Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: TÔI GHÉT ANH !!!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ưng Dụê đang xử lí mớ tài liệu gấp để về sớm hơn dự kiến . Đã 1 tuần rồi Đào Trạch không gọi cho hắn dù chỉ một cuộc , hắn thì bận tới nỗi lo có thời gian gọi về . Muốn hỏi cậu có ăn ngon không ? Ngủ ngoan không ? Có bị nghén không ? Con có quậy phá hay không ? Đặc biệt là có nhớ hắn không ? . Còn Ưng Dụê hắn thì rất nhớ cậu , nhớ mái đầu hồng cọ vào ngực hắn mỗi sáng , nhớ cái khuyên môi lành lạnh , nhớ cơ thể mềm mại ấm áp cùng mùi đào thơm ngọt . Có thể nói Ưng Dụê nghiện mùi tin tức tố của Đào Trạch nhất , trước kia bịa ra chuyện thích mùi táo xanh nhưng thực chất là hắn muốn xem thử cảm xúc của Đào Trạch nhưng cậu lại lạnh lùng cho qua . Con người Đào Trạch trước giờ là vậy , mạnh mẽ và khó nắm bắt , thông minh nhưng lại khôn khéo , không nói nhiều mà lại hiểu chuyện . Đó là những yếu tố của một người bạn đời hoàn hảo mà Ưng Dụê tìm kiếm . Nghĩ rồi hắn lại vùi đầu vào làm việc , mong hoàn thành xong sớm để về nhà với Đào Trạch .
Đào Trạch mấy ngày nay không những buồn mà lại ăn càng nhiều hơn , chăm chỉ hưởng thụ , đi mua đồ quẹt nát cái thẻ của Ưng Dụê . Tính bỏ tôi , sao dễ vậy được , trước khi đi tôi sẽ cho anh biết thế nào là Đào Trạch . Đào Trạch mỗi khi ăn , mắt lại tóe lửa bừng bừng rực cháy khiến cho Tô Dương và Đại Bạch không khỏi sợ sệt . Người trong nhà không ai để ý rằng Ưng Lâm đã một tuần chưa về nhà .
Ưng Lâm đứng ở cửa phòng khách ở biệt thự xa hoa , mắt em vô hồn nhìn không trung , tưởng cuộc sống sẽ trở lại guồng quay cũ nhưng hóa ra lại bị giam lỏng như con chim bị chặt mất đôi cánh . Cứ mỗi khi cô đơn tĩnh mịch như thế này em lại cứ nhớ đến sự việc ấy .
Khi ấy Ưng Lâm mới 16 tuổi , Lý Giai Hạo 18 tuổi . Lý Giai Hạo lúc đó là một tên đầu to mắt cận trong lớp không có mấy nổi bật , gia đình hắn thuộc diện khó khăn , bố hắn nghiện bài bạc , mẹ hắn thì đã bỏ đi rồi . Ưng Lâm vì thông minh , gia đình có điều kiện nên học nhảy lớp những hai năm , hằng ngày em vẫn theo hắn từ nhà tới trường , rồi từ trường về nhà . Em cũng biết công việc làm thêm của hắn ở quán bar , nhìn hắn hát trên sân khấu mỗi đêm , khi cởi bỏ đôi mắt kính quê mùa đó ra dương quang trên người Giai Hạo tỏa sáng một cách kì lạ khiến Ưng Lâm cứ ngày càng lún sâu đến nỗi khi biết cha hắn nợ xã hội đen 100 triệu , Ưng Lâm đã gom góp tất cả tiền em có để trả nợ cho hắn , những đổi lại tình cảm của em là sự cự tuyệt thẳng thừng của hắn .
- Xin cậu đừng thích tôi nữa , tôi với cậu là người không cùng một thế giới , xin lỗi vì số nợ này tôi có dùng cả đời cũng không thể trả nổi .
Tình đầu cứ thế không mở không kết chấm dứt để lại cho Ưng Lâm những cơn say rượu , phê thuốc và cả những vết sẹo xấu xí nơi cổ tay bị rạch nát . Yêu một người có lẽ là đau như thế , nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn tim em lại đập thật nhanh , vì trầm cảm nên tuyến thể của Ưng Lâm bị ảnh hưởng trầm trọng , Ưng Lâm bây giờ , dù mang thân xác omega nhưng lại chẳng khác gì beta , cơ thể cùng mùi hương của alpha đều vô dụng với Ưng Lâm chỉ trừ mùi của Lý Giai Hạo.
Sau khi tốt nghiệp , Ưng Lâm bị đẩy sang Pháp nhằm để em quên đi tình yêu đau khổ mà Lý Giai Hạo để lại đồng thời mở ra cho em một chân trời mới tươi sáng hơn khi ở đây .
Một cánh tay vững trãi ôm chặt lấy Ưng Lâm từ phía sau . Mùi bạc hà lại ngập tràn không gian rộng lớn .
- Ưng Lâm , Anh yêu em .
Ưng Lâm cười như không cười , thẫn thờ buông một câu nói .
- Tôi ghét anh .
- Tôi ghét anh .
- Tại sao ? tại sao tôi lại phải chịu đựng sự trêu đùa từ anh ? tình cảm của tôi từ lâu đã không còn , tại sao anh lại cứ xuất hiện trước mặt tôi ? Anh khiến tôi thấy buồn cười lắm anh có biết không ? Tôi ghét anh , rất ghét anh ...
Ưng Lâm hét lên , hai tay che mặt tránh để Lý Giai Hạo nhìn thấy những giọt nước mắt của em rơi .
- Xin anh để tôi đi đi , xin anh .
Lý Giai Hạo trong lòng đau nhói một mảng , vòng tay hắn buông thân thể mềm mại ấm áp kia ra .
- Em đi đi .
Nói xong hắn quay lưng trở về phòng . Ưng Lâm cùng cơ thể rệu rã đau đớn bước ra khỏi căn biệt thự . Lý Giai Hạo từ cửa sổ ngắm nhìn thân ảnh nhỏ bé rời đi , cố đưa tay với lấy bóng dáng em dần khuất xa .
[ Tôi sai rồi phải không em , tôi đã sai khi cho rằng bản thân mình lúc đó đã làm đúng với suy nghĩ . Tôi ngu ngốc mà tin rằng sẽ có được tình yêu của em một lần nữa nhưng thực chất tôi chưa bao giờ xứng đáng với tình yêu của em . Em luôn là cánh chim mà tôi không thể nắm bắt được . ]
__________________________
Tô Dương ôm tiểu Mẫn trong tay , nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bé nhỏ .
- Tiểu Mẫn muốn có em không ?
Mẫn Mẫn lắc đầu nguầy nguậy .
- Em bé sẽ đi bậy , sẽ rất nghịch , sẽ cướp đồ chơi của Mẫn Mẫn .
Đại Bạch ngồi kế bên phì cười , buông quyển sách trên tay xuống , quay qua nhìn tiểu Mẫn với ánh mắt thích thú :
- Em bé sẽ rất xinh , rất mềm lại còn thơm thơm như bánh gạo vậy , con có thích không ?
Tiểu Mẫn Mẫn nghe thấy đồ ăn mắt đã sáng lên . Bé ngây thơ nhìn ba nhỏ , Tô Dương gật gật đầu ra vẻ đồng ý .
- Vậy thì cũng được .
Bé nói xong đưa tay nhỏ vỗ vỗ lên bụng bằng phẳng củaTô Dương .
- Ngon quá .
Hả ??? Tô Dương quay qua nhìn Đại Bạch , chẳng lẽ bé tưởng em bé có thể ăn được . Cả hai thầm thở dài , thôi thì cũng chưa vội giải thích .
________________________________________
Hửm ? Hôm nay tui hết truyện để buôn rồi , chỉ mong các cô đọc truyện nhớ bình chọn , không là tui dỗi đó
Chuyên mục mới mỗi chap một bức ảnh ngập tràn sự buê đuê .
Ưng Dụê đang xử lí mớ tài liệu gấp để về sớm hơn dự kiến . Đã 1 tuần rồi Đào Trạch không gọi cho hắn dù chỉ một cuộc , hắn thì bận tới nỗi lo có thời gian gọi về . Muốn hỏi cậu có ăn ngon không ? Ngủ ngoan không ? Có bị nghén không ? Con có quậy phá hay không ? Đặc biệt là có nhớ hắn không ? . Còn Ưng Dụê hắn thì rất nhớ cậu , nhớ mái đầu hồng cọ vào ngực hắn mỗi sáng , nhớ cái khuyên môi lành lạnh , nhớ cơ thể mềm mại ấm áp cùng mùi đào thơm ngọt . Có thể nói Ưng Dụê nghiện mùi tin tức tố của Đào Trạch nhất , trước kia bịa ra chuyện thích mùi táo xanh nhưng thực chất là hắn muốn xem thử cảm xúc của Đào Trạch nhưng cậu lại lạnh lùng cho qua . Con người Đào Trạch trước giờ là vậy , mạnh mẽ và khó nắm bắt , thông minh nhưng lại khôn khéo , không nói nhiều mà lại hiểu chuyện . Đó là những yếu tố của một người bạn đời hoàn hảo mà Ưng Dụê tìm kiếm . Nghĩ rồi hắn lại vùi đầu vào làm việc , mong hoàn thành xong sớm để về nhà với Đào Trạch .
Đào Trạch mấy ngày nay không những buồn mà lại ăn càng nhiều hơn , chăm chỉ hưởng thụ , đi mua đồ quẹt nát cái thẻ của Ưng Dụê . Tính bỏ tôi , sao dễ vậy được , trước khi đi tôi sẽ cho anh biết thế nào là Đào Trạch . Đào Trạch mỗi khi ăn , mắt lại tóe lửa bừng bừng rực cháy khiến cho Tô Dương và Đại Bạch không khỏi sợ sệt . Người trong nhà không ai để ý rằng Ưng Lâm đã một tuần chưa về nhà .
Ưng Lâm đứng ở cửa phòng khách ở biệt thự xa hoa , mắt em vô hồn nhìn không trung , tưởng cuộc sống sẽ trở lại guồng quay cũ nhưng hóa ra lại bị giam lỏng như con chim bị chặt mất đôi cánh . Cứ mỗi khi cô đơn tĩnh mịch như thế này em lại cứ nhớ đến sự việc ấy .
Khi ấy Ưng Lâm mới 16 tuổi , Lý Giai Hạo 18 tuổi . Lý Giai Hạo lúc đó là một tên đầu to mắt cận trong lớp không có mấy nổi bật , gia đình hắn thuộc diện khó khăn , bố hắn nghiện bài bạc , mẹ hắn thì đã bỏ đi rồi . Ưng Lâm vì thông minh , gia đình có điều kiện nên học nhảy lớp những hai năm , hằng ngày em vẫn theo hắn từ nhà tới trường , rồi từ trường về nhà . Em cũng biết công việc làm thêm của hắn ở quán bar , nhìn hắn hát trên sân khấu mỗi đêm , khi cởi bỏ đôi mắt kính quê mùa đó ra dương quang trên người Giai Hạo tỏa sáng một cách kì lạ khiến Ưng Lâm cứ ngày càng lún sâu đến nỗi khi biết cha hắn nợ xã hội đen 100 triệu , Ưng Lâm đã gom góp tất cả tiền em có để trả nợ cho hắn , những đổi lại tình cảm của em là sự cự tuyệt thẳng thừng của hắn .
- Xin cậu đừng thích tôi nữa , tôi với cậu là người không cùng một thế giới , xin lỗi vì số nợ này tôi có dùng cả đời cũng không thể trả nổi .
Tình đầu cứ thế không mở không kết chấm dứt để lại cho Ưng Lâm những cơn say rượu , phê thuốc và cả những vết sẹo xấu xí nơi cổ tay bị rạch nát . Yêu một người có lẽ là đau như thế , nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn tim em lại đập thật nhanh , vì trầm cảm nên tuyến thể của Ưng Lâm bị ảnh hưởng trầm trọng , Ưng Lâm bây giờ , dù mang thân xác omega nhưng lại chẳng khác gì beta , cơ thể cùng mùi hương của alpha đều vô dụng với Ưng Lâm chỉ trừ mùi của Lý Giai Hạo.
Sau khi tốt nghiệp , Ưng Lâm bị đẩy sang Pháp nhằm để em quên đi tình yêu đau khổ mà Lý Giai Hạo để lại đồng thời mở ra cho em một chân trời mới tươi sáng hơn khi ở đây .
Một cánh tay vững trãi ôm chặt lấy Ưng Lâm từ phía sau . Mùi bạc hà lại ngập tràn không gian rộng lớn .
- Ưng Lâm , Anh yêu em .
Ưng Lâm cười như không cười , thẫn thờ buông một câu nói .
- Tôi ghét anh .
- Tôi ghét anh .
- Tại sao ? tại sao tôi lại phải chịu đựng sự trêu đùa từ anh ? tình cảm của tôi từ lâu đã không còn , tại sao anh lại cứ xuất hiện trước mặt tôi ? Anh khiến tôi thấy buồn cười lắm anh có biết không ? Tôi ghét anh , rất ghét anh ...
Ưng Lâm hét lên , hai tay che mặt tránh để Lý Giai Hạo nhìn thấy những giọt nước mắt của em rơi .
- Xin anh để tôi đi đi , xin anh .
Lý Giai Hạo trong lòng đau nhói một mảng , vòng tay hắn buông thân thể mềm mại ấm áp kia ra .
- Em đi đi .
Nói xong hắn quay lưng trở về phòng . Ưng Lâm cùng cơ thể rệu rã đau đớn bước ra khỏi căn biệt thự . Lý Giai Hạo từ cửa sổ ngắm nhìn thân ảnh nhỏ bé rời đi , cố đưa tay với lấy bóng dáng em dần khuất xa .
[ Tôi sai rồi phải không em , tôi đã sai khi cho rằng bản thân mình lúc đó đã làm đúng với suy nghĩ . Tôi ngu ngốc mà tin rằng sẽ có được tình yêu của em một lần nữa nhưng thực chất tôi chưa bao giờ xứng đáng với tình yêu của em . Em luôn là cánh chim mà tôi không thể nắm bắt được . ]
__________________________
Tô Dương ôm tiểu Mẫn trong tay , nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bé nhỏ .
- Tiểu Mẫn muốn có em không ?
Mẫn Mẫn lắc đầu nguầy nguậy .
- Em bé sẽ đi bậy , sẽ rất nghịch , sẽ cướp đồ chơi của Mẫn Mẫn .
Đại Bạch ngồi kế bên phì cười , buông quyển sách trên tay xuống , quay qua nhìn tiểu Mẫn với ánh mắt thích thú :
- Em bé sẽ rất xinh , rất mềm lại còn thơm thơm như bánh gạo vậy , con có thích không ?
Tiểu Mẫn Mẫn nghe thấy đồ ăn mắt đã sáng lên . Bé ngây thơ nhìn ba nhỏ , Tô Dương gật gật đầu ra vẻ đồng ý .
- Vậy thì cũng được .
Bé nói xong đưa tay nhỏ vỗ vỗ lên bụng bằng phẳng củaTô Dương .
- Ngon quá .
Hả ??? Tô Dương quay qua nhìn Đại Bạch , chẳng lẽ bé tưởng em bé có thể ăn được . Cả hai thầm thở dài , thôi thì cũng chưa vội giải thích .
________________________________________
Hửm ? Hôm nay tui hết truyện để buôn rồi , chỉ mong các cô đọc truyện nhớ bình chọn , không là tui dỗi đó
Chuyên mục mới mỗi chap một bức ảnh ngập tràn sự buê đuê .
Bình luận facebook