Một phượng hoàng, hai người, ngồi quanh một cái bàn, trên bàn bày một đĩa đồ ăn, một con gà nướng, hai con cá nướng, còn có một ít tiên quả.
Ta cúi đầu vừa ăn vừa thở phì phò.
"Có nghĩa là, Mao Mao vừa mổ ngươi xong và có thể nói chuyện được sau khi uống máu của ngươi?" Thượng Thần Thiếu Hoành hỏi khi ta đang vùi đầu vào ăn uống.
Ta không có thời gian để ý đến hắn, vì món cá nướng này còn ngon hơn cả cha ta làm.
"Vâng, thưa sư phụ..." Thư Dương ở bên cạnh gật đầu.
Thượng Thần Thiếu Hoành trầm ngâm nhìn hai chúng ta một lúc, rồi đột nhiên nói: “Vì Mao Mao có thể nói sau khi uống máu của ngươi, nên từ nay ngươi sẽ chăm sóc cho con bé!”
Thư Dương trợn to mắt: "Không phải chứ! Sư phụ à! Người nhận chuyện này rồi lại đẩy sang cho con!"
Ta nghe cuộc đối thoại giữa sư phụ và đồ đệ này xong, sao có cảm giác vị sư phụ này không đáng tin vậy chứ!
Thượng Thần Thiếu Hoành khẽ lắc đầu: "Vì vi sư muốn luyện chế đan dược cho Tiểu Phượng Hoàng, nên cũng không có thời gian chăm sóc cho nàng, nếu ngươi và nàng đã có liên quan với nhau, thì liền thay vi sư chăm sóc cho nàng đi."
Vừa nói, Thượng Thần Thiếu Hoành vừa đứng dậy: "Ồ... Đúng rồi, từ ngàn năm trước, mẫu thân của Tiểu Phượng Hoàng dám đơn thương độc mã tìm đến đây để khiêu chiến vi sư. Ngươi tự lo cho bản thân đi..."
Thấy Thượng Thần Thiếu Hoành ưu nhã rời đi, Thư Dương bất đắc dĩ thở dài.
Chờ đến khi ta ăn no, Thư Dương bế ta về phòng, đặt ta xuống và chuẩn bị rời đi.
“Đừng đi!” Ta gọi ngăn hắn lại: “Một mình ta ngủ không được, huynh ở lại với ta đi!”
Thư Dương chỉ vào ta: "Ngươi là một cô gái, sao có thể nói những lời như vậy?"
Ta nhìn hắn, rồi lại nhìn mình: "Cô gái á?"
Được rồi... Thư Dương hiểu rồi, ta không thể biến hình, vì vậy làm gì có cái gọi là khác biệt giữa nam và nữ.
“Chưa từng thấy thần tộc nào muốn vừa ăn vừa ngủ!” Thư Dương lầm bầm, bế ta đi về phòng.
"Có cha nương ta! Họ chỉ biết ăn và ngủ. Mẫu thân ta nói, không ăn không ngủ thì sống có ý nghĩa gì!"
Vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Thư Dương, từ trong miệng hắn ta biết được Thượng Thần Thiếu Hoành có năm đồ đệ, đồ đệ thứ nhất bây giờ là Chiến thần có địa vị cao, chinh chiến ở khắp nơi, đồ đệ thứ hai hiện tại phụ trách quản lý mọi việc trong phủ, nhưng trùng hợp hôm nay hắn không ở đây; đồ đệ thứ ba chính là người đã mất sớm trong tộc ta; đồ đệ thứ tư đến từ Yêu giới, hiện tại đã trở thành Yêu vương chưởng quản Yêu giới; còn đệ tử thứ năm chính là hắn, Thư Dương, thiếu chủ của Ma giới, người vừa tu luyện tròn một trăm năm bên cạnh Thượng Thần Thiếu Hoành ...
Ồ... Bây giờ có thêm ta, Thượng Thần Thiếu Hoành có sáu đệ tử rồi.
Ta nhìn Thư Dương: "Ma giới có vui không?"
Kể từ cuộc đại chiến giữa Thần và Ma từ vạn năm trước, hai tộc đã đạt được thỏa thuận hòa bình từ sớm, cùng với sự nỗ lực giữa hai bên, khoảng cách đã được xóa bỏ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một số người không phục và muốn tách biệt, đó là lý do tại sao Đại sư huynh của ta phải chiến đấu quanh năm.
Thư Dương nhìn ta nằm ở trên vai hắn, nói: "Ma giới cũng rất vui, cởi mở hơn so với Tiên giới, Ma tộc của chúng ta so với Tiên tộc của ngươi thẳng thắn hơn nhiều..."
Ta ngắt lời hắn: "Ta là Thần tộc!"
Hắn liếc ta một cái, được rồi, mặc dù hiện tại ta không có khí thế của Thần tộc, nhưng ta vẫn là Phượng Hoàng chân chính!
7
Khi đến phòng, Thư Dương chải lông chim cho ta và xây một cái tổ nhỏ bên cạnh giường của hắn, ta chui vào và lật tung cái tổ ra đầy bất mãn!
Thư Dương cau có nhìn ta, ta cũng không chịu thua trừng lại: "Cứng quá! Không ngủ được! Ta muốn ngủ trong ổ chăn của huynh cơ!"
Thư Dương nhìn ta chằm chằm, đột nhiên như quả bóng xì hơi, bất lực phủ thêm một cái chăn lên giường cho ta, ta vui vẻ ngồi vào đó, ừm, không tệ ~
Sáng sớm hôm sau, ta đã bị Thư Dương lôi ra khỏi giường: "Mau lên, lát nữa còn phải đến trường, ngươi nhanh lên!"
Ta mơ màng vẫn không nhúc nhích, lông trên đỉnh đầu như muốn nổ tung: "Học gì? Đến trường làm gì?"
Thư Dương giải thích với ta trong khi dọn đồ: "Tất cả đệ tử được nhận vào Cửu Trùng Thiên sẽ phải học kiến thức cơ bản trong cung điện vào buổi sáng, sau đó trở lại gặp sư phụ của họ để học tập vào buổi chiều."
Ta bàng hoàng và bước ra khỏi phòng ở trên vai Thư Dương, đến khi Thư Dương ngự kiếm phi hành ta mới dần dần tỉnh táo.
Ta nghiêng đầu nói với Thư Dương: "Ta còn chưa biến thân, sao vẫn phải đi?"
Thư Dương lắc đầu: “Không được, chỉ cần đã bái sư rồi thì phải đi, còn hóa thân…” Hắn quay đầu lại nhìn ta: “Hình như là không cần biến hóa, hôm nay cứ đi trước đi, chiều nay ta đưa ngươi trở về!"
Ta bĩu môi, chuẩn bị một hồi gà bay chó sủa.
Vì vẻ ngoài của mình, ta thực sự đã phải chịu thiệt thòi rất nhiều, mặc dù ta mới trăm tuổi nhưng ta đã rất giỏi trong việc phân biệt thiện ý hay ác ý của người khác.
Đến nơi đó có nhiều trẻ con, nhất định sẽ chịu không ít lời cười nhạo, ta gục đầu dựa vào vai Thư Dương.
Thư Dương dùng trái tay sờ vào ta: "Đừng lo lắng, các đồng môn rất dễ hòa đồng..."
Có quỷ mới tin ngươi ấy! Ngươi đúng là lão già xấu xa!
Xin lỗi. . . . . . Ta đã sai rồi!
Hóa ra những người trong Tiên giới đều rất lịch sự. . . . Ngoại hình cũng khá là đẹp!
Không có nhiều người học trong cung điện, nhưng tất cả bọn họ đều là tuấn nam mỹ nữ. . . . . .
Thấy trên vai Thư Dương mang một thứ đồ chơi đen như mực bước vào, mọi người bèn vây quanh hắn.
Một người có kim quang rực rỡ khắp người, nâng tay búng một cái lên đầu ta rồi hỏi Thư Dương: "Thư Dương, chiều nay ngươi định nướng gà à?"
Thư Dương vội vàng chặn miệng hắn lại: "Ngươi nói nhảm cái gì đấy! Đây là đồ đệ mà sư phụ ta mới nhận, tiểu sư muội của ta, tên Mao Mao ở tộc Phượng Hoàng!"
Vẻ mặt của mọi người như bừng tỉnh hiểu ra, hình như ta rất nổi tiếng???
Ta lập tức thấy phấn khởi: “Biết ta à?” Không thể ngờ được ta mới tròn trăm tuổi mà đã nổi danh như vậy sao?
Người đàn ông có kim quang rực rỡ siết chặt tay Thư Dương: "Ta biết, nương ngươi đánh nhau vô địch khắp tam giới..."
Ngươi sai rồi, nương ta đánh không lại Thượng Thần Thiếu Hoành...
Ta xê dịch mông, vỗ vỗ Thư Dương: "Ta đói bụng. . . . . . . . ."
Thư Dương trợn tròn mắt: "Ngươi là heo sao? Trước khi ra ngoài không phải đã ăn rồi à?"
“Ta là Phượng Hoàng!” Ta đứng trên vai hắn với khí thế hùng dũng oai vệ, phí phách hiên ngang.
Một cô nương cười dịu dàng ôm ta ngồi xuống: "Ở đây tỷ tỷ có tiên quả, tiểu Phượng Hoàng ăn được không?"
"Ăn! Ăn! Tỷ ơi, tỷ bôi cái gì lên người vậy, thơm quá..." Ta vươn cổ hít ngửi mùi hương trên người vị tiên nữ tỷ tỷ này.
Thư Dương quay đầu che trán, nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của ta, hắn không đành lòng nhìn thẳng vào ta, chẳng lẽ lại giả vờ không quen biết con gà đen này sao?
Phẩm chất của người trong Tiên giới thật cao ~ Biết ta ăn không no, họ đều mang đồ ăn ra cho ta ăn, tiểu thư tỷ tỷ còn xây ổ cho ta rồi đặt lên bàn.
Chậc chậc. . . . Vừa thơm vừa dễ chịu. . . . . .
Khi tiên sinh dạy học bước vào, ta đã no đến mức cái bụng tròn xoe rồi . . . . .
Bình luận facebook