Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Tiếng trống "Thùng thùng thùng" vang dội truyền đến, bốn chiếc thuyền xanh đỏ đen trắng tựa như mũi tên rời khỏi dây cung phóng tới, đằng sau còn có thêm các thuyền của dân thường cũng tham gia vào hội đấu thuyền rồng này.
Lần trước bốn vị hoàng tử tham gia thi đấu thuyền rồng, là lựa chọn một con thuyền rồng đại biểu cho chính mình, lần này lại không giống như vậy, bốn vị hoàng tử đích thân leo lên thuyền rồng trực tiếp tham gia thi đấu.
Thụy vương là thuyền rồng màu trắng, lần trước hắn chiến thắng ở cuộc đua thuyền, cho nên tràn trề lòng tin, lần này là đích thân hắn đến cầm lái. Thái tử là thuyền rồng màu đỏ, hắn tự mình đứng ra đánh trống. Khang vương là thuyền rồng màu xanh, hắn lựa chọn đến cầm mái chèo. Đứng trên thuyền rồng màu đen là Dự vương, trong tay hắn cầm một lá cờ nhỏ, nhàn nhã quơ qua quơ lại, như kiểu đang cổ vũ cùng chỉ huy, càng giống như đang đứng đó vung vẩy cờ chơi chơi thôi vậy.
Những thuyền rồng của người bình thường đương nhiên không dám lớn gan vượt qua thuyền của các hoàng tử rồi, thuyền rồng đỏ của thái tử cùng thuyền rồng trắng của Thụy vương lúc này đang song song dẫn đầu tiến về phía trước, thuyền của Khang vương theo sát phía sau, chỉ có thuyền rồng màu đen của Dự vương rơi lại phía sau cùng.
Người dân đang chen nhau đứng xem ở hai bên bờ hào hứng hô to, Diệp Thiên đứng bên cửa sổ trên lầu hai của thuyền hoa, ngón tay trắng nõn níu lấy một góc cửa sổ, khẩn trương nhìn chằm chằm bốn chiếc thuyền rồng nổi bật nhất trên hồ. Khang công công canh giữ ở ngay đầu cầu thang, hắn đã được vương gia phủ phân phó, phải coi trọng, bảo vệ tốt tiểu vương phi nhà họ.
Lúc này đã là giờ Tỵ, trên mặt hồ sóng nước lăn tăn lấp lánh, Văn đế ngồi ở vị trí cao lớn trên con thuyền rồng vô cùng xa hoa, hài lòng, thích ý híp mắt, nhìn bốn chiếc thuyền rồng đang tranh đuổi, rượt bắt nhau trên mặt hồ, cả bốn người đều là con trai của hắn, đứa nào cũng rất tốt.
Trong nháy mắt, bốn thuyền rồng đi đầu đã tiến đến khu vực trung tâm của hồ Lâm Bình, thuyền rồng màu trắng của Thụy vương lại giống lần trước, giành trước một bước, vượt qua ngay trước đầu thuyền rồng của thái tử.
Biến cố xảy ra trong nháy mắt, thuyền rồng của Thụy vương không biết đã xảy ra chuyện gì, dưới đáy đột nhiên đã nứt ra một lỗ hổng lớn, thật nhiều nước từ đó tràn vào trong thuyền, các thủy thủ đang chèo thuyền cuống quít ném mái chèo đi thăm dò xem thế nào. Thế nhưng thuyền rồng được đặc biệt chế tạo vì mục đích tranh tài, cho nên vừa dài vừa hẹp, song song cũng chỉ có ngồi hai thủy thủ mà thôi, lúc này các thủy thủ đồng loạt làm ra động tác như vậy, thuyền rồng lập tức trở nên bất ổn, lắc lư dữ dội mấy lần, sau đó liền lật úp đáy lên trời, toàn bộ người trên thuyền đều rơi vào trong nước.
"Á!" Diệp Thiên lo lắng hô một tiếng, cả người đứng thẳng tắp, hai mắt nhìn chằm chằm vào thuyền rồng đen của Dự vương.
Văn đế trông thấy cảnh tượng này lập tức ngồi thẳng người dậy, còn không đợi hắn nhìn rõ là chuyện gì đã xảy ra thì thuyền rồng đỏ của thái tử màu đỏ cùng với thuyền rồng xanh của Khang vương cũng khống chế không kịp mà đụng vào, tốc độ của thuyền rồng vốn rất nhanh, ba chiếc thuyền rồng lại đang ở rất gần nhau, căn bản là tránh không kịp. Những người rơi xuống nước bất ngờ bị đụng trúng, trên mặt nước thoáng chốc đã xuất hiện màu đỏ loang dần ra khắp nơi, hiển nhiên là đã có người bị thương đổ máu. Hai chiếc thuyền rồng màu đỏ màu xanh đụng vào những người này xong, lại trượt tới trước một đoạn mới thật khó khăn mà ngừng lại được, thái tử cùng Khang vương vội vàng phân phó thủy thủ trên thuyền của mình xuống cứu người.
Tất cả các thủy thủ đều đã trải qua tập luyện, bơi lội đương nhiên là không hề kém, nếu như bị rơi xuống nước thì không chỉ có thể tự cứu lấy mình, còn có thể đem cả Thụy vương cũng cứu lên, có điều quan trọng là vừa rồi hai con thuyền rồng kia tông trực diện vào nhưng người này, cho nên hiện tại không thể nói chính xác được cái gì nữa. Thủy thủ trên hai thuyền đều vội vàng nhảy xuống, nếu có thể cứu được Thụy vương, như vậy chính là lập công lớn rồi. Trong lúc đó có bốn năm tên thủy thủ nhìn trộm sắc mặt của thái tử, khuôn mặt hắn lạnh lùng, gật đầu một cái nhẹ đến mức khó có thể nhìn ra, mấy gã thủy thủ này ngầm hiểu liếc nhìn nhau, sau đó cũng lao mình xuống nước.
Ngay tại thời điểm hỗn loạn này, thuyền rồng màu đen của Dự vương đột nhiên cũng xảy ra chuyện, cũng giống như thuyền rồng màu trắng, phía dưới đáy vỡ ra một lỗ hổng lớn, nước thi nhau tràn vào, các thủy thủ trông thấy phía trước xảy ra chuyện, vốn đã lo lắng bàng hoàng, bây giờ thuyền của mình cũng bị nước vào, lập tức trở nên hoảng loạn, thế là, thuyền rồng màu đen cũng bị lật úp.
Cũng may là phía sau thuyền rồng của Dự vương không có thuyền nào đang theo sát, trong số bốn hoàng tử hắn rơi lại ở vị trí cuối cùng, thuyền rồng của dân thường thì lại không dám cùng bọn hắn tranh đoạt vị trí, cho nên đều giữ một khoảng cách nhất định. Vì thế, dù lúc này thuyền rồng màu đen cũng bị lật giống như thuyền của Thụy vương, nhưng những người rơi xuống nước người lại may mắn không có bị thuyền phía sau tông vào.
Trong bốn đứa con trai đã có hai đứa rơi xuống nước rồi, Văn đế gấp đến độ đứng dậy, lập tức phân phó thuộc hạ đi cứu người.
Cho dù Diệp Thiên đã biết Dự vương từ sớm đã chuẩn bị mọi thứ, lúc này cũng vô cùng lo lắng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, cả người đã nghiêng ra ngoài cửa sổ, nếu không phải nàng đã đáp ứng Ngôn ca ca tuyệt đối không chạy loạn, hiện tại nàng thật sự muốn nhảy ra khỏi thuyền này đến bên cạnh hắn ngay lập tức.
Khang công công cũng rất khẩn trương, hắn vô cùng tin tưởng vương gia của mình, từ khi còn nhỏ vương gia đã rất thông minh, nhất là những năm gần đây, bày mưu nghĩ kế, bố cục vững vàng, ổn định, hoàn toàn không giống một thiếu niên ngây ngô mới lớn. Nhưng mà hắn cũng rất lo lắng, lỡ đâu lại có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sao, hắn một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, một bên nhìn tiểu vương phi, một trái tim hận không thể chia ra làm hai.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, dân chúng ở hai bên bờ cũng giật mình, choáng váng, người nào gan lớn thì muốn chen lên phía trước nhìn cho rõ, xem đến cùng là chuyện gì đã xảy ra, kẻ nhát gan sợ hãi thì liều mạng lùi về sau, hoàng tử xảy ra chuyện, sơ ý một chút thì mạng nhỏ của mình không chừng cũng phải bỏ ở chỗ này. Kẻ trước người sau di chuyển hỗn loạn, chen chúc thành một đoàn, ngươi xô ta đẩy, rất nhanh từ bên trong đã truyền ra tiếng thét chói tai cùng tiếng la khóc.
Không ai quan tâm lo lắng đến những người này, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào giữa hồ Lâm Bình. Chẳng bao lâu sau, cấm quân đã chạy tới, đem dân chúng đứng gần bờ hồ đều đuổi đi, rồi vây kín hồ Lâm Bình.
Văn đế đứng trên thuyền rồng to lớn tới gần, những người được cứu lên đều được đặt trên boong tàu, Văn đế trong lòng nóng như lửa đốt, chờ đợi hai đứa con trai của mình được cứu lên, thị vệ thân tín của hắn cảnh giác canh giữ bên cạnh hắn, phòng bị có người thừa cơ hội làm loạn.
Chỉ chốc lát sau, Thụy vương và Dự vương đã được cứu lên, cả hai người đều toàn thân ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, nằm hôn mê không nhúc nhích.
"Thái, thái, thái y!" Văn đế khàn giọng hô lớn, hắn chỉ có bốn con trai, mặc dù bình thường hắn thích xem bọn chúng ngươi tranh ta đoạt, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thích xem bọn hắn đấu đến ngươi chết ta sống, nhất là lão tứ, hắn đã nghi ngờ nhiều năm như vậy, mặt ngoài tỏ ra yêu thương cưng chiều, kì thực vô cùng nghi ngờ phòng bị, lúc này vừa mới xác nhận được đó chính là con trai ruột của mình, đang chuẩn bị sẽ thật tốt thương yêu một phen, đền bù một chút những năm này đã bạc đãi hắn, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà đi được.
Hồ Lâm Bình hồ nằm ở ngoại ô kinh thành, cách hoàng cung xa xôi, hoàng thượng cùng bốn vị hoàng tử đều tới đây, vì đề phòng tình huống bất ngờ, trên thuyền rồng xác thực có một vị thái y đi theo. Vị thái y kia đã sớm nơm nớp lo sợ đứng đợi sẵn một bên, nghe được tiếng hoàng thượng gọi, vội vàng tiến lên, kiểm tra Thụy vương sắc mặt, trong lòng liền là "Lộp bộp" một tiếng, miễn cưỡng khống chế lại cánh tay run rẩy của mình, sờ lên cổ tay của Thụy vương, sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch, không dám tin sờ đi sờ lại thêm mấy lần, rốt cục vẫn phải xoay người hướng phía hoàng thượng quỳ xuống, "Khởi bẩm bệ hạ, Thụy vương gia... Ngài, ngài, ngài ấy đi..."
"Cái gì?! Đồ lang băm!" Trên trán Văn đế nổi gân xanh, hai má vì tức giận mà đỏ bừng lên, chỉ vào thái y quát: "Cứu hắn! Nếu hắn không sống được, trẫm tru di toàn tộc nhà ngươi!"
Cả người thái y thân thể râ, tê liệt ngã xuống đất, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. Hắn vì sao lại xui xẻo như vậy, vốn cho rằng hôm nay sẽ là một ngày tốt lành, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện này đây, cho dù hắn y thuật cao siêu đến đâu, cũng không có khả năng làm cho người chết sống lại được.
Đại tổng quản của Văn đế đứng sau lưng hắn thấp giọng nhắc nhở: "Bệ hạ bớt giận, cẩn thận long thể, vẫn nên để hắn nhìn xem Dự vương gia thế nào đi."
Đúng rồi, còn có lão tứ, lão tứ vẫn còn đang nằm ở một bên, sống chết chưa rõ kìa. Hai mắt Văn đế đỏ như máu, chỉ vào thái y, "Mau đi xem Dự vương, nếu như hắn cũng có mệnh hệ gì, trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi!"
Thái y lảo đảo, nhào đến bên người Dự vương, cẩn thận bắt mạch kiểm tra, trái tim cuối cùng cũng buông lỏng một chút, Dự vương vẫn còn sống, chỉ là bị sặc nước dẫn đến hôn mê.
Thái y vội vàng bận rộn còn cố ý kéo dài thời gian cứu chữa Dự vương, như thế sẽ có vẻ như tình huống của Dự vương rất hung hiểm, mà hắn đã phải dùng hết sức mình, mới có thể vất vả bảo vệ được tính mạng của Dự vương, hi vọng hoàng thượng sẽ xem xét ở phần công lao hắn đã cứu được Dự vương mà buông tha cho tính mạng của toàn tộc mình.
Trái tim Văn đế đã căng thẳng đến muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, lúc này hai hàng mi của Dự vương mới khẽ run rẩy, một lát sau hắn mới mờ mịt mở mắt ra gọi một tiếng, "Phụ hoàng..."
Văn đế nghe thấy đột nhiên đứng dậy, vừa sải bước, bỗng dung hai mắt tối sầm lại, phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã ngửa về phía sau, hôn mê bất tỉnh.
Một cuộc thi đua thuyền vốn dĩ phải náo nhiệt vui mừng cứ như vậy qua loa kết thúc.
Đối với kết quả này, thái tử vừa mừng vừa sợ. Vui chính là, lão nhị rốt cục cũng dựa theo kế hoạch của hắn thiết kế, mất mạng rồi, từ nay trên triều đình không còn ai tranh đấu với mình nữa. Sợ hãi là, thuyền của lão nhị là hắn hắn sai động tay động chân, những thủy thủ hắn phái xuống nước sau đó cũng đã bẩm báo, Thụy vương lúc ấy còn chưa chết, chỉ là hôn mê, là bốn năm người bọn hắn đem Thụy vương vây quanh, thừa dịp không có ai để ý, đánh một quyền vào huyệt thái dương của Thụy vương, lại cố ý kéo dài chờ đến lúc Thụy vương chết đuối rồi mới đem hắn từ trong nước kéo lên. Đây đều là chuyện hắn đã sớm an bài tốt, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, chỉ có khó hiểu là, vì sao thuyền rồng của lão tứ cũng xảy ra chuyện?
Văn đế hôn mê bất tỉnh được đưa về hoàng cung, Dự vương vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại vô cùng "Suy yếu" cũng được đưa về Dự vương phủ.
Diệp Thiên nước mắt rưng rưng theo sát Dự vương, một đường trở về viện tử của hắn. Mặc dù hắn đã nói là không có việc gì, nhưng nhìn đến hắn khuôn mặt trắng bệch, lòng của nàng liền co rút đau đớn từng cơn.
Tiến vào chính phòng, những người đưa Dự vương trở về đều lui ra, trở về hoàng cung phục mệnh, Trịnh Hàn luôn đi theo bên cạnh bảo hộ cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Dự vương, Diệp Thiên và Khang công công. Khang công công nhìn đến sắc mặt cửa vương gia nhà mình, cũng thức thời đi ra ngoài.
"Ngôn ca ca." Diệp Thiên nắm chặt tay Tiêu Ngôn Phong, tay của hắn không ấm áp như bình thường, mà có chút lạnh lẽo, "Ngôn ca ca huynh thế nào nào? Khó chịu ở đâu?"
Tiêu Ngôn Phong nghiêm túc nghĩ nghĩ, đáp lại "Ta cảm thấy...ta cần phải tắm rửa thay quần áo." Những người hầu hạ bên cạnh hoàng thượng đều không có mắt nhìn sao chứ, bản thân hắn một thân quần áo ướt đẫm cũng không biết thay đổi, cứ như vậy để hắn ướt sũng đưa về.
"Chuẩn bị nước!" Diệp Thiên hướng về phía ngoài cửa phân phó, "Ngôn ca ca còn có chỗ nào không thoải mái nữa không?"
Tiêu Ngôn Phong hắt hơi một cái.
"Truyền Lộc y chính!" Diệp Thiên lại hướng phía ngoài cửa tiếp tục phân phó, vội vã, cuống quít cởi thắt lưng của Tiêu Ngôn Phong, "Ngôn ca ca bị cảm lạnh, mau đem quần áo ướt cởi ra, dùng chăn trùm lên đi."
Tiêu Ngôn Phong vội vàng giữ lấy tay của nàng, hắn trong ngoài đều ướt đẫm, nếu như muốn cởi phải cởi sạch sẽ luôn mới được, thế nhưng dù hắn đã ôm tiểu nha đầu ngủ vô số lần, cũng chưa từng để mình trần trước mặt nàng bao giờ, từ trước đến nay đều là quy củ mặc trung y."Không cần vội, đợi lát nữa còn phải gặp Lộc y chính nữa."
Lộc y chính tới vô cùng nhanh chóng, từ ngày Dự vương lập phủ hắn đã ở lại nơi này, nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nghe nói vương gia cần đến mình, lần này hắn rốt cục có cơ hội sờ lên mạch tượng tôn quý của vương gia rồi. Sự vui sướng, rạng rỡ trong đôi mắt nhỏ đen thui của Lộc y chính đều không cách nào che dấu không được, khóe miệng cong lên như vằng trăng khuyết, ép đều không ép xuống nổi, "Vương gia, để vi thần cho xem mạch cho ngài."
Lần trước bốn vị hoàng tử tham gia thi đấu thuyền rồng, là lựa chọn một con thuyền rồng đại biểu cho chính mình, lần này lại không giống như vậy, bốn vị hoàng tử đích thân leo lên thuyền rồng trực tiếp tham gia thi đấu.
Thụy vương là thuyền rồng màu trắng, lần trước hắn chiến thắng ở cuộc đua thuyền, cho nên tràn trề lòng tin, lần này là đích thân hắn đến cầm lái. Thái tử là thuyền rồng màu đỏ, hắn tự mình đứng ra đánh trống. Khang vương là thuyền rồng màu xanh, hắn lựa chọn đến cầm mái chèo. Đứng trên thuyền rồng màu đen là Dự vương, trong tay hắn cầm một lá cờ nhỏ, nhàn nhã quơ qua quơ lại, như kiểu đang cổ vũ cùng chỉ huy, càng giống như đang đứng đó vung vẩy cờ chơi chơi thôi vậy.
Những thuyền rồng của người bình thường đương nhiên không dám lớn gan vượt qua thuyền của các hoàng tử rồi, thuyền rồng đỏ của thái tử cùng thuyền rồng trắng của Thụy vương lúc này đang song song dẫn đầu tiến về phía trước, thuyền của Khang vương theo sát phía sau, chỉ có thuyền rồng màu đen của Dự vương rơi lại phía sau cùng.
Người dân đang chen nhau đứng xem ở hai bên bờ hào hứng hô to, Diệp Thiên đứng bên cửa sổ trên lầu hai của thuyền hoa, ngón tay trắng nõn níu lấy một góc cửa sổ, khẩn trương nhìn chằm chằm bốn chiếc thuyền rồng nổi bật nhất trên hồ. Khang công công canh giữ ở ngay đầu cầu thang, hắn đã được vương gia phủ phân phó, phải coi trọng, bảo vệ tốt tiểu vương phi nhà họ.
Lúc này đã là giờ Tỵ, trên mặt hồ sóng nước lăn tăn lấp lánh, Văn đế ngồi ở vị trí cao lớn trên con thuyền rồng vô cùng xa hoa, hài lòng, thích ý híp mắt, nhìn bốn chiếc thuyền rồng đang tranh đuổi, rượt bắt nhau trên mặt hồ, cả bốn người đều là con trai của hắn, đứa nào cũng rất tốt.
Trong nháy mắt, bốn thuyền rồng đi đầu đã tiến đến khu vực trung tâm của hồ Lâm Bình, thuyền rồng màu trắng của Thụy vương lại giống lần trước, giành trước một bước, vượt qua ngay trước đầu thuyền rồng của thái tử.
Biến cố xảy ra trong nháy mắt, thuyền rồng của Thụy vương không biết đã xảy ra chuyện gì, dưới đáy đột nhiên đã nứt ra một lỗ hổng lớn, thật nhiều nước từ đó tràn vào trong thuyền, các thủy thủ đang chèo thuyền cuống quít ném mái chèo đi thăm dò xem thế nào. Thế nhưng thuyền rồng được đặc biệt chế tạo vì mục đích tranh tài, cho nên vừa dài vừa hẹp, song song cũng chỉ có ngồi hai thủy thủ mà thôi, lúc này các thủy thủ đồng loạt làm ra động tác như vậy, thuyền rồng lập tức trở nên bất ổn, lắc lư dữ dội mấy lần, sau đó liền lật úp đáy lên trời, toàn bộ người trên thuyền đều rơi vào trong nước.
"Á!" Diệp Thiên lo lắng hô một tiếng, cả người đứng thẳng tắp, hai mắt nhìn chằm chằm vào thuyền rồng đen của Dự vương.
Văn đế trông thấy cảnh tượng này lập tức ngồi thẳng người dậy, còn không đợi hắn nhìn rõ là chuyện gì đã xảy ra thì thuyền rồng đỏ của thái tử màu đỏ cùng với thuyền rồng xanh của Khang vương cũng khống chế không kịp mà đụng vào, tốc độ của thuyền rồng vốn rất nhanh, ba chiếc thuyền rồng lại đang ở rất gần nhau, căn bản là tránh không kịp. Những người rơi xuống nước bất ngờ bị đụng trúng, trên mặt nước thoáng chốc đã xuất hiện màu đỏ loang dần ra khắp nơi, hiển nhiên là đã có người bị thương đổ máu. Hai chiếc thuyền rồng màu đỏ màu xanh đụng vào những người này xong, lại trượt tới trước một đoạn mới thật khó khăn mà ngừng lại được, thái tử cùng Khang vương vội vàng phân phó thủy thủ trên thuyền của mình xuống cứu người.
Tất cả các thủy thủ đều đã trải qua tập luyện, bơi lội đương nhiên là không hề kém, nếu như bị rơi xuống nước thì không chỉ có thể tự cứu lấy mình, còn có thể đem cả Thụy vương cũng cứu lên, có điều quan trọng là vừa rồi hai con thuyền rồng kia tông trực diện vào nhưng người này, cho nên hiện tại không thể nói chính xác được cái gì nữa. Thủy thủ trên hai thuyền đều vội vàng nhảy xuống, nếu có thể cứu được Thụy vương, như vậy chính là lập công lớn rồi. Trong lúc đó có bốn năm tên thủy thủ nhìn trộm sắc mặt của thái tử, khuôn mặt hắn lạnh lùng, gật đầu một cái nhẹ đến mức khó có thể nhìn ra, mấy gã thủy thủ này ngầm hiểu liếc nhìn nhau, sau đó cũng lao mình xuống nước.
Ngay tại thời điểm hỗn loạn này, thuyền rồng màu đen của Dự vương đột nhiên cũng xảy ra chuyện, cũng giống như thuyền rồng màu trắng, phía dưới đáy vỡ ra một lỗ hổng lớn, nước thi nhau tràn vào, các thủy thủ trông thấy phía trước xảy ra chuyện, vốn đã lo lắng bàng hoàng, bây giờ thuyền của mình cũng bị nước vào, lập tức trở nên hoảng loạn, thế là, thuyền rồng màu đen cũng bị lật úp.
Cũng may là phía sau thuyền rồng của Dự vương không có thuyền nào đang theo sát, trong số bốn hoàng tử hắn rơi lại ở vị trí cuối cùng, thuyền rồng của dân thường thì lại không dám cùng bọn hắn tranh đoạt vị trí, cho nên đều giữ một khoảng cách nhất định. Vì thế, dù lúc này thuyền rồng màu đen cũng bị lật giống như thuyền của Thụy vương, nhưng những người rơi xuống nước người lại may mắn không có bị thuyền phía sau tông vào.
Trong bốn đứa con trai đã có hai đứa rơi xuống nước rồi, Văn đế gấp đến độ đứng dậy, lập tức phân phó thuộc hạ đi cứu người.
Cho dù Diệp Thiên đã biết Dự vương từ sớm đã chuẩn bị mọi thứ, lúc này cũng vô cùng lo lắng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, cả người đã nghiêng ra ngoài cửa sổ, nếu không phải nàng đã đáp ứng Ngôn ca ca tuyệt đối không chạy loạn, hiện tại nàng thật sự muốn nhảy ra khỏi thuyền này đến bên cạnh hắn ngay lập tức.
Khang công công cũng rất khẩn trương, hắn vô cùng tin tưởng vương gia của mình, từ khi còn nhỏ vương gia đã rất thông minh, nhất là những năm gần đây, bày mưu nghĩ kế, bố cục vững vàng, ổn định, hoàn toàn không giống một thiếu niên ngây ngô mới lớn. Nhưng mà hắn cũng rất lo lắng, lỡ đâu lại có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sao, hắn một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, một bên nhìn tiểu vương phi, một trái tim hận không thể chia ra làm hai.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, dân chúng ở hai bên bờ cũng giật mình, choáng váng, người nào gan lớn thì muốn chen lên phía trước nhìn cho rõ, xem đến cùng là chuyện gì đã xảy ra, kẻ nhát gan sợ hãi thì liều mạng lùi về sau, hoàng tử xảy ra chuyện, sơ ý một chút thì mạng nhỏ của mình không chừng cũng phải bỏ ở chỗ này. Kẻ trước người sau di chuyển hỗn loạn, chen chúc thành một đoàn, ngươi xô ta đẩy, rất nhanh từ bên trong đã truyền ra tiếng thét chói tai cùng tiếng la khóc.
Không ai quan tâm lo lắng đến những người này, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào giữa hồ Lâm Bình. Chẳng bao lâu sau, cấm quân đã chạy tới, đem dân chúng đứng gần bờ hồ đều đuổi đi, rồi vây kín hồ Lâm Bình.
Văn đế đứng trên thuyền rồng to lớn tới gần, những người được cứu lên đều được đặt trên boong tàu, Văn đế trong lòng nóng như lửa đốt, chờ đợi hai đứa con trai của mình được cứu lên, thị vệ thân tín của hắn cảnh giác canh giữ bên cạnh hắn, phòng bị có người thừa cơ hội làm loạn.
Chỉ chốc lát sau, Thụy vương và Dự vương đã được cứu lên, cả hai người đều toàn thân ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, nằm hôn mê không nhúc nhích.
"Thái, thái, thái y!" Văn đế khàn giọng hô lớn, hắn chỉ có bốn con trai, mặc dù bình thường hắn thích xem bọn chúng ngươi tranh ta đoạt, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thích xem bọn hắn đấu đến ngươi chết ta sống, nhất là lão tứ, hắn đã nghi ngờ nhiều năm như vậy, mặt ngoài tỏ ra yêu thương cưng chiều, kì thực vô cùng nghi ngờ phòng bị, lúc này vừa mới xác nhận được đó chính là con trai ruột của mình, đang chuẩn bị sẽ thật tốt thương yêu một phen, đền bù một chút những năm này đã bạc đãi hắn, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà đi được.
Hồ Lâm Bình hồ nằm ở ngoại ô kinh thành, cách hoàng cung xa xôi, hoàng thượng cùng bốn vị hoàng tử đều tới đây, vì đề phòng tình huống bất ngờ, trên thuyền rồng xác thực có một vị thái y đi theo. Vị thái y kia đã sớm nơm nớp lo sợ đứng đợi sẵn một bên, nghe được tiếng hoàng thượng gọi, vội vàng tiến lên, kiểm tra Thụy vương sắc mặt, trong lòng liền là "Lộp bộp" một tiếng, miễn cưỡng khống chế lại cánh tay run rẩy của mình, sờ lên cổ tay của Thụy vương, sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch, không dám tin sờ đi sờ lại thêm mấy lần, rốt cục vẫn phải xoay người hướng phía hoàng thượng quỳ xuống, "Khởi bẩm bệ hạ, Thụy vương gia... Ngài, ngài, ngài ấy đi..."
"Cái gì?! Đồ lang băm!" Trên trán Văn đế nổi gân xanh, hai má vì tức giận mà đỏ bừng lên, chỉ vào thái y quát: "Cứu hắn! Nếu hắn không sống được, trẫm tru di toàn tộc nhà ngươi!"
Cả người thái y thân thể râ, tê liệt ngã xuống đất, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. Hắn vì sao lại xui xẻo như vậy, vốn cho rằng hôm nay sẽ là một ngày tốt lành, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện này đây, cho dù hắn y thuật cao siêu đến đâu, cũng không có khả năng làm cho người chết sống lại được.
Đại tổng quản của Văn đế đứng sau lưng hắn thấp giọng nhắc nhở: "Bệ hạ bớt giận, cẩn thận long thể, vẫn nên để hắn nhìn xem Dự vương gia thế nào đi."
Đúng rồi, còn có lão tứ, lão tứ vẫn còn đang nằm ở một bên, sống chết chưa rõ kìa. Hai mắt Văn đế đỏ như máu, chỉ vào thái y, "Mau đi xem Dự vương, nếu như hắn cũng có mệnh hệ gì, trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi!"
Thái y lảo đảo, nhào đến bên người Dự vương, cẩn thận bắt mạch kiểm tra, trái tim cuối cùng cũng buông lỏng một chút, Dự vương vẫn còn sống, chỉ là bị sặc nước dẫn đến hôn mê.
Thái y vội vàng bận rộn còn cố ý kéo dài thời gian cứu chữa Dự vương, như thế sẽ có vẻ như tình huống của Dự vương rất hung hiểm, mà hắn đã phải dùng hết sức mình, mới có thể vất vả bảo vệ được tính mạng của Dự vương, hi vọng hoàng thượng sẽ xem xét ở phần công lao hắn đã cứu được Dự vương mà buông tha cho tính mạng của toàn tộc mình.
Trái tim Văn đế đã căng thẳng đến muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, lúc này hai hàng mi của Dự vương mới khẽ run rẩy, một lát sau hắn mới mờ mịt mở mắt ra gọi một tiếng, "Phụ hoàng..."
Văn đế nghe thấy đột nhiên đứng dậy, vừa sải bước, bỗng dung hai mắt tối sầm lại, phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã ngửa về phía sau, hôn mê bất tỉnh.
Một cuộc thi đua thuyền vốn dĩ phải náo nhiệt vui mừng cứ như vậy qua loa kết thúc.
Đối với kết quả này, thái tử vừa mừng vừa sợ. Vui chính là, lão nhị rốt cục cũng dựa theo kế hoạch của hắn thiết kế, mất mạng rồi, từ nay trên triều đình không còn ai tranh đấu với mình nữa. Sợ hãi là, thuyền của lão nhị là hắn hắn sai động tay động chân, những thủy thủ hắn phái xuống nước sau đó cũng đã bẩm báo, Thụy vương lúc ấy còn chưa chết, chỉ là hôn mê, là bốn năm người bọn hắn đem Thụy vương vây quanh, thừa dịp không có ai để ý, đánh một quyền vào huyệt thái dương của Thụy vương, lại cố ý kéo dài chờ đến lúc Thụy vương chết đuối rồi mới đem hắn từ trong nước kéo lên. Đây đều là chuyện hắn đã sớm an bài tốt, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, chỉ có khó hiểu là, vì sao thuyền rồng của lão tứ cũng xảy ra chuyện?
Văn đế hôn mê bất tỉnh được đưa về hoàng cung, Dự vương vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại vô cùng "Suy yếu" cũng được đưa về Dự vương phủ.
Diệp Thiên nước mắt rưng rưng theo sát Dự vương, một đường trở về viện tử của hắn. Mặc dù hắn đã nói là không có việc gì, nhưng nhìn đến hắn khuôn mặt trắng bệch, lòng của nàng liền co rút đau đớn từng cơn.
Tiến vào chính phòng, những người đưa Dự vương trở về đều lui ra, trở về hoàng cung phục mệnh, Trịnh Hàn luôn đi theo bên cạnh bảo hộ cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Dự vương, Diệp Thiên và Khang công công. Khang công công nhìn đến sắc mặt cửa vương gia nhà mình, cũng thức thời đi ra ngoài.
"Ngôn ca ca." Diệp Thiên nắm chặt tay Tiêu Ngôn Phong, tay của hắn không ấm áp như bình thường, mà có chút lạnh lẽo, "Ngôn ca ca huynh thế nào nào? Khó chịu ở đâu?"
Tiêu Ngôn Phong nghiêm túc nghĩ nghĩ, đáp lại "Ta cảm thấy...ta cần phải tắm rửa thay quần áo." Những người hầu hạ bên cạnh hoàng thượng đều không có mắt nhìn sao chứ, bản thân hắn một thân quần áo ướt đẫm cũng không biết thay đổi, cứ như vậy để hắn ướt sũng đưa về.
"Chuẩn bị nước!" Diệp Thiên hướng về phía ngoài cửa phân phó, "Ngôn ca ca còn có chỗ nào không thoải mái nữa không?"
Tiêu Ngôn Phong hắt hơi một cái.
"Truyền Lộc y chính!" Diệp Thiên lại hướng phía ngoài cửa tiếp tục phân phó, vội vã, cuống quít cởi thắt lưng của Tiêu Ngôn Phong, "Ngôn ca ca bị cảm lạnh, mau đem quần áo ướt cởi ra, dùng chăn trùm lên đi."
Tiêu Ngôn Phong vội vàng giữ lấy tay của nàng, hắn trong ngoài đều ướt đẫm, nếu như muốn cởi phải cởi sạch sẽ luôn mới được, thế nhưng dù hắn đã ôm tiểu nha đầu ngủ vô số lần, cũng chưa từng để mình trần trước mặt nàng bao giờ, từ trước đến nay đều là quy củ mặc trung y."Không cần vội, đợi lát nữa còn phải gặp Lộc y chính nữa."
Lộc y chính tới vô cùng nhanh chóng, từ ngày Dự vương lập phủ hắn đã ở lại nơi này, nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nghe nói vương gia cần đến mình, lần này hắn rốt cục có cơ hội sờ lên mạch tượng tôn quý của vương gia rồi. Sự vui sướng, rạng rỡ trong đôi mắt nhỏ đen thui của Lộc y chính đều không cách nào che dấu không được, khóe miệng cong lên như vằng trăng khuyết, ép đều không ép xuống nổi, "Vương gia, để vi thần cho xem mạch cho ngài."
Bình luận facebook