Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Tuy rằng Lạc Kiêu chưa rời kinh, nhưng thời gian ngốc ở Hoàng thành càng ngày càng ít. Ngay cả khi cùng Văn Nhân Cửu ngẫu nhiên lên triều, cùng lắm chỉ gật đầu một cái, ngay cả một câu cũng không nói.
Nhưng cùng lúc đó, Văn Nhân Cửu rồi lại cảm thấy Lạc Kiêu dường như không chỗ nào là không có. Hoặc là vài món điểm tâm, hoặc là một vài đồ vật tinh xảo mới lạ không mấy đáng giá, vụn vặt lẻ tẻ*, không ba thì năm ngày sẽ có người đưa tới Đông Cung. Cả một mùa đông, vậy mà gom góp lại được ước chừng non nửa rương.
(*Nguyên văn 零零碎碎 linh linh toái toái: chỉ sợ rời rạc.)
Một ngày này, chính là trời quang sau tuyết*, đúng lúc hưu mộc, Văn Nhân Cửu dứt khoát dẫn hai thị vệ xuất cung.
(*Nguyên văn 雪后初晴 tuyết hậu sơ tinh: trời quanh đãng trong xanh sau mưa hoặc sau tuyết.)
Ngày xuân tháng ba, người bán hàng rong bên đường đang ra sức hét lớn rao bán hàng trên quầy, trên đường người tới người đi, ngược lại vô cùng náo nhiệt.
Văn Nhân Cửu xuất cung hơn phân nửa đều là trực tiếp đến chỗ Mộ Dung Viễn, chẳng có mục đích mà dạo phố như thế này cũng là ít khi thấy. Y cũng không quá ưa thích cùng người chen chúc, chỉ là thỉnh thoảng để bản thân ở trong hoàn cảnh như vậy cũng cảm thấy thú vị.
Một đường vừa đi vừa nghỉ, bỗng nhiên ánh mắt quét qua một gian hàng bày bán bên đường, chân thoáng dừng, sau đó đi qua cầm chủy thủ bày trên quầy lên nhìn.
Thủy chủ* kia cả thân đen như mực, cũng không có hoa văn trang trí gì nổi bật. Rút thủy chủ ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên, dường như mang theo tiếng gió*. Mặc dù Văn Nhân Cửu không hiểu những thứ này, nhưng cũng cảm thấy chủy thủ này không phải vật thường.
(*một loại gươm, đầu như cái thìa, ngắn mà tiện dùng, cho nên gọi là chủy thủ.)
(**Nguyên văn 风吟 phong ngâm: chỉ tiếng gió nhẹ phát ra.)
Cắm lại chủy thủ vào vỏ, nhìn người bán hỏi: “Chủy thủ này bao nhiêu bạc?”
Người bán kia thấy có khách đến cửa, nhưng cũng không tiếp đón, chỉ ngồi trên ghế gỗ, lười biếng ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Cửu, kéo dài giọng: “Hai mươi lượng bạc.”
Văn Nhân Cửu hơi nheo mắt, hỏi ngược lại: “Hai mươi lượng?”
Nếu như y nhớ không lầm, bách tính bình thường một lượng bạc đã đủ cho một nhà ăn mặc chi tiêu trong một tháng, chủy thủ này rồi lại muốn hai mươi lượng?
Người bán kia vẫn là một bộ nửa tỉnh nửa ngủ, gật đầu nói: “Chắc giá, hai mươi lượng. Công tử không cần nói nhiều, liền đặt chủy thủ về a.”
Văn Nhân Cửu liếc thanh chủy thủ không chút tầm thường trong tay, vẫn là mua, lấy một thỏi bạc từ chỗ thị vệ đặt lên quầy, quay người liền đi. Người bán hàng kia nhận bạc, cười nói một tiếng “Tạ công tử”, sau đó lại lập tức ngồi xuống. Một chút cũng nhìn không ra là người làm ăn.
Văn Nhân Cửu dọc đường đi vuốt ve chủy thủ trong tay, lông mày hơi nhíu, dường như là nghĩ không ra bản thân rốt cuộc vì cái gì lại mua thứ này.
Đi một hồi, bất tri bất giác liền tới bên cạnh trà phường. Văn Nhân Cửu ngẩng đầu nhìn trà phường kia, cũng không có ý đi vào, chẳng qua là đang định rời đi, rồi lại bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
“… A Cửu?”
Ánh mắt Văn Nhân Cửu hơi động, chậm rãi quay người, liền thấy cách hơn mười thước, Lạc Kiêu một thân trường sam màu xanh, đang mỉm cười nhìn y.
Chỉ là một mùa đông không gặp, Văn Nhân Cửu rồi lại cảm thấy Lạc Kiêu dường như cao lớn không ít. Thiếu niên trước kia vẫn có vẻ yếu ớt đã hoàn toàn nảy nở, khuôn mặt cũng mài ra góc cạnh, thâm thúy kiên nghị, màu da dường như cũng đen không ít, thoạt nhìn không hề giống vị công tử thiếu niên tuấn lãng nho nhã lúc ban đầu, ngược lại thật sự trở thành một nam nhân có thể khiến người ta tin cậy.
Chỉ là nụ cười của hắn rồi lại không hề thay đổi, ôn hòa, bao dung, mang theo độ ấm khiến người ta an tâm cùng dễ chịu.
Văn Nhân Cửu thấy Lạc Kiêu đi về phía y, ôn hòa nhìn y hỏi: “Đúng lúc gặp được, không đi lên ngồi một lát sao?”
Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu, y theo bản năng liền cảm thấy như vậy không tốt lắm, hạ mắt không trả lời, ý cười ôn hòa của người kia hơi thu vào, giọng nói mang theo chút thở dài: “Bỏ đi bỏ đi, xem như ta càn rỡ.” Khôi phục nụ cười, nhìn Văn Nhân Cửu giống như là tự giễu, nói: “Chỉ là không nghĩ tới A Cửu xem ta là hồng thủy mãnh thú vậy mà đã tới trình độ này, chính là ngồi cùng một chỗ uống chén trà cũng không được.”
Dứt lời, nhìn chằm chằm Văn Nhân Cửu nói: “Vậy A Cửu ở đây, ta đến chỗ khác là được.”
Nói xong, quay người liền chuẩn bị rời đi.
Văn Nhân Cửu nhìn theo bóng lưng Lạc Kiêu, hơi nâng mắt, trong lòng biết rõ người kia chắc hẳn là dùng khổ nhục kế, nhưng mắt thấy người nọ một thân cô đơn bước đi, hồi lâu, mím môi, nhưng vẫn là nhàn nhạt mở miệng: “Đi vào, ngồi một chút đi.”
Lạc Kiêu liền dừng bước, quay người nhìn Văn Nhân Cửu, trong mắt hiện lên ý cười: “A Cửu đây là không ngại?”
Văn Nhân Cửu chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không đáp, chắp tay sau lưng liền vào trà phường.
Lạc Kiêu nhìn bóng lưng của Văn Nhân Cửu, khẽ cười, đưa tay ra hiệu với thị vệ hai bên, lập tức bước nhanh theo.
Người làm trong trà phường không đủ, Tú Nương cũng theo hỗ trợ, thấy Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu đến, hơi ngẩn ra, sau đó liền cười nói: “Vẫn là lầu hai, một bình Quân Sơn Ngân Châm, một bình Vân Vụ?”
Lạc Kiêu liền gật đầu, cười nói: “Làm phiền Tú Nương, mang lên càng sớm càng tốt.”
Tú Nương đưa tay vén tóc ra sau tai, cười gật đầu nói: “Hai vị lên lầu đi, ta lập tức cho người đưa lên.”
Văn Nhân Cửu nhàn nhạt đáp lại, lên lầu trước.
Lạc Kiêu theo sát phía sau.
Hai người một trước một sau tiến vào nhã gian của lầu hai, tìm chỗ đối diện ngồi xuống. Bên ngoài ánh mặt trời vừa vặn, chỉ là thỉnh thoảng có chút gió, khí trời còn có chút lạnh. Lạc Kiêu nghĩ một chút, vẫn là đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Văn Nhân Cửu, nhưng cũng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn y.
Văn Nhân Cửu cảm thấy có chút hối hận. Nhìn bộ dạng hiện tại, Lạc Kiêu rõ ràng còn chưa buông bỏ tâm tư kia với y. Vào lúc này, y quả nhiên không nên cùng một chỗ với hắn, cổ vũ phần tình cảm hoang đường kia.
Cũng không biết mới vừa nhìn thấy bộ dạng cô đơn kia của hắn, như thế nào lại nhất thời váng đầu, buột miệng mời hắn vào trà phường.
Cả người hơi căng thẳng, vốn là không thèm nhìn hắn, hắn muốn nhìn cứ nhìn là được. Nhưng bất đắc dĩ ánh mắt người kia quá mức đâm người, Văn Nhân Cửu bị nhìn một thời gian uống cạn chén trà, cảm giác không được tự nhiên càng lúc càng lớn, lúc sau, lại khiến y có chút như ngồi trên đống lửa.
Lông mày hơi nhíu, giọng nói vốn trong trẻo lạnh lùng rồi lại hạ thấp nửa phần càng lộ ra vẻ sắc bén: “Ngươi nhìn Cô làm gì? Dù có nhìn lâu hơn nữa, trên mặt Cô cũng không nở hoa a!”
Lạc Kiêu vẫn không dời mắt khỏi Văn Nhân Cửu, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Nếu thật sự có thể nở hoa, đó không phải là thành yêu quái sao.”
Văn Nhân Cửu nhìn bộ dạng thảnh thơi của Lạc Kiêu thì trong lòng có chút phiền muộn, nhưng chỉ mím môi cũng không tiếp tục đọ miệng cùng bên kia, chẳng qua trong lòng càng hối hận lúc trước nhất thời xúc động gọi người lại.
Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Lạc Kiêu đi ra mở, liền thấy Mộ Dung Viễn cầm trà tới.
“Không phải huynh đi học sao, như thế nào hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?” Lạc Kiêu thấy Mộ Dung Viễn liền cười cười đưa tay nhận một ấm trà.
Mộ Dung Viễn cũng cười: “Nghe bên ngoài nói có khách quý ghé qua, sách này như thế nào đọc vô?” Đồng thời cùng Lạc Kiêu đến bên bàn, đặt trà xuống, chắp tay liền chào Văn Nhân Cửu: “Bạch công tử.”
Văn Nhân Cửu gật đầu, cũng đáp lễ: “Mộ Dung huynh ngồi đi.”
“Ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Mộ Dung Viễn cười cười, vén vạt áo liền ngồi xuống. Lạc Kiêu cũng theo Mộ Dung Viễn ngồi xuống bên tay trái Văn Nhân Cửu.
“Mấy ngày nữa chính là kỳ thu xuân, chỉ là nhìn qua Mộ Dung huynh ngược lại ung dung, chính là đã định liệu kỹ lưỡng rồi*?” Lạc Kiêu rót một chén trà đưa cho Văn Nhân Cửu, nhìn Mộ Dung Viễn liền hỏi.
(*Nguyên văn 成竹在胸 thành trúc tại hung: cây tre có sẵn trên ngực, tính trước kỹ càng; tính sẵn trong lòng; định liệu kỹ lưỡng trước.)
Mộ Dung Viễn cười lắc đầu: “Nào có định liệu kỹ lưỡng? Đại Càn nhân tài đông đúc, Thi Hương đã có rất nhiều người tài cao, đến Thi Hội thì càng phải hơn vậy. Ta chỉ là hết sức đánh cược một lần, kết quả thế nào nhưng cũng không phải do ta.”
Văn Nhân Cửu nhận trà Lạc Kiêu đưa tới, nâng trong tay, nhiệt độ của nước trà xuyên qua chén trà mỏng tuyền tới, ủ ấm lòng bàn tay lúc trước vẫn còn chút lạnh: “Mộ Dung huynh việc gì phải khiêm tốn như thế? Có thể đứng vị trí thứ hai trong kỳ thi Hương, thi Hội dĩ nhiên cũng không thể xem thường.” Nâng mắt nhàn nhạt nhìn y, “Ta chỉ còn chờ Mộ Dung huynh có thể bộc lộ tài năng ở thi Đình tháng tư là được.”
(*Thi Hương –> thi Hội –> thi Đình.)
Ba người ngồi cùng nhau, chủ đề dần mở rộng, hàn huyên mấy chuyện xoay quanh Đại Càn hiện nay trong chốc lát, đợi đến khi kịp phản ứng, đã sắp đến hoàng hôn.
Mộ Dung Viễn nghe Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu cáo từ với y, vẫn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn, nhưng thấy sắc trời thật sự đã muộn, chỉ có thể tự mình đưa người ra trà phường.
Lạc Kiêu đi bên cạnh Văn Nhân Cửu, thẳng đến khi đi được đủ xa, mới hỏi: “Điện hạ cảm thấy người này có thể làm được việc lớn?”
Văn Nhân Cửu gật đầu, sau đó hơi nheo mắt: “Chỉ có điều quan chủ khảo của thi Hội có hai nhưng đều là thủ hạ của Trịnh quốc công, nếu Mộ Dung Viễn một lần thành danh, chính là đã thành môn sinh* của đại thần thủ hạ Trịnh quốc công.”
(*门生 học trò.)
Trịnh quốc công chính là cha đẻ của đương kim Hoàng hậu, thủ hạ của ông ta làm quan chủ khảo của kỳ thi xuân lần này, loại quan hệ lợi hại này không cần nói cũng biết.
Lạc Kiêu nghĩ đến kiếp trước, Mộ Dung Viễn quả thật đi tới một phái của Thất hoàng tử. Mộ Dung Viễn tài hoa hơn người, trường tụ thiện vũ*, sau khi Văn Nhân An đăng cơ cũng coi như lập được công lao hiển hách. Nhưng cuối cùng ——
(*Trường tụ thiện vũ”(長袖善舞) là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn “Hàn Phi Tử”, có nghĩa là “người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa”. Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển. “Trường tụ thiện vũ” vốn có hàm ý có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công, có chỗ dựa sẽ thành công; sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.)
Bàn tay siết chặt, không muốn tiếp tục hồi tưởng lại cảnh tượng bi thảm của kiếp trước, dừng lại một chút mới nói: “Mộ Dung Viễn không phải người vụng về, Điện hạ đối với y thế nào, trong lòng y tự có tính toán. Ngày sau đường nên đi như thế nào, y cũng sẽ cân nhắc thật kỹ.”
Văn Nhân Cửu gật gật đầu, nói: “Nếu thật sự như thế liền tốt rồi.”
Hai người nhìn nhau, sau đó lại trầm mặc, đồng thời ở trên đường đi về, thị vệ lúc trước đi theo Văn Nhân Cửu lúc này nhận được lệnh, cũng chỉ ở xa theo sát, không tới gần.
Lúc này con đường cũng không còn huyên náo giống như lúc sáng, người qua lại cùng bán hàng rong bên đường đều đã giảm bớt, nắng chiều đổ xiên xuống mặt đất, đem bóng của hai người kéo đến thật dài, từ bên cạnh nhìn sang, phảng phất như đã hợp thành một.
Một cơn gió bỗng nhiên thổi tới, mang theo khí lạnh, Văn Nhân Cửu đưa tay kéo lại áo khoác phủ trên người, Lạc Kiêu nhìn, liền thấp giọng hỏi: “Lạnh sao?”
Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn hắn, lại rũ xuống: “Lạnh thì thế nào?”
Lạc Kiêu liền nghiêm túc nói: “Lòng ta đau.” Đưa tay nắm lại bàn tay Văn Nhân Cửu, không để ý đến ánh mắt bỗng nhiên lạnh xuống của bên kia, chỉ dùng tay mình phủ lấy y, khẽ nói: “Điện hạ đừng động, lúc này ống tay áo che còn nhìn không ra, nhưng nếu Điện hạ giãy giụa, hai thị vệ của người sẽ phát hiện bất thường.”
“Làm càn!” Văn Nhân Cửu híp híp mắt, trong giọng nói có chút phẫn nộ: “Vậy ngươi còn nắm làm chi? Buông tay!”
Lạc Kiêu không nhìn Văn Nhân Cửu, chỉ nhìn phía trước giống như bình thường, chẳng qua bàn tay rồi lại ôn nhu cầm lấy tay y không cho y giãy ra: “Lúc trước Điện hạ giúp thần làm ấm tay, lần này nên đến lượt thần giúp Điện hạ rồi —— cảm thấy ấm chút nào không?”
Văn Nhân Cửu giãy lại giãy, phát hiện thật sự giãy không ra, hạ thấp giọng nhíu mày liền nói: “Ấm rồi, ngươi buông tay!”
Lạc Kiêu cười cười quay đầu nhìn y một cái, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay Văn Nhân Cửu, nơi ngón tay cùng lòng bàn tay chạm nhau tựa như có dòng điện nhỏ xẹt qua, mang theo một loại rung động kỳ lạ: “Rõ ràng vẫn lạnh a.”
Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu giờ khắc này, quả thật dường như biến thành người khác. Nếu là lúc trước, hắn tuyệt đối sẽ không to gan lớn mật như thế!
Y cảm thấy phiền muộn, nhưng trừ tức giận rồi lại giống như còn có thứ gì đó khác, giãy hồi lâu vẫn thấy tay mình giãy không ra, rốt cuộc cũng không biết là sợ người khác thấy hay là đã buông tha, cũng không giãy nữa, lạnh mặt tùy ý Lạc Kiêu nắm y đi một đường.
Lạc Kiêu dĩ nhiên cảm nhận được thái độ của Văn Nhân Cửu thay đổi, nụ cười bên môi lại sâu thêm một phần, tay nắm Văn Nhân Cửu rồi lại hơi siết chặt. Lòng bàn tay cùng lòng bàn tay dính nhau, rõ ràng trời lạnh như vậy, rồi lại không biết tại sao, lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đưa người đến trước cổng cung, lúc này Lạc Kiêu mới buông tay. Mồ hôi mỏng được gió thổi khô, đã mất đi nhiệt độ lúc trước, lạnh như băng, so với lúc đầu còn khiến người cảm thấy khó chịu hơn.
Trên mặt Văn Nhân Cửu không lộ ra vẻ gì, chỉ thầm siết tay lại, thu vào trong ống tay áo của mình.
“Lúc trước thần tặng cho Điện hạ một khối ngọc ấm, Điện hạ còn giữ không?” Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lông mi Văn Nhân Cửu hơi động, y đương nhiên sẽ không nói khối ngọc kia đã cho Trương Hữu Đức dùng dây xỏ qua lúc này đã đeo trên người, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, xem như đã trả lời.
Lạc Kiêu cười nói: “Không ném là được. Ngọc ấm kia mặc dù không giá trị bằng ngọc bội Long Phượng* của Điện hạ, nhưng lại có công dụng đặc biệt, nếu có thể đeo quanh năm, nói không chừng có thể cải thiện được thể chất sợ lành này của Điện hạ.”
(*龙凤佩 Ngọc bội đôi hình long phượng.)
Văn Nhân Cửu im lặng lại im lặng, qua hồi lâu, nâng mắt nói: “Ngươi ngược lại là khiêm tốn. Một khối ngọc ấm chính là giá trị nghìn vàng, cho tới bây giờ càng là cầm ra vàng bạc đều tìm không ra. Một khối thế này, ngươi là từ đâu tìm thấy?”
Lạc Kiêu nhưng chỉ cười không trả lời.
Văn Nhân Cửu nhìn bộ dạng kia của Lạc Kiêu, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên lấy ra thanh chủy thủ lúc trước mua ở quán hàng rong từ trong tay áo, đưa cho Lạc Kiêu.
“Đây là gì?” Lạc Kiêu nhận chủy thủ, rút ra khỏi vỏ, chủy thủ giữa màu đen tuyền trầm mà sắc, rút ra có tiếng gió mơ hồ, nhìn qua chính là thổi lông lên lưỡi liền đứt.
Văn Nhân Cửu không am hiểu mấy thứ vũ khí lạnh này, nhưng Lạc Kiêu rồi lại hiểu rõ. Vật liệu làm ra chủy thủ này, rõ ràng là sắt đen chỉ có duy nhất tại vùng cực bắc!
Bắc Vực tuy rằng sản vật không dồi dào, nhưng quặng sắt cùng đá khoáng rồi lại phong phú. Nhất là sắt đen cực ít ỏi ở vùng cực bắc lại là nguyên liệu tuyệt hảo để chế tạo binh khí, bình thường một chút cung tên sắt đen liền có thể dễ dàng bán được giá trăm lượng bạc trở lên.
“Lúc nãy ở bên ngoài nhìn thấy, nghĩ rằng chủy thủ này nhìn qua cũng xem như vừa mắt, liền mua.” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nói: “Chỉ có điều trong cung của Cô cũng không dùng đến mấy loại binh khí kiểu này, liền đưa cho ngươi.” Dừng một chút, lại nói: “Xem như quà đáp lễ ngọc ấm kia —— tuy rằng, sợ là cái này không có giá trị bằng một hai phần so với ngọc ấm Thế tử tặng cho.”
“Lễ vật của Điện hạ thần rất thích, chủy thủ này thần sẽ cẩn thận mang theo.” Lạc Kiêu cất đồ vào, nhìn Văn Nhân Cửu, mặt mày mang cười nói: “Vậy còn Điện hạ?”
Văn Nhân Cửu lạnh lùng nhìn hắn, không tiếp tục để ý đến hắn, quay người liền cùng thị vệ tiến vào cổng cung.
Lạc Kiêu đứng tại chỗ yên lặng nhìn một lúc lâu, thẳng đến khi cổng cung hoàn toàn đóng lại, lúc này mới quay người, mang theo ý cười rời đi.
Mấy ngày sau, đã giữa tháng ba, tất cả cử nhân tề tụ tại Đế kinh tham gia thi Hội. Thi Hội giống như thi Hương, tổng cộng ba kỳ, mỗi kỳ ba ngày, sau ba kỳ thi, thẳng khiến cho nửa sổ sĩ tử đều không ngừng kêu khổ.
Trong thi Hội, Mộ Dung Viễn cùng mấy sĩ tử thường hay tại trà phường mà Văn Nhân Cửu quen biết đối với đáp án đề thi đều là khen ngợi tán dương*, đợi đến yết bảng**, Mộ Dung Viễn quả nhiên một lần ra tay liền đạt được vị trí Hội nguyên***, mấy người khác mặc dù không có thành tích đẹp mắt như Mộ Dung Viễn, nhưng biểu hiện cũng không tầm thường.
(*Nguyên văn 可圈可点 Khả quyển khả điểm: đặc sắc, xuất sắc,ưu việt, tuyệt vời, ý chỉ khen ngợi tán dương.)
(**Niêm yết danh sách người thi đỗ; công bố kết quả thi.)
(***Là tên gọi người thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Hội.)
Sau một phen khua chiêng gõ trống báo tin vui, lại sau đó, chính là thi Đình vào tháng tư.
Thi Đình là do Đức Vinh Đế đích thân ra đề, chủ yếu hỏi về thế cục hiện tại của Đại Càn nên giải quyết thế nào.
Tất cả mọi người đều phát biểu ý kiến của riêng mình, cũng không thiếu một vài phát ngôn có tầm nhìn cực cao. Đức Vinh Đế lại khó có được ngồi cả ngày nghe mấy trụ cột tương lai của quốc gia lên tiếng, cho đến khi mặt trời lệch ở đằng tây, mọi người đứng mấy canh giờ, đều có chút đứng không vững nữa, lúc này mới vỗ án tuyên bố thành tích thi Đình trước mặt mọi người.
Quan trạng nguyên là một thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, trong bụng cũng có vài phần tri thức*, Mộ Dung Viễn làm Thám Hoa Lang**, được phong làm Hàn Lâm Viện Biên Tu*** ngay tại chỗ.
(*Nguyên văn là 墨水 mực nước.)
(*Theo thứ tự đỗ từ cao xuống thấp Trạng nguyên -> Bảng nhãn ->Thám hoa lang.)
(*Hình như là biên soạn sách sử.)
Sau thi Đình chính là thiết yến tiệc rượu, ba thứ hạng đầu của thi đình và chúng tiến sĩ cùng bách quan tham gia yến hội, vô cùng náo nhiệt!
Văn Nhân Cửu dĩ nhiên cũng tham gia yến hội, y tiếp sau Đức Vinh Đế, cũng đích thân kính rượu Trạng nguyên lang còn có Bảng nhãn cùng Thám hoa, lúc đến chỗ Mộ Dung Viễn, trên khuôn mặt người kia ngược lại không hề lộ vẻ mất tự nhiên, vẫn nho nhã nhẹ nhàng như cũ, cười ngửa đầu liền nhận rượu của Văn Nhân Cửu một hơi cạn sạch.
“Đại Càn về sau, phải trông vào các ngươi.” Văn Nhân Cửu cũng uống một hơi cạn sạch rượu nhạt trong tay, nhìn đám người trẻ tuổi có chí tiến thủ tràn đầy sức sống, trong mắt tràn đầy lý tưởng cùng khát vọng trước mặt, nhàn nhạt lên tiếng.
Mộ Dung Viễn đặt y rượu xuống, nhưng là hiểu rõ ngụ ý của y, nhìn thẳng về phía Văn Nhân Cửu, mỉm cưởi bình tĩnh nói: “Chúng thần sẽ vì Đại Càn, vì Thánh thượng, vì dân chúng, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
Văn Nhân Cửu cùng Mộ Dung Viễn nhìn nhau, chậm rãi cười nhẹ một tiếng, sau đó liền hạ mắt xuống, nói: “Như thế rất tốt.” Nói xong lập tức xoay người trở về vị trí của mình.
Một đêm này, Văn Nhân Cửu bị rót không ít rượu, mạnh mẽ chống đỡ về tới Đông Cung, trên đường hứng chút gió, hơi tỉnh táo lại, chẳng qua ý thức vẫn có chút hỗn độn. Trương Hữu Đức thấy bộ dạng này của Văn Nhân Cửu dĩ nhiên có chút lo lắng, vội vàng phân phó phía dưới chuẩn bị trà giải rượu.
Thật vất vả uống xong trà giải rượu, lại để cho Mặc Lan Mặc Liễu lau người cho Văn Nhân Cửu, qua một phen giày vò lúc này mới xem như sắp xếp ổn thỏa, thổi tắt đèn cầy trên bàn, lui ra khỏi phòng.
Vì vậy, cả căn phòng lập tức yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở mơ hồ. Nhưng không biết qua bao lâu, cửa sổ vẫn luôn đóng chặt rồi lại bỗng nhiên bị người đẩy ra một khe hở, sau đó, một bóng đen tráng kiện bỗng nhảy lên, vậy mà từ cửa sổ kia nhảy vào.
Lạc Kiêu chậm rãi đến bên giường. Ánh trăng không quá sáng, trong phòng giống như bị bao phủ bởi một lớp màng mờ ảo, hắn dựa vào những nơi có thể nhìn đến, theo trí nhớ chậm rãi đi đến bên giường, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống.
Có lẽ bởi vì uống rượu, tiếng hít thở của Văn Nhân Cửu nếu so với ngày thường thì nặng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một hai tiếng rên rỉ vô thức, Lạc Kiêu nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve khuôn mặt y, nhiệt độ nóng hổi lại khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Thở dài một hơi, chuẩn bị thu tay về, nhưng mu bà tay chỉ vừa rời khỏi gò má của Văn Nhân Cửu, có lẽ bởi vì đột nhiên mất đi xúc cảm mát lạnh mà bất mãn, người kia than nhẹ một tiếng, ngay sau đó một tay níu lại cổ tay hắn, lại dán mặt lên. Lạc Kiêu hơi ngẩn ra, đôi mắt trầm xuống, thẳng đến khi bởi vì thích ứng bóng tối mà có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt thoáng buông lỏng của người kia, hồi lâu, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, cũng dán lên bàn tay mát lạnh còn lại.
“Ta thật sự không thể hiểu rõ.” Lạc Kiêu nói cực nhẹ, “Có khi ta rõ ràng cũng hiểu được ngươi đối với ta không phải vô tình, nhưng mỗi lần nghĩ muốn đến gần ngươi một chút, ngươi rồi lại không muốn.”
Văn Nhân Cửu chỉ dán mặt của mình vào lòng bàn tay mát lạnh của Lạc Kiêu, lông mày lúc trước nhăn lại dần dãn ra.
“Nếu ta cứ như vậy ra đi, ngươi sẽ làm thế nào?” Lạc Kiêu thấp giọng hỏi, đầu ngón tay của hắn chậm rãi xẹt qua mặt, mũi, cuối cùng trên đôi môi nóng hổi của y, “Ngươi sẽ luyến tiếc sao? có phải sẽ giữ ta lại?” Nói xong, nhưng lại cảm thấy chính mình hỏi có chút buồn cười, cong môi tự giễu.
Bên kia dường như cảm thấy không thoải mái, hơi giật giật môi, đầu lưỡi xinh đẹp nhẹ nhàng liếm qua đầu ngón tay Lạc Kiêu, để lại một vệt nước nóng ướt ái muội. Trái tim Lạc Kiêu trật một nhịp, màu mắt trầm xuống, hắn dằn xuống ngọn lửa đột nhiên dâng lên trong lòng, cau mày nhìn Văn Nhân Cửu đang ngủ đến an ổn ở trong tay mình, vẻ mặt vừa yêu vừa hận, qua hồi lâu, cười khổ lắc đầu, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi lúc nào cũng nói ra những lời khiến hắn động tâm rồi lại khiến hắn cắn răng thương tâm.
Môi kề môi, như có như không, không mang theo nửa điểm tình dục, qua hồi lâu, thở dài thốt ra lời nỉ non: “Điện hạ của thần a.”
Nhưng cùng lúc đó, Văn Nhân Cửu rồi lại cảm thấy Lạc Kiêu dường như không chỗ nào là không có. Hoặc là vài món điểm tâm, hoặc là một vài đồ vật tinh xảo mới lạ không mấy đáng giá, vụn vặt lẻ tẻ*, không ba thì năm ngày sẽ có người đưa tới Đông Cung. Cả một mùa đông, vậy mà gom góp lại được ước chừng non nửa rương.
(*Nguyên văn 零零碎碎 linh linh toái toái: chỉ sợ rời rạc.)
Một ngày này, chính là trời quang sau tuyết*, đúng lúc hưu mộc, Văn Nhân Cửu dứt khoát dẫn hai thị vệ xuất cung.
(*Nguyên văn 雪后初晴 tuyết hậu sơ tinh: trời quanh đãng trong xanh sau mưa hoặc sau tuyết.)
Ngày xuân tháng ba, người bán hàng rong bên đường đang ra sức hét lớn rao bán hàng trên quầy, trên đường người tới người đi, ngược lại vô cùng náo nhiệt.
Văn Nhân Cửu xuất cung hơn phân nửa đều là trực tiếp đến chỗ Mộ Dung Viễn, chẳng có mục đích mà dạo phố như thế này cũng là ít khi thấy. Y cũng không quá ưa thích cùng người chen chúc, chỉ là thỉnh thoảng để bản thân ở trong hoàn cảnh như vậy cũng cảm thấy thú vị.
Một đường vừa đi vừa nghỉ, bỗng nhiên ánh mắt quét qua một gian hàng bày bán bên đường, chân thoáng dừng, sau đó đi qua cầm chủy thủ bày trên quầy lên nhìn.
Thủy chủ* kia cả thân đen như mực, cũng không có hoa văn trang trí gì nổi bật. Rút thủy chủ ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên, dường như mang theo tiếng gió*. Mặc dù Văn Nhân Cửu không hiểu những thứ này, nhưng cũng cảm thấy chủy thủ này không phải vật thường.
(*một loại gươm, đầu như cái thìa, ngắn mà tiện dùng, cho nên gọi là chủy thủ.)
(**Nguyên văn 风吟 phong ngâm: chỉ tiếng gió nhẹ phát ra.)
Cắm lại chủy thủ vào vỏ, nhìn người bán hỏi: “Chủy thủ này bao nhiêu bạc?”
Người bán kia thấy có khách đến cửa, nhưng cũng không tiếp đón, chỉ ngồi trên ghế gỗ, lười biếng ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Cửu, kéo dài giọng: “Hai mươi lượng bạc.”
Văn Nhân Cửu hơi nheo mắt, hỏi ngược lại: “Hai mươi lượng?”
Nếu như y nhớ không lầm, bách tính bình thường một lượng bạc đã đủ cho một nhà ăn mặc chi tiêu trong một tháng, chủy thủ này rồi lại muốn hai mươi lượng?
Người bán kia vẫn là một bộ nửa tỉnh nửa ngủ, gật đầu nói: “Chắc giá, hai mươi lượng. Công tử không cần nói nhiều, liền đặt chủy thủ về a.”
Văn Nhân Cửu liếc thanh chủy thủ không chút tầm thường trong tay, vẫn là mua, lấy một thỏi bạc từ chỗ thị vệ đặt lên quầy, quay người liền đi. Người bán hàng kia nhận bạc, cười nói một tiếng “Tạ công tử”, sau đó lại lập tức ngồi xuống. Một chút cũng nhìn không ra là người làm ăn.
Văn Nhân Cửu dọc đường đi vuốt ve chủy thủ trong tay, lông mày hơi nhíu, dường như là nghĩ không ra bản thân rốt cuộc vì cái gì lại mua thứ này.
Đi một hồi, bất tri bất giác liền tới bên cạnh trà phường. Văn Nhân Cửu ngẩng đầu nhìn trà phường kia, cũng không có ý đi vào, chẳng qua là đang định rời đi, rồi lại bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
“… A Cửu?”
Ánh mắt Văn Nhân Cửu hơi động, chậm rãi quay người, liền thấy cách hơn mười thước, Lạc Kiêu một thân trường sam màu xanh, đang mỉm cười nhìn y.
Chỉ là một mùa đông không gặp, Văn Nhân Cửu rồi lại cảm thấy Lạc Kiêu dường như cao lớn không ít. Thiếu niên trước kia vẫn có vẻ yếu ớt đã hoàn toàn nảy nở, khuôn mặt cũng mài ra góc cạnh, thâm thúy kiên nghị, màu da dường như cũng đen không ít, thoạt nhìn không hề giống vị công tử thiếu niên tuấn lãng nho nhã lúc ban đầu, ngược lại thật sự trở thành một nam nhân có thể khiến người ta tin cậy.
Chỉ là nụ cười của hắn rồi lại không hề thay đổi, ôn hòa, bao dung, mang theo độ ấm khiến người ta an tâm cùng dễ chịu.
Văn Nhân Cửu thấy Lạc Kiêu đi về phía y, ôn hòa nhìn y hỏi: “Đúng lúc gặp được, không đi lên ngồi một lát sao?”
Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu, y theo bản năng liền cảm thấy như vậy không tốt lắm, hạ mắt không trả lời, ý cười ôn hòa của người kia hơi thu vào, giọng nói mang theo chút thở dài: “Bỏ đi bỏ đi, xem như ta càn rỡ.” Khôi phục nụ cười, nhìn Văn Nhân Cửu giống như là tự giễu, nói: “Chỉ là không nghĩ tới A Cửu xem ta là hồng thủy mãnh thú vậy mà đã tới trình độ này, chính là ngồi cùng một chỗ uống chén trà cũng không được.”
Dứt lời, nhìn chằm chằm Văn Nhân Cửu nói: “Vậy A Cửu ở đây, ta đến chỗ khác là được.”
Nói xong, quay người liền chuẩn bị rời đi.
Văn Nhân Cửu nhìn theo bóng lưng Lạc Kiêu, hơi nâng mắt, trong lòng biết rõ người kia chắc hẳn là dùng khổ nhục kế, nhưng mắt thấy người nọ một thân cô đơn bước đi, hồi lâu, mím môi, nhưng vẫn là nhàn nhạt mở miệng: “Đi vào, ngồi một chút đi.”
Lạc Kiêu liền dừng bước, quay người nhìn Văn Nhân Cửu, trong mắt hiện lên ý cười: “A Cửu đây là không ngại?”
Văn Nhân Cửu chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không đáp, chắp tay sau lưng liền vào trà phường.
Lạc Kiêu nhìn bóng lưng của Văn Nhân Cửu, khẽ cười, đưa tay ra hiệu với thị vệ hai bên, lập tức bước nhanh theo.
Người làm trong trà phường không đủ, Tú Nương cũng theo hỗ trợ, thấy Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu đến, hơi ngẩn ra, sau đó liền cười nói: “Vẫn là lầu hai, một bình Quân Sơn Ngân Châm, một bình Vân Vụ?”
Lạc Kiêu liền gật đầu, cười nói: “Làm phiền Tú Nương, mang lên càng sớm càng tốt.”
Tú Nương đưa tay vén tóc ra sau tai, cười gật đầu nói: “Hai vị lên lầu đi, ta lập tức cho người đưa lên.”
Văn Nhân Cửu nhàn nhạt đáp lại, lên lầu trước.
Lạc Kiêu theo sát phía sau.
Hai người một trước một sau tiến vào nhã gian của lầu hai, tìm chỗ đối diện ngồi xuống. Bên ngoài ánh mặt trời vừa vặn, chỉ là thỉnh thoảng có chút gió, khí trời còn có chút lạnh. Lạc Kiêu nghĩ một chút, vẫn là đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Văn Nhân Cửu, nhưng cũng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn y.
Văn Nhân Cửu cảm thấy có chút hối hận. Nhìn bộ dạng hiện tại, Lạc Kiêu rõ ràng còn chưa buông bỏ tâm tư kia với y. Vào lúc này, y quả nhiên không nên cùng một chỗ với hắn, cổ vũ phần tình cảm hoang đường kia.
Cũng không biết mới vừa nhìn thấy bộ dạng cô đơn kia của hắn, như thế nào lại nhất thời váng đầu, buột miệng mời hắn vào trà phường.
Cả người hơi căng thẳng, vốn là không thèm nhìn hắn, hắn muốn nhìn cứ nhìn là được. Nhưng bất đắc dĩ ánh mắt người kia quá mức đâm người, Văn Nhân Cửu bị nhìn một thời gian uống cạn chén trà, cảm giác không được tự nhiên càng lúc càng lớn, lúc sau, lại khiến y có chút như ngồi trên đống lửa.
Lông mày hơi nhíu, giọng nói vốn trong trẻo lạnh lùng rồi lại hạ thấp nửa phần càng lộ ra vẻ sắc bén: “Ngươi nhìn Cô làm gì? Dù có nhìn lâu hơn nữa, trên mặt Cô cũng không nở hoa a!”
Lạc Kiêu vẫn không dời mắt khỏi Văn Nhân Cửu, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Nếu thật sự có thể nở hoa, đó không phải là thành yêu quái sao.”
Văn Nhân Cửu nhìn bộ dạng thảnh thơi của Lạc Kiêu thì trong lòng có chút phiền muộn, nhưng chỉ mím môi cũng không tiếp tục đọ miệng cùng bên kia, chẳng qua trong lòng càng hối hận lúc trước nhất thời xúc động gọi người lại.
Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Lạc Kiêu đi ra mở, liền thấy Mộ Dung Viễn cầm trà tới.
“Không phải huynh đi học sao, như thế nào hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?” Lạc Kiêu thấy Mộ Dung Viễn liền cười cười đưa tay nhận một ấm trà.
Mộ Dung Viễn cũng cười: “Nghe bên ngoài nói có khách quý ghé qua, sách này như thế nào đọc vô?” Đồng thời cùng Lạc Kiêu đến bên bàn, đặt trà xuống, chắp tay liền chào Văn Nhân Cửu: “Bạch công tử.”
Văn Nhân Cửu gật đầu, cũng đáp lễ: “Mộ Dung huynh ngồi đi.”
“Ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Mộ Dung Viễn cười cười, vén vạt áo liền ngồi xuống. Lạc Kiêu cũng theo Mộ Dung Viễn ngồi xuống bên tay trái Văn Nhân Cửu.
“Mấy ngày nữa chính là kỳ thu xuân, chỉ là nhìn qua Mộ Dung huynh ngược lại ung dung, chính là đã định liệu kỹ lưỡng rồi*?” Lạc Kiêu rót một chén trà đưa cho Văn Nhân Cửu, nhìn Mộ Dung Viễn liền hỏi.
(*Nguyên văn 成竹在胸 thành trúc tại hung: cây tre có sẵn trên ngực, tính trước kỹ càng; tính sẵn trong lòng; định liệu kỹ lưỡng trước.)
Mộ Dung Viễn cười lắc đầu: “Nào có định liệu kỹ lưỡng? Đại Càn nhân tài đông đúc, Thi Hương đã có rất nhiều người tài cao, đến Thi Hội thì càng phải hơn vậy. Ta chỉ là hết sức đánh cược một lần, kết quả thế nào nhưng cũng không phải do ta.”
Văn Nhân Cửu nhận trà Lạc Kiêu đưa tới, nâng trong tay, nhiệt độ của nước trà xuyên qua chén trà mỏng tuyền tới, ủ ấm lòng bàn tay lúc trước vẫn còn chút lạnh: “Mộ Dung huynh việc gì phải khiêm tốn như thế? Có thể đứng vị trí thứ hai trong kỳ thi Hương, thi Hội dĩ nhiên cũng không thể xem thường.” Nâng mắt nhàn nhạt nhìn y, “Ta chỉ còn chờ Mộ Dung huynh có thể bộc lộ tài năng ở thi Đình tháng tư là được.”
(*Thi Hương –> thi Hội –> thi Đình.)
Ba người ngồi cùng nhau, chủ đề dần mở rộng, hàn huyên mấy chuyện xoay quanh Đại Càn hiện nay trong chốc lát, đợi đến khi kịp phản ứng, đã sắp đến hoàng hôn.
Mộ Dung Viễn nghe Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu cáo từ với y, vẫn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn, nhưng thấy sắc trời thật sự đã muộn, chỉ có thể tự mình đưa người ra trà phường.
Lạc Kiêu đi bên cạnh Văn Nhân Cửu, thẳng đến khi đi được đủ xa, mới hỏi: “Điện hạ cảm thấy người này có thể làm được việc lớn?”
Văn Nhân Cửu gật đầu, sau đó hơi nheo mắt: “Chỉ có điều quan chủ khảo của thi Hội có hai nhưng đều là thủ hạ của Trịnh quốc công, nếu Mộ Dung Viễn một lần thành danh, chính là đã thành môn sinh* của đại thần thủ hạ Trịnh quốc công.”
(*门生 học trò.)
Trịnh quốc công chính là cha đẻ của đương kim Hoàng hậu, thủ hạ của ông ta làm quan chủ khảo của kỳ thi xuân lần này, loại quan hệ lợi hại này không cần nói cũng biết.
Lạc Kiêu nghĩ đến kiếp trước, Mộ Dung Viễn quả thật đi tới một phái của Thất hoàng tử. Mộ Dung Viễn tài hoa hơn người, trường tụ thiện vũ*, sau khi Văn Nhân An đăng cơ cũng coi như lập được công lao hiển hách. Nhưng cuối cùng ——
(*Trường tụ thiện vũ”(長袖善舞) là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn “Hàn Phi Tử”, có nghĩa là “người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa”. Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển. “Trường tụ thiện vũ” vốn có hàm ý có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công, có chỗ dựa sẽ thành công; sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.)
Bàn tay siết chặt, không muốn tiếp tục hồi tưởng lại cảnh tượng bi thảm của kiếp trước, dừng lại một chút mới nói: “Mộ Dung Viễn không phải người vụng về, Điện hạ đối với y thế nào, trong lòng y tự có tính toán. Ngày sau đường nên đi như thế nào, y cũng sẽ cân nhắc thật kỹ.”
Văn Nhân Cửu gật gật đầu, nói: “Nếu thật sự như thế liền tốt rồi.”
Hai người nhìn nhau, sau đó lại trầm mặc, đồng thời ở trên đường đi về, thị vệ lúc trước đi theo Văn Nhân Cửu lúc này nhận được lệnh, cũng chỉ ở xa theo sát, không tới gần.
Lúc này con đường cũng không còn huyên náo giống như lúc sáng, người qua lại cùng bán hàng rong bên đường đều đã giảm bớt, nắng chiều đổ xiên xuống mặt đất, đem bóng của hai người kéo đến thật dài, từ bên cạnh nhìn sang, phảng phất như đã hợp thành một.
Một cơn gió bỗng nhiên thổi tới, mang theo khí lạnh, Văn Nhân Cửu đưa tay kéo lại áo khoác phủ trên người, Lạc Kiêu nhìn, liền thấp giọng hỏi: “Lạnh sao?”
Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn hắn, lại rũ xuống: “Lạnh thì thế nào?”
Lạc Kiêu liền nghiêm túc nói: “Lòng ta đau.” Đưa tay nắm lại bàn tay Văn Nhân Cửu, không để ý đến ánh mắt bỗng nhiên lạnh xuống của bên kia, chỉ dùng tay mình phủ lấy y, khẽ nói: “Điện hạ đừng động, lúc này ống tay áo che còn nhìn không ra, nhưng nếu Điện hạ giãy giụa, hai thị vệ của người sẽ phát hiện bất thường.”
“Làm càn!” Văn Nhân Cửu híp híp mắt, trong giọng nói có chút phẫn nộ: “Vậy ngươi còn nắm làm chi? Buông tay!”
Lạc Kiêu không nhìn Văn Nhân Cửu, chỉ nhìn phía trước giống như bình thường, chẳng qua bàn tay rồi lại ôn nhu cầm lấy tay y không cho y giãy ra: “Lúc trước Điện hạ giúp thần làm ấm tay, lần này nên đến lượt thần giúp Điện hạ rồi —— cảm thấy ấm chút nào không?”
Văn Nhân Cửu giãy lại giãy, phát hiện thật sự giãy không ra, hạ thấp giọng nhíu mày liền nói: “Ấm rồi, ngươi buông tay!”
Lạc Kiêu cười cười quay đầu nhìn y một cái, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay Văn Nhân Cửu, nơi ngón tay cùng lòng bàn tay chạm nhau tựa như có dòng điện nhỏ xẹt qua, mang theo một loại rung động kỳ lạ: “Rõ ràng vẫn lạnh a.”
Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu giờ khắc này, quả thật dường như biến thành người khác. Nếu là lúc trước, hắn tuyệt đối sẽ không to gan lớn mật như thế!
Y cảm thấy phiền muộn, nhưng trừ tức giận rồi lại giống như còn có thứ gì đó khác, giãy hồi lâu vẫn thấy tay mình giãy không ra, rốt cuộc cũng không biết là sợ người khác thấy hay là đã buông tha, cũng không giãy nữa, lạnh mặt tùy ý Lạc Kiêu nắm y đi một đường.
Lạc Kiêu dĩ nhiên cảm nhận được thái độ của Văn Nhân Cửu thay đổi, nụ cười bên môi lại sâu thêm một phần, tay nắm Văn Nhân Cửu rồi lại hơi siết chặt. Lòng bàn tay cùng lòng bàn tay dính nhau, rõ ràng trời lạnh như vậy, rồi lại không biết tại sao, lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đưa người đến trước cổng cung, lúc này Lạc Kiêu mới buông tay. Mồ hôi mỏng được gió thổi khô, đã mất đi nhiệt độ lúc trước, lạnh như băng, so với lúc đầu còn khiến người cảm thấy khó chịu hơn.
Trên mặt Văn Nhân Cửu không lộ ra vẻ gì, chỉ thầm siết tay lại, thu vào trong ống tay áo của mình.
“Lúc trước thần tặng cho Điện hạ một khối ngọc ấm, Điện hạ còn giữ không?” Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lông mi Văn Nhân Cửu hơi động, y đương nhiên sẽ không nói khối ngọc kia đã cho Trương Hữu Đức dùng dây xỏ qua lúc này đã đeo trên người, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, xem như đã trả lời.
Lạc Kiêu cười nói: “Không ném là được. Ngọc ấm kia mặc dù không giá trị bằng ngọc bội Long Phượng* của Điện hạ, nhưng lại có công dụng đặc biệt, nếu có thể đeo quanh năm, nói không chừng có thể cải thiện được thể chất sợ lành này của Điện hạ.”
(*龙凤佩 Ngọc bội đôi hình long phượng.)
Văn Nhân Cửu im lặng lại im lặng, qua hồi lâu, nâng mắt nói: “Ngươi ngược lại là khiêm tốn. Một khối ngọc ấm chính là giá trị nghìn vàng, cho tới bây giờ càng là cầm ra vàng bạc đều tìm không ra. Một khối thế này, ngươi là từ đâu tìm thấy?”
Lạc Kiêu nhưng chỉ cười không trả lời.
Văn Nhân Cửu nhìn bộ dạng kia của Lạc Kiêu, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên lấy ra thanh chủy thủ lúc trước mua ở quán hàng rong từ trong tay áo, đưa cho Lạc Kiêu.
“Đây là gì?” Lạc Kiêu nhận chủy thủ, rút ra khỏi vỏ, chủy thủ giữa màu đen tuyền trầm mà sắc, rút ra có tiếng gió mơ hồ, nhìn qua chính là thổi lông lên lưỡi liền đứt.
Văn Nhân Cửu không am hiểu mấy thứ vũ khí lạnh này, nhưng Lạc Kiêu rồi lại hiểu rõ. Vật liệu làm ra chủy thủ này, rõ ràng là sắt đen chỉ có duy nhất tại vùng cực bắc!
Bắc Vực tuy rằng sản vật không dồi dào, nhưng quặng sắt cùng đá khoáng rồi lại phong phú. Nhất là sắt đen cực ít ỏi ở vùng cực bắc lại là nguyên liệu tuyệt hảo để chế tạo binh khí, bình thường một chút cung tên sắt đen liền có thể dễ dàng bán được giá trăm lượng bạc trở lên.
“Lúc nãy ở bên ngoài nhìn thấy, nghĩ rằng chủy thủ này nhìn qua cũng xem như vừa mắt, liền mua.” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nói: “Chỉ có điều trong cung của Cô cũng không dùng đến mấy loại binh khí kiểu này, liền đưa cho ngươi.” Dừng một chút, lại nói: “Xem như quà đáp lễ ngọc ấm kia —— tuy rằng, sợ là cái này không có giá trị bằng một hai phần so với ngọc ấm Thế tử tặng cho.”
“Lễ vật của Điện hạ thần rất thích, chủy thủ này thần sẽ cẩn thận mang theo.” Lạc Kiêu cất đồ vào, nhìn Văn Nhân Cửu, mặt mày mang cười nói: “Vậy còn Điện hạ?”
Văn Nhân Cửu lạnh lùng nhìn hắn, không tiếp tục để ý đến hắn, quay người liền cùng thị vệ tiến vào cổng cung.
Lạc Kiêu đứng tại chỗ yên lặng nhìn một lúc lâu, thẳng đến khi cổng cung hoàn toàn đóng lại, lúc này mới quay người, mang theo ý cười rời đi.
Mấy ngày sau, đã giữa tháng ba, tất cả cử nhân tề tụ tại Đế kinh tham gia thi Hội. Thi Hội giống như thi Hương, tổng cộng ba kỳ, mỗi kỳ ba ngày, sau ba kỳ thi, thẳng khiến cho nửa sổ sĩ tử đều không ngừng kêu khổ.
Trong thi Hội, Mộ Dung Viễn cùng mấy sĩ tử thường hay tại trà phường mà Văn Nhân Cửu quen biết đối với đáp án đề thi đều là khen ngợi tán dương*, đợi đến yết bảng**, Mộ Dung Viễn quả nhiên một lần ra tay liền đạt được vị trí Hội nguyên***, mấy người khác mặc dù không có thành tích đẹp mắt như Mộ Dung Viễn, nhưng biểu hiện cũng không tầm thường.
(*Nguyên văn 可圈可点 Khả quyển khả điểm: đặc sắc, xuất sắc,ưu việt, tuyệt vời, ý chỉ khen ngợi tán dương.)
(**Niêm yết danh sách người thi đỗ; công bố kết quả thi.)
(***Là tên gọi người thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Hội.)
Sau một phen khua chiêng gõ trống báo tin vui, lại sau đó, chính là thi Đình vào tháng tư.
Thi Đình là do Đức Vinh Đế đích thân ra đề, chủ yếu hỏi về thế cục hiện tại của Đại Càn nên giải quyết thế nào.
Tất cả mọi người đều phát biểu ý kiến của riêng mình, cũng không thiếu một vài phát ngôn có tầm nhìn cực cao. Đức Vinh Đế lại khó có được ngồi cả ngày nghe mấy trụ cột tương lai của quốc gia lên tiếng, cho đến khi mặt trời lệch ở đằng tây, mọi người đứng mấy canh giờ, đều có chút đứng không vững nữa, lúc này mới vỗ án tuyên bố thành tích thi Đình trước mặt mọi người.
Quan trạng nguyên là một thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, trong bụng cũng có vài phần tri thức*, Mộ Dung Viễn làm Thám Hoa Lang**, được phong làm Hàn Lâm Viện Biên Tu*** ngay tại chỗ.
(*Nguyên văn là 墨水 mực nước.)
(*Theo thứ tự đỗ từ cao xuống thấp Trạng nguyên -> Bảng nhãn ->Thám hoa lang.)
(*Hình như là biên soạn sách sử.)
Sau thi Đình chính là thiết yến tiệc rượu, ba thứ hạng đầu của thi đình và chúng tiến sĩ cùng bách quan tham gia yến hội, vô cùng náo nhiệt!
Văn Nhân Cửu dĩ nhiên cũng tham gia yến hội, y tiếp sau Đức Vinh Đế, cũng đích thân kính rượu Trạng nguyên lang còn có Bảng nhãn cùng Thám hoa, lúc đến chỗ Mộ Dung Viễn, trên khuôn mặt người kia ngược lại không hề lộ vẻ mất tự nhiên, vẫn nho nhã nhẹ nhàng như cũ, cười ngửa đầu liền nhận rượu của Văn Nhân Cửu một hơi cạn sạch.
“Đại Càn về sau, phải trông vào các ngươi.” Văn Nhân Cửu cũng uống một hơi cạn sạch rượu nhạt trong tay, nhìn đám người trẻ tuổi có chí tiến thủ tràn đầy sức sống, trong mắt tràn đầy lý tưởng cùng khát vọng trước mặt, nhàn nhạt lên tiếng.
Mộ Dung Viễn đặt y rượu xuống, nhưng là hiểu rõ ngụ ý của y, nhìn thẳng về phía Văn Nhân Cửu, mỉm cưởi bình tĩnh nói: “Chúng thần sẽ vì Đại Càn, vì Thánh thượng, vì dân chúng, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
Văn Nhân Cửu cùng Mộ Dung Viễn nhìn nhau, chậm rãi cười nhẹ một tiếng, sau đó liền hạ mắt xuống, nói: “Như thế rất tốt.” Nói xong lập tức xoay người trở về vị trí của mình.
Một đêm này, Văn Nhân Cửu bị rót không ít rượu, mạnh mẽ chống đỡ về tới Đông Cung, trên đường hứng chút gió, hơi tỉnh táo lại, chẳng qua ý thức vẫn có chút hỗn độn. Trương Hữu Đức thấy bộ dạng này của Văn Nhân Cửu dĩ nhiên có chút lo lắng, vội vàng phân phó phía dưới chuẩn bị trà giải rượu.
Thật vất vả uống xong trà giải rượu, lại để cho Mặc Lan Mặc Liễu lau người cho Văn Nhân Cửu, qua một phen giày vò lúc này mới xem như sắp xếp ổn thỏa, thổi tắt đèn cầy trên bàn, lui ra khỏi phòng.
Vì vậy, cả căn phòng lập tức yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở mơ hồ. Nhưng không biết qua bao lâu, cửa sổ vẫn luôn đóng chặt rồi lại bỗng nhiên bị người đẩy ra một khe hở, sau đó, một bóng đen tráng kiện bỗng nhảy lên, vậy mà từ cửa sổ kia nhảy vào.
Lạc Kiêu chậm rãi đến bên giường. Ánh trăng không quá sáng, trong phòng giống như bị bao phủ bởi một lớp màng mờ ảo, hắn dựa vào những nơi có thể nhìn đến, theo trí nhớ chậm rãi đi đến bên giường, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống.
Có lẽ bởi vì uống rượu, tiếng hít thở của Văn Nhân Cửu nếu so với ngày thường thì nặng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một hai tiếng rên rỉ vô thức, Lạc Kiêu nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve khuôn mặt y, nhiệt độ nóng hổi lại khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Thở dài một hơi, chuẩn bị thu tay về, nhưng mu bà tay chỉ vừa rời khỏi gò má của Văn Nhân Cửu, có lẽ bởi vì đột nhiên mất đi xúc cảm mát lạnh mà bất mãn, người kia than nhẹ một tiếng, ngay sau đó một tay níu lại cổ tay hắn, lại dán mặt lên. Lạc Kiêu hơi ngẩn ra, đôi mắt trầm xuống, thẳng đến khi bởi vì thích ứng bóng tối mà có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt thoáng buông lỏng của người kia, hồi lâu, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, cũng dán lên bàn tay mát lạnh còn lại.
“Ta thật sự không thể hiểu rõ.” Lạc Kiêu nói cực nhẹ, “Có khi ta rõ ràng cũng hiểu được ngươi đối với ta không phải vô tình, nhưng mỗi lần nghĩ muốn đến gần ngươi một chút, ngươi rồi lại không muốn.”
Văn Nhân Cửu chỉ dán mặt của mình vào lòng bàn tay mát lạnh của Lạc Kiêu, lông mày lúc trước nhăn lại dần dãn ra.
“Nếu ta cứ như vậy ra đi, ngươi sẽ làm thế nào?” Lạc Kiêu thấp giọng hỏi, đầu ngón tay của hắn chậm rãi xẹt qua mặt, mũi, cuối cùng trên đôi môi nóng hổi của y, “Ngươi sẽ luyến tiếc sao? có phải sẽ giữ ta lại?” Nói xong, nhưng lại cảm thấy chính mình hỏi có chút buồn cười, cong môi tự giễu.
Bên kia dường như cảm thấy không thoải mái, hơi giật giật môi, đầu lưỡi xinh đẹp nhẹ nhàng liếm qua đầu ngón tay Lạc Kiêu, để lại một vệt nước nóng ướt ái muội. Trái tim Lạc Kiêu trật một nhịp, màu mắt trầm xuống, hắn dằn xuống ngọn lửa đột nhiên dâng lên trong lòng, cau mày nhìn Văn Nhân Cửu đang ngủ đến an ổn ở trong tay mình, vẻ mặt vừa yêu vừa hận, qua hồi lâu, cười khổ lắc đầu, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi lúc nào cũng nói ra những lời khiến hắn động tâm rồi lại khiến hắn cắn răng thương tâm.
Môi kề môi, như có như không, không mang theo nửa điểm tình dục, qua hồi lâu, thở dài thốt ra lời nỉ non: “Điện hạ của thần a.”
Bình luận facebook