Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Tìm được sổ ghi chép đồ cưới của Mai thị rồi, chuyện này liền dễ làm, Diệp Thiên cho gọi ba mẹ con A Uyển tới, "Có lẽ Tam thúc có quen biết với ngươi, những thứ gì hắn đã đưa cho ngươi, tòa nhà cũng tốt, tiền bạc cũng được, ta đều mặc kệ, nhưng đồ cưới của Tam thẩm ngươi không thể tiếp tục giữ."
A Uyển tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đồ cưới của Mai thị phong phú như thế, nàng ngấp nghé thèm muốn đã mười mấy năm, lúc này mới vừa vặn tới tay, chẳng lẽ liền phải nhả ra trả lại? "Ngươi không thể làm như vậy, những thứ kia đều là do Tam gia đưa cho ta!"
Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, "Những thứ kia đều không phải tài sản của Tam thúc, Tam thúc không có quyền lợi động đến chúng, càng không có quyền lợi đem đi tặng người, hôm nay ta sẽ dựa theo sổ ghi chép đồ cưới này cầm về những thứ thuộc về Tam thẩm, ngươi nếu không phục, cứ việc đến quan phủ kiện ta." Ánh mắt của nàng rơi vào trâm cài hình thỏ ngọc trên đầu Diệp Như, đứng dậy đi qua rút ra, "Đây cũng là của Tam thẩm, ngươi không thể cài."
Diệp Như há mồm khóc lớn lên, Diệp Nghiễn căm hận nhìn chằm chặp Diệp Thiên, lòng A Uyển đắng chát, không nghĩ tới Diệp Thiên khó chơi như vậy, nàng là con gái yêu của Tế Bình hầu, chính phi của Dự vương, cho dù lá gan của mình có to đến mấy, cũng không dám đi kiện nàng. Sớm biết như thế, liền không nên đến nơi này, vốn cho là mình có thể dễ dàng trở thành chủ mẫu của tam phòng Diệp gia, thuận lý thành chương kế thừa mọi thứ của tam phòng, không nghĩ tới, trộm gà không được ngược lại còn mất luôn cả nắm thóc.
Tế Bình hầu phái đại quản sự của hắn, cầm sổ ghi chép đồ cưới của Mai thị, mang theo hộ vệ của hầu phủ, đi đến tòa nhà A Uyển đang ở, ba mẹ con nàng cũng đồng thời bị nhét vào trong xe ngựa, cùng nhau mang về. Lại phái người đến pháp trường, chuẩn bị nhặt xác cho Mai đại nhân.
Ngày hôm sau, tộc trưởng đem những đứa trẻ nguyện ý làm con thừa tự mang tới, trong tộc có không ít nhà có con trai, lại nghèo khó, chật vật, tất nhiên là nguyện ý đi làm con thừa tự cho tam phòng. Diệp Thiên cũng không dám khinh thường, nàng không tin tưởng vào ánh mắt của mình, không tự tin đi chọn người, cho nên để phụ thân mẫu thân cùng đi chọn. Kỳ thật người thích hợp nhất để nhận làm con thừa tự chính là Diệp Thạc, nhưng đó chính là con trai của Tế Bình hầu, ai cũng không dám cả gan để mắt tới người này, đều ngầm hiểu mà đồng thời quên đi.
Tế Bình hầu đem mấy bé trai này từng người một gọi vào thư phòng, cuối cùng quyết định chọn ra một đứa bé tám tuổi, mặc dù tuổi còn có chút nhỏ, nhưng hơn ở chỗ thông minh, tính tình đoan chính, Tế Bình hầu dự định tương lai sẽ đưa hắn đến thư viện học, mỗi cuối tuần lại để hắn đến Hầu phủ ở một ngày, mình cũng tiện dạy bảo hắn. Hắn vốn tên là Diệp Tuân, Tế Bình hầu nghĩ nghĩ, sau cùng cũng không đổi tên khác cho hắn, mà giữ lại tên cũ.
Diệp Thiên cho gọi Diệp Tuân đến hỏi chuyện, mới biết được trong nhà hắn rất khó khăn, liền ngay cả tộc học cũng không đi được mấy ngày, Diệp Thiên cùng phụ thân thương lượng, trước vẫn nên mời một người về nhà dạy học cho hắn, nếu không bây giờ để hắn trực tiếp đến thư viện thì thật quá sức rồi, mà nếu học cùng những người nhỏ hơn mình thì lại sợ hắn không được tự nhiên.
Tế Bình hầu ngẫm nghĩ, dù sao sang năm Diệp Thạc cũng phải mời thầy về dạy, cho nên dứt khoát mời tiên sinh dạy cho cả hai người.
Tộc trưởng cùng mấy tộc lão cùng một chỗ, cùng Tế Bình hầu thương lượng chuyện nhận con thừa tự, lại thương lượng dứt khoát để Diệp Tuân dọn đến Hầu phủ sống, Hầu gia có thể dành thời gian dạy bảo hắn nhiều thêm một chút, dù sao tuổi hắn vẫn còn nhỏ, nếu như để hắn một mình ở chỗ này, không có trưởng bối bên cạnh, sợ sẽ bị người lừa gạt, trưởng thành sai lệch đi.
Tế Bình hầu đáp ứng, hắn tự mình chọn người, hắn tin tưởng ánh mắt của mình, Diệp Tuân ở lại Hầu phủ, tương lai cũng sẽ không sợ xảy ra chuyện gì đáng lo.
Sự tình rất nhanh đã được định ra, bởi vì tang lễ cần có Diệp Tuân, cho nên trong cùng ngày liền chính thức xử lý thủ tục nhận làm con thừa tự, Diệp Tuân trở thành con trai thừa tự của Diệp Thừa Xương và Mai thị, chính thức được ghi vào bên trên gia phả.
Tang lễ qua đi, dưới sự chứng kiến của tộc trưởng cùng cá vị tộc lão, Mạnh thị đem toàn bộ số đồ cưới của Mai thị đã thu trở về, từng món từng món kiểm kê rõ ràng, trừ đi số tiền đã dùng để xử lý tang lễ và an táng cho Mai đại nhân, số còn lại đều gọi Diệp Tuân đến xem qua, "Tuân ca nhi, đây đều là của con, chỉ là bây giờ con vẫn còn nhỏ, bá mẫu tạm giúp con trông coi, hàng năm sổ sách đều gọi con đến xem qua, chờ đến khi Tuân ca nhi tròn mười tám tuổi, những thứ này liền giao lại hết cho Tuân ca nhi."
Mọi người đã thương lượng và quyết định, Diệp Tuân sẽ ở lại Hầu phủ cho đên khi thành gia rồi lại dời ra ngoài sau, về phần chi phí tiêu hao cho hắn trong những năm này, Mạnh thị đã định rồi để Hầu phủ bỏ ra, dù sao thêm một người cũng không đáng bao nhiêu.
"Cảm ơn đại bá mẫu." Diệp Tuân quy củ hành lễ, nhìn lại không quá đạt tiêu chuẩn.
Diệp Thiên cười híp mắt sờ sờ đầu hắn, "Tam đệ, để tỷ dạy cho đệ cách xem sổ sách."
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tuân đỏ lên, xấu hổ cười một tiếng.
Diệp Thạc có chút không hiểu nhìn Diệp Thiên, "Tỷ tỷ, tam đệ không phải là đệ sao?" Diệp Lệ là đại ca, Diệp Sở là nhị ca, hắn là tam đệ, tỷ tỷ làm gì sờ đầu người khác gọi tam đệ chứ?
Diệp Thiên nở nụ cười, "Trước kia đệ là lão tam, hiện tại có Tuân ca nhi đến, hắn lớn hơn đệ một chút, cho nên hắn xếp hàng lão tam, đệ xếp lão tứ."
Diệp Thạc nghĩ nghĩ, cao hứng nói, "Quá tốt rồi, tỷ tỷ là lão tứ, đệ cũng là lão tứ, ta và tỷ tỷ giống nhau rồi!" Cặp mắt to đen lúng liếng của hắn đầy hưng phấn nhìn Diệp Thiên, cảm giác mình càng thân cận với tỷ tỷ hơn.
"Đúng vậy, hai chúng ta giống nhau." Diệp Thiên một tay kéo tay nhỏ của Diệp Thạc, một tay khác nắm tay Diệp Tuân, "Đi, Tứ tỷ tỷ dẫn các đệ đi ăn nho, Dự vương phủ vừa mới đưa tới, vừa to vừa ngọt, là nho ngon nhất mà tỷ từng được ăn đó."
Diệp Thạc nhảy cẫng lê, hai lỗ tai Diệp Tuân thì đều đỏ lên, hắn không dám nhìn Diệp Thiên, tay nhỏ lại lặng lẽ cầm tay nàng. Diệp Lệ có chút ghen ghét mà nhìn theo bóng lưng muội muội bóng lưng, hận không thể để muội muội sinh ra ba cái tay, đem hắn cũng cho kéo đi.
Diệp Tuân vào Hầu phủ sống, Mạnh thị an bài, sắp xếp cho ở viện tử bên cạnh viện của Diệp Lệ, đều ở ngoại viện. Diệp Lệ lần này bởi vì Tam thúc qua đời, lại có một trăm ngày ngày nghỉ, ban đầu hắn đang cùng Binh bộ thương lượng chuyện ngoại phóng, cứ như vậy lại bị chậm trễ.
Tiên sinh dạy học còn chưa mời đến, bọn hắn muốn mời một tiên sinh tài đức vẹn toàn đến dạy chữ cho Diệp Thạc và Diệp Tuân, không thể qua loa tìm đại, chỉ có thể chậm rãi mà tìm. Người một nhà thay nhau dạy bảo Diệp Tuân, Tế Bình hầu dạy hắn học chữ viết chữ, dù sao năm đó hắn cũng là Văn Trạng Nguyên, những thứ này đối với hắn mà nói là quá đơn giản. Diệp Lệ dạy hắn lễ nghi, lúc trước Diệp Thiên chính là do ca ca dạy, bây giờ dạy Diệp Tuân cũng dễ như trở bàn tay, ngẫu nhiên còn dạy cho hắn mấy chiêu phòng thân, giúp thân thể khỏe mạnh. Diệp Thiên thì dành thời gian dạy hắn xem sổ sách, mặc dù nói hắn có học hay không Mạnh thị cũng sẽ không thua thiệt hắn, nhưng học xong vẫn có chỗ tốt, dù sao sau này hắn trưởng thành rồi cũng phải tự mình quản lý.
Trong nhà có thêm một ca ca, Diệp Thạc rất vui vẻ, hiếm lạ, lại thêm Diệp Lệ cũng ở nhà nghỉ ngơi, lập tức có hai người ca ca, Diệp Thạc hận mình không thể cũng dọn đến ngoại viện ở. Về sau hắn học thông minh, dùng xong bữa tối liền đi tìm ca ca chơi, chơi mệt mỏi liền ỷ lại nằm lỳ trên giường của Diệp Lệ hoặc Diệp Tuân không chịu đi, ban đêm liền có thể ngủ cùng ca ca chung một chỗ rồi. Mạnh thị chỉ căn dặn không cho phép để hắn ăn quá nhiều đồ ăn, những cái khác cũng mặc kệ cho hắn tùy ý.
Đợi đến khi nho của Dự vương phủ một lần nữa lần có thể hái ăn được rồi, rốt cục thì Diệp Phù cũng tiến vào Đông cung của Thái tử.
Thái tử cũng không có cho nàng vị trí Trắc phi, một nữ tử không có chút giá trị trợ lực nào, có thể vào Đông cung đã là tốt lắm rồi, nếu không phải xem ở phần nàng đã ở bên mình nhiều năm, Thái tử đã sớm không muốn để ý tới nàng nữa rồi, làm sao có thể cho nàng vị trí Trắc phi cho được, chỉ để nàng làm cấp thấp nhất Phụng nghi, ngay cả Lương Đễ, Lương Viện đều không đủ trình độ ngồi vào.
Cho dù chỉ là một cỗ kiệu nhỏ phấn hồng im ắng vô tức tiến vào cửa nhỏ Đông cung, Diệp Phù cũng đã cảm thấy may mắn không thôi. Từ mùa thu năm ngoái sau khi mãn tang kỳ ba năm, nàng đã muốn vào Đông cung rồi, khi không Tam thúc lại đúng lúc xảy ra chuyện, thế là lại thêm một năm tang kỳ, trước sau gộp lại, hết thảy đã phải giữ đạo hết chịu bốn năm tang kỳ, đến năm nay đều đã mười bảy tuổi rồi. Nàng có thể cảm thấy Thái tử đối với mình đã không còn chút hứng thú, nhưng nàng cũng chỉ có thể chăm chú trông ngóng cả vào hắn mà thôi, nếu như Thái tử không để nàng tiến vào Đông cung, cả đời này nàng sẽ phải chết già nơi khuê phòng.
Cho nên, dù cho chỉ là Phụng nghi, Diệp Phù cũng rất thỏa mãn.
Diệp Phù vào Đông cung, Nhị thái thái Tề thị nhẹ nhàng thở ra, bốn năm hiếu kỳ rốt cục cũng qua, Diệp Phù rốt cục cũng được Thái tử tiếp đi, tiếp đến nên thu xếp cho Diệp Chi và Diệp Dung.
Năm nay Diệp Chi mười lăm tuổi, cũng không dám lại chậm trễ nữa, cũng may nàng mặc dù là thứ nữ, nhưng dung mạo cũng không tệ lắm.
Tề thị không có ý định giở trò xấu với hôn sự của Diệp Chi, nàng mặc dù không phải mẹ đẻ của diệp Chi, nhưng mấy năm nay nàng cũng đã hiểu rõ, con gái gả được tốt, cũng là trợ lực đối với nhà mình, nhìn Diệp Thiên thì biết, cho nên, nàng vẫn hi vọng Diệp Chi có thể gả cho một nhà tốt.
"Chi tỷ nhi, chuyện đại sự của đại tỷ con đã xong, tiếp theo cũng nên tới con rồi." Tề thị gọi Diệp Chi qua nói chuyện, "Năm nay con đã cập kê, hôn sự cũng không thể lại kéo dài nữa, mặc dù nói hôn nhân đại sự là theo lệnh cha mẹ, nhưng mẫu thân vẫn muốn hỏi một chút ý tứ của con."
Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Tề thị, rồi lại cúi đầu xuống. Từ sau khi phụ thân qua đời, nàng trong nhà này không còn người để dựa vào, nàng vẫn một mực lo lắng mẹ cả sẽ khó xử mình, nhưng cũng may mặc dù không so được với Diệp Phù, Diệp Dung, nhưng mẹ cả đối với nàng cũng không tính là bạc đãi.
Tề thị cũng biết nàng vẫn luôn như thế, không để ý tiếp tục nói "Tình huống hiện tại của nhà chúng ta chắc con cũng biết, theo điều kiện của con, con có thể lựa chọn con thứ nhà nào điều kiện tốt một chút, nhưng điều kiện gia đình tốt cũng không phải là toàn bộ, bình thường sau khi kết hôn con thứ đều phải phân gia ra sống riêng, thời điểm phân gia, con thứ là không được chia bao nhiêu, về sau như thế nào còn phải xem năng lực của chính các con. Hoặc là, con có thể lựa chọn con trai trưởng nhà nào điều kiện kém một chút, nhưng học sinh nhà nghèo hẳn là không có khả năng, ngay cả tú tài cũng đều biết cưới con gái dòng chính, huống chi là cử nhân, nếu như chỉ là đồng sinh, đều đến tuổi thành thân rồi, ta cũng thực không coi trọng."
Diêp Chi cúi đầu, im lặng nửa ngày, nàng cũng biết tình hình của nhà mình, chỉ là có chút không cam tâm.
Tề thị thở dài, "Con trở về suy nghĩ thật kỹ đi, nghĩ kỹ lại rồi trả lời chắc chắn cho ta."
Diệp Chi đi rồi, Tề thị lại phái người gọi Diệp Dung tới, năm nay nàng cũng đã mười bốn tuổi rồi, cũng nên nói chuyện hôn sự, không nghĩ tới nàng vừa nói đến, Diệp Dung liền kiên quyết cự tuyệt, "Con không xuất giá."
"Ngươi đứa nhỏ này, làm gì có nữ tử nào không lấy chồng." Tề thị còn tưởng rằng nàng đang đùa giỡn tính tình, "Nương không muốn đem con gả cho con thứ, mặc kệ điều kiện gia đình như thế nào, dù sao cũng phải là con trai trưởng mới được."
"Con, không, xuất, giá." Diệp Dung kiên định nói: "Nương nếu như còn bức con lấy chồng, con liền cắt tóc làm ni cô."
"Con, con nha đầu chết tiệt này! Con là muốn chọc giận chết ta phải không?!" Tề thị lúc này mới nghe rõ, thì ra nàng là nghiêm túc, "Con có biết con đang nói cái gì hay không, hiện tại ta là đương gia trong nhà này, con đây coi như là đang ở nhà mình. Đến tương lai ta trăm tuổi rồi thì sao, ca ca con cưới thê tử, con chính là ở nhà của ca ca tẩu tử, con có biết hay không một cô em chồng ở nhà của ca tẩu xấu hổ biết bao nhiêu?"
Diệp Dung trầm mặc một lát, "Nương không cần lo lắng, chờ ngày đó đến, ta liền cắt tóc làm ni cô."
Nàng đây là quyết định làm ni cô! Tề thị tức giận đến suýt hôn mê bất tỉnh, tận tình khuyên bảo nửa ngày, Diệp Dung cũng sống chết không đổi giọng. Tề thị mệt mỏi thở dài, "Lợi và hại trong đó ta đều đã giải thích rõ ràng cho con rồi, con cũng đừng cố chấp như vậy, trở về suy nghĩ thật kỹ đi."
A Uyển tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đồ cưới của Mai thị phong phú như thế, nàng ngấp nghé thèm muốn đã mười mấy năm, lúc này mới vừa vặn tới tay, chẳng lẽ liền phải nhả ra trả lại? "Ngươi không thể làm như vậy, những thứ kia đều là do Tam gia đưa cho ta!"
Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, "Những thứ kia đều không phải tài sản của Tam thúc, Tam thúc không có quyền lợi động đến chúng, càng không có quyền lợi đem đi tặng người, hôm nay ta sẽ dựa theo sổ ghi chép đồ cưới này cầm về những thứ thuộc về Tam thẩm, ngươi nếu không phục, cứ việc đến quan phủ kiện ta." Ánh mắt của nàng rơi vào trâm cài hình thỏ ngọc trên đầu Diệp Như, đứng dậy đi qua rút ra, "Đây cũng là của Tam thẩm, ngươi không thể cài."
Diệp Như há mồm khóc lớn lên, Diệp Nghiễn căm hận nhìn chằm chặp Diệp Thiên, lòng A Uyển đắng chát, không nghĩ tới Diệp Thiên khó chơi như vậy, nàng là con gái yêu của Tế Bình hầu, chính phi của Dự vương, cho dù lá gan của mình có to đến mấy, cũng không dám đi kiện nàng. Sớm biết như thế, liền không nên đến nơi này, vốn cho là mình có thể dễ dàng trở thành chủ mẫu của tam phòng Diệp gia, thuận lý thành chương kế thừa mọi thứ của tam phòng, không nghĩ tới, trộm gà không được ngược lại còn mất luôn cả nắm thóc.
Tế Bình hầu phái đại quản sự của hắn, cầm sổ ghi chép đồ cưới của Mai thị, mang theo hộ vệ của hầu phủ, đi đến tòa nhà A Uyển đang ở, ba mẹ con nàng cũng đồng thời bị nhét vào trong xe ngựa, cùng nhau mang về. Lại phái người đến pháp trường, chuẩn bị nhặt xác cho Mai đại nhân.
Ngày hôm sau, tộc trưởng đem những đứa trẻ nguyện ý làm con thừa tự mang tới, trong tộc có không ít nhà có con trai, lại nghèo khó, chật vật, tất nhiên là nguyện ý đi làm con thừa tự cho tam phòng. Diệp Thiên cũng không dám khinh thường, nàng không tin tưởng vào ánh mắt của mình, không tự tin đi chọn người, cho nên để phụ thân mẫu thân cùng đi chọn. Kỳ thật người thích hợp nhất để nhận làm con thừa tự chính là Diệp Thạc, nhưng đó chính là con trai của Tế Bình hầu, ai cũng không dám cả gan để mắt tới người này, đều ngầm hiểu mà đồng thời quên đi.
Tế Bình hầu đem mấy bé trai này từng người một gọi vào thư phòng, cuối cùng quyết định chọn ra một đứa bé tám tuổi, mặc dù tuổi còn có chút nhỏ, nhưng hơn ở chỗ thông minh, tính tình đoan chính, Tế Bình hầu dự định tương lai sẽ đưa hắn đến thư viện học, mỗi cuối tuần lại để hắn đến Hầu phủ ở một ngày, mình cũng tiện dạy bảo hắn. Hắn vốn tên là Diệp Tuân, Tế Bình hầu nghĩ nghĩ, sau cùng cũng không đổi tên khác cho hắn, mà giữ lại tên cũ.
Diệp Thiên cho gọi Diệp Tuân đến hỏi chuyện, mới biết được trong nhà hắn rất khó khăn, liền ngay cả tộc học cũng không đi được mấy ngày, Diệp Thiên cùng phụ thân thương lượng, trước vẫn nên mời một người về nhà dạy học cho hắn, nếu không bây giờ để hắn trực tiếp đến thư viện thì thật quá sức rồi, mà nếu học cùng những người nhỏ hơn mình thì lại sợ hắn không được tự nhiên.
Tế Bình hầu ngẫm nghĩ, dù sao sang năm Diệp Thạc cũng phải mời thầy về dạy, cho nên dứt khoát mời tiên sinh dạy cho cả hai người.
Tộc trưởng cùng mấy tộc lão cùng một chỗ, cùng Tế Bình hầu thương lượng chuyện nhận con thừa tự, lại thương lượng dứt khoát để Diệp Tuân dọn đến Hầu phủ sống, Hầu gia có thể dành thời gian dạy bảo hắn nhiều thêm một chút, dù sao tuổi hắn vẫn còn nhỏ, nếu như để hắn một mình ở chỗ này, không có trưởng bối bên cạnh, sợ sẽ bị người lừa gạt, trưởng thành sai lệch đi.
Tế Bình hầu đáp ứng, hắn tự mình chọn người, hắn tin tưởng ánh mắt của mình, Diệp Tuân ở lại Hầu phủ, tương lai cũng sẽ không sợ xảy ra chuyện gì đáng lo.
Sự tình rất nhanh đã được định ra, bởi vì tang lễ cần có Diệp Tuân, cho nên trong cùng ngày liền chính thức xử lý thủ tục nhận làm con thừa tự, Diệp Tuân trở thành con trai thừa tự của Diệp Thừa Xương và Mai thị, chính thức được ghi vào bên trên gia phả.
Tang lễ qua đi, dưới sự chứng kiến của tộc trưởng cùng cá vị tộc lão, Mạnh thị đem toàn bộ số đồ cưới của Mai thị đã thu trở về, từng món từng món kiểm kê rõ ràng, trừ đi số tiền đã dùng để xử lý tang lễ và an táng cho Mai đại nhân, số còn lại đều gọi Diệp Tuân đến xem qua, "Tuân ca nhi, đây đều là của con, chỉ là bây giờ con vẫn còn nhỏ, bá mẫu tạm giúp con trông coi, hàng năm sổ sách đều gọi con đến xem qua, chờ đến khi Tuân ca nhi tròn mười tám tuổi, những thứ này liền giao lại hết cho Tuân ca nhi."
Mọi người đã thương lượng và quyết định, Diệp Tuân sẽ ở lại Hầu phủ cho đên khi thành gia rồi lại dời ra ngoài sau, về phần chi phí tiêu hao cho hắn trong những năm này, Mạnh thị đã định rồi để Hầu phủ bỏ ra, dù sao thêm một người cũng không đáng bao nhiêu.
"Cảm ơn đại bá mẫu." Diệp Tuân quy củ hành lễ, nhìn lại không quá đạt tiêu chuẩn.
Diệp Thiên cười híp mắt sờ sờ đầu hắn, "Tam đệ, để tỷ dạy cho đệ cách xem sổ sách."
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tuân đỏ lên, xấu hổ cười một tiếng.
Diệp Thạc có chút không hiểu nhìn Diệp Thiên, "Tỷ tỷ, tam đệ không phải là đệ sao?" Diệp Lệ là đại ca, Diệp Sở là nhị ca, hắn là tam đệ, tỷ tỷ làm gì sờ đầu người khác gọi tam đệ chứ?
Diệp Thiên nở nụ cười, "Trước kia đệ là lão tam, hiện tại có Tuân ca nhi đến, hắn lớn hơn đệ một chút, cho nên hắn xếp hàng lão tam, đệ xếp lão tứ."
Diệp Thạc nghĩ nghĩ, cao hứng nói, "Quá tốt rồi, tỷ tỷ là lão tứ, đệ cũng là lão tứ, ta và tỷ tỷ giống nhau rồi!" Cặp mắt to đen lúng liếng của hắn đầy hưng phấn nhìn Diệp Thiên, cảm giác mình càng thân cận với tỷ tỷ hơn.
"Đúng vậy, hai chúng ta giống nhau." Diệp Thiên một tay kéo tay nhỏ của Diệp Thạc, một tay khác nắm tay Diệp Tuân, "Đi, Tứ tỷ tỷ dẫn các đệ đi ăn nho, Dự vương phủ vừa mới đưa tới, vừa to vừa ngọt, là nho ngon nhất mà tỷ từng được ăn đó."
Diệp Thạc nhảy cẫng lê, hai lỗ tai Diệp Tuân thì đều đỏ lên, hắn không dám nhìn Diệp Thiên, tay nhỏ lại lặng lẽ cầm tay nàng. Diệp Lệ có chút ghen ghét mà nhìn theo bóng lưng muội muội bóng lưng, hận không thể để muội muội sinh ra ba cái tay, đem hắn cũng cho kéo đi.
Diệp Tuân vào Hầu phủ sống, Mạnh thị an bài, sắp xếp cho ở viện tử bên cạnh viện của Diệp Lệ, đều ở ngoại viện. Diệp Lệ lần này bởi vì Tam thúc qua đời, lại có một trăm ngày ngày nghỉ, ban đầu hắn đang cùng Binh bộ thương lượng chuyện ngoại phóng, cứ như vậy lại bị chậm trễ.
Tiên sinh dạy học còn chưa mời đến, bọn hắn muốn mời một tiên sinh tài đức vẹn toàn đến dạy chữ cho Diệp Thạc và Diệp Tuân, không thể qua loa tìm đại, chỉ có thể chậm rãi mà tìm. Người một nhà thay nhau dạy bảo Diệp Tuân, Tế Bình hầu dạy hắn học chữ viết chữ, dù sao năm đó hắn cũng là Văn Trạng Nguyên, những thứ này đối với hắn mà nói là quá đơn giản. Diệp Lệ dạy hắn lễ nghi, lúc trước Diệp Thiên chính là do ca ca dạy, bây giờ dạy Diệp Tuân cũng dễ như trở bàn tay, ngẫu nhiên còn dạy cho hắn mấy chiêu phòng thân, giúp thân thể khỏe mạnh. Diệp Thiên thì dành thời gian dạy hắn xem sổ sách, mặc dù nói hắn có học hay không Mạnh thị cũng sẽ không thua thiệt hắn, nhưng học xong vẫn có chỗ tốt, dù sao sau này hắn trưởng thành rồi cũng phải tự mình quản lý.
Trong nhà có thêm một ca ca, Diệp Thạc rất vui vẻ, hiếm lạ, lại thêm Diệp Lệ cũng ở nhà nghỉ ngơi, lập tức có hai người ca ca, Diệp Thạc hận mình không thể cũng dọn đến ngoại viện ở. Về sau hắn học thông minh, dùng xong bữa tối liền đi tìm ca ca chơi, chơi mệt mỏi liền ỷ lại nằm lỳ trên giường của Diệp Lệ hoặc Diệp Tuân không chịu đi, ban đêm liền có thể ngủ cùng ca ca chung một chỗ rồi. Mạnh thị chỉ căn dặn không cho phép để hắn ăn quá nhiều đồ ăn, những cái khác cũng mặc kệ cho hắn tùy ý.
Đợi đến khi nho của Dự vương phủ một lần nữa lần có thể hái ăn được rồi, rốt cục thì Diệp Phù cũng tiến vào Đông cung của Thái tử.
Thái tử cũng không có cho nàng vị trí Trắc phi, một nữ tử không có chút giá trị trợ lực nào, có thể vào Đông cung đã là tốt lắm rồi, nếu không phải xem ở phần nàng đã ở bên mình nhiều năm, Thái tử đã sớm không muốn để ý tới nàng nữa rồi, làm sao có thể cho nàng vị trí Trắc phi cho được, chỉ để nàng làm cấp thấp nhất Phụng nghi, ngay cả Lương Đễ, Lương Viện đều không đủ trình độ ngồi vào.
Cho dù chỉ là một cỗ kiệu nhỏ phấn hồng im ắng vô tức tiến vào cửa nhỏ Đông cung, Diệp Phù cũng đã cảm thấy may mắn không thôi. Từ mùa thu năm ngoái sau khi mãn tang kỳ ba năm, nàng đã muốn vào Đông cung rồi, khi không Tam thúc lại đúng lúc xảy ra chuyện, thế là lại thêm một năm tang kỳ, trước sau gộp lại, hết thảy đã phải giữ đạo hết chịu bốn năm tang kỳ, đến năm nay đều đã mười bảy tuổi rồi. Nàng có thể cảm thấy Thái tử đối với mình đã không còn chút hứng thú, nhưng nàng cũng chỉ có thể chăm chú trông ngóng cả vào hắn mà thôi, nếu như Thái tử không để nàng tiến vào Đông cung, cả đời này nàng sẽ phải chết già nơi khuê phòng.
Cho nên, dù cho chỉ là Phụng nghi, Diệp Phù cũng rất thỏa mãn.
Diệp Phù vào Đông cung, Nhị thái thái Tề thị nhẹ nhàng thở ra, bốn năm hiếu kỳ rốt cục cũng qua, Diệp Phù rốt cục cũng được Thái tử tiếp đi, tiếp đến nên thu xếp cho Diệp Chi và Diệp Dung.
Năm nay Diệp Chi mười lăm tuổi, cũng không dám lại chậm trễ nữa, cũng may nàng mặc dù là thứ nữ, nhưng dung mạo cũng không tệ lắm.
Tề thị không có ý định giở trò xấu với hôn sự của Diệp Chi, nàng mặc dù không phải mẹ đẻ của diệp Chi, nhưng mấy năm nay nàng cũng đã hiểu rõ, con gái gả được tốt, cũng là trợ lực đối với nhà mình, nhìn Diệp Thiên thì biết, cho nên, nàng vẫn hi vọng Diệp Chi có thể gả cho một nhà tốt.
"Chi tỷ nhi, chuyện đại sự của đại tỷ con đã xong, tiếp theo cũng nên tới con rồi." Tề thị gọi Diệp Chi qua nói chuyện, "Năm nay con đã cập kê, hôn sự cũng không thể lại kéo dài nữa, mặc dù nói hôn nhân đại sự là theo lệnh cha mẹ, nhưng mẫu thân vẫn muốn hỏi một chút ý tứ của con."
Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Tề thị, rồi lại cúi đầu xuống. Từ sau khi phụ thân qua đời, nàng trong nhà này không còn người để dựa vào, nàng vẫn một mực lo lắng mẹ cả sẽ khó xử mình, nhưng cũng may mặc dù không so được với Diệp Phù, Diệp Dung, nhưng mẹ cả đối với nàng cũng không tính là bạc đãi.
Tề thị cũng biết nàng vẫn luôn như thế, không để ý tiếp tục nói "Tình huống hiện tại của nhà chúng ta chắc con cũng biết, theo điều kiện của con, con có thể lựa chọn con thứ nhà nào điều kiện tốt một chút, nhưng điều kiện gia đình tốt cũng không phải là toàn bộ, bình thường sau khi kết hôn con thứ đều phải phân gia ra sống riêng, thời điểm phân gia, con thứ là không được chia bao nhiêu, về sau như thế nào còn phải xem năng lực của chính các con. Hoặc là, con có thể lựa chọn con trai trưởng nhà nào điều kiện kém một chút, nhưng học sinh nhà nghèo hẳn là không có khả năng, ngay cả tú tài cũng đều biết cưới con gái dòng chính, huống chi là cử nhân, nếu như chỉ là đồng sinh, đều đến tuổi thành thân rồi, ta cũng thực không coi trọng."
Diêp Chi cúi đầu, im lặng nửa ngày, nàng cũng biết tình hình của nhà mình, chỉ là có chút không cam tâm.
Tề thị thở dài, "Con trở về suy nghĩ thật kỹ đi, nghĩ kỹ lại rồi trả lời chắc chắn cho ta."
Diệp Chi đi rồi, Tề thị lại phái người gọi Diệp Dung tới, năm nay nàng cũng đã mười bốn tuổi rồi, cũng nên nói chuyện hôn sự, không nghĩ tới nàng vừa nói đến, Diệp Dung liền kiên quyết cự tuyệt, "Con không xuất giá."
"Ngươi đứa nhỏ này, làm gì có nữ tử nào không lấy chồng." Tề thị còn tưởng rằng nàng đang đùa giỡn tính tình, "Nương không muốn đem con gả cho con thứ, mặc kệ điều kiện gia đình như thế nào, dù sao cũng phải là con trai trưởng mới được."
"Con, không, xuất, giá." Diệp Dung kiên định nói: "Nương nếu như còn bức con lấy chồng, con liền cắt tóc làm ni cô."
"Con, con nha đầu chết tiệt này! Con là muốn chọc giận chết ta phải không?!" Tề thị lúc này mới nghe rõ, thì ra nàng là nghiêm túc, "Con có biết con đang nói cái gì hay không, hiện tại ta là đương gia trong nhà này, con đây coi như là đang ở nhà mình. Đến tương lai ta trăm tuổi rồi thì sao, ca ca con cưới thê tử, con chính là ở nhà của ca ca tẩu tử, con có biết hay không một cô em chồng ở nhà của ca tẩu xấu hổ biết bao nhiêu?"
Diệp Dung trầm mặc một lát, "Nương không cần lo lắng, chờ ngày đó đến, ta liền cắt tóc làm ni cô."
Nàng đây là quyết định làm ni cô! Tề thị tức giận đến suýt hôn mê bất tỉnh, tận tình khuyên bảo nửa ngày, Diệp Dung cũng sống chết không đổi giọng. Tề thị mệt mỏi thở dài, "Lợi và hại trong đó ta đều đã giải thích rõ ràng cho con rồi, con cũng đừng cố chấp như vậy, trở về suy nghĩ thật kỹ đi."
Bình luận facebook