Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Tên nhà quê lấp chỗ trống
Chương 40: Tên nhà quê lấp chỗ trống
Tần Khải vừa nghe Trương Khải bị giữ chân thì chỉ mỉm cười và không nói gì cả.
Tần Khải lên xe rồi dặn dò Từ Vọng Đức lái chậm một chút.
Tranh thủ thời gian ngồi xe để hỏi thăm sơ về bệnh tình của bệnh nhân.
Người bệnh là em trai ruột của Đinh Kim Phúc - Đinh Kim Lộc, triệu chứng tương tự như Đinh Kim Phúc.
Mới đầu chỉ là toàn thân mất sức, cơ bắp cứng đờ, vì không tìm được nguyên nhân gây bệnh nên cũng không để tâm.
Nhưng sau đó cảm giác đuối sức càng lúc càng nặng, toàn thân cứ như một con ốc bị gỉ sét, lúc phát bệnh thì không nhích nổi người.
Nhà họ Đinh cảm thấy bất thường nên đã không màng tốn kém, chạy chữa khắp nơi.
Nhưng mấy năm rồi cũng chỉ có thể miễn cưỡng tìm ra được nguyên nhân gây bệnh, sức khỏe của hai anh em càng lúc càng yếu.
Lúc không phát bệnh thì việc đi lại cũng đã rất khó khăn, một khi phát bệnh thì cả người đơ cứng, còn bị hôn mê, có tỉnh lại được hay không cũng là chuyện khó nói.
Nếu không thì với quyền thế của nhà họ Đinh, họ cũng không đến mức bị giày vò đến mức này mà vẫn bó tay hết cách.
Vì loại bệnh di truyền hiếm gặp này có rất ít trường hợp nên dù là quốc tế cũng hiếm có trường hợp được trị khỏi.
Những bệnh viện bình thường bó tay trước căn bệnh này cũng là chuyện thường.
“Đến đó thì sẽ biết có chữa được không thôi”.
Tần Khải nói thế, khóe miệng còn nở nụ cười đầy tự tin.
Gì mà bệnh nan y khó chữa, chẳng qua cũng chỉ là chưa tìm được đúng người thôi nếu sớm tìm đến anh thì cần gì phải chịu nhiều khổ sở đến thế?
“Tiểu thần y, hay là chúng ta chạy nhanh hơn chút nữa? Tôi sợ viện trưởng Trương sẽ gặp chuyện”. Từ Vọng Đức liên tục xem điện thoại, không kiềm được nên mở lời.
“Đừng, đừng, chậm chút vẫn tốt hơn”. Tần Khải ngồi phía sau phất tay liên tục.
Xe chỉ chạy hơn sáu mươi kiomet một giờ, mặt của Tần Khải đã hơi tái.
Anh vội châm lên người ba cây kim bạc, lúc đó anh mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Từ Vọng Đức nheo mắt, đương nhiên ông ấy nhìn ra được Tần Khải đang không được ổn, ông ấy do dự mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.
Dù gì thì y thuật của Tần Khải cũng rất giỏi, mặc dù nói bác sĩ không tự cứu được mình nhưng Từ Vọng Đức cũng biết năng lực của mình, có hỏi cũng như không.
Mặc dù lòng nóng như lửa đốt nhưng Từ Vọng Đức vẫn phải chạy chậm.
Giống như những gì ông ấy nghĩ, lúc này bệnh viện đã náo loạn.
Người nhà của nhà họ Đinh, nam nữ, già trẻ đều đứng vây hết trước cửa phòng bệnh đặc biệt.
Tiếng la mắng vang khắp khu vực nằm viện.
“Cái bệnh viện rách nát này, có còn ai có thể khám bệnh không?”
“Lúc bố tôi vào viện vẫn còn ổn, mới có mấy ngày mà các người đã điều trị thành ra thế này rồi sao?”
“Hừ, nếu hôm nay không trị khỏi được bệnh cho cậu tôi thì tôi sẽ dỡ cả cái bệnh viện rách này”.
“Các vị, xin đừng làm ồn, xin đừng làm ồn! Thần y đang trên đường về, sẽ đến ngay thôi, sẽ đến ngay thôi mà”. Trương Khải bị mọi người dồn ở giữa, rất thê thảm.
Ông ấy không còn nhớ mình đã nói câu này lần thứ mấy nữa rồi.
“Thần y, thần y gì chứ? Tôi thấy là ông đang muốn kéo dài thời gian thôi đúng không?”
“Một đám lang băm, có trị bệnh thôi cũng trị không xong, còn mặc áo blue gì nữa chứ?”
Một thanh niên tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi sỉ vả Trương Khải, lời lẽ rất khó nghe.
Mặt Trương Khải tối sầm, ông ta nghiến chặt răng.
Nếu không phải vì đám người này là người của nhà họ Đinh, nếu không phải vì sợ bị làm lớn chuyện thì viện trưởng như ông ta mà lại sợ mấy người dân bình thường này sao?
Nhưng bây giờ ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn và thầm cầu nguyện.
Tiểu sư thúc ơi, mau về đi.
Tần Khải vừa từ trong thang máy bước ra thì đã nghe tiếng chửi mắng không ngớt.
Từ Vọng Đức đi bên cạnh Tần Khải, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ông ấy cũng là bác sĩ của bệnh viện, bị mắng là lang băm thì thật sự không biết phải giấu mặt vào đâu.
Nhưng mấy người Từ Vọng Đức vẫn không thể lên tiếng phản bác.
Tất cả các phòng khoa có liên quan của bệnh viện đều cùng nhau hội chẩn bệnh của anh em nhà họ Đinh nhưng kết quả vẫn phải bó tay, nếu không thì cũng không đến mức phải để viện trưởng đích thân ra mặt, mời Tần Khải đến giúp đỡ.
Tình hình cấp bách, Từ Vọng Đức chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn Tần Khải.
Từ Vọng Đức và Trương Khải biết được chuyện Đinh Kim Phúc thì đã đặt cược hết lên người Tần Khải.
“Nhường đường, nhường đường nào…”
Từ Vọng Đức đi trước, dẹp loạn đám người hóng hớt phía trước, mở đường cho Tần Khải.
Tần Khải bám sát theo sau Từ Vọng Đức, hai tay đút túi, dáng vẻ đầy cao ngạo.
Trương Khải đang bị vây giữa đám người đó, vừa nhìn thấy Tần Khải thì cảm động đến suýt phát khóc.
“Tiểu sư thúc, cuối cùng sư thúc cũng đến rồi”.
Trương Khải chen ra khỏi đám đông, nắm lấy tay áo Tần Khải, chỉ sợ anh chạy mất.
“Tiểu sư thúc? Viện trưởng Trương, chắc không phải thần y mà ông nói là tên nhà quê này đấy chứ?”
“Đệch, qua mặt bọn tôi à? Nếu anh ta là thần y thì ông đây sẽ là Biển Thước chuyển thế, là truyền nhân của Hoa Đà đấy”.
“He he… Một tên nhà quê lấm phèn mà cũng dám đến làm trò hề, bệnh viện các người thật sự không còn ai nữa rồi”.
Trương Khải không nói thêm gì, đám người nhà họ Đinh đứng sau lưng mắng nhiếc, cười nhạo.
Từ Vọng Đức nổi cáu, ông ấy biết năng lực của Tần Khải, không thể đánh giá anh bằng vẻ bề ngoài.
Từ Vọng Đức thấy đám người đó coi thường Tần Khải thì không chịu được.
Ông ấy lên tiếng cãi lại nhưng Tần Khải thì rất bình thản, liếc ông ấy một cái.
Từ Vọng Đức không nói được, chỉ đành đứng sang một bên với cảm giác bất bình.
Trương Khải cũng không tiện nói thẳng, chỉ đứng bên cạnh nhìn Tần Khải.
“Nói hay lắm, tôi đúng thật không phải là thần y gì, các người hãy mời người khác đến trị bệnh cho bệnh nhân đi”. Tần Khải xòe tay, mặt không có vẻ gì là tức giận.
“Tiểu sư thúc, chuyện này…”. Trương Khải thở dài, nhìn đám người nhà họ Đinh với ánh mắt bực bội rồi cãi lại: “Nếu y thuật của tiểu sư thúc tôi không thể trị khỏi bệnh của ông chủ Đinh thì cả Trung Hải sẽ không có ai làm được. Nhất định các người sẽ phải hối hận khi xúc phạm tiểu sư thúc tôi như vậy”.
“Hối hận, ha ha…”. Một thanh niên mặc đồ vest bước ra và cười khẩy.
Anh ta nhìn Tần Khải từ trên xuống dưới bằng ánh mắt khinh thường rồi cười nhạo: “Tìm một tên nhà quê đến để lấp chỗ, tôi nghi ngờ đến cả giấy phép hành nghề y anh ta cũng chẳng có nữa là. Mời loại người này đến khám bệnh cho bố tôi, ông tưởng chúng tôi là đồ ngốc sao?”
Từ Vọng Đức nghe vậy thì đứng bên cạnh giận đến thở dốc liên tục nhưng lại không dám đứng ra cãi lại.
Thanh niên đang nói chuyện là con trai của bệnh nhân - Đinh Quốc Cường, rất có tiếng nói ở nhà họ Đinh.
Từ Vọng Đức chỉ là một bác sĩ bình thường, vốn không dám đắc tội với anh ta.
Có Đinh Quốc Cường dẫn đầu, người nhà họ Đinh cũng hùa theo sau mắng nhiếc, cười nhạo:
“Lang băm tức là lang băm, tôi còn tưởng các người có thể mời được nhân vật lớn nào đến, đã đánh giá các người cao quá rồi”.
“Chỉ là một tên nhà quê, không biết có biết chữ không nữa, loại người này mà cũng xứng gọi là thần y sao?”
“Hối hận cái đ**, chúng tôi tự mời thần y rồi, lát nữa các người mở to mắt mà xem người ta làm sao trị bệnh”.
Người nhà họ Đinh ngông cuồng khiến Trương Khải giận đến đỏ mặt.
Mặt Tần Khải vẫn không chút cảm xúc.
Mặc dù nói thầy thuốc như mẹ hiền nhưng trị bệnh phải dựa trên tinh thần tự nguyện của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
Đối phương không phối hợp thì Tần Khải cũng sẽ không cần phải cố chứng minh điều gì.
Tần Khải vừa nghe Trương Khải bị giữ chân thì chỉ mỉm cười và không nói gì cả.
Tần Khải lên xe rồi dặn dò Từ Vọng Đức lái chậm một chút.
Tranh thủ thời gian ngồi xe để hỏi thăm sơ về bệnh tình của bệnh nhân.
Người bệnh là em trai ruột của Đinh Kim Phúc - Đinh Kim Lộc, triệu chứng tương tự như Đinh Kim Phúc.
Mới đầu chỉ là toàn thân mất sức, cơ bắp cứng đờ, vì không tìm được nguyên nhân gây bệnh nên cũng không để tâm.
Nhưng sau đó cảm giác đuối sức càng lúc càng nặng, toàn thân cứ như một con ốc bị gỉ sét, lúc phát bệnh thì không nhích nổi người.
Nhà họ Đinh cảm thấy bất thường nên đã không màng tốn kém, chạy chữa khắp nơi.
Nhưng mấy năm rồi cũng chỉ có thể miễn cưỡng tìm ra được nguyên nhân gây bệnh, sức khỏe của hai anh em càng lúc càng yếu.
Lúc không phát bệnh thì việc đi lại cũng đã rất khó khăn, một khi phát bệnh thì cả người đơ cứng, còn bị hôn mê, có tỉnh lại được hay không cũng là chuyện khó nói.
Nếu không thì với quyền thế của nhà họ Đinh, họ cũng không đến mức bị giày vò đến mức này mà vẫn bó tay hết cách.
Vì loại bệnh di truyền hiếm gặp này có rất ít trường hợp nên dù là quốc tế cũng hiếm có trường hợp được trị khỏi.
Những bệnh viện bình thường bó tay trước căn bệnh này cũng là chuyện thường.
“Đến đó thì sẽ biết có chữa được không thôi”.
Tần Khải nói thế, khóe miệng còn nở nụ cười đầy tự tin.
Gì mà bệnh nan y khó chữa, chẳng qua cũng chỉ là chưa tìm được đúng người thôi nếu sớm tìm đến anh thì cần gì phải chịu nhiều khổ sở đến thế?
“Tiểu thần y, hay là chúng ta chạy nhanh hơn chút nữa? Tôi sợ viện trưởng Trương sẽ gặp chuyện”. Từ Vọng Đức liên tục xem điện thoại, không kiềm được nên mở lời.
“Đừng, đừng, chậm chút vẫn tốt hơn”. Tần Khải ngồi phía sau phất tay liên tục.
Xe chỉ chạy hơn sáu mươi kiomet một giờ, mặt của Tần Khải đã hơi tái.
Anh vội châm lên người ba cây kim bạc, lúc đó anh mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Từ Vọng Đức nheo mắt, đương nhiên ông ấy nhìn ra được Tần Khải đang không được ổn, ông ấy do dự mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.
Dù gì thì y thuật của Tần Khải cũng rất giỏi, mặc dù nói bác sĩ không tự cứu được mình nhưng Từ Vọng Đức cũng biết năng lực của mình, có hỏi cũng như không.
Mặc dù lòng nóng như lửa đốt nhưng Từ Vọng Đức vẫn phải chạy chậm.
Giống như những gì ông ấy nghĩ, lúc này bệnh viện đã náo loạn.
Người nhà của nhà họ Đinh, nam nữ, già trẻ đều đứng vây hết trước cửa phòng bệnh đặc biệt.
Tiếng la mắng vang khắp khu vực nằm viện.
“Cái bệnh viện rách nát này, có còn ai có thể khám bệnh không?”
“Lúc bố tôi vào viện vẫn còn ổn, mới có mấy ngày mà các người đã điều trị thành ra thế này rồi sao?”
“Hừ, nếu hôm nay không trị khỏi được bệnh cho cậu tôi thì tôi sẽ dỡ cả cái bệnh viện rách này”.
“Các vị, xin đừng làm ồn, xin đừng làm ồn! Thần y đang trên đường về, sẽ đến ngay thôi, sẽ đến ngay thôi mà”. Trương Khải bị mọi người dồn ở giữa, rất thê thảm.
Ông ấy không còn nhớ mình đã nói câu này lần thứ mấy nữa rồi.
“Thần y, thần y gì chứ? Tôi thấy là ông đang muốn kéo dài thời gian thôi đúng không?”
“Một đám lang băm, có trị bệnh thôi cũng trị không xong, còn mặc áo blue gì nữa chứ?”
Một thanh niên tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi sỉ vả Trương Khải, lời lẽ rất khó nghe.
Mặt Trương Khải tối sầm, ông ta nghiến chặt răng.
Nếu không phải vì đám người này là người của nhà họ Đinh, nếu không phải vì sợ bị làm lớn chuyện thì viện trưởng như ông ta mà lại sợ mấy người dân bình thường này sao?
Nhưng bây giờ ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn và thầm cầu nguyện.
Tiểu sư thúc ơi, mau về đi.
Tần Khải vừa từ trong thang máy bước ra thì đã nghe tiếng chửi mắng không ngớt.
Từ Vọng Đức đi bên cạnh Tần Khải, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ông ấy cũng là bác sĩ của bệnh viện, bị mắng là lang băm thì thật sự không biết phải giấu mặt vào đâu.
Nhưng mấy người Từ Vọng Đức vẫn không thể lên tiếng phản bác.
Tất cả các phòng khoa có liên quan của bệnh viện đều cùng nhau hội chẩn bệnh của anh em nhà họ Đinh nhưng kết quả vẫn phải bó tay, nếu không thì cũng không đến mức phải để viện trưởng đích thân ra mặt, mời Tần Khải đến giúp đỡ.
Tình hình cấp bách, Từ Vọng Đức chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn Tần Khải.
Từ Vọng Đức và Trương Khải biết được chuyện Đinh Kim Phúc thì đã đặt cược hết lên người Tần Khải.
“Nhường đường, nhường đường nào…”
Từ Vọng Đức đi trước, dẹp loạn đám người hóng hớt phía trước, mở đường cho Tần Khải.
Tần Khải bám sát theo sau Từ Vọng Đức, hai tay đút túi, dáng vẻ đầy cao ngạo.
Trương Khải đang bị vây giữa đám người đó, vừa nhìn thấy Tần Khải thì cảm động đến suýt phát khóc.
“Tiểu sư thúc, cuối cùng sư thúc cũng đến rồi”.
Trương Khải chen ra khỏi đám đông, nắm lấy tay áo Tần Khải, chỉ sợ anh chạy mất.
“Tiểu sư thúc? Viện trưởng Trương, chắc không phải thần y mà ông nói là tên nhà quê này đấy chứ?”
“Đệch, qua mặt bọn tôi à? Nếu anh ta là thần y thì ông đây sẽ là Biển Thước chuyển thế, là truyền nhân của Hoa Đà đấy”.
“He he… Một tên nhà quê lấm phèn mà cũng dám đến làm trò hề, bệnh viện các người thật sự không còn ai nữa rồi”.
Trương Khải không nói thêm gì, đám người nhà họ Đinh đứng sau lưng mắng nhiếc, cười nhạo.
Từ Vọng Đức nổi cáu, ông ấy biết năng lực của Tần Khải, không thể đánh giá anh bằng vẻ bề ngoài.
Từ Vọng Đức thấy đám người đó coi thường Tần Khải thì không chịu được.
Ông ấy lên tiếng cãi lại nhưng Tần Khải thì rất bình thản, liếc ông ấy một cái.
Từ Vọng Đức không nói được, chỉ đành đứng sang một bên với cảm giác bất bình.
Trương Khải cũng không tiện nói thẳng, chỉ đứng bên cạnh nhìn Tần Khải.
“Nói hay lắm, tôi đúng thật không phải là thần y gì, các người hãy mời người khác đến trị bệnh cho bệnh nhân đi”. Tần Khải xòe tay, mặt không có vẻ gì là tức giận.
“Tiểu sư thúc, chuyện này…”. Trương Khải thở dài, nhìn đám người nhà họ Đinh với ánh mắt bực bội rồi cãi lại: “Nếu y thuật của tiểu sư thúc tôi không thể trị khỏi bệnh của ông chủ Đinh thì cả Trung Hải sẽ không có ai làm được. Nhất định các người sẽ phải hối hận khi xúc phạm tiểu sư thúc tôi như vậy”.
“Hối hận, ha ha…”. Một thanh niên mặc đồ vest bước ra và cười khẩy.
Anh ta nhìn Tần Khải từ trên xuống dưới bằng ánh mắt khinh thường rồi cười nhạo: “Tìm một tên nhà quê đến để lấp chỗ, tôi nghi ngờ đến cả giấy phép hành nghề y anh ta cũng chẳng có nữa là. Mời loại người này đến khám bệnh cho bố tôi, ông tưởng chúng tôi là đồ ngốc sao?”
Từ Vọng Đức nghe vậy thì đứng bên cạnh giận đến thở dốc liên tục nhưng lại không dám đứng ra cãi lại.
Thanh niên đang nói chuyện là con trai của bệnh nhân - Đinh Quốc Cường, rất có tiếng nói ở nhà họ Đinh.
Từ Vọng Đức chỉ là một bác sĩ bình thường, vốn không dám đắc tội với anh ta.
Có Đinh Quốc Cường dẫn đầu, người nhà họ Đinh cũng hùa theo sau mắng nhiếc, cười nhạo:
“Lang băm tức là lang băm, tôi còn tưởng các người có thể mời được nhân vật lớn nào đến, đã đánh giá các người cao quá rồi”.
“Chỉ là một tên nhà quê, không biết có biết chữ không nữa, loại người này mà cũng xứng gọi là thần y sao?”
“Hối hận cái đ**, chúng tôi tự mời thần y rồi, lát nữa các người mở to mắt mà xem người ta làm sao trị bệnh”.
Người nhà họ Đinh ngông cuồng khiến Trương Khải giận đến đỏ mặt.
Mặt Tần Khải vẫn không chút cảm xúc.
Mặc dù nói thầy thuốc như mẹ hiền nhưng trị bệnh phải dựa trên tinh thần tự nguyện của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
Đối phương không phối hợp thì Tần Khải cũng sẽ không cần phải cố chứng minh điều gì.
Bình luận facebook