Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Tề thị níu chặt tay Diệp Thừa Hồng, nghẹn ngào khóc một trận, Diệp Phù, Diệp Chi cũng đứng sát bên cạnh không ngừng lau nước mắt. Đợi Tề thị nghẹn khóc đủ rồi, Diệp Thừa Hồng an ủi các nàng vài câu, sau đó bảo các nàng tránh ra một chút lại gọi Diệp Sợ đến nói chuyện riêng với hắn.
Diệp Thừa Hồng nhìn Diệp Sở chăm chăm, đây là con trai duy nhất của hắn, tuyệt đối không thể để cho nó đi theo vết xe đổ của mình, dấn thân vào con đường tội lỗi, sai lầm, "Sở ca nhi, những gì trước kia vi phụ dạy cho con đều là sai lầm rồi, con phải nhớ tuyệt đối đừng vì muốn trở nên nổi bật mà làm việc không từ thủ đoạn, cũng không cần nghĩ đến chuyện báo thù cho phụ thân, cứ an phận tiếp tục sống là được rồi. Cố gắng học tập cho giỏi, tương lai thi đậu, giành lấy công danh, lúc đó vi phụ cũng an tâm mỉm cười nơi chín suối." Đại ca cho dù không tham dự vào quan trường, chỉ quanh quẩn ở trong phủ, nhưng đó cũng là mãnh hổ đang ngủ mà thôi, tuyệt đối không thể trêu chọc đến. Huống chi còn có Diệp Lệ, thế tử gia danh chính ngôn thuận của hầu phủ, bây giờ lại còn thi đậu võ trạng nguyên, lãnh chức tam phẩm Chiêu dũng tướng quân. Lại còn cả Diệp Thiên kia nữa, dù vẫn còn nhỏ tuổi lại không hiểu vì sao mà lọt vào mắt Dự vương, quả thực chính là người được Dự vương đặt ở đầu quả tim.
"Phụ thân! Nhi tử bất hiếu, không thể cứu được người." Diệp Sở hai mắt rưng rưng, khổ sở, đau đớn đầy tuyệt vọng nhìn phụ thân của mình.
Diệp Thừa Hồng lắc đầu, "Con có lòng này là đủ rồi, không cần nghĩ cách cứu ta nữa, ta là thoát không được rồi." Hắn sớm đã nhận rõ hiện thực, hôm nay được gặp được người nhà một lần cuối cùng, cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Vài ngày sau, Diệp Thừa Hồng đúng thời hạn bị vấn chém, bởi vì phải đứng ra xử lý hậu sự của hắn, cho nên Tề thị cũng được cho phép ra khỏi tiểu viện kia.
Đêm hôm Diệp Thừa Hồng bị chém, lão thái thái cũng theo sau tắt thở mà đi.
Mọi người từ trên xuống dưới trong hầu phủ đều không cảm thấy bất ngờ, lão thái thái đã sớm héo mòn, toàn thân gầy gò như que củi, chỉ còn tạm thời níu giữ lại chút hơi tàn, Diệp Thừa Hồng vừa bị chém, chút sinh khí nàng của bà ta cũng liền chịu không nổi mà tiêu tán cả rồi.
Bởi vì đã sớm có sự chuẩn bị, cho nên dù trong cùng lúc mất hai người, mọi việc trong phủ vẫn được thu xếp ổn thỏa, tiến hành u đâu vào đấy.
Trong hầu phủ lúc này có thể nói người đau khổ, khó chịu nhất chính là Diệp Thừa Xương. Một khi lão thái thái mất rồi, hắn buộc phải giữ đạo hiếu chịu tang ba năm, mà người trong nhà có đại tang cũng không thể tiếp tục làm quan, đợi qua ba năm sau mới có thể trở lại quan trường. Hiện tại lại chính là thời điểm Thụy vương đang cần dùng người, hắn lại không thể ra sức đóng góp, lập công, đợi ba năm sau nếu như đại cục đã định cả rồi, đến lúc đó liệu có ai còn nhớ tới hắn nữa, cũng có nghĩa là công lao phò trợ tân đế sẽ không có phần dành cho hắn rồi. Niềm an ủi duy nhất của hắn lúc này là nhạc phụ vẫn còn đi theo bên cạnh Thụy vương, tương lai dựa vào nhạc phụ, hắn vẫn còn có thể thuận lợi tiến vào triều đình tiếp tục con đường làm quan.
Về phần Tế Bình hậu, hắn vốn là từ quan nhàn phú ở nhà, cũng không tồn tại có đại tang khốn nhiễu. Mà Diệp Lệ là võ tướng, võ tướng là không có có đại tang, chỉ có một trăm ngày ngày nghỉ, sau đó y nguyên muốn về đến lúc đầu trên chức vị.
Tế Bình hầu Diệp Thừa Nguyên cùng với thế tử Diệp Lệ, và tam lão gia Diệp Thừa Xương cùng nhau ở tiền viện chiêu đãi tân khách đến phúng viếng, Mạnh thị không an tâm để cho một mình Diệp Thiên gánh vác, lo liệu xử lý chuyện lớn như vậy, đành phải vác bụng lớn, cùng Diệp Thiên an bài mọi việc cần thiết trong phủ, Tề thị và Mai thị thì cùng nhau tiếp đãi các nữ quyến đến viếng.
Mai thị đầy hâm mộ nhìn phần bụng đã nhô cao của Mạnh thị, thời gian này Mạnh thị cũng sắp sinh rồi, vậy mà nàng cố gắng biết bao từ ngày đó đến bây giờ, vẫn là không mang thai. Nàng lại nhìn sang Tề thị, ánh mắt mang theo chút đồng tình, cũng còn may mắn là, mặc dù nàng không có hài tử, nhưng lão gia nhà nàng hiện tại vẫn còn an an ổn ổn ở bên cạnh nàng, cũng còn tốt hơn nhị tẩu nhiều, cứ như vậy mà trở thành quả phụ.
...
Sau khi tang sự của lão thái thái và Diệp Thừa Hồng đã xong xuôi, nghỉ ngơi ba ngày, Tế Bình hầu cho mời tộc trưởng cùng mấy vị tộc lão tới hầu phủ để làm chủ trì cho chuyện phân gia. Lão thái thái đã không còn, chuyện phân gia cũng là thuận lý thành chương mà tiến hành.
Đối với chuyện phân gia, nhị phòng là không có bất kỳ ý kiến nào.
Trên đầu Tề thị còn một cái tội danh độc hại hầu phu nhân, tiếp tục ở lại hầu phủ sẽ lại bị giam cầm như trước, nhưng mà nhị phòng vẫn còn tới bốn huynh muội cần chăm sóc, cũng không thể để cho bọn chúng đã không có cha nay lại không có cả mẹ được, vì vậy nàng tất nhiên là hi vọng sẽ phân gia, đến lúc đó bản thân tự làm chủ nhà mình lại càng tốt hơn.
Diệp Sở cũng hi vọng phân gia, hầu gia đã biết hết mọi chuyện mà phụ thân đã làm, cho hắn cũng không có ra tay với trẻ nhỏ vô tội như bọn hắn, nhưng mà mỗi ngày ở trong hầu phủ bản thân hắn vẫn rất lo lắng, sợ hãi, rất sợ một ngày nào đó hầu gia trong lòng khó chịu, không vui, sẽ lôi cả nhà bọn hắn ra khai đao trút giận.
Diệp Phù, Diệp Chi là nghe theo ý định của mẫu thân và ca ca, nếu mẫu thân cùng ca ca đều đã nguyện ý phân gia rồi, các nàng cũng không có ý kiến gì nữa. Còn riêng bản thân Diệp Dung cũng vô cùng hài lòng, từ sau khi Tế Bình hầu trở về, sau đó là phụ thân xảy ra chuyện, nàng đã luôn cảm giác được ở trong hầu phủ này nàng đi tới chỗ nào cũng đều thấp kém hơn Diệp Thiên thấp một bậc, phân nhà rồi, rời khỏi hầu phủ rời khỏi Diệp Thiên, mẫu thân lại một lần nữa chưởng quản chuyện trong nhà, cuộc sống của nàng sẽ lại có thể tốt đẹp hơn nhiều rồi.
Tam lão gia Diệp Thừa Xương thì cảm thấy phân hay không cũng không quan trọng, dù sao đại ca hiện tại cũng chỉ nhàn rỗi ở nhà, không trợ giúp hắn được cái gì, niềm trông cậy lớn nhất của hắn vẫn là ở chỗ của nhạc phụ, chỉ cần có thể khéo léo dỗ dành Mai thị cho tốt là được rồi.
Lúc này người không muốn phân gia cũng chỉ có Mai thị. Nàng gả vào hầu phủ đã có khoảng mười năm rồi, nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn chỉ cùng Diệp Thừa Xương ngâm thơ, ngắm trăng, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, xưa nay không chút để tâm đến chuyện quản lý nội trạch, cuộc sống trôi qua vô cùng thảnh thơi, tiêu dao. Một khi phân gia rồi nàng dĩ nhiên sẽ phải lên làm nữ đương gia, đến lúc ấy mọi việc tự trong ra ngoài của phủ trạch chỉ có thể để chính mình đến quản. Vừa nghĩ tới mỗi ngày đều phải cùng với mấy vị quản sự bà tử đấu trí, xử lý mấy loại chuyện lông gà vỏ tỏi kia, lại còn phải xem sổ sách, cân đối thu chi các nơi...đầu nàng đã muốn nổ tung rồi.
Về vấn đề phân chia gia sản, tất cả mọi người có phần thức thời, không ai đứng ra náo loạn ồn ào cái gì.
Tộc trưởng dựa theo lệ thường đem số bạc chung đều phân chia tốt rồi, về phần đất đai, nhà cửa trên danh nghĩa hầu phủ còn có hai tòa gia trạch nằm ở con đường, nhị phòng tam phòng nếu muốn có thể dùng số bạc tương ứng đến đổi, còn không thì đem hai gian nhà này cùng với mấy trang tử, cửa hàng tiến hành phân chia.
Nhị phòng và tam phòng đều lựa chọn một tòa nhà, nói gì thì nói có sẵn một chỗ đặt chân đương nhiên là tốt hơn nhiều so với việc bây giờ cầm bạc đi tìm mua nhà rồi. Nếu như không hài lòng, tương lai có thể từ từ tìm một chỗ khác, đợi khi nào tìm được rồi, an ổn xuống lại đem chỗ này bán đi. Tam phòng chọn toàn nhà có phần nhỏ hơn, nhị phòng nhiều người, cho nên chọn cái lớn, sau đó giao bạc lại.
Về phần tôi tớ trong phủ, nguyện ý cùng nhị phòng tam phòng rời đi, Mạnh thị nói rõ có thể đem thân khế tặng không cho Tề thị cùng Mai thị, cũng không cần bạc.
Trải qua một ngày tính toán định giá, bốc thăm phân phối, cái nhà này cuối cùng cũng chia xong, nửa tháng sau nhị phòng, tam phòng phải chuyển ra khỏi hầu phủ. Nguyên bản dựa theo lẽ thường là một tháng, nhưng lúc đó tới thời gian sinh nở của Mạnh thị, Tế Bình hầu không yên tâm để những người này ở lại trong phủ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên muốn đưa bọn họ tiễn đi sớm một chút, lại nói tiếp, nhà ở cũng đều có sẵn rồi, chỉ cần dời đi qua được rồi, cho nên, chỉ cho bọn họ thời gian nửa tháng mà thôi.
Nhị phòng, tam phòng đều trở nên bận rộn vô cùng, vừa phải đi qua nơi ở mới xem tình huống, vừa phải chọn mua tôi tớ mới, chỉnh lý thu xếp đồ vật bên này, thuê xe ngựa kéo qua chỗ mới.
Tề thị cũng có kinh nghiệm bảy năm quản lý nội trạch, những chuyện này không làm khó được nàng. Chỉ có Mai thị là vô cùng đau đầu nhức óc, nàng trước giờ chưa hề xử lý qua những chuyện thế này, đột nhiên phải bắt tay vào làm căn bản cũng không biết nên làm từ chỗ nào mới được, tam lão gia Diệp Thừa Xương bất đắc dĩ, đành phải giúp đỡ hỗ trợ nàng, cũng may là hắn có đại tang phải nghỉ ở nhà, nếu không thì cái nhà này không cách nào thuận lợi dời chuyển thành công.
Nửa tháng sau, hầu phủ rốt cục cũng trở nên thanh tịnh.
Trong khoảng thời gian này, Dự vương cũng không hề nhàn rỗi. Kể từ khi thương nghị tốt cùng nhạc phụ mượn tay Diệp Thừa Hồng hại chết Thanh Vân đạo trưởng, diệt trừ kẻ địch nguy hiểm kiếp trước, hắn cảm thấy hẳn là nên sớm đưa Thanh Hư đạo trưởng mà kiếp trước mình dẫn tiến cho hoàng thượng vào cung, miễn cho thái tử lại đào ra một đạo sĩ nào từ chỗ khác nhét vào nữa.
Từ tháng sáu Dự vương đã tìm được Thanh Hư đạo trưởng. Thanh Hư này am hiểu luyện đan, hiệu quả sử dụng so với đan dược của Thanh Vân còn tốt hơn, nếu không thì kiếp trước cũng sẽ không thể ở trong cung có địa vị tương đương với Thanh Vân rồi, đáng tiếc là hắn không có khản năng "hô phong hoán vũ" như Thanh Vân, cho nên vẫn không cách nào đem Thanh Vân đè ép xuống được.
Dự vương vừa suy nghĩ, ngón tay ở trên bàn vừa gõ nhẹ hai cái, không quan hệ, cho dù không thể dự báo thời tiết, gió mưa, nhưng mà Thanh Hư cũng có thể dự báo một chút chuyện khác, có hắn một người từ kiếp trước trùng sinh ở chỗ này, để cho Thanh Hư mỗi năm đều tuyên bố một tiên đoán trọng đại, lại còn là lời tiên đoán nói ra là đúng cũng không có gì là khó khăn.
Mấu chốt là, một đời này, hắn không có ý định đích thân đứng ra đưa Thanh Hư vào cung. Nếu như hắn dẫn Thanh Hư đến cho phụ hoàng, thái tử nhất định sẽ tìm những người khác, đến cùng Thanh Hư đối kháng. Như vậy liền để cho thái tử đến tự mình "lựa chọn" Thanh Hư giới thiệu cho phụ hoàng, có như vậy thì thái tử sẽ coi Thanh Hư là người của hắn, tất nhiên là sẽ khắp nơi giữ gìn, bảo vệ Thanh Hư, mà trên thực tế Thanh Hư lại vì chính Dự vương hắn làm việc, không phải là càng tốt hơn sao?
...
Một ngày tháng tám, dưới chân núi Vân Nhạn ở ngoại ô kinh thành xuất hiện một vị đạo trưởng, danh xưng là Thanh Hư, người này râu tóc bạc trắng, dáng vẻ vô cùng tiên phong đạo cốt, hắn nói là qua một tháng sau, mấy thôn làng dưới chân núi Vân Nhạn sẽ bị mấy luồng cuồng phong tấn công, tàn phá, nếu như lúc này không lo gia cố phòng ốc, chắc chắn sẽ phải gánh chịu tổn thất nặng nề.
Cả đám người vốn đang cho là hắn là một cao nhân đắc đạo, nghe xong mấy lời này, đều nghĩ hắn là tên điên, một tháng sau sẽ có cuồng phong tấn công? Thật sự là hồ ngôn loạn ngữ, tổ tiên ông cha bọn hắn đời đời kiếp kiếp ở chỗ này, chưa từng nghe nói có cuồng phong đánh vào bao giờ!
Cho dù không có người nào chịu tin theo, Thanh Hư cũng không có rời đi, mỗi ngày vất vả khổ công khuyên nhủ bọn họ gia cố phòng ốc, nếu như phòng ở thật sự quá rách nát, đến lúc đó liền dứt khoát tự mình rời đi, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất. Nhưng cho dù hắn khuyên răn, cảnh báo thế nào đi nữa, căn bản là không có ai thèm để ý tới.
Dưới sự an bài của Dự vương, thái tử "ngẫu nhiên" biết được chuyện này, người khác coi như là trò cười kể cho hắn nghe, thái tử lại có chút lưu tâm để ý. Thanh Vân mà lần trước hắn đưa về, cũng không phải là tùy tiện tìm đại một đạo sĩ là có thể đưa đến bên phụ hoàng được, mà là đã thấy tận mắt chứng kiến khả năng "hô phong hoán vũ" của Thanh Vân, dưới cái nhìn của hắn quả thật có một số người đúng là có bản lĩnh thật sự, chỉ là những người tầm thường không biết đến mà thôi.
Thanh Vân đã bị Diệp Thừa Hồng làm hại chết ngoài ý muốn, thái tử vẫn đang một mực tìm kiếm một đạo trưởng khác. Hoàng thượng vốn yêu thích thích mỹ nhân, nhưng dù sao tuổi tác cũng đã lớn rồi, có một số chuyện đã bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm không làm được nữa, cho nên liền sinh ra hứng thú thật lớn với đan dược. Thái tử nếu muốn đánh trúng suy nghĩ của hắn, nhất định phải nhanh chóng tìm một đạo trưởng thật sự có bản lĩnh đưa đến cho hắn, phải biết là, hiện nay hoàng tử cũng không phải chỉ có một, đợi đến lúc Thụy vương dâng đạo trưởng cho phụ hoàng, đạt được sự tín nhiệm phụ hoàng, đến lúc đó cho dù hắn muốn tìm cách chặn ngang một cước cũng rất khó khăn.
Thái tử lập tức phái người tìm đến núi Vân Nhạn, đem nhân dạng, cử chỉ hành động và lời nói của Thanh Hư đạo trưởng đều hỏi thăm cẩn thận rõ ràng, nghe đến"râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt", thái tử liền hết sức hài lòng. Người muốn đưa lên cho phụ hoàng, cho dù có đạo hạnh thế nào đi nữa, cũng không thể có tướng mạo khó coi, hèn mọn, bề ngoài của Thanh Hư này ít nhất cũng đã đủ tiêu chuẩn rồi.
Thái tử nguyên bản định chờ đến tháng sau, xem cuồng phong mà Thanh Hư nói có tới hay không lại tính tiếp, nhưng có một phụ tá đề nghị hắn hiện tại nên nhúng tay vào việc này. Mấy thôn làng kia không chịu tin Thanh Hư, nếu như tiên đoán của Thanh Hư là thật, đến lúc đó thôn làng sẽ tổn thất vô cùng nặng nề, không nói đến sẽ không có người đi ca tụng công đức của Thanh Hư, mà ngay đến chuyện thái tử sớm biết việc này nhưng lại không có triển khai bất kỳ biện pháp nào để xử lý, cũng sẽ dễ dàng bị người công kích là không đủ yêu dân.
Phụ tá đề nghị thái tử phái người đến giúp đỡ thôn dân gia cố phòng ốc, nhưng cũng không nên đánh trông phất cờ tiến hành, cứ như vậy, nếu quả thật có cuồng phong xuất hiện, Thanh Hư sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của bọn họ, lúc này đưa lên cho hoàng thượng, sẽ càng nắm chắc hơn, mà thái tử cũng sẽ có được thanh danh tốt. Còn nếu như tiên đoán của Thanh Hư là cuồng ngôn loạn ngữ, không đúng sự thật thì thế nào, dù sao việc thái tử trợ giúp thôn dân cũng là lặng lẽ tiến hành, chỉ cần không đánh cờ hiệu thái tử mà hành động, thì ai cũng sẽ không biết, sẽ không nói lung tung được. Bọn hắn thì chỉ việc chờ nếu thật có cuồng phong đánh vào, lại đi nói cho thôn dân biết là thái tử ra tay giúp bọn hắn là được rồi.
Thái tử nghe xong, cảm thấy rất có đạo lý, lập tức liền phái người đến núi Vân Nhạn, một bên trợ giúp thôn dân gia cố phòng ốc, một bên đem Thanh Hư đạo trưởng mời đến phủ làm khách.
Thanh Hư trông thấy có người chịu đến hỗ trợ, vô cùng vui sướng chấp nhật lời mời.
Đợi đến khi thái tử nhìn thấy Thanh Hư, trong lòng liền hết sức hài lòng, không nói đến việc hắn ta có bản lĩnh thật hay không, chỉ với cái tướng mạo như tiên nhân trên trời này thôi cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy tin phục rồi.
Diệp Thừa Hồng nhìn Diệp Sở chăm chăm, đây là con trai duy nhất của hắn, tuyệt đối không thể để cho nó đi theo vết xe đổ của mình, dấn thân vào con đường tội lỗi, sai lầm, "Sở ca nhi, những gì trước kia vi phụ dạy cho con đều là sai lầm rồi, con phải nhớ tuyệt đối đừng vì muốn trở nên nổi bật mà làm việc không từ thủ đoạn, cũng không cần nghĩ đến chuyện báo thù cho phụ thân, cứ an phận tiếp tục sống là được rồi. Cố gắng học tập cho giỏi, tương lai thi đậu, giành lấy công danh, lúc đó vi phụ cũng an tâm mỉm cười nơi chín suối." Đại ca cho dù không tham dự vào quan trường, chỉ quanh quẩn ở trong phủ, nhưng đó cũng là mãnh hổ đang ngủ mà thôi, tuyệt đối không thể trêu chọc đến. Huống chi còn có Diệp Lệ, thế tử gia danh chính ngôn thuận của hầu phủ, bây giờ lại còn thi đậu võ trạng nguyên, lãnh chức tam phẩm Chiêu dũng tướng quân. Lại còn cả Diệp Thiên kia nữa, dù vẫn còn nhỏ tuổi lại không hiểu vì sao mà lọt vào mắt Dự vương, quả thực chính là người được Dự vương đặt ở đầu quả tim.
"Phụ thân! Nhi tử bất hiếu, không thể cứu được người." Diệp Sở hai mắt rưng rưng, khổ sở, đau đớn đầy tuyệt vọng nhìn phụ thân của mình.
Diệp Thừa Hồng lắc đầu, "Con có lòng này là đủ rồi, không cần nghĩ cách cứu ta nữa, ta là thoát không được rồi." Hắn sớm đã nhận rõ hiện thực, hôm nay được gặp được người nhà một lần cuối cùng, cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Vài ngày sau, Diệp Thừa Hồng đúng thời hạn bị vấn chém, bởi vì phải đứng ra xử lý hậu sự của hắn, cho nên Tề thị cũng được cho phép ra khỏi tiểu viện kia.
Đêm hôm Diệp Thừa Hồng bị chém, lão thái thái cũng theo sau tắt thở mà đi.
Mọi người từ trên xuống dưới trong hầu phủ đều không cảm thấy bất ngờ, lão thái thái đã sớm héo mòn, toàn thân gầy gò như que củi, chỉ còn tạm thời níu giữ lại chút hơi tàn, Diệp Thừa Hồng vừa bị chém, chút sinh khí nàng của bà ta cũng liền chịu không nổi mà tiêu tán cả rồi.
Bởi vì đã sớm có sự chuẩn bị, cho nên dù trong cùng lúc mất hai người, mọi việc trong phủ vẫn được thu xếp ổn thỏa, tiến hành u đâu vào đấy.
Trong hầu phủ lúc này có thể nói người đau khổ, khó chịu nhất chính là Diệp Thừa Xương. Một khi lão thái thái mất rồi, hắn buộc phải giữ đạo hiếu chịu tang ba năm, mà người trong nhà có đại tang cũng không thể tiếp tục làm quan, đợi qua ba năm sau mới có thể trở lại quan trường. Hiện tại lại chính là thời điểm Thụy vương đang cần dùng người, hắn lại không thể ra sức đóng góp, lập công, đợi ba năm sau nếu như đại cục đã định cả rồi, đến lúc đó liệu có ai còn nhớ tới hắn nữa, cũng có nghĩa là công lao phò trợ tân đế sẽ không có phần dành cho hắn rồi. Niềm an ủi duy nhất của hắn lúc này là nhạc phụ vẫn còn đi theo bên cạnh Thụy vương, tương lai dựa vào nhạc phụ, hắn vẫn còn có thể thuận lợi tiến vào triều đình tiếp tục con đường làm quan.
Về phần Tế Bình hậu, hắn vốn là từ quan nhàn phú ở nhà, cũng không tồn tại có đại tang khốn nhiễu. Mà Diệp Lệ là võ tướng, võ tướng là không có có đại tang, chỉ có một trăm ngày ngày nghỉ, sau đó y nguyên muốn về đến lúc đầu trên chức vị.
Tế Bình hầu Diệp Thừa Nguyên cùng với thế tử Diệp Lệ, và tam lão gia Diệp Thừa Xương cùng nhau ở tiền viện chiêu đãi tân khách đến phúng viếng, Mạnh thị không an tâm để cho một mình Diệp Thiên gánh vác, lo liệu xử lý chuyện lớn như vậy, đành phải vác bụng lớn, cùng Diệp Thiên an bài mọi việc cần thiết trong phủ, Tề thị và Mai thị thì cùng nhau tiếp đãi các nữ quyến đến viếng.
Mai thị đầy hâm mộ nhìn phần bụng đã nhô cao của Mạnh thị, thời gian này Mạnh thị cũng sắp sinh rồi, vậy mà nàng cố gắng biết bao từ ngày đó đến bây giờ, vẫn là không mang thai. Nàng lại nhìn sang Tề thị, ánh mắt mang theo chút đồng tình, cũng còn may mắn là, mặc dù nàng không có hài tử, nhưng lão gia nhà nàng hiện tại vẫn còn an an ổn ổn ở bên cạnh nàng, cũng còn tốt hơn nhị tẩu nhiều, cứ như vậy mà trở thành quả phụ.
...
Sau khi tang sự của lão thái thái và Diệp Thừa Hồng đã xong xuôi, nghỉ ngơi ba ngày, Tế Bình hầu cho mời tộc trưởng cùng mấy vị tộc lão tới hầu phủ để làm chủ trì cho chuyện phân gia. Lão thái thái đã không còn, chuyện phân gia cũng là thuận lý thành chương mà tiến hành.
Đối với chuyện phân gia, nhị phòng là không có bất kỳ ý kiến nào.
Trên đầu Tề thị còn một cái tội danh độc hại hầu phu nhân, tiếp tục ở lại hầu phủ sẽ lại bị giam cầm như trước, nhưng mà nhị phòng vẫn còn tới bốn huynh muội cần chăm sóc, cũng không thể để cho bọn chúng đã không có cha nay lại không có cả mẹ được, vì vậy nàng tất nhiên là hi vọng sẽ phân gia, đến lúc đó bản thân tự làm chủ nhà mình lại càng tốt hơn.
Diệp Sở cũng hi vọng phân gia, hầu gia đã biết hết mọi chuyện mà phụ thân đã làm, cho hắn cũng không có ra tay với trẻ nhỏ vô tội như bọn hắn, nhưng mà mỗi ngày ở trong hầu phủ bản thân hắn vẫn rất lo lắng, sợ hãi, rất sợ một ngày nào đó hầu gia trong lòng khó chịu, không vui, sẽ lôi cả nhà bọn hắn ra khai đao trút giận.
Diệp Phù, Diệp Chi là nghe theo ý định của mẫu thân và ca ca, nếu mẫu thân cùng ca ca đều đã nguyện ý phân gia rồi, các nàng cũng không có ý kiến gì nữa. Còn riêng bản thân Diệp Dung cũng vô cùng hài lòng, từ sau khi Tế Bình hầu trở về, sau đó là phụ thân xảy ra chuyện, nàng đã luôn cảm giác được ở trong hầu phủ này nàng đi tới chỗ nào cũng đều thấp kém hơn Diệp Thiên thấp một bậc, phân nhà rồi, rời khỏi hầu phủ rời khỏi Diệp Thiên, mẫu thân lại một lần nữa chưởng quản chuyện trong nhà, cuộc sống của nàng sẽ lại có thể tốt đẹp hơn nhiều rồi.
Tam lão gia Diệp Thừa Xương thì cảm thấy phân hay không cũng không quan trọng, dù sao đại ca hiện tại cũng chỉ nhàn rỗi ở nhà, không trợ giúp hắn được cái gì, niềm trông cậy lớn nhất của hắn vẫn là ở chỗ của nhạc phụ, chỉ cần có thể khéo léo dỗ dành Mai thị cho tốt là được rồi.
Lúc này người không muốn phân gia cũng chỉ có Mai thị. Nàng gả vào hầu phủ đã có khoảng mười năm rồi, nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn chỉ cùng Diệp Thừa Xương ngâm thơ, ngắm trăng, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, xưa nay không chút để tâm đến chuyện quản lý nội trạch, cuộc sống trôi qua vô cùng thảnh thơi, tiêu dao. Một khi phân gia rồi nàng dĩ nhiên sẽ phải lên làm nữ đương gia, đến lúc ấy mọi việc tự trong ra ngoài của phủ trạch chỉ có thể để chính mình đến quản. Vừa nghĩ tới mỗi ngày đều phải cùng với mấy vị quản sự bà tử đấu trí, xử lý mấy loại chuyện lông gà vỏ tỏi kia, lại còn phải xem sổ sách, cân đối thu chi các nơi...đầu nàng đã muốn nổ tung rồi.
Về vấn đề phân chia gia sản, tất cả mọi người có phần thức thời, không ai đứng ra náo loạn ồn ào cái gì.
Tộc trưởng dựa theo lệ thường đem số bạc chung đều phân chia tốt rồi, về phần đất đai, nhà cửa trên danh nghĩa hầu phủ còn có hai tòa gia trạch nằm ở con đường, nhị phòng tam phòng nếu muốn có thể dùng số bạc tương ứng đến đổi, còn không thì đem hai gian nhà này cùng với mấy trang tử, cửa hàng tiến hành phân chia.
Nhị phòng và tam phòng đều lựa chọn một tòa nhà, nói gì thì nói có sẵn một chỗ đặt chân đương nhiên là tốt hơn nhiều so với việc bây giờ cầm bạc đi tìm mua nhà rồi. Nếu như không hài lòng, tương lai có thể từ từ tìm một chỗ khác, đợi khi nào tìm được rồi, an ổn xuống lại đem chỗ này bán đi. Tam phòng chọn toàn nhà có phần nhỏ hơn, nhị phòng nhiều người, cho nên chọn cái lớn, sau đó giao bạc lại.
Về phần tôi tớ trong phủ, nguyện ý cùng nhị phòng tam phòng rời đi, Mạnh thị nói rõ có thể đem thân khế tặng không cho Tề thị cùng Mai thị, cũng không cần bạc.
Trải qua một ngày tính toán định giá, bốc thăm phân phối, cái nhà này cuối cùng cũng chia xong, nửa tháng sau nhị phòng, tam phòng phải chuyển ra khỏi hầu phủ. Nguyên bản dựa theo lẽ thường là một tháng, nhưng lúc đó tới thời gian sinh nở của Mạnh thị, Tế Bình hầu không yên tâm để những người này ở lại trong phủ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên muốn đưa bọn họ tiễn đi sớm một chút, lại nói tiếp, nhà ở cũng đều có sẵn rồi, chỉ cần dời đi qua được rồi, cho nên, chỉ cho bọn họ thời gian nửa tháng mà thôi.
Nhị phòng, tam phòng đều trở nên bận rộn vô cùng, vừa phải đi qua nơi ở mới xem tình huống, vừa phải chọn mua tôi tớ mới, chỉnh lý thu xếp đồ vật bên này, thuê xe ngựa kéo qua chỗ mới.
Tề thị cũng có kinh nghiệm bảy năm quản lý nội trạch, những chuyện này không làm khó được nàng. Chỉ có Mai thị là vô cùng đau đầu nhức óc, nàng trước giờ chưa hề xử lý qua những chuyện thế này, đột nhiên phải bắt tay vào làm căn bản cũng không biết nên làm từ chỗ nào mới được, tam lão gia Diệp Thừa Xương bất đắc dĩ, đành phải giúp đỡ hỗ trợ nàng, cũng may là hắn có đại tang phải nghỉ ở nhà, nếu không thì cái nhà này không cách nào thuận lợi dời chuyển thành công.
Nửa tháng sau, hầu phủ rốt cục cũng trở nên thanh tịnh.
Trong khoảng thời gian này, Dự vương cũng không hề nhàn rỗi. Kể từ khi thương nghị tốt cùng nhạc phụ mượn tay Diệp Thừa Hồng hại chết Thanh Vân đạo trưởng, diệt trừ kẻ địch nguy hiểm kiếp trước, hắn cảm thấy hẳn là nên sớm đưa Thanh Hư đạo trưởng mà kiếp trước mình dẫn tiến cho hoàng thượng vào cung, miễn cho thái tử lại đào ra một đạo sĩ nào từ chỗ khác nhét vào nữa.
Từ tháng sáu Dự vương đã tìm được Thanh Hư đạo trưởng. Thanh Hư này am hiểu luyện đan, hiệu quả sử dụng so với đan dược của Thanh Vân còn tốt hơn, nếu không thì kiếp trước cũng sẽ không thể ở trong cung có địa vị tương đương với Thanh Vân rồi, đáng tiếc là hắn không có khản năng "hô phong hoán vũ" như Thanh Vân, cho nên vẫn không cách nào đem Thanh Vân đè ép xuống được.
Dự vương vừa suy nghĩ, ngón tay ở trên bàn vừa gõ nhẹ hai cái, không quan hệ, cho dù không thể dự báo thời tiết, gió mưa, nhưng mà Thanh Hư cũng có thể dự báo một chút chuyện khác, có hắn một người từ kiếp trước trùng sinh ở chỗ này, để cho Thanh Hư mỗi năm đều tuyên bố một tiên đoán trọng đại, lại còn là lời tiên đoán nói ra là đúng cũng không có gì là khó khăn.
Mấu chốt là, một đời này, hắn không có ý định đích thân đứng ra đưa Thanh Hư vào cung. Nếu như hắn dẫn Thanh Hư đến cho phụ hoàng, thái tử nhất định sẽ tìm những người khác, đến cùng Thanh Hư đối kháng. Như vậy liền để cho thái tử đến tự mình "lựa chọn" Thanh Hư giới thiệu cho phụ hoàng, có như vậy thì thái tử sẽ coi Thanh Hư là người của hắn, tất nhiên là sẽ khắp nơi giữ gìn, bảo vệ Thanh Hư, mà trên thực tế Thanh Hư lại vì chính Dự vương hắn làm việc, không phải là càng tốt hơn sao?
...
Một ngày tháng tám, dưới chân núi Vân Nhạn ở ngoại ô kinh thành xuất hiện một vị đạo trưởng, danh xưng là Thanh Hư, người này râu tóc bạc trắng, dáng vẻ vô cùng tiên phong đạo cốt, hắn nói là qua một tháng sau, mấy thôn làng dưới chân núi Vân Nhạn sẽ bị mấy luồng cuồng phong tấn công, tàn phá, nếu như lúc này không lo gia cố phòng ốc, chắc chắn sẽ phải gánh chịu tổn thất nặng nề.
Cả đám người vốn đang cho là hắn là một cao nhân đắc đạo, nghe xong mấy lời này, đều nghĩ hắn là tên điên, một tháng sau sẽ có cuồng phong tấn công? Thật sự là hồ ngôn loạn ngữ, tổ tiên ông cha bọn hắn đời đời kiếp kiếp ở chỗ này, chưa từng nghe nói có cuồng phong đánh vào bao giờ!
Cho dù không có người nào chịu tin theo, Thanh Hư cũng không có rời đi, mỗi ngày vất vả khổ công khuyên nhủ bọn họ gia cố phòng ốc, nếu như phòng ở thật sự quá rách nát, đến lúc đó liền dứt khoát tự mình rời đi, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất. Nhưng cho dù hắn khuyên răn, cảnh báo thế nào đi nữa, căn bản là không có ai thèm để ý tới.
Dưới sự an bài của Dự vương, thái tử "ngẫu nhiên" biết được chuyện này, người khác coi như là trò cười kể cho hắn nghe, thái tử lại có chút lưu tâm để ý. Thanh Vân mà lần trước hắn đưa về, cũng không phải là tùy tiện tìm đại một đạo sĩ là có thể đưa đến bên phụ hoàng được, mà là đã thấy tận mắt chứng kiến khả năng "hô phong hoán vũ" của Thanh Vân, dưới cái nhìn của hắn quả thật có một số người đúng là có bản lĩnh thật sự, chỉ là những người tầm thường không biết đến mà thôi.
Thanh Vân đã bị Diệp Thừa Hồng làm hại chết ngoài ý muốn, thái tử vẫn đang một mực tìm kiếm một đạo trưởng khác. Hoàng thượng vốn yêu thích thích mỹ nhân, nhưng dù sao tuổi tác cũng đã lớn rồi, có một số chuyện đã bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm không làm được nữa, cho nên liền sinh ra hứng thú thật lớn với đan dược. Thái tử nếu muốn đánh trúng suy nghĩ của hắn, nhất định phải nhanh chóng tìm một đạo trưởng thật sự có bản lĩnh đưa đến cho hắn, phải biết là, hiện nay hoàng tử cũng không phải chỉ có một, đợi đến lúc Thụy vương dâng đạo trưởng cho phụ hoàng, đạt được sự tín nhiệm phụ hoàng, đến lúc đó cho dù hắn muốn tìm cách chặn ngang một cước cũng rất khó khăn.
Thái tử lập tức phái người tìm đến núi Vân Nhạn, đem nhân dạng, cử chỉ hành động và lời nói của Thanh Hư đạo trưởng đều hỏi thăm cẩn thận rõ ràng, nghe đến"râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt", thái tử liền hết sức hài lòng. Người muốn đưa lên cho phụ hoàng, cho dù có đạo hạnh thế nào đi nữa, cũng không thể có tướng mạo khó coi, hèn mọn, bề ngoài của Thanh Hư này ít nhất cũng đã đủ tiêu chuẩn rồi.
Thái tử nguyên bản định chờ đến tháng sau, xem cuồng phong mà Thanh Hư nói có tới hay không lại tính tiếp, nhưng có một phụ tá đề nghị hắn hiện tại nên nhúng tay vào việc này. Mấy thôn làng kia không chịu tin Thanh Hư, nếu như tiên đoán của Thanh Hư là thật, đến lúc đó thôn làng sẽ tổn thất vô cùng nặng nề, không nói đến sẽ không có người đi ca tụng công đức của Thanh Hư, mà ngay đến chuyện thái tử sớm biết việc này nhưng lại không có triển khai bất kỳ biện pháp nào để xử lý, cũng sẽ dễ dàng bị người công kích là không đủ yêu dân.
Phụ tá đề nghị thái tử phái người đến giúp đỡ thôn dân gia cố phòng ốc, nhưng cũng không nên đánh trông phất cờ tiến hành, cứ như vậy, nếu quả thật có cuồng phong xuất hiện, Thanh Hư sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của bọn họ, lúc này đưa lên cho hoàng thượng, sẽ càng nắm chắc hơn, mà thái tử cũng sẽ có được thanh danh tốt. Còn nếu như tiên đoán của Thanh Hư là cuồng ngôn loạn ngữ, không đúng sự thật thì thế nào, dù sao việc thái tử trợ giúp thôn dân cũng là lặng lẽ tiến hành, chỉ cần không đánh cờ hiệu thái tử mà hành động, thì ai cũng sẽ không biết, sẽ không nói lung tung được. Bọn hắn thì chỉ việc chờ nếu thật có cuồng phong đánh vào, lại đi nói cho thôn dân biết là thái tử ra tay giúp bọn hắn là được rồi.
Thái tử nghe xong, cảm thấy rất có đạo lý, lập tức liền phái người đến núi Vân Nhạn, một bên trợ giúp thôn dân gia cố phòng ốc, một bên đem Thanh Hư đạo trưởng mời đến phủ làm khách.
Thanh Hư trông thấy có người chịu đến hỗ trợ, vô cùng vui sướng chấp nhật lời mời.
Đợi đến khi thái tử nhìn thấy Thanh Hư, trong lòng liền hết sức hài lòng, không nói đến việc hắn ta có bản lĩnh thật hay không, chỉ với cái tướng mạo như tiên nhân trên trời này thôi cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy tin phục rồi.
Bình luận facebook