Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
Editor: Linh Ngọc
"A, tóm lại là vịt con xấu xí vốn là một con thiên nga nhỏ." Vẻ mặt Trình Chi Ngôn không đổi nhìn thiên nga trong hồ này, thuận miệng nói.
"Nhưng... nó tên là vịt con xấu xí mà..." Tiểu Thỏ có chút không hiểu nhìn Trình Chi Ngôn.
"Em tên là Bạch Tiểu Thỏ, lẽ nào em thật sự là con thỏ?"
"Không phải..."
"Cho nên, vịt con xấu xí cũng không phải là vịt, nó chỉ xâm nhập vào bên trong đàn vịt mà thôi." Trình Chi Ngôn đi tới bên cạnh Tiểu Thỏ, hàm ý sâu xa nhìn Tiểu Thỏ: "Xem sách có ích nhiều hơn đi, đừng xem truyện cổ tích, phải biết rằng bên trong truyện cổ tích đều là gạt người."
"..." Tiểu Thỏ chớp mắt, nhìn Trình Chi Ngôn, vẻ mặt thành thật, lên tiếng phản bác: "Ai nói, giáo viên của em nói, truyện cổ tích có thể cho chúng ta biết rất nhiều đạo lý làm người."
"Ví dụ như??"
"Ví dụ như cô bé lọ lem cũng là bởi vì thiện lương, mới có thể trở thành Vương phi, tìm được hạnh phúc của mình!"
"Cô bé lọ lem vốn là con gái của bá tước, môn đăng hộ đối với vương tử, hơn nữa, vương tử kiêu vũ cùng nàng trước, cũng không biết nhân cách, phẩm tính của nàng, hoàn toàn cũng bởi vì nàng đẹp, trang phụ đẹp nhất, mới thích nàng."
"Không phải là... Là bởi vì nàng thiện lương!"
"Hơn nữa vương tử kia cũng không phải người tốt lành gì, một giây trước còn yêu cô bé lọ lem đến chết đi sống lại, không phải nàng thì không cưới, kết quả mới qua một đêm đã hoàn toàn không nhớ ra được hình dáng của nàng như thế nào, còn muốn dựa vào giày để tìm người, người như thế, em chắc chắn lọ lem lấy hắn sẽ hạnh phúc sao??" Trình Chi Ngôn đứng bên cạnh Tiểu Thỏ, nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, chậm rãi nói với Tiểu Thỏ.
"..."
Phát hiện mình không cách nào phản bác, chỉ buồn bực nói:: "Vậy còn công chúa bạch tuyết! Nàng xinh đẹp lại lương thiện, cuối cùng cũng không phải tìm được tình yêu của hoàng tử sao, cuộc sống quá hạnh phúc??"
"Hoàng tử kia càng không đáng tin cậy! Công chúa bạch tuyết ăn trái táo độc đã chết rồi, nằm trong quan tài, chàng ta nhìn thoáng qua đã yêu nàng ta, còn hôn người chết một cái, em có biết cái này là thế nào không, đây chính là yêu xác chết đó!"
"Vậy còn người đẹp ngủ trong rừng!"
"Người đẹp ngủ trong rừng cũng đã hơn một trăm tuổi, hoàng tử mới khoảng hai mươi tuổi, anh ta nhìn cô gái đẹp thì tới hôn người ta, anh ta không biết người đẹp đang ngủ đó có khi còn lớn tuổi hơn cả bà nội anh ta nữa kìa."
"Anh anh anh..." Tiểu Thỏ chớp mắt, nhìn vẻ mặt Trình Chi Ngôn đang mỉm cười, nhưng lời nói ra lại có thể làm người ta tức chết, trong nháy mắt nước mắt liền tràn ra khỏi khóe mi.
"Ô ô ô, anh ức hiếp em, em nói không lại anh!" Tiểu Thỏ mở miệng, trực tiếp khóc lên.
"Anh đây là phân tích khách quan cho em, em khóc cái gì..." Trình Chi Ngôn vừa thấy Tiểu Thỏ khóc, trong nháy mắt liền mất hết ý thức, anh vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn bộ dáng khóc của Tiểu Thỏ, đưa tay vỗ đầu cô nói: khóc, đừng khóc..."
Ba Trình Chi Ngôn vốn ngồi trên ghế cách đó không xa nhìn hai người trò chuyện, lúc này thấy Tiểu Thỏ, vội vàng chạy tới, kéo Tiểu Thỏ vào lòng mình, vỗ đầu Trình Chi Ngôn mắng: "Tiểu tử thối, sao lại làm Tiểu Thỏ khóc!"
"Ô ô ô, ba..." Tiểu Thỏ quay đầu nhìn lão Trình, cố gắng hít mũi một cái, khóc nói: "Anh nước chanh, nói truyên cổ tích đều là gạt người hết..."
"A, tóm lại là vịt con xấu xí vốn là một con thiên nga nhỏ." Vẻ mặt Trình Chi Ngôn không đổi nhìn thiên nga trong hồ này, thuận miệng nói.
"Nhưng... nó tên là vịt con xấu xí mà..." Tiểu Thỏ có chút không hiểu nhìn Trình Chi Ngôn.
"Em tên là Bạch Tiểu Thỏ, lẽ nào em thật sự là con thỏ?"
"Không phải..."
"Cho nên, vịt con xấu xí cũng không phải là vịt, nó chỉ xâm nhập vào bên trong đàn vịt mà thôi." Trình Chi Ngôn đi tới bên cạnh Tiểu Thỏ, hàm ý sâu xa nhìn Tiểu Thỏ: "Xem sách có ích nhiều hơn đi, đừng xem truyện cổ tích, phải biết rằng bên trong truyện cổ tích đều là gạt người."
"..." Tiểu Thỏ chớp mắt, nhìn Trình Chi Ngôn, vẻ mặt thành thật, lên tiếng phản bác: "Ai nói, giáo viên của em nói, truyện cổ tích có thể cho chúng ta biết rất nhiều đạo lý làm người."
"Ví dụ như??"
"Ví dụ như cô bé lọ lem cũng là bởi vì thiện lương, mới có thể trở thành Vương phi, tìm được hạnh phúc của mình!"
"Cô bé lọ lem vốn là con gái của bá tước, môn đăng hộ đối với vương tử, hơn nữa, vương tử kiêu vũ cùng nàng trước, cũng không biết nhân cách, phẩm tính của nàng, hoàn toàn cũng bởi vì nàng đẹp, trang phụ đẹp nhất, mới thích nàng."
"Không phải là... Là bởi vì nàng thiện lương!"
"Hơn nữa vương tử kia cũng không phải người tốt lành gì, một giây trước còn yêu cô bé lọ lem đến chết đi sống lại, không phải nàng thì không cưới, kết quả mới qua một đêm đã hoàn toàn không nhớ ra được hình dáng của nàng như thế nào, còn muốn dựa vào giày để tìm người, người như thế, em chắc chắn lọ lem lấy hắn sẽ hạnh phúc sao??" Trình Chi Ngôn đứng bên cạnh Tiểu Thỏ, nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, chậm rãi nói với Tiểu Thỏ.
"..."
Phát hiện mình không cách nào phản bác, chỉ buồn bực nói:: "Vậy còn công chúa bạch tuyết! Nàng xinh đẹp lại lương thiện, cuối cùng cũng không phải tìm được tình yêu của hoàng tử sao, cuộc sống quá hạnh phúc??"
"Hoàng tử kia càng không đáng tin cậy! Công chúa bạch tuyết ăn trái táo độc đã chết rồi, nằm trong quan tài, chàng ta nhìn thoáng qua đã yêu nàng ta, còn hôn người chết một cái, em có biết cái này là thế nào không, đây chính là yêu xác chết đó!"
"Vậy còn người đẹp ngủ trong rừng!"
"Người đẹp ngủ trong rừng cũng đã hơn một trăm tuổi, hoàng tử mới khoảng hai mươi tuổi, anh ta nhìn cô gái đẹp thì tới hôn người ta, anh ta không biết người đẹp đang ngủ đó có khi còn lớn tuổi hơn cả bà nội anh ta nữa kìa."
"Anh anh anh..." Tiểu Thỏ chớp mắt, nhìn vẻ mặt Trình Chi Ngôn đang mỉm cười, nhưng lời nói ra lại có thể làm người ta tức chết, trong nháy mắt nước mắt liền tràn ra khỏi khóe mi.
"Ô ô ô, anh ức hiếp em, em nói không lại anh!" Tiểu Thỏ mở miệng, trực tiếp khóc lên.
"Anh đây là phân tích khách quan cho em, em khóc cái gì..." Trình Chi Ngôn vừa thấy Tiểu Thỏ khóc, trong nháy mắt liền mất hết ý thức, anh vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn bộ dáng khóc của Tiểu Thỏ, đưa tay vỗ đầu cô nói: khóc, đừng khóc..."
Ba Trình Chi Ngôn vốn ngồi trên ghế cách đó không xa nhìn hai người trò chuyện, lúc này thấy Tiểu Thỏ, vội vàng chạy tới, kéo Tiểu Thỏ vào lòng mình, vỗ đầu Trình Chi Ngôn mắng: "Tiểu tử thối, sao lại làm Tiểu Thỏ khóc!"
"Ô ô ô, ba..." Tiểu Thỏ quay đầu nhìn lão Trình, cố gắng hít mũi một cái, khóc nói: "Anh nước chanh, nói truyên cổ tích đều là gạt người hết..."
Bình luận facebook