Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Phục vụ (H)
Một tối nọ
Tú Ảnh ngồi ngoài phòng khách, tai vừa nghe nhạc vừa chấm bài, hôm nay cuối tuần là bao nhiêu bài luận của sinh viên đến hạn. Đã chấm gần xong rồi, còn khoảng 5-6 bài nữa là được nghỉ. Bên ngoài bỗng có tiếng bấm chuông nhưng cơ bản Tú Ảnh không nghe thấy, chuông cửa nháy 3 4 lần liên tiếp, sau cùng là tiếng đập cửa "Ruỳnh Ruỳnh". Tú Ảnh lúc này mới giật bắn mình lên, cởi tai nghe nhanh chạy ra cửa, là Viên Dạ Trì. Cô luống cuống mở nhanh, khuôn mặt hắn đứng đó sớm đã đằng đằng tức giận:
- Cô rốt cuộc là làm trò gì vậy hả?
Hắn tiến vào sập mạnh cửa lại, Tú Ảnh căng thẳng giải thích:
- Xin lỗi, tôi chấm bài lại đeo tai nghe
Viên Dạ Trì hắn đập tay lên trán, quay ra đối diện mặt cô, nói:
- Võ Tú Ảnh, dạo này gan cô cũng lớn lắm rồi
Nói đoạn hắn dơ máy điện thoại lên, mở ra cho cô xem:
- Này, 10 cuộc gọi, chục cái tin nhắn, gọi trên cả các ứng dụng mạng xã hội... Kết quả sao? Cô không nghe một cuộc nào
Tú Ảnh giật bắn mình lên, lắp bắp:
- Anh..Anh có gọi sao?
Cô luống cuống chạy ra góc ghế, máy đang sạc pin, sập nguồn lại kèm tắt tiếng. Tú Ảnh bặm môi, chẹp miệng trách mình, đành quay ra cúi gằm:
- Xin lỗi, máy tôi sập nguồn..
Viên Dạ Trì tức điên lên, hắn cười hào sảng:
- Haha, trùng hợp quá
Tú Ảnh biết thân phận chạy ra rót đầy một li nước, đem tới chỗ hắn, dỗ dành:
- Đừng giận đừng giận
Viên Dạ Trì cầm lấy li nước, uống một ngụm, ánh mắt vẫn gằn tia nhìn chằm chằm cô. Sau cùng hạ giọng xuống, hỏi:
- Lại chấm bài?
Cô gật gù:
- Ừ, sắp xong rồi
Bất giác hắn cầm thấy xấp bài lên ném tung lên không trung, như một cách trà thù hèn mọn. Tú Ảnh nhìn bài luận bị bay lên, có khi sẽ phải sắp lại đúng số thứ tự, cô hét lớn:
- Dạ Trì... Đừng ném
Quá muộn, xấp giấy trắng bay tứ phía, hắn khoan thai ngồi xuống ghế sofa, còn cô lúng túng đi thu dọn lại. Điều đáng nói ở đây là trong lúc thu gọn, Tú Ảnh hạ người xuống nhặt bài, lại mặc cổ áo rộng nên bầu ngực bên trong lấp ló rơi vào tầm mắt Viên Dạ Trì. Đã vậy có bài rời vào trong gầm bàn, gầm ghế, Tú Ảnh phải hạ thân xuống mà nhặt, vô ý giương cao hai mông lên sau, ánh mắt Viên Dạ Trì nhìn thấy hơi căng ra, lại thế, cái cảm giác bên dưới mất kiểm soát đang mạnh lên trong hắn. Viên Dạ Trì tiến tới đứng sau cô, hai mắt khép hờ nhìn xuống cặp đào tròn căng dưới mắt. Tú Ảnh sau khi nhặt được bài, đứng dậy quay ra liền vấp nghiêng người ngã vào anh, cô lấy cớ:
- Tại anh, tại anh nên tôi mới ngã
Toan quay đi chấm tiếp liền bị Viên Dạ Trì kéo lại, hắn giữ chặt cô trong lòng, trực tiếp ôm trầm lấy, bàn tay không ngại mà đưa xuống sờ nắn eo nhỏ của Tú Ảnh
Cô run lên, đánh trống lảng:
- Hôm nay có nhiệm vụ gì không? Chắc quan trọng nên anh cất công tới đây
Dạ Trì nghiêm mình lại, rờ rờ hai bên cầu vai cô, trầm mặc:
- Đúng, lại phục vụ một người
Tú Ảnh hỏi nhỏ:
- Là ai? Có cần..chuẩn bị gì không?
Viên Dạ Trì bỗng ép sát người cô lại, chạm mũi xuống đầu mũi cô, nói nhỏ:
- Chuẩn bị tấm thân em phục vụ tôi là được
Tú Ảnh nghe xong liền căng mắt ra, chưa để cô tiếp thu hết lời nói, Viên Dạ Trì trực tiếp bế bổng cô lên, đá mạnh cánh cửa phòng ngủ rồi ném cô xuống giường. Đèn phòng hắn nhanh chóng tắt đi, tiếng áo vest hắn vứt dưới sàn, rồi từng cúc khuy cũng cởi ra nhanh chóng. Tú Ảnh chưa tin vào lời nói vừa rồi, lắp bắp:
- Viên Dạ Trì... Anh đang làm gì vậy chứ?
Dạ Trì lao tới cô như vồ mồi, đặt Tú Ảnh nằm dưới thân mình, căng mạnh hai tay cô trên đỉnh đầu, điên cuồng chiếm lấy môi cô, khác với sự nhuần nhuyễn của hắn thì Tú Ảnh bất ngờ và vụng về, hoàn toàn bị dẫn dắt
Dây dưa chán, hắn dứt khoát xé rách chiếc áo phông của Tú Ảnh, một đường rẹt dài kêu tiếng, tiếp đến là lột chiếc quần ống của cô ra, thoát y hết mọi thứ trên cơ thể Tú Ảnh. Viên Dạ Trì rờ tay qua khe ng*c cô xuống rốn, trầm mặc:
- Võ Tú Ảnh, tôi không biết em khôn khéo trốn khỏi móng vuốt trước đây như nào, nhưng phục vụ tôi, nhất định em phải can tâm mà khiến tôi thỏa mãn
Sự việc diễn ra quá nhanh, Tú Ảnh chưa kịp phản bác liền bị ngón tay của Viên Dạ Trì kích thích. Hắn đưa lên mỗi bên trấn ngự một bầu ng*c của cô, bóp mạnh đến in hằn dấu tay, Tú Ảnh rướn cổ lên, nhăn mày:
- Dạ Trì..đau
Lực tay hắn vẫn mạnh như thế, vừa hành động vừa quan sát biểu cảm của cô, biết chắc Tú Ảnh trước giờ chưa trải qua mối quan hệ yêu đương nào nên kinh nghiệm trong chuyện này hoàn toàn không có, hắn thoải mái đem mọi điểm kích thích trên cơ thể cô mà trêu đùa. Se thật mạnh đầu núm ng*c một bên đến độ chúng cứng nảy, ngứa ngáy rồi ngậm vào trong miệng như viên ngọc nóng, lồng ngực Tú Ảnh thở liên hồi, các đầu ngón tay cô run run co quắp lại. Bên dưới ngón tay Viên Dạ Trì lân la xuống tư hu**t, khuấy động lỗ nhỏ cho ẩm ướt
Tú Ảnh ngồi ngoài phòng khách, tai vừa nghe nhạc vừa chấm bài, hôm nay cuối tuần là bao nhiêu bài luận của sinh viên đến hạn. Đã chấm gần xong rồi, còn khoảng 5-6 bài nữa là được nghỉ. Bên ngoài bỗng có tiếng bấm chuông nhưng cơ bản Tú Ảnh không nghe thấy, chuông cửa nháy 3 4 lần liên tiếp, sau cùng là tiếng đập cửa "Ruỳnh Ruỳnh". Tú Ảnh lúc này mới giật bắn mình lên, cởi tai nghe nhanh chạy ra cửa, là Viên Dạ Trì. Cô luống cuống mở nhanh, khuôn mặt hắn đứng đó sớm đã đằng đằng tức giận:
- Cô rốt cuộc là làm trò gì vậy hả?
Hắn tiến vào sập mạnh cửa lại, Tú Ảnh căng thẳng giải thích:
- Xin lỗi, tôi chấm bài lại đeo tai nghe
Viên Dạ Trì hắn đập tay lên trán, quay ra đối diện mặt cô, nói:
- Võ Tú Ảnh, dạo này gan cô cũng lớn lắm rồi
Nói đoạn hắn dơ máy điện thoại lên, mở ra cho cô xem:
- Này, 10 cuộc gọi, chục cái tin nhắn, gọi trên cả các ứng dụng mạng xã hội... Kết quả sao? Cô không nghe một cuộc nào
Tú Ảnh giật bắn mình lên, lắp bắp:
- Anh..Anh có gọi sao?
Cô luống cuống chạy ra góc ghế, máy đang sạc pin, sập nguồn lại kèm tắt tiếng. Tú Ảnh bặm môi, chẹp miệng trách mình, đành quay ra cúi gằm:
- Xin lỗi, máy tôi sập nguồn..
Viên Dạ Trì tức điên lên, hắn cười hào sảng:
- Haha, trùng hợp quá
Tú Ảnh biết thân phận chạy ra rót đầy một li nước, đem tới chỗ hắn, dỗ dành:
- Đừng giận đừng giận
Viên Dạ Trì cầm lấy li nước, uống một ngụm, ánh mắt vẫn gằn tia nhìn chằm chằm cô. Sau cùng hạ giọng xuống, hỏi:
- Lại chấm bài?
Cô gật gù:
- Ừ, sắp xong rồi
Bất giác hắn cầm thấy xấp bài lên ném tung lên không trung, như một cách trà thù hèn mọn. Tú Ảnh nhìn bài luận bị bay lên, có khi sẽ phải sắp lại đúng số thứ tự, cô hét lớn:
- Dạ Trì... Đừng ném
Quá muộn, xấp giấy trắng bay tứ phía, hắn khoan thai ngồi xuống ghế sofa, còn cô lúng túng đi thu dọn lại. Điều đáng nói ở đây là trong lúc thu gọn, Tú Ảnh hạ người xuống nhặt bài, lại mặc cổ áo rộng nên bầu ngực bên trong lấp ló rơi vào tầm mắt Viên Dạ Trì. Đã vậy có bài rời vào trong gầm bàn, gầm ghế, Tú Ảnh phải hạ thân xuống mà nhặt, vô ý giương cao hai mông lên sau, ánh mắt Viên Dạ Trì nhìn thấy hơi căng ra, lại thế, cái cảm giác bên dưới mất kiểm soát đang mạnh lên trong hắn. Viên Dạ Trì tiến tới đứng sau cô, hai mắt khép hờ nhìn xuống cặp đào tròn căng dưới mắt. Tú Ảnh sau khi nhặt được bài, đứng dậy quay ra liền vấp nghiêng người ngã vào anh, cô lấy cớ:
- Tại anh, tại anh nên tôi mới ngã
Toan quay đi chấm tiếp liền bị Viên Dạ Trì kéo lại, hắn giữ chặt cô trong lòng, trực tiếp ôm trầm lấy, bàn tay không ngại mà đưa xuống sờ nắn eo nhỏ của Tú Ảnh
Cô run lên, đánh trống lảng:
- Hôm nay có nhiệm vụ gì không? Chắc quan trọng nên anh cất công tới đây
Dạ Trì nghiêm mình lại, rờ rờ hai bên cầu vai cô, trầm mặc:
- Đúng, lại phục vụ một người
Tú Ảnh hỏi nhỏ:
- Là ai? Có cần..chuẩn bị gì không?
Viên Dạ Trì bỗng ép sát người cô lại, chạm mũi xuống đầu mũi cô, nói nhỏ:
- Chuẩn bị tấm thân em phục vụ tôi là được
Tú Ảnh nghe xong liền căng mắt ra, chưa để cô tiếp thu hết lời nói, Viên Dạ Trì trực tiếp bế bổng cô lên, đá mạnh cánh cửa phòng ngủ rồi ném cô xuống giường. Đèn phòng hắn nhanh chóng tắt đi, tiếng áo vest hắn vứt dưới sàn, rồi từng cúc khuy cũng cởi ra nhanh chóng. Tú Ảnh chưa tin vào lời nói vừa rồi, lắp bắp:
- Viên Dạ Trì... Anh đang làm gì vậy chứ?
Dạ Trì lao tới cô như vồ mồi, đặt Tú Ảnh nằm dưới thân mình, căng mạnh hai tay cô trên đỉnh đầu, điên cuồng chiếm lấy môi cô, khác với sự nhuần nhuyễn của hắn thì Tú Ảnh bất ngờ và vụng về, hoàn toàn bị dẫn dắt
Dây dưa chán, hắn dứt khoát xé rách chiếc áo phông của Tú Ảnh, một đường rẹt dài kêu tiếng, tiếp đến là lột chiếc quần ống của cô ra, thoát y hết mọi thứ trên cơ thể Tú Ảnh. Viên Dạ Trì rờ tay qua khe ng*c cô xuống rốn, trầm mặc:
- Võ Tú Ảnh, tôi không biết em khôn khéo trốn khỏi móng vuốt trước đây như nào, nhưng phục vụ tôi, nhất định em phải can tâm mà khiến tôi thỏa mãn
Sự việc diễn ra quá nhanh, Tú Ảnh chưa kịp phản bác liền bị ngón tay của Viên Dạ Trì kích thích. Hắn đưa lên mỗi bên trấn ngự một bầu ng*c của cô, bóp mạnh đến in hằn dấu tay, Tú Ảnh rướn cổ lên, nhăn mày:
- Dạ Trì..đau
Lực tay hắn vẫn mạnh như thế, vừa hành động vừa quan sát biểu cảm của cô, biết chắc Tú Ảnh trước giờ chưa trải qua mối quan hệ yêu đương nào nên kinh nghiệm trong chuyện này hoàn toàn không có, hắn thoải mái đem mọi điểm kích thích trên cơ thể cô mà trêu đùa. Se thật mạnh đầu núm ng*c một bên đến độ chúng cứng nảy, ngứa ngáy rồi ngậm vào trong miệng như viên ngọc nóng, lồng ngực Tú Ảnh thở liên hồi, các đầu ngón tay cô run run co quắp lại. Bên dưới ngón tay Viên Dạ Trì lân la xuống tư hu**t, khuấy động lỗ nhỏ cho ẩm ướt
Bình luận facebook