Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Lạc Kiêu bước vào Hương Lan Viện, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên hắn, vừa quay đầu lại, thế nhưng lại là Bạch thị cũng dẫn theo Mộc Xuân đi về phía bên này.
“Kiêu nhi,” Bạch thị nhíu mày kéo Lạc Kiêu qua một bên, “Con là nam tử, sao lại một mình đi đến hậu viện của di nương?” Nhỏ giọng nói, “Nếu truyền ra ngoài, thanh danh của con có còn cần nữa hay không?”
Lạc Kiêu khẽ mỉm cười nói: “Con chỉ là nghe nói tình huống di nương ngược lại không tốt, nhất thời lo lắng, không thể nghĩ nhiều được như vậy.” Nhìn qua Bạch thị, “Ngược lại là mẹ, sao người cũng đến?”
Bạch thị trừng Lạc Kiêu: “Con cũng biết lo lắng, chẳng lẽ chủ mẫu đương gia ta đây rồi lại không cần tới?” Vòng qua Lạc Kiêu nhìn vào trong, khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Ta là không thích Lưu di nương, nhưng tốt xấu gì nàng cũng mang thai con nối dõi của Bình Tân Hầu phủ ta….” Chuyển qua nhìn Lạc Kiêu, “Ta đã để cho Họa Thu đến Đông phố mời bà đỡ tới, nơi này không có chuyện mà nam tử như con có thể làm. Có chuyện gì ta sẽ phân phó Mộc Xuân đến báo cho con biết, hiện tại con quay về đi.”
Lạc Kiêu nhìn bộ dạng này của Bạch thị, bản thân rõ ràng mẫu thân đây là quyết tâm không cho hắn đi vào viện tử dù chỉ một bước. Suy tư một lát, dứt khoát không kiên trì nữa, chắp tay với Bạch thị, chỉ nói: “Vậy con liền lui xuống trước.”
Nói xong, ngừng trong chốc lát, sau đó quay người ra khỏi Hương Lan Viện.
Chỉ là sau khi đi được khá xa, Lạc Kiêu rồi lại dừng bước, quay đầu nhìn về nơi vẫn còn truyền đến tiếng kêu thảm thiết mơ hồ, hơi nheo mắt, hồi lâu, hai đầu lông mày dần dần nhíu lại.
Con nối dõi trong Bình Tân Hầu phủ chưa phong, trừ trưởng tử là hắn cùng với năm tiểu thư của mấy vị di nương ra, cũng không còn ai nối dõi rồi, này là sau khi sinh Ngũ tiểu thư được bảy năm, Lưu di nương lại truyền đến tin có thai lần nữa, đây đối với toàn bộ Hầu phủ mà nói là một tin tức đáng mừng.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, Lạc Kiêu còn biết, đứa bé này, sẽ là một đứa bé trai, cũng là đứa con trai cuối cùng của Bình Tân Hầu.
Bàn tay buông xuống hai bên của Lạc Kiêu hơi nắm lại.
Cho dù đời trước hay vẫn là đời này, hắn đều là trời sinh thích nam sắc. Hắn không muốn ủy khuất chính mình, cũng không nguyện ủy khuất chính mình, dù là đời này một thân một mình, hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi lấy một nữ tử hắn căn bản không thích, cùng nàng một chỗ sinh con dưỡng cái.
Bởi vậy, hắn cần đứa bé trong bụng Lưu di nương này. Toàn bộ Bình Tân Hầu phủ cũng cần đứa bé này.
Đứa bé này sẽ là duy trì cùng hy vọng của Bình Tân Hầu phủ. Cho dù thế nào, đứa bé này không thể có nửa điểm tổn thương.
Lạc Kiêu chậm rãi đi về phía viện tử của mình, trong đầu rồi lại liều mạng nhớ về —— đời trước, đời trước lúc Lưu di nương sinh Dũng ca nhi cũng từng xảy ra chuyện này sao? Nghĩ vậy, lại lắc đầu: Không, không đúng, hắn nhớ kỹ đời trước, Dũng ca nhi rõ ràng là đủ tháng mới ra đời, tháng năm, chính là thời điểm hoa quỳnh rợp trời, Lưu di nương sinh ra một thằng nhóc béo mập bảy cân* tám lạng, khiến phụ thân hắn vui trọn ba ngày.
(*1 cân = 1/2 kg.)
Như vậy, sao lúc này sẽ…
Lạc Kiêu dừng trước viện tử của mình, đột nhiên nhớ tới lời của tiểu tư lúc nãy —— Lưu di nương là nhận được thư của Tam tiểu thư mới nổi giận sao? Tam tiểu thư xuất giá cũng chỉ qua nửa tháng, như thế nào nhớ mẹ đến nỗi cố ý để người âm thầm mang thư trở về? Rốt cuộc trong thư nàng viết gì cho Lưu di nương?
Lạc Kiêu cẩn thận nghĩ lại, đối với Tam tiểu thư này, hắn ngoại trừ lúc mới sinh có thấy nàng vài lần, sau đó chính là một chút qua lại cũng không có. Nhưng từ miệng của tiểu tư cùng nha hoàn, hắn dường như nhớ ra Tam tiểu thư sau khi gả cho Vương viên ngoại cuộc sống trôi qua cũng không suông sẻ là mấy.
Tam tiểu thư của Bình Tân Hầu phủ này vốn không phải người tính tình hiền thục có thể nhẫn nhịn, đầu óc nhỏ lại vô cùng nóng nảy, lại cứ cùng với hắn – đích tử (*con trai trưởng)Hầu phủ danh hiệu ‘Thế tử’ này một mực giữ mối quan hệ bất hòa, bởi vậy bị ép gả cho Viên ngoại ngay cả nửa chức quan cũng không có làm vợ. Tất cả những chuyện này, đủ để nàng chất chứa oán hận trong lòng, tại Vương viên ngoại phủ trôi qua không tốt cũng ngạc nhiên chút nào.
Chẳng lẽ nói… bàn tay hắn lại siết càng chặt: Những thay đổi này, chính là do hắn trọng sinh mang đến sao?
“Thế tử!” Tầm Đông ra khỏi viện tử, thấy Lạc Kiêu đứng ngẩn người trước viện, cười hì hì đi tới, “Thế tử đã về sao không về phòng?”
Lạc Kiêu hơi ngẩn ra, tinh thần cũng được tiếng gọi này kéo ngược trở về. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tầm Đông, sau một lúc lâu, cười cười, dằn xuống những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, cất bước tiến vào tiểu viện.
Xem ra hắn hôm nay đúng là mệt mỏi, đang êm đẹp lại nghĩ đến mấy thứ vô dụng.
Nếu như hắn được sống lại lần nữa, tất cả thay đổi cũng đã sớm được định trước, hắn dù phiền não cũng không thể làm được gì. Lạc Kiêu rũ mắt: Hắn hiện tại phải làm, chính là làm tốt tất cả những thứ hắn có thể làm, sau đó, nghĩa vô phản cố (*làm việc nghĩa k được phép chùn bước) mà tiếp tục kiên trì.
“Kiêu nhi,” Bạch thị nhíu mày kéo Lạc Kiêu qua một bên, “Con là nam tử, sao lại một mình đi đến hậu viện của di nương?” Nhỏ giọng nói, “Nếu truyền ra ngoài, thanh danh của con có còn cần nữa hay không?”
Lạc Kiêu khẽ mỉm cười nói: “Con chỉ là nghe nói tình huống di nương ngược lại không tốt, nhất thời lo lắng, không thể nghĩ nhiều được như vậy.” Nhìn qua Bạch thị, “Ngược lại là mẹ, sao người cũng đến?”
Bạch thị trừng Lạc Kiêu: “Con cũng biết lo lắng, chẳng lẽ chủ mẫu đương gia ta đây rồi lại không cần tới?” Vòng qua Lạc Kiêu nhìn vào trong, khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Ta là không thích Lưu di nương, nhưng tốt xấu gì nàng cũng mang thai con nối dõi của Bình Tân Hầu phủ ta….” Chuyển qua nhìn Lạc Kiêu, “Ta đã để cho Họa Thu đến Đông phố mời bà đỡ tới, nơi này không có chuyện mà nam tử như con có thể làm. Có chuyện gì ta sẽ phân phó Mộc Xuân đến báo cho con biết, hiện tại con quay về đi.”
Lạc Kiêu nhìn bộ dạng này của Bạch thị, bản thân rõ ràng mẫu thân đây là quyết tâm không cho hắn đi vào viện tử dù chỉ một bước. Suy tư một lát, dứt khoát không kiên trì nữa, chắp tay với Bạch thị, chỉ nói: “Vậy con liền lui xuống trước.”
Nói xong, ngừng trong chốc lát, sau đó quay người ra khỏi Hương Lan Viện.
Chỉ là sau khi đi được khá xa, Lạc Kiêu rồi lại dừng bước, quay đầu nhìn về nơi vẫn còn truyền đến tiếng kêu thảm thiết mơ hồ, hơi nheo mắt, hồi lâu, hai đầu lông mày dần dần nhíu lại.
Con nối dõi trong Bình Tân Hầu phủ chưa phong, trừ trưởng tử là hắn cùng với năm tiểu thư của mấy vị di nương ra, cũng không còn ai nối dõi rồi, này là sau khi sinh Ngũ tiểu thư được bảy năm, Lưu di nương lại truyền đến tin có thai lần nữa, đây đối với toàn bộ Hầu phủ mà nói là một tin tức đáng mừng.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, Lạc Kiêu còn biết, đứa bé này, sẽ là một đứa bé trai, cũng là đứa con trai cuối cùng của Bình Tân Hầu.
Bàn tay buông xuống hai bên của Lạc Kiêu hơi nắm lại.
Cho dù đời trước hay vẫn là đời này, hắn đều là trời sinh thích nam sắc. Hắn không muốn ủy khuất chính mình, cũng không nguyện ủy khuất chính mình, dù là đời này một thân một mình, hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi lấy một nữ tử hắn căn bản không thích, cùng nàng một chỗ sinh con dưỡng cái.
Bởi vậy, hắn cần đứa bé trong bụng Lưu di nương này. Toàn bộ Bình Tân Hầu phủ cũng cần đứa bé này.
Đứa bé này sẽ là duy trì cùng hy vọng của Bình Tân Hầu phủ. Cho dù thế nào, đứa bé này không thể có nửa điểm tổn thương.
Lạc Kiêu chậm rãi đi về phía viện tử của mình, trong đầu rồi lại liều mạng nhớ về —— đời trước, đời trước lúc Lưu di nương sinh Dũng ca nhi cũng từng xảy ra chuyện này sao? Nghĩ vậy, lại lắc đầu: Không, không đúng, hắn nhớ kỹ đời trước, Dũng ca nhi rõ ràng là đủ tháng mới ra đời, tháng năm, chính là thời điểm hoa quỳnh rợp trời, Lưu di nương sinh ra một thằng nhóc béo mập bảy cân* tám lạng, khiến phụ thân hắn vui trọn ba ngày.
(*1 cân = 1/2 kg.)
Như vậy, sao lúc này sẽ…
Lạc Kiêu dừng trước viện tử của mình, đột nhiên nhớ tới lời của tiểu tư lúc nãy —— Lưu di nương là nhận được thư của Tam tiểu thư mới nổi giận sao? Tam tiểu thư xuất giá cũng chỉ qua nửa tháng, như thế nào nhớ mẹ đến nỗi cố ý để người âm thầm mang thư trở về? Rốt cuộc trong thư nàng viết gì cho Lưu di nương?
Lạc Kiêu cẩn thận nghĩ lại, đối với Tam tiểu thư này, hắn ngoại trừ lúc mới sinh có thấy nàng vài lần, sau đó chính là một chút qua lại cũng không có. Nhưng từ miệng của tiểu tư cùng nha hoàn, hắn dường như nhớ ra Tam tiểu thư sau khi gả cho Vương viên ngoại cuộc sống trôi qua cũng không suông sẻ là mấy.
Tam tiểu thư của Bình Tân Hầu phủ này vốn không phải người tính tình hiền thục có thể nhẫn nhịn, đầu óc nhỏ lại vô cùng nóng nảy, lại cứ cùng với hắn – đích tử (*con trai trưởng)Hầu phủ danh hiệu ‘Thế tử’ này một mực giữ mối quan hệ bất hòa, bởi vậy bị ép gả cho Viên ngoại ngay cả nửa chức quan cũng không có làm vợ. Tất cả những chuyện này, đủ để nàng chất chứa oán hận trong lòng, tại Vương viên ngoại phủ trôi qua không tốt cũng ngạc nhiên chút nào.
Chẳng lẽ nói… bàn tay hắn lại siết càng chặt: Những thay đổi này, chính là do hắn trọng sinh mang đến sao?
“Thế tử!” Tầm Đông ra khỏi viện tử, thấy Lạc Kiêu đứng ngẩn người trước viện, cười hì hì đi tới, “Thế tử đã về sao không về phòng?”
Lạc Kiêu hơi ngẩn ra, tinh thần cũng được tiếng gọi này kéo ngược trở về. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tầm Đông, sau một lúc lâu, cười cười, dằn xuống những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, cất bước tiến vào tiểu viện.
Xem ra hắn hôm nay đúng là mệt mỏi, đang êm đẹp lại nghĩ đến mấy thứ vô dụng.
Nếu như hắn được sống lại lần nữa, tất cả thay đổi cũng đã sớm được định trước, hắn dù phiền não cũng không thể làm được gì. Lạc Kiêu rũ mắt: Hắn hiện tại phải làm, chính là làm tốt tất cả những thứ hắn có thể làm, sau đó, nghĩa vô phản cố (*làm việc nghĩa k được phép chùn bước) mà tiếp tục kiên trì.
Bình luận facebook