Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-41
Chương 41: Tiến cung (2)
Trên một cỗ xe ngựa không mấy xa hoa, bên trên khắc khí hiệu của Quốc Sư phủ. Mỗi lần xe chạy qua đâu thì nơi đó như muốn đóng băng. Xa phu bên khóc không ra nước mắt
Biết vậy hắn ở lại phủ cho rồi. Ngồi đây mà chẳng khác nào đang ngồi ở Hàn Băng chi địa
Bên trong xe, hai thân ảnh một đen, một trắng ngồi đối điện nhau
" Cái đó...ngươi thật sự muốn cùng bổn quân đi đến hoàng cung?"
Hàn Dạ Minh vẫn không nhìn nàng, cũng không trả lời câu hỏi của nàng mà nói lảng sang chuyện khác
" Ngươi biết bao nhiêu về bọn chúng?"
Bọn chúng? Ai cơ?
" Hoàng thất Vũ Quốc sao?"
Hàn Dạ Minh lúc này mới nhìn nàng, đôi huyết đồng lúc này mờ mịt, căn bản là không nắm bắt được tâm tình lúc này của hắn
" Đám người đánh với chúng ta lần trước!"
Cửu U Huyền cúi đầu xuống nhìn bàn gỗ đầy điểm tâm, che đi suy nghĩ hiện tại
Sao lại hỏi lại rồi? Hắn rất quan tâm tới chuyện này sao?
" Bổn đế chỉ cần biết bọn chúng là ai, còn chuyện ngươi biết bọn chúng thì bổn đế không quan tâm!"
Cửu U Huyền ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi huyết mâu kia, thở dài một cái, nhàn nhạt nói
" Trên đời này có Tiên giới, Nhân giới, Ma giới, Yêu giới, Quỷ giới, Phật giới, sáu nơi cùng tồn tại, cùng nhau cân bằng thế giới này. Mà bọn chúng không thuộc bất kì giới nào!"
Hàn Dạ Minh:" Không thuộc giới nào? Vậy là con lai sao?"
Nàng không để ý tới hắn, nói tiếp
" Không, nếu là con lai thì có thể ở một giới hoặc là cả hai giới!"
Ngừng một chút, nàng tiếp tục nói:"Từ thuở khai thiên lập địa, chỉ có hai thứ tồn tại trên đời, đó là: ánh sáng và bóng tối. Hai thứ này tồn tại song song, cùng nhau tạo ra các nguyên tố, cùng nhau tạo ra vạn vật. Song cho dù là có hoà bình đến mấy thì cũng có ngày xảy ra chiến tranh. Bọn chúng chính là từ oán niệm, hận thù, đau khổ, ghen tị, tham lam, những cảm xúc đã bóp méo tính cách con người kết hợp với sự dã tâm thống trị của bóng tối mà tạo thành!"
Nghe nàng giải thích, Hàn Dạ Minh cũng đã hiểu được phần nào, chuyện này xem ra phức tạp hơn hắn nghĩ
" Này, ngươi chưa nói cho bổn quân biết ngươi theo đến hoàng cung làm gì?"
Hàn Dạ Minh nhìn nàng một cái rồi quay mặt đi, nhàn nhạt trả lời
" Không có chuyện gì làm nên theo ngươi tới giết thời gian!"
Giết thời gian?! Không lẽ cả cái đại lục rộng lớn này hết nơi rồi sao? Sao nàng đi đâu hắn cũng muốn đến vậy
Không bao lâu xe ngựa cũng đến hoàng cung. Nơi này vẫn không có gì thay đổi kể từ khi lần trước nàng tới
Ở của cung, người bên cạnh Vũ Hoàng đã đứng chờ sẵn, vừa nhìn thấy Cửu U Huyền liền nhanh chóng tiến tới. Gương mặt già nua lộ ra nụ cười, chào hỏi nàng
" Lão nô tên Đức Cảnh, bệ hạ sai lão nô đứng ở đây chờ Cửu công tử tới "
Cửu U Huyền khẽ cong môi, hơi gật đầu, cũng coi như là đáp lại. Đức Cảnh bày ra tư thế thỉnh, ý mời nàng đi theo
Trên đường đi, nhìn thân ảnh già nua đang đi trước dẫn đường, nàng tiến lui nên đi ngang hắn, hỏi
" Không biết Vũ Hoàng triệu kiến tại hạ là có chuyện gì?"
Đức Cảnh nhìn nàng cười thần bí:" Cửu công tử cứ tới đó rồi biết! Đảm bảo là chuyện vui "
Nàng gật đầu, coi như đáp lại
Ồ, chuyện vui?! Ha, lão hoàng đế kia vừa nhìn là biết một con cáo già, gọi nàng tới thì chẳng phải có chuyện tốt đẹp gì
Cửu U Huyền không để ý người đi đằng sau sắc mặt đang dần dần lạnh đi. Nàng không biết nhưng hắn lại biết rất rõ đấy
Trên một cỗ xe ngựa không mấy xa hoa, bên trên khắc khí hiệu của Quốc Sư phủ. Mỗi lần xe chạy qua đâu thì nơi đó như muốn đóng băng. Xa phu bên khóc không ra nước mắt
Biết vậy hắn ở lại phủ cho rồi. Ngồi đây mà chẳng khác nào đang ngồi ở Hàn Băng chi địa
Bên trong xe, hai thân ảnh một đen, một trắng ngồi đối điện nhau
" Cái đó...ngươi thật sự muốn cùng bổn quân đi đến hoàng cung?"
Hàn Dạ Minh vẫn không nhìn nàng, cũng không trả lời câu hỏi của nàng mà nói lảng sang chuyện khác
" Ngươi biết bao nhiêu về bọn chúng?"
Bọn chúng? Ai cơ?
" Hoàng thất Vũ Quốc sao?"
Hàn Dạ Minh lúc này mới nhìn nàng, đôi huyết đồng lúc này mờ mịt, căn bản là không nắm bắt được tâm tình lúc này của hắn
" Đám người đánh với chúng ta lần trước!"
Cửu U Huyền cúi đầu xuống nhìn bàn gỗ đầy điểm tâm, che đi suy nghĩ hiện tại
Sao lại hỏi lại rồi? Hắn rất quan tâm tới chuyện này sao?
" Bổn đế chỉ cần biết bọn chúng là ai, còn chuyện ngươi biết bọn chúng thì bổn đế không quan tâm!"
Cửu U Huyền ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi huyết mâu kia, thở dài một cái, nhàn nhạt nói
" Trên đời này có Tiên giới, Nhân giới, Ma giới, Yêu giới, Quỷ giới, Phật giới, sáu nơi cùng tồn tại, cùng nhau cân bằng thế giới này. Mà bọn chúng không thuộc bất kì giới nào!"
Hàn Dạ Minh:" Không thuộc giới nào? Vậy là con lai sao?"
Nàng không để ý tới hắn, nói tiếp
" Không, nếu là con lai thì có thể ở một giới hoặc là cả hai giới!"
Ngừng một chút, nàng tiếp tục nói:"Từ thuở khai thiên lập địa, chỉ có hai thứ tồn tại trên đời, đó là: ánh sáng và bóng tối. Hai thứ này tồn tại song song, cùng nhau tạo ra các nguyên tố, cùng nhau tạo ra vạn vật. Song cho dù là có hoà bình đến mấy thì cũng có ngày xảy ra chiến tranh. Bọn chúng chính là từ oán niệm, hận thù, đau khổ, ghen tị, tham lam, những cảm xúc đã bóp méo tính cách con người kết hợp với sự dã tâm thống trị của bóng tối mà tạo thành!"
Nghe nàng giải thích, Hàn Dạ Minh cũng đã hiểu được phần nào, chuyện này xem ra phức tạp hơn hắn nghĩ
" Này, ngươi chưa nói cho bổn quân biết ngươi theo đến hoàng cung làm gì?"
Hàn Dạ Minh nhìn nàng một cái rồi quay mặt đi, nhàn nhạt trả lời
" Không có chuyện gì làm nên theo ngươi tới giết thời gian!"
Giết thời gian?! Không lẽ cả cái đại lục rộng lớn này hết nơi rồi sao? Sao nàng đi đâu hắn cũng muốn đến vậy
Không bao lâu xe ngựa cũng đến hoàng cung. Nơi này vẫn không có gì thay đổi kể từ khi lần trước nàng tới
Ở của cung, người bên cạnh Vũ Hoàng đã đứng chờ sẵn, vừa nhìn thấy Cửu U Huyền liền nhanh chóng tiến tới. Gương mặt già nua lộ ra nụ cười, chào hỏi nàng
" Lão nô tên Đức Cảnh, bệ hạ sai lão nô đứng ở đây chờ Cửu công tử tới "
Cửu U Huyền khẽ cong môi, hơi gật đầu, cũng coi như là đáp lại. Đức Cảnh bày ra tư thế thỉnh, ý mời nàng đi theo
Trên đường đi, nhìn thân ảnh già nua đang đi trước dẫn đường, nàng tiến lui nên đi ngang hắn, hỏi
" Không biết Vũ Hoàng triệu kiến tại hạ là có chuyện gì?"
Đức Cảnh nhìn nàng cười thần bí:" Cửu công tử cứ tới đó rồi biết! Đảm bảo là chuyện vui "
Nàng gật đầu, coi như đáp lại
Ồ, chuyện vui?! Ha, lão hoàng đế kia vừa nhìn là biết một con cáo già, gọi nàng tới thì chẳng phải có chuyện tốt đẹp gì
Cửu U Huyền không để ý người đi đằng sau sắc mặt đang dần dần lạnh đi. Nàng không biết nhưng hắn lại biết rất rõ đấy
Bình luận facebook