Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn Trình Chi Ngôn trước mắt.
Trong đôi mắt anh trong suốt giống như nước suối, ảnh ngược bản thân là bóng dáng nho nhỏ, cái loại cảm giác này thật giống như cô là một hành tinh nhỏ trong vũ trụ không ranh giới, mà anh chính là người bảo vệ dịu dàng nhất.
Anh nước chanh của cô, là người dịu dàng nhất trên thế giới này.
Tiểu Thỏ vươn hai cánh tay ngắn ra, ôm chặt cổ Trình Chi Ngôn, đầu mềm cọ xát trên người anh, làm nũng nói: “Anh nhất định phải chờ em."
“Ừ."
Tháng chín, hoa lan nở rộ, mỗi một đóa hoa, một cách hoa mềm mại đều ấm áp tươi vui.
Trình Chi Ngôn cuối cùng chính thức trở thành học sinh trung học năm nhất, mà Tiểu Thỏ cũng lên mẫu giáo lớn nhà trẻ.
Vốn lúc đi học tiểu học, trường học Trình Chi Ngôn là tám giờ buổi sáng đến trường, bây giờ sơ trung yêu cầu bảy giờ buổi sáng nhất định phải đến trường bắt đầu giờ học.
Mà mẹ Tiểu Thỏ, làm bác sĩ số một nội khoa, trên cơ bản buổi sáng mỗi ngày chừng sáu giờ rưỡi cũng đã đi bệnh viện rồi.
Vì thế, đưa Tiểu Thỏ đi học lập tức biến thành một vấn đề khó khăn.
Tiểu Thỏ ngồi ở trên sofa phòng khách nhà Trình Chi Ngôn, nhìn xem cái này nhìn xem cái kia, cuối cùng cắn cắn môi mình nói: “Nếu không thì.... Con tự mình đi học..."
“Không được!”Trình Chi Ngôn và mẹ Tiểu Thỏ trăm miệng một lời từ chối lời của cô.
“Tại sao?”Vẻ mặt Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn hai người bọn họ, “Dù sao trường học con ở ngay cửa tiểu khu, mẹ, con cũng sáu tuổi rồi... Sang năm con đã có thể lên tiểu học, mẹ không phải nói lúc anh nước chanh lên tiểu học cũng đã tự mình đi học sao?"
“Dù sao tự con đi học mẹ lo lắng.”Mẹ Vẻ mặt Tiểu Thỏ lo lắng nhìn Tiểu Thỏ.
"..."
Trong phòng khách nhất thời lặng im.
Sau một lát, giọng nói yếu ớt của mẹ Trình Chi Ngôn vang lên nói: “Nếu không thì, tớ đưa Tiểu Thỏ đến trường được không?"
“Chu Nguyệt?”Mẹ Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn Chu Nguyệt mới vừa từ phòng bếp đi tới, chần chờ một chút nói: “Cậu không phải thường xuyên phải ra ngoài sưu tầm dân ca sao?"
“Trong khoảng thời gian này không cần ra ngoài.”Chu Nguyệt cười tít mắt nhìn mẹ Tiểu Thỏ nói: “Tớ giúp các cậu đưa Tiểu Thỏ một chút trước, mấy ngày hôm trước lão Trình nhà tớ gọi điện thoại cho tớ nói qua một tháng nữa anh ấy sẽ trở lại, chức vị gì đó đều đã quyết định xuống dưới, ở bộ giáo dục, đến lúc đó anh ấy đi làm tám rưỡi, có thể để anh ấy tiện thể đưa Tiểu Thỏ."
"Chú Trình sắp trở về rồi sao?”Tiểu Thỏ vừa nghe nói ba Trình Chi Ngôn trở về, nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, “Chú ấy có nói mang đồ ăn ngon trở về cho con không?"
“Tiểu Thỏ.”Mẹ Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn con gái mình một cái.
“Mang theo, quà tặng cho con dâu mình làm sao có thể không mang.”Mẹ Trình Chi Ngôn che miệng cười tít mắt nói: “Bác đã nói qua vói chú ấy, không mang quà tặng cho Tiểu Thỏ không cần trở lại."
“Ha ha, con thích chú Trình nhất.”Tiểu Thỏ cười đến mức mắt đều đã híp thành một đường nhỏ.
“Vậy con thích chú Trình nhiều hơn, hay là thích anh nước chanh của con nhiều hơn?” Mẹ Trình Chi Ngôn trêu ghẹo nhìn cô hỏi.
“Đương nhiên là anh nước chanh, sau này con lớn lên phải gả cho anh nước chanh! Chú Trình...Chú đã có vợ rồi, không có trong phạm vi suy xét của con.”Tiểu Thỏ lắc đầu, vẻ mặt đại nhân nhìn mẹ Trình Chi Ngôn nói.
Trong đôi mắt anh trong suốt giống như nước suối, ảnh ngược bản thân là bóng dáng nho nhỏ, cái loại cảm giác này thật giống như cô là một hành tinh nhỏ trong vũ trụ không ranh giới, mà anh chính là người bảo vệ dịu dàng nhất.
Anh nước chanh của cô, là người dịu dàng nhất trên thế giới này.
Tiểu Thỏ vươn hai cánh tay ngắn ra, ôm chặt cổ Trình Chi Ngôn, đầu mềm cọ xát trên người anh, làm nũng nói: “Anh nhất định phải chờ em."
“Ừ."
Tháng chín, hoa lan nở rộ, mỗi một đóa hoa, một cách hoa mềm mại đều ấm áp tươi vui.
Trình Chi Ngôn cuối cùng chính thức trở thành học sinh trung học năm nhất, mà Tiểu Thỏ cũng lên mẫu giáo lớn nhà trẻ.
Vốn lúc đi học tiểu học, trường học Trình Chi Ngôn là tám giờ buổi sáng đến trường, bây giờ sơ trung yêu cầu bảy giờ buổi sáng nhất định phải đến trường bắt đầu giờ học.
Mà mẹ Tiểu Thỏ, làm bác sĩ số một nội khoa, trên cơ bản buổi sáng mỗi ngày chừng sáu giờ rưỡi cũng đã đi bệnh viện rồi.
Vì thế, đưa Tiểu Thỏ đi học lập tức biến thành một vấn đề khó khăn.
Tiểu Thỏ ngồi ở trên sofa phòng khách nhà Trình Chi Ngôn, nhìn xem cái này nhìn xem cái kia, cuối cùng cắn cắn môi mình nói: “Nếu không thì.... Con tự mình đi học..."
“Không được!”Trình Chi Ngôn và mẹ Tiểu Thỏ trăm miệng một lời từ chối lời của cô.
“Tại sao?”Vẻ mặt Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn hai người bọn họ, “Dù sao trường học con ở ngay cửa tiểu khu, mẹ, con cũng sáu tuổi rồi... Sang năm con đã có thể lên tiểu học, mẹ không phải nói lúc anh nước chanh lên tiểu học cũng đã tự mình đi học sao?"
“Dù sao tự con đi học mẹ lo lắng.”Mẹ Vẻ mặt Tiểu Thỏ lo lắng nhìn Tiểu Thỏ.
"..."
Trong phòng khách nhất thời lặng im.
Sau một lát, giọng nói yếu ớt của mẹ Trình Chi Ngôn vang lên nói: “Nếu không thì, tớ đưa Tiểu Thỏ đến trường được không?"
“Chu Nguyệt?”Mẹ Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn Chu Nguyệt mới vừa từ phòng bếp đi tới, chần chờ một chút nói: “Cậu không phải thường xuyên phải ra ngoài sưu tầm dân ca sao?"
“Trong khoảng thời gian này không cần ra ngoài.”Chu Nguyệt cười tít mắt nhìn mẹ Tiểu Thỏ nói: “Tớ giúp các cậu đưa Tiểu Thỏ một chút trước, mấy ngày hôm trước lão Trình nhà tớ gọi điện thoại cho tớ nói qua một tháng nữa anh ấy sẽ trở lại, chức vị gì đó đều đã quyết định xuống dưới, ở bộ giáo dục, đến lúc đó anh ấy đi làm tám rưỡi, có thể để anh ấy tiện thể đưa Tiểu Thỏ."
"Chú Trình sắp trở về rồi sao?”Tiểu Thỏ vừa nghe nói ba Trình Chi Ngôn trở về, nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, “Chú ấy có nói mang đồ ăn ngon trở về cho con không?"
“Tiểu Thỏ.”Mẹ Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn con gái mình một cái.
“Mang theo, quà tặng cho con dâu mình làm sao có thể không mang.”Mẹ Trình Chi Ngôn che miệng cười tít mắt nói: “Bác đã nói qua vói chú ấy, không mang quà tặng cho Tiểu Thỏ không cần trở lại."
“Ha ha, con thích chú Trình nhất.”Tiểu Thỏ cười đến mức mắt đều đã híp thành một đường nhỏ.
“Vậy con thích chú Trình nhiều hơn, hay là thích anh nước chanh của con nhiều hơn?” Mẹ Trình Chi Ngôn trêu ghẹo nhìn cô hỏi.
“Đương nhiên là anh nước chanh, sau này con lớn lên phải gả cho anh nước chanh! Chú Trình...Chú đã có vợ rồi, không có trong phạm vi suy xét của con.”Tiểu Thỏ lắc đầu, vẻ mặt đại nhân nhìn mẹ Trình Chi Ngôn nói.
Bình luận facebook