Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Hàn huyên
Tú Ảnh dùng sức ẩn mạnh nam nhân ra, đi vào phòng tắm rửa ráy qua rồi thúc giục:
- Anh cũng chuẩn bị quần áo đi, Hàm Dương bảo 30 phút nữa dưới sảnh đó
Viên Dạ Trì đảo mắt suy nghĩ rồi sáng rực lên, chạy vào đứng sau lưng nữ nhân, hơi o ép cơ thể cả hai, gạ gẫm:
- Ảnh Ảnh, còn khá lâu, hay là...
Trông cái vẻ mặt tà tà, ánh mắt hau háu nhìn rồi dáng vẻ xu nịnh này Tú Ảnh liền nhận ra ý đồ tiếp theo. Cô phải ngay lập tức dập nó nếu không lại cháy to, Tú Ảnh quay ra bịt miệng hắn lại, cảnh báo:
- Thôi ngay, đầu óc anh sao lúc nào cũng vậy à? Chỉ nghĩ đến mấy cái đen tối thế à?
30 phút sau
Tất cả lại tiếp tục đi chơi, Hàm Dương trên xe luôn miệng nói về đặc sản dê núi, có vẻ chị ấy mê lắm, nói đi nói lại mà Chu Toàn vẫn dịu dàng lắng nghe. Cả bốn người đi tới một nhà hàng, nghe bảo ở đây có đặc sản ngon nhất vùng, xong xuôi lại dạo quanh khắp các điểm du lịch. Chuyến đi diễn mỗi tuần một miền, tuần thứ ba là xuống phía Nam. Du lịch thì chỉ có đi ăn đặc sản, đi du lịch núi rừng hoặc biển, tới các điểm danh lam thắng cảnh, qua resort, khu vui chơi... Hôm nay khác biệt, cả nhóm rủ nhau đi siêu thị để xem cách mua bán vận hành hàng hóa của người Việt như nào. Trong khi Chu Toàn, Hàm Dương và Tú Ảnh đang hào hứng xem các món rau, đồ tươi ngon thì Viên Dạ Trì lại dò xét như tìm cái gì khác. Tú Ảnh quay ra gọi ới:
- Dạ Trì, mau lên
Hắn chầm chậm tiến tới chỗ mọi người, lúc ra quầy thanh toán thì bỗng gọi lớn:
- Ơ kìa đây rồi, Ảnh Ảnh, tôi lấy loại siêu mỏng nhé?
Cả ba người quay ra nhìn Viên Dạ Trì, sau cùng Hàm Dương và Chu Toàn quay đi ngó lơ, Tú Ảnh thì đỏ ựng mặt lại, hóa ra hắn dò tìm bao cao su? Lại còn gọi lớn như vậy? Giơ cả mấy bao lên như khoe cô chiến tích, mọi người xung quanh chắc không hiểu Viên Dạ Trì nói tiếng Trung nhưng lại trông dáng vẻ vui sướng của hắn chắc ngờ ngợ đoán. Nữ nhân xấu hổ chạy lại, kéo tay đang giơ lên cao của Dạ Trì, hối thúc:
- Nào, mọi người nhìn chúng ta đó
Dạ Trì vẫn bô bô:
- Yên tâm đi, tôi nghĩ họ không hiểu chúng ta nói gì đâu, nào chọn đi, có hai loại, loại này...
Nam nhân đứng đó hàn huyên giới thiệu kĩ càng từng loại cho cô, Hàm Dương và Chu Toàn thì thậm thụt cười đuà, Tú Ảnh đành ngắt lời:
- Đủ rồi, loại nào cũng được, anh trật tự ngay
Viên Dạ Trì nghe vậy liền thỏa mãn, lấy mấy cái rồi châm chọc Tú Ảnh vài câu. Xong xuôi tất cả lại tiếp tục đi chơi, họ ở một resort nhỏ, tuy không quá to nhưng mọi thứ đều đẹp mắt, phục vụ rất tốt, có bể bơi ngoài sảnh, ánh nắng hắt vào phản chiếu mặt nước óng ánh. Tú Ảnh và Hàm Dương nằm dưới lán bên bể, thoải mái nghỉ ngơi rồi bàn chuyện phiếm. Chuyến du lịch còn khoảng 1 tuần nữa là kết thúc, thời gian trôi đi cũng nhanh thật, tuần cuối cùng họ xuống miền Tây rồi ra mấy đảo lân cận. Hàm Dương tranh thủ kể chuyện của chị và Chu Toàn, nghe bảo cả hai khá hòa hợp, mối quan hệ tình cảm tiến triển khá tốt. Hàm Dương vẫn mặc cảm vì công việc trước đây, đã thẳng thừng hỏi Chu Toàn:
- Anh đối với em là chân thành hay nhất thời? Nếu là nhất thời thì em không bất ngờ lắm, còn nếu là chân thành thì em muốn nói anh rõ, trước đây em làm gái, công việc dơ bẩn và thân phận ở đáy xã hội đấy
Chị nói ra không ngại ngùng, dù gì quá khứ bản thân đâu thể che dấu. Những tưởng Chu Toàn trả lời khác ai ngờ anh ta lại tâm sự thật, trước đây mẹ anh cũng từng ở nghề này, trong một lần ở quán bar đã nhận bố anh làm ‘’khách’’, kể từ sau đó mà lại thành vợ chồng. Chu Toàn lớn lên trong tình yêu thương của cả hai người, chưa từng thấy mỗi khi cãi nhau bố anh có hành động xúc phạm quá khứ, mẹ anh sau đó cũng an phận chăm lo cho chồng con, là người có trái tim nồng hậu. Chính vì vậy mà Chu Toàn không có thái độ gì lên mặt hay khinh bỉ, anh quan niệm dù nghề gì nhưng nếu có tấm lòng chân thành, thiện tâm thì vẫn đáng trân qúy. Hàm Dương công nhận điều này đúng trong một số trường hợp, đôi khi là vì hoàn cảnh, điều kiện bản thân mà phải làm một việc gì đó dù bản thân không muốn. Tú Ảnh nghe một hồi thì cũng mừng cho Hàm Dương, chị tốt tính vậy nhất định xứng đáng gặp được người đàn ông tốt
Tối đó...
Hàm Dương và Chu Toàn lại ngôì ríu rít hàn huyên ngoài hiên, không hiểu đôi này có chuyện gì mà dính nhau như sam, nói chuyện không rời. Tú Ảnh đứng trên ban công nhìn xuống, cười nhẹ rồi hích vào sườn Dạ Trì, tặc lưỡi:
- Anh xem, Chu Toàn đúng là một người đàn ông thực thụ đó. Nghe chị Dương miêu tả mà em mới thấy anh ấy có rất nhiều điểm rất tuyệt vời
Viên Dạ Trì nghe vậy liền nhếch môi, ôm lấy nữ nhân, gục đầu vào vai cô:
- Sao tuyệt bằng tôi, Viên Dạ Trì
- Anh cũng chuẩn bị quần áo đi, Hàm Dương bảo 30 phút nữa dưới sảnh đó
Viên Dạ Trì đảo mắt suy nghĩ rồi sáng rực lên, chạy vào đứng sau lưng nữ nhân, hơi o ép cơ thể cả hai, gạ gẫm:
- Ảnh Ảnh, còn khá lâu, hay là...
Trông cái vẻ mặt tà tà, ánh mắt hau háu nhìn rồi dáng vẻ xu nịnh này Tú Ảnh liền nhận ra ý đồ tiếp theo. Cô phải ngay lập tức dập nó nếu không lại cháy to, Tú Ảnh quay ra bịt miệng hắn lại, cảnh báo:
- Thôi ngay, đầu óc anh sao lúc nào cũng vậy à? Chỉ nghĩ đến mấy cái đen tối thế à?
30 phút sau
Tất cả lại tiếp tục đi chơi, Hàm Dương trên xe luôn miệng nói về đặc sản dê núi, có vẻ chị ấy mê lắm, nói đi nói lại mà Chu Toàn vẫn dịu dàng lắng nghe. Cả bốn người đi tới một nhà hàng, nghe bảo ở đây có đặc sản ngon nhất vùng, xong xuôi lại dạo quanh khắp các điểm du lịch. Chuyến đi diễn mỗi tuần một miền, tuần thứ ba là xuống phía Nam. Du lịch thì chỉ có đi ăn đặc sản, đi du lịch núi rừng hoặc biển, tới các điểm danh lam thắng cảnh, qua resort, khu vui chơi... Hôm nay khác biệt, cả nhóm rủ nhau đi siêu thị để xem cách mua bán vận hành hàng hóa của người Việt như nào. Trong khi Chu Toàn, Hàm Dương và Tú Ảnh đang hào hứng xem các món rau, đồ tươi ngon thì Viên Dạ Trì lại dò xét như tìm cái gì khác. Tú Ảnh quay ra gọi ới:
- Dạ Trì, mau lên
Hắn chầm chậm tiến tới chỗ mọi người, lúc ra quầy thanh toán thì bỗng gọi lớn:
- Ơ kìa đây rồi, Ảnh Ảnh, tôi lấy loại siêu mỏng nhé?
Cả ba người quay ra nhìn Viên Dạ Trì, sau cùng Hàm Dương và Chu Toàn quay đi ngó lơ, Tú Ảnh thì đỏ ựng mặt lại, hóa ra hắn dò tìm bao cao su? Lại còn gọi lớn như vậy? Giơ cả mấy bao lên như khoe cô chiến tích, mọi người xung quanh chắc không hiểu Viên Dạ Trì nói tiếng Trung nhưng lại trông dáng vẻ vui sướng của hắn chắc ngờ ngợ đoán. Nữ nhân xấu hổ chạy lại, kéo tay đang giơ lên cao của Dạ Trì, hối thúc:
- Nào, mọi người nhìn chúng ta đó
Dạ Trì vẫn bô bô:
- Yên tâm đi, tôi nghĩ họ không hiểu chúng ta nói gì đâu, nào chọn đi, có hai loại, loại này...
Nam nhân đứng đó hàn huyên giới thiệu kĩ càng từng loại cho cô, Hàm Dương và Chu Toàn thì thậm thụt cười đuà, Tú Ảnh đành ngắt lời:
- Đủ rồi, loại nào cũng được, anh trật tự ngay
Viên Dạ Trì nghe vậy liền thỏa mãn, lấy mấy cái rồi châm chọc Tú Ảnh vài câu. Xong xuôi tất cả lại tiếp tục đi chơi, họ ở một resort nhỏ, tuy không quá to nhưng mọi thứ đều đẹp mắt, phục vụ rất tốt, có bể bơi ngoài sảnh, ánh nắng hắt vào phản chiếu mặt nước óng ánh. Tú Ảnh và Hàm Dương nằm dưới lán bên bể, thoải mái nghỉ ngơi rồi bàn chuyện phiếm. Chuyến du lịch còn khoảng 1 tuần nữa là kết thúc, thời gian trôi đi cũng nhanh thật, tuần cuối cùng họ xuống miền Tây rồi ra mấy đảo lân cận. Hàm Dương tranh thủ kể chuyện của chị và Chu Toàn, nghe bảo cả hai khá hòa hợp, mối quan hệ tình cảm tiến triển khá tốt. Hàm Dương vẫn mặc cảm vì công việc trước đây, đã thẳng thừng hỏi Chu Toàn:
- Anh đối với em là chân thành hay nhất thời? Nếu là nhất thời thì em không bất ngờ lắm, còn nếu là chân thành thì em muốn nói anh rõ, trước đây em làm gái, công việc dơ bẩn và thân phận ở đáy xã hội đấy
Chị nói ra không ngại ngùng, dù gì quá khứ bản thân đâu thể che dấu. Những tưởng Chu Toàn trả lời khác ai ngờ anh ta lại tâm sự thật, trước đây mẹ anh cũng từng ở nghề này, trong một lần ở quán bar đã nhận bố anh làm ‘’khách’’, kể từ sau đó mà lại thành vợ chồng. Chu Toàn lớn lên trong tình yêu thương của cả hai người, chưa từng thấy mỗi khi cãi nhau bố anh có hành động xúc phạm quá khứ, mẹ anh sau đó cũng an phận chăm lo cho chồng con, là người có trái tim nồng hậu. Chính vì vậy mà Chu Toàn không có thái độ gì lên mặt hay khinh bỉ, anh quan niệm dù nghề gì nhưng nếu có tấm lòng chân thành, thiện tâm thì vẫn đáng trân qúy. Hàm Dương công nhận điều này đúng trong một số trường hợp, đôi khi là vì hoàn cảnh, điều kiện bản thân mà phải làm một việc gì đó dù bản thân không muốn. Tú Ảnh nghe một hồi thì cũng mừng cho Hàm Dương, chị tốt tính vậy nhất định xứng đáng gặp được người đàn ông tốt
Tối đó...
Hàm Dương và Chu Toàn lại ngôì ríu rít hàn huyên ngoài hiên, không hiểu đôi này có chuyện gì mà dính nhau như sam, nói chuyện không rời. Tú Ảnh đứng trên ban công nhìn xuống, cười nhẹ rồi hích vào sườn Dạ Trì, tặc lưỡi:
- Anh xem, Chu Toàn đúng là một người đàn ông thực thụ đó. Nghe chị Dương miêu tả mà em mới thấy anh ấy có rất nhiều điểm rất tuyệt vời
Viên Dạ Trì nghe vậy liền nhếch môi, ôm lấy nữ nhân, gục đầu vào vai cô:
- Sao tuyệt bằng tôi, Viên Dạ Trì
Bình luận facebook