Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129: Udyr
Udyr không chỉ là một người phàm trần; hắn là một cơ thể chứa đầy những nguồn năng lượng bất kham của bốn linh hồn linh thú. Khi cần thiết, Udyr có thể tận dụng những nguồn năng lượng này để nhận được những thứ sức mạnh đặc biệt: hổ cho hắn tốc độ và sự dữ tợn, rùa cho hắn sự bất khuất, gấu cho hắn sức mạnh, và phượng hoàng cho hắn ngọn lửa bất diệt. Với thứ sức mạnh tổng hợp của cả bốn, Udyr có thể đánh bật tất cả những ai dám đe dọa trật tự của thiên nhiên.
Ở Freljord tồn tại một tầng lớp sống tách biệt với cả xã hội, một lối sống ẩn dật lánh đời. Họ chính là những người bảo quản duy trì của thế giới tự nhiên: các Lữ Khách Tinh Linh. Cứ mỗi một thế hệ sẽ có một đứa trẻ được sinh ra dưới mặt trăng máu, và lời truyền rằng đứa trẻ đó sẽ sống giữa hai thế giới; một của linh hồn và một của người phàm. Đứa trẻ sẽ được đưa đến với các Lữ Khách Tinh Linh để có thể tiếp tục một cuộc sống pháp sư đúng đắn. Udyr chính là đứa trẻ đó, hắn thậm chí còn biết hống lên tiếng hú của loài sói băng trước khi bật ra được những tiếng nói của tổ tiên. Nhờ được các Lữ Khách Tinh Linh chỉ bảo, Udyr rồi sẽ học được ý nghĩa của các tiếng gọi tâm linh và sự cân bằng của tự nhiên. Các Lữ Khách Tinh Linh thường bảo với Udyr rằng hắn rồi sẽ phải gặp những khảo nghiệm trắc trở hơn rất nhiều so với những người đi trước hắn, và rằng các linh hồn của Freljord đang ngày càng bất ổn định hơn, dẫu lí do cụ thể ra sao thì đều là thiên cơ bất khả lộ.
Câu trả lời rồi cũng đến vào một dịp cuối đông, khi Udyr và các Lữ Khách Tinh Linh bị tấn công bởi một kẻ đáng sợ chỉ được nhắc tới qua những lời thì thầm run run đầy sợ hãi: Mụ Phù Thủy Băng. Biết chắc rằng đứa trẻ sẽ chẳng thể nào thoát khỏi nanh vuốt của mụ phù thủy, các Lữ Khách Tinh Linh đã hi sinh bản thân mình để bảo vệ đứa trẻ. Một sự hi sinh vô nghĩa, hay ít nhất đó là những gì Mụ Phù Thủy Băng đã nghĩ khi mụ tiến lại gần tên nạn nhân nhỏ bé còn sót lại. Vỡ òa trong bi thương, Udyr rống lên đầy thống hận, và hắn cảm thấy như cả Freljord rống lên cùng hắn. Trong khoảnh khắc đó, đứa trẻ đã để mặc cho các linh hồn hoang dã bên trong thống trị hắn, và tự biến mình thành một con dã thú. Với sức mạnh bùng nổ khôn cùng, Udyr giận dữ gầm lên khiến cả ngọn núi rung chuyển dẫn tới một cơn tuyết lở trời long đất lở. Khi Udyr lồm cồm bò ra khỏi lớp băng tuyết, Mụ Phù Thủy Băng đã biến đâu mất rồi.
Nhiều năm về sau, các bộ tộc phương bắc đã tự kháo nhau nên tránh xa ra khỏi gã điên hoang dã và lãnh thổ của hắn. Một ngày kia Udyr ngửi được mùi của một kẻ dám xâm phạm lãnh thổ của hắn. Quyết định đuổi kẻ xâm nhập đi, hắn lao vào tấn công để rồi bị đánh bật ra một cách dễ dàng. Hắn lồm cồm bò dậy rồi lại lao vào lần nữa và lần nữa, nhưng kết quả thì đều giống như lần đầu, bị đánh bật đi. Kiệt sức và thất bại ê chề, Udyr giận rung người rồi ấp úng bật ra một từ ''ai'' với kẻ lạ mặt. Lee Sin đã cất công đi tìm sự hướng dẫn của các Lữ Khách Tinh Linh để rồi lại tìm ra một chàng trai lạc lối. Thầy tu mù hứa rằng anh sẽ giúp Udyr trở về với đường ngay lẽ phải, cũng như đưa hắn đến một tu viện, nơi đồn rằng được bảo vệ bởi bốn linh hồn bất tử hùng mạnh đầy thông thái. Nơi đấy, Udyr sẽ tìm ra được sự hài hòa cần thiết.
Lee Sin đưa Udyr đến một vùng đất trái ngược hoàn toàn so với quê hương của hắn. Sự sống còn không phải là luật lệ duy nhất tồn tại nơi đây đối với những cư dân Ionia, hay thậm chí kể cả những sinh vật. Lần đầu tiên trong đời, Udyr cảm thấy một sự an bình với những linh hồn quanh hắn, và tìm được sự chở che đến từ nhân loại. Quãng thời gian cùng các thầy tu này đã khiến Udyr điều khiển được những bản năng của bản thân, còn những lúc ngồi thiền cùng các linh hồn trong các thiền viện cổ kính đã dạy cho hắn trí khôn. Thông qua cả hai điều đó, Udyr đã học được cách chân chính để trải nghiệm một cuộc sống của Lữ Khách Tinh Linh thực thụ.
Udyr thực sự nợ rất nhiều những cư dân Ionia. Đó là một món nợ mà hắn hiểu rằng họ hoàn toàn chẳng bận tâm đến, nhưng với hắn, món nợ này có trả cả đời cũng chẳng bao giờ hết. Khi đội quân xâm lăng của Noxus kéo đến, Udyr hiển nhiên sẽ chẳng thể để lũ binh lính bạo tàn đấy có thể đụng đến được sự bình yên của Ionia - hắn còn chưa quên cách sử dụng nanh và vuốt của mình đâu. Udyr nhảy xổ vào đoàn quân xâm lăng với tất cả sự hung tợn của một mãnh thú cùng đường và ban cho chúng một lí do để biết sợ hãi trước thiên nhiên hoang dã. Từ trên những ngọn cây, móng vuốt của hắn xé tan tát quân Noxus; bên những bờ sông, hắn đẩy lùi chúng như một cơn lũ khổng lồ, và trên những cánh đồng, hắn nuốt chửng bọn chúng nhanh như những ngọn lửa đồng cỏ. Cuối cùng chỉ khi lũ Noxus vắt giò lên cổ bỏ chạy thì Udyr mới nguôi giận.
Hòa bình đã được vãn hồi tại Ionia, dẫu vậy Udyr vẫn cảm thấy có điều giờ đó thôi thúc hắn không ngừng nghỉ. Những linh hồn của Freljord vẫy gọi hắn, cảnh báo về một cái ác đang lăm le trỗi dậy từ băng giá. Udyr thấu hiểu mối hiểm họa mà Mụ Phù Thủy Băng mang lại: mụ ta chính là sứ giả của một thứ bóng tối kinh hoàng sắp nuốt chửng quê hương của hắn. Cùng với các linh hồn hùng mạnh của ngôi đền, Udyr trở về nơi chôn nhau cắt rốn, với chỉ một mục tiêu kiên định, bảo vệ thế giới thiên nhiên khỏi tất cả những ai dám đe dọa sự cân bằng của nó.
''Ý chí của thiên nhiên sẽ được thực thi, bởi ta.''
-- Udyr
Ở Freljord tồn tại một tầng lớp sống tách biệt với cả xã hội, một lối sống ẩn dật lánh đời. Họ chính là những người bảo quản duy trì của thế giới tự nhiên: các Lữ Khách Tinh Linh. Cứ mỗi một thế hệ sẽ có một đứa trẻ được sinh ra dưới mặt trăng máu, và lời truyền rằng đứa trẻ đó sẽ sống giữa hai thế giới; một của linh hồn và một của người phàm. Đứa trẻ sẽ được đưa đến với các Lữ Khách Tinh Linh để có thể tiếp tục một cuộc sống pháp sư đúng đắn. Udyr chính là đứa trẻ đó, hắn thậm chí còn biết hống lên tiếng hú của loài sói băng trước khi bật ra được những tiếng nói của tổ tiên. Nhờ được các Lữ Khách Tinh Linh chỉ bảo, Udyr rồi sẽ học được ý nghĩa của các tiếng gọi tâm linh và sự cân bằng của tự nhiên. Các Lữ Khách Tinh Linh thường bảo với Udyr rằng hắn rồi sẽ phải gặp những khảo nghiệm trắc trở hơn rất nhiều so với những người đi trước hắn, và rằng các linh hồn của Freljord đang ngày càng bất ổn định hơn, dẫu lí do cụ thể ra sao thì đều là thiên cơ bất khả lộ.
Câu trả lời rồi cũng đến vào một dịp cuối đông, khi Udyr và các Lữ Khách Tinh Linh bị tấn công bởi một kẻ đáng sợ chỉ được nhắc tới qua những lời thì thầm run run đầy sợ hãi: Mụ Phù Thủy Băng. Biết chắc rằng đứa trẻ sẽ chẳng thể nào thoát khỏi nanh vuốt của mụ phù thủy, các Lữ Khách Tinh Linh đã hi sinh bản thân mình để bảo vệ đứa trẻ. Một sự hi sinh vô nghĩa, hay ít nhất đó là những gì Mụ Phù Thủy Băng đã nghĩ khi mụ tiến lại gần tên nạn nhân nhỏ bé còn sót lại. Vỡ òa trong bi thương, Udyr rống lên đầy thống hận, và hắn cảm thấy như cả Freljord rống lên cùng hắn. Trong khoảnh khắc đó, đứa trẻ đã để mặc cho các linh hồn hoang dã bên trong thống trị hắn, và tự biến mình thành một con dã thú. Với sức mạnh bùng nổ khôn cùng, Udyr giận dữ gầm lên khiến cả ngọn núi rung chuyển dẫn tới một cơn tuyết lở trời long đất lở. Khi Udyr lồm cồm bò ra khỏi lớp băng tuyết, Mụ Phù Thủy Băng đã biến đâu mất rồi.
Nhiều năm về sau, các bộ tộc phương bắc đã tự kháo nhau nên tránh xa ra khỏi gã điên hoang dã và lãnh thổ của hắn. Một ngày kia Udyr ngửi được mùi của một kẻ dám xâm phạm lãnh thổ của hắn. Quyết định đuổi kẻ xâm nhập đi, hắn lao vào tấn công để rồi bị đánh bật ra một cách dễ dàng. Hắn lồm cồm bò dậy rồi lại lao vào lần nữa và lần nữa, nhưng kết quả thì đều giống như lần đầu, bị đánh bật đi. Kiệt sức và thất bại ê chề, Udyr giận rung người rồi ấp úng bật ra một từ ''ai'' với kẻ lạ mặt. Lee Sin đã cất công đi tìm sự hướng dẫn của các Lữ Khách Tinh Linh để rồi lại tìm ra một chàng trai lạc lối. Thầy tu mù hứa rằng anh sẽ giúp Udyr trở về với đường ngay lẽ phải, cũng như đưa hắn đến một tu viện, nơi đồn rằng được bảo vệ bởi bốn linh hồn bất tử hùng mạnh đầy thông thái. Nơi đấy, Udyr sẽ tìm ra được sự hài hòa cần thiết.
Lee Sin đưa Udyr đến một vùng đất trái ngược hoàn toàn so với quê hương của hắn. Sự sống còn không phải là luật lệ duy nhất tồn tại nơi đây đối với những cư dân Ionia, hay thậm chí kể cả những sinh vật. Lần đầu tiên trong đời, Udyr cảm thấy một sự an bình với những linh hồn quanh hắn, và tìm được sự chở che đến từ nhân loại. Quãng thời gian cùng các thầy tu này đã khiến Udyr điều khiển được những bản năng của bản thân, còn những lúc ngồi thiền cùng các linh hồn trong các thiền viện cổ kính đã dạy cho hắn trí khôn. Thông qua cả hai điều đó, Udyr đã học được cách chân chính để trải nghiệm một cuộc sống của Lữ Khách Tinh Linh thực thụ.
Udyr thực sự nợ rất nhiều những cư dân Ionia. Đó là một món nợ mà hắn hiểu rằng họ hoàn toàn chẳng bận tâm đến, nhưng với hắn, món nợ này có trả cả đời cũng chẳng bao giờ hết. Khi đội quân xâm lăng của Noxus kéo đến, Udyr hiển nhiên sẽ chẳng thể để lũ binh lính bạo tàn đấy có thể đụng đến được sự bình yên của Ionia - hắn còn chưa quên cách sử dụng nanh và vuốt của mình đâu. Udyr nhảy xổ vào đoàn quân xâm lăng với tất cả sự hung tợn của một mãnh thú cùng đường và ban cho chúng một lí do để biết sợ hãi trước thiên nhiên hoang dã. Từ trên những ngọn cây, móng vuốt của hắn xé tan tát quân Noxus; bên những bờ sông, hắn đẩy lùi chúng như một cơn lũ khổng lồ, và trên những cánh đồng, hắn nuốt chửng bọn chúng nhanh như những ngọn lửa đồng cỏ. Cuối cùng chỉ khi lũ Noxus vắt giò lên cổ bỏ chạy thì Udyr mới nguôi giận.
Hòa bình đã được vãn hồi tại Ionia, dẫu vậy Udyr vẫn cảm thấy có điều giờ đó thôi thúc hắn không ngừng nghỉ. Những linh hồn của Freljord vẫy gọi hắn, cảnh báo về một cái ác đang lăm le trỗi dậy từ băng giá. Udyr thấu hiểu mối hiểm họa mà Mụ Phù Thủy Băng mang lại: mụ ta chính là sứ giả của một thứ bóng tối kinh hoàng sắp nuốt chửng quê hương của hắn. Cùng với các linh hồn hùng mạnh của ngôi đền, Udyr trở về nơi chôn nhau cắt rốn, với chỉ một mục tiêu kiên định, bảo vệ thế giới thiên nhiên khỏi tất cả những ai dám đe dọa sự cân bằng của nó.
''Ý chí của thiên nhiên sẽ được thực thi, bởi ta.''
-- Udyr
Bình luận facebook