâm sử dụng.”
Trần Dục cười hài lòng: “Rất tốt, nếu tôi thành công, lợi ích sẽ không thiếu phần các người.” Người đàn ông trung niên kia gật đầu khom người nói: “Vây xin cám ơn các hạ trước.”
Trần Dục nhìn phong cảnh trong sân vườn cười nói: “Khà khà, cũng may có chuyện này, khiến Nguyên soái không dám cởi bỏ quân trang tham gia bầu cử, cũng không dám tùy ý tiến cử người, nếu không cuộc tổng tuyển cử lần này phức tạp hơn nhiều rồi.” Người đàn ông trung niên kia biết Trần Dục đang nói một mình, mặc dù rất muốn biết vì chuyện gì mà Nguyên soái không dám nhúng tay vào cuộc bầu cử, nhưng ông ta biết rất rõ có những chuyện không nên biết thì tốt hơn, cho nên cũng không dám lên tiếng, đưng bên cạnh.
Phủ Nguyên soái, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhìn vào màn hình nói: “Tôi biết rồi.” liền tắt màn hình, sau đó lấy một thẻ vi tính từ trong túi ra. Ấn cái nút hiện lên trên cái thẻ, trên thẻ hiện ra hình vẽ rõ ràng chính là bản thiết kế của chiến hạm tự đi.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhìn một lát, ngón tay dùng lực, cái thẻ máy tính đó liền vỡ tan thành mấy mảnh. Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) tiện tay vứt vào sọt rác, sau đó miệng cười nụ cười khiến người lạnh gáy, đồng thời từ miệng ông ta phát ra tiếng rất nhỏ: “Hơ hơ, rất nhanh sẽ náo nhiệt đây.”
“Nhanh! Nhanh! Đây là lần đầu tiên khởi động chiến hạm, động tác nhanh lên một chút!” Tiếng la hét vang lên khắp căn cứ chiến hạm tự đi, ở trong chiến hạm, Đường Long rất vui mừng nhìn xuống ảnh chiếu trên sàn tàu, hiện rõ dáng vẻ bận rộn của những nhân viên hậu cần.
Bọn người Lưu Tư Hạo cũng khẩn trương kiểm tra các hệ thống trong chiến hạm, bọn họ bị nhốt trong căn cứ này mười mấy ngày, đây là lần đầu tiên được phép bay lên không tiến hành huấn luyện. Cuộc huấn luyện mười mấy ngày mặc dù cũng giống như huấn luyện ngoài không gian, nhưng lại không có cảm giác thật khi bay trên không. Ai biết được đến lúc đó sẽ có vấn đề gì xảy ra, cho nên nhất định phải kiểm tra kỹ.
Phòng chỉ huy căn cứ, Lệ Na Sa và Kỳ Na nhìn chăm chăm vào cảnh bận rộn trên màn hình. Một lúc sau Kỳ Na mới lên tiếng hỏi: “Thưa sếp, sau khi kết thúc huấn luyện chúng ta sẽ quay về làm nhân viên lái chiến cơ sao?”
Lệ Na Sa cười nói: “Đúng vậy, không muốn sao?” Kỳ Na lắc đầu: “Không phải, tôi cho rằng quân hàm của ngài đã có thể chỉ huy một chiếc Khu trục hạm cấp c rồi, tại sao phải quay về làm nhân viên lái chiến cơ?”
“Khà khà, lúc mới bắt đầu ta và quân bộ đã có giao ước, sau khi kết thúc huấn luyện ta sẽ trở về làm nhân viên lái chiến cơ. Hơn nữa, em có cảm thấy đợt huấn luyện chiến hạm tự đi lần này, cũng giống như huấn luyện chiến cơ vậy? Điều này đều là vì ta chỉ có biết cách huấn luyện này mà thôi. À, kỳ thực lúc nhận được lệnh ta vốn không đông ý, nhưng lại không thể từ chối, cho nên đành phải kiên trì đến cùng.” Lệ Na Sa lắc đầu nói.
Kỳ Na nuốt nước bọt dường như suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng nói: “Thưa sếp, tôi mãi có một nghi vấn, không biết có nên hỏi hay không?”
“Hỏi đi”
“Ơ, là như thế này, những chiến hạm tự đi này, người cũng đã xem qua những dữ liệu của những chiếm hạm này. Người cũng biết bia đỡ của chiến hạm này tương đương với bia đỡ của chiến hạm tuần tra cấp a. Ra chiến trường mặc dù có thể lợi dụng chủ pháo tập trung phá hủy số lượng nhất định chiến hạm cấp thấp của kẻ địch, nhưng với độ phòng ngự của nói mà nói, quả thực có thể nói là ngay cả chủ pháo của chiến hạm khu trục cấp a cũng không thể đỡ nổi, tuyệt đối là 1 phát chết ngay. Lại cộng thêm những người huấn luyện bọn họ lại là những nhân viên lái chiến cơ như chúng ta, mặc dù chúng ta có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng phương pháp chiến đấu của chiến cơ và chiến hạm khác nhau. Quân bộ làm như vậy rốt cuộc là vì sao?” Kỳ Na có chút kích động hỏi.
Lệ Na Sa nhìn Kỳ Na, thở dài lắc đầu nói: “Nói thật, ta cũng không biết tại sao quân bộ lại ra lệnh như vậy. Không những chế tạo ra chiến hạm một phát chết, lại chọn ra những thiếu úy chưa qua huấn luyện chiến hạm là sỹ quan chỉ huy, hơn nữa sỹ quan huấn luyện bọn họ lại là nhân viên lái chiến cơ. Ta nghĩ ngoài việc coi bọn họ là bia đỡ ra thì chẳng còn lý do gì để làm như vậy cả.”
Kỳ Na giật mình, nghẹn ngào nói: “Tại sao? Tại sao quân bộ lại làm như vậy? Lẽ nào binh sỹ của chúng ta thật sự là tiêu phí phẩm sao?” Lệ Na Sa nắm vai của Kỳ Na, nhẹ nhàng nói: “ Chúng ta không có năng lực có thể thay đổi ý đồ của các vị cấp trên, chúng ta chỉ có thể cầu mong chiến tranh sẽ không nổ ra.” Nói xong cô ấy nhìn lên màn hình buồn bã nghĩ: “Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), tại sao phải làm như vậy? Lẽ nào chúng tôi là công cụ của ngài sao?”
Phó quan Cát Na nhìn Đường Long đang ngồi trên đài chỉ huy, đang tập trung nhìn vào những màn hình nhỏ của đài chỉ huy, bất giác nói với anh ta: “Thưa sếp, tất cả đã chuẩn bị xong.”
Đường Long không ngẩng đầu lên, nói: “Tháp chỉ huy đã phát tín hiệu ra lệnh bay chưa?”
“Vẫn chưa”
“Vậy lúc nào có lệnh thì gọi ta.” Đường Long vẫy tay nói.
“Ơ, tuân lệnh.” Cát Na quay về chỗ ngồi, có chút ngớ người nhìn vị sếp không thể thăm dò kia. Biết được sếp cố tình tạo quan hệ với những người của tiểu đoàn 34, đồng thời lạo khiến cho bọn họ uống rượu say gây sự, bị hiến binh bị bắt giam. Mặc dù biết là sếp vì những người mình báo thù, nhưng phương pháp này cũng có chút hiểm độc? Không những khiến cho thân thể bọn họ chịu đau đớn, mà còn khiến cho hồ sơ của họ bị đánh dấu. Điều này đối với việc thăng quan của bọn họ có ảnh hưởng rất lớn. Nếu nói nặng một chút, có thể nói cuộc đời binh nghiệp của những người ở tiểu đoàn 34 bị phủ lên một vết nhơ, cái giả phải trả thật quá đắt. Cát Na đột nhiên dấy lên một cách nghĩ đắc tội với người này nhất định sẽ có một kết quả không tốt, trong lòng giật mình, Cát Na bất giác cảm thấy dáng vẻ cuồng vọng tự đại của Đường Long so với dáng vẻ lạnh lùng bây giờ dễ chịu hơn nhiều, bời vì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đó thì không biết anh ta đang nghĩ gì.
Đường Long không biết là mình vì thuộc hạ báo thù lại khiến cho thuộc hạ nghĩ mình rất nham hiểm. Nếu như hắn biết, chắc chắn sẽ buồn bã khóc than trời. Đương nhiên vì hắn không biết, cho nên hắn mới vui vẻ nhìn dữ liệu đẳng cấp chiến hạm của quân đội liên bang.
Đường Long vừa tự nói một mình, vừa nhìn những dữ liệu trên màn hình: “Ừ, tàu tuần tra cấp a kém nhất, khà khà, đây chính là cấp bia đỡ rồi, nhưng tốt hơn nhiều so với chiến hạm tự đi của mình. Thuyền viên 100, chủ pháo 4 khẩu, phó pháo 14 khẩu, súng bắn ngư lôi 4 cái, độ phòng ngự là 20, thật không hổ là bia đỡ, nhưng độ phòng ngự của chiến hạm tự đi của mình là 10, a, hu hu bia đỡ trong bia đỡ, mạng khổ a …’
“Gì? Tàu tuần tra lại còn phân ra abc, 3 cấp nưa cơ à. Xì, Mỗi cấp cao hơn thì có nhiều hơn 20 thuyền viên, 2 khẩu chủ pháo, 4 khẩu phó pháo, 2 khẩu bắn ngư lôi, 5 điểm độ phòng ngự.Tàu tuần tra cấp c cấp cao nhất là có 140 người, 8 khẩu chủ pháo, 22 khẩu phó pháo, 8 khẩu bắn ngư lôi, độ phòng ngự cao lên đến 30 mà thôi, chẳng có gì kỳ lạ.”
“Ừ, cao hơn 1 cấp so với tàu tuần tra chính là chiến hạm khu trục rồi, khà khà, thuyền viên 300 người, chủ pháo 12 khẩu, phó pháo 22 khẩu, súng bắn ngư lôi cũng có 12 khẩu, độ phòng ngự 40, Ô! Lại phân làm 3 cấp. Cấp cao nhất cũng chỉ có là thuyền viên 500 người, chủ pháo 22 khẩu, phó pháo 42 khẩu, súng bắn ngư lôi cũng có 22 khẩu, độ phòng ngự 60. Thôi bỏ đi, nhìn dữ liệu của tàu tuần dương và tàu chiến lớn. Ừ, đều chỉ có 1 đẳng cấp mà thôi. Tàu tuần dương thuyền viên 5000 người, chủ pháo 100 khẩu?Ý lại là chủ pháo năng lượng hạt nhân loại đó của chiến hạm tự đi, lợi hại, tương đương với 100 chiến hạm tự đi bắn cùng 1 lúc. Phó pháo 200 khẩu? Súng bắn ngư lôi 100 khẩu?! Độ phòng ngự 100! Không phải lợi hại như thế chứ? Wa, lại còn có 10 chiến đấu cơ, 2 đội quân chiến đấu? Quá mạnh rồi!” Đường Long thầm than, bởi vì hắn nghĩ rằng chiến hạm này của mình hoàn toàn không sánh nổi.
“Ôi, thật hâm mộ. Uhm, để xem chỗ lợi hại của chiến đấu hạm. Hơ, 2000 thuyền viên? Sao lại ít hơn tàu tuần dương thấp hơn nó 1 cấp nhiều như thế? Chủ pháo 300 khẩu, hơn nữa toàn bộ đều là chủ pháo hạt nhân! Phó pháo 500! Độ phòng ngự 200!Cái này không phải toàn thân đêu là thành trì gang thép của nòng pháo? Ý, lại không có súng bắn ngư lôi? Cũng không có chiến đấu cơ và lính chiến đấu? Lẽ nào chiến đấu hạm là chuyên dùng để tiến hành bắn pháo áp chế? Đường Long sờ cằm suy nghĩ.
“Ừ, hy vọng sẽ không gặp kẻ địch như vậy, chỉ cần 1 chiếc chiến đấu hạm như vậy thì có thể tiêu diệt hết mấy ngàn chiến hạm tự đi như thế của chúng ta rồi. Xem xem còn có chiến hạm nào không, ừ, tàu vận chuyển 5 cấp, độ phòng ngự toàn là 5, khong có hỏa lực, thuyền viên chỉ có 5, chỉ là tùy theo đẳng cấp to nhỏ để phân biệt số lượng vận chuyển mà thôi. Xem ra 5 người này là thuyền trưởng, thông tin, hướng dẫn bay, giám sát, những nhân viên chủ yếu. Gì? Sao dữ liệu tàu phòng thủy lôi và tàu radar, tàu vận chuyển lại chẳng khác nhau gì mấy? Ngoài chức năng to nhỏ có khác biệt ra, đều không có vũ khí, độ phòng ngự đặc biệt thấp, thuyền viên cũng chỉ có 5 người. Xem ra là do cùng một người thiết kế, hứ, thằng cha làm biếng.”
“Ý Hàng không mẫu hạm, đẹp thật! không có chủ pháo, phó pháo 200 khẩu, súng bắn ngư lôi 500 khẩu, độ phòng ngự 300, thuyền viên 20 ngàn! Chiến đấu cơ 3000 chiếc, còn trang bị thêm 30 đội lính chiến đấu nưa, đây có thể là chiến hạm hệ thống chống đỡ. A, đây là cái gì? Đen thui, ơ, thuyền viên 1500, không chủ pháo, phó pháo, súng bắn ngư lôi 600 khẩu, độ thấu xạ là 10! Chẳng phải là phải đến cách cự ly 100 mới có thể nhìn thấy nó sao? Bị nó thâm nhập, ngư lôi bắn cùng lúc, chiến đấu hạm cũng tiêu luôn. Xem ra tàu ngầm này cũng khá lợi hại.”
Những lời tự nói một mình của Đường Long đều bị bọn người Lưu Tư Hạo nghe thấy, mọi người đều sững người nhìn Đường Long, đây là những thứ sớm đã biết rồi, sao xem ra rất hứng thú? Đường Long cúi đầu hai tay ôm ngực, ngồi trên ghế chỉ huy, đột nhiên hắn nhảy lên hét: “Ta muốn đảm nhận sỹ quan chỉ huy chiến hạm tuần dương! Người nhiều, pháo nhiều, súng nhiều, có chiến đấu cơ, có lính chiến đấu, wa, toàn bộ đều có, thật tốt, đây mới là kỳ hạm mà ta mơ ước, hơ, nghĩ đến đây ta liền thèm nhỏ dãi …” Đường Long đang chìm đắm trong hoan tưởng, đột nhiên cảm nhận được có mấy chục con mắt đang nhìn mình, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều đang đứng nhìn mình. Khiến Đường Long vội nghiêm mặt, ho một tiếng, hai tay sau lưng lạnh lùng nói với Cát Na: “Sao rồi? Lệnh bay của tháp chỉ huy sao còn chưa đến? Ừ, để ta đi ra xem xem.” Nói xong liền ưỡn ngực ngẩng đầu rời khỏi chiến hạm.
Sau khi Đường Long rời khỏi, người đầu tiên không nhịn được cười lớn lên đó lại chính là người từ trước giờ ít cười nói, phó pháo thủ Nghiêm Quân, cô ấy cúi đầu nhin cười, nhìn cô ấy không ngừng run lên thì biết là cô ấy nhẫn nhịn rất là cực khổ. Động tác của Nghiêm Quân lây sang ọi người, lập tức trong khoang vang lên một trận cười lớn. Lưu Tư Hạo cười nhìn những người bạn xung quanh nói: “Khà khà, thật không ngờ hành động vô ý thức của sếp lại khiến ối quan hệ của anh ta và chúng ta gần hơn. Tin rằng bây giờ mọi người không còn ghét anh ta nữa rồi chứa?”
Lưu Tư Hạo không nghĩ sai, trong lúc vô ý Đường Long đã để lộ bản tính thật của mình, cuối cùng khiến cho những binh sỹ đã thay đổi các nhìn với Đường Long. Trước đây bọn họ ghét Đường Long là vì không hiểu Đường Long, cho rằng Đường Long làm ra vẻ. Còn bây giờ, trong chuyện nhỏ này, bọn họ cuối cùng cũng đã cảm thấy mình cuối cùng cũng đã hiểu chút ít về sếp của mình.
Nói cũng thật kỳ lạ, bây giờ nhớ lại hình tượng cuồng vọng tự đại, linh tinh lang tang của Đường Long, ngược lại cảm thấy có một chút cảm giác thân thiết. Còn cảm giác vốn nghĩ vì xử phạt người của tiểu đoàn 34, cảm thấy Đường Long rất nham hiểm, bây giờ cũng biến thành một cảm giác của một người thích nghịch ngợm. Có lẽ, mối quan hệ giữa người và người điều chủ yếu nhất là bộ lộ bản tính thật của mình? Mặc dù lúc mới bắt đầu mọi người không hiểu, nhưng rồi sẽ có một ngày họ sẽ hiểu.
“Hu hu, thật mất mặt, hình tượng mà mình cực khổ gầy dựng thời gian này bây giờ hoàn toàn sụp đổ” Đường Long buồn bã núp dưới thân chiến hạm lầm bầm, những lính hậu cần đang bận rộn kiểm tra chiến hạm, thêm năng lượng và đạn dược, bọn họ mặc dù sớm đã nhìn thấy vị sếp này ở đó một mình, cũng nhìn thấy được khuôn mặt buồn bã của vị sếp này đang lầm bầm không biết là đang nói gì, nhưng bọ họ ai vẫn ở vị trí nấy, đồng thời không để ý tìm hiểu.
Lúc này một vật lành lạnh đột nhiên dán chặt vào cổ Đường Long, khiến hắn giật mình hết hồn. Quay đầu lại nhìn chính là ông lão thượng tá kia, cái thứ lành lạnh đó chính là chai rượu Hy Mẫu mà Đường Long tặng cho ông ta, không ngờ lại chưa bị ông ta uống hết sạch.
Đường Long sớm đã đứng nghiêm chào, ông lão xua tay ra hiệu Đường Long nghỉ, nắm lấy bình rượu cẩn thận nhâm nhi một ngụm, sau đó nheo mắt nhìn Đường Long nói: “Sao lại một mình trốn ở đây? Vẫn chưa đến lượt các anh xuất phát à?”
“Không phải, thưa sếp.” Đường Long tay chắp sau lưng, trả lời.
Ông lão chau mày: “Không cần phải nghiêm túc như thế.” Sau đó dựa vào khung chống đỡ chiến hạm ngồi lên, đồng thời vẫy tay nói với Đường Long: “Lại đây, ngồi xuống chúng ta cùng nói chuyện, nhiều chiến hạm như vậy, không nhanh đến lượt anh như vậy đâu.”
Đường Long ngớ người, hắn chưa bao giờ ngồi đối diện nói chuyện với người ta. Trước đây hắn thích chơi trò chơi điện tử, ngay cả ba mẹ cũng rất ít khi nói chuyện, càng không cần phải nói đến bọn bạn học kiêu ngạo kia. Còn khi ở doanh trại huấn luyện, đối diện là những người máy, bọn họ ngoài thời gian huấn luyện ra, những khoảng thời gian khác đều trốn trong phòng, mặc dù trong trò chơi điện tử có người nói chuyện, nhưng đều là dùng máy tính. Ra ngoài gia nhập quân đội, mặc dù bây giờ có hơn chục thuộc hạ, nhưng mình không biết làm sao, mặc dù rất cuồng vọng trước mặt bọn họ, nhưng vẫn không làm sao nói chuyện được với bọn họ, lần này mình có thể nói là lần đầu tiên nói chuyện với người khác, nhưng làm sao nói đây? Mặc dù Đường Long có chút chần chừ, nhưng vẫn đến ngồi gần bên cạnh ông lão, sau khi ngồi xuống hắn chỉ biết yên lặng ngồi nhìn dáng vẻ của những lính hậu cần đang bận rộn đàng xa.
Ông lão liếc nhìn Đường Long, cười nói: “Sao không lên tiếng? Có phải vì không tìm được vấn đề gì để nói không? Nói ta nghe xem, người vì sao muốn làm lính?”
“Ơ …” Đường Long gãi đầu có chút ngại ngùng nói: “Bởi vì không muốn học đại học, lại không muốn sớm như thế mà đã đi làm công, cho nên muốn đi lính.”
Ông lão nghe thấy lời này, kinh ngạc nói: “Ô, thật không ngờ anh tốt nghiệp cấp 3 là tham gia quân đội, huấn luyện xong là có được quân hàm thiếu úy, xem ra anh lúc huấn luyện cũng khá đấy. Đúng rồi, anh có cái gì mục tiêu đời người không?”
Đường Long lập tức lộ dáng vẻ vui mừng: “Tôi muốn làm Nguyên soái!”
“Nguyên soái?” ông lã uống một ngụm rượu, nheo mắt nhìn Đường Long, cười nói: “Thì là là muốn làm Nguyên soái, vậy tại sao anh lại muốn làm Nguyên soái? Không phải cì cái danh Nguyên soái mới muốn làm Nguyên soái hay sao?”
“Uhm, tại sao muốn làm Nguyên soái?” Đường Long ngớ người, câu hỏi ngu ngốc như vậy cũng hỏi ư? Đường Long lập tức lộ dáng vẻ của 1 sỹ quan huấn luyện nói với ông lão: “Nguyên soái là sỹ quan chỉ huy cao nhất của quân đội, có thể thống lĩnh thiên binh vạn mã, muốn có bao nhiêu uy phong sẽ co được bấy nhiêu uy phong, hơn nữa phúc lợi cao, cuộc sống sau khi nghỉ hưu bảo đảm thịnh vượng, không làm Nguyên soái thì muốn làm gì?”
Ông lã nghe thấy lời này bất giác cười: “Khà khà, anh vì những thứ này nên mới muốn là Nguyên soái? Nói cho anh biết, Nguyên soái không phải sỹ quan chỉ huy cao nhất của quân đội, trên ông ta còn có Tổng thống, còn trên Tổng thống thì còn có Quốc hội, còn có 2 tầng cấp trên nữa cơ. Anh nếu muốn có uy phong và có được 1 khoảng tiền lớn, kinh doanh không phải dễ dàng hơn sao, hơn nữa hoàn toàn không cần nhìn sắc mặt của người ta làm việc.”
“Gì? Không phải nói Nguyên soái quyết định dự toán quân sự sao? Không phải nói Nguyên soái có toàn quyền chỉ huy về mặt quân sự hay sao?” Đường Long ngạc nhiên hỏi, hắn hoàn toàn không biết Nguyên soái lại còn phải nghe lời của Tổng thống và Quốc hội nữa.
“Khà khà, mặc dù nói Nguyên soái có quyền tự chủ dự toán quân sự, nhưng Tổng thống và quốc hội có thể thông qua kiến nghị đặc biệt yêu cầu Nguyên soái phục tùng quyết định của dự toán, đương nhiên, Tổng thống và Quốc hội 1 năm chỉ có quyền lợi như vậy 1 lần mà thôi. Hơn nữa, Nguyên soái có toàn quyền chỉ huy về mặt quân sự, cũng có nghĩ là Nguyên soái có được quyền lợi làm sao chỉ huy quân lính đánh trận, nhưng để quân đội đánh nhau với ai thì không phải do Nguyên soái quyết định.”
Ông lão uống một ngụm rượu nói.
“Nói như vậy, làm Tổng thống còn tốt hơn làm Nguyên soái?” Đường Long không hiểu nói.
“Khà khà, ngoài tất cả nghị viên đều là người của anh, nếu không làm Tổng thống còn khó hơn là làm Nguyên soái.” Ông lão cười nói.
“Ừ, quốc hội Liên Bang của chúng ta có bao nhiêu nghi viên?” Đường Long ngu người hỏi.
Ông lão giơ hai ngón tay lên nói: “Hơn hai chục ngàn.” Đường Long ngớ người nhìn hai ngón tay của mình cũng giơ lên, nhưng nhanh chóng lắc đầu nói: “Khà khà, mặc kệ bọn họ, cái này và mình có quan hệ gì chứ.”
Ông lão uống ngụm rượu nói: “Bình thường mà nói, quân đội và chính phủ là chia hai, nhưng nếu muốn thăng chức, trong chính phủ không có người thì không được, nên biết rằng hiện giờ đảng phái của chính phủ và quân đội đều có mối quan hệ rất phúc tạp.”
Đường Long cười nói: “Chỉ cần không cản trở tôi làm Nguyên soái, tôi sẽ không thèm để ý đến những nghị viên đó, nhưng nếu bọn họ dám cản đường của tôi, he he, tôi nhất định sẽ khiến cho bọn họ biết tay.”
Ông lão nhìn thấy tia sáng xuất hiện trong mắt của Đường Long, bất giác sững người, bởi vì đó là tia sáng của một người có dã tâm. Tên nhóc quân hàm thiếu úy này, bình thường tùy tiện dường như ngốc vậy, thật không ngờ lại có ánh mắt sáng ngời của một người có dã tâm như vậy.
Ông lão tỉ mỉ nhìn kỹ Đường Long hồi lâu rồi nói: “Khà khà, một tên thiếu úy nhỏ như ngươi có bản lĩnh giáo huấn bọn họ sao? Bây giờ bọn họ chỉ cần tùy ý hừ một tiếng là có thể cho ngươi xuất ngũ.”
Đường Long đang định nói gì, thì Lưu Tư Hạo từ cửa xuống nói với Đường Long: “Thưa sếp, mệnh lệnh của tháp chỉ huy đã đến!”
Đường Long nghe thấy lời này lập tức 3 chân 4 cẳng chạy lại, vui mừng hét: “Wa, cuối cùng đã đến rồi! Nhanh! Xuất phát thôi!” Nói xong chạy lại chỗ thang lên xuống, đi lên chiến hạm.
Ông lão nhìn Đường Long vui vẻ, bất giác lắc đầu lại uống một ngụm, ông ta cảm thấy mình thật sự không thể đoán nổi chàng thiếu úy trẻ tuổi này. Có lúc khiến người ta cản thấy hắn dường như là 1 người cái gì cũng không hiểu, cuồng vọng tự đại, làm việc bất chấp hậu quả. Có lúc lại cảm thấy hắn giống như là một lão hồ ly, mọi nhất cử nhất động đều có một ý nghĩa kỳ lạ nào đó. Ông lão đứng dậy, lắc đầu rời khỏi.
Sau khi Đường Long lên chiến hạm liền đứng ở đài chỉ huy nói với nhân viên liên lạc Trần Di: “Tháp chỉ huy bảo chúng ta lúc nào xuất phát?” Bây giờ Đường Long đã quên mất chuyện mình cho rằng mất mặt trước mặt thuộc hạ, khuôn mặt hồi phục dáng vẻ lạnh lùng.
Trần Di nghe xong liền đáp: “Lúc nào cũng có thể xuất phát ạ.”
“Được, các đơn vị chuẩn bị xong chưa?” Đường Long gật đầu hỏi mọi người xung quanh.
“Toàn thể chuẩn bị hoàn tất.” Phó quan Cát Na liền đáp.
“Xin phép tháp chỉ huy được xuất phát, thông báo những nhân viên hậu cần phía dưới rời khỏi, chiến hạm chuẩn bị cất cánh!” Đường Long đưa tay chỉ huy, sau đó ổn định ngồi trên ghế.
Trần Di ngớ người, cô ấy không ngờ bình thường huân luyện chưa bao giờ thông báo nhân viên hậu cần rời khỏi bao giờ, mà bây giờ sếp lại nhớ trình tự cơ bản nhất khi chiến hạm xuất động. Mình hồi nãy còn định nhắc anh ta nữa, bây giờ đành phải nuốt vào bụng. Xem ra, sếp của mình thật sự đã có đủ tư cách chỉ huy chiến hạm rồi. Đối với Đường Long hoàn toàn thay đổi quan điểm, Trần Di lập tức gõ phím, vừa xin phép tháp chỉ huy, vừa thông báo nhân viên hậu cần bên dưới rời khỏi.
Thông qua hình ảnh chiếu, có thể nhìn thayas những nhân viên hậu cần bên dưới đang vội vã rời khỏi chiến hạm, người cũng đã nấp vào bên trong kính thủy tinh trong suốt. Lúc này khung đỡ chiến hạm bắt đầu chìm dần xuống dưới, một hồi sau, cả phi thuyền nổi trên mặt đất. Tiếp đó một luồng khói mạnh từ một cái lỗ phun ra, chiến hạm biến mất.
Đường Long nhìn hình ảnh xung quanh, bất giác than: “Thì ra cửa ra vào của chiến hạm ở căn cứ này là ở dưới đất, giống như ở dưới thủy đạo vậy.” Chả trách Đường Long nghĩ như vây, chiến hạm của anh ta đang tự vận chuyển theo một con đường hình tròn nhìn không thấy đầu.
Chiến hạm đên cửa thông đạo rồi dừng lại, đảm nhận nhân viên hướng dẫn bay Mary lập tức ấn nút, đồng thời hét lớn: “Chuẩn bị khởi hạm, hệ thống an toàn chuẩn bị!”
Cùng với tiếng nói này, chỗ ngồi của Đường Long và mọi người lập tức bay ra dây an toàn giữ chặt mọi người lại. Sau khi Mary kiểm tra mọi thứ xong, liền ấn nút khởi động, hét: “Khởi động!”
“Chỉ cảm thấy chiến hạm rung một lát, sau đó thì giống như hỏa tiễn bay xuyên qua cửa thông đạo, men theo thông đạo hình tròn dài bay mãi. Mười mấy giây sau, mọi người phát hiện trước mắt trên màn hình bức tường thông đạo lại xuất hiện một đốm sáng nhỏ, thời gian trôi qua, đốm nhỏ từ từ lớn dần, sau đó chỉ cảm thấy trước mắt sáng lóa, chiến hạm rời khỏi thông đạo, xuất hiện ở trên không.Mary vội ấn nút, đồng thời nói: “Động lực thay đổi hoàn tất!” Nói xong liền nắm lấy cần điều khiển, thân chiến hạm rung lần nữa, nhằm tăng tốc bay ra khỏi tầng khí quyển.
Qua khoảng 10 phút, chiến hạm bắt đầu ra khỏi lực hấp dẫn của trái đất bay vào không trung. Mary lần nữa ấn mấy cái nút, rồi nói: “Gỡ bỏ hệ thống an toàn” đai an toàn giữ chặt mọi người liền trở lại trong ghế, mọi người cuối cùng có thể hoạt động rồi.
Đường Long vươn vai đứng dậy, lắc đầu giọng nói đáng tiếc nói: “Hừ, thật không ngờ chiến hạm tự đi này lại giống với phi thuyền vận chuyển dân dụng, trước khi bay vào không gian lại phải thắt dây an toàn. Hu hu, lúc nào mới có thể nhàn nhã ngồi trên kỳ hạm uống cà phê bay ra không gian đây.”
Mọi người đều không nghe thấy lời Đường Long nói, ai cũng bận rộn quản lý hệ thống mình phụ trách. Còn Trần Di nhìn vào màn hình trước mắt nói: “Thưa sếp, tháp chỉ huy yêu cầu chúng ta tập hợp tai địa điểm s3245、x2234、z444、y341.” Đường Long nghe thấy lời của Trần Di, khuôn mặt buồn bã, lập tức trở lại bình thường, uy nghiêm gật đầu nói: “Được, xuất phát.” Nói xong, liền ngồi ngửa trên ghế chỉ huy, đồng thời lầm bầm: “Hừ, vô vị, lại là huấn luyện trước sau đó mới phân tổ huấn luyện. Nên vừa xuất phát là ở vào trạng thái chiến tranh, như vậy mới có thể huấn luyện các chiến hạm có hiệu quả được chứ.”
Mary liên kết được với máy tính của Trần Di, nhập tọa độ vào hệ thống hướng dẫn, sau đó ấn nút nói: “Nhập tọa độ, chuyển sang hệ thống hướng dẫn tự động, 30 phút sau đên nơi.” Nói xong liền thả lỏng cần điều khiển, bắt đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Mọi người nghe thấy lời của Mary, cũng không chú ý đến màn hình, bắt đầu cúi đầu vào chuyện của mình. Đường Long không có chuyện gì làm, ngồi chờ đến điểm tập hợp, đột nhiên phát hiện màn hình có một hình ảnh cái đầu của một cô gái lướt qua. Mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng Đường Long vẫn nhìn thấy được nụ cười ở khóe miệng của hình ảnh cái đầu đó.
Đường Long giật mình, mặc dù nhìn ra cái đầu đó là của chị gái máy tính, nhưng nụ cười đó hắn nhìn nhiều thấy nhiều rồi, đó là nụ cười của chị gái máy tính chuẩn bị chọc hắn. Khi Đường Long muốn mở miệng bắt đầu nói, thân chiến hạm rung mạnh, sau đó mọi người đều bị tốc độ nhanh đến nỗi ép không thể đứng dậy nổi.
Đường Long mặc dù biết đó là trò của chị gái máy tính, nhưng vẫn hét lớn: “Chuyện gì vậy? Mary ấn mấy cái nút, nhìn những dữ liệu hiện trên màn hình, bất giác ngạc nhiên nói lớ: “Tốc độ 2g!” Mọi người nghe thất đều ngạc nhiên, những người có ít kiến thức đều biết 1g là thay thế cho tốc độ ánh sáng, còn 2g thì thay thế cho tốc độ siêu ánh sáng. Chiến hạm tự đi không sánh bằng phi thuyền vận chuyển dân dụng này lại có năng lực lợi hại như thế sao? Lan Văn Đặc, Tư Nhĩ vội cắn răng chống dậy, ấn mấy cái nút, không lâu sau bọn họ đồng thời hét lớn: “Công xuất của lò động lực là 200%! Cửa phun đạt đến nhiệt độ nóng chảy, nhanh khí hóa!” Mary lúc này cũng hét lớn: “Không được, không tắt được hệ thống lái tự động!” Còn phó quan Cát Na sau khi ngạc nhiên, sau khi kiểm tra một lượt hệ thống ngạc nhiên nói: “Hệ thống máy tính chủ mất điều khiển.”
Mọi người đều đưa mắt nhìn Đường Long, Đường Long cười khổ, mặc dù biết rằng chị gái máy tính không bao giờ hại mình, nhưng làm ra tình hình chiến hạm sắp nổ như thế này, khiến người ta thấy mà phát hoảng. Đường Long lúc đang định nói gì, chiến hạm đột nhiên bắt đầu rẽ gấp. Chiêu này lập tức khiến mọi người ngã nhào, muốn nắm cái gì để ổn định nhưng không được.
Lúc mọi người đều nằm trên sàn, tốc độ chiến hạm bắt đầu giảm, đồng thời loa trên chiến hạm vọng lại giọng nói điện tử: “Đã đến nơi mục tiêu dự định, tắt hệ thống lái tự động.”
Mảy nghe thấy lời này, vội lồm cồm bò dậy, ngồi vào vị trí người lái, sau khi kiểm tra tỉ mỉ liền kinh ngạc nói: “Có thể điều khiển rồi!” những người khác cũng tranh nhau hét lên mọi thứ đều bình thường.
Đường Long lắc lắc đâu, làm cho cảm giác lắc lư biến mất, trong lòng thầm than: “Hu hu, chỉ mới có 3 lần từ chối yêu cầu cùng chị đi dạo phố, mà chị lại báo thù em như vậy. Mới bắt đầu còn cho rằng chị gái máy tính sẽ có chỗ tốt, nhưng không ngờ rằng lại quen biết bà chị nhỏ mọn. hu hu.”
Mọi người tỉnh lại đang muốn kiểm tra tỉ mỉ xem chỗ nào hỏng hóc, nhưng tiếng ngạc nhiên của Lý Lực Quân khiến mọi người tạm thời quên đi chuyện này.
Lý Lực Quân chỉ tay vào màn hình nói: “Nhanh nhìn kìa!” Mọi người ngẩng đầu nhìn, bất giác toàn bộ đều sững người, bởi vì trên màn hình xuất hiện ảnh của hàng vạn chiến hạm chen chúc.
Ai Nhĩ Hoa là người đầu tiên tỉnh lại, nhanh chóng nhìn radar, sau đó nói một cách nhẹ nhàng: “Đều là chiến hạm tự đi, đây là điểm tập hợp. Mới có 5 phút mà đã đến, tốc độ siêu ánh sáng 2g thật nhanh.” Mọi người nghe thấy lời này, tâm trạng vốn căng thẳng đã bình tĩnh trở lại, Lý Lực Quân bất giác vui mừng lầm bầm: “Khà khà, thật không ngờ chiến hạm tự đi của chúng ta tập hợp lại một chỗ lại có khí thế như vậy.”
Đường Long nhìn những chiến hạm bĩu môi, hắn từng chỉ huy hàng ngàn hàng vạn chiến hạm trong trò chơi, mấy ngàn chiến hạm trước mắt này hoàn toàn không khiến hắn có một cảm giác kích động nào cả. Hắn uể oải vẫy tay ra lệnh: “Tụ họp lại với bọn họ.”
Nhân viên liên lạc Trần Di và nhân viên lái Mary lập tức đáp “vâng”, Trần Di phát tin tức nhận diện cho các chiến hạm, Mary thì lái chiến hạm từ từ tiến gần các chiến hạm. Trước khi chưa kiểm tra rõ ra hồi nãy xảy ra chuyện gì, đánh chết cô ấy cũng không dám sử dụng hệ thống lái tự động.
Sau khi nhìn thấy chiếc xe dần dần biến mất, người trung niên maapj mạp kia lập tức lộ một nụ cười hung dữ. Lúc này sau lưng ông ta vọng lại một giọng nói: “Đi rồi sao?” ông ta vội nghiêm nghị, quay mặt lại cung kính nói: “Vâng a, các hạ, thư ký Trương đã lái xe đi rồi.”
Người được ông ta gọi là các hạ chính là Bộ trưởng Bộ An toàn quốc gia – Trần Dục, Trần Dục cười vỗ vai người đàn ông mập mạp kia: “Anh cực khổ rồi, đến lúc bầu cử, Tổng thống của chúng ta sẽ mất mặt cho coi.”
Người đàn ông trung niên mập mạp kia vội cười nói: “Công ty của chúng tôi bình thường được ngài chiếu cố, chuyện nhỏ như thế này có đáng gì. Sau này còn mong được ngài chiếu cố nhiều hơn.”
Trần Dục gật đầu: “Điều này là đương nhiên rồi, đúng rồi, biết được là người nào ở quân bộ nói cho Tổng thống biết về chuyện chiến hạm tự đi chưa?”
Người trung niên mập mạp kia vội lắc đầu: “Hỏi không ra, lẽ nào mạng tình báo của các hạ cũng không điều tra ra được là ai sao?” Trần Dục chau mày nói: “Trừ khi chính miệng Tổng thống nói ra người này là ai ra, hoàn toàn không điều tra ra được là ai, tôi thậm chí hoài nghi người này có không tồn tại, hoàn toàn là do hư cấu. Nhưng Tổng thống đáng lẽ sẽ không giở nhiều trò như vậy, vậy rốt cuộc kẻ này là ai mà lại nghĩ ra kế hoạch ngu ngốc như vậy?” Người đàn ông trung niên mập mạp kia ngớ người: “Ý của ngài là chiến hạm tự đi …”
Trần Dục gật đầu nói: “Ngài là nhà chế tạo, đương nhiên là hiểu được tính năng của nó, cái thứ đó tùy tiện bắn một cái là có thể giải quyết được, ngoài ưu thế số lượng ra, căn bản chẳng có chỗ nào dùng được cả, cũng chả trách Nguyên soái không đồng ý đề án này.”
Nghe thấy lời nói của Trần Dục, người đàn ông kia thở phào, Trần Dục phát hiện ra những điều này, cười nói: “sao vậy, lại cắt xén vật tư ư?”
Người đàn ông trung niên kia lập tức đổ mồ hôi hột, miễn cưỡng cười nói: “Tôi nào dám …” Ông ta đang muốn giải thích cái gì, nhưng Trần Dục hoàn toàn không muốn nghe những lời nói nhảm đó, ông ta nói: “Những điều đó tôi không mặc kệ, đồ của tôi chuẩn bị ra sao rồi?”
Người đàn ông trung niên kia liền cười nói: “Đã chuẩn bị thỏa đáng, hiện đã gom được 100 tấn, nếu như không đủ, tập đoàn của chúng tôi có thể lập tức điều động hàng ngàn tấn, ngài cứ yên tâm sử dụng.”
Trần Dục cười hài lòng: “Rất tốt, nếu tôi thành công, lợi ích sẽ không thiếu phần các người.” Người đàn ông trung niên kia gật đầu khom người nói: “Vây xin cám ơn các hạ trước.”
Trần Dục nhìn phong cảnh trong sân vườn cười nói: “Khà khà, cũng may có chuyện này, khiến Nguyên soái không dám cởi bỏ quân trang tham gia bầu cử, cũng không dám tùy ý tiến cử người, nếu không cuộc tổng tuyển cử lần này phức tạp hơn nhiều rồi.” Người đàn ông trung niên kia biết Trần Dục đang nói một mình, mặc dù rất muốn biết vì chuyện gì mà Nguyên soái không dám nhúng tay vào cuộc bầu cử, nhưng ông ta biết rất rõ có những chuyện không nên biết thì tốt hơn, cho nên cũng không dám lên tiếng, đưng bên cạnh.
Phủ Nguyên soái, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhìn vào màn hình nói: “Tôi biết rồi.” liền tắt màn hình, sau đó lấy một thẻ vi tính từ trong túi ra. Ấn cái nút hiện lên trên cái thẻ, trên thẻ hiện ra hình vẽ rõ ràng chính là bản thiết kế của chiến hạm tự đi.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhìn một lát, ngón tay dùng lực, cái thẻ máy tính đó liền vỡ tan thành mấy mảnh. Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) tiện tay vứt vào sọt rác, sau đó miệng cười nụ cười khiến người lạnh gáy, đồng thời từ miệng ông ta phát ra tiếng rất nhỏ: “Hơ hơ, rất nhanh sẽ náo nhiệt đây.”
“Nhanh! Nhanh! Đây là lần đầu tiên khởi động chiến hạm, động tác nhanh lên một chút!” Tiếng la hét vang lên khắp căn cứ chiến hạm tự đi, ở trong chiến hạm, Đường Long rất vui mừng nhìn xuống ảnh chiếu trên sàn tàu, hiện rõ dáng vẻ bận rộn của những nhân viên hậu cần.
Bọn người Lưu Tư Hạo cũng khẩn trương kiểm tra các hệ thống trong chiến hạm, bọn họ bị nhốt trong căn cứ này mười mấy ngày, đây là lần đầu tiên được phép bay lên không tiến hành huấn luyện. Cuộc huấn luyện mười mấy ngày mặc dù cũng giống như huấn luyện ngoài không gian, nhưng lại không có cảm giác thật khi bay trên không. Ai biết được đến lúc đó sẽ có vấn đề gì xảy ra, cho nên nhất định phải kiểm tra kỹ.
Phòng chỉ huy căn cứ, Lệ Na Sa và Kỳ Na nhìn chăm chăm vào cảnh bận rộn trên màn hình. Một lúc sau Kỳ Na mới lên tiếng hỏi: “Thưa sếp, sau khi kết thúc huấn luyện chúng ta sẽ quay về làm nhân viên lái chiến cơ sao?”
Lệ Na Sa cười nói: “Đúng vậy, không muốn sao?” Kỳ Na lắc đầu: “Không phải, tôi cho rằng quân hàm của ngài đã có thể chỉ huy một chiếc Khu trục hạm cấp c rồi, tại sao phải quay về làm nhân viên lái chiến cơ?”
“Khà khà, lúc mới bắt đầu ta và quân bộ đã có giao ước, sau khi kết thúc huấn luyện ta sẽ trở về làm nhân viên lái chiến cơ. Hơn nữa, em có cảm thấy đợt huấn luyện chiến hạm tự đi lần này, cũng giống như huấn luyện chiến cơ vậy? Điều này đều là vì ta chỉ có biết cách huấn luyện này mà thôi. À, kỳ thực lúc nhận được lệnh ta vốn không đông ý, nhưng lại không thể từ chối, cho nên đành phải kiên trì đến cùng.” Lệ Na Sa lắc đầu nói.
Kỳ Na nuốt nước bọt dường như suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng nói: “Thưa sếp, tôi mãi có một nghi vấn, không biết có nên hỏi hay không?”
“Hỏi đi”
“Ơ, là như thế này, những chiến hạm tự đi này, người cũng đã xem qua những dữ liệu của những chiếm hạm này. Người cũng biết bia đỡ của chiến hạm này tương đương với bia đỡ của chiến hạm tuần tra cấp a. Ra chiến trường mặc dù có thể lợi dụng chủ pháo tập trung phá hủy số lượng nhất định chiến hạm cấp thấp của kẻ địch, nhưng với độ phòng ngự của nói mà nói, quả thực có thể nói là ngay cả chủ pháo của chiến hạm khu trục cấp a cũng không thể đỡ nổi, tuyệt đối là 1 phát chết ngay. Lại cộng thêm những người huấn luyện bọn họ lại là những nhân viên lái chiến cơ như chúng ta, mặc dù chúng ta có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng phương pháp chiến đấu của chiến cơ và chiến hạm khác nhau. Quân bộ làm như vậy rốt cuộc là vì sao?” Kỳ Na có chút kích động hỏi.
Lệ Na Sa nhìn Kỳ Na, thở dài lắc đầu nói: “Nói thật, ta cũng không biết tại sao quân bộ lại ra lệnh như vậy. Không những chế tạo ra chiến hạm một phát chết, lại chọn ra những thiếu úy chưa qua huấn luyện chiến hạm là sỹ quan chỉ huy, hơn nữa sỹ quan huấn luyện bọn họ lại là nhân viên lái chiến cơ. Ta nghĩ ngoài việc coi bọn họ là bia đỡ ra thì chẳng còn lý do gì để làm như vậy cả.”
Kỳ Na giật mình, nghẹn ngào nói: “Tại sao? Tại sao quân bộ lại làm như vậy? Lẽ nào binh sỹ của chúng ta thật sự là tiêu phí phẩm sao?” Lệ Na Sa nắm vai của Kỳ Na, nhẹ nhàng nói: “ Chúng ta không có năng lực có thể thay đổi ý đồ của các vị cấp trên, chúng ta chỉ có thể cầu mong chiến tranh sẽ không nổ ra.” Nói xong cô ấy nhìn lên màn hình buồn bã nghĩ: “Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), tại sao phải làm như vậy? Lẽ nào chúng tôi là công cụ của ngài sao?”
Phó quan Cát Na nhìn Đường Long đang ngồi trên đài chỉ huy, đang tập trung nhìn vào những màn hình nhỏ của đài chỉ huy, bất giác nói với anh ta: “Thưa sếp, tất cả đã chuẩn bị xong.”
Đường Long không ngẩng đầu lên, nói: “Tháp chỉ huy đã phát tín hiệu ra lệnh bay chưa?”
“Vẫn chưa”
“Vậy lúc nào có lệnh thì gọi ta.” Đường Long vẫy tay nói.
“Ơ, tuân lệnh.” Cát Na quay về chỗ ngồi, có chút ngớ người nhìn vị sếp không thể thăm dò kia. Biết được sếp cố tình tạo quan hệ với những người của tiểu đoàn 34, đồng thời lạo khiến cho bọn họ uống rượu say gây sự, bị hiến binh bị bắt giam. Mặc dù biết là sếp vì những người mình báo thù, nhưng phương pháp này cũng có chút hiểm độc? Không những khiến cho thân thể bọn họ chịu đau đớn, mà còn khiến cho hồ sơ của họ bị đánh dấu. Điều này đối với việc thăng quan của bọn họ có ảnh hưởng rất lớn. Nếu nói nặng một chút, có thể nói cuộc đời binh nghiệp của những người ở tiểu đoàn 34 bị phủ lên một vết nhơ, cái giả phải trả thật quá đắt. Cát Na đột nhiên dấy lên một cách nghĩ đắc tội với người này nhất định sẽ có một kết quả không tốt, trong lòng giật mình, Cát Na bất giác cảm thấy dáng vẻ cuồng vọng tự đại của Đường Long so với dáng vẻ lạnh lùng bây giờ dễ chịu hơn nhiều, bời vì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đó thì không biết anh ta đang nghĩ gì.
Đường Long không biết là mình vì thuộc hạ báo thù lại khiến cho thuộc hạ nghĩ mình rất nham hiểm. Nếu như hắn biết, chắc chắn sẽ buồn bã khóc than trời. Đương nhiên vì hắn không biết, cho nên hắn mới vui vẻ nhìn dữ liệu đẳng cấp chiến hạm của quân đội liên bang.
Đường Long vừa tự nói một mình, vừa nhìn những dữ liệu trên màn hình: “Ừ, tàu tuần tra cấp a kém nhất, khà khà, đây chính là cấp bia đỡ rồi, nhưng tốt hơn nhiều so với chiến hạm tự đi của mình. Thuyền viên 100, chủ pháo 4 khẩu, phó pháo 14 khẩu, súng bắn ngư lôi 4 cái, độ phòng ngự là 20, thật không hổ là bia đỡ, nhưng độ phòng ngự của chiến hạm tự đi của mình là 10, a, hu hu bia đỡ trong bia đỡ, mạng khổ a …’
“Gì? Tàu tuần tra lại còn phân ra abc, 3 cấp nưa cơ à. Xì, Mỗi cấp cao hơn thì có nhiều hơn 20 thuyền viên, 2 khẩu chủ pháo, 4 khẩu phó pháo, 2 khẩu bắn ngư lôi, 5 điểm độ phòng ngự.Tàu tuần tra cấp c cấp cao nhất là có 140 người, 8 khẩu chủ pháo, 22 khẩu phó pháo, 8 khẩu bắn ngư lôi, độ phòng ngự cao lên đến 30 mà thôi, chẳng có gì kỳ lạ.”
“Ừ, cao hơn 1 cấp so với tàu tuần tra chính là chiến hạm khu trục rồi, khà khà, thuyền viên 300 người, chủ pháo 12 khẩu, phó pháo 22 khẩu, súng bắn ngư lôi cũng có 12 khẩu, độ phòng ngự 40, Ô! Lại phân làm 3 cấp. Cấp cao nhất cũng chỉ có là thuyền viên 500 người, chủ pháo 22 khẩu, phó pháo 42 khẩu, súng bắn ngư lôi cũng có 22 khẩu, độ phòng ngự 60. Thôi bỏ đi, nhìn dữ liệu của tàu tuần dương và tàu chiến lớn. Ừ, đều chỉ có 1 đẳng cấp mà thôi. Tàu tuần dương thuyền viên 5000 người, chủ pháo 100 khẩu?Ý lại là chủ pháo năng lượng hạt nhân loại đó của chiến hạm tự đi, lợi hại, tương đương với 100 chiến hạm tự đi bắn cùng 1 lúc. Phó pháo 200 khẩu? Súng bắn ngư lôi 100 khẩu?! Độ phòng ngự 100! Không phải lợi hại như thế chứ? Wa, lại còn có 10 chiến đấu cơ, 2 đội quân chiến đấu? Quá mạnh rồi!” Đường Long thầm than, bởi vì hắn nghĩ rằng chiến hạm này của mình hoàn toàn không sánh nổi.
“Ôi, thật hâm mộ. Uhm, để xem chỗ lợi hại của chiến đấu hạm. Hơ, 2000 thuyền viên? Sao lại ít hơn tàu tuần dương thấp hơn nó 1 cấp nhiều như thế? Chủ pháo 300 khẩu, hơn nữa toàn bộ đều là chủ pháo hạt nhân! Phó pháo 500! Độ phòng ngự 200!Cái này không phải toàn thân đêu là thành trì gang thép của nòng pháo? Ý, lại không có súng bắn ngư lôi? Cũng không có chiến đấu cơ và lính chiến đấu? Lẽ nào chiến đấu hạm là chuyên dùng để tiến hành bắn pháo áp chế? Đường Long sờ cằm suy nghĩ.
“Ừ, hy vọng sẽ không gặp kẻ địch như vậy, chỉ cần 1 chiếc chiến đấu hạm như vậy thì có thể tiêu diệt hết mấy ngàn chiến hạm tự đi như thế của chúng ta rồi. Xem xem còn có chiến hạm nào không, ừ, tàu vận chuyển 5 cấp, độ phòng ngự toàn là 5, khong có hỏa lực, thuyền viên chỉ có 5, chỉ là tùy theo đẳng cấp to nhỏ để phân biệt số lượng vận chuyển mà thôi. Xem ra 5 người này là thuyền trưởng, thông tin, hướng dẫn bay, giám sát, những nhân viên chủ yếu. Gì? Sao dữ liệu tàu phòng thủy lôi và tàu radar, tàu vận chuyển lại chẳng khác nhau gì mấy? Ngoài chức năng to nhỏ có khác biệt ra, đều không có vũ khí, độ phòng ngự đặc biệt thấp, thuyền viên cũng chỉ có 5 người. Xem ra là do cùng một người thiết kế, hứ, thằng cha làm biếng.”
“Ý Hàng không mẫu hạm, đẹp thật! không có chủ pháo, phó pháo 200 khẩu, súng bắn ngư lôi 500 khẩu, độ phòng ngự 300, thuyền viên 20 ngàn! Chiến đấu cơ 3000 chiếc, còn trang bị thêm 30 đội lính chiến đấu nưa, đây có thể là chiến hạm hệ thống chống đỡ. A, đây là cái gì? Đen thui, ơ, thuyền viên 1500, không chủ pháo, phó pháo, súng bắn ngư lôi 600 khẩu, độ thấu xạ là 10! Chẳng phải là phải đến cách cự ly 100 mới có thể nhìn thấy nó sao? Bị nó thâm nhập, ngư lôi bắn cùng lúc, chiến đấu hạm cũng tiêu luôn. Xem ra tàu ngầm này cũng khá lợi hại.”
Những lời tự nói một mình của Đường Long đều bị bọn người Lưu Tư Hạo nghe thấy, mọi người đều sững người nhìn Đường Long, đây là những thứ sớm đã biết rồi, sao xem ra rất hứng thú? Đường Long cúi đầu hai tay ôm ngực, ngồi trên ghế chỉ huy, đột nhiên hắn nhảy lên hét: “Ta muốn đảm nhận sỹ quan chỉ huy chiến hạm tuần dương! Người nhiều, pháo nhiều, súng nhiều, có chiến đấu cơ, có lính chiến đấu, wa, toàn bộ đều có, thật tốt, đây mới là kỳ hạm mà ta mơ ước, hơ, nghĩ đến đây ta liền thèm nhỏ dãi …” Đường Long đang chìm đắm trong hoan tưởng, đột nhiên cảm nhận được có mấy chục con mắt đang nhìn mình, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều đang đứng nhìn mình. Khiến Đường Long vội nghiêm mặt, ho một tiếng, hai tay sau lưng lạnh lùng nói với Cát Na: “Sao rồi? Lệnh bay của tháp chỉ huy sao còn chưa đến? Ừ, để ta đi ra xem xem.” Nói xong liền ưỡn ngực ngẩng đầu rời khỏi chiến hạm.
Sau khi Đường Long rời khỏi, người đầu tiên không nhịn được cười lớn lên đó lại chính là người từ trước giờ ít cười nói, phó pháo thủ Nghiêm Quân, cô ấy cúi đầu nhin cười, nhìn cô ấy không ngừng run lên thì biết là cô ấy nhẫn nhịn rất là cực khổ. Động tác của Nghiêm Quân lây sang ọi người, lập tức trong khoang vang lên một trận cười lớn. Lưu Tư Hạo cười nhìn những người bạn xung quanh nói: “Khà khà, thật không ngờ hành động vô ý thức của sếp lại khiến ối quan hệ của anh ta và chúng ta gần hơn. Tin rằng bây giờ mọi người không còn ghét anh ta nữa rồi chứa?”
Lưu Tư Hạo không nghĩ sai, trong lúc vô ý Đường Long đã để lộ bản tính thật của mình, cuối cùng khiến cho những binh sỹ đã thay đổi các nhìn với Đường Long. Trước đây bọn họ ghét Đường Long là vì không hiểu Đường Long, cho rằng Đường Long làm ra vẻ. Còn bây giờ, trong chuyện nhỏ này, bọn họ cuối cùng cũng đã cảm thấy mình cuối cùng cũng đã hiểu chút ít về sếp của mình.
Nói cũng thật kỳ lạ, bây giờ nhớ lại hình tượng cuồng vọng tự đại, linh tinh lang tang của Đường Long, ngược lại cảm thấy có một chút cảm giác thân thiết. Còn cảm giác vốn nghĩ vì xử phạt người của tiểu đoàn 34, cảm thấy Đường Long rất nham hiểm, bây giờ cũng biến thành một cảm giác của một người thích nghịch ngợm. Có lẽ, mối quan hệ giữa người và người điều chủ yếu nhất là bộ lộ bản tính thật của mình? Mặc dù lúc mới bắt đầu mọi người không hiểu, nhưng rồi sẽ có một ngày họ sẽ hiểu.
“Hu hu, thật mất mặt, hình tượng mà mình cực khổ gầy dựng thời gian này bây giờ hoàn toàn sụp đổ” Đường Long buồn bã núp dưới thân chiến hạm lầm bầm, những lính hậu cần đang bận rộn kiểm tra chiến hạm, thêm năng lượng và đạn dược, bọn họ mặc dù sớm đã nhìn thấy vị sếp này ở đó một mình, cũng nhìn thấy được khuôn mặt buồn bã của vị sếp này đang lầm bầm không biết là đang nói gì, nhưng bọ họ ai vẫn ở vị trí nấy, đồng thời không để ý tìm hiểu.
Lúc này một vật lành lạnh đột nhiên dán chặt vào cổ Đường Long, khiến hắn giật mình hết hồn. Quay đầu lại nhìn chính là ông lão thượng tá kia, cái thứ lành lạnh đó chính là chai rượu Hy Mẫu mà Đường Long tặng cho ông ta, không ngờ lại chưa bị ông ta uống hết sạch.
Đường Long sớm đã đứng nghiêm chào, ông lão xua tay ra hiệu Đường Long nghỉ, nắm lấy bình rượu cẩn thận nhâm nhi một ngụm, sau đó nheo mắt nhìn Đường Long nói: “Sao lại một mình trốn ở đây? Vẫn chưa đến lượt các anh xuất phát à?”
“Không phải, thưa sếp.” Đường Long tay chắp sau lưng, trả lời.
Ông lão chau mày: “Không cần phải nghiêm túc như thế.” Sau đó dựa vào khung chống đỡ chiến hạm ngồi lên, đồng thời vẫy tay nói với Đường Long: “Lại đây, ngồi xuống chúng ta cùng nói chuyện, nhiều chiến hạm như vậy, không nhanh đến lượt anh như vậy đâu.”
Đường Long ngớ người, hắn chưa bao giờ ngồi đối diện nói chuyện với người ta. Trước đây hắn thích chơi trò chơi điện tử, ngay cả ba mẹ cũng rất ít khi nói chuyện, càng không cần phải nói đến bọn bạn học kiêu ngạo kia. Còn khi ở doanh trại huấn luyện, đối diện là những người máy, bọn họ ngoài thời gian huấn luyện ra, những khoảng thời gian khác đều trốn trong phòng, mặc dù trong trò chơi điện tử có người nói chuyện, nhưng đều là dùng máy tính. Ra ngoài gia nhập quân đội, mặc dù bây giờ có hơn chục thuộc hạ, nhưng mình không biết làm sao, mặc dù rất cuồng vọng trước mặt bọn họ, nhưng vẫn không làm sao nói chuyện được với bọn họ, lần này mình có thể nói là lần đầu tiên nói chuyện với người khác, nhưng làm sao nói đây? Mặc dù Đường Long có chút chần chừ, nhưng vẫn đến ngồi gần bên cạnh ông lão, sau khi ngồi xuống hắn chỉ biết yên lặng ngồi nhìn dáng vẻ của những lính hậu cần đang bận rộn đàng xa.
Ông lão liếc nhìn Đường Long, cười nói: “Sao không lên tiếng? Có phải vì không tìm được vấn đề gì để nói không? Nói ta nghe xem, người vì sao muốn làm lính?”
“Ơ …” Đường Long gãi đầu có chút ngại ngùng nói: “Bởi vì không muốn học đại học, lại không muốn sớm như thế mà đã đi làm công, cho nên muốn đi lính.”
Ông lão nghe thấy lời này, kinh ngạc nói: “Ô, thật không ngờ anh tốt nghiệp cấp 3 là tham gia quân đội, huấn luyện xong là có được quân hàm thiếu úy, xem ra anh lúc huấn luyện cũng khá đấy. Đúng rồi, anh có cái gì mục tiêu đời người không?”
Đường Long lập tức lộ dáng vẻ vui mừng: “Tôi muốn làm Nguyên soái!”
“Nguyên soái?” ông lã uống một ngụm rượu, nheo mắt nhìn Đường Long, cười nói: “Thì là là muốn làm Nguyên soái, vậy tại sao anh lại muốn làm Nguyên soái? Không phải cì cái danh Nguyên soái mới muốn làm Nguyên soái hay sao?”
“Uhm, tại sao muốn làm Nguyên soái?” Đường Long ngớ người, câu hỏi ngu ngốc như vậy cũng hỏi ư? Đường Long lập tức lộ dáng vẻ của 1 sỹ quan huấn luyện nói với ông lão: “Nguyên soái là sỹ quan chỉ huy cao nhất của quân đội, có thể thống lĩnh thiên binh vạn mã, muốn có bao nhiêu uy phong sẽ co được bấy nhiêu uy phong, hơn nữa phúc lợi cao, cuộc sống sau khi nghỉ hưu bảo đảm thịnh vượng, không làm Nguyên soái thì muốn làm gì?”
Ông lã nghe thấy lời này bất giác cười: “Khà khà, anh vì những thứ này nên mới muốn là Nguyên soái? Nói cho anh biết, Nguyên soái không phải sỹ quan chỉ huy cao nhất của quân đội, trên ông ta còn có Tổng thống, còn trên Tổng thống thì còn có Quốc hội, còn có 2 tầng cấp trên nữa cơ. Anh nếu muốn có uy phong và có được 1 khoảng tiền lớn, kinh doanh không phải dễ dàng hơn sao, hơn nữa hoàn toàn không cần nhìn sắc mặt của người ta làm việc.”
“Gì? Không phải nói Nguyên soái quyết định dự toán quân sự sao? Không phải nói Nguyên soái có toàn quyền chỉ huy về mặt quân sự hay sao?” Đường Long ngạc nhiên hỏi, hắn hoàn toàn không biết Nguyên soái lại còn phải nghe lời của Tổng thống và Quốc hội nữa.
“Khà khà, mặc dù nói Nguyên soái có quyền tự chủ dự toán quân sự, nhưng Tổng thống và quốc hội có thể thông qua kiến nghị đặc biệt yêu cầu Nguyên soái phục tùng quyết định của dự toán, đương nhiên, Tổng thống và Quốc hội 1 năm chỉ có quyền lợi như vậy 1 lần mà thôi. Hơn nữa, Nguyên soái có toàn quyền chỉ huy về mặt quân sự, cũng có nghĩ là Nguyên soái có được quyền lợi làm sao chỉ huy quân lính đánh trận, nhưng để quân đội đánh nhau với ai thì không phải do Nguyên soái quyết định.”
Ông lão uống một ngụm rượu nói.
“Nói như vậy, làm Tổng thống còn tốt hơn làm Nguyên soái?” Đường Long không hiểu nói.
“Khà khà, ngoài tất cả nghị viên đều là người của anh, nếu không làm Tổng thống còn khó hơn là làm Nguyên soái.” Ông lão cười nói.
“Ừ, quốc hội Liên Bang của chúng ta có bao nhiêu nghi viên?” Đường Long ngu người hỏi.
Ông lão giơ hai ngón tay lên nói: “Hơn hai chục ngàn.” Đường Long ngớ người nhìn hai ngón tay của mình cũng giơ lên, nhưng nhanh chóng lắc đầu nói: “Khà khà, mặc kệ bọn họ, cái này và mình có quan hệ gì chứ.”
Ông lão uống ngụm rượu nói: “Bình thường mà nói, quân đội và chính phủ là chia hai, nhưng nếu muốn thăng chức, trong chính phủ không có người thì không được, nên biết rằng hiện giờ đảng phái của chính phủ và quân đội đều có mối quan hệ rất phúc tạp.”
Đường Long cười nói: “Chỉ cần không cản trở tôi làm Nguyên soái, tôi sẽ không thèm để ý đến những nghị viên đó, nhưng nếu bọn họ dám cản đường của tôi, he he, tôi nhất định sẽ khiến cho bọn họ biết tay.”
Ông lão nhìn thấy tia sáng xuất hiện trong mắt của Đường Long, bất giác sững người, bởi vì đó là tia sáng của một người có dã tâm. Tên nhóc quân hàm thiếu úy này, bình thường tùy tiện dường như ngốc vậy, thật không ngờ lại có ánh mắt sáng ngời của một người có dã tâm như vậy.
Ông lão tỉ mỉ nhìn kỹ Đường Long hồi lâu rồi nói: “Khà khà, một tên thiếu úy nhỏ như ngươi có bản lĩnh giáo huấn bọn họ sao? Bây giờ bọn họ chỉ cần tùy ý hừ một tiếng là có thể cho ngươi xuất ngũ.”
Đường Long đang định nói gì, thì Lưu Tư Hạo từ cửa xuống nói với Đường Long: “Thưa sếp, mệnh lệnh của tháp chỉ huy đã đến!”
Đường Long nghe thấy lời này lập tức 3 chân 4 cẳng chạy lại, vui mừng hét: “Wa, cuối cùng đã đến rồi! Nhanh! Xuất phát thôi!” Nói xong chạy lại chỗ thang lên xuống, đi lên chiến hạm.
Ông lão nhìn Đường Long vui vẻ, bất giác lắc đầu lại uống một ngụm, ông ta cảm thấy mình thật sự không thể đoán nổi chàng thiếu úy trẻ tuổi này. Có lúc khiến người ta cản thấy hắn dường như là 1 người cái gì cũng không hiểu, cuồng vọng tự đại, làm việc bất chấp hậu quả. Có lúc lại cảm thấy hắn giống như là một lão hồ ly, mọi nhất cử nhất động đều có một ý nghĩa kỳ lạ nào đó. Ông lão đứng dậy, lắc đầu rời khỏi.
Sau khi Đường Long lên chiến hạm liền đứng ở đài chỉ huy nói với nhân viên liên lạc Trần Di: “Tháp chỉ huy bảo chúng ta lúc nào xuất phát?” Bây giờ Đường Long đã quên mất chuyện mình cho rằng mất mặt trước mặt thuộc hạ, khuôn mặt hồi phục dáng vẻ lạnh lùng.
Trần Di nghe xong liền đáp: “Lúc nào cũng có thể xuất phát ạ.”
“Được, các đơn vị chuẩn bị xong chưa?” Đường Long gật đầu hỏi mọi người xung quanh.
“Toàn thể chuẩn bị hoàn tất.” Phó quan Cát Na liền đáp.
“Xin phép tháp chỉ huy được xuất phát, thông báo những nhân viên hậu cần phía dưới rời khỏi, chiến hạm chuẩn bị cất cánh!” Đường Long đưa tay chỉ huy, sau đó ổn định ngồi trên ghế.
Trần Di ngớ người, cô ấy không ngờ bình thường huân luyện chưa bao giờ thông báo nhân viên hậu cần rời khỏi bao giờ, mà bây giờ sếp lại nhớ trình tự cơ bản nhất khi chiến hạm xuất động. Mình hồi nãy còn định nhắc anh ta nữa, bây giờ đành phải nuốt vào bụng. Xem ra, sếp của mình thật sự đã có đủ tư cách chỉ huy chiến hạm rồi. Đối với Đường Long hoàn toàn thay đổi quan điểm, Trần Di lập tức gõ phím, vừa xin phép tháp chỉ huy, vừa thông báo nhân viên hậu cần bên dưới rời khỏi.
Thông qua hình ảnh chiếu, có thể nhìn thayas những nhân viên hậu cần bên dưới đang vội vã rời khỏi chiến hạm, người cũng đã nấp vào bên trong kính thủy tinh trong suốt. Lúc này khung đỡ chiến hạm bắt đầu chìm dần xuống dưới, một hồi sau, cả phi thuyền nổi trên mặt đất. Tiếp đó một luồng khói mạnh từ một cái lỗ phun ra, chiến hạm biến mất.
Đường Long nhìn hình ảnh xung quanh, bất giác than: “Thì ra cửa ra vào của chiến hạm ở căn cứ này là ở dưới đất, giống như ở dưới thủy đạo vậy.” Chả trách Đường Long nghĩ như vây, chiến hạm của anh ta đang tự vận chuyển theo một con đường hình tròn nhìn không thấy đầu.
Chiến hạm đên cửa thông đạo rồi dừng lại, đảm nhận nhân viên hướng dẫn bay Mary lập tức ấn nút, đồng thời hét lớn: “Chuẩn bị khởi hạm, hệ thống an toàn chuẩn bị!”
Cùng với tiếng nói này, chỗ ngồi của Đường Long và mọi người lập tức bay ra dây an toàn giữ chặt mọi người lại. Sau khi Mary kiểm tra mọi thứ xong, liền ấn nút khởi động, hét: “Khởi động!”
“Chỉ cảm thấy chiến hạm rung một lát, sau đó thì giống như hỏa tiễn bay xuyên qua cửa thông đạo, men theo thông đạo hình tròn dài bay mãi. Mười mấy giây sau, mọi người phát hiện trước mắt trên màn hình bức tường thông đạo lại xuất hiện một đốm sáng nhỏ, thời gian trôi qua, đốm nhỏ từ từ lớn dần, sau đó chỉ cảm thấy trước mắt sáng lóa, chiến hạm rời khỏi thông đạo, xuất hiện ở trên không.Mary vội ấn nút, đồng thời nói: “Động lực thay đổi hoàn tất!” Nói xong liền nắm lấy cần điều khiển, thân chiến hạm rung lần nữa, nhằm tăng tốc bay ra khỏi tầng khí quyển.
Qua khoảng 10 phút, chiến hạm bắt đầu ra khỏi lực hấp dẫn của trái đất bay vào không trung. Mary lần nữa ấn mấy cái nút, rồi nói: “Gỡ bỏ hệ thống an toàn” đai an toàn giữ chặt mọi người liền trở lại trong ghế, mọi người cuối cùng có thể hoạt động rồi.
Đường Long vươn vai đứng dậy, lắc đầu giọng nói đáng tiếc nói: “Hừ, thật không ngờ chiến hạm tự đi này lại giống với phi thuyền vận chuyển dân dụng, trước khi bay vào không gian lại phải thắt dây an toàn. Hu hu, lúc nào mới có thể nhàn nhã ngồi trên kỳ hạm uống cà phê bay ra không gian đây.”
Mọi người đều không nghe thấy lời Đường Long nói, ai cũng bận rộn quản lý hệ thống mình phụ trách. Còn Trần Di nhìn vào màn hình trước mắt nói: “Thưa sếp, tháp chỉ huy yêu cầu chúng ta tập hợp tai địa điểm s3245、x2234、z444、y341.” Đường Long nghe thấy lời của Trần Di, khuôn mặt buồn bã, lập tức trở lại bình thường, uy nghiêm gật đầu nói: “Được, xuất phát.” Nói xong, liền ngồi ngửa trên ghế chỉ huy, đồng thời lầm bầm: “Hừ, vô vị, lại là huấn luyện trước sau đó mới phân tổ huấn luyện. Nên vừa xuất phát là ở vào trạng thái chiến tranh, như vậy mới có thể huấn luyện các chiến hạm có hiệu quả được chứ.”
Mary liên kết được với máy tính của Trần Di, nhập tọa độ vào hệ thống hướng dẫn, sau đó ấn nút nói: “Nhập tọa độ, chuyển sang hệ thống hướng dẫn tự động, 30 phút sau đên nơi.” Nói xong liền thả lỏng cần điều khiển, bắt đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Mọi người nghe thấy lời của Mary, cũng không chú ý đến màn hình, bắt đầu cúi đầu vào chuyện của mình. Đường Long không có chuyện gì làm, ngồi chờ đến điểm tập hợp, đột nhiên phát hiện màn hình có một hình ảnh cái đầu của một cô gái lướt qua. Mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng Đường Long vẫn nhìn thấy được nụ cười ở khóe miệng của hình ảnh cái đầu đó.
Đường Long giật mình, mặc dù nhìn ra cái đầu đó là của chị gái máy tính, nhưng nụ cười đó hắn nhìn nhiều thấy nhiều rồi, đó là nụ cười của chị gái máy tính chuẩn bị chọc hắn. Khi Đường Long muốn mở miệng bắt đầu nói, thân chiến hạm rung mạnh, sau đó mọi người đều bị tốc độ nhanh đến nỗi ép không thể đứng dậy nổi.
Đường Long mặc dù biết đó là trò của chị gái máy tính, nhưng vẫn hét lớn: “Chuyện gì vậy? Mary ấn mấy cái nút, nhìn những dữ liệu hiện trên màn hình, bất giác ngạc nhiên nói lớ: “Tốc độ 2g!” Mọi người nghe thất đều ngạc nhiên, những người có ít kiến thức đều biết 1g là thay thế cho tốc độ ánh sáng, còn 2g thì thay thế cho tốc độ siêu ánh sáng. Chiến hạm tự đi không sánh bằng phi thuyền vận chuyển dân dụng này lại có năng lực lợi hại như thế sao? Lan Văn Đặc, Tư Nhĩ vội cắn răng chống dậy, ấn mấy cái nút, không lâu sau bọn họ đồng thời hét lớn: “Công xuất của lò động lực là 200%! Cửa phun đạt đến nhiệt độ nóng chảy, nhanh khí hóa!” Mary lúc này cũng hét lớn: “Không được, không tắt được hệ thống lái tự động!” Còn phó quan Cát Na sau khi ngạc nhiên, sau khi kiểm tra một lượt hệ thống ngạc nhiên nói: “Hệ thống máy tính chủ mất điều khiển.”
Mọi người đều đưa mắt nhìn Đường Long, Đường Long cười khổ, mặc dù biết rằng chị gái máy tính không bao giờ hại mình, nhưng làm ra tình hình chiến hạm sắp nổ như thế này, khiến người ta thấy mà phát hoảng. Đường Long lúc đang định nói gì, chiến hạm đột nhiên bắt đầu rẽ gấp. Chiêu này lập tức khiến mọi người ngã nhào, muốn nắm cái gì để ổn định nhưng không được.
Lúc mọi người đều nằm trên sàn, tốc độ chiến hạm bắt đầu giảm, đồng thời loa trên chiến hạm vọng lại giọng nói điện tử: “Đã đến nơi mục tiêu dự định, tắt hệ thống lái tự động.”
Mảy nghe thấy lời này, vội lồm cồm bò dậy, ngồi vào vị trí người lái, sau khi kiểm tra tỉ mỉ liền kinh ngạc nói: “Có thể điều khiển rồi!” những người khác cũng tranh nhau hét lên mọi thứ đều bình thường.
Đường Long lắc lắc đâu, làm cho cảm giác lắc lư biến mất, trong lòng thầm than: “Hu hu, chỉ mới có 3 lần từ chối yêu cầu cùng chị đi dạo phố, mà chị lại báo thù em như vậy. Mới bắt đầu còn cho rằng chị gái máy tính sẽ có chỗ tốt, nhưng không ngờ rằng lại quen biết bà chị nhỏ mọn. hu hu.”
Mọi người tỉnh lại đang muốn kiểm tra tỉ mỉ xem chỗ nào hỏng hóc, nhưng tiếng ngạc nhiên của Lý Lực Quân khiến mọi người tạm thời quên đi chuyện này.
Lý Lực Quân chỉ tay vào màn hình nói: “Nhanh nhìn kìa!” Mọi người ngẩng đầu nhìn, bất giác toàn bộ đều sững người, bởi vì trên màn hình xuất hiện ảnh của hàng vạn chiến hạm chen chúc.
Ai Nhĩ Hoa là người đầu tiên tỉnh lại, nhanh chóng nhìn radar, sau đó nói một cách nhẹ nhàng: “Đều là chiến hạm tự đi, đây là điểm tập hợp. Mới có 5 phút mà đã đến, tốc độ siêu ánh sáng 2g thật nhanh.” Mọi người nghe thấy lời này, tâm trạng vốn căng thẳng đã bình tĩnh trở lại, Lý Lực Quân bất giác vui mừng lầm bầm: “Khà khà, thật không ngờ chiến hạm tự đi của chúng ta tập hợp lại một chỗ lại có khí thế như vậy.”
Đường Long nhìn những chiến hạm bĩu môi, hắn từng chỉ huy hàng ngàn hàng vạn chiến hạm trong trò chơi, mấy ngàn chiến hạm trước mắt này hoàn toàn không khiến hắn có một cảm giác kích động nào cả. Hắn uể oải vẫy tay ra lệnh: “Tụ họp lại với bọn họ.”
Nhân viên liên lạc Trần Di và nhân viên lái Mary lập tức đáp “vâng”, Trần Di phát tin tức nhận diện cho các chiến hạm, Mary thì lái chiến hạm từ từ tiến gần các chiến hạm. Trước khi chưa kiểm tra rõ ra hồi nãy xảy ra chuyện gì, đánh chết cô ấy cũng không dám sử dụng hệ thống lái tự động.
Bình luận facebook