Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Q.6 - Chương 8: Phân Hóa Độc Lập .
Mục Ân Lôi Tư xuất hiện trên màn hình, nói với giọng tức giận: “Không lâu trước đây thiếu tá Kiệt Đặc vì chính nghĩ mà đứng ra, bị người ta giết hại, tin chắc rằng dân chúng Vạn La Liên Bang đều biết anh ta vì sao bị ám sát, vì những kẻ ám sát vô sỷ kia, sợ những chứng cứ kia được công bố!”
Nói đến câu sau, giọng của Mục Ân Lôi Tư liền trở nên kích động, nhìn thấy ông ta nắm chặt nắm đấm run run, liền biết được ông ta kích động như thế nào.
Giọng của Mục Ân Lôi Tư thay đổi, nói với giọng bi thương không còn cách nào khác: “Tôi là một tội phạm bị Liên Bang truy nã, tôi lấy thân phận của một đại tướng 4 sao chứng minh với mọi người, quân kỹ quả thực tồn tại trong quân đội, hơn nữa đã tồn tại 30 năm rồi! Những cô nhi này vốn không có người thân nương tựa, bị tước đoạt hết mọi thân phận được chính phủ và quân đội Liên Bang bí mật bồi dưỡng thành những kỹ nữ cao cấp! Là những kỹ nữ cao cấp chuyên để cho những quan chức cấp cao chính phủ và quân đội Liên Bang hưởng dùng!”
Nói đến đây, mắt của Mục Ân Lôi Tư rơi xuống những giọt lệ, ông ta bi thương, giọng khóc nghen ngào nói: “Còn những cô nhi đáng thương này, sau khi bị những quan chức cấp cao của chính phủ và quân đội chơi chán, thì bị vứt bỏ ở các hành tình, tổ chức thành những quân kỹ chuyên để những sỹ quan cấp trung hưởng dùng.
“Đối mặt với vận mệnh bi thảm như vậy, họ hoàn toàn không có năng lực để phản kháng, bọn họ cứ như thế bị lăng nhục cho đến chết, nếu không lúc đến lúc nhan sắc tàn phai, sẽ bị quẳng vào lò thiêu.”
Lúc Mục Ân Lôi Tư nói ra lời này, một sỹ quan trẻ tuổi anh tuấn, chạy lên ôm lấy Mục Ân Lôi Tư, chàng trai này chĩa vào ống kính bi thương tức giận hét lên: “Ta là Mục Ân Lôi Tư, ta hoàn toàn không có ý muốn cướp công lao của Đường Long huynh đệ, chỉ là bị những sỹ quan cao cấp của Bộ Thống Soái lừa gạt, lúc chuẩn bị xin lỗi mọi người, người của Bộ Thống Soái lại hãm hại chúng tôi, đồng thời không ngừng phát thích khách, ý đồ tiêu diệt cha con đôi để diệt khẩu!” Nói rồi, những dòng lệ dường như rất oan uổng kia không ngừng tuôn ra.
Lúc này Mục Ân Lôi Tư dường như đã bình tâm, ông ta vỗ vai đứa con đang ôm mình đau khổ khóc, nhìn vào ống kính nói: “Bọn họ phái người ám sát hai bố con chúng tôi, không chỉ đơn giản là sợ chúng tôi nói ra sự thật mới làm như vậy, mà đã từ rất lâu về trước, tôi đã nhìn không quen cảnh bọn họ bồi dưỡng cô nhi để hưởng lạc, cũng không muốn thông đồng cùng làm bậy với bọn chúng.
“Mặc dù tôi muốn nói ra, nhưng do thế lực của tôi nhỏ yếu, chỉ đành lén lút thu thập chứng cứ. Điều vô cùng đáng tiếc là, lúc chúng tôi trốn tránh sự truy sát của bọn họ, chứng cứ đã bị bọn chúng hủy hết.” Nói đến đây, ông ta trầm mặc lắc đầu.
Đột nhiên, Mục Ân Lôi Tư ngẩng đầu lên, hai mắt rơi lệ nói: “Vạn La Liên Bang chúng ta thành lập mấy trăm năm nay, mặc dù lung lay trong sóng gió, tồn tại một cách gian khổ, nhưng niềm tin dựng nước của Vạn La Liên Bang chúng ta: Chính nghĩa, tự do, dân chủ vẫn còn được lưu giữ cho đến nay.
“Nhưng, mấy chục năm nay,các bè phái trong chính phủ, quân đội mọc lên như nấm, đấu tranh vì lợi ích của mình, ám sát, hãm hại, khiến cho cả Liên Bang chướng khí mịt mù, bây giờ càng nghiêm trọng hơn nữa, coi việc bức hại cô nhi là một chuyện hiển nhiên! Một Vạn La Liên Bang chính nghĩ, dân chủ, tự do đã bị mất đi! Tôi Mục Ân Lôi Tư bây giờ tuyên bố tách khỏi Vạn La Liên Bang!” Mục Ân Lôi Tư vô cùng kích động nói.
Lúc Mục Ân Lôi Tư nói lời này, ống kính đưa ra phía sau, 3 sỹ quan mình mặc quân phục Liên Bang và 3 người đàn ông trung niên mình mặc âu phục, xuất hiện bên cạnh Mục Ân Lôi Tư.
Bọn họ đồng thanh nói: “Xét thấy một Vạn La Liên Bang chính nghĩa, tự do, dân chủ đã mất đi, chính phủ tinh hệ và hạm đội tinh hệ của 3 tinh hệ Đức La, Tư Văn, Mộc Lê, tuyên bố tách khỏi Vạn La Liên Bang. Đồng thời đồng ý dưới sự dẫn dắt của ngài Mục Ân Lôi Tư, xây dựng một quốc gia mới chính nghĩ, tự do, dân chủ.
Mục Ân Lôi Tư sau khi và sáu người kia bắt tay cám ơn, quay đầu nhìn ống kính, uy nghiêm nói: “Bây giờ tôi tuyên bố thành lập Lôi Tư Liên Bang chính nghĩa, tự do, dân chủ.”
Ống kính liền chuyển đến một quảng trường vô cùng rộng lớn, vô số quần chúng, quân nhân cùng nhau hoan hô: “Lôi Tư Liên Bang chính nghĩa, tự do, dân chủ vạn tuế! Lôi Tư Liên Bang chính nghĩa, tự do, dân chủ vạn tuế!”
Dân chúng Vạn La Liên Bang nhìn thấy cảnh này đều sững người, 3 tinh hệ phía nam tách khỏi Liên Bang độc lập rồi ư? Không phải chứ?
Lẽ nào sắp xảy ra nội chiến?
Trần Dực và Trương Hổ Hồn nhìn nhau, biết bây giờ không phải là lúc đứng ngớ người ra đó, cùng nhau gật đầu, Trương Hổ Hồn vội rời khỏi đi triệu tập các nghị viên, bây giờ không phải là lúc để đi tìm Đường Long, dù gì thì gặp chuyện gấp, ánh mắt của quần chúng cũng sẽ không chú tâm vào chuyện đó.
Còn Trần Dực thì vỗ vỗ đầu, hắn hoàn toàn không ngờ tổng thống còn chưa kịp làm, đã gặp phải chuyện lớn như thế này, cái thằng khống kiếp, chết không chết, lại đúng lúc dầu sôi lửa bỏng lại tuyên bố độc lập!
Mẹ nó! Một Trần Dực lúc nào cũng nho nhã, cuối cùng đã không nhin được lên tiếng chửi.
Các sỹ quan tướng sỹ của Bộ Thống Soái sau khi nghe thấy Mục Ân Lôi Tư tuyên bố phía nam độc lập, liền quẳng đi hết mọi phong độ, nhảy lên, đập bàn, lớn tiếng mắng chửi 108 đời tổ tông của Mục Ân Lôi Tư.
Kỳ thực lúc bọn họ biết được lệnh truy nã không bắt được Mục Ân Lôi Tư, liền đã biết được cái ông này sẽ độc lập. Nguyên nhân khiến bọn họ kích động như vậy, một phần nhỏ là vì lý do này, phần đa là vì Mục Ân Lôi Tư lại nói mình như một thiên sứ, còn nói những người đồng đội cùng chung một thuyền ngày xưa là ác ma.
“Tôi ABC Mục Ân Lôi Tư ông cái B! Ông cái thằng khốn kiếp sinh con không có lỗ đít! Mẹ nó, chuyện nào mà ông không có phần, bây giờ không những giả bộ thanh cao, làm bộ chính nghĩa, còn đổ hết mọi tội lỗi lên người chúng ta?
Khảm Mục Kỳ hoàn toàn mất đi phong độ, hai mắt trừng lên đầy tia máu, không chú ý đến bộ đầu tóc được chải chau chuốt bây giờ đã hỗn loạn, đứng lên bàn chỉ vào Mục Ân Lôi Tư trên màn hình hét lớn.
Người duy nhất đang ngồi ở Bộ Thống Soái chính là Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), nhìn thấy các sỹ quan chỉ huy của Liên Bang mất đi bình tĩnh, bất giác cười.
Ông ta biết những người này chưa bao giờ đánh trận, nguyên nhân khiến những người chỉ dựa vào đi cửa sau, nịnh bợ mà leo lên này là: Từ trước đến giờ chỉ có người khác gánh tôi cho bọn họ, lúc nào mà mình đã gánh tôi dùm người khác? Cho nên gặp chuyện gánh tôi dùm Mục Ân Loi Tư, có phản ứng như vậy rất bình thường.
Còn về bọn họ để ý đến điểm này, thậm chí quan tâm đến chuyện độc lập của Mục Ân Lôi Tư, cũng rất bình thường, bởi vì bọn họ chưa bao giờ coi trọng lợi ích của quốc gia.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) mặc dù rất muốn thưởng thức tiếp, nhưng cảm thấy thôi được rồi. Bởi vì thời gian mà Mục Ân Lôi Tư tuyên bố độc lập sớm hơn mình dự tính, phải tiến hành sửa chữa mới được. Tất cả đều tại lý do đột nhiên mọc ra của cái thằng chuyên gây họa Đường Long.
Nghĩ đến đây, Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) ho một tiếng, vỗ vỗ bàn, khiến mọi sỹ quan đang điên cuồng bình tĩnh trở lại.
Mấy người đang đứng trên bàn mắng Mục Ân Lôi Tư, cũng tỉnh lại, vội nhảy xuống, đứng sang một bên chỉnh đốn lại, sau đó mới nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế.
“Thưa Nguyên Soái, bây giờ chúng ta phải làm sao? Lập tức phái binh chinh phạt phản nghịch?” Khảm Mục Kỳ đã trở lại bình thường hỏi.
Bây giờ ông ta có chút hoang mang, bởi vì trong lòng ông ta không có nền, bởi vì ông ta chưa bao giờ ra trận, cũng chưa bao giờ dẫn binh đi đánh.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) lắc đầu nói: “Không, bây giờ chuyện quan trong không phải là chinh phạt phản nghịch, mà là khôi phục thân phận chính nghĩ của Liên Bang chúng ta, nếu điểm này không làm tốt, đừng nói là dân chúng không ủng hộ chúng ta, binh lính của chúng ta cũng sẽ làm phản! Quân đội mà không có sỹ khí thì không thể đánh thắng trận được.”
Nghe thấy lời này, các tướng sỹ mới nhở đến danh dự của quân đội trong lòng quần chúng rất xấu, không xử lý tốt, đừng nói là thảo phạt, mà quần chúng sẽ bạo loạn,
Vừa nghĩ đến đây, bọn họ liền tức giận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống Đường Long, nếu không vì hắn, làm gì có nhiều chuyện khiến người ta bị sứt đầu mẻ trán?
Các sỹ quan chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, mặc dù không có tài năng, nhưng cũng còn có năng lực nắm bắt trọng điểm, cho nên Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nói lời này ra, bọn họ đều gật đầu đồng ý.
Còn về việc làm sao giá họa cho kẻ thế mạng Cổ Áo, làm sao bịt miệng Đường Long, những điểm này, không cần nghĩ, bọn họ cũng lôi ra được một đống phương án.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) không thèm để ý những người này dùng phương pháp gì, ông ta quay về dinh thự của mình, khởi động phương pháp bảo mật.
Sau khi khởi động chương trình bảo mật, nhập mấy chữ mật mã, ấn nút gưi, trong nháy mắt, thì đã thông qua mạng bi chia làm hai, gửi đến một nơi xa xăm trong vũ trụ.
Một nơi cách khu vực thủ đô Liên Bang khá xa có một tinh hệ Văn Mân, tinh hệ này ngoài việc nằm sát ngoài khu vực Liên Bang, còn nằm gần quần thể tinh hệ hoang tàn vô cùng rộng lớn.
Mọi người đều biết quần thể tinh hệ hoang tàn này là hành tinh không có giá trị khai thác gì cả, không cần phải nói, cái tinh hệ Văn Mân này là một trong những tinh hệ có mức sống thấp nhất trong 11 tinh hệ của Liên Bang.
Nhưng vì tinh hệ này nằm gần Liên Bang, chỉ tiêu tiêu dùng dưới sự ảnh hưởng của lòng hư vinh, con người vì muốn áp đặt chỉ tiêu của khu vực thủ đô, cho nên tiêu chuẩn cuộc sống có thu nhập thấp, mức chi phí lại đắt đỏ có thể nghĩ cũng biết.
Vì thế vì nguyên nhân này mà tinh hệ này có nhiều hải tặc nhất trong Liên Bang ngoại trừ các tinh hệ phía bắc giáp ranh tinh hệ Vô Loạn ra.
Trong biên giới của tinh hệ Văn Mân có một hành tinh gọi là Long Lại, chớ mà xem thường cái hành tinh nằm gần biên giới này, mặc dù không có công nghiệp sản xuất, nhưng lại là nơi có nhiều giao dịch ngầm nhất trong Liên Bang.
Có một cái bảng hiệu cực lớn dường như mới được làm cách đây mấy tháng trong một thành phố trên hành tinh này, khiến ở xa người ta cũng có thể nhìn thấy mấy chữ to: Công ty thu mua phi thuyền hỏng.
Cái công ty treo biển thu mua này lại chỉ một mảnh đất rất nhỏ. Không ai lấy làm lạ cả, bởi vì kho thu mua không thể ở trong thành phố được, mà những người bán phi thuyền cũng không thể chạy đến một vùng đất hoang vu được.
Lúc này, trong căn phòng nhỏ này, đột nhiên có một tiếng nói hét lớn: “Đại ca! nhanh ra xem! Cuối cùng cũng có thể khai trương rồi!”
Đi vào trong phòng, có thể nhìn thấy một người đàn ông quần áo bờ biển, thân hình vạm vỡ đeo kính đen, ôm một cái giống như là máy liên lạc, hét lớn trong phòng.
Lời này của người đàn ông này vừa nói ra không bao lâu, một người đàn ông cũng mặc bồ đồ giống như vậy, chân đi dép lê, cũng đeo kính đen, vội chạy từ trong phòng ra, giằng lấy cái máy liên lạc, sau khi xem tỉ mỉ, cười lớn: “Trời ơi, cám ơn người! đã khiến cho vệ sỹ hạnh A của Đế Quốc Ngân Ưng như con, cuối cùng cũng có thể không cần ăn cũng ngủ được!”
Một người đàn ông khác nghe thấy đại ca hét lớn tên của Đế Quốc Ngân Ưng, bất giác sợ hãi che miệng của đại ca lại, vừa nhìn xung quanh vừa nói nhỏ: “Đại ca không được làm loạn, đây là Vạn La Liên Bang.”
Đại ca vùng vẫy thoát khỏi người đàn ông kia, dậm chân mắng: “Ta không sợ! Chúng ta đã ở đây nửa năm rồi, đến một sợi lông của cảnh sát Liên Bang cũng chưa từng được thấy! Đây là địa đầu của Vạn La Liên Bang sao? Đây là thiên đường của hải tặc thì có! Xì! Vốn tưởng được đến Liên Bang nghỉ dưỡng, nhưng không ngờ lại xảy ra xung đột biên giới gì đó! Xung đột thì xung đột, ngươi nói xem mũi chó của gián điệp Đế Quốc linh vậy sao? Chúng ta đã tắt hết máy liên lạc, nhưng chưa được bao lâu đã bị tìm thấy, còn bị phái đến cái nơi khỉ ho cò gáy này. Chờ, đã mấy cả nửa năm ở cái nơi không có cô gái nào cả, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng được giải phóng rồi!”
Người đàn ông kia ngớ người nhìn đại ca đang tức giân đùng đùng, nói toàn những lời bậy bạ, một lúc sau, đại ca mới im miệng, mới cẩn thận nói: “Đại ca, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Đại ca bĩu môi nói: “Làm sao hả? Bây giờ có mệnh lệnh rồi, đương nhiên là khai trương mở cửa buôn bán thôi! Nhanh! Hay đổi cái biển hiệu đó cho ta, ta muốn có nhanh chóng làm giàu!”
Người đó nghe thấy cũng vui mừng vôi gật đầu, chạy nhanh ra ngoài, bởi vì, trước khi bọn họ đến đây đã được thông báo, lợi nhuận tiêu thụ bọn họ được hưởng 1 phần ngàn.
Nghe ra thì có vẻ ít, nhưng nhìn thấy cái biển hiệu trên đỉnh mới được thay, thì có thể biết được tại sao lấy được 1 phần ngàn lợi nhuận mà bọn họ vui như thế.
Cái biển hiệu thu mua phi thuyền cũ còn mới này, được thay bằng một cái biểu hiệu mới hoàn toàn.
Trên đó vẽ một cái phi thuyền loại nhỏ đang vận hành trong vũ trụ, một cái đầu lâu trắng nằm chính giữa chiếm diện tích, nhưng khiến người ta chú ý nhất là mấy chữ lòe loẹt ở phí dưới đầu lâu, mấy chữ đó là: Kho vũ khí hải tặc.
Phía dưới những chữ to này là dòng chữ nhỏ: Mua bán sỉ lẻ các loại vũ khí máy móc trong chiến hạm.
Lúc Kiệt Đặc đột nhiên phát nổ, bọn người Đường Long toàn bộ đều sững sờ, nhưng một tiếng bịch, âm thanh của một vật rơi xuống, khiến mọi người tỉnh lại, mọi người quay đầu nhìn, Lệ Sa đã ngất xỉu ngã xuống đất.
Đường Long nhìn thấy mọi người đều hốt hoảng tranh nhau quan tâm chăm sóc Lệ Sa: trong lòng bất giác than, Lệ Sa hoàn toàn không kiên cường như vẻ bề ngoài.
Đường Long biết tình cảm của Lệ Sa đối với Kiệt Đặc, chưa bao giờ từ bỏ. Mặc dù quyết định không để ý đến Kiệt Đặc, thậm chí lúc Kiệt Đặc nói ra những lời kia, Lệ Sa bắt đầu hận anh ta, nhưng khi nhìn thấy Kiệt Đặc phát nổ ngay trước mắt, cảm giác đau khổ khiến thân kinh cô ấy không chịu nổi đả kích mà ngất đi, có lẽ cô ấy là loại người trong nóng ngoài lạnh.
Lúc Đường Long đang định đến trước để xem, loa phóng thanh vang lên giọng nói hốt hoảng của một cô gái: “Thưa sếp, hạm đội địa phương của hành tinh Mộc Đồ, đóng quân bên ngoài căn cứ, bao vây toàn bộ chúng ta!”
Mọi người nghe thấy lời này, giật mình, căn cứ bị chiến hạm bao vây?
Mọi người đều cho rằng lần này là tiêu rồi. mặc dù bọn mình có lòng tin đánh bại bồ đội trên mặt đất, nhưng trước mắt là quần thể chiến hạm, pháo phòng không của hạm đội mình hoàn toàn giống như đồ chơi con nít! Một trận tấn công tùy tiện, căn cứ này cũng sẽ biến thành tro bụi!
Các cô gái lo lắng không biết làm gì, đều hướng ánh mắt nhìn vào chỗ dựa của mình - Đường Long.
Đường Long chau mày, lên tiếng nói với cô gái báo cao với mình kia: “Đưa bản đồ đến đây.”
“Vâng, thưa sếp.” Cô gái này nói xong, trên màn hình, xuất hiện quần thể chiến hạm chi chít che cả bầu trời.
Mặc dù vừa nhìn thì Đường Long cũng đã biết được cấp bậc của những chiến hạm này không cao, nhưng số lượng nhiều như thế, vẫn khiến hắn giật mình.
Nhìn số lượng tự động hiện trên màn hình, Đường Long biết con số chiến hạm đã dừng ở 10 ngàn chiếc.
Ưu Na nhìn thấy con số chiến hạm kia, vô cùng lo lắng bước đến hỏi nhỏ: “Thưa sếp, bây giờ phải làm sao?”
Cô ấy tưởng chuyện quân kỹ đã bị phanh phui, những người bọn họ sẽ được an toàn. Hồi nãy nhìn các báo cáo sau tin tức truyền hình, phản ứng của quần chúng các nơi và bình luận viên đã hơn mình tưởng tượng, nhưng tại sao lúc sắp giành được tự do này, lại bị quần thể chiến hạm bao vây?
Lẽ nào những người mình, không thể theo đuổi được những ngày hạnh phúc sao?
Đường Long không trả lời câu hỏi của Ưu Na, mà quan sát kỹ hàng ngũ của chiến hạm, không lâu sau, trên khuôn mặt lạnh lùng kia của Đường Long lộ một nụ cười.
Ưu Na nhìn thấy nụ cười kia, tâm trang căng thẳng không biết làm sao, lại nhẹ nhõm.
Cô ấy cảm thấy rất lạ, tại sao một người nhỏ hơn mình 7, 8 tuổi, lại có thể khiến ình cảm thấy an ủi?
Vấn đề này, Ưu Na còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, đa bị lời nói của Đường Long dọa giật mình, không những cô ấy mà toàn bộ mọi người đều bị giật mình.
Đường Long bật micro nói với toàn đại đội: “Yên tâm, những chiến hạm này là đến canh gác thay chúng ta, bảo vệ chúng ta.”
“Bảo vệ chúng ta? Không phải chứ? Bọn họ là hạm đội địa phương hành tinh Mộc Đồ!”
Ái Nhĩ Hy là người đâu tiên không tin, nói bọn họ đến báo thù thì còn tin, nói đến bảo vệ? Đầu óc hư rồi sao? Bọn họ dựa vào cái gì mà đến bảo vệ đại đội quân kỹ? Đương nhiên những lời nói phía sau, Ái Nhĩ Hy không nói ra, Đường Long đã từng nói không bao giờ được nhắc đến hai chữ quân kỹ, Ái Nhĩ Hy rất tán thành chuyện này.
“Ha ha, ta nói bọn họ đến bảo vệ chúng ta là có lý do. Bởi vì trận hình sắp xếp của những chiến hạm này là trận hình bảo vệ kỳ hạm, mà căn cứ của chúng ta lại nằm ở vị trí kỳ hạm, đây là trận hình điển hình của Liên Bang có viết trong sách mà!” Đường Long giải thích nói.
Mặc dù mọi người đều không nhìn ra đội hình các chiến hạm này đang tập trung là gì, nhưng là Đường Long đã nói như vậy, mọi người cũng đành tin.
Bọn họ không phải vì tin những lời viết trong sách gì đó, mà đó là lời mà Đường Long nói, cho dù đột nhiên gặp phải tấn công, bọn họ cũng tin rằng những chiến hạm này là đến bảo vệ mình.
Đương nhiên cảnh tiếp theo hiện ra, đã chứng minh một cách rõ ràng lời của Đường Long là đúng.
Không lâu sau, trên màn hình xuất hiện một đội quân từ nơi khác đến, nhìn thấy dáng vẻ sát khí đằng đằng, thêm vào đó lính trinh thám báo đội quân này là của bộ đội phòng thủ địa phương, thì biết được là những sỹ quan này đến để báo thù cho những con cháu bị giết hại kia.
Lúc này mấy chục quân hạm bay trên không đột nhiên tách khỏi, đột nhiên bay đến phía bộ đội phòng thủ kia bắn thị uy mấy phát pháo.
Tiếp đó từ quân hạm vang lên thông báo được phát trên khắp các kênh: “Ham đội chúng tôi phụng mệnh của Bộ Thống Soái, bảo vệ đại đội SK23, bất kỳ người nào có định xấu một khi vi phạm phạm vi tấn công, lập tức bắn chết không tha!”
Đường Long mặc dù không nghe thấy, nhưng có thể khẳng định những sỹ quan bồ đội phòng thủ kia, lúc này đang hỏi thăm tổ tông của hạm đội địa phương, đồng thời cũng có thể khẳng định, sự lựa chọn của những bồ đội phòng thủ kia là gì.
Quả nhiên, những bồ đội phòng thủ kia, sau khi nghe thấy, liền dừng lại, tiếp đó là quay đầu, chạy mất.
Tin rằng thằng ngu cũng không dùng mấy trăm xe chiến mà đánh với 1 hạm đội.
Sau khi bồ đôi phòng thủ kia rời khỏi, chiến hạm lại trở về đội hình cũ.
Lúc này Ái Nhĩ Hy rất hiếu kỳ đến gần Đường Long hỏi: “Thưa sếp, sao trong chốc lát ngài đã nhìn ra được đội hình sắp xếp của những chiến hạm này là gì? Lẽ nào ngài đã được học qua những kiến thức này? Nghe nói ngài xuất thân từ lính chiến đấu mà?”
Nghe thấy lời của Ái Nhĩ Hy nói, Đường Long bất giác nhớ lại đã lâu không nghe thấy tin tức gì của chị gái máy tính, sao cô ấy lại sửa mình binh chủng của mình chứ? Có sửa thì sửa lại thành chỉ huy chiến hạm đi cho rồi.
Ái Nhĩ Hy nhìn thấy Đường Long đột nhiên ra vẻ hoài niệm, bất giác ngây người, cô ấy biết ánh mắt này là nhớ đến một người nào mới có được, bây giờ sếp của mình đang nhớ ai vậy ta? Có lẽ là con gái? Hơn nữa lại là một cô gái rất thân, nếu không sẽ không để lộ ra ánh mắt dịu dàng đến như vậy.
Ái Nhĩ Hy đang định lên tiếng, nhưng lại cảm thấy có chút mạo muội, nhưng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng đó, trong lòng mình lại dấy lên một cảm giác khó chịu.
Lúc Ái Nhĩ Hy không biết phải làm sao, Đường Long đã lên tiếng nói: “Kỳ thực những kiến thức nhận biết đội hình chiến hạm đều học được trong trò chơi “Chiến tranh”.”
Đường Long đương nhiên không nói dối, chỉ là người dạy hắn nhận biết trong trò chơi này là 5 vị sỹ quan huấn luyện người máy mà thôi.
Trò chơi “Chiến tranh”? Thưa sếp, ngài đã chơi qua chưa? Có vui ko, nghe nói rất hay, nhưng đáng tiếc…” Ái Nhĩ Hy hưng phấn nói, nhưng nói đến khúc sau thì lại xị mặt xuống.
Do Ái Nhĩ Hy không cao bằng Đường Long, hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt của Đường Long, giống như một đứa trẻ đang thất vọng, cho nên Đường Long bất giác tự chủ xoa đầu Ái Nhĩ Hy cười nói: “Yên tâm, sau này có rất nhiều cơ hội để chơi.”
Lúc Đường Long đang định nói gì nữa, nhìn thấy Sa Lệ tỉnh lại, vội qua đó xem.
Động tác xoa đầu của Đường Long khiến Ái Nhĩ Hy ngớ người lúc này mới tỉnh lại, cô ấy tức giận nói đằng sau lưng của Đường Long : Ta mà là con nít sao …ơ, người đã lớn rồi sao.”
Cô ấy nghĩ đến đây bất giác đỏ mặt, không có nguy cơ, hơn nữa mình cũng tự do rồi. Nên Ái Nhĩ Hy mới có tâm tình nghĩ đông nghĩ tây.
Đương nhiên, cô ấy rất nhanh mới nghĩ đến vẫn đề cũ: “Ngươi là cái thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, cô đây lớn hơn ngươi 3 tuổi, dám xem ta là con nít mà an ủi à! Chờ đó, ta sẽ cho ngươi biết ai mới là con nít!” Những lời này, đương nhiên Ái Nhĩ Hy không nói ra, cô ấy bắt đầu suy nghĩ là sao để lấy lại thể diện.
Đường Long đến trước mặt Sa Lệ, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô ấy, cùng với ánh mắt buồn bã, trong lòng bất giác nhói lên.
Hắn không nói gì, chỉ là vỗ vào vai của Sa Lệ, trong lòng lại giận dữ mắng: “Chung Chính Kỳ, ông là thằng khốn ác độc, lại dám giết người yêu của Sa Lệ , khiến thuộc hạ của ta đau lòng đến như thế, đợi đó ta sẽ tìm cơ hội, ta không hủy ước phá bỏ đài của ông, ta theo họ của ông!”
Đường Long không phải ngu ngốc, Kiệt Đặc vô duyên vô cớ phát nổ, chắc chắn là tên khốn đó muốn gia tăng áp lực uy hiếp Liên Bang, mà cài đặt bom trên người Kiệt Đặc.
Cơn tức này vì nguy cơ chính chưa được giải quyết, buộc phải nén lại, nhưng một ngày nào đó nhất định sẽ báo thù.
Đường Long cùng sống chết với những nữ binh này, tính cách cũng đã có thay đổi.
Nếu như là hắn ngày trước gặp phải chuyện này, chắc chắn sẽ lập tức xông lên báo thù, nhưng bây giờ trên vai hắn gánh sinh mạng của hơn 300 cô gái, không thể lỗ mạng cắt đứt tương lai của họ, cho nên Đường Long đã học được nhẫn nại.
ở đây có thể nhìn ra, Đường Long là một người có tính cách con lừa, cũng chính là mang nặng không mang nhẹ, gánh trên người càng nặng, đi càng vững.
Từ lúc Đường Long thay đổi do những áp lực hoặc là nói tiến hóa thay đổi tính cách của mình mà nói, cũng có thể nói là Đường Long là một người đàn không không trưởng thành, hoặc là đang trong quá trình trưởng thành.
Còn về việc tại sao Đường Long vì cái chết của Kiệt Đặc mà không tiếc hủy ước, đối đầu với Chung Chính Kỳ, đó là vì có liên quan đến Sa Lệ.
Đường Long đơn giản cho rằng, tương lại của bọn họ đã dựa hết vào mình, vậy mình phải làm cho họ được hạnh phúc.
Bây giờ hạnh phúc của Sa Lệ đã bị hủy, đối với Đường Long mà nói đây là chuyện lớn, bất kỳ người nào trong đại đội SK23 gặp phải chuyện như thế này, Đường Long đều làm như vậy.
Nhưng từ phương diện này, cũng có thể nhìn ra đưuọc cái quan niệm hẹp hòi của Đường Long.
Quan niện của hắn chỉ là những gì có liên quan đến mình, mình sẽ ra sức bảo vệ, những gì không liên quan đến, thì không thèm quan tâm.
Nhưng, lúc này Đường Long hãy còn nhỏ, những chuyện trải qua chưa nhiều, có quan niệm như thế thì đã là vĩ đại lắm rồi, còn tốt hơn những người tự tư tự lợi.
Lúc Đường Long săp rời khỏi phòng chỉ huy, một thông tin xuất hiện trên màn hình.
Lúc nhìn thấy người đàn ông trung niên mặt trắng không có râu, lông mày nhạt dường như không có kia, Đường Long có cảm giác muốn đánh cho hắn một trận, bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Sa Lệ, lúc Chung Chính Kỳ xuất hiện, trong ánh mắt của cô ấy dấy lên lửa hận thù.
Đường Long lạnh lùng nói với Chung Chính Kỳ: “Ay da, ngọn gió nào đưa thừa tướng đại nhân đến đây? Tiên lần trước nói bồi thường, đã gửi vào tài khoản của tôi chưa?”
Chung Chính Kỳ nghe thấy câu nói trước, vốn định qua loa vài câu, nhưng nghe thấy câu sau khiến cho hắn tức giận.
Lông mày của hắn nhảy lên, cố gắng nở nục cười, gật đầu nói: “đã gửi vào số thẻ của ngàu 40 tỷ đồng tiền Liên Bang, bởi vì cảm thấy xin lỗi, nên đã làm tròn số.”
Đường Long biết sau này mình phải nuôi cả đại đội, thậm chí người của trại cô nhi mình cũng phải nuôi, cho nên tuyệt đối không chê tiền nhiều.
Hắn chuyển đề tài nói: “Vậy, bây giờ ngài đến, có phải là nói đã đến lúc chúng tôi phải đứng trước ống kính biểu diễn rồi sao?”
Chung Chính Kỳ nghe thấy lời nói của Đường Long, thần sắc có vẻ khó coi, chần chừ một lát nói: “Kế hoạch có thay đổi, Mục Ân Lôi Tư đã kéo theo 3 tinh hệ phương nam do ông ta không chế độc lập rồi.”
“Mục Ân Lôi Tư độc lập? Ông ta là ai? Liên quan gì đến mình? Đường Long gãi đầu, không để ý nói.
Bởi vì sự phát nổ của Kiệt Đặc, sự ngất đi của Sa Lệ, khiến mọi người không có tâm trạng nào mà đi xem tin tức khác, hơn nữa mọi người chỉ xem sự phản ứng của các nơi ra sao, một lát rồi tắt ti vi, cho nên bọn người Đường Long không biết sự tuyên bố độc lập của Mục Ân Lôi Tư tiếp theo.
“Ơ …” Chúng Chính Kỳ không ngờ rằng Đường Long lại quên đi đại tướng 4 sao đã hãm hại mình, đoạt công lao của hắn, bị truy nã kia, là Đường Long không có đầu óc, hay là đầu óc của hắn quá lớn lao không thèm để ý đến những chuyện này?
Chung Chính Kỳ không có thời gian để hỏi, ông ta trực tiếp nói: “Bởi vì sự độc lập của ông ta, khiến cho tình hình trở nên phức tạp, Bệ hạ không hi vọng Liên Bang trở thành chiến tranh tranh bá, cho nên hi vọng lúc các người làm chứng, tùy tiện tìm một vị sỹ quan cao cấp nào đó làm vật thế mạng, đừng kéo cả quân đội và chính phủ vào.”
Đường Long nghe thấy lời này, đột nhiên cười gian xảo nói: “He he, tôi là một người rất có nguyên tắc, tôi đã ký hợp đồng với ông đổ trách nhiệm cho Liên Bang, tôi nhất định sẽ làm theo hợp đồng.”
Nói đến câu sau, giọng của Mục Ân Lôi Tư liền trở nên kích động, nhìn thấy ông ta nắm chặt nắm đấm run run, liền biết được ông ta kích động như thế nào.
Giọng của Mục Ân Lôi Tư thay đổi, nói với giọng bi thương không còn cách nào khác: “Tôi là một tội phạm bị Liên Bang truy nã, tôi lấy thân phận của một đại tướng 4 sao chứng minh với mọi người, quân kỹ quả thực tồn tại trong quân đội, hơn nữa đã tồn tại 30 năm rồi! Những cô nhi này vốn không có người thân nương tựa, bị tước đoạt hết mọi thân phận được chính phủ và quân đội Liên Bang bí mật bồi dưỡng thành những kỹ nữ cao cấp! Là những kỹ nữ cao cấp chuyên để cho những quan chức cấp cao chính phủ và quân đội Liên Bang hưởng dùng!”
Nói đến đây, mắt của Mục Ân Lôi Tư rơi xuống những giọt lệ, ông ta bi thương, giọng khóc nghen ngào nói: “Còn những cô nhi đáng thương này, sau khi bị những quan chức cấp cao của chính phủ và quân đội chơi chán, thì bị vứt bỏ ở các hành tình, tổ chức thành những quân kỹ chuyên để những sỹ quan cấp trung hưởng dùng.
“Đối mặt với vận mệnh bi thảm như vậy, họ hoàn toàn không có năng lực để phản kháng, bọn họ cứ như thế bị lăng nhục cho đến chết, nếu không lúc đến lúc nhan sắc tàn phai, sẽ bị quẳng vào lò thiêu.”
Lúc Mục Ân Lôi Tư nói ra lời này, một sỹ quan trẻ tuổi anh tuấn, chạy lên ôm lấy Mục Ân Lôi Tư, chàng trai này chĩa vào ống kính bi thương tức giận hét lên: “Ta là Mục Ân Lôi Tư, ta hoàn toàn không có ý muốn cướp công lao của Đường Long huynh đệ, chỉ là bị những sỹ quan cao cấp của Bộ Thống Soái lừa gạt, lúc chuẩn bị xin lỗi mọi người, người của Bộ Thống Soái lại hãm hại chúng tôi, đồng thời không ngừng phát thích khách, ý đồ tiêu diệt cha con đôi để diệt khẩu!” Nói rồi, những dòng lệ dường như rất oan uổng kia không ngừng tuôn ra.
Lúc này Mục Ân Lôi Tư dường như đã bình tâm, ông ta vỗ vai đứa con đang ôm mình đau khổ khóc, nhìn vào ống kính nói: “Bọn họ phái người ám sát hai bố con chúng tôi, không chỉ đơn giản là sợ chúng tôi nói ra sự thật mới làm như vậy, mà đã từ rất lâu về trước, tôi đã nhìn không quen cảnh bọn họ bồi dưỡng cô nhi để hưởng lạc, cũng không muốn thông đồng cùng làm bậy với bọn chúng.
“Mặc dù tôi muốn nói ra, nhưng do thế lực của tôi nhỏ yếu, chỉ đành lén lút thu thập chứng cứ. Điều vô cùng đáng tiếc là, lúc chúng tôi trốn tránh sự truy sát của bọn họ, chứng cứ đã bị bọn chúng hủy hết.” Nói đến đây, ông ta trầm mặc lắc đầu.
Đột nhiên, Mục Ân Lôi Tư ngẩng đầu lên, hai mắt rơi lệ nói: “Vạn La Liên Bang chúng ta thành lập mấy trăm năm nay, mặc dù lung lay trong sóng gió, tồn tại một cách gian khổ, nhưng niềm tin dựng nước của Vạn La Liên Bang chúng ta: Chính nghĩa, tự do, dân chủ vẫn còn được lưu giữ cho đến nay.
“Nhưng, mấy chục năm nay,các bè phái trong chính phủ, quân đội mọc lên như nấm, đấu tranh vì lợi ích của mình, ám sát, hãm hại, khiến cho cả Liên Bang chướng khí mịt mù, bây giờ càng nghiêm trọng hơn nữa, coi việc bức hại cô nhi là một chuyện hiển nhiên! Một Vạn La Liên Bang chính nghĩ, dân chủ, tự do đã bị mất đi! Tôi Mục Ân Lôi Tư bây giờ tuyên bố tách khỏi Vạn La Liên Bang!” Mục Ân Lôi Tư vô cùng kích động nói.
Lúc Mục Ân Lôi Tư nói lời này, ống kính đưa ra phía sau, 3 sỹ quan mình mặc quân phục Liên Bang và 3 người đàn ông trung niên mình mặc âu phục, xuất hiện bên cạnh Mục Ân Lôi Tư.
Bọn họ đồng thanh nói: “Xét thấy một Vạn La Liên Bang chính nghĩa, tự do, dân chủ đã mất đi, chính phủ tinh hệ và hạm đội tinh hệ của 3 tinh hệ Đức La, Tư Văn, Mộc Lê, tuyên bố tách khỏi Vạn La Liên Bang. Đồng thời đồng ý dưới sự dẫn dắt của ngài Mục Ân Lôi Tư, xây dựng một quốc gia mới chính nghĩ, tự do, dân chủ.
Mục Ân Lôi Tư sau khi và sáu người kia bắt tay cám ơn, quay đầu nhìn ống kính, uy nghiêm nói: “Bây giờ tôi tuyên bố thành lập Lôi Tư Liên Bang chính nghĩa, tự do, dân chủ.”
Ống kính liền chuyển đến một quảng trường vô cùng rộng lớn, vô số quần chúng, quân nhân cùng nhau hoan hô: “Lôi Tư Liên Bang chính nghĩa, tự do, dân chủ vạn tuế! Lôi Tư Liên Bang chính nghĩa, tự do, dân chủ vạn tuế!”
Dân chúng Vạn La Liên Bang nhìn thấy cảnh này đều sững người, 3 tinh hệ phía nam tách khỏi Liên Bang độc lập rồi ư? Không phải chứ?
Lẽ nào sắp xảy ra nội chiến?
Trần Dực và Trương Hổ Hồn nhìn nhau, biết bây giờ không phải là lúc đứng ngớ người ra đó, cùng nhau gật đầu, Trương Hổ Hồn vội rời khỏi đi triệu tập các nghị viên, bây giờ không phải là lúc để đi tìm Đường Long, dù gì thì gặp chuyện gấp, ánh mắt của quần chúng cũng sẽ không chú tâm vào chuyện đó.
Còn Trần Dực thì vỗ vỗ đầu, hắn hoàn toàn không ngờ tổng thống còn chưa kịp làm, đã gặp phải chuyện lớn như thế này, cái thằng khống kiếp, chết không chết, lại đúng lúc dầu sôi lửa bỏng lại tuyên bố độc lập!
Mẹ nó! Một Trần Dực lúc nào cũng nho nhã, cuối cùng đã không nhin được lên tiếng chửi.
Các sỹ quan tướng sỹ của Bộ Thống Soái sau khi nghe thấy Mục Ân Lôi Tư tuyên bố phía nam độc lập, liền quẳng đi hết mọi phong độ, nhảy lên, đập bàn, lớn tiếng mắng chửi 108 đời tổ tông của Mục Ân Lôi Tư.
Kỳ thực lúc bọn họ biết được lệnh truy nã không bắt được Mục Ân Lôi Tư, liền đã biết được cái ông này sẽ độc lập. Nguyên nhân khiến bọn họ kích động như vậy, một phần nhỏ là vì lý do này, phần đa là vì Mục Ân Lôi Tư lại nói mình như một thiên sứ, còn nói những người đồng đội cùng chung một thuyền ngày xưa là ác ma.
“Tôi ABC Mục Ân Lôi Tư ông cái B! Ông cái thằng khốn kiếp sinh con không có lỗ đít! Mẹ nó, chuyện nào mà ông không có phần, bây giờ không những giả bộ thanh cao, làm bộ chính nghĩa, còn đổ hết mọi tội lỗi lên người chúng ta?
Khảm Mục Kỳ hoàn toàn mất đi phong độ, hai mắt trừng lên đầy tia máu, không chú ý đến bộ đầu tóc được chải chau chuốt bây giờ đã hỗn loạn, đứng lên bàn chỉ vào Mục Ân Lôi Tư trên màn hình hét lớn.
Người duy nhất đang ngồi ở Bộ Thống Soái chính là Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), nhìn thấy các sỹ quan chỉ huy của Liên Bang mất đi bình tĩnh, bất giác cười.
Ông ta biết những người này chưa bao giờ đánh trận, nguyên nhân khiến những người chỉ dựa vào đi cửa sau, nịnh bợ mà leo lên này là: Từ trước đến giờ chỉ có người khác gánh tôi cho bọn họ, lúc nào mà mình đã gánh tôi dùm người khác? Cho nên gặp chuyện gánh tôi dùm Mục Ân Loi Tư, có phản ứng như vậy rất bình thường.
Còn về bọn họ để ý đến điểm này, thậm chí quan tâm đến chuyện độc lập của Mục Ân Lôi Tư, cũng rất bình thường, bởi vì bọn họ chưa bao giờ coi trọng lợi ích của quốc gia.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) mặc dù rất muốn thưởng thức tiếp, nhưng cảm thấy thôi được rồi. Bởi vì thời gian mà Mục Ân Lôi Tư tuyên bố độc lập sớm hơn mình dự tính, phải tiến hành sửa chữa mới được. Tất cả đều tại lý do đột nhiên mọc ra của cái thằng chuyên gây họa Đường Long.
Nghĩ đến đây, Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) ho một tiếng, vỗ vỗ bàn, khiến mọi sỹ quan đang điên cuồng bình tĩnh trở lại.
Mấy người đang đứng trên bàn mắng Mục Ân Lôi Tư, cũng tỉnh lại, vội nhảy xuống, đứng sang một bên chỉnh đốn lại, sau đó mới nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế.
“Thưa Nguyên Soái, bây giờ chúng ta phải làm sao? Lập tức phái binh chinh phạt phản nghịch?” Khảm Mục Kỳ đã trở lại bình thường hỏi.
Bây giờ ông ta có chút hoang mang, bởi vì trong lòng ông ta không có nền, bởi vì ông ta chưa bao giờ ra trận, cũng chưa bao giờ dẫn binh đi đánh.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) lắc đầu nói: “Không, bây giờ chuyện quan trong không phải là chinh phạt phản nghịch, mà là khôi phục thân phận chính nghĩ của Liên Bang chúng ta, nếu điểm này không làm tốt, đừng nói là dân chúng không ủng hộ chúng ta, binh lính của chúng ta cũng sẽ làm phản! Quân đội mà không có sỹ khí thì không thể đánh thắng trận được.”
Nghe thấy lời này, các tướng sỹ mới nhở đến danh dự của quân đội trong lòng quần chúng rất xấu, không xử lý tốt, đừng nói là thảo phạt, mà quần chúng sẽ bạo loạn,
Vừa nghĩ đến đây, bọn họ liền tức giận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống Đường Long, nếu không vì hắn, làm gì có nhiều chuyện khiến người ta bị sứt đầu mẻ trán?
Các sỹ quan chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, mặc dù không có tài năng, nhưng cũng còn có năng lực nắm bắt trọng điểm, cho nên Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nói lời này ra, bọn họ đều gật đầu đồng ý.
Còn về việc làm sao giá họa cho kẻ thế mạng Cổ Áo, làm sao bịt miệng Đường Long, những điểm này, không cần nghĩ, bọn họ cũng lôi ra được một đống phương án.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) không thèm để ý những người này dùng phương pháp gì, ông ta quay về dinh thự của mình, khởi động phương pháp bảo mật.
Sau khi khởi động chương trình bảo mật, nhập mấy chữ mật mã, ấn nút gưi, trong nháy mắt, thì đã thông qua mạng bi chia làm hai, gửi đến một nơi xa xăm trong vũ trụ.
Một nơi cách khu vực thủ đô Liên Bang khá xa có một tinh hệ Văn Mân, tinh hệ này ngoài việc nằm sát ngoài khu vực Liên Bang, còn nằm gần quần thể tinh hệ hoang tàn vô cùng rộng lớn.
Mọi người đều biết quần thể tinh hệ hoang tàn này là hành tinh không có giá trị khai thác gì cả, không cần phải nói, cái tinh hệ Văn Mân này là một trong những tinh hệ có mức sống thấp nhất trong 11 tinh hệ của Liên Bang.
Nhưng vì tinh hệ này nằm gần Liên Bang, chỉ tiêu tiêu dùng dưới sự ảnh hưởng của lòng hư vinh, con người vì muốn áp đặt chỉ tiêu của khu vực thủ đô, cho nên tiêu chuẩn cuộc sống có thu nhập thấp, mức chi phí lại đắt đỏ có thể nghĩ cũng biết.
Vì thế vì nguyên nhân này mà tinh hệ này có nhiều hải tặc nhất trong Liên Bang ngoại trừ các tinh hệ phía bắc giáp ranh tinh hệ Vô Loạn ra.
Trong biên giới của tinh hệ Văn Mân có một hành tinh gọi là Long Lại, chớ mà xem thường cái hành tinh nằm gần biên giới này, mặc dù không có công nghiệp sản xuất, nhưng lại là nơi có nhiều giao dịch ngầm nhất trong Liên Bang.
Có một cái bảng hiệu cực lớn dường như mới được làm cách đây mấy tháng trong một thành phố trên hành tinh này, khiến ở xa người ta cũng có thể nhìn thấy mấy chữ to: Công ty thu mua phi thuyền hỏng.
Cái công ty treo biển thu mua này lại chỉ một mảnh đất rất nhỏ. Không ai lấy làm lạ cả, bởi vì kho thu mua không thể ở trong thành phố được, mà những người bán phi thuyền cũng không thể chạy đến một vùng đất hoang vu được.
Lúc này, trong căn phòng nhỏ này, đột nhiên có một tiếng nói hét lớn: “Đại ca! nhanh ra xem! Cuối cùng cũng có thể khai trương rồi!”
Đi vào trong phòng, có thể nhìn thấy một người đàn ông quần áo bờ biển, thân hình vạm vỡ đeo kính đen, ôm một cái giống như là máy liên lạc, hét lớn trong phòng.
Lời này của người đàn ông này vừa nói ra không bao lâu, một người đàn ông cũng mặc bồ đồ giống như vậy, chân đi dép lê, cũng đeo kính đen, vội chạy từ trong phòng ra, giằng lấy cái máy liên lạc, sau khi xem tỉ mỉ, cười lớn: “Trời ơi, cám ơn người! đã khiến cho vệ sỹ hạnh A của Đế Quốc Ngân Ưng như con, cuối cùng cũng có thể không cần ăn cũng ngủ được!”
Một người đàn ông khác nghe thấy đại ca hét lớn tên của Đế Quốc Ngân Ưng, bất giác sợ hãi che miệng của đại ca lại, vừa nhìn xung quanh vừa nói nhỏ: “Đại ca không được làm loạn, đây là Vạn La Liên Bang.”
Đại ca vùng vẫy thoát khỏi người đàn ông kia, dậm chân mắng: “Ta không sợ! Chúng ta đã ở đây nửa năm rồi, đến một sợi lông của cảnh sát Liên Bang cũng chưa từng được thấy! Đây là địa đầu của Vạn La Liên Bang sao? Đây là thiên đường của hải tặc thì có! Xì! Vốn tưởng được đến Liên Bang nghỉ dưỡng, nhưng không ngờ lại xảy ra xung đột biên giới gì đó! Xung đột thì xung đột, ngươi nói xem mũi chó của gián điệp Đế Quốc linh vậy sao? Chúng ta đã tắt hết máy liên lạc, nhưng chưa được bao lâu đã bị tìm thấy, còn bị phái đến cái nơi khỉ ho cò gáy này. Chờ, đã mấy cả nửa năm ở cái nơi không có cô gái nào cả, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng được giải phóng rồi!”
Người đàn ông kia ngớ người nhìn đại ca đang tức giân đùng đùng, nói toàn những lời bậy bạ, một lúc sau, đại ca mới im miệng, mới cẩn thận nói: “Đại ca, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Đại ca bĩu môi nói: “Làm sao hả? Bây giờ có mệnh lệnh rồi, đương nhiên là khai trương mở cửa buôn bán thôi! Nhanh! Hay đổi cái biển hiệu đó cho ta, ta muốn có nhanh chóng làm giàu!”
Người đó nghe thấy cũng vui mừng vôi gật đầu, chạy nhanh ra ngoài, bởi vì, trước khi bọn họ đến đây đã được thông báo, lợi nhuận tiêu thụ bọn họ được hưởng 1 phần ngàn.
Nghe ra thì có vẻ ít, nhưng nhìn thấy cái biển hiệu trên đỉnh mới được thay, thì có thể biết được tại sao lấy được 1 phần ngàn lợi nhuận mà bọn họ vui như thế.
Cái biển hiệu thu mua phi thuyền cũ còn mới này, được thay bằng một cái biểu hiệu mới hoàn toàn.
Trên đó vẽ một cái phi thuyền loại nhỏ đang vận hành trong vũ trụ, một cái đầu lâu trắng nằm chính giữa chiếm diện tích, nhưng khiến người ta chú ý nhất là mấy chữ lòe loẹt ở phí dưới đầu lâu, mấy chữ đó là: Kho vũ khí hải tặc.
Phía dưới những chữ to này là dòng chữ nhỏ: Mua bán sỉ lẻ các loại vũ khí máy móc trong chiến hạm.
Lúc Kiệt Đặc đột nhiên phát nổ, bọn người Đường Long toàn bộ đều sững sờ, nhưng một tiếng bịch, âm thanh của một vật rơi xuống, khiến mọi người tỉnh lại, mọi người quay đầu nhìn, Lệ Sa đã ngất xỉu ngã xuống đất.
Đường Long nhìn thấy mọi người đều hốt hoảng tranh nhau quan tâm chăm sóc Lệ Sa: trong lòng bất giác than, Lệ Sa hoàn toàn không kiên cường như vẻ bề ngoài.
Đường Long biết tình cảm của Lệ Sa đối với Kiệt Đặc, chưa bao giờ từ bỏ. Mặc dù quyết định không để ý đến Kiệt Đặc, thậm chí lúc Kiệt Đặc nói ra những lời kia, Lệ Sa bắt đầu hận anh ta, nhưng khi nhìn thấy Kiệt Đặc phát nổ ngay trước mắt, cảm giác đau khổ khiến thân kinh cô ấy không chịu nổi đả kích mà ngất đi, có lẽ cô ấy là loại người trong nóng ngoài lạnh.
Lúc Đường Long đang định đến trước để xem, loa phóng thanh vang lên giọng nói hốt hoảng của một cô gái: “Thưa sếp, hạm đội địa phương của hành tinh Mộc Đồ, đóng quân bên ngoài căn cứ, bao vây toàn bộ chúng ta!”
Mọi người nghe thấy lời này, giật mình, căn cứ bị chiến hạm bao vây?
Mọi người đều cho rằng lần này là tiêu rồi. mặc dù bọn mình có lòng tin đánh bại bồ đội trên mặt đất, nhưng trước mắt là quần thể chiến hạm, pháo phòng không của hạm đội mình hoàn toàn giống như đồ chơi con nít! Một trận tấn công tùy tiện, căn cứ này cũng sẽ biến thành tro bụi!
Các cô gái lo lắng không biết làm gì, đều hướng ánh mắt nhìn vào chỗ dựa của mình - Đường Long.
Đường Long chau mày, lên tiếng nói với cô gái báo cao với mình kia: “Đưa bản đồ đến đây.”
“Vâng, thưa sếp.” Cô gái này nói xong, trên màn hình, xuất hiện quần thể chiến hạm chi chít che cả bầu trời.
Mặc dù vừa nhìn thì Đường Long cũng đã biết được cấp bậc của những chiến hạm này không cao, nhưng số lượng nhiều như thế, vẫn khiến hắn giật mình.
Nhìn số lượng tự động hiện trên màn hình, Đường Long biết con số chiến hạm đã dừng ở 10 ngàn chiếc.
Ưu Na nhìn thấy con số chiến hạm kia, vô cùng lo lắng bước đến hỏi nhỏ: “Thưa sếp, bây giờ phải làm sao?”
Cô ấy tưởng chuyện quân kỹ đã bị phanh phui, những người bọn họ sẽ được an toàn. Hồi nãy nhìn các báo cáo sau tin tức truyền hình, phản ứng của quần chúng các nơi và bình luận viên đã hơn mình tưởng tượng, nhưng tại sao lúc sắp giành được tự do này, lại bị quần thể chiến hạm bao vây?
Lẽ nào những người mình, không thể theo đuổi được những ngày hạnh phúc sao?
Đường Long không trả lời câu hỏi của Ưu Na, mà quan sát kỹ hàng ngũ của chiến hạm, không lâu sau, trên khuôn mặt lạnh lùng kia của Đường Long lộ một nụ cười.
Ưu Na nhìn thấy nụ cười kia, tâm trang căng thẳng không biết làm sao, lại nhẹ nhõm.
Cô ấy cảm thấy rất lạ, tại sao một người nhỏ hơn mình 7, 8 tuổi, lại có thể khiến ình cảm thấy an ủi?
Vấn đề này, Ưu Na còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, đa bị lời nói của Đường Long dọa giật mình, không những cô ấy mà toàn bộ mọi người đều bị giật mình.
Đường Long bật micro nói với toàn đại đội: “Yên tâm, những chiến hạm này là đến canh gác thay chúng ta, bảo vệ chúng ta.”
“Bảo vệ chúng ta? Không phải chứ? Bọn họ là hạm đội địa phương hành tinh Mộc Đồ!”
Ái Nhĩ Hy là người đâu tiên không tin, nói bọn họ đến báo thù thì còn tin, nói đến bảo vệ? Đầu óc hư rồi sao? Bọn họ dựa vào cái gì mà đến bảo vệ đại đội quân kỹ? Đương nhiên những lời nói phía sau, Ái Nhĩ Hy không nói ra, Đường Long đã từng nói không bao giờ được nhắc đến hai chữ quân kỹ, Ái Nhĩ Hy rất tán thành chuyện này.
“Ha ha, ta nói bọn họ đến bảo vệ chúng ta là có lý do. Bởi vì trận hình sắp xếp của những chiến hạm này là trận hình bảo vệ kỳ hạm, mà căn cứ của chúng ta lại nằm ở vị trí kỳ hạm, đây là trận hình điển hình của Liên Bang có viết trong sách mà!” Đường Long giải thích nói.
Mặc dù mọi người đều không nhìn ra đội hình các chiến hạm này đang tập trung là gì, nhưng là Đường Long đã nói như vậy, mọi người cũng đành tin.
Bọn họ không phải vì tin những lời viết trong sách gì đó, mà đó là lời mà Đường Long nói, cho dù đột nhiên gặp phải tấn công, bọn họ cũng tin rằng những chiến hạm này là đến bảo vệ mình.
Đương nhiên cảnh tiếp theo hiện ra, đã chứng minh một cách rõ ràng lời của Đường Long là đúng.
Không lâu sau, trên màn hình xuất hiện một đội quân từ nơi khác đến, nhìn thấy dáng vẻ sát khí đằng đằng, thêm vào đó lính trinh thám báo đội quân này là của bộ đội phòng thủ địa phương, thì biết được là những sỹ quan này đến để báo thù cho những con cháu bị giết hại kia.
Lúc này mấy chục quân hạm bay trên không đột nhiên tách khỏi, đột nhiên bay đến phía bộ đội phòng thủ kia bắn thị uy mấy phát pháo.
Tiếp đó từ quân hạm vang lên thông báo được phát trên khắp các kênh: “Ham đội chúng tôi phụng mệnh của Bộ Thống Soái, bảo vệ đại đội SK23, bất kỳ người nào có định xấu một khi vi phạm phạm vi tấn công, lập tức bắn chết không tha!”
Đường Long mặc dù không nghe thấy, nhưng có thể khẳng định những sỹ quan bồ đội phòng thủ kia, lúc này đang hỏi thăm tổ tông của hạm đội địa phương, đồng thời cũng có thể khẳng định, sự lựa chọn của những bồ đội phòng thủ kia là gì.
Quả nhiên, những bồ đội phòng thủ kia, sau khi nghe thấy, liền dừng lại, tiếp đó là quay đầu, chạy mất.
Tin rằng thằng ngu cũng không dùng mấy trăm xe chiến mà đánh với 1 hạm đội.
Sau khi bồ đôi phòng thủ kia rời khỏi, chiến hạm lại trở về đội hình cũ.
Lúc này Ái Nhĩ Hy rất hiếu kỳ đến gần Đường Long hỏi: “Thưa sếp, sao trong chốc lát ngài đã nhìn ra được đội hình sắp xếp của những chiến hạm này là gì? Lẽ nào ngài đã được học qua những kiến thức này? Nghe nói ngài xuất thân từ lính chiến đấu mà?”
Nghe thấy lời của Ái Nhĩ Hy nói, Đường Long bất giác nhớ lại đã lâu không nghe thấy tin tức gì của chị gái máy tính, sao cô ấy lại sửa mình binh chủng của mình chứ? Có sửa thì sửa lại thành chỉ huy chiến hạm đi cho rồi.
Ái Nhĩ Hy nhìn thấy Đường Long đột nhiên ra vẻ hoài niệm, bất giác ngây người, cô ấy biết ánh mắt này là nhớ đến một người nào mới có được, bây giờ sếp của mình đang nhớ ai vậy ta? Có lẽ là con gái? Hơn nữa lại là một cô gái rất thân, nếu không sẽ không để lộ ra ánh mắt dịu dàng đến như vậy.
Ái Nhĩ Hy đang định lên tiếng, nhưng lại cảm thấy có chút mạo muội, nhưng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng đó, trong lòng mình lại dấy lên một cảm giác khó chịu.
Lúc Ái Nhĩ Hy không biết phải làm sao, Đường Long đã lên tiếng nói: “Kỳ thực những kiến thức nhận biết đội hình chiến hạm đều học được trong trò chơi “Chiến tranh”.”
Đường Long đương nhiên không nói dối, chỉ là người dạy hắn nhận biết trong trò chơi này là 5 vị sỹ quan huấn luyện người máy mà thôi.
Trò chơi “Chiến tranh”? Thưa sếp, ngài đã chơi qua chưa? Có vui ko, nghe nói rất hay, nhưng đáng tiếc…” Ái Nhĩ Hy hưng phấn nói, nhưng nói đến khúc sau thì lại xị mặt xuống.
Do Ái Nhĩ Hy không cao bằng Đường Long, hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt của Đường Long, giống như một đứa trẻ đang thất vọng, cho nên Đường Long bất giác tự chủ xoa đầu Ái Nhĩ Hy cười nói: “Yên tâm, sau này có rất nhiều cơ hội để chơi.”
Lúc Đường Long đang định nói gì nữa, nhìn thấy Sa Lệ tỉnh lại, vội qua đó xem.
Động tác xoa đầu của Đường Long khiến Ái Nhĩ Hy ngớ người lúc này mới tỉnh lại, cô ấy tức giận nói đằng sau lưng của Đường Long : Ta mà là con nít sao …ơ, người đã lớn rồi sao.”
Cô ấy nghĩ đến đây bất giác đỏ mặt, không có nguy cơ, hơn nữa mình cũng tự do rồi. Nên Ái Nhĩ Hy mới có tâm tình nghĩ đông nghĩ tây.
Đương nhiên, cô ấy rất nhanh mới nghĩ đến vẫn đề cũ: “Ngươi là cái thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, cô đây lớn hơn ngươi 3 tuổi, dám xem ta là con nít mà an ủi à! Chờ đó, ta sẽ cho ngươi biết ai mới là con nít!” Những lời này, đương nhiên Ái Nhĩ Hy không nói ra, cô ấy bắt đầu suy nghĩ là sao để lấy lại thể diện.
Đường Long đến trước mặt Sa Lệ, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô ấy, cùng với ánh mắt buồn bã, trong lòng bất giác nhói lên.
Hắn không nói gì, chỉ là vỗ vào vai của Sa Lệ, trong lòng lại giận dữ mắng: “Chung Chính Kỳ, ông là thằng khốn ác độc, lại dám giết người yêu của Sa Lệ , khiến thuộc hạ của ta đau lòng đến như thế, đợi đó ta sẽ tìm cơ hội, ta không hủy ước phá bỏ đài của ông, ta theo họ của ông!”
Đường Long không phải ngu ngốc, Kiệt Đặc vô duyên vô cớ phát nổ, chắc chắn là tên khốn đó muốn gia tăng áp lực uy hiếp Liên Bang, mà cài đặt bom trên người Kiệt Đặc.
Cơn tức này vì nguy cơ chính chưa được giải quyết, buộc phải nén lại, nhưng một ngày nào đó nhất định sẽ báo thù.
Đường Long cùng sống chết với những nữ binh này, tính cách cũng đã có thay đổi.
Nếu như là hắn ngày trước gặp phải chuyện này, chắc chắn sẽ lập tức xông lên báo thù, nhưng bây giờ trên vai hắn gánh sinh mạng của hơn 300 cô gái, không thể lỗ mạng cắt đứt tương lai của họ, cho nên Đường Long đã học được nhẫn nại.
ở đây có thể nhìn ra, Đường Long là một người có tính cách con lừa, cũng chính là mang nặng không mang nhẹ, gánh trên người càng nặng, đi càng vững.
Từ lúc Đường Long thay đổi do những áp lực hoặc là nói tiến hóa thay đổi tính cách của mình mà nói, cũng có thể nói là Đường Long là một người đàn không không trưởng thành, hoặc là đang trong quá trình trưởng thành.
Còn về việc tại sao Đường Long vì cái chết của Kiệt Đặc mà không tiếc hủy ước, đối đầu với Chung Chính Kỳ, đó là vì có liên quan đến Sa Lệ.
Đường Long đơn giản cho rằng, tương lại của bọn họ đã dựa hết vào mình, vậy mình phải làm cho họ được hạnh phúc.
Bây giờ hạnh phúc của Sa Lệ đã bị hủy, đối với Đường Long mà nói đây là chuyện lớn, bất kỳ người nào trong đại đội SK23 gặp phải chuyện như thế này, Đường Long đều làm như vậy.
Nhưng từ phương diện này, cũng có thể nhìn ra đưuọc cái quan niệm hẹp hòi của Đường Long.
Quan niện của hắn chỉ là những gì có liên quan đến mình, mình sẽ ra sức bảo vệ, những gì không liên quan đến, thì không thèm quan tâm.
Nhưng, lúc này Đường Long hãy còn nhỏ, những chuyện trải qua chưa nhiều, có quan niệm như thế thì đã là vĩ đại lắm rồi, còn tốt hơn những người tự tư tự lợi.
Lúc Đường Long săp rời khỏi phòng chỉ huy, một thông tin xuất hiện trên màn hình.
Lúc nhìn thấy người đàn ông trung niên mặt trắng không có râu, lông mày nhạt dường như không có kia, Đường Long có cảm giác muốn đánh cho hắn một trận, bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Sa Lệ, lúc Chung Chính Kỳ xuất hiện, trong ánh mắt của cô ấy dấy lên lửa hận thù.
Đường Long lạnh lùng nói với Chung Chính Kỳ: “Ay da, ngọn gió nào đưa thừa tướng đại nhân đến đây? Tiên lần trước nói bồi thường, đã gửi vào tài khoản của tôi chưa?”
Chung Chính Kỳ nghe thấy câu nói trước, vốn định qua loa vài câu, nhưng nghe thấy câu sau khiến cho hắn tức giận.
Lông mày của hắn nhảy lên, cố gắng nở nục cười, gật đầu nói: “đã gửi vào số thẻ của ngàu 40 tỷ đồng tiền Liên Bang, bởi vì cảm thấy xin lỗi, nên đã làm tròn số.”
Đường Long biết sau này mình phải nuôi cả đại đội, thậm chí người của trại cô nhi mình cũng phải nuôi, cho nên tuyệt đối không chê tiền nhiều.
Hắn chuyển đề tài nói: “Vậy, bây giờ ngài đến, có phải là nói đã đến lúc chúng tôi phải đứng trước ống kính biểu diễn rồi sao?”
Chung Chính Kỳ nghe thấy lời nói của Đường Long, thần sắc có vẻ khó coi, chần chừ một lát nói: “Kế hoạch có thay đổi, Mục Ân Lôi Tư đã kéo theo 3 tinh hệ phương nam do ông ta không chế độc lập rồi.”
“Mục Ân Lôi Tư độc lập? Ông ta là ai? Liên quan gì đến mình? Đường Long gãi đầu, không để ý nói.
Bởi vì sự phát nổ của Kiệt Đặc, sự ngất đi của Sa Lệ, khiến mọi người không có tâm trạng nào mà đi xem tin tức khác, hơn nữa mọi người chỉ xem sự phản ứng của các nơi ra sao, một lát rồi tắt ti vi, cho nên bọn người Đường Long không biết sự tuyên bố độc lập của Mục Ân Lôi Tư tiếp theo.
“Ơ …” Chúng Chính Kỳ không ngờ rằng Đường Long lại quên đi đại tướng 4 sao đã hãm hại mình, đoạt công lao của hắn, bị truy nã kia, là Đường Long không có đầu óc, hay là đầu óc của hắn quá lớn lao không thèm để ý đến những chuyện này?
Chung Chính Kỳ không có thời gian để hỏi, ông ta trực tiếp nói: “Bởi vì sự độc lập của ông ta, khiến cho tình hình trở nên phức tạp, Bệ hạ không hi vọng Liên Bang trở thành chiến tranh tranh bá, cho nên hi vọng lúc các người làm chứng, tùy tiện tìm một vị sỹ quan cao cấp nào đó làm vật thế mạng, đừng kéo cả quân đội và chính phủ vào.”
Đường Long nghe thấy lời này, đột nhiên cười gian xảo nói: “He he, tôi là một người rất có nguyên tắc, tôi đã ký hợp đồng với ông đổ trách nhiệm cho Liên Bang, tôi nhất định sẽ làm theo hợp đồng.”
Bình luận facebook