Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Hộ vệ lên đường cùng Văn Nhân Cửu và Lạc Kiêu là Cẩm y vệ trong tay Trần Thi Hàm được nàng đặc biệt chọn ra. Năm nhất đẳng thị vệ, mười nhị đẳng thị vệ, mười tam đẳng thị vệ, hai mươi lăm lam linh thị vệ*, nghĩ đi nghĩ lại, thuận tiện còn nhét thêm Triệu Mục đi theo.
(*tên võ quan đời thanh, lục phẩm.)
Lạc Kiêu ở một bên nhìn Trần Thi Hàm vội vội vàng vàng, ngoại trừ cảm kích cũng không khỏi có chút buồn cười: “Lần đi Miêu Cương này cũng không phải tìm Miêu Cương phiền toái, bộ dạng này của ngươi, nhưng là muốn đưa hết toàn bộ Cẩm y vệ đến cho Điện hạ mang theo sao.”
Trần Thi Hàm nguýt hắn một cái, nói: “Nếu như có thể, ta còn muốn đích thân đi theo Điện hạ đến Miêu Cương.” Nghĩ một chút, cảm thấy ý tưởng này cũng không phải không thể, lẩm bẩm: “Dù sao ngày mai mới xuất phát, hiện tại cũng không muộn, nếu không, ta đầu liền đi van cầu Hoàng thượng, để cho ta lên đường cùng hai người?”
Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nhìn nàng: “Ngươi đây là coi thường Thế tử hay là coi thường Cô?”
Trần Thi Hàm chớp chớp mắt, ánh mắt lặng lẽ dạo một vòng trên khuôn mặt khiến người rung động của Văn Nhân Cửu, lại dạo một vòng, lời nói trong bụng rồi lại không dám nói ra. Lạc Kiêu thấy lông mày Văn Nhân Cửu hơi nhíu, biết được y đây là khó chịu trong lòng, cười nhẹ một tiếng, nhanh đi đến giải vây, nói với Trần Thi Hàm: “Quận chúa yên tâm, đoạn đường này cho dù thế nào, ta đều sẽ bảo vệ Điện hạ cẩn thận, người cũng không cần lo lắng như thế”, ánh mắt trầm xuống, “Chỉ là Điện hạ lần này, trong dăm ba tháng sợ là không thể trở lại. Đế kinh này, rồi lại phải nhờ vào Quận chúa để mắt nhiều hơn.”
Nói đến chính sự, Trần Thi Hàm cũng nhịn không được lộ ra vẻ nghiêm túc, gật đầu nói: “Nếu như có động tĩnh gì, ta sẽ lập tức phái người truyền tin cho Điện hạ.”
Ngày hôm sau, hai người dẫn theo một đội thị vệ dưới sự hộ tống của văn võ bá quan trùng trùng điệp điệp mà xuất phát khỏi Đế kinh, lúc gần đi, Văn Nhân Cửu cố ý giữ lại Trần Thi Hàm nói nhỏ cái gì đó, ngay sau đó mới ở trong mắt bách quan rời đi.
Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu hỏi: “Điện hạ nói cho Quận chúa chuyện ít ngày nữa Kỳ vương sẽ hồi kinh?”
Văn Nhân Cửu thản nhiên đáp lại.
Lạc Kiêu tiếp tục hỏi: “Điện hạ không lo lắng?”
“Cô cần gì phải lo lắng?” Văn Nhân Cửu hỏi ngược lại: “Lo lắng Quận chúa Nhu Tĩnh gả cho Kỳ vương, Trần gia phản bội sao?”
“Kỳ vương chính là vì Quận chúa mà cho đến nay vẫn chưa lập phi.” Lạc Kiêu cũng không nói đúng hay không đúng, chỉ cười tủm tỉm nhìn Văn Nhân Cửu.
“Những năm gần đây Lý gia đã suy thoái, một phái Nhị hoàng tử đã sớm không làm ra trò trống gì. Mặc dù Kỳ vương chiến công hiển hách, nhưng binh quyền cũng không nằm trong tay y, lật không nổi sóng lớn gì.” Văn Nhân Cửu biết rõ Lạc Kiêu chẳng qua là dùng lời lẽ kích y, chỉ không đếm xỉa đến, giải thích: “Huống hồ, mặc dù Quận chúa gả cho Kỳ vương, Trần gia cũng không có bản lĩnh phản lại Cô.”
Lạc Kiêu chống cằm nhìn y: “Nói vậy, ta cảm thấy Điện hạ dường như cũng không quá phản đối để cho Quận chúa tiếp xúc với Kỳ vương.”
“Cô quả thật không phản đối.” Văn Nhân Cửu nhìn vào mắt Lạc Kiêu, cũng không giấu giếm gì, “Thậm chí mừng khi việc thành. Chỉ có điều, thời cơ còn chưa tới mà thôi.”
Lạc Kiêu nhẹ gật đầu, hắn biết rõ trong lòng Văn Nhân Cửu tự nhiên đã có tính toán, ngược lại cũng không hỏi nhiều.
Đến chạng vạng tối, một đoàn người chạy tới dịch trạm dừng chân đầu tiên. Phân chia gian phòng ngược lại không thể nào khác hơn, Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu ở vào một gian, những gian phòng còn lại lát nữa bọn họ sẽ tự phân chia.
Đi đường một ngày, Lạc Kiêu rồi lại không cảm thấy gì, nhưng Văn Nhân Cửu sớm đã lộ ra vẻ mệt mỏi. Cho hạ nhân lấy nước ấm, để hai người rửa mặt trước, sau đó Lạc Kiêu lại để cho Văn Nhân Cửu nằm xuống giường, ấn bóp huyệt đạo toàn thân cho y một lúc, giúp y thư giãn.
Hiệu quả cũng không tệ, được Lạc Kiêu lăn qua lăn lại một lúc, Văn Nhân Cửu lập tức cảm thấy cả thân thể đều khoan khoái không ít Mắt thấy đêm dần khuya, nghĩ đến sáng sớm ngày mai còn phải đi đường xa, đang muốn bảo Lạc Kiêu tắt đèn nghỉ ngơi, liền nhìn người nọ cởi áo ngoài ngồi xuống bên cạnh y, giống như là muốn lên giường.
Văn Nhân Cửu cau mày nhìn hắn: “Giường của ngươi bên kia.”
Lạc Kiêu không động cựa: “Nhưng mà Điện hạ ở chỗ này.” Không để ý đến phản kháng của người kia, một tay xốc chăn lên, dửng dưng lên giường, “Bệ hạ ở trên triều đã dặn đi dặn lại bảo ta không được rời xa Điện hạ, ta cũng đã đồng ý, không thể nuốt lời a.” Nhìn vào mắt Văn Nhân Cửu, vẫn nở nụ cười, “Đó là khi quân.”
Giỏi cho một tên mặt dày miệng lưỡi bén nhọn!
Lạc Kiêu dùng chưởng phong dập tắt đèn trên bàn, nằm trong chăn ngửa đầu nhìn Văn Nhân Cửu đang ngồi, đưa tay vỗ vỗ gối không bên cạnh: “Đoạn đường ngày mai phải đi còn gập ghềnh hơn hôm nay, nếu như đêm nay Điện hạ không nghỉ ngơi tốt, chỉ sợ ngày mai đi đường mệt mỏi.”
Văn Nhân Cửu hừ lạnh một tiếng, ngồi trong chốc lát, rốt cuộc vẫn phải thỏa hiệp. Tiến vào chăn, lại đưa lưng về phía Lạc Kiêu: “Ngủ đi.”
Lạc Kiêu buồn cười nhìn tư thế phòng bị của Văn Nhân Cửu, bỗng nhiên từ phía sau thò tay ôm lấy eo y, thân thể trong ngực so với nam tử mà nói thì có vẻ quá mức gầy yếu khẽ run, sau đó lại giống như cố nén cái gì, bất động.
Tay Lạc Kiêu rồi lại giống như con cá đang bơi, từ khe hở tiết y trước ngực của người kia thoải mái luồn vào, bàn tay nóng như lửa ở trên thân thể có chút lạnh lẽo kia chậm rãi vuốt ve, da thịt dưới lòng bàn tay cũng lập tức bị thiêu đốt.
Trong lúc bàn tay kia đang có ý đồ thuận thế đi xuống, đến một nơi không thể nói tên, cách lớp tiết y lại bị một bàn tay khác đập một cái, ngay sau đó, chính là một câu nghiến răng nghiến lợi không thể nhịn được nữa.
“Lạc Tử Thanh!”
Lạc Kiêu liền ủy khuất nói: “Ta ngủ không được.”
Văn Nhân Cửu quay đầu trừng hắn.
Lạc Kiêu không thèm để ý nhéo nhéo eo y, sau đó nhích người mình về phía trước. Cảm nhận được cứng rắn dán ở sau lưng mình, cả người Văn Nhân Cửu đều cứng lại rồi.
“Ngủ không được thì ngươi ra ngoài làm mình bình tĩnh một chút, Cô muốn ngủ!” Giọng điệu Văn Nhân Cửu đã lạnh đến độ muốn kết băng, Lạc Kiêu vẫn vô tri vô giác như trước, lại càng ôm chặt người trong lòng hơn, ghé vào tai y nói khẽ: “Người ngủ được không?”
Nói xong, không để ý đến bàn tay đang đè nặng cổ tay hắn, chậm rãi kiên định dời tay mình xuống phía dưới của Văn Nhân Cửu, cảm nhận được độ cứng kia, trong vui vẻ mang theo vài phần dụ dỗ: “Ngươi xem, A Cửu, ngươi cũng ngủ không được a.”
Văn Nhân Cửu cắn răng, từng chữ môt: “Là ai nói, ngày mai phải gấp rút lên đường?”
“Ta chỉ dùng tay, không có gì đáng ngại.” Bờ môi Lạc Kiêu như có như không hôn hôn vành tai Văn Nhân Cửu, miệng nói: “Ngày mai nếu A Cửu mệt mỏi, ta lại giúp ngươi xoa bóp là được.”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay phỏng muốn chết kia lại bắt đầu chuyển động, Văn Nhân Cửu còn muốn nói gì đó, nhưng khoái cảm từ dưới lên trên lại khiến y bỗng nhiên cứng đờ, cả người căng thẳng. Y không dám tiếp tục mở miệng, chỉ sợ vừa nói từ miệng mình sẽ phát ra những âm thanh kỳ quái.
Văn Nhân Cửu giật giật người muốn trốn, chỉ là còn chưa xê dịch tí nào, liền bị một cánh tay dễ dàng mò về. Sức lực chênh lệch cực xa lại khiến y không khỏi vừa sợ vừa giận.
“Lạc Tử Thanh, ngươi —— ngươi, làm càn!”
“Ta ở trên giường làm càn với ngươi nhưng cũng không phải là lần đầu tiên, A Cửu vẫn còn chưa quen sao.” Lạc Kiêu cảm thấy bộ dạng bày mưu lập kế lúc bình thường ở trên triều của tiểu Điện hạ của hắn vô cùng tốt, nhưng lúc này ở trong ngực hắn có chút bất lực mà lộ ra bộ dạng kinh hoảng, lại khiến hắn cảm thấy yêu vô cùng, “Thoải mái không? Hay là khó chịu?”
Dĩ nhiên là thoải mái, thoải mái đến độ khiến cho y cảm thấy chỗ xương cụt đều có chút tê dại, cả người không tự chủ được mà run rẩy, hai tay nắm chặt trải giường phía dưới, ngay cả ngón chân cũng co quắp.
Hô hấp của y rất nặng, nhưng lại cắn chặt răng, không dám phát ra chút âm thanh, sợ tai vách mách rừng để cho người ngoài nghe được.
Bộ dạng ẩn nhẫn như vậy Lạc Kiêu nhìn vào mắt, khiến cho hô hấp cũng không khỏi nặng thêm.
“A Cửu, đừng sợ, ta ở chỗ này.” Lạc Kiêu lật Văn Nhân Cửu qua, hắn nhỏm người dậy, xuyên qua màn đêm, cẩn thận nhìn người đang bị mình đè nặng kia, chỉ thấy sắc mặt y ửng hồng, vẻ mặt mê ly, đôi mắt ngày thường không chút cảm xúc phập phồng lúc này lại có chút tan rã, như đầm nước xuân khiến lòng người ngứa ngáy.
Yết hầu Lạc Kiêu giật giật, trong mắt hắn có thứ gì đó đang sôi trào, tại nơi tấc vuông này, hơi thở kiều diễm bao phủ hai người từng chút từng chút một, dần dần ăn mòn ý thức của bọn họ, Lạc Kiêu rốt cuộc không cách nào nhịn được nữa, cúi người hung ác mút vào đôi môi hé mở của người dưới thân.
Trong khoảnh khắc bờ môi chạm nhau, như là châm lên thứ gì đó, Văn Nhân Cửu hơi ngửa mặt lên, y thừa nhận nụ hôn bão tố này của Lạc Kiêu, sau đó cũng dùng hết toàn lực đáp lại hắn.
Hô hấp của Lạc Kiêu nặng hơn, hắn hung hăng cướp đoạt trong khoang miệng của Văn Nhân Cửu, mút vào lưỡi của y, cướp đoạt hô hấp của y, thẳng đến khi ngang ngược xác nhận xong lãnh thổ của mình, môi lưỡi bá đạo mới hơi dời đi, hắn dùng răng nhẹ nhàng nhấm nháp môi dưới của Văn Nhân Cửu, giọng nói khàn đến lợi hại: “Ôm ta.”
Ý thức của Văn Nhân Cửu tại thời khắc này dĩ nhiên đã vì công kích của Lạc Kiêu mà trở nên có chút mơ hồ rồi, y nghe thấy giọng nói của Lạc Kiêu, rồi lại phản ứng không kịp nữa, chẳng qua là thân thể so với đại não lại càng nhanh chóng lựa chọn thi hành mệnh lệnh. Y đưa tay vòng qua cổ Lạc Kiêu, càng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Đầu lưỡi Lạc Kiêu lần nữa cạy ra răng môi Văn Nhân Cửu, nhanh chóng bắt đầu đợt cướp đoạt thứ hai.
Ánh trăng bị áng mây dày che khuất, không biết qua bao lâu, mây kia rồi lại dần dần tản ra.
Lạc Kiêu xuống giường, rửa tay, lại cầm khăn lau sạch cho Văn Nhân Cửu, trở lại giường, quay đầu, rồi lại thấy người kia nhắm chặt hàng mi, hô hấp đều đặn, chính là đã ngủ rồi.
Cười khổ một tiếng, cảm thấy được nhiệt độ dưới người còn chưa được giải quyết, Lạc Kiêu thở dài một hơi, cũng là tập mãi thành quen rồi. Đưa tay điều chỉnh tư thế của Văn Nhân Cửu, ôm lấy y, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên trán y.
“Hôm nay tạm thời bỏ qua cho ngươi, lần sau cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy nữa.”
(*tên võ quan đời thanh, lục phẩm.)
Lạc Kiêu ở một bên nhìn Trần Thi Hàm vội vội vàng vàng, ngoại trừ cảm kích cũng không khỏi có chút buồn cười: “Lần đi Miêu Cương này cũng không phải tìm Miêu Cương phiền toái, bộ dạng này của ngươi, nhưng là muốn đưa hết toàn bộ Cẩm y vệ đến cho Điện hạ mang theo sao.”
Trần Thi Hàm nguýt hắn một cái, nói: “Nếu như có thể, ta còn muốn đích thân đi theo Điện hạ đến Miêu Cương.” Nghĩ một chút, cảm thấy ý tưởng này cũng không phải không thể, lẩm bẩm: “Dù sao ngày mai mới xuất phát, hiện tại cũng không muộn, nếu không, ta đầu liền đi van cầu Hoàng thượng, để cho ta lên đường cùng hai người?”
Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nhìn nàng: “Ngươi đây là coi thường Thế tử hay là coi thường Cô?”
Trần Thi Hàm chớp chớp mắt, ánh mắt lặng lẽ dạo một vòng trên khuôn mặt khiến người rung động của Văn Nhân Cửu, lại dạo một vòng, lời nói trong bụng rồi lại không dám nói ra. Lạc Kiêu thấy lông mày Văn Nhân Cửu hơi nhíu, biết được y đây là khó chịu trong lòng, cười nhẹ một tiếng, nhanh đi đến giải vây, nói với Trần Thi Hàm: “Quận chúa yên tâm, đoạn đường này cho dù thế nào, ta đều sẽ bảo vệ Điện hạ cẩn thận, người cũng không cần lo lắng như thế”, ánh mắt trầm xuống, “Chỉ là Điện hạ lần này, trong dăm ba tháng sợ là không thể trở lại. Đế kinh này, rồi lại phải nhờ vào Quận chúa để mắt nhiều hơn.”
Nói đến chính sự, Trần Thi Hàm cũng nhịn không được lộ ra vẻ nghiêm túc, gật đầu nói: “Nếu như có động tĩnh gì, ta sẽ lập tức phái người truyền tin cho Điện hạ.”
Ngày hôm sau, hai người dẫn theo một đội thị vệ dưới sự hộ tống của văn võ bá quan trùng trùng điệp điệp mà xuất phát khỏi Đế kinh, lúc gần đi, Văn Nhân Cửu cố ý giữ lại Trần Thi Hàm nói nhỏ cái gì đó, ngay sau đó mới ở trong mắt bách quan rời đi.
Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu hỏi: “Điện hạ nói cho Quận chúa chuyện ít ngày nữa Kỳ vương sẽ hồi kinh?”
Văn Nhân Cửu thản nhiên đáp lại.
Lạc Kiêu tiếp tục hỏi: “Điện hạ không lo lắng?”
“Cô cần gì phải lo lắng?” Văn Nhân Cửu hỏi ngược lại: “Lo lắng Quận chúa Nhu Tĩnh gả cho Kỳ vương, Trần gia phản bội sao?”
“Kỳ vương chính là vì Quận chúa mà cho đến nay vẫn chưa lập phi.” Lạc Kiêu cũng không nói đúng hay không đúng, chỉ cười tủm tỉm nhìn Văn Nhân Cửu.
“Những năm gần đây Lý gia đã suy thoái, một phái Nhị hoàng tử đã sớm không làm ra trò trống gì. Mặc dù Kỳ vương chiến công hiển hách, nhưng binh quyền cũng không nằm trong tay y, lật không nổi sóng lớn gì.” Văn Nhân Cửu biết rõ Lạc Kiêu chẳng qua là dùng lời lẽ kích y, chỉ không đếm xỉa đến, giải thích: “Huống hồ, mặc dù Quận chúa gả cho Kỳ vương, Trần gia cũng không có bản lĩnh phản lại Cô.”
Lạc Kiêu chống cằm nhìn y: “Nói vậy, ta cảm thấy Điện hạ dường như cũng không quá phản đối để cho Quận chúa tiếp xúc với Kỳ vương.”
“Cô quả thật không phản đối.” Văn Nhân Cửu nhìn vào mắt Lạc Kiêu, cũng không giấu giếm gì, “Thậm chí mừng khi việc thành. Chỉ có điều, thời cơ còn chưa tới mà thôi.”
Lạc Kiêu nhẹ gật đầu, hắn biết rõ trong lòng Văn Nhân Cửu tự nhiên đã có tính toán, ngược lại cũng không hỏi nhiều.
Đến chạng vạng tối, một đoàn người chạy tới dịch trạm dừng chân đầu tiên. Phân chia gian phòng ngược lại không thể nào khác hơn, Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu ở vào một gian, những gian phòng còn lại lát nữa bọn họ sẽ tự phân chia.
Đi đường một ngày, Lạc Kiêu rồi lại không cảm thấy gì, nhưng Văn Nhân Cửu sớm đã lộ ra vẻ mệt mỏi. Cho hạ nhân lấy nước ấm, để hai người rửa mặt trước, sau đó Lạc Kiêu lại để cho Văn Nhân Cửu nằm xuống giường, ấn bóp huyệt đạo toàn thân cho y một lúc, giúp y thư giãn.
Hiệu quả cũng không tệ, được Lạc Kiêu lăn qua lăn lại một lúc, Văn Nhân Cửu lập tức cảm thấy cả thân thể đều khoan khoái không ít Mắt thấy đêm dần khuya, nghĩ đến sáng sớm ngày mai còn phải đi đường xa, đang muốn bảo Lạc Kiêu tắt đèn nghỉ ngơi, liền nhìn người nọ cởi áo ngoài ngồi xuống bên cạnh y, giống như là muốn lên giường.
Văn Nhân Cửu cau mày nhìn hắn: “Giường của ngươi bên kia.”
Lạc Kiêu không động cựa: “Nhưng mà Điện hạ ở chỗ này.” Không để ý đến phản kháng của người kia, một tay xốc chăn lên, dửng dưng lên giường, “Bệ hạ ở trên triều đã dặn đi dặn lại bảo ta không được rời xa Điện hạ, ta cũng đã đồng ý, không thể nuốt lời a.” Nhìn vào mắt Văn Nhân Cửu, vẫn nở nụ cười, “Đó là khi quân.”
Giỏi cho một tên mặt dày miệng lưỡi bén nhọn!
Lạc Kiêu dùng chưởng phong dập tắt đèn trên bàn, nằm trong chăn ngửa đầu nhìn Văn Nhân Cửu đang ngồi, đưa tay vỗ vỗ gối không bên cạnh: “Đoạn đường ngày mai phải đi còn gập ghềnh hơn hôm nay, nếu như đêm nay Điện hạ không nghỉ ngơi tốt, chỉ sợ ngày mai đi đường mệt mỏi.”
Văn Nhân Cửu hừ lạnh một tiếng, ngồi trong chốc lát, rốt cuộc vẫn phải thỏa hiệp. Tiến vào chăn, lại đưa lưng về phía Lạc Kiêu: “Ngủ đi.”
Lạc Kiêu buồn cười nhìn tư thế phòng bị của Văn Nhân Cửu, bỗng nhiên từ phía sau thò tay ôm lấy eo y, thân thể trong ngực so với nam tử mà nói thì có vẻ quá mức gầy yếu khẽ run, sau đó lại giống như cố nén cái gì, bất động.
Tay Lạc Kiêu rồi lại giống như con cá đang bơi, từ khe hở tiết y trước ngực của người kia thoải mái luồn vào, bàn tay nóng như lửa ở trên thân thể có chút lạnh lẽo kia chậm rãi vuốt ve, da thịt dưới lòng bàn tay cũng lập tức bị thiêu đốt.
Trong lúc bàn tay kia đang có ý đồ thuận thế đi xuống, đến một nơi không thể nói tên, cách lớp tiết y lại bị một bàn tay khác đập một cái, ngay sau đó, chính là một câu nghiến răng nghiến lợi không thể nhịn được nữa.
“Lạc Tử Thanh!”
Lạc Kiêu liền ủy khuất nói: “Ta ngủ không được.”
Văn Nhân Cửu quay đầu trừng hắn.
Lạc Kiêu không thèm để ý nhéo nhéo eo y, sau đó nhích người mình về phía trước. Cảm nhận được cứng rắn dán ở sau lưng mình, cả người Văn Nhân Cửu đều cứng lại rồi.
“Ngủ không được thì ngươi ra ngoài làm mình bình tĩnh một chút, Cô muốn ngủ!” Giọng điệu Văn Nhân Cửu đã lạnh đến độ muốn kết băng, Lạc Kiêu vẫn vô tri vô giác như trước, lại càng ôm chặt người trong lòng hơn, ghé vào tai y nói khẽ: “Người ngủ được không?”
Nói xong, không để ý đến bàn tay đang đè nặng cổ tay hắn, chậm rãi kiên định dời tay mình xuống phía dưới của Văn Nhân Cửu, cảm nhận được độ cứng kia, trong vui vẻ mang theo vài phần dụ dỗ: “Ngươi xem, A Cửu, ngươi cũng ngủ không được a.”
Văn Nhân Cửu cắn răng, từng chữ môt: “Là ai nói, ngày mai phải gấp rút lên đường?”
“Ta chỉ dùng tay, không có gì đáng ngại.” Bờ môi Lạc Kiêu như có như không hôn hôn vành tai Văn Nhân Cửu, miệng nói: “Ngày mai nếu A Cửu mệt mỏi, ta lại giúp ngươi xoa bóp là được.”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay phỏng muốn chết kia lại bắt đầu chuyển động, Văn Nhân Cửu còn muốn nói gì đó, nhưng khoái cảm từ dưới lên trên lại khiến y bỗng nhiên cứng đờ, cả người căng thẳng. Y không dám tiếp tục mở miệng, chỉ sợ vừa nói từ miệng mình sẽ phát ra những âm thanh kỳ quái.
Văn Nhân Cửu giật giật người muốn trốn, chỉ là còn chưa xê dịch tí nào, liền bị một cánh tay dễ dàng mò về. Sức lực chênh lệch cực xa lại khiến y không khỏi vừa sợ vừa giận.
“Lạc Tử Thanh, ngươi —— ngươi, làm càn!”
“Ta ở trên giường làm càn với ngươi nhưng cũng không phải là lần đầu tiên, A Cửu vẫn còn chưa quen sao.” Lạc Kiêu cảm thấy bộ dạng bày mưu lập kế lúc bình thường ở trên triều của tiểu Điện hạ của hắn vô cùng tốt, nhưng lúc này ở trong ngực hắn có chút bất lực mà lộ ra bộ dạng kinh hoảng, lại khiến hắn cảm thấy yêu vô cùng, “Thoải mái không? Hay là khó chịu?”
Dĩ nhiên là thoải mái, thoải mái đến độ khiến cho y cảm thấy chỗ xương cụt đều có chút tê dại, cả người không tự chủ được mà run rẩy, hai tay nắm chặt trải giường phía dưới, ngay cả ngón chân cũng co quắp.
Hô hấp của y rất nặng, nhưng lại cắn chặt răng, không dám phát ra chút âm thanh, sợ tai vách mách rừng để cho người ngoài nghe được.
Bộ dạng ẩn nhẫn như vậy Lạc Kiêu nhìn vào mắt, khiến cho hô hấp cũng không khỏi nặng thêm.
“A Cửu, đừng sợ, ta ở chỗ này.” Lạc Kiêu lật Văn Nhân Cửu qua, hắn nhỏm người dậy, xuyên qua màn đêm, cẩn thận nhìn người đang bị mình đè nặng kia, chỉ thấy sắc mặt y ửng hồng, vẻ mặt mê ly, đôi mắt ngày thường không chút cảm xúc phập phồng lúc này lại có chút tan rã, như đầm nước xuân khiến lòng người ngứa ngáy.
Yết hầu Lạc Kiêu giật giật, trong mắt hắn có thứ gì đó đang sôi trào, tại nơi tấc vuông này, hơi thở kiều diễm bao phủ hai người từng chút từng chút một, dần dần ăn mòn ý thức của bọn họ, Lạc Kiêu rốt cuộc không cách nào nhịn được nữa, cúi người hung ác mút vào đôi môi hé mở của người dưới thân.
Trong khoảnh khắc bờ môi chạm nhau, như là châm lên thứ gì đó, Văn Nhân Cửu hơi ngửa mặt lên, y thừa nhận nụ hôn bão tố này của Lạc Kiêu, sau đó cũng dùng hết toàn lực đáp lại hắn.
Hô hấp của Lạc Kiêu nặng hơn, hắn hung hăng cướp đoạt trong khoang miệng của Văn Nhân Cửu, mút vào lưỡi của y, cướp đoạt hô hấp của y, thẳng đến khi ngang ngược xác nhận xong lãnh thổ của mình, môi lưỡi bá đạo mới hơi dời đi, hắn dùng răng nhẹ nhàng nhấm nháp môi dưới của Văn Nhân Cửu, giọng nói khàn đến lợi hại: “Ôm ta.”
Ý thức của Văn Nhân Cửu tại thời khắc này dĩ nhiên đã vì công kích của Lạc Kiêu mà trở nên có chút mơ hồ rồi, y nghe thấy giọng nói của Lạc Kiêu, rồi lại phản ứng không kịp nữa, chẳng qua là thân thể so với đại não lại càng nhanh chóng lựa chọn thi hành mệnh lệnh. Y đưa tay vòng qua cổ Lạc Kiêu, càng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Đầu lưỡi Lạc Kiêu lần nữa cạy ra răng môi Văn Nhân Cửu, nhanh chóng bắt đầu đợt cướp đoạt thứ hai.
Ánh trăng bị áng mây dày che khuất, không biết qua bao lâu, mây kia rồi lại dần dần tản ra.
Lạc Kiêu xuống giường, rửa tay, lại cầm khăn lau sạch cho Văn Nhân Cửu, trở lại giường, quay đầu, rồi lại thấy người kia nhắm chặt hàng mi, hô hấp đều đặn, chính là đã ngủ rồi.
Cười khổ một tiếng, cảm thấy được nhiệt độ dưới người còn chưa được giải quyết, Lạc Kiêu thở dài một hơi, cũng là tập mãi thành quen rồi. Đưa tay điều chỉnh tư thế của Văn Nhân Cửu, ôm lấy y, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên trán y.
“Hôm nay tạm thời bỏ qua cho ngươi, lần sau cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy nữa.”
Bình luận facebook