Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Phía dưới theo thứ tự trình bày một ít điều khoản:
Một, yêu cầu hai bên cung cấp cấp cho đối phương giấy kiểm tra sức khoẻ mới nhất.
Hai, người bao dưỡng cuối tháng chi trả cho người được bao dưỡng thù lao một trăm năm mươi vạn, kỳ hạn bao dưỡng từ ngày một tháng ba đến ngày một tháng ba năm sau.
Ba, trong lúc quan hệ bao dưỡng tồn tại, vì lợi ích của sức khỏe của hai bên, người bao dưỡng cùng người được bao dưỡng đều không được có quan hệ thân mật tiếp xúc cơ thể với người khác phái khác.
Bốn, hai bên đều không được công khai mối quan hệ bao dưỡng.
Năm, nếu mang thai, quan hệ bao dưỡng tự động hủy bỏ, con thuộc sở hữu của người bao dưỡng, người được bao dưỡng không có quan hệ gì.
......
Mười, nếu không thực hiện một trong các điều khoản kể trên, lập tức quan hệ bao dưỡng sẽ chấm dứt.
Chu Mộ Tu nhanh chóng xem một lần, ngẩng đầu nhìn cô, “Tôi có một câu hỏi.”
“Anh cứ hỏi.”
“Tại sao cô có thể khẳng định trong một năm sẽ mang thai?”
Chu Mộ Tu lúc này trong lòng có thể nói là ngũ vị tạp trần*. Trong hợp đồng này, anh tồn tại như một người cung cấp t*ng trùng. (*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)
Bộ Hành nói thật: “Bởi vì tôi lo lắng có một ngày bị giống mẹ tôi phải đi làm thụ tinh ống nghiệm, cho nên từ khi học năm trung tôi đã kiểm tra sức khỏe, tất cả đều tốt, có thể thụ thai tự nhiên, vận khí tốt nói không chừng nửa năm là được.”
Liếc anh ta một cái lại nói: “Trừ khi anh không được.”
Chu Mộ Tu trong lòng buồn bực, nhìn cô với ánh mắt tức giận, “Cô về sau sẽ biết.”
Bộ Hành nhướng mày, “Rất mong chờ.”
Bản thân cô vốn không phải là người thể hiện vui buồn cho người khác biết, cô cố tình trêu tức anh ta dễ như trở bàn tay!
Chu Mộ Tu liếc nhìn cô một cái thật sâu, “Tôi còn có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?”
“Chúng ta có thể bắt đầu là bạn trước khi làm bạn tình, tôi cũng sẽ quyết định có con khi nào tôi muốn.”
Bộ Hành nhíu mày, khoanh tay để trên bàn trước mặt anh ta, “Tôi không đồng ý. Anh biết mục đích của tôi cuối cùng chính là muốn có con mà.”
Nếu để anh ta quyết định, cô chẳng phải là đánh mất thế chủ động? Giao dịch có ý nghĩa gì nữa?
Chu Mộ Tu lúc này cũng không nhượng bộ, “Trong lúc tồn tại mối quan hệ bao dưỡng, tôi bảo đảm sẽ cho cô có thai, sớm muộn chỉ là vấn đề thời gian. Huống hồ hiện tại cô còn trẻ, còn muốn làm việc, kế hoạch sinh con có thể hoãn lại đến hai năm sau?”
Bộ Hành ở nghiêm túc suy xét những lời anh ta nói.
Hợp đồng này có viết kỳ hạn là một năm, một khi mang thai hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô sang năm, nhưng vấn đề không lớn, khi mang thai vẫn đi làm đến lúc sinh, tình huống này đối với công việc của phụ nữ hết sức bình thường, cô đến lúc đó sẽ tìm bảo mẫu cùng một người hỗ trợ phụ giúp cô.
Đương nhiên tốt nhất vẫn nên theo kế hoạch lúc hai mươi tám tuổi sẽ có con của cô, nhưng nói vậy hợp đồng bao dưỡng quá dài, hai mươi tám tuổi thì từ hiện tại cho đến lúc đó còn bốn năm nữa, dựa theo lời ban đầu của cô một tháng một trăm năm mươi vạn, bốn năm khoảng bảy nghìn hai trăm vạn, số tiền này quá cao.
Cô đột nhiên cảm thấy mình vẫn nghèo.
Cô đề nghị, “Hoặc là khi tôi hai mươi tám tuổi chúng ta sẽ tiến hành giao dịch.”
Như vậy cô chỉ cần trả phí một năm bao dưỡng, thời gian một năm cũng đủ để cô mang thai.
Chu Mộ Tu khóe miệng cười nhẹ, ánh mắt hài hước, “Cô cho rằng tôi sẽ chờ bốn năm để cô đến bao dưỡng tôi?”
Khả năng là không thể, anh nói không chừng bốn năm sau đã kết hôn và sinh con. Lúc đó cô không nên có ý tưởng phá hoại gia đình người khác.
Như trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, cô nghiêm mặt nói: “Nếu như vậy, trong bốn năm chúng ta một lần nữa bàn lại vấn đề giá cả một chút đi.”
Chu Mộ Tu trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, không nghĩ mình không chỉ bị đặt trên mặt bàn mà ra giá, còn bị người ta cò kè mặc cả.
Thật ra anh cũng không muốn cô ấy trả tiền, lúc này nghĩ lại, tư thế nữ nhân này thể hiện như người làm ăn buôn bán, nếu không để cô chi trả một số tiền, chỉ sợ cô không cần anh ta.
Liếc cô một cái, “Hay là như này, tháng thứ nhất cô trả cho tôi một trăm năm mươi vạn, tháng thứ hai trả một trăm bốn mươi vạn, giảm dần theo từng tháng.”
Bộ Hành kinh ngạc, “Anh đang nói đùa hả? Tính như vậy, tháng thứ mười lăm chỉ còn mười vạn, tháng thứ mười sáu bằng không ư?”
“Đúng thế.”
“Như vậy anh không mệt sao?”
Chu Mộ Tu nghĩ thầm, anh sẽ làm như thế nào để ý tưởng không thua so với cô?
Anh cầm lấy bút ở trên hợp đồng sửa vài chỗ, khóe miệng cười nhẹ, “Tôi vừa lúc cũng đang cần một bạn tình, chúng ta cứ làm theo nhu cầu.”
Một, yêu cầu hai bên cung cấp cấp cho đối phương giấy kiểm tra sức khoẻ mới nhất.
Hai, người bao dưỡng cuối tháng chi trả cho người được bao dưỡng thù lao một trăm năm mươi vạn, kỳ hạn bao dưỡng từ ngày một tháng ba đến ngày một tháng ba năm sau.
Ba, trong lúc quan hệ bao dưỡng tồn tại, vì lợi ích của sức khỏe của hai bên, người bao dưỡng cùng người được bao dưỡng đều không được có quan hệ thân mật tiếp xúc cơ thể với người khác phái khác.
Bốn, hai bên đều không được công khai mối quan hệ bao dưỡng.
Năm, nếu mang thai, quan hệ bao dưỡng tự động hủy bỏ, con thuộc sở hữu của người bao dưỡng, người được bao dưỡng không có quan hệ gì.
......
Mười, nếu không thực hiện một trong các điều khoản kể trên, lập tức quan hệ bao dưỡng sẽ chấm dứt.
Chu Mộ Tu nhanh chóng xem một lần, ngẩng đầu nhìn cô, “Tôi có một câu hỏi.”
“Anh cứ hỏi.”
“Tại sao cô có thể khẳng định trong một năm sẽ mang thai?”
Chu Mộ Tu lúc này trong lòng có thể nói là ngũ vị tạp trần*. Trong hợp đồng này, anh tồn tại như một người cung cấp t*ng trùng. (*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)
Bộ Hành nói thật: “Bởi vì tôi lo lắng có một ngày bị giống mẹ tôi phải đi làm thụ tinh ống nghiệm, cho nên từ khi học năm trung tôi đã kiểm tra sức khỏe, tất cả đều tốt, có thể thụ thai tự nhiên, vận khí tốt nói không chừng nửa năm là được.”
Liếc anh ta một cái lại nói: “Trừ khi anh không được.”
Chu Mộ Tu trong lòng buồn bực, nhìn cô với ánh mắt tức giận, “Cô về sau sẽ biết.”
Bộ Hành nhướng mày, “Rất mong chờ.”
Bản thân cô vốn không phải là người thể hiện vui buồn cho người khác biết, cô cố tình trêu tức anh ta dễ như trở bàn tay!
Chu Mộ Tu liếc nhìn cô một cái thật sâu, “Tôi còn có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?”
“Chúng ta có thể bắt đầu là bạn trước khi làm bạn tình, tôi cũng sẽ quyết định có con khi nào tôi muốn.”
Bộ Hành nhíu mày, khoanh tay để trên bàn trước mặt anh ta, “Tôi không đồng ý. Anh biết mục đích của tôi cuối cùng chính là muốn có con mà.”
Nếu để anh ta quyết định, cô chẳng phải là đánh mất thế chủ động? Giao dịch có ý nghĩa gì nữa?
Chu Mộ Tu lúc này cũng không nhượng bộ, “Trong lúc tồn tại mối quan hệ bao dưỡng, tôi bảo đảm sẽ cho cô có thai, sớm muộn chỉ là vấn đề thời gian. Huống hồ hiện tại cô còn trẻ, còn muốn làm việc, kế hoạch sinh con có thể hoãn lại đến hai năm sau?”
Bộ Hành ở nghiêm túc suy xét những lời anh ta nói.
Hợp đồng này có viết kỳ hạn là một năm, một khi mang thai hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô sang năm, nhưng vấn đề không lớn, khi mang thai vẫn đi làm đến lúc sinh, tình huống này đối với công việc của phụ nữ hết sức bình thường, cô đến lúc đó sẽ tìm bảo mẫu cùng một người hỗ trợ phụ giúp cô.
Đương nhiên tốt nhất vẫn nên theo kế hoạch lúc hai mươi tám tuổi sẽ có con của cô, nhưng nói vậy hợp đồng bao dưỡng quá dài, hai mươi tám tuổi thì từ hiện tại cho đến lúc đó còn bốn năm nữa, dựa theo lời ban đầu của cô một tháng một trăm năm mươi vạn, bốn năm khoảng bảy nghìn hai trăm vạn, số tiền này quá cao.
Cô đột nhiên cảm thấy mình vẫn nghèo.
Cô đề nghị, “Hoặc là khi tôi hai mươi tám tuổi chúng ta sẽ tiến hành giao dịch.”
Như vậy cô chỉ cần trả phí một năm bao dưỡng, thời gian một năm cũng đủ để cô mang thai.
Chu Mộ Tu khóe miệng cười nhẹ, ánh mắt hài hước, “Cô cho rằng tôi sẽ chờ bốn năm để cô đến bao dưỡng tôi?”
Khả năng là không thể, anh nói không chừng bốn năm sau đã kết hôn và sinh con. Lúc đó cô không nên có ý tưởng phá hoại gia đình người khác.
Như trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, cô nghiêm mặt nói: “Nếu như vậy, trong bốn năm chúng ta một lần nữa bàn lại vấn đề giá cả một chút đi.”
Chu Mộ Tu trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, không nghĩ mình không chỉ bị đặt trên mặt bàn mà ra giá, còn bị người ta cò kè mặc cả.
Thật ra anh cũng không muốn cô ấy trả tiền, lúc này nghĩ lại, tư thế nữ nhân này thể hiện như người làm ăn buôn bán, nếu không để cô chi trả một số tiền, chỉ sợ cô không cần anh ta.
Liếc cô một cái, “Hay là như này, tháng thứ nhất cô trả cho tôi một trăm năm mươi vạn, tháng thứ hai trả một trăm bốn mươi vạn, giảm dần theo từng tháng.”
Bộ Hành kinh ngạc, “Anh đang nói đùa hả? Tính như vậy, tháng thứ mười lăm chỉ còn mười vạn, tháng thứ mười sáu bằng không ư?”
“Đúng thế.”
“Như vậy anh không mệt sao?”
Chu Mộ Tu nghĩ thầm, anh sẽ làm như thế nào để ý tưởng không thua so với cô?
Anh cầm lấy bút ở trên hợp đồng sửa vài chỗ, khóe miệng cười nhẹ, “Tôi vừa lúc cũng đang cần một bạn tình, chúng ta cứ làm theo nhu cầu.”
Bình luận facebook