Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Khôn khéo
Đến nơi, là Xuân Hồng Mộng, Viên Dạ Trì đã đợi trước ở đây, trông thấy cô liền cà rỡn đi lại, hắn tấm tắc:
- Tốt
Nói rồi chìa một bên tay ra, Tú Ảnh hơi rụt rè mà khoác tay hắn, cùng tiến vào bên trong. Đi qua một dãy hành lang, đám đàn ông thỉnh thoảng gặp cũng không quên liếc mắt nhìn kĩ Tú Ảnh một chút, cô là lần đầu tới đây lại thêm cơ thể được phô trương không hở bạo mà cũng không quá kín kẽ khiến đám đàn ông lại càng tò mò, thêm nữa là khuôn mặt nơm nớp của Tú Ảnh trông cô mới thật dễ bắt nạt. Thực chất Tú Ảnh có sợ thật nhưng ánh mắt không quên liếc nhìn quan sát, ở đây cũng có rất nhiều cô gái xung quanh, ai cũng ăn mặc hở hang, nước hoa nồng nàn và trang điểm thật rạng rỡ, chắc là gái phục vụ. Bất giác trong đầu Tú Ảnh nổi lên một ý, nhưng còn mơ hồ, tạm cứ phải trưng ra dáng vẻ rụt rè này để Viên Dạ Trì mới không nghi ngờ mà làm khó
Tới bao phòng riêng, bên trong là vài ba quan khách kèm một tên béo ụ ngồi giữa, tay cầm cọc tiền, hai bên là hai cô gái ngồi cạnh, lão có vẻ ngà say, liên tục lỗ mãng trêu đùa. Mùi thuốc lá nồng nàn bao khắp căn phòng, mùi rượu nặng kèm hơi thở của vài ba tên say ngà ra thực sự Tú Ảnh không quen. Cô ho đến nhăn mặt, Viên Dạ Trì thấy vậy liền ôm eo cô bóp chặt, hằm hè bên tai cảnh cáo:
- Nào
Tú Ảnh cố nén lại sự khó chịu, lấy lại vẻ bình tĩnh nhất. Dạ Trì hắn yên tâm lên tiếng:
- Xin chào ngài Phú, hôm nay được ngài dành thời gian cho một buổi tối quả thật vinh dự
Lão Phú đó tay phì phèo điếu xì gà, tay còn lại mân mê sờ vào người hai cô đào bên cạnh, phô trương đáp:
- Haha, Chủ tịch Viên, tôi mới phải nói lời đo chứ. Nào không khách sáo, mau ngồi đi
Viên Dạ Trì dắt theo Tú Ảnh, hắn cao trào:
- Ngài Phú, hôm nay có đem tới cho ngài một món quà
Nói rồi hắn ẩn Tú Ảnh vào sát cạnh, lão Phú trông thấy cô như tỉnh bật rượu, hai mắt trố ra nhìn chăm chăm Tú Ảnh từ trên xuống dưới, tưởng như ánh mắt lão còn sáng hơn cả ánh đèn nhấp nháy trong phòng. Lão thô bạo ẩn cả hai cô đào ra một góc, giọng sỗ sàng đuổi:
- Nào... Lui ra bên kia, mau
Xong lại quay ra Tú Ảnh, ân cần:
- Bé cưng, lại đây.. Ngồi sát đây một chút nào
Tú Ảnh miễn dượng ngồi cạnh bên, trong lòng nóng lên hơn bao giờ, dây thần kinh chạy dọc hai bên thái dương vì căng thẳng, khẽ liếc mắt lên thì trông thấy vẻ mặt thỏa mãn của Viên Dạ Trì, liếc sang bên lại thấy khuôn mặt biến thái của lão Phú. Tú Ảnh tay nắm chặt cuộn tròn, lấy lại bình tĩnh, hít một hơi rồi yêu kiều đáp lại:
- Dạ
Giọng cô nhẹ hẫng thánh thót đã khiến lão Phú giãy nảy lên sung sướng, vỗ tay tán thưởng:
- Chủ tịch Viên, anh thật khá. Kiếm đâu một giai nhân tuyệt sắc khuynh thành như này chứ?
Bàn tay lão mân mê sờ bên bả vai cô, ánh mắt hau háu nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống ngay tại đây. Viên Dạ Trì trông thấy dáng vẻ chịu đựng của Tú Ảnh thì càng thấy hào hứng, hắn nhấp một ngụm rượu, đáp:
- Cô gái này, đêm nay là của ngài
Hắn tuyên bố một cách trắng trợn, vẻ mặt Tú Ảnh căng ra thất thần, còn lão Phú liền hề hà cười, không khoan nhượng mà cầm một li rượu, đưa lên "mời" Tú Ảnh:
- Nào, uống một ngụm với anh
Tú Ảnh chưa bao giờ uống rượu, miễn cưỡng uống lấy, chất lỏng cay xè chảy xuống cổ họng, nóng rực cả khoang ruột, buông li ra, cô ho sặc lên một nhịp, ít rượu chảy ra bên khóe môi khiến bất cứ tên đàn ông nào cũng tưởng là đang khiêu gợi. Lão Phú nhẹ nhàng cầm khăn giấy, chấm lau quanh miệng cho cô, lân la:
- Người đẹp cứ từ từ... Đêm còn dài
Hơi nóng lão phả bên tai, mùi rượu nồng nàn của hắn cứ quấn quanh người cô, Tú Ảnh thấy ghê tởm làm sao, quyết phải giải quyết nhanh mọi chuyện. Cô tà lưa tiếp chuyện lão Phú một cách dẻo miệng, sau cùng chuốc say cho lão Phú, rồi nói thầm nài nỉ:
- Ngài Phú, em mệt rồi. Chúng ta đi nghỉ nhé
Lão ta nghe vậy liền sướng run người, gật đầu lia lịa như cún ngoan với chủ:
- Được được. Nhanh đi
Tú Ảnh nói thêm:
- Nhưng mà, cho em đi vệ sinh một chút. 5 phút nữa em về đây dìu ngài lên phòng nhé
Cô đứng dậy, lão ta còn biến thái vỗ đét vào mông, cà rỡn:
- Nhanh nhé người đẹp, anh đợi
Tú Ảnh thẳng thừng đi qua Viên Dạ Trì, không mảy may nhìn lại. Từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn để ý từng tí từng tí một lời nói lẫn hành động của Tú Ảnh, có vài phần cũng khiến hắn thấy tò mò và hào hứng. Ra ngoài, cô hít lấy hít để không khí thoáng hơn, Chu Toàn theo sau cô đến nhà vệ sinh. Vào đây, Tú Ảnh ngay lập tức thấy một cô gái đang đỏm dáng, ưỡn ẹo chỉnh nắn trước gương. Cô giả vờ tiến lại rửa tay, sau cùng cố ý phẩy tay khiến nước bắn, cô gái kia liền lớn tiếng:
- Nè nè, con chó có đuôi cho người có mắt mũi miệng đầy đủ kia. Phẩy tay phẩy nước sao bắn tứ tung thế kia?
Tú Ảnh ra vẻ tội lỗi, cuống cuồng:
- Chết, xin lỗi chị, em xin lỗi nhiều, em vô ý quá
Cô gái này là Hàm Dương, thấy điệu bộ cuống quýt của cô thì cũng đành bỏ qua, chỉ lườm nguýt:
- Lần sau quan sát một tí đi, tôi là còn đang chuẩn bị để tiếp khách đấy
Tú Ảnh liền bộc bạch:
- Dạ, thế có vị khách nào đặt chị chưa?
Hàm Dương quay ra xỉ vả:
- Mày điên à? Mới 10 giờ hơn thì người ta chưa say, chưa có nhu cầu cao. Phải chuẩn bị rồi tầm 11 rưỡi 12 giờ mới đón khách, để khách đặt chứ? Mày chắc người mới à? Không biết thường thường ở đây như thế?
- Tốt
Nói rồi chìa một bên tay ra, Tú Ảnh hơi rụt rè mà khoác tay hắn, cùng tiến vào bên trong. Đi qua một dãy hành lang, đám đàn ông thỉnh thoảng gặp cũng không quên liếc mắt nhìn kĩ Tú Ảnh một chút, cô là lần đầu tới đây lại thêm cơ thể được phô trương không hở bạo mà cũng không quá kín kẽ khiến đám đàn ông lại càng tò mò, thêm nữa là khuôn mặt nơm nớp của Tú Ảnh trông cô mới thật dễ bắt nạt. Thực chất Tú Ảnh có sợ thật nhưng ánh mắt không quên liếc nhìn quan sát, ở đây cũng có rất nhiều cô gái xung quanh, ai cũng ăn mặc hở hang, nước hoa nồng nàn và trang điểm thật rạng rỡ, chắc là gái phục vụ. Bất giác trong đầu Tú Ảnh nổi lên một ý, nhưng còn mơ hồ, tạm cứ phải trưng ra dáng vẻ rụt rè này để Viên Dạ Trì mới không nghi ngờ mà làm khó
Tới bao phòng riêng, bên trong là vài ba quan khách kèm một tên béo ụ ngồi giữa, tay cầm cọc tiền, hai bên là hai cô gái ngồi cạnh, lão có vẻ ngà say, liên tục lỗ mãng trêu đùa. Mùi thuốc lá nồng nàn bao khắp căn phòng, mùi rượu nặng kèm hơi thở của vài ba tên say ngà ra thực sự Tú Ảnh không quen. Cô ho đến nhăn mặt, Viên Dạ Trì thấy vậy liền ôm eo cô bóp chặt, hằm hè bên tai cảnh cáo:
- Nào
Tú Ảnh cố nén lại sự khó chịu, lấy lại vẻ bình tĩnh nhất. Dạ Trì hắn yên tâm lên tiếng:
- Xin chào ngài Phú, hôm nay được ngài dành thời gian cho một buổi tối quả thật vinh dự
Lão Phú đó tay phì phèo điếu xì gà, tay còn lại mân mê sờ vào người hai cô đào bên cạnh, phô trương đáp:
- Haha, Chủ tịch Viên, tôi mới phải nói lời đo chứ. Nào không khách sáo, mau ngồi đi
Viên Dạ Trì dắt theo Tú Ảnh, hắn cao trào:
- Ngài Phú, hôm nay có đem tới cho ngài một món quà
Nói rồi hắn ẩn Tú Ảnh vào sát cạnh, lão Phú trông thấy cô như tỉnh bật rượu, hai mắt trố ra nhìn chăm chăm Tú Ảnh từ trên xuống dưới, tưởng như ánh mắt lão còn sáng hơn cả ánh đèn nhấp nháy trong phòng. Lão thô bạo ẩn cả hai cô đào ra một góc, giọng sỗ sàng đuổi:
- Nào... Lui ra bên kia, mau
Xong lại quay ra Tú Ảnh, ân cần:
- Bé cưng, lại đây.. Ngồi sát đây một chút nào
Tú Ảnh miễn dượng ngồi cạnh bên, trong lòng nóng lên hơn bao giờ, dây thần kinh chạy dọc hai bên thái dương vì căng thẳng, khẽ liếc mắt lên thì trông thấy vẻ mặt thỏa mãn của Viên Dạ Trì, liếc sang bên lại thấy khuôn mặt biến thái của lão Phú. Tú Ảnh tay nắm chặt cuộn tròn, lấy lại bình tĩnh, hít một hơi rồi yêu kiều đáp lại:
- Dạ
Giọng cô nhẹ hẫng thánh thót đã khiến lão Phú giãy nảy lên sung sướng, vỗ tay tán thưởng:
- Chủ tịch Viên, anh thật khá. Kiếm đâu một giai nhân tuyệt sắc khuynh thành như này chứ?
Bàn tay lão mân mê sờ bên bả vai cô, ánh mắt hau háu nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống ngay tại đây. Viên Dạ Trì trông thấy dáng vẻ chịu đựng của Tú Ảnh thì càng thấy hào hứng, hắn nhấp một ngụm rượu, đáp:
- Cô gái này, đêm nay là của ngài
Hắn tuyên bố một cách trắng trợn, vẻ mặt Tú Ảnh căng ra thất thần, còn lão Phú liền hề hà cười, không khoan nhượng mà cầm một li rượu, đưa lên "mời" Tú Ảnh:
- Nào, uống một ngụm với anh
Tú Ảnh chưa bao giờ uống rượu, miễn cưỡng uống lấy, chất lỏng cay xè chảy xuống cổ họng, nóng rực cả khoang ruột, buông li ra, cô ho sặc lên một nhịp, ít rượu chảy ra bên khóe môi khiến bất cứ tên đàn ông nào cũng tưởng là đang khiêu gợi. Lão Phú nhẹ nhàng cầm khăn giấy, chấm lau quanh miệng cho cô, lân la:
- Người đẹp cứ từ từ... Đêm còn dài
Hơi nóng lão phả bên tai, mùi rượu nồng nàn của hắn cứ quấn quanh người cô, Tú Ảnh thấy ghê tởm làm sao, quyết phải giải quyết nhanh mọi chuyện. Cô tà lưa tiếp chuyện lão Phú một cách dẻo miệng, sau cùng chuốc say cho lão Phú, rồi nói thầm nài nỉ:
- Ngài Phú, em mệt rồi. Chúng ta đi nghỉ nhé
Lão ta nghe vậy liền sướng run người, gật đầu lia lịa như cún ngoan với chủ:
- Được được. Nhanh đi
Tú Ảnh nói thêm:
- Nhưng mà, cho em đi vệ sinh một chút. 5 phút nữa em về đây dìu ngài lên phòng nhé
Cô đứng dậy, lão ta còn biến thái vỗ đét vào mông, cà rỡn:
- Nhanh nhé người đẹp, anh đợi
Tú Ảnh thẳng thừng đi qua Viên Dạ Trì, không mảy may nhìn lại. Từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn để ý từng tí từng tí một lời nói lẫn hành động của Tú Ảnh, có vài phần cũng khiến hắn thấy tò mò và hào hứng. Ra ngoài, cô hít lấy hít để không khí thoáng hơn, Chu Toàn theo sau cô đến nhà vệ sinh. Vào đây, Tú Ảnh ngay lập tức thấy một cô gái đang đỏm dáng, ưỡn ẹo chỉnh nắn trước gương. Cô giả vờ tiến lại rửa tay, sau cùng cố ý phẩy tay khiến nước bắn, cô gái kia liền lớn tiếng:
- Nè nè, con chó có đuôi cho người có mắt mũi miệng đầy đủ kia. Phẩy tay phẩy nước sao bắn tứ tung thế kia?
Tú Ảnh ra vẻ tội lỗi, cuống cuồng:
- Chết, xin lỗi chị, em xin lỗi nhiều, em vô ý quá
Cô gái này là Hàm Dương, thấy điệu bộ cuống quýt của cô thì cũng đành bỏ qua, chỉ lườm nguýt:
- Lần sau quan sát một tí đi, tôi là còn đang chuẩn bị để tiếp khách đấy
Tú Ảnh liền bộc bạch:
- Dạ, thế có vị khách nào đặt chị chưa?
Hàm Dương quay ra xỉ vả:
- Mày điên à? Mới 10 giờ hơn thì người ta chưa say, chưa có nhu cầu cao. Phải chuẩn bị rồi tầm 11 rưỡi 12 giờ mới đón khách, để khách đặt chứ? Mày chắc người mới à? Không biết thường thường ở đây như thế?
Bình luận facebook