Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Lúc chạng vạng tối, đại đội nhân mã đến một dịch trạm, người tiên phong đi dò đường đã sớm tới trước, an bài tốt mọi thứ.
Dịch thừa mang theo thật nhiều binh lính dưới trướng, đứng sẵn sàng bên ngoài dịch trạm nghênh đón xa giá của Dự vương, dịch trạm này bình thường đều là quan viên đi qua nghỉ lại, chưa từng có thân vương tới, cho nên dịch thừa rất sợ bản thân chiêu đãi không chu đáo, sẽ bị trách phạt. Vì vậy rất ân cần, đưa Dự vương tiến vào sân viện tốt nhát của dịch trạm, lại sai người đem ngựa đều cho ăn cỏ, uống nước, nghỉ ngơi đầy đủ.
Dự vương và tiểu vương phi cùng ở một viện tử, Khang công công và hai nha hoàn cũng lần lượt ở lại sương phòng của viện, trưởng thị vệ Trịnh Hàn mang theo một đội thị vệ thân tín ở viện bên cạnh, số người còn lại đều ở lại quanh viện này.
Ngồi xe ngựa một ngày, Diệp Thiên thật sự có chút mệt mệt mỏi, rửa mặt xong thay đổi y phục, ở trong viện đi loanh quanh. Dự vương cũng tới, nắm tay nàng cùng nhau tản bộ.
"Ngôn ca ca không bận sao?" Diệp Thiên hỏi.
"Không cần đến đích thân ta bận rộn cái gì, đều đã có người an bài." Dự vương cười đáp lại, hắn mang theo nhiều người như vậy đi ra ngoài, sao còn cần đến đích thân đứng ra an bài sắp xếp chuyện nghỉ ngơi, ăn ở nữa chứ, Khang công công là tổng quản tạp vụ, Trịnh Hàn tổng quản thủ vệ, hết thảy đều dược sắp xếp thỏa đáng, "Thiên Thiên có mệt không, nếu không ngày mai chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi thêm một ngày?" Tiểu nha đầu chưa từng ngồi xe ngựa lâu như vậy, còn chưa thể thích ứng được.
"Không mệt, không cần nghỉ ngơi thêm đâu." Diệp Thiên lắc đầu, lúc này mới chỉ là ngày đầu tiên thôi, con đường tiếp theo vẫn còn dài mà. Nàng xem xét viện này một chút, "Thì ra đây chính là dịch trạm nha, so với mấy viện tử ở nhà bố cục, trang trí cũng không khác biệt lắm."
Dự vương nắm tay nàng chậm rãi đi, "Đây là viện tử tốt nhất của dịch trạm, ngoài ra còn có viện tử trống, chỉ là một gian phòng lớn, bên trong bày sẵn khung giường rất to, để cho thật nhiều người cùng lúc ở bên trong nghỉ ngơi."
"A, thì ra là thế." Diệp Thiên hiểu ra, cái này cũng không khác với ở hầu phủ là mấy, hạ nhân trong phủ không phải ai cũng giống như Bạch Trân và Lục Phỉ có phòng riêng, thật nhiều tam đẳng tiểu nha hoàn đều là cả nhóm người cùng ở chung một phòng.
Đợi đến đi lại làm cho huyết mạch thông suốt, chân hoạt động thoải mái, dễ chịu không còn tê cứng nhức mỏi nữa rồi, bữa tối cũng được đưa tới, hai người vào phòng, cơm tối cũng không phải do dịch trạm làm, mà là do đầu bếp của vương phủ chuẩn bị, vẫn giống như lúc bình thường nàng hay ăn.
Dùng xong bữa tối, Diệp Thiên đi tắm rửa, sau đó liền nằm lên giường. Nàng vẫn cảm thấy hơi mệt mỏi, nghĩ đến bản thân chắc chắn có thể rất nhanh vào giấc ngủ, Bạch Trân và Lục Phỉ đều là nhất đẳng đại nha hoàn bên người nàng, bình thường cũng từng chịu khổ cả ngày thế này, cho nên cũng không để các nàng gác đêm, mà đuổi về sương phòng thật tốt ngủ một giấc, nếu không thời gian tới tiếp tục đoạn đường này, nhất định sẽ mệt chết đi mất.
Diệp Thiên nằm ngay ngắn, hai chân duỗi thẳng, hai tay khéo léo đặt trên bụng, nhắm mắt lại. Trong đầu tất cả đều là cảnh sắc hôm nay đã thấy qua trên đường núi cao, sông dài, ruộng lúa, đồng cỏ bát ngát...
Nàng trở mình, hai mắt mở ra hướng ngoài cửa sổ liếc một cái, lại bị bóng cây chập chờn ngoài kia làm cho giật mình, ảnh chiếu đen sì hắt vào trên khung cửa sổ, có loại cảm giác giống như đang giương nanh múa vuốt."Chớ sợ chớ sợ, chỉ là bóng cây thôi." Nàng lại lật thân hướng vào trong, tự an ủi bản thân, nhắm mắt lại cố ngủ tiếp.
Thế nhưng mà quay mặt vào trong lại luôn có cảm giác không an toàn, giống như sẽ có thứ gì xuất hiện ở sau lưng, nàng lại nhanh chóng lật người lại.
Lúc này Dự vương còn chưa ngủ, ngồi ở chính phòng nghe thấy động tĩnh của nàng, đây là lần đầu tiên nàng ngủ lại bên ngoài, lại đau lòng nha hoàn không cho các nàng gác đêm, hắn không yên lòng, tính toán đợi nàng ngủ rồi mới đi ngủ, kết quả là nghe thấy âm thanh nàng liên tục trở mình, cách một bức tường cũng có thể cảm nhận được sự bất an của nàng.
"Thiên Thiên." Hắn đứng ở cửa nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Ngôn ca ca!" Diệp Thiên lập tức đáp lại, đêm hôm khuya khoắt thế này đang có chút sợ hãi, lại nghe được thanh âm của hắn cảm giác liền an tâm rất nhiều.
Dự vương đẩy cửa đi vào, bước đến bên giường của nàng, cởi ngoại bào ra, tháo giày, nằm lên giường, vén chăn ra, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, "Thiên Thiên ngủ đi, ta ở cạnh muội."
Có được vòng ôm ấp quen thuộc, mùi hương thân quen, cả người Diệp Thiên lập tức cảm thấy buông lỏng, ngáp một cái, thoải mái dễ chịu nằm trong ngực hắn, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Dự vương vốn định đợi nàng ngủ say rồi sẽ rời đi, thế nhưng mà một tay nhỏ của nàng vẫn một mực níu lấy bên hông hắn, tay còn lại thì túm lấy vạt áo hắn, hắn vừa nhúc nhích một cái, tay của nàng lập tức túm chặt hơn, đôi lông mày cũng nhíu lại. Thôi, tiểu nha đầu dù sao cũng đang bất an, vẫn là ôm nàng ngủ đi thôi.
Dự vương đem thân thể mềm mại của nàng ôm sát vào trong ngực mình, cằm tựa trên đỉnh đầu nàng, nhắm mắt lại. Rất nhanh, hai nhịp thở đã quấn lấy nhau, cùng nhau kéo dài.
Buổi sáng, Bạch Trân rón rén đi vào chính phòng, đã thấy Khang công công hướng về phía nàng xua xua tay, làm một động tác im lặng, chỉ chỉ vào đông phòng. Vừa sáng ra hắn liền phát hiện vương gia không có ở trong tây phòng giống như sắp xếp đêm qua, mà bên trong đông phòng cũng không hề có động tĩnh gì, đoán chừng hai người đều còn ngủ, cho nên liền lặng yên chờ ở chính phòng.
Dự vương kỳ thật đã sớm tỉnh rồi, chỉ có điều tiểu nha đầu trong ngực hắn vẫn còn đang ngủ say, hắn không muốn đánh thức nàng, cho nên vẫn không hề nhúc nhích.
Hai hàng mi dày của Diệp Thiên nhẹ nhàng nháy nháy hai lần, đôi mắt hạnh to tròn mở ra, vừa mới tỉnh ngủ, nàng vẫn còn có chút mờ mịt, cười cười với Dự vương, "Ngôn ca ca."
"Thiên Thiên tỉnh rồi?" Dự vương đem y phục bị nàng làm rối loạn trong lúc ngủ chỉnh sửa lại một chút, lại giúp nàng vén mấy cọng tóc đang tán loạn trên gò má ra sau tai.
"Ngô." Diệp Thiên chậm rãi lấy lại tinh thần, "Ngôn ca ca tối hôm qua ngủ ở chỗ này sao?"
Dự vương ôm lấy nàng một cái, lại buông ra, "Ta từ xưa đến giờ chưa từng ngủ ở chỗ lạ bao giờ, một người ngủ có chút sợ hãi, cùng Thiên Thiên cùng nhau ngủ mới đỡ một chút, dọc con đường này, Thiên Thiên theo giúp ta cùng nhau ngủ, có được không?" =))
Tốt, quá tốt rồi! Diệp Thiên vốn có chút sợ hãi, nhưng lại ngại không dám nói ra đó, không nghĩ tới Ngôn ca ca cũng giống như nàng, bây giờ hai người làm bạn liền không phải sợ nữa rồi. Nàng cao hứng gật đầu, "Như vậy thì quá tốt rồi!" Từ khi nàng bị thủy đậu, mỗi ngày Ngôn ca ca đều ôm nàng ngủ trưa, về sau mỗi lần nàng ở lại Dự vương phủ, giữa trưa đều là Ngôn ca ca cùng nàng ngủ trưa, cho nên việc hai người ngủ cùng nhau, nàng chưa từng cảm thấy có cái gì không đúng hết.
Thấy nàng không chút do dự đáp ứng, Dự vương ngồi dậy, cũng đem nàng kéo lên, "Mau rửa mặt đi thôi, chúng ta còn đi dùng điểm tâm sáng."
Ngày thứ hai lại tiếp tục ngồi xe ngựa, Diệp Thiên cũng không ngồi ngay ngắn, nghiêm túc. xe ngựa của Ngôn ca ca rất rộng, hai bên đều trải sẵn giường êm, chiều dài đủ để một người nằm xuống, vì thế Diệp Thiên dứt khoát đem chân cũng gác lên trên, thư giãn, thoải mái dựa vào gối mềm, cùng Ngôn ca ca của nàng nói chuyện câu được câu không.
Đến ngày thứ ba, Diệp Thiên hai mắt lom lom nhìn bên ngoài, Trịnh Hàn bọn hắn đều cưỡi ngựa, nhìn qua hình như rất thoải mái nha.
Dự vương vừa nhìn đến ánh mắt của nàng liền biết nàng đang suy nghĩ gì, từ trong góc xe ngựa lấy ra một bộ y phục, "Thiên Thiên, mau thay bộ y phục này đi."
Diệp Thiên tò mò đem bộ y phục kia mở ra xem, phát hiện đây là một bộ nam bào, trông rất giống bộ y phục trên người Ngôn ca ca, chính là một bộ nhỏ một bộ lớn thôi, "Đây là, cho muội?"
Dự vương gật đầu, "Đúng vậy, thay đổi bộ này rồi, ta mang Thiên Thiên đi cưỡi ngựa." Áo váy của cô nương không thích hợp cho việc cưỡi ngựa, bộ nam bào là trước khi hắn xuất phát đã chuẩn bị sẵn cho nàng, dựa theo vóc người của nàng làm mấy bộ, đều mang theo cả.
"Cưỡi ngựa?" Diệp Thiên hưng phấn, "Muội thay ngay đây." Nàng cũng không mắc cỡ, trực tiếp đem váy áo cởi ra, thay đồ ngay trước mặt Dự vương, chủ yếu là hai năm nay hai người vẫn thường xuyên ở cùng một chỗ, dáng vẻ nàng mặc quần áo trong, Dự vương đã thấy qua rất nhiều lần rồi.
Nàng chưa từng mặc nam bào, cho nên có chút mò mẫm không ra, Dự vương giúp nàng đem tay áo kéo ra, vạt áo che đậy tốt, lại đem dây thắt lưng buộc lên, lại sửa sang cẩn thận, nghĩ nghĩ, lại đem búi tóc trên đầu nàng tháo ra, búi lại một búi tóc kiểu nam đơn giản, lúc này Diệp Thiên đã biến thành một tiểu thiếu gia thật xinh đẹp rồi.
Diệp Thiên tò mò uốn éo người nhìn tới nhìn lui, Dự vương từ trong góc xe ngựa lại lấy ra một tấm gương đưa cho nàng, Diệp Thiên vui vẻ hài lòng soi soi, "Ngôn ca ca, như vầy rất tốt nha." Mặc nam trang đi ra ngoài, thuận sự thuận tiện hơn mặc nữ trang rất nhiều.
Dự vương lệnh cho xe ngựa ngừng lại, nhảy xuống xe, xoay người lại đem Diệp Thiên ôm xuống. Thị vệ và tùy tùng chung quanh nhìn thấy Dự vương từ trong xe ôm một vị tiểu thiếu gia ra con mắt đều suýt chút nữa rơi xuống đất, Bạch Trân cùng Lục Phỉ ở trong xe ngựa phía sau nhìn kỹ một lúc, mới phát hiện đó là cô nương nhà mình.
Trịnh Hàn đem ngựa của Dự vương dắt tới, Diệp Thiên đứng ở trước mặt con ngựa kia, mới phát hiện so với mình nghĩ nó còn cao lớn hơn, hứng thú giảm đi một nửa, có chút sợ hãi nhìn Dự vương, không biết phải làm sao để leo lên lưng ngựa bây giờ.
Dự vương cũng không vội, chậm rãi dạy nàng, nói cho nàng trước tiên đem một chân đặt vào bàn đạp, nắm lấy yên ngựa dùng sức, một chân khác nâng lên. Diệp Thiên dáng người nhỏ, giơ chân lên cũng với không tới, Dự vương thuận thế đem nàng nhấc lên một chút, Diệp Thiên mới có thể vững vàng ngồi trên yên ngựa.
"Ngôn ca ca, muội lên được rồi này!" Mấy đầu ngón tay của Diệp Thiên chăm chú nắm lấy yên ngựa, vừa vui sướng vừa khẩn trương, nàng chưa hề cưỡi ngựa bao giờ, cảm thấy mình lúc này đặc biệt cao, cách mặt đất đặc biệt xa, nàng động một cái cũng không dám động.
Dự vương nhẹ nhàng nhún người nhảy lên, ngồi sau lưng Diệp Thiên, hai tay vòng qua thân thể nàng, kéo dây cương, cười nói: "Thiên Thiên thả lỏng chút, có ta ở đây, sẽ không bị té xuống."
Cả người Diệp Thiên có hơi cứng ngắc, nàng bị Dự vương ôm vào trong ngực, lập tức cảm thấy an tâm hơn nhiều, cảm giác vô cùng an toàn, "Ngôn ca ca, mau để cho ngựa đi đi."
Dự vương nghe vậy, giật dây cương một cái, tuấn mã liền bước đi, đoàn người cũng bắt đầu chuyển động, toàn bộ đội ngũ lại bắt đầu chậm rãi hướng về phía trước.
Mặc dù là lần đầu tiên cưỡi ngựa, nhưng có Dự vương ở ngay phía sau, Diệp Thiên rất nhanh liền không còn sợ nữa."Ngôn ca ca, thì ra cưỡi ngựa chơi vui như vậy, về sau chúng ta cũng cưỡi ngựa, có được không?" Nàng cảm thấy cưỡi ngựa so ngồi xe ngựa thoải mái, vui vẻ hơn nhiều, đừng thấy chỉ cao lên một chút thôi, nhưng tầm nhìn lập tức được mở rộng không ít, nhìn ngắm cảnh sắc các nơi đều có cảm giác khác hẳn với việc ngồi trên xe nhìn ra đó.
"Đương nhiên có thể." Dự vương cười, "Chỉ cần Thiên Thiên không mệt, lúc nào thích đều có thể cưỡi ngựa." Đoạn đường này, thiên sơn vạn thủy, cho dù xe ngựa của hắn thoải mái dễ chịu đến mấy, nhưng cứ ngồi mãi ở bên trong cũng khó tránh khỏi buồn chán, chỉ cần nàng mong muốn, kỳ thật muốn làm cái gì đều có thể, hắn đều sẽ bồi bên cạnh nàng, cùng nàng làm mọi thứ.
"Một chút đều không mệt!"
Tuy nói không mệt, nhưng ngồi trên ngựa nửa canh giờ, eo của Diệp Thiên vẫn có chút nhức mỏi, chân cũng hơi đau đau. Dự vương thấy nàng không còn hào hứng vui vẻ như ban đầu, liền biết như vậy là đủ rồi, ghìm chặt ngựa, bản thân nhảy xuống ngựa trước, lại đem Diệp Thiên ôm xuống, "Thiên Thiên lần đầu cưỡi ngựa, hôm nay nhiêu đây là đủ rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục cưỡi ngựa."
Diệp Thiên thế mới biết cưỡi ngựa so ngồi xe ngựa còn vất vả hơn nhiều.
Sau đó, buổi sáng và buổi chiều mỗi ngày Diệp Thiên đều cưỡi ngựa khoảng nửa canh giờ, đương nhiên là do Dự vương mang theo nàng, mà không phải để nàng tự mình cưỡi. Đi hơn mười ngày, đến một toàn thành rộng lớn, phồn hoa - Nguyên Châu thành. Dự vương quyết định, ở lại thành này nghỉ ngơi hai ngày, để cho mọi người nghỉ ngơi lại sức rồi sẽ tiếp tục lên đường. Chủ yếu không phải lo lắng cho nhóm thị vệ tùy tùng, mà là lo lắng tiểu vương phi của hắn chịu không nổi, cho nên dứt khoát ở lại dinh thự của tri phủ hai ngày lại đi.
- -------------
Sắp xuất hiện vài nhân tố thú vị ^^
Dịch thừa mang theo thật nhiều binh lính dưới trướng, đứng sẵn sàng bên ngoài dịch trạm nghênh đón xa giá của Dự vương, dịch trạm này bình thường đều là quan viên đi qua nghỉ lại, chưa từng có thân vương tới, cho nên dịch thừa rất sợ bản thân chiêu đãi không chu đáo, sẽ bị trách phạt. Vì vậy rất ân cần, đưa Dự vương tiến vào sân viện tốt nhát của dịch trạm, lại sai người đem ngựa đều cho ăn cỏ, uống nước, nghỉ ngơi đầy đủ.
Dự vương và tiểu vương phi cùng ở một viện tử, Khang công công và hai nha hoàn cũng lần lượt ở lại sương phòng của viện, trưởng thị vệ Trịnh Hàn mang theo một đội thị vệ thân tín ở viện bên cạnh, số người còn lại đều ở lại quanh viện này.
Ngồi xe ngựa một ngày, Diệp Thiên thật sự có chút mệt mệt mỏi, rửa mặt xong thay đổi y phục, ở trong viện đi loanh quanh. Dự vương cũng tới, nắm tay nàng cùng nhau tản bộ.
"Ngôn ca ca không bận sao?" Diệp Thiên hỏi.
"Không cần đến đích thân ta bận rộn cái gì, đều đã có người an bài." Dự vương cười đáp lại, hắn mang theo nhiều người như vậy đi ra ngoài, sao còn cần đến đích thân đứng ra an bài sắp xếp chuyện nghỉ ngơi, ăn ở nữa chứ, Khang công công là tổng quản tạp vụ, Trịnh Hàn tổng quản thủ vệ, hết thảy đều dược sắp xếp thỏa đáng, "Thiên Thiên có mệt không, nếu không ngày mai chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi thêm một ngày?" Tiểu nha đầu chưa từng ngồi xe ngựa lâu như vậy, còn chưa thể thích ứng được.
"Không mệt, không cần nghỉ ngơi thêm đâu." Diệp Thiên lắc đầu, lúc này mới chỉ là ngày đầu tiên thôi, con đường tiếp theo vẫn còn dài mà. Nàng xem xét viện này một chút, "Thì ra đây chính là dịch trạm nha, so với mấy viện tử ở nhà bố cục, trang trí cũng không khác biệt lắm."
Dự vương nắm tay nàng chậm rãi đi, "Đây là viện tử tốt nhất của dịch trạm, ngoài ra còn có viện tử trống, chỉ là một gian phòng lớn, bên trong bày sẵn khung giường rất to, để cho thật nhiều người cùng lúc ở bên trong nghỉ ngơi."
"A, thì ra là thế." Diệp Thiên hiểu ra, cái này cũng không khác với ở hầu phủ là mấy, hạ nhân trong phủ không phải ai cũng giống như Bạch Trân và Lục Phỉ có phòng riêng, thật nhiều tam đẳng tiểu nha hoàn đều là cả nhóm người cùng ở chung một phòng.
Đợi đến đi lại làm cho huyết mạch thông suốt, chân hoạt động thoải mái, dễ chịu không còn tê cứng nhức mỏi nữa rồi, bữa tối cũng được đưa tới, hai người vào phòng, cơm tối cũng không phải do dịch trạm làm, mà là do đầu bếp của vương phủ chuẩn bị, vẫn giống như lúc bình thường nàng hay ăn.
Dùng xong bữa tối, Diệp Thiên đi tắm rửa, sau đó liền nằm lên giường. Nàng vẫn cảm thấy hơi mệt mỏi, nghĩ đến bản thân chắc chắn có thể rất nhanh vào giấc ngủ, Bạch Trân và Lục Phỉ đều là nhất đẳng đại nha hoàn bên người nàng, bình thường cũng từng chịu khổ cả ngày thế này, cho nên cũng không để các nàng gác đêm, mà đuổi về sương phòng thật tốt ngủ một giấc, nếu không thời gian tới tiếp tục đoạn đường này, nhất định sẽ mệt chết đi mất.
Diệp Thiên nằm ngay ngắn, hai chân duỗi thẳng, hai tay khéo léo đặt trên bụng, nhắm mắt lại. Trong đầu tất cả đều là cảnh sắc hôm nay đã thấy qua trên đường núi cao, sông dài, ruộng lúa, đồng cỏ bát ngát...
Nàng trở mình, hai mắt mở ra hướng ngoài cửa sổ liếc một cái, lại bị bóng cây chập chờn ngoài kia làm cho giật mình, ảnh chiếu đen sì hắt vào trên khung cửa sổ, có loại cảm giác giống như đang giương nanh múa vuốt."Chớ sợ chớ sợ, chỉ là bóng cây thôi." Nàng lại lật thân hướng vào trong, tự an ủi bản thân, nhắm mắt lại cố ngủ tiếp.
Thế nhưng mà quay mặt vào trong lại luôn có cảm giác không an toàn, giống như sẽ có thứ gì xuất hiện ở sau lưng, nàng lại nhanh chóng lật người lại.
Lúc này Dự vương còn chưa ngủ, ngồi ở chính phòng nghe thấy động tĩnh của nàng, đây là lần đầu tiên nàng ngủ lại bên ngoài, lại đau lòng nha hoàn không cho các nàng gác đêm, hắn không yên lòng, tính toán đợi nàng ngủ rồi mới đi ngủ, kết quả là nghe thấy âm thanh nàng liên tục trở mình, cách một bức tường cũng có thể cảm nhận được sự bất an của nàng.
"Thiên Thiên." Hắn đứng ở cửa nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Ngôn ca ca!" Diệp Thiên lập tức đáp lại, đêm hôm khuya khoắt thế này đang có chút sợ hãi, lại nghe được thanh âm của hắn cảm giác liền an tâm rất nhiều.
Dự vương đẩy cửa đi vào, bước đến bên giường của nàng, cởi ngoại bào ra, tháo giày, nằm lên giường, vén chăn ra, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, "Thiên Thiên ngủ đi, ta ở cạnh muội."
Có được vòng ôm ấp quen thuộc, mùi hương thân quen, cả người Diệp Thiên lập tức cảm thấy buông lỏng, ngáp một cái, thoải mái dễ chịu nằm trong ngực hắn, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Dự vương vốn định đợi nàng ngủ say rồi sẽ rời đi, thế nhưng mà một tay nhỏ của nàng vẫn một mực níu lấy bên hông hắn, tay còn lại thì túm lấy vạt áo hắn, hắn vừa nhúc nhích một cái, tay của nàng lập tức túm chặt hơn, đôi lông mày cũng nhíu lại. Thôi, tiểu nha đầu dù sao cũng đang bất an, vẫn là ôm nàng ngủ đi thôi.
Dự vương đem thân thể mềm mại của nàng ôm sát vào trong ngực mình, cằm tựa trên đỉnh đầu nàng, nhắm mắt lại. Rất nhanh, hai nhịp thở đã quấn lấy nhau, cùng nhau kéo dài.
Buổi sáng, Bạch Trân rón rén đi vào chính phòng, đã thấy Khang công công hướng về phía nàng xua xua tay, làm một động tác im lặng, chỉ chỉ vào đông phòng. Vừa sáng ra hắn liền phát hiện vương gia không có ở trong tây phòng giống như sắp xếp đêm qua, mà bên trong đông phòng cũng không hề có động tĩnh gì, đoán chừng hai người đều còn ngủ, cho nên liền lặng yên chờ ở chính phòng.
Dự vương kỳ thật đã sớm tỉnh rồi, chỉ có điều tiểu nha đầu trong ngực hắn vẫn còn đang ngủ say, hắn không muốn đánh thức nàng, cho nên vẫn không hề nhúc nhích.
Hai hàng mi dày của Diệp Thiên nhẹ nhàng nháy nháy hai lần, đôi mắt hạnh to tròn mở ra, vừa mới tỉnh ngủ, nàng vẫn còn có chút mờ mịt, cười cười với Dự vương, "Ngôn ca ca."
"Thiên Thiên tỉnh rồi?" Dự vương đem y phục bị nàng làm rối loạn trong lúc ngủ chỉnh sửa lại một chút, lại giúp nàng vén mấy cọng tóc đang tán loạn trên gò má ra sau tai.
"Ngô." Diệp Thiên chậm rãi lấy lại tinh thần, "Ngôn ca ca tối hôm qua ngủ ở chỗ này sao?"
Dự vương ôm lấy nàng một cái, lại buông ra, "Ta từ xưa đến giờ chưa từng ngủ ở chỗ lạ bao giờ, một người ngủ có chút sợ hãi, cùng Thiên Thiên cùng nhau ngủ mới đỡ một chút, dọc con đường này, Thiên Thiên theo giúp ta cùng nhau ngủ, có được không?" =))
Tốt, quá tốt rồi! Diệp Thiên vốn có chút sợ hãi, nhưng lại ngại không dám nói ra đó, không nghĩ tới Ngôn ca ca cũng giống như nàng, bây giờ hai người làm bạn liền không phải sợ nữa rồi. Nàng cao hứng gật đầu, "Như vậy thì quá tốt rồi!" Từ khi nàng bị thủy đậu, mỗi ngày Ngôn ca ca đều ôm nàng ngủ trưa, về sau mỗi lần nàng ở lại Dự vương phủ, giữa trưa đều là Ngôn ca ca cùng nàng ngủ trưa, cho nên việc hai người ngủ cùng nhau, nàng chưa từng cảm thấy có cái gì không đúng hết.
Thấy nàng không chút do dự đáp ứng, Dự vương ngồi dậy, cũng đem nàng kéo lên, "Mau rửa mặt đi thôi, chúng ta còn đi dùng điểm tâm sáng."
Ngày thứ hai lại tiếp tục ngồi xe ngựa, Diệp Thiên cũng không ngồi ngay ngắn, nghiêm túc. xe ngựa của Ngôn ca ca rất rộng, hai bên đều trải sẵn giường êm, chiều dài đủ để một người nằm xuống, vì thế Diệp Thiên dứt khoát đem chân cũng gác lên trên, thư giãn, thoải mái dựa vào gối mềm, cùng Ngôn ca ca của nàng nói chuyện câu được câu không.
Đến ngày thứ ba, Diệp Thiên hai mắt lom lom nhìn bên ngoài, Trịnh Hàn bọn hắn đều cưỡi ngựa, nhìn qua hình như rất thoải mái nha.
Dự vương vừa nhìn đến ánh mắt của nàng liền biết nàng đang suy nghĩ gì, từ trong góc xe ngựa lấy ra một bộ y phục, "Thiên Thiên, mau thay bộ y phục này đi."
Diệp Thiên tò mò đem bộ y phục kia mở ra xem, phát hiện đây là một bộ nam bào, trông rất giống bộ y phục trên người Ngôn ca ca, chính là một bộ nhỏ một bộ lớn thôi, "Đây là, cho muội?"
Dự vương gật đầu, "Đúng vậy, thay đổi bộ này rồi, ta mang Thiên Thiên đi cưỡi ngựa." Áo váy của cô nương không thích hợp cho việc cưỡi ngựa, bộ nam bào là trước khi hắn xuất phát đã chuẩn bị sẵn cho nàng, dựa theo vóc người của nàng làm mấy bộ, đều mang theo cả.
"Cưỡi ngựa?" Diệp Thiên hưng phấn, "Muội thay ngay đây." Nàng cũng không mắc cỡ, trực tiếp đem váy áo cởi ra, thay đồ ngay trước mặt Dự vương, chủ yếu là hai năm nay hai người vẫn thường xuyên ở cùng một chỗ, dáng vẻ nàng mặc quần áo trong, Dự vương đã thấy qua rất nhiều lần rồi.
Nàng chưa từng mặc nam bào, cho nên có chút mò mẫm không ra, Dự vương giúp nàng đem tay áo kéo ra, vạt áo che đậy tốt, lại đem dây thắt lưng buộc lên, lại sửa sang cẩn thận, nghĩ nghĩ, lại đem búi tóc trên đầu nàng tháo ra, búi lại một búi tóc kiểu nam đơn giản, lúc này Diệp Thiên đã biến thành một tiểu thiếu gia thật xinh đẹp rồi.
Diệp Thiên tò mò uốn éo người nhìn tới nhìn lui, Dự vương từ trong góc xe ngựa lại lấy ra một tấm gương đưa cho nàng, Diệp Thiên vui vẻ hài lòng soi soi, "Ngôn ca ca, như vầy rất tốt nha." Mặc nam trang đi ra ngoài, thuận sự thuận tiện hơn mặc nữ trang rất nhiều.
Dự vương lệnh cho xe ngựa ngừng lại, nhảy xuống xe, xoay người lại đem Diệp Thiên ôm xuống. Thị vệ và tùy tùng chung quanh nhìn thấy Dự vương từ trong xe ôm một vị tiểu thiếu gia ra con mắt đều suýt chút nữa rơi xuống đất, Bạch Trân cùng Lục Phỉ ở trong xe ngựa phía sau nhìn kỹ một lúc, mới phát hiện đó là cô nương nhà mình.
Trịnh Hàn đem ngựa của Dự vương dắt tới, Diệp Thiên đứng ở trước mặt con ngựa kia, mới phát hiện so với mình nghĩ nó còn cao lớn hơn, hứng thú giảm đi một nửa, có chút sợ hãi nhìn Dự vương, không biết phải làm sao để leo lên lưng ngựa bây giờ.
Dự vương cũng không vội, chậm rãi dạy nàng, nói cho nàng trước tiên đem một chân đặt vào bàn đạp, nắm lấy yên ngựa dùng sức, một chân khác nâng lên. Diệp Thiên dáng người nhỏ, giơ chân lên cũng với không tới, Dự vương thuận thế đem nàng nhấc lên một chút, Diệp Thiên mới có thể vững vàng ngồi trên yên ngựa.
"Ngôn ca ca, muội lên được rồi này!" Mấy đầu ngón tay của Diệp Thiên chăm chú nắm lấy yên ngựa, vừa vui sướng vừa khẩn trương, nàng chưa hề cưỡi ngựa bao giờ, cảm thấy mình lúc này đặc biệt cao, cách mặt đất đặc biệt xa, nàng động một cái cũng không dám động.
Dự vương nhẹ nhàng nhún người nhảy lên, ngồi sau lưng Diệp Thiên, hai tay vòng qua thân thể nàng, kéo dây cương, cười nói: "Thiên Thiên thả lỏng chút, có ta ở đây, sẽ không bị té xuống."
Cả người Diệp Thiên có hơi cứng ngắc, nàng bị Dự vương ôm vào trong ngực, lập tức cảm thấy an tâm hơn nhiều, cảm giác vô cùng an toàn, "Ngôn ca ca, mau để cho ngựa đi đi."
Dự vương nghe vậy, giật dây cương một cái, tuấn mã liền bước đi, đoàn người cũng bắt đầu chuyển động, toàn bộ đội ngũ lại bắt đầu chậm rãi hướng về phía trước.
Mặc dù là lần đầu tiên cưỡi ngựa, nhưng có Dự vương ở ngay phía sau, Diệp Thiên rất nhanh liền không còn sợ nữa."Ngôn ca ca, thì ra cưỡi ngựa chơi vui như vậy, về sau chúng ta cũng cưỡi ngựa, có được không?" Nàng cảm thấy cưỡi ngựa so ngồi xe ngựa thoải mái, vui vẻ hơn nhiều, đừng thấy chỉ cao lên một chút thôi, nhưng tầm nhìn lập tức được mở rộng không ít, nhìn ngắm cảnh sắc các nơi đều có cảm giác khác hẳn với việc ngồi trên xe nhìn ra đó.
"Đương nhiên có thể." Dự vương cười, "Chỉ cần Thiên Thiên không mệt, lúc nào thích đều có thể cưỡi ngựa." Đoạn đường này, thiên sơn vạn thủy, cho dù xe ngựa của hắn thoải mái dễ chịu đến mấy, nhưng cứ ngồi mãi ở bên trong cũng khó tránh khỏi buồn chán, chỉ cần nàng mong muốn, kỳ thật muốn làm cái gì đều có thể, hắn đều sẽ bồi bên cạnh nàng, cùng nàng làm mọi thứ.
"Một chút đều không mệt!"
Tuy nói không mệt, nhưng ngồi trên ngựa nửa canh giờ, eo của Diệp Thiên vẫn có chút nhức mỏi, chân cũng hơi đau đau. Dự vương thấy nàng không còn hào hứng vui vẻ như ban đầu, liền biết như vậy là đủ rồi, ghìm chặt ngựa, bản thân nhảy xuống ngựa trước, lại đem Diệp Thiên ôm xuống, "Thiên Thiên lần đầu cưỡi ngựa, hôm nay nhiêu đây là đủ rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục cưỡi ngựa."
Diệp Thiên thế mới biết cưỡi ngựa so ngồi xe ngựa còn vất vả hơn nhiều.
Sau đó, buổi sáng và buổi chiều mỗi ngày Diệp Thiên đều cưỡi ngựa khoảng nửa canh giờ, đương nhiên là do Dự vương mang theo nàng, mà không phải để nàng tự mình cưỡi. Đi hơn mười ngày, đến một toàn thành rộng lớn, phồn hoa - Nguyên Châu thành. Dự vương quyết định, ở lại thành này nghỉ ngơi hai ngày, để cho mọi người nghỉ ngơi lại sức rồi sẽ tiếp tục lên đường. Chủ yếu không phải lo lắng cho nhóm thị vệ tùy tùng, mà là lo lắng tiểu vương phi của hắn chịu không nổi, cho nên dứt khoát ở lại dinh thự của tri phủ hai ngày lại đi.
- -------------
Sắp xuất hiện vài nhân tố thú vị ^^
Bình luận facebook