Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Văn Nhân Cửu im lặng, chỉ nhìn Lạc Kiêu cũng không nói lời nào. Đưa tay tiếp nhận chung trà nóng Trương Hữu Đức vừa đổi mới, hồi lâu, mới rũ mắt xuống nói: “Thế tử đây là lo lắng những huynh đệ của Cô kia sẽ hành động trước đại thọ của phụ hoàng?”
Lạc Kiêu dĩ nhiên không thể nói rõ hắn biết trước chuyện, Văn Nhân Cửu chắc chắn sẽ gặp nạn, chỉ có thể mỉm cười, như thật như giả mà nói: “Phòng bệnh hơn chữa bệnh tóm lại là không sai.”
Văn Nhân Cửu mở nắp trà, ngửi ngửi mùi thơm hòa trong hơi nóng, sau đó lại khép nắp trà lại. Đôi mắt đen nhánh nhìn Lạc Kiêu, khóe môi tươi đẹp nâng lên một độ cong không rõ ràng: “Tất cả mọi thứ, liền nhờ cậy Thế tử rồi.”
Lạc Kiêu ở trong Đông Cung một lần chính là hơn nửa tháng, đã là cuối tháng tư, Đông Cung một cảnh xuân về hoa nở, yên yên bình bình, nhưng Phong Hà Điện bên kia vào giờ khắc này rồi lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Thục phi cầm trong tay tư tín (*thư riêng) của Binh Bộ Thị Lang cho người gửi tới, cẩn thận đọc một lượt, thư đọc còn chưa hết, toàn bộ sắc mặt đã nhìn không ra chút ý cười. Chịu đựng đọc hết phong thư, cắn răng một hồi lâu, nhưng vẫn nhịn không được, đặt mạnh thư xuống bàn, đứng dậy liền thấp giọng mắng một câu: “Thật vô lại!”
Tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Thục phi – Như Mạt tuy rằng ngốc ở bên cạnh Thục phi đã được vài năm, quan hệ của cả hai bình thường cũng là thân thiết, nhưng thấy bộ dạng lửa giận ngút trời của nàng, cũng không dám đi lên đụng phải xui xẻo, chỉ có thể cẩn thận đóng kín cửa nẻo, cười khuyên nhủ: “Dù vậy thì lại thế nào, còn không có Thánh thượng cùng Nhị hoàng tử làm chủ cho Nương nương sao? Hà tất phải tức giận như vậy, đối với thân thể không tốt.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của Thục phi vẫn còn lộ vẻ oán giận: “Thánh thượng, Thánh thượng! Nếu thật sự có thể dựa vào ông ta, Chử nhi của Bổn cung hiện tại đã sớm là Thái tử rồi, sao lại phải nghẹn khuất trong cung mặc hoàng tử khác xem thường!” Nói xong, dường như còn chưa hết giận, đá ngã ghế gỗ bên chân, cái ghế kia ngã xuống đất, phát ra tiếng động cực lớn, lăn vài vòng, lúc này mới đứng im.
Thục phi đang bực bội, nói đến đây còn chưa cảm thấy có cái gì, nhưng lại dọa cho Như Mạt bên cạnh đến sắc mặt trắng xanh.
“Nương nương, những lời này cũng không được nói bậy!” Như Mạt tiến lên một bước, kéo Thục phi để nàng ngồi xuống ghế, sau đó mới giống như kẻ trộm mà nhìn bốn phía một vòng, giảm thấp âm lượng nói: “Trong cung khắp nơi đều là tai mắt người ngoài, Nương nương là thiếp của Thiên tử, như thế nào lại nói Thánh thượng không đúng! Nếu lời này truyền đến trong tai Hoàng thượng…”
Nghe lời này, sắc mặt Thục phi cũng không khỏi trắng bệch, tấm khăn nắm chặt trong tay bị xoắn đến không còn hình dáng, chẳng qua là mồm miệng vẫn không chịu thua: “Chẳng lẽ lời Bổn cung nói sai sao?”
Như Mạt hiểu rõ tính tình Thục phi, lập tức tiếp lời của nàng: “Nương nương dĩ nhiên không sai.”
Thục phi nhìn biểu hiện cung kính của Như Mạt, trong lòng sảng khoái không ít, lời nói trong lúc tức giận cũng thu lại một chút, chẳng qua nghe lên vẫn bén nhọn như trước: “Lão già Trần gia kia cũng là ‘nay Trần mai Sở’ (*tráo trở thất thường)! Rõ ràng lúc trước khi dẫn theo đích tôn nữ(*cháu gái ruột) đến gặp Bổn cung, đã quyết định gả đứa nhỏ kia cho Chử nhi, hiện tại mới được bao lâu?” Thục phi cười lạnh nói, “Chỉ là thấy Hiền phi gần đây được Thánh thượng coi trọng, Đại hoàng tử lại sắp phong Vương, lúc này liền đổi chú ý!”
Như Mạt đi đến phía sau Thục phi, nhẹ nhàng bóp vai cho nàng, sau một lúc lâu, mở miệng nói: “Nếu tiểu thư Trần gia này thật sự kết thân cùng Đại hoàng tử, ngày sau con đường của Nương nương cùng Điện hạ, sợ là —— ”
“Kết thân? Bọn họ nghĩ như thế, nhưng lại không biết ông trời có cho bọn họ cơ hội này hay không!” Thục phi không đợi Như Mạt nói hết câu liền vỗ bàn một cái, giọng nói sắc nhọn: “Trần tiểu thư nói tốt thì tốt, nhưng chỉ sợ Đại hoàng tử bạc phúc, không có mệnh cưới nàng!”
Như Mạt hạ mắt nhìn Thục Phi nói: “Nương nương sẽ không phải là muốn ——” do dự, dùng tay ra hiệu động tác “Giết”, sau đó lại vội vàng nói: “Không được, không được! Đại hoàng tử không thể so với Thái tử, cho dù Thánh thượng còn chưa có vẻ thiên vị Đại hoàng tử, nhưng phía sau y còn có một Hiền phi, nếu như Nương nương ra tay lúc này, chỉ sợ đến lúc đó ngược lại sẽ ——”
Thục phi nâng tay quất vào mặt Như Mạt, đánh cho Như Mạt ngã quỵ xuống đất.
“Thứ tiện tỳ như ngươi lại dám dạy bảo Bổn cung?” Thục phi nhướng mày, chua ngoa hỏi.
Như Mạt nhưng đã quen vui buồn thất thường của Thục phi, vẻ mặt cũng không có gì chấn động, chỉ vội vàng bò dậy quỳ gối trước mặt Thục phi, lại không ngừng dập đầu: “Nô tỳ miệng lưỡi vụng về, không biết nói năng, mong Nương nương thứ tội.”
Thục phi nghe tiếng dập đầu xuống đất “bộp bộp” trước mặt, tâm tình sung sướng một chút, qua hồi lâu, duỗi chân đá đá Như Mạt, xem như không còn so đo: “Đứng lên đi.”
“Tạ nương nương.” Như Mạt nhếch môi khẽ nói, thời điểm đứng dậy cả người có chút loạng choạng, nhưng chỉ một lát liền ổn định lại, chậm rãi tới bên cạnh Thục phi.
“Đau không?” Thục phi dùng khăn tay lau lau cái trán đã tím xanh của Như Mạt, nhìn khuôn mặt bởi vì đau đớn mà hơi nhăn lại, đau lòng nói: “Nha đầu ngươi nha, cũng là ngu ngốc. Bổn cung luôn giúp mọi người làm điều tốt, rất tốt a, như thế nào sẽ nghĩ muốn hại người? Cho dù là Đại hoàng tử hay là Thái tử, bọn chúng đều là huynh đệ của Chử nhi. Cho dù bọn chúng nghĩ như thế nào, nhưng trong mắt Bổn cung, bọn chúng đương nhiên cũng là người trong nhà.”
Cười cười nham hiểm: “Chỉ có điều, nếu bản thân bọn chúng tìm chết, Bổn cung tuy rằng thấy cũng đau lòng, thật sự không làm được gì.”
“Ý của nương nương là ——?” Như Mạt nâng mắt nhìn Thục phi.
“Tính toán thời gian, ngày sau là đến lúc Thánh thượng đến Phong Hà Điện này của Bổn cung,” Thục phi cười nói: “Đến lúc đó, Bổn cung hướng Thánh thượng cầu ân điển, hồi phủ gặp mặt phụ thân, có một số việc, đến lúc đó lại bàn tiếp.”
Như Mạt gật đầu, vội hỏi: “Vậy nô tỳ lập tức phân phó phía dưới đem thư đến phủ cho Thị lang đại nhân?”
Thục phi nhìn Như Mạt, trên mặt thoáng hiện lên vẻ hài lòng, quơ quơ ống tay áo, cười duyên nói: “Mau đi đi.” Nói xong, ánh mắt khẽ vòng qua mặt Như Mạt, lập tức duỗi tay đụng lên cái trán tím xanh của nàng, “Chỗ này của ngươi cũng bị thương đến lợi hại, chút nữa có rảnh, cầm theo đối bài, đi lĩnh chút thuốc mỡ đến bôi, khuôn mặt thanh tú như vậy, cẩn thận đừng để lại sẹo.”
Trên mặt Như Mạt lập tức hiện lên vẻ cảm kích, hơi cúi thấp đầu, vội vàng nói: “Đa tạ Nương nương quan tâm, nô tỳ xin lui.”
Thục phi đánh giá một vòng, nở nụ cười: “Đi đi.”
“Vâng.”
Như Mạt làm vạn phúc, vội vàng cáo lui. Hơi rũ mắt ra khỏi phòng, thẳng đến khi đóng cửa, nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Phong Hà Điện chạm khắc tinh xảo trước mắt. Trong con ngươi trắng đen rõ ràng lộ ra thần sắc thản nhiên, không chút cảm xúc phập phồng, chỉ liếc một cái, lại cúi thấp đầu, xoay người, nhanh chóng rời đi.
Lạc Kiêu dĩ nhiên không thể nói rõ hắn biết trước chuyện, Văn Nhân Cửu chắc chắn sẽ gặp nạn, chỉ có thể mỉm cười, như thật như giả mà nói: “Phòng bệnh hơn chữa bệnh tóm lại là không sai.”
Văn Nhân Cửu mở nắp trà, ngửi ngửi mùi thơm hòa trong hơi nóng, sau đó lại khép nắp trà lại. Đôi mắt đen nhánh nhìn Lạc Kiêu, khóe môi tươi đẹp nâng lên một độ cong không rõ ràng: “Tất cả mọi thứ, liền nhờ cậy Thế tử rồi.”
Lạc Kiêu ở trong Đông Cung một lần chính là hơn nửa tháng, đã là cuối tháng tư, Đông Cung một cảnh xuân về hoa nở, yên yên bình bình, nhưng Phong Hà Điện bên kia vào giờ khắc này rồi lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Thục phi cầm trong tay tư tín (*thư riêng) của Binh Bộ Thị Lang cho người gửi tới, cẩn thận đọc một lượt, thư đọc còn chưa hết, toàn bộ sắc mặt đã nhìn không ra chút ý cười. Chịu đựng đọc hết phong thư, cắn răng một hồi lâu, nhưng vẫn nhịn không được, đặt mạnh thư xuống bàn, đứng dậy liền thấp giọng mắng một câu: “Thật vô lại!”
Tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Thục phi – Như Mạt tuy rằng ngốc ở bên cạnh Thục phi đã được vài năm, quan hệ của cả hai bình thường cũng là thân thiết, nhưng thấy bộ dạng lửa giận ngút trời của nàng, cũng không dám đi lên đụng phải xui xẻo, chỉ có thể cẩn thận đóng kín cửa nẻo, cười khuyên nhủ: “Dù vậy thì lại thế nào, còn không có Thánh thượng cùng Nhị hoàng tử làm chủ cho Nương nương sao? Hà tất phải tức giận như vậy, đối với thân thể không tốt.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của Thục phi vẫn còn lộ vẻ oán giận: “Thánh thượng, Thánh thượng! Nếu thật sự có thể dựa vào ông ta, Chử nhi của Bổn cung hiện tại đã sớm là Thái tử rồi, sao lại phải nghẹn khuất trong cung mặc hoàng tử khác xem thường!” Nói xong, dường như còn chưa hết giận, đá ngã ghế gỗ bên chân, cái ghế kia ngã xuống đất, phát ra tiếng động cực lớn, lăn vài vòng, lúc này mới đứng im.
Thục phi đang bực bội, nói đến đây còn chưa cảm thấy có cái gì, nhưng lại dọa cho Như Mạt bên cạnh đến sắc mặt trắng xanh.
“Nương nương, những lời này cũng không được nói bậy!” Như Mạt tiến lên một bước, kéo Thục phi để nàng ngồi xuống ghế, sau đó mới giống như kẻ trộm mà nhìn bốn phía một vòng, giảm thấp âm lượng nói: “Trong cung khắp nơi đều là tai mắt người ngoài, Nương nương là thiếp của Thiên tử, như thế nào lại nói Thánh thượng không đúng! Nếu lời này truyền đến trong tai Hoàng thượng…”
Nghe lời này, sắc mặt Thục phi cũng không khỏi trắng bệch, tấm khăn nắm chặt trong tay bị xoắn đến không còn hình dáng, chẳng qua là mồm miệng vẫn không chịu thua: “Chẳng lẽ lời Bổn cung nói sai sao?”
Như Mạt hiểu rõ tính tình Thục phi, lập tức tiếp lời của nàng: “Nương nương dĩ nhiên không sai.”
Thục phi nhìn biểu hiện cung kính của Như Mạt, trong lòng sảng khoái không ít, lời nói trong lúc tức giận cũng thu lại một chút, chẳng qua nghe lên vẫn bén nhọn như trước: “Lão già Trần gia kia cũng là ‘nay Trần mai Sở’ (*tráo trở thất thường)! Rõ ràng lúc trước khi dẫn theo đích tôn nữ(*cháu gái ruột) đến gặp Bổn cung, đã quyết định gả đứa nhỏ kia cho Chử nhi, hiện tại mới được bao lâu?” Thục phi cười lạnh nói, “Chỉ là thấy Hiền phi gần đây được Thánh thượng coi trọng, Đại hoàng tử lại sắp phong Vương, lúc này liền đổi chú ý!”
Như Mạt đi đến phía sau Thục phi, nhẹ nhàng bóp vai cho nàng, sau một lúc lâu, mở miệng nói: “Nếu tiểu thư Trần gia này thật sự kết thân cùng Đại hoàng tử, ngày sau con đường của Nương nương cùng Điện hạ, sợ là —— ”
“Kết thân? Bọn họ nghĩ như thế, nhưng lại không biết ông trời có cho bọn họ cơ hội này hay không!” Thục phi không đợi Như Mạt nói hết câu liền vỗ bàn một cái, giọng nói sắc nhọn: “Trần tiểu thư nói tốt thì tốt, nhưng chỉ sợ Đại hoàng tử bạc phúc, không có mệnh cưới nàng!”
Như Mạt hạ mắt nhìn Thục Phi nói: “Nương nương sẽ không phải là muốn ——” do dự, dùng tay ra hiệu động tác “Giết”, sau đó lại vội vàng nói: “Không được, không được! Đại hoàng tử không thể so với Thái tử, cho dù Thánh thượng còn chưa có vẻ thiên vị Đại hoàng tử, nhưng phía sau y còn có một Hiền phi, nếu như Nương nương ra tay lúc này, chỉ sợ đến lúc đó ngược lại sẽ ——”
Thục phi nâng tay quất vào mặt Như Mạt, đánh cho Như Mạt ngã quỵ xuống đất.
“Thứ tiện tỳ như ngươi lại dám dạy bảo Bổn cung?” Thục phi nhướng mày, chua ngoa hỏi.
Như Mạt nhưng đã quen vui buồn thất thường của Thục phi, vẻ mặt cũng không có gì chấn động, chỉ vội vàng bò dậy quỳ gối trước mặt Thục phi, lại không ngừng dập đầu: “Nô tỳ miệng lưỡi vụng về, không biết nói năng, mong Nương nương thứ tội.”
Thục phi nghe tiếng dập đầu xuống đất “bộp bộp” trước mặt, tâm tình sung sướng một chút, qua hồi lâu, duỗi chân đá đá Như Mạt, xem như không còn so đo: “Đứng lên đi.”
“Tạ nương nương.” Như Mạt nhếch môi khẽ nói, thời điểm đứng dậy cả người có chút loạng choạng, nhưng chỉ một lát liền ổn định lại, chậm rãi tới bên cạnh Thục phi.
“Đau không?” Thục phi dùng khăn tay lau lau cái trán đã tím xanh của Như Mạt, nhìn khuôn mặt bởi vì đau đớn mà hơi nhăn lại, đau lòng nói: “Nha đầu ngươi nha, cũng là ngu ngốc. Bổn cung luôn giúp mọi người làm điều tốt, rất tốt a, như thế nào sẽ nghĩ muốn hại người? Cho dù là Đại hoàng tử hay là Thái tử, bọn chúng đều là huynh đệ của Chử nhi. Cho dù bọn chúng nghĩ như thế nào, nhưng trong mắt Bổn cung, bọn chúng đương nhiên cũng là người trong nhà.”
Cười cười nham hiểm: “Chỉ có điều, nếu bản thân bọn chúng tìm chết, Bổn cung tuy rằng thấy cũng đau lòng, thật sự không làm được gì.”
“Ý của nương nương là ——?” Như Mạt nâng mắt nhìn Thục phi.
“Tính toán thời gian, ngày sau là đến lúc Thánh thượng đến Phong Hà Điện này của Bổn cung,” Thục phi cười nói: “Đến lúc đó, Bổn cung hướng Thánh thượng cầu ân điển, hồi phủ gặp mặt phụ thân, có một số việc, đến lúc đó lại bàn tiếp.”
Như Mạt gật đầu, vội hỏi: “Vậy nô tỳ lập tức phân phó phía dưới đem thư đến phủ cho Thị lang đại nhân?”
Thục phi nhìn Như Mạt, trên mặt thoáng hiện lên vẻ hài lòng, quơ quơ ống tay áo, cười duyên nói: “Mau đi đi.” Nói xong, ánh mắt khẽ vòng qua mặt Như Mạt, lập tức duỗi tay đụng lên cái trán tím xanh của nàng, “Chỗ này của ngươi cũng bị thương đến lợi hại, chút nữa có rảnh, cầm theo đối bài, đi lĩnh chút thuốc mỡ đến bôi, khuôn mặt thanh tú như vậy, cẩn thận đừng để lại sẹo.”
Trên mặt Như Mạt lập tức hiện lên vẻ cảm kích, hơi cúi thấp đầu, vội vàng nói: “Đa tạ Nương nương quan tâm, nô tỳ xin lui.”
Thục phi đánh giá một vòng, nở nụ cười: “Đi đi.”
“Vâng.”
Như Mạt làm vạn phúc, vội vàng cáo lui. Hơi rũ mắt ra khỏi phòng, thẳng đến khi đóng cửa, nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Phong Hà Điện chạm khắc tinh xảo trước mắt. Trong con ngươi trắng đen rõ ràng lộ ra thần sắc thản nhiên, không chút cảm xúc phập phồng, chỉ liếc một cái, lại cúi thấp đầu, xoay người, nhanh chóng rời đi.
Bình luận facebook